"Hmm, hmm..."
Dorothy đang cực kì căng thẳng vì có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
Tại sao chứ? Cô đâu có làm gì sai đâu? Bộ cô trước đây từng động chạm gì tới Arte sao?
Ánh mắt đó khác hẳn với lúc họ nhận được kết quả bốc thăm.
Khi ấy thì trên mặt Arte vẫn còn nở nụ cười, thế nhưng ánh mắt thì cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy
Nhưng bây giờ thì không.
Biểu cảm đáng sợ ấy giờ đã biến mất không còn dấu vết, và thay vào đó là một ánh mắt khó tả cứ nhìn chằm chằm vào cô.
…Bạn hỏi thế thì có vấn đề gì sao? Chẳng phải chỉ cần Arte không làm ra cái biểu cảm đáng sợ kia nữa thì mọi chuyện đều ổn sao?
Như thế còn đáng sợ hơn ấy!
Tại sao chứ? Tại sao lúc trước cô ấy lại có vẻ mặt đó? Tại sao bây giờ thì cổ lại trông bình tĩnh đến vậy?
Rốt cuộc cổ muốn cái gì cơ chứ?
“…Dorothy. Nãy giờ cậu mất tập trung quá đấy.”
“Ah, ah! Không có gì đâu! T-Tớ ổn mà!”
“Dáng vẻ của cậu hiện tại thì lại đang nói điều ngược lại đấy.”
Lại nữa rồi, lại ánh mắt đó nữa.
Ánh mắt đó cứ thoắt ẩn thoắt hiện mỗi khi cô phối hợp với Siwoo.
Và khi cô quay đầu lại, hiển nhiên là Arte đang nhìn cô rồi.
Dorothy đã hơi nắm bắt được điều kiện xuất hiện của ánh mắt đó rồi.
“Đ-Đừng lại gần tớ.”
“…Ừm, nghe này, Dorothy. Tớ xin lỗi, nhưng mà chuyện đó không dễ đâu. Bài kiểm tra sẽ là một trận đấu đội đấy. Kể cả khi cậu không ưa tớ, thì điều đó vẫn sẽ không thay đổi.”
“Không! Tớ, không phải là tớ không ưa cậu!”
Ôi không, tệ rồi đây.
Bất kể cô có nghĩ thế nào, thì Arte vẫn sẽ luôn nhìn sang bên này mỗi khi Siwoo lại gần cô hay là khi họ đứng gần nhau.
Vậy nên, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài tự mình tránh ra xa, và có vẻ như điều đó đã khiến Siwoo nghĩ rằng cô ghét cậu.
“Ý-Ý tớ là…”
“…Tớ xin lỗi, Dorothy.”
"Ah, aaaaah..."
‘P-Phải làm gì bây giờ?!’
Tệ rồi, tệ rồi, tệ rồi, tệ rồi đây!
‘Có vẻ như Siwoo đã thật sự nghĩ rằng mình ghét cậu ấy mất rồi! Ừ-Ừ thì, là do lỗi của mình thật…’
Cô đã tự tạo khoảng cách với Siwoo bởi vì cô không thể chịu nổi ánh nhìn của Arte.
Để tránh né ánh mắt đó!
Cô không chắc liệu suy đoán đó có đúng hay không, thế nhưng Arte lại quay sang đồng đội của cô ấy lần nữa.
‘N-Nhưng liệu điều này có thật sự ổn không…?”
Tuy nhiên, sau khi đã không còn cảm nhận được ánh nhìn của Arte, Dorothy dần cảm thấy bất công.
Điều này không đúng tí nào cả.
‘Mình đã làm gì sai mà phải run rẩy như thế này kia chứ?’
Cô chẳng làm gì sai cả. Như giảng viên nói, cô chỉ đơn giản là được ghép cặp với Siwoo, vậy thì tại sao cô lại phải chịu đựng sự đối xử này cơ chứ?
‘Người sai không phải là mình mà là Arte mới đúng.’
Dorothy thầm quyết tâm.
Cô sẽ gặp rắc rối lớn nếu như cô để sự sợ hãi cản trở việc tập luyện và trượt bài kiểm tra.
…Được rồi.
"...Dorothy?"
“À, ừ. Không có gì đâu.”
Cứ từ từ, chậm rãi thôi.
Khi cô dần lại gần Siwoo đến một mức nhất định, như dự đoán, ánh mắt của Arte lại bắt đầu dõi theo.
"Eek..."
“Dorothy này. Cậu không cần phải cố quá đâu.”
"Huh?!"
“Tớ biết mà, vậy nên cậu không cần phải ép bản thân đâu. Hồi nãy tớ chỉ nói đùa thôi, vì vậy đừng lo lắng quá. Tớ biết là cậu không ghét tớ.”
Suy nghĩ của cô đột nhiên chết máy.
…Cậu ấy biết ư? Rằng Arte vẫn luôn nhìn họ như vậy?
Nếu vậy thì sao cậu ấy lại bình thản đến thế?
“Tớ tự hỏi không biết lần này cô ấy đang nhìn thứ gì…”
“S-Siwoo, cậu biết rồi ư?”
“Hm?...Ah, có lẽ cậu không biết nhỉ. Cô ấy hay làm thế lắm.”
“Thường ư?!”
Cô hoàn toàn chết lặng khi nghe Siwoo nói với giọng bình thản.
Thường?
Thường sao?!
Dù cho cổ ấy thường xuyên nhìn như thế… ha~. Nói cho chính xác thì, đấy không phải là bám đuôi thật, nhưng… Dù sao thì.
Kể cả khi cậu thừa nhận rằng cô ấy thường xuyên làm thế đi chăng nữa, thì cái vẻ điềm tĩnh đấy là sao hả?
“Tớ sẽ phải đi hỏi thử Amelia sau. Xin lỗi nhé, Dorothy. Toàn bộ chuyện này đều là do tớ.”
"Ah, ahh...?"
“Dù cô ấy trông như vậy, nhưng cổ chỉ đang quan sát chúng ta thôi, vậy nên đừng lo, và cùng luyện tập nào.”
Cả ngày hôm nay cô cứ như đang ở trên một chuyến tàu lượn cảm xúc vậy.
Cô cảm thấy kinh hãi khi nhìn thấy biểu cảm khó tả của Arte, cùng ánh mắt lượn lờ, và cả bối rối trước phản ứng vô lý đến nực cười của Siwoo.
Giờ có cố nghĩ thêm cũng chẳng ích gì, cô quay sang nhìn Arte.
Rõ ràng là cô ấy vẫn đang quan sát với nụ cười khó hiểu ấy.
Và Siwoo dù biết nhưng vẫn cứ thế bỏ qua ư…?
Cả hai người bọn họ đều bị điên hết rồi. Dorothy bắt đầu thấy ghét cô Claire.
Cứ cho em đổi cặp đi mà.
***
“Ah, về chuyện đó sao. Do tình yêu đấy.”
“…Gì cơ?”
“Tình yêu ấy. Có gì bất ngờ đến thế sao? Khi một người đang yêu sâu đậm thì họ thường sẽ trở nên ghen tuông và làm mấy hành động kiểu như thế. Tình huống này chính xác là như vậy đấy.”
“Cậu điên rồi à?”
Vào cuối ngày sau khi lớp học đã kết thúc.
Lần đầu tiên trong đời, Dorothy thốt ra những lời cay nghiệt với một ai đó.
“Nếu như thứ đó được gọi là tình yêu, thì chắc khi một anh hùng truy đuổi một tên ác nhân thì họ hẳn phải là một cặp đôi đang âu yếm nhau mất!”
“Không, không phải như thế. Anh hùng truy đuổi ác nhân bởi vì họ có một mục tiêu.”
Dorothy đang nói chuyện với đồng đội của Arte, Amelia.
Cô từng nghe nói cô ấy là con gái của một gia đình giàu có, thế nhưng không ngờ cổ lại là kiểu người như thế này.
Người ta nói làm sao có thể đo được độ điên của một con người, đúng không?
Cô bật ra một tiếng cười gượng gạo khi trông thấy chút điên loạn thấp thoáng kia.
Có câu “Thùng rỗng kêu to”, vậy thì tại sao những kẻ điên loạn nhất lại luôn có vẻ ngoài bình thản đến như vậy?
“Arte chỉ đang quan sát Siwoo mà không hề có bất kì hành động cản trở nào cả…Đấy không phải tình yêu thì là gì chứ?”
"..."
“Thấy không, không thốt nên lời rồi chứ gì? Xin lỗi nhé, cơ mà Arte có hơi quá ghen tuông ấy mà. Mong cậu hiểu cho.”
Dorothy im lặng không phải vì cô không thể phản bác mà là vì cô hoàn toàn chết lặng rồi.
Cô muốn nói rằng đấy không phải là tình yêu, nhưng lại không nghĩ rằng cổ sẽ chịu lắng nghe.
Một cô gái đáng sợ bám đuôi một chàng trai mà không ai biết trong đầu cô ta đang nghĩ gì.
Một chàng trai bình thản đến mức vô lý mặc dù biết bản thân đang bị bám đuôi cứ như thế đó là chuyện hiển nhiên vậy.
Và một cô gái khác dù biết tất cả nhưng vẫn luôn mồm bảo rằng đấy là tình yêu.
Khi giảng viên bảo bài kiểm tra sẽ được thực hiện theo cặp, cô đã nghĩ có lẽ rốt cuộc bản thân cũng có thể kết bạn.
Thế nhưng thay vì có một người bạn mới, cô lại dây vào những người mà mình không nên động đến.
Một nỗi buồn bất chợt tràn ngập trái tim Dorothy.
Bọn họ điên hết cả rồi.
***
“Bọn họ có vẻ thân thiết hơn tôi nghĩ?”
[Tui biết mà, đúng không? Dù tính cách của cô ấy có hơi rụt rè đi chăng nữa…Ừ thì, chẳng phải đấy là điều tốt nếu như họ trở thành bạn bè sao!]
Vô tư thật đấy.
Một tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng tôi trước sự vô trách nhiệm của Tác giả.
Thế nhưng cô ấy nói, có vẻ như sẽ không có vấn đề gì đâu.
Dù thế nào, theo khuôn mẫu đặc trưng của tiểu thuyết học viện, Amelia và Dorothy sẽ duy trì mối quan hệ bạn bè với nhau.
“Ah, Tác giả này.”
[Ừm?]
“Cô đã quyết định ai sẽ là người chiến thắng chưa trong cuộc đua nữ chính này chưa?”
Vì đã có một nữ chính mới xuất hiện, nên tôi muốn nghe xem liệu ai sẽ là người đứng bên cạnh Siwoo đây.
Một cái kết kiểu hậu cung phù hợp với một câu truyện học viện?
Sẽ là Amelia, người đang chiếm vị trí độc tôn? Hay sẽ là Dorothy, tân binh vừa xuất trận?
[Đó là bí mật!]
“…Gì cơ? Đừng vậy mà, bật mí cho tôi một chút thôi.”
[Cô cũng là một độc giả đấy! Tui không muốn tiết lộ cho độc giả quá nhiều!]
“Haiz…”
Tác giả một khi đã ở trong trạng thái này sẽ không thèm nghe dù tôi có cố thuyết phục đến thế nào đâu.
Vậy nên kể cả khi muốn biết thì tôi cũng không thể.
Việc biết trước ai sẽ trở thành nữ chính cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
…Ừ thì, cá nhân tôi thì cho rằng Amelia có khả năng cao hơn.
Bởi vì khoảng thời gian chỉ có một nữ chính độc chiếm sân khấu là quá lâu.
Bây giờ, cô ấy thậm chí còn vui đùa với cậu ta như thể họ là những người bạn thời thơ ấu vậy.
“Chà, được thôi. Chỉ cần nhớ chú ý đừng để bản thân bị kiệt sức đấy.”
[Đừng lo!]
Không đời nào tôi lại không lo cho được.
Bản thân cô gây chuyện cũng chẳng phải là lần một lần hai.
Tôi thở dài khi nhìn hai nữ chính đang ngồi tán chuyện trên băng ghế.
Bài kiểm tra cuối kì sẽ bắt đầu vào ngày mai.
Nhân vật chính sẽ cần phải đạt được điểm cao hôm ấy. Tôi bắt đầu thấy hơi lo rồi đấy.
***
“…Ngài nói sao ạ?”
“Tôi bảo là cậu từ bỏ vụ Arachne đi, Điều tra viên Lee Ha-Yul.”
“N-Nhưng…! Chúng ta thậm chí còn có cả nghi phạm hàng đầu rồi!”
Ha-Yul vừa bối rối vừa tức giận. Bảo tôi từ bỏ vụ này ư?
Anh và cấp dưới của mình là những người duy nhất phụ trách vụ án Arachne này.
Nếu như anh từ bỏ, vậy thì họ sẽ không còn cách nào để bắt Arachne trong tương lai cả.
Vậy mà ông vẫn bảo tôi làm điều đó sao?
“Tôi hiểu sự nhiệt tình của cậu, tuy nhiên đây là lệnh từ bên trên. Họ bảo ta phải dừng lại ngay.”
“Ý ông là sao chứ? Arachne là tội phạm đấy!”
“Phải. Một tên tội phạm… Một tên tội phạm rất được lòng công chúng.”
"Urk..."
Nghe cấp trên nói, phản ứng của người dân chợt hiện lên trong tâm trí anh.
Người dân đã ăn mừng, nói rằng lũ ác nhân không phải con người, vậy nên luật giết người không cần được áp dụng cho Arachne.
“Bên trên hẳn đang lo sợ rằng số phiếu ủng hộ sẽ giảm nếu như Arachne bị bắt.”
“Gì cơ?!”
“Tổ chức kia đang giúp chúng ta xử lý đám rắc rối đó, vậy nên chẳng phải ta nên để chúng yên và ngồi không hưởng lợi thôi sao?... Bên trên hẳn đã quyết định như vậy.”
Bởi vì Arachne đang được đối xử đặc biệt, khác với đám ác nhân kia.
Cấp trên của anh nở một nụ cười cay đắng.
“Với cả gần đây bọn chúng cũng khá yên ắng nữa. Kể cả nếu có một vụ án lớn xảy ra, thì bên trên đã đánh giá rằng không cần phải quan tâm. Vậy nên từ bỏ đi.”
“N-Nhưng…!”
“Ah, và họ cũng nói là bọn họ dung túng cho bất kì hành vi vượt quá thẩm quyền nào. Nếu như có bất kì dấu hiệu nào, thì cậu nên chuẩn bị tinh thần bị coi như một tên ác nhân đi… Họ cũng đã nói rõ điều đó.”
"..."
Chết tiệt.
‘Có phải là vì mình đã vượt quyền quá nhiều lần từ trước đến giờ không?’
Anh không quan tâm lắm đến việc bị xem như một tên chuyên gây rắc rối, thế nhưng riêng hôm nay anh lại bắt đầu thấy ghét bản thân của quá khứ.
Biết thế thì mình đã tỏ ra ngoan ngoãn hơn một chút rồi…!
“Tôi hiểu cảm giác của cậu, nhưng đó là lệnh từ cấp trên và chúng ta không thể làm gì cả.”
“…Vâng. Tôi hiểu rồi.”
“Làm điếu không?”
“Vâng ạ, cảm ơn ngài.”
Sau khi cảm ơn cấp trên, người vừa rút một điếu thuốc từ trong túi áo ra và đưa cho anh, Ha-Yul hút một hơi dài.
“Đừng nản lòng quá… Ôi trời, cậu ta đi mất rồi
Chỉ còn lại một làn khói thuốc chứng minh anh đã từng ở đây.

