Samurai mạnh nhất là ai?
Khi được hỏi câu đó, người ta thường sẽ trả lời là “Miyamoto Musashi”.
Còn Sasaki Kojirou, người đã bại trận dưới tay ông ta, chẳng bao giờ được ai nhắc đến cả.
Đã bốn trăm năm trôi qua kể từ trận quyết đấu trên đảo Ganryu.
Gia tộc của tôi vẫn luôn bị coi là những kiếm sĩ đã thua cuộc trước Miyamoto.
“—Đánh bại Miyamoto Zekka, và lật ngược lịch sử của kẻ thua cuộc.”
Và chứng minh thanh kiếm của mình với thế giới rằng.
“Mình sẽ trở thành Samurai đệ nhất thiên hạ!”
Mùa đông chiến bại của năm hai trung học cơ sở.
[—Điệu cười của cô giống phản diện lắm đấy, Yotsuba-chan.]
Đằng sau lưng áo của bộ đồng phục trắng, có một giọng nói phát ra từ thanh vũ khí đeo trên đó.
Đã quấn nhiều băng hơn bình thường rồi cơ mà... Thế mà vẫn nói được sao. Thật là.
“Genma. Ông đừng có thong dong như vậy nữa, chỉnh đốn lại đi.”
Ông ta là một Sacred Gear dạng thanh kiếm mà Kojirou đã từng dùng, được đặt tên là “Genma”.
Tính cách của ổng lúc nào cũng thảnh thơi thư giãn, trái ngược với một kẻ nóng vội như tôi.
“Với lại, gọi tôi là chủ nhân—”
[Nhìn kìa Yotsuba-chan. Cây thế giới Yggdrasil hiện ra ở đằng xa rồi kìa.”
“Ara, đúng thật... Khoan đã, đã bảo gọi tôi là chủ nhân rồi!”
Tôi thét lên đầy tức giận với tay thuộc hạ đang có tâm trạng như đang đi du lịch này.
“Nghe rõ đây Genma! Tôi đến Bắc Âu này lầ để chiến đấu với Miyamoto đấy!”
Thành phố tôi vừa đặt chân đến không thuộc Nhân Giới.
Nơi đây là lãnh địa của Nữ Thần Freyja, với một người thuộc Anh Hùng Phái như tôi thì là lãnh thổ đối địch.
“Ngày mai sẽ có một lễ hội lớn diễn ra ở đây.”
[Và hậu duệ của Miyamoto sẽ xuất hiện theo lời tiên tri, phải không?]
“Ừm. Đại Đế bảo tôi cứ đợi, nhưng tôi phớt lờ luôn.”
Tôi đã tự ý thuê một pháp sư có nhiều tai tiếng và bay thẳng đến đây.
[Ưu tiên quyết đấu thì cũng ổn thôi, nhưng chúng ta hết tiền rồi đấy?]
“Mai là chiến đấu rồi. Ngủ ngoài trời một đêm có sao đâu.”
Sau một hồi lang thang trong đêm tối, tôi tìm thấy một công viên có thể tránh mưa gió.
“Chỗ này không có ai— Khoan đã, có người kìa.”
Một cô gái xinh đẹp, mảnh mai, trông chỉ trạc tuổi tôi đang ngồi một mình trên băng ghế.
“Cơ mà, cây guitar của cô ta trông lòe loẹt ghê.”
Kinh nghiệm mách bảo tôi rằng có điều chẳng lành.
Có nên nhanh chóng rời khỏi đây trước khi vướng vào rắc rối gì không?
“...Tiếng bước chân đẹp thật... Hòa âm... Có lẽ là Fa trầm...”
Đột nhiên, cô nàng cầm tay guitar lẩm bẩm.
—Cô ta phát hiện ra ngay cả khi mình đã ẩn thân sao!?
Hơn nữa, cô ta còn đang sáng tác một giai điệu ngẫu hứng từ tiếng bước chân của tôi kìa.
“—Cô là ai?”
Không còn cách nào khác, tôi đành phải lộ diện và hỏi cô ta.
“....................”
Hả, bị bơ đẹp luôn!?
Cô ta vội vàng cất cây guitar và định rời đi như không có gì xảy ra—
“Hờ hững quá vậy! Khoan đã!”
Tôi vòng ra trước mặt chặn đường lại.
“Tôi là Yotsuba! Tên cô là gì?”
“......................”
Phụt! Quay lưng đi luôn!?
Cô ta định lách sang phải trong im lặng, nên tôi cũng vòng sang phải chặn lại.
Cô ta lách sang trái, tôi cũng nghiêng sai trái. Cứ thế lặp đi lặp lại— bộ đang chơi trò con nít à!
“............Reginleif.”
Có vẻ như đã bỏ cuộc, cô ta bất đắc dĩ xưng tên.
Với đôi mắt lơ mơ thiếu ngủ và hầu như không có biểu cảm nào trên gương mặt, cô gái này mang lại ấn tượng giống mấy người hướng nội u ám.
Một cái tên lạ, có lẽ không phải chiến binh nổi danh—
“—Có vẻ cô có tài năng âm nhạc đấy.”
“......Nói cái gì vậy? Cũng bình thường thôi mà?”
“Fufun, với một kiếm sĩ như tôi đây thì chỉ cần nhìn ngón tay là biết được tài năng của người khác rồi.”
Khi tôi chỉ ra điều đó, cổ giấu bàn tay sứt sẹo đầy vết thương đi.
“Không được khoe khoang sự nỗ lực. Nhưng xấu hổ vì nỗ lực cũng không xong.”
Thính lực và cảm nhận không gian đến mức có thể phát hiện ra kỹ năng ẩn thân của tôi.
Cảm giác và kỹ thuật biến âm thanh thành của riêng mình trong tức khắc.
“Cô là người chăm chỉ và tài năng, nên là tự tin vào bản thân lên đi.”
Chẳng có lý do gì để giấu những ngón tay đó cả. Nên tôi khích lệ cô ta một chút.
“............ Đồ kỳ quặc.”
Lại quay lưng đi!?
“T-T-Tôi vừa khen cô đấy, cái thái độ gì vậy hả!?”
“......Là cô tự ý khen đấy chứ.”
Cô ta mỉa mai mà chẳng thèm nhìn thẳng, vẫn cứ quay mặt sang một bên.
“Bực rồi nhá! Đưa cái mặt đây xem nào—”
Tôi nắm lấy vai và bắt cô ta quay lại.
—Má hơi đỏ kìa?
Da cô ta gần như trắng đến mức bạch tạng, nên tôi nhìn ra ngay lập tức.
“Ể, không lẽ cô ngại khi được khen hả?”
“............K-Không có chuyện đó.”
“Hửm~. Vui quá nên phải giấu sự xấu hổ đi đúng không~”
“..........Đừng nói nhảm nữa.”
Tưởng lạnh lùng thế nào, hóa ra lại là người nhút nhát, thật khó chiều quá đi.
“......Đó là ai vậy?”
Có vẻ là để đối chủ để, cô ta cố tình đáng trống lảng sang vật dài sau lưng tôi.
“Thắc mắc cái này à? Đây là Monohoshizao. Kiểu đấy.”[note81937]
“.......Cô mang sào phơi đồ theo à? Sở thích kỳ quái thật đấy.”
Cô ta nhìn tôi với nửa con mắt bán tín bán nghi. Bộ tôi bị coi là người kỳ quặc thật à?
“C-Cô cũng thế thôi, tập luyện một mình trong công viên giữa đêm hôm thế này, chẳng phải cũng kỳ quái sao?’
“..................Lễ hội âm nhạc, không còn nhiều thời gian nữa.”
“À, cái lễ hội bắt đầu từ ngày mai ấy à.”
Tôi gật đầu ra vẻ hiểu biết, nhưng cô nàng guitar chớp mắt lia lịa.
“..................Hai tuần nữa mới đến lễ hội âm nhạc cơ mà?”
“Đó là trò đùa kiểu Bắc Âu à? Nghe không vui chút nào đâu đấy.”
“...................Đây, tờ rơi lễ hội.”
“Nãy giờ cứ nói cái gì.......... A............ Hảảảảảảảảảả!??”
Trên đó ghi ngày khai mạc lễ hội là hai tuần nữa tính từ hôm nay.
“...........Tiếng hét thánh thót, hòa âm là Rê cao.............”
“Đừng có tự ý phân tích và ghi chú vào sổ chứ!”
Tạm gác chuyện cô nàng guitar này lại đã!
Vấn đề bây giờ là, tôi đã đến Bắc Âu quá sớm.
“Đã thế lại hết sạch tiền rồi, không lẽ phải làm người vô gia cư hai tuần sao....”
Không đời nào— Không, Yotsuba, không được bỏ cuộc!
Có lẽ do di truyền từ tổ tiên mà tôi không giỏi nhẫn nại chút nào.
“.......Cô không có nơi nào để ở sao?
“N-Nếu thế thì sao chứ!? Không liên quan gì đến cô cả!”
Cổ lo lắng nhìn tôi, sau một hồi do dự, khi định nói gì đó thì—
“—Hai người kia! Đang làm gì ở đây!”
Vài người phụ nữ mặc giáp đáp xuống từ trên không và cắt ngang cuộc trò chuyện.
“Chậc, Valkyrie.......!”
Tình hình hiện tại thì, cứ như bị cảnh sát tuần tra bắt gặp vậy—
Cũng đúng thôi, hai học sinh trung học cơ sở ở công viên giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, bị hỏi cung là đương nhiên, có điều......
“—Đứng yên tại chỗ. Chúng tôi có vài điều muốn hỏi.”
.............Sao sát khí lại dữ dội đến mức này chứ.
“—Mới gần đây, có dấu hiệu sử dụng ma pháp dịch chuyển trái phép từ bên ngoài thành phố.”
Giọng điệu đầy nghi vấn. Tôi đang bị coi là nghi phạm nhập cảnh bất hợp pháp à.
“Chúng tôi không muốn dùng biện pháp mạnh. Hãy ngoan ngoãn—”
Đã thuê một pháp sư mà lại bị phát hiện nhanh thế...
Trả lại tiền cho tôi! Yêu cầu hủy hợp đồng ngay lập tức!
“..................Cô tính làm gì?”
Reginleif bình thản hỏi, nhưng trong đó có chút lo lắng.
“Đừng hoảng. Và cũng đừng có đứng gần tôi thân thiết như thế.”
Ở khoảng cách này người ta sẽ nghi chúng tôi là đồng phạm... Mà thôi muộn rồi.
“—Có vẻ như các người không có ý định ngoan ngoãn nghe theo.”
Một Valkyrie phóng ma thuật trói về phía chúng tôi.
Cô nàng guitar ôm chặt cây đàn, nghĩ chuyến này xong rồi.
“—Nham Lưu, Dao Âu.”
Trong khoảnh khắc, ma thuật bị chém tan thành từng mảnh.
Dải băng bị gió cuốn đi, và lưỡi kiếm phát sáng lên trong đêm tối.
“...............Một thanh kiếm dài quá khổ?”
Cô nàng sững sờ khi biết Monohoshizao thực ra là thứ gì.
“Reginleif, tôi chẳng quan tâm đến cô đâu.”
Nếu bị bắt ở đây, cổ sẽ bị hỏi cung.
Ngay cả khi có chứng minh được là không liên quan đến tôi thì cũng có thể cô ấy sẽ không tham dự được lễ hội âm nhạc.
“Tôi chiến đấu vì chính bản thân mình thôi. Đừng hiểu lầm đấy?”
[Yotsuba-chan là tsudere mà. Ý của cổ là sẽ giúp cô đấy.]
“........Ra thế, khoan đã, thanh kiếm biết nói?”
Này Genma, đừng có tự ý lên tiếng! Và tôi không phải là tsundere!
“................Ưm, cảm ơn.”
“Không cần khách sáo. Mà nãy cô hỏi tôi là ai đúng không?”
Tôi liếc nhìn Reginleif, nhận ra lúc nãy mình chưa trả lời.
“Tôi là Samurai.”
Tôi nở cái nụ cười bị nói là giống phản diện và giương kiếm lên.
“Coi như khởi động trước trận quyết đấu! Chiến thôi, Genma!”
[Tốt thôi. Hãy giành chiến thắng trong trận chiến đầu tiên ở Bắc Âu này.]
Tôi đặt một bước mạnh mẽ lên trước các Valkyrie đối địch.
“Sasaki Yotsuba, mười bốn tuổi, tham chiến!”

