Vol. 03: Hãy Say Giấc Trong Lòng Anh!

Chương 3: Vút Bay

2025-09-28

1

          

              

1

               

                 

“Rai-chan… Rai-chan…”

Trong tòa nhà bỏ hoang tối mờ, giọng của Ako vang vọng khắp nơi.

Nơi này vốn là một bệnh viện đã đóng cửa vài năm trước, giờ thì chẳng còn ai lui tới. Cổng chính bị quấn chằng chịt bằng dây thép gai, Ako phải len lỏi qua một khe hở ở bức tường sắp đổ nát mới chui được vào trong. Trên khu đất vương vãi vô số mảnh ống nghiệm, mảnh ống tiêm vỡ, còn tường ngoài tòa nhà thì đầy những dòng chữ bậy bạ và tên băng nhóm tổ lái được phun sơn đỏ xanh loang lổ.  

“Rai-chan… Rai-chan…”

Thật sự Raita có đang đây không?

Ổng làm gì ở chỗ như thế này chứ?

Sáng nay Ako đã đến thăm nhà Raita. Tình cờ, mẹ Raita đang làm việc đồng áng, bà đã chỉ cho cô biết nơi Raita thường lui tới. Gương mặt hốc hác của bà khiến Ako đau lòng khôn xiết, một gương mặt toát lên nỗi lo lắng không nguôi về con trai.

Bà kể, Raita chẳng chịu giúp việc đồng áng ở nhà, cũng không biết đang nghĩ gì. Ngay cả ruộng cà chua mà Raita từng yêu thương hết mực, giờ cũng hoang tàn không cứu vãn nổi, những cây giống khô héo chằng chịt như trò chơi xếp hình rối rắm.

“Rai-chan… Rai-chan…”

Đi qua cửa chính rồi bước vào hành lang, Ako tiếp tục cất tiếng gọi tên Raita.

Bất chợt, cô dừng lại và lắng tai nghe.

Một giọng hát vang lên. Một khúc ngân nga vui vẻ đến kỳ lạ, đang từ đâu đó chậm rãi tiến lại gần. Trong tòa nhà hoang vắng rỗng tuếch, tiếng hát vọng khắp bốn phía nghe như thể có lũ tiểu yêu đang ẩn nấp sau các góc tối đồng loạt cất tiếng hợp ca. Rồi cuối cùng, chủ nhân của giọng hát cũng ló mặt ra từ khúc ngoặt phía trước. “Ako hả! Chào chào. Hoan nghênh em đã đến.”

Là Raita. “À, thật đúng lúc quá. Sắp tới, sự kiện thế kỷ sẽ bắt đầu. Nhất định em phải xem cho bằng được.”

“......”

Đối với Ako, đây là một tình huống hoàn toàn bất ngờ. Cô ngẩn ngơ nhìn gương mặt rạng rỡ của Raita. Lần đầu tiên Ako thấy anh tươi vui đến vậy. Raita, người lẽ ra đang tuyệt vọng, suy sụp đến mức muốn chết...

Raita vừa dẫn Ako đi vừa mỉm cười hát nghêu ngao.

“Thật là vui quá đi. Được cùng Ako chứng kiến khoảnh khắc thế kỷ, đúng là không gì bằng.”

Sự kiện thế kỷ?

Khoảnh khắc thế kỷ?

Ako không hiểu Raita đang nói gì. Nhưng ngay sau đó, cô lập tức linh cảm thấy kì lạ từ thái độ của anh. Nụ cười của Raita quá sáng, quá rực rỡ. Đến mức khiến người ta cảm thấy nó có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào, kéo theo cả anh lao thẳng xuống vực tối.

“Ơ... Rai-chan...”

Ako định mở lời, nhưng rồi nghẹn lại.

Ngay trước mắt cô là một vòng xoáy đen ngòm. Một xoáy khổng lồ chiếm trọn cả sàn nhà. Trong thoáng chốc, Ako thấy choáng váng. Cô cảm giác như bản thân sẽ bị hút vào trong đó.

“322,037 quân cờ domino, kỷ lục thế giới mới đấy.”

Cho dù nghe Raita nói vậy, một lúc lâu Ako vẫn không nhận ra vòng xoáy kia chính là những quân domino. Chỉ khi căng mắt nhìn kỹ, cuối cùng cô mới nhận ra sự thật.

Đúng thật, là domino.

“Ghê chưa.” Raita tiếp tục, “Kỷ lục trước giờ thuộc về một người Đức tên là Klaus Friedrich, với 322,036 quân. Của anh thì nhiều hơn đúng một quân. Để xếp được đến mức này, mỗi ngày anh làm 10 tiếng, kéo dài suốt 31 ngày đấy.”

Quả là sức nhẫn nại.

Ako rùng mình, lạnh buốt sống lưng. Cô sợ hãi trước khối công sức khủng khiếp đó.

Ra là thế... Ako chợt hiểu ra. Raita đã đánh tráo thứ mà lẽ ra mình phải chịu đựng. Thay vì đối diện với nỗi đau trong lòng, anh vùi đầu vào một công việc vô nghĩa, dùng nó để quên đi vết thương.

“Giờ thì, bắt đầu nhé.”

Raita ngồi xổm trước vòng xoáy, hạ giọng. “Nhưng mà vấn đề là ở đây. Nếu không đổ hết thì sẽ không được công nhận là kỷ lục thế giới.”

Cậu cẩn thận dùng ngón tay gẩy quân domino cuối cùng ở đuôi.

Lạch cạch cạch cạch... âm thanh vang lên khi dòng domino xếp thành vòng xoáy bắt đầu đổ xuống từng khối một, giống như những hộp diêm bé xíu ngã gục liên tiếp.

“Rai-chan, nghe này…”

Ako cất tiếng đầy ngập ngừng.

Nhưng Raita không trả lời. Anh chăm chú nhìn theo dòng domino đang ngã xuống mà không chớp mắt.

Còn Ako thì cũng chẳng biết phải nói gì tiếp theo. Có lẽ Raita thật sự đã không còn cứu vãn được nữa…

“Rai-chan.”  Bất chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Ako hỏi: “Em... muốn được ăn lại cà chua mà Rai-chan trồng... một lần nữa. ”

“........”

Lạch cạch lạch cạch lạch cạch... những quân domino đổ xuống. Đôi mắt của Raita dõi theo quỹ đạo đổ sụp đó.

“Này, trồng lại rau đi, Rai-chan. Rau củ anh trồng ngon tuyệt mà. Cà chua, dưa chuột, bí đỏ, cà tím nữa.”

Lạch cạch lạch cạch... domino vẫn tiếp tục ngã.

“Nếu lần này lập được kỷ lục thế giới, anh sẽ thêm một quân nữa để lần sau đạt 322,038 quân. Rồi sau đó lại thêm một quân nữa. Hay lắm chứ? Cứ như thế, liên tục phá kỷ lục thế giới đến hết đời.”

Nhìn thấy Raita sung sướng đến thế, Ako bỗng bừng máu nóng, giận dữ trào lên đầu: “Cái gì thế hả? Ý anh là sao? Bây giờ mà còn ngồi chơi với domino sao? Đúng là đồ ngốc! Đồ hâm!”

Ako túm lấy tai Raita và giật mạnh, bắt anh phải quay mặt về phía mình. “Đồ ngu! Đồ ngốc! Đồ đần độn! Đồ bạch tuộc! Đồ khờ khạo! Đồ khùng điên! Bí ngô rỗng! Đồ lợn! Đồ cục bê-tông! Đít ngựa! Mẹ anh rốn lồi! Đồ bất lực! Đồ nôn ọe! Đồ đầu hói tương lai! Nấm chân! Đồ Trư Bát Giới! Đồ quần rộng! Đồ ị đùn! Quần ị! Quần rách bươm! Đồ không có gan! Đồ bánh đậu đỏ bẹp dí! Đồ củ cải muối! Đồ ăn uống quái dị! Đồ kèn pí-pí! Đồ vai gãy bốn mươi! Đồ quỷ lảng vảng! Cầu London! Đồ sứa lộn ngược! Đậu hũ nát! Mì kéo dài ngoằng! Đồ há cảo thối! Đồ đàn ông tỏi! Đồ hẹ! Thần nghèo rách! Đồ rách rưới! Đồ hở mông! Đồ trĩ rách! Đồ trĩ lòi! Giẻ lau rách! Đồ vi khuẩn giày! Đồ bọ nhà! Đồ bọ nhà xí! Đồ sâu răng! Đồ râu rậm như rết! Đồ cây ăn thịt! Đồ lính shocker ói mửa! Đồ chân ngắn! Đồ lật đật! Voi! Cừu! Hươu cao cổ! Đồ heo lồi! Đồ chân mực! Đầu bóng bay! Đầu cà rốt! Đầu dưa hấu! Đầu hẹ củ! Đồ bánh bao nát! Đồ sủi cảo bẹp! Đồ củ cải nghiền! Đồ đái dầm! Đồ sư thầy hôi nách! Đồ quỷ Namahage! Đồ không có bi! Đồ vô tích sự! Đồ viêm lợi! Đồ bụng tiêu chảy! Đồ táo bón! Đồ giun đũa! Đầu chí rận! Đồ sít ngựa! Sít chó! Sít chim bồ câu! Đồ ô rách! Đồ cơm hộp Nhật! Đồ liếm ghét! Đồ xoắn óc! Đồ mũi bàn ủi! Tai bào ngư! Môi xúc xích! Mặt bầu bí! Đồ hũm đờm! Đồ bọ nước! Đồ tôm càng! Đồ bọ cánh cứng! Đồ sít thối! Đít bánh bao! Đít năm tầng! Đít phuy dầu! Đồ bánh dày! Đồ bụng bánh gạo! Đồ lẹo mắt! Đồ lậu! Đồ mận ngâm! Đồ áo bông già! Đồ mặt trăng! Đồ hà tiện! Đồ Gestalt-Schwein! Đồ papparappa! Papparappa-pappalappa-papparapaaa! Đồ người nguyên thủy! Đồ người tối cổ! Đồ vượn người Pithecanthropus! Đồ giun khóc nhè! Đồ chim mốc meo! Đồ chim thối! Đồ chim nấm hương! Đồ lẻ tẻ tiền xu! Đồ lăn lông lốc! Đồ chim lạc lạc! Đồ giò heo! Đồ sụn gà! Đồ gan lợn! Đồ hà! Đồ ruột non! Đồ dạ dày! Đồ xe điện chim! Đồ kính xoáy tít! Đồ chai sữa bò! Đồ xe đạp thủng lốp! Đồ cá tháng Tư! Đồ già cấc! Đồ đàn ông thủ dâm! Đồ tự sướng! Đồ dâm đãng! Đồ nhạt nhẽo! Đồ ngốc! Đồ đần! Đồ đại đại ngốc! Hừ, cái thứ này thì có gì hay chứ!”

Ako lao thẳng vào trung tâm vòng xoáy. Hơn nửa số domino vẫn còn chưa đổ. Cô giẫm nát chúng, đạp bừa lên tất cả. “Cái đống này! Đống này! Cả đống này nữa! Đồ Ooishi Raita đại ngốc!”

Tiếng gào thét của Ako vang vọng khắp các góc của tòa nhà hoang.

“Có cần gì mấy trò xếp domino này đâu! Rai-chan đã từ lâu là số một thế giới rồi! Số một thế giới về trồng rau đó! Và còn là chiến binh số một thế giới nữa, đúng không!”

Raita vẫn co rúm người lại, không nhúc nhích. Anh ôm đầu gối và cúi gằm xuống.

“...Không phải đâu… anh... anh không còn...”

Raita lẩm bẩm từng chữ, ngắt quãng.

Nghe thấy giọng nói ấy, Ako bỗng sững lại và bình tĩnh dần. Cô nhận ra Raita đang khóc.

“...Không được đâu... anh... anh không thể trồng rau nữa... cà chua... dưa chuột... tay anh đã dơ bẩn mất rồi... nếu dùng đôi tay bẩn thỉu này để trồng rau, thì cũng chỉ ra rau bẩn... ăn rau bẩn đó chắc chắn mọi người sẽ bị bệnh... rồi tất cả sẽ chết... vì vậy anh mới xếp domino… chỉ cần xếp domino thôi… sẽ không gây phiền hà cho ai... chỉ cần xếp... xếp domino thôi...”

“...Rai-chan...”

Ako ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên vai Raita. Cô cảm nhận rõ ràng sự run rẩy truyền qua tay mình.

Ako hít ba hơi thật sâu. Cô lựa chọn lời nói và rồi cất giọng chậm rãi.

“...Không phải vậy đâu, Rai-chan... anh vẫn là anh của ngày xưa mà. Chẳng có gì thay đổi cả. Đôi tay của anh... vẫn luôn luôn sạch sẽ. Chính vì anh quá tốt bụng nên mới tự trách mình như thế. Chính vì tốt bụng nên mới đau khổ. Cho nên, Rai-chan... quay lại với bọn em đi. Cùng bọn em chiến đấu một lần nữa.”

Raida vùi mặt vào lồng ngực Ako, òa khóc nức nở như đập vỡ bờ đê.

“...Không được đâu... Anh... anh có bệnh rồi...  cả tâm hồn lẫn cơ thể... từ khi sinh ra đã mang bệnh rồi… anh sẽ chỉ làm gánh nặng cho mọi người... bệnh này sẽ lây sang người khác... rồi tất cả sẽ bị hủy hoại… nếu ở cùng anh... mọi thứ... tất cả mọi thứ... sẽ sụp đổ...”

Ako ôm đầu Raita như một người mẹ vỗ về con. Cô không biết phải nói gì. Đây là lần đầu tiên Raita bộc lộ vết thương trong lòng ra như thế. Ako không có lời nào để an ủi. Cô chỉ còn biết ôm chặt lấy anh.

Raita tiếp tục run bần bật. Dù Ako có ôm chặt thế nào, cơn run ấy vẫn không dừng lại.

Vì vậy, khi sàn nhà bất chợt rung lên lần đầu, Ako đã lầm tưởng rằng đó chỉ là sự run rẩy của Raita truyền sang mình. Ngay sau chấn động mơ hồ ấy, một tiếng gầm ghê rợn từ lòng đất dội lên, và lúc đó cô mới nhận ra tình hình thực sự.

Ako ôm Raita đứng bật dậy.

Ngay cùng lúc ấy, cả tòa nhà vang lên một tiếng “ĐOÀNG” dữ dội rồi nghiêng hẳn sang một bên. Cả hai bị hất văng đi gần năm mét, đập mạnh vào tường và đau đớn rên rỉ. Đầu họ va thẳng vào tường.

Mặt sàn bật tung lên như tờ giấy bị xé, còn trần nhà nứt ra liên tục.

Vừa gượng đứng dậy, Ako ngẩng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những sợi dây điện bị giật đứt tóe lửa xẹt liên hồi. Hàng chục tấm ngói tụt xuống cùng lúc, đập xuống cây cối làm gãy toác.

Cả thành phố đang rung chuyển.

Sau khi Ako và Raita thoát khỏi tòa nhà, trận động đất 7,4 độ Richter cuối cùng cũng lắng xuống. Ảnh hưởng của nó đã cắt đứt nhiều tuyến đường chính, toàn bộ đường sắt ngừng hoạt động, hỏa hoạn bùng phát khắp nơi.

Nhưng đó mới chỉ là khúc dạo đầu nhẹ nhàng cho chuỗi biến động địa chất sắp sửa bắt đầu.

Chưa ai biết được trận động đất này mang ý nghĩa gì. Ngoại trừ một kẻ...

“...Juuza đã bắt đầu cử động rồi...”

Ở căn cứ chìm trong bóng tối, Radiguet khẽ thì thầm.

                

           

2

          

                  

Gai, Kaori, và Odagiri đang đứng trên một ngọn đồi cao, nhìn xuống thành phố.

Thành phố nào thì cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Bởi với những trận động đất liên tiếp gần đây, cảnh tượng ở đâu cũng đều như nhau.

“Đều là do Vyram cả,” Odagiri nói. “Không thể nào coi đây là hiện tượng tự nhiên được.”

Hầu hết các tòa nhà đã sụp đổ. Mặt đất nứt toác thành từng mảnh, bóng tối đen đặc đang chực trào ra ngoài tựa như từ trong hố sâu thăm thẳm kia.

Những trận động đất gia tăng theo từng ngày, đồng loạt xảy ra trên khắp thế giới. Từ vô số tâm chấn, năng lượng khổng lồ đồng loạt phóng ra, xé toạc bề mặt Trái Đất. Cứ như thể Trái Đất đang muốn lột xác vậy.

“Hoan hô Vyram,” Gai đáp lại bằng giọng mỉa mai. “Đúng là cái búa trừng phạt giáng xuống nhân loại kiêu ngạo này.”

Odagiri nhìn Gai, rồi lại nhìn Kaori.

“Tôi muốn các bạn quay lại. Sức mạnh của Jetman chắc chắn sẽ lại cần thiết.”

“Vô ích thôi.” Gai nhổ bã kẹo cao su, rồi nhìn ra khung cảnh thành phố đổ nát bằng đôi mắt vô cảm.

“Nếu đúng như chị nói là do Vyram gây ra, thì nghĩa là kẻ thù có sức mạnh vượt xa tất cả những gì chúng ta tưởng. Chiến đấu chống lại chúng thế nào đây?”

“.......”

Odagiri nhất thời không biết đáp lại ra sao khi Gai nói vậy. Sức mạnh của Vyram, những kẻ có thể gieo rắc tai ương cho toàn bộ Trái Đất, đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng. Nhưng chính vì vậy mà giờ đây Odagiri càng thấm thía sự cần thiết của Jetman. Có lẽ, tổ chức vừa tái lập Earthship đã thật sự chuẩn bị để đối mặt trực diện với Vyram.

Tuy nhiên, chẳng có cơ hội nào để thắng trước một đối thủ mạnh như vậy cả. Cách duy nhất là dùng chiến thuật tập kích, đánh thẳng vào điểm yếu của chúng... Và người có thể làm được điều đó chỉ có Jetman, những người ít nhiều vẫn hiểu rõ về Vyram.

“Thôi, bỏ đi thì hơn.” Gai nói tiếp. “Chính chị từng nói đấy thôi. Jetman chỉ khi đủ năm người mới có thể phát huy sức mạnh thật sự. Dù tôi với Kaori có quay lại thì vẫn còn thiếu quân.”

“Còn cô thì sao, Kaori?”

“Em thì...”

Kaori khẽ cúi mặt, bỏ lửng câu trả lời.

Odagiri hy vọng Kaori sẽ giúp thuyết phục Gai. Nhưng dù hiểu được mong muốn ấy, Kaori vẫn không thể đáp lại. Lúc này, cuộc sống bên Gai mới là tất cả với Kaori.

“Có một người mà tôi muốn hai bạn gặp...”

Odagiri vừa nói dứt câu thì Kaori bỗng rùng mình, một luồng lạnh buốt bất ngờ chạy dọc sống lưng.

Như cơn gió lạnh thổi qua... nhưng không, không phải gió. Không khí vẫn hoàn toàn tĩnh lặng.

Đó là một thứ khác. Một ánh nhìn tối tăm... sát khí.

Kaori giật mình quay phắt lại, và ngay trước mắt cô là vài chiếc lá cây bay tán loạn trong không trung.

Một nhát quét mạnh hất tung cành lá, và trong khoảnh khắc, một cây roi bạc vút tới tấn công.

“Kaori!”

Gai lao tới che chắn, cánh tay anh lập tức bị roi quấn chặt.

Tiếng lá khô lạo xạo dưới chân vang lên, Maria chậm rãi bước ra từ trong bóng tối.

“Ngươi là...”

Trên môi Maria, một nụ cười hiểm ác, méo mó như khắc sâu sát ý.

Ba người trừng mắt nhìn Maria, và bất giác nhớ lại lời Ryu từng nói:

“Rie... vẫn còn sống.”

Lẽ nào thật sự... người phụ nữ này, lại chính là người yêu cũ của Ryu? Người phụ nữ có gương mặt méo mó vì tràn đầy sát ý này...?

“...Nói mau...”

Siết chặt cây roi Nekrod, Maria lạnh lùng cất tiếng:

“Tên đó đang ở đâu? Tendo Ryu... đang ở đâu?”

“Ngươi tìm Ryu để làm gì?”

“Còn phải hỏi sao... Máu của hắn sẽ tô điểm cho ta... càng thêm xinh đẹp!”

Ngọn roi Nekrod vút lên, lướt qua gò má của Gai như lưỡi dao cạo.

“!”

Tiếp đó, một đòn quất nữa giáng thẳng xuống ngay dưới chân Gai và Kaori.

BÙM!  Một tiếng nổ trầm vang lên, mặt đất vỡ tung, biến mất như bị khoét thành một hình đạn cối. Sức ép của vụ nổ hất cả hai người bay nhào trong gió bụi.

“Tendo Ryu ở đâu?!”

Trong làn khói bụi dày đặc, Maria lao tới và nhắm thẳng vào Gai đang bị quật xuống đất.

Cú chỏ của ả nhắm thẳng vào mặt anh. Dù Gai kịp đưa hai tay lên đỡ, nhưng sức nặng ấy như thể bị búa tạ, khiến anh lảo đảo khuỵu gối.

Ngọn roi Nekrod trơn trượt quấn chặt lấy cổ anh.

“Nếu mi không nói... thì cũng được thôi. Ta sẽ bắt đầu từ bọn mi trước... Chết đi!”

“Gai!”

Odagiri hét lên, ném một chiếc vòng tay về phía anh. Đó chính là chiếc vòng tay mà Gai đã bỏ lại, khi lần cuối cùng ghé qua căn cứ để bày tỏ ý định rời bỏ Jetman.

Cạch!  Chiếc vòng tay gắn chặt vào cổ tay Gai.

“Biến hình đi, Gai!”

e2beb7ef52e8020d404f90d6026bb409.jpg

Odagiri hét lên. Dù đã được tiếp xúc Sóng Birdonic và sở hữu sức mạnh vượt trội, nhưng nếu đối đầu với Maria trong dạng người, Gai hoàn toàn không có cửa thắng.

Thế nhưng, Gai vẫn không hề biến hình. Anh kiên quyết giữ vững ý chí từ chối Jetman đến cùng.

Maria siết chặt Nekrod, dồn toàn bộ sức mạnh. Gai nghe rõ tiếng răng rắc phát ra từ chính xương cổ của mình.

“Gai!”

Người lao vào lúc này là Kaori. Cô gầm lên và xông tới từ phía sau Maria, dồn hết sức như một cú húc toàn thân.

“Ch...”

Maria khẽ tặc lưỡi, rồi lập tức chuyển đổi Nekrod sang dạng kiếm. Vừa quay phắt lại, ả vung lưỡi kiếm nhắm thẳng vào cổ Kaori.

“!”

Kaori cúi gập người xuống né đòn.

Ngay trên đỉnh đầu cô, chỉ cách vài phân, Nekrod đã xé rách cả khoảng không, đến mức ánh mặt trời bị kéo giãn và biến dạng thành một hình bầu dục méo mó.

Người ta thường nói kiếm sĩ thượng thừa có thể chém được cả vầng trăng in trên mặt nước. Nhưng Maria thì khác, ả xé toạc cả hư vô. Chính khoảng không bị rạch thành chân không tạm thời ấy đã bẻ cong mặt trời như một thấu kính.

Maria nâng Nekrod lên cao quá đầu, vung xuống thêm một nhát nữa về phía Kaori. Nhưng Gai kịp ra chân, quét mạnh khiến ả khựng lại, lảo đảo.

Nắm lấy khoảnh khắc, Kaori áp sát và ôm trọn lấy cơ thể Maria rồi dùng thế võ judo quật mạnh ả ngã xuống đất.

“Lên xe đi, Gai! Kaori!”

Odagiri điều khiển chiếc Land Rover đã dừng sẵn, lao nhanh tới để đón cả hai.

Maria vùng dậy, nhưng lại không đuổi theo ba người đang bỏ chạy.

“Ryu, hắn đang ở đâu?”

Maria gào thét.

“Tendo Ryu!”

Maria dang rộng hai cánh tay như muốn ôm trọn bầu trời, gào lên cái tên của định mệnh đời mình.

              

           

3

                 

                       

Lưỡi cuốc giáng xuống, xới tung lớp đất cứng rắn.

Khi lưỡi cuốc chạm vào tảng đá, một luồng chấn động tê dại chạy dọc theo những ngón tay.

Chỉ một lát sau, cánh tay đã ê ẩm. Gân cốt căng ra. Với một chiến binh từng rèn luyện bài bản thì công việc đồng áng lại khắc nghiệt, vì cơ bắp dùng cho chiến đấu và cơ bắp để lao động là khác nhau.

Từ ngày hôm đó, Ako thường xuyên lui tới nhà của Raita.

Ban đầu, cô chỉ đến để an ủi Raita vẫn còn đang mang những vết thương lòng. Nhưng dần dần, Ako tìm thấy niềm vui riêng của mình.

Cô bắt đầu làm nông.

Những trận động đất liên tiếp đã tàn phá nặng nề ruộng vườn của gia đình Ooishi. Những vết nứt tỏa ra khắp cánh đồng, khiến đất canh tác chẳng còn giá trị.

Để cứu lấy ít nhất số cây cà chua, Ako bắt tay vào khai khẩn mảnh đất hoang phía sau nhà. Tuy chỉ là một khoảng đất bé như cái lỗ mũi, nhưng cũng đủ để trồng lại vài gốc.

Với Ako mà nói,

“Ừ thì… thỉnh thoảng thử nghịch đất một chút xem sao.”

Đơn giản chỉ là công việc bắt đầu cho đỡ buồn chán.

Thế nhưng, hóa ra việc ấy lại thú vị hơn cô nghĩ. Ako lần đầu tiên biết được cái vị ngọt lành trong mùi đất. Những công việc đơn điệu như cuốc xới mà trước đây chưa từng trải qua, lại khiến cô thấy tươi mới. Ít nhất thì việc này vẫn tốt hơn nhiều so với việc bị bắt hầu hạ ở nhà ông chú.

Còn Raita thì chỉ ngồi dưới mái hiên, lặng lẽ dõi theo công việc của Ako. Anh không giúp một tay, cũng chẳng buồn đưa ra lời khuyên.

Dù vậy, Raita và Ako vẫn luôn ăn cùng nhau bữa trưa mà mẹ Raita chuẩn bị.

Trong khi nhai những nắm cơm khổng lồ, Ako chỉ nói toàn những chuyện vụn vặt, chẳng đâu vào đâu. Thỉnh thoảng, Raita mới gật gù đáp lại cho có lệ.

Ako đã hoàn toàn từ bỏ cố gắng khích lệ tinh thần Raita. Lời nói, rốt cuộc là vô nghĩa. Càng nói, chúng càng trở nên sáo rỗng.

“Không chỉ có mình anh là bất hạnh đâu, Rai-chan ạ.”

Hoặc:

“Hãy sống vui vẻ, hướng về tương lai đi nào.”

Ban đầu, Ako vẫn thường vỗ vai Raita, kèm theo nụ cười tươi tắn mà thốt ra những câu như thế. Nhưng rồi cô lại cảm thấy lạnh sống lưng và nghĩ mình thật ngốc nghếch.

Vậy nên giờ đây, Ako chỉ nói chuyện nhảm. Cô ăn trưa cùng Raita, kể chuyện nhảm, rồi sau đó một mình quay lại tập trung vào mảnh vườn.

Dù Ako cố gắng thế nào đi nữa, mấy cây cà chua vẫn chẳng thể bén rễ.

              

              

4

             

                  

“Chị định đi đâu vậy?”

Gai hỏi. Sau khi thoát khỏi đòn tấn công của Maria, cả ba người: Gai, Kaori và Odagiri đang lắc lư trong chiếc Land Rover.

“Tôi đã nói rồi. Có một người mà tôi muốn các cậu gặp.”

Odagiri vừa xoay vô lăng vừa trả lời.

Kaori cắn môi. Không phải là linh cảm... mà là một sự chắc chắn.

Nếu nói đến người mà Odagiri muốn dẫn đến gặp, Kaori nghĩ rằng chỉ có một người duy nhất. Đó chính là người mà Kaori tuyệt đối không muốn chạm mặt.

Chiếc xe tiếp tục lao về phía bắc. Những chiếc lá trắng rơi xuống, chất chồng trên kính chắn gió như những bông tuyết.

Cuối cùng Odagiri cũng tắt máy.

Từ phía công viên bên cạnh vang lên khe khẽ tiếng kẽo kẹt của chiếc xích đu.

Gai mở to mắt nhìn bóng dáng một gã đàn ông nhếch nhác đang ngồi đong đưa trên đó.

“...Ryu...!”

Gai gầm khẽ, giọng đầy sắc lạnh.

           

                   

Ryu được phát hiện vào khoảng ba ngày trước.

Có ai đó trong khu phố thấy một người đàn ông lạ mặt cứ sống lẩn quẩn trong công viên nên lấy làm sợ hãi, rồi gọi cảnh sát. Dù bị tra hỏi, câu trả lời của Ryu cũng chẳng đâu vào đâu. Cuối cùng, người ta phải dựa vào giấy tờ tùy thân để xác định danh tính của Ryu. Ngay sau đó, tổ chức liền thông báo cho Odagiri về nơi ở của Ryu.

Chính Odagiri là người đã nhờ tổng bộ mở cuộc tìm kiếm anh từ trước.

“...Ryu...!”

Gai lại hét lớn.

Ryu tiếp tục đẩy xích đu, đắm chìm như thể đang say sưa vào thứ gì đó.

Cả Gai lẫn Kaori đều chết lặng trước hình hài thay đổi đến mức khó tin ấy. Mái tóc bù xù, râu ria mọc rậm. Từ đầu tới chân phủ một lớp bụi mỏng. Có lẽ Ryu đã nhiều ngày không được ăn uống tử tế nên má hóp lại, toàn thân gầy rộc như teo nhỏ đi cả một vòng.

Chỉ có đôi mắt Ryu là sáng rực lên một cách dị thường, anh đong đưa chiếc xích đu và dán chặt ánh nhìn xuống mặt đất, chỉ có ánh mắt ấy là bừng bừng nóng bỏng.

“....Ryu....”

Từng bước một, Gai tiến gần đến Ryu.

Kaori nắm lấy cổ tay anh.

“Không thể để anh ấy đi được.”

...Cô nghĩ ngay trong khoảnh khắc ấy. Nếu Gai tiếp xúc với Ryu, chắc chắn cuộc sống hiện tại sẽ thay đổi. Chắc chắn mọi thứ sẽ bị hủy hoại.

Bất chợt, Ryu ngẩng mặt lên nhìn Gai.

Gai hất tay Kaori ra và tiến lại gần Ryu.

Trên gương mặt Ryu chậm rãi nở ra một nụ cười. Một nụ cười hiền hòa, có chút ngượng ngùng.

“Chào mọi người”

Ryu bước xuống khỏi xích đu, rồi tựa vào chiếc xích đu bên cạnh.

“Giới thiệu nhé. Đây là Aoi Rie... bạn gái của tôi đấy.”

“?”

Cả Gai, Kaori lẫn Odagiri đều không thốt nên lời.

Chiếc xích đu mà Ryu chỉ tay vào chẳng có ai cả. Chỉ có một chiếc xích đu trống trơn đang bị gió thổi đung đưa.

Gai, Kaori và Odagiri lặng lẽ nhìn nhau. Ryu đã trở nên tồi tệ hơn cả họ tưởng. Thực tại và ảo tưởng đã trộn lẫn, và cái thế giới hỗn loạn ấy chính là hiện thực của Ryu lúc này.

Với một con người như vậy, phải đối xử thế nào đây?

Trong mắt Ryu, Rie vẫn hiện hữu rõ ràng.

Mái tóc dài tung bay khi đu xích đu... chiếc áo blouse trắng phồng lên trong gió... nụ cười dịu dàng hướng về phía Ryu... những ngón tay mảnh khảnh nắm lấy tay Ryu...

                 

                 

5

                

                  

Khi ánh sáng chói lòa phát ra từ lòng đất, nhuộm cả thành phố trong sắc vàng rực rỡ, thì đúng lúc đó, Ako đang đặt một nụ hôn lên tay của Raita.

Hôm nay tâm trạng của Ako cực kỳ tồi tệ. Buổi sáng, cô đến thăm nhà Raita như thường lệ. Nhưng ngay khi bước chân vào khu vườn phía sau, máu trong đầu cô bỗng bốc lên sôi sùng sục. Những cây giống cà chua mà hôm qua trước khi về cô đã cẩn thận trồng xuống, sáng nay tất cả đều héo rũ một cách thảm hại.

Đây đã là lần thất bại thứ tám rồi.

“Khốn kiếp~! Lại giỡn mặt với tao à~!”

Nỗ lực thì vẫn là tốt, nhưng dù cố gắng đến mấy mà chẳng được đền đáp, thì chỉ còn lại sự bực tức mà thôi.

Ako đã làm chai cả tay để cuốc đất, bón phân, tưới nước, thậm chí còn âu yếm áp má lên từng cây non trước khi trồng xuống... vậy mà chẳng có cây nào bén rễ.

Trước hết, chuyện đi đến nhà Raita đã là cả một cực hình rồi.

Buổi sáng, vừa bước ra khỏi nhà đã bị bà thím càu nhàu (“Đồ ăn chực! Con ranh hư hỏng!”). Rồi lúc đi vắng thì thằng em họ Akinori lén trộm quần lót (quần Mickey Mouse, quần in dâu tây, quần trơn, quần in cờ Nhật, cùng vài cái khác nữa). Đến cổng thì lại bị con chó Tosa mà ông chú quý như vàng cắn rách váy. Thế mà cô vẫn cố gắng để đến thăm nhà Raita...

Trong mắt Ako, đám cà chua kia chẳng khác nào đang bắt nạt cô.

“Đủ rồi! Thế là quá đủ! Tao không tha cho tụi mày nữa!”

Ako nắm chặt lấy cái cuốc rồi nhảy bổ vào luống đất. Cô vung cuốc loạn xạ, đập túi bụi xuống những cây cà chua non.

GỪUUUUUUUUUUU!!

Cô gần như rơi vào trạng thái cuồng loạn.

“Đ-Đừng! Xin đừng làm thế, Ako à!”

Ako vẫn cứ vùng vẫy như thể một con đập bị vỡ tung cho đến khi bị Raita ôm ghì từ phía sau. Những cây cà chua non bị chém đứt văng tứ tung, đất vườn thì chi chít lỗ hổng.

“A-Ako! B-bình tĩnh lại đi…!”

Khi cái cuốc bị Raita giật khỏi tay, cuối cùng Ako mới dần hoàn hồn.

“Nghe này, Ako...”

Raita lên tiếng.

“Cà chua đâu có lỗi gì. Nó vốn là một loại rau cực kỳ nhạy cảm. Trước hết là Ako đã tưới nước quá nhiều, làm thế thì cây không thể bén rễ đâu. Thứ hai, khi cuốc đất thì phải đào sâu hơn nữa...”

“Lúc trước im thin thít mà giờ còn bày đặt dạy đời hả! Muốn chỉ thì sao không nói ngay từ đầu đi...”

Nói được nửa chừng, Ako bỗng khựng lại.

Bởi vì Raita đã bắt đầu làm việc trong vườn. Anh nắm chặt cuốc, cặm cụi đào xới đất rồi tỉ mỉ kiểm tra từng cây giống đã bị thương tổn.

Ako lặng lẽ nhìn vào bóng lưng ấy. Thân hình to bè như cái thùng của Raita khom xuống, cần mẫn làm việc trong im lặng. Lúc ấy, Ako như vừa khám phá ra bí mật của Raita. Làm việc trên đồng ruộng đòi hỏi sự nhẫn nại hơn bất kì điều gì khác. Raita đã lớn lên cùng với đất từ khi còn nhỏ, để bàn tay và cơ thể mình lấm bẩn vì đất, chính nhờ thế mà anh đã rèn nên được một sức chịu đựng rất đặc biệt.

“Rai-chan mạnh mẽ lắm...”

Ako nghĩ.

Làn da rám nắng của Raita chính là màu của đất đã thấm vào anh từ thuở nhỏ. Sức chịu đựng cũng đã thấm vào tận cốt lõi trong cơ thể ấy.

“Rai-chan...”

Từ phía sau lưng Raita, Ako khẽ gọi.

“Như vậy là đủ rồi. Anh trồng cà chua lại đi. Chỉ Rai-chan mới có thể trồng được cà chua ngon nhất thế giới thôi...”

Giật mình, Raita ngừng động tác. Cây giống rơi khỏi tay anh.

Bị cuốn theo cơn hoảng loạn của Ako mà vô thức đưa tay ra, nhưng lúc này Raita chợt nhận ra mình vừa làm điều không nên.

“Rai-chan...”

“Không... Không được đâu!”

Raita vùi mặt vào đôi bàn tay trống rỗng.

“Đôi tay này đã dơ bẩn rồi. Lần trước anh đã nói rồi còn gì. Anh không còn tư cách để trồng rau nữa. Đôi tay dơ bẩn này chỉ có thể tạo ra những thứ bệnh tật, chỉ có thể tạo ra thứ thối rữa thôi!”

“........”

Ako ngồi xuống đối diện Raita. Cô gỡ đôi bàn tay Raita ra khỏi gương mặt anh. Cô thoáng nghĩ, chắc phát ra cả tiếng răng rắc khi tách ra mất.

“Ngốc ạ. Thực sự là đôi tay của Rai-chan... không có bẩn gì hết...”

Cô áp bàn tay của Raita lên má mình. Cô hôn lên tay anh. Đôi môi mỏng của Ako nhẹ nhàng lướt trên lòng bàn tay dày thô ráp của Raita.

“!”

Một luồng chấn động nóng rát truyền khắp cơ thể Raita. Từ lòng bàn tay, lan qua cánh tay, rồi như những đợt sóng lửa cuộn chảy khắp toàn thân.

64a415551fef164d3e94945d1cfebb6e.jpg

Đúng vào lúc ấy... thế giới nhuộm thành một màu vàng kim.

Cùng lúc, Raita và Ako vội nhắm chặt mắt lại.

Họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“C-cái quái gì thế này!?”

Ako run rẩy mở mắt, rồi hét lên.

Trước mắt họ, những dải cực quang vàng kim chồng lên nhau thành hai lớp, ba lớp. Không, không chỉ là hai hay ba. Vô số tấm màn ánh sáng trải dài đến tận chân trời, thậm chí còn che phủ cả thành phố phía trước.

Nhìn kỹ mới thấy, ánh sáng ấy không phải từ trên trời rơi xuống. Ngược lại, chúng vươn lên từ những khe nứt dọc ngang khắp thành phố, rồi hội tụ lại tại một điểm trên cao, hợp thành một khối sáng khổng lồ.

Chẳng bao lâu, cực quang tan biến, chỉ còn lại khối ánh sáng ấy lơ lửng giữa bầu trời.

Khối sáng tròn chậm rãi co giãn như một con sứa.

“Vyram!”

Ako lập tức linh cảm được.

Từ phần đáy khối sáng như xúc tu sứa vươn ra, những tia sét phóng xuống. Ngay giây sau, mặt đất bỗng thủng một khoảng trống khổng lồ. Chỉ cần chạm vào tia chớp ấy, nhà cửa, cây cối, và cả con người đều lập tức biến mất.

“Đi thôi, Rai-chan!”

Ako bật dậy.

“Chúng ta phải chiến đấu thôi! Chỉ dựa vào chính mình!”

Cô gắn chiếc vòng tay biến thân vào cổ tay Raita.

Nhưng Raita vẫn chỉ ngồi thụp xuống, không nhúc nhích.

“...Rai-chan...”

Ako quay người, lao thẳng về phía thành phố. Cô chẳng còn gì để nói với Raita nữa. Dù là quay lưng hay đối mặt, quyết định cuối cùng phải do chính Raita lựa chọn.

Ngay cả khi bóng dáng Ako đã khuất, Raita vẫn ngồi co ro, run rẩy. Chỉ có lòng bàn tay, nơi vừa nhận lấy nụ hôn của Ako, là vẫn nóng bỏng như bốc cháy.

                

                

6

                

                 

“Sao mọi người cứ im lặng thế?”

Ryu nói. “Tôi bảo đây là bạn gái của tôi mà. Ít nhất cũng phải chào hỏi cô ấy một câu chứ.”

Ryu đứng cạnh chiếc xích đu, vẫn nở nụ cười như thường. Thái độ tự nhiên đến mức làm Kaori thoáng nghĩ rằng, biết đâu chính Ryu nói đúng? Biết đâu trên chiếc xích đu ấy, thật sự có một ai đó đang ngồi, chỉ là mắt họ không nhìn thấy được mà thôi.

“Hừ!”

Gai bật cười khẩy.

“Ra là thế, đẹp mặt quá nhỉ. Bấy lâu nay lúc nào cũng lên giọng dạy đời người khác! Thì ra đây mới là bộ mặt thật của mày hả?”

Nhưng Ryu chẳng đáp lại. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào ảo ảnh của Rie.

“Thằng khốn!”

Trong chớp mắt, Gai lao tới và túm lấy cổ áo Ryu.

“Còn công lý của mày đâu rồi? Không phải lúc nào mày cũng nói sẵn sàng hi sinh bản thân để bảo vệ hòa bình sao?”

Ryu vẫn không phản ứng. Ánh mắt trống rỗng, cơ thể anh chỉ lắc lư theo từng cú lay của Gai như một con rối hỏng.

Gai giận dữ đến nỗi chẳng còn nhận ra mâu thuẫn trong chính mình. Từ trước đến nay, Ryu mới là kẻ rao giảng chính nghĩa, còn Gai thì luôn chống đối. Với Gai, đàn ông phải coi trọng người phụ nữ mình yêu hơn cả hòa bình Trái Đất. Giờ đây Ryu lại đang sống đúng niềm tin đó, thế mà Gai lại nổi giận mắng nhiếc Ryu.

“Mày là chiến binh! Một chiến binh bẩm sinh cơ mà!”

Gai gào lên.

“Nhìn cái bộ dạng này của mày tao thấy ngứa mắt lắm!”

Đây chẳng phải là tình bạn. Chỉ đơn giản là Ryu khiến Gai khó chịu. Anh không ưa cái cách Ryu phô trương vẻ chính nghĩa, và cũng khó chịu vì Ryu đã trở thành một tên ngốc nhu nhược.

Từ trước tới nay, chưa ai từng đối mặt với Gai một cách chính diện như Ryu. Họ hoàn toàn khác biệt, không có điểm giao nhau. Vậy thì phải chấm dứt chuyện này, Gai nghĩ vậy. Thế nhưng Ryu lại bỏ cuộc giữa chừng. Chính điều đó khiến Gai không thể chịu nổi.

Kaori đứng nhìn Gai đang bùng nổ, lòng dâng lên nỗi bất an. Cô có cảm giác Gai sắp đi vào một thế giới đàn ông mà cô không thể hiểu nổi... Nếu thế, chắc chắn giữa cô và Gai sẽ xuất hiện một vết rạn không thể hàn gắn.

“Mày nói gì đi chứ, Ryu!” Gai hét.

“Rie... thích tuyết...” Ryu trả lời.

“Khốn kiếp...”

Khi Gai sắp vung tay đánh, tín hiệu từ vòng tay của Odagiri vang lên. Tiếng “pipipip” gấp gáp vang vọng, nỗi sợ hãi thoáng hiện trên gương mặt Ryu.

“Có tình huống khẩn cấp, Chỉ huy!” Đó là giọng Ako. “Vyram đã...”

“Đứng lên, Ryu! Chiến đấu đi!”

Gai quát. Lời quát ấy kéo Ryu về với thực tại.

“Không... không... không... không muốn...”

Anh ôm chặt lấy chiếc xích đu như một đứa trẻ, không chịu nhúc nhích.

“Kh...!”

Nắm đấm giơ cao của Gai run lên bần bật.

Từ trước đến nay, chưa từng có kẻ nào khiến anh căm ghét như Ryu.

Chưa từng có kẻ nào mạnh mẽ như Ryu.

Chưa từng có kẻ nào kiên định như Ryu.

Và cũng chưa từng có kẻ nào dốc hết lòng đối diện với Gai như Ryu.

Nắm đấm của Gai rơi xuống một cách yếu ớt.

Cơ thể Ryu khẽ run rẩy từng nhịp nhỏ.

Gai ôm chặt lấy Ryu.

                 

“...Muốn sao cũng được...” Gai khẽ nói. “Nhưng... tôi sẽ đợi. Bọn tôi… sẽ đợi cậu...”

                     

“Tên đó sẽ trở lại... chắc chắn...”

Như tự nhủ với chính mình, Gai thì thầm trong chiếc Land Rover. Họ không hề biết rằng, sau khi họ rời đi, ngay trước mặt Ryu đã xuất hiện một bóng người.

Sau trận chiến với Gai và Kaori, Maria đã lặng lẽ buộc một sợi tơ Nekrod vào Land Rover. Sợi tơ không ngừng vươn dài, dẫn Maria tìm đến Ryu.

“...Ta đã mong gặp mi lắm đấy, Tendo Ryu...”

Maria khẽ liếm ướt đôi môi đỏ mọng của mình.

           

              

7

              

                

Khi liên lạc bằng vòng tay với Gai và mọi người, Ako đang gấp rút lao đến khối ánh sáng bí ẩn.

Càng tiến lại gần khối sáng trông như con sứa khổng lồ kia, nỗi sợ hãi và hỗn loạn càng dâng đầy trong lòng Ako. Khối sáng lơ lửng ở độ cao ngang với mây và không ngừng co giãn, từng chút một nuốt chửng thành phố. Đúng nghĩa là “tiêu hóa” lấy nó.

Những tia sét phát ra từ khối sáng quấn chặt lấy các công trình kiến trúc.

Tia sét ấy chẳng khác nào những xúc tu.

Chúng nhấc bổng cả công trình lên khỏi mặt đất, kéo tuột vào trong khối sáng. Và trong vùng sáng ấy, công trình bị nghiền nát và tan biến hoàn toàn. Rồi cứ như đã hấp thụ dưỡng chất, khối sáng lại phình to thêm một vòng.

“Rốt cuộc  là cái quái gì vậy…?”

Ako nghĩ.

Đó là vũ khí mới của Vyram? Hay một sinh vật?

Dù gì đi nữa, cô cũng không thể hình dung được làm thế nào để chiến đấu với nó.

Dưới khối sáng, Ako dừng lại.

Ngước nhìn lên, nó to lớn hơn cả những gì cô hình dung. Đường kính ít nhất cũng phải một kilomet.

Bất ngờ, từ phần đáy của khối sáng, một tia sét phóng ra nhắm thẳng vào Ako.

Cô lập tức nhảy lùi thật mạnh và thoát khỏi nó.

Vừa né, Ako vừa nhanh chóng thao tác chiếc vòng tay.

Ako biến thân thành Jetman. Cơ thể cô lập tức được bao phủ bởi bộ giáp cường hóa đặc biệt cùng chiếc mũ bảo hộ.

            

           

8

                

                   

“…Ta mong gặp mi lắm đấy, Tendo Ryu...!”

Maria khẽ liếm đôi môi đỏ mọng bằng đầu lưỡi.

Ryū vẫn ôm chặt lấy chiếc xích đu, không nhúc nhích. Trong ảo ảnh, anh đang gối đầu lên đùi Rie, và giờ đây dường như sắp chìm vào giấc ngủ.

“Lần này ta sẽ đoạt lấy... mạng của mi...!”

Maria từ tốn giương cao Nekrod dạng roi. Nhưng thấy Ryu vẫn không động đậy, cô bật lưỡi “chậc” đầy khó chịu.

“Dám coi thường ta sao, Tendo...!”

Chiếc Nekrod rít lên, quất thẳng vào lưng Ryu.

Một cú chấn động dữ dội như bom nổ, cơ thể Ryu bị hất tung thẳng đứng.

...Ngươi...là...

Lần đầu tiên Ryu nhìn thẳng vào Maria.

Anh cố gắng dựng người dậy như muốn kéo thân thể ra khỏi mặt đất, nhưng hai cánh tay chỉ buông thõng trước ngực, hoàn toàn không có tư thế phòng thủ.

...Ngươi không phải Rie...

Ryu lẩm bẩm.

...Rie của ta đang ở đây. Cô ấy đang ngồi trên xích đu kia. Ngươi không phải là Rie của ta.

“Chết đi...!”

Maria lại vung roi.

Ảo tưởng và ảo tưởng... Cả hai đều không nhận ra rằng chính mình đang sống trong ảo tưởng. Một kẻ ở trong cõi tình yêu, một kẻ trong cõi thù hận. Và cả hai đều chiến đấu vì ảo tưởng ấy.

Ryu cảm thấy gió quất qua người. Vô số lưỡi roi Nekrod bay đến trong tầm mắt anh, chúng đồng loạt nhe nanh khắp thân thể Ryu.

Bóng dáng Ryu mờ ảo trong làn khói của máu.

                           

                          

9

                        

                            

Dù đã biến thân, nhưng Ako vẫn không biết cách chiến đấu. Bởi đối thủ lần này không phải là một con quái vật có hình dạng cụ thể, mà là... “ánh sáng”.

Trong lúc Ako còn lúng túng, một tia sét lao thẳng đến Ako.

Ako vội rút ra vũ khí dạng kiếm - Bringer Sword.

Thế nhưng, ngay khi lưỡi kiếm lóe sáng, luồng sét đã quấn chặt lấy nó. Tia sét bò lên lưỡi kiếm như những sợi dây leo và nhắm vào Ako.

Theo phản xạ, cô lập tức buông thanh kiếm và nhảy vọt sang một bên.

Tiếng sụp đổ vang rền khắp nơi, những công trình lần lượt tan tành, xen lẫn là những tiếng gào thét hỗn loạn của con người.

Phía xa trước mặt, một người đàn ông trung niên không kịp chạy thoát đã bị xúc tu điện quấn chặt lấy. Cơ thể ông ta bị nhấc bổng, kéo dần lên cao. Một khi bị hút vào khối sáng kia thì coi như hết đường cứu.

“Phải làm gì đó...” Ako bứt rứt, trái tim dồn dập.

“Nguy hiểm lắm, Ako!”

Một cú tông mạnh từ phía sau khiến cô ngã chúi xuống đất.

Ngay khoảnh khắc ấy, ĐOÀNG!  Một cột lửa bốc lên từ khe nứt ngay dưới chân cô. Mải dồn toàn bộ sự chú ý lên bầu trời, Ako đã hoàn toàn không nhận ra rằng đó là góc chết chí mạng.

Chuỗi động đất gần đây đã khiến mặt đất đã nứt toác thành từng ô như mạng nhện. Và chính từ dưới lòng đất ấy, bất ngờ một ngọn lửa bùng lên.

Nếu Gai đến muộn chỉ vài giây thôi, Ako đã bị ngọn lửa dữ ấy thiêu rụi hoàn toàn.

“Không sao chứ, Ako?”

Gai đỡ Ako đứng dậy.

Kaori và Odagiri cũng vội vã chạy đến bên cô.

Ngay lúc đó, một tiếng thét kinh hoàng chấn động khắp không gian.

Người đàn ông vừa bị xúc tu điện quấn lấy ban nãy đã bị kéo vào bên trong khối sáng.

Theo từng nhịp co giãn của khối sáng, cơ thể ông ta bắt đầu vỡ vụn như thể dạ dày đang nghiền nát và tiêu hóa thức ăn. Tay chân bị vặn xoắn rồi xé rời, da mặt thì tan chảy thành một khối nhầy nhụa. Rồi khối sáng ấy lại phồng to thêm một chút.

“...Mẹ kiếp!”

Gai gầm lên, giật lấy khẩu vũ khí dạng súng - Bird Blaster - từ bên hông Ako. Anh nhắm thẳng vào phần lõi rực sáng ở trung tâm khối sáng và siết cò. Thế nhưng dù bắn bao nhiêu lần, tia năng lượng cũng không thể chạm đến lõi bên trong đó. Vầng sáng xung quanh đã khúc xạ toàn bộ đạn năng lượng, y như một lớp thấu kính khổng lồ.

Rầm rầm rầm...... Lúc ấy, một tiếng rền ghê rợn vang dội từ lòng đất, mặt đất bắt đầu rung chuyển. Những cột lửa bốc lên khắp nơi và xuyên thủng cả trời cao.

Những tia sét nổ tung dữ dội trên không trung.

Ako bị bật ra khỏi mặt đất rung chuyển và ngã xuống đất.

Và rồi những xúc tu điện tóm lấy Ako.

“Tên đó sẽ đến...!

Gai tự nhủ với lòng mình.

“....Ryu... chắc chắn hắn sẽ đến...!

10

“Ngươi không phải là Rie. Rie của ta đang ở đây. Biến đi. Đừng cản ta. Ngươi không phải là Rie. Ta muốn ở bên Rie của ta... mãi mãi… mãi mãi… vì thế đừng cản ta nữa. Cút đi. Biến đi.”

Đứng trước những đòn tấn công của Maria, Ryu hoàn toàn không phản kháng. Không thể phản kháng. Anh chỉ co người lại như một bào thai, lăn lộn dưới đất và cố chịu đựng.

“...Haa!”

Tiếng hét xé toạc không khí vang lên, roi của Maria tiếp tục gầm rú.

Mỗi lần Nekrod quất trúng người Ryu, máu tươi lại tung tóe khắp nơi.

“Tại sao ngươi không chịu để ta yên? Ta đã làm gì chứ? Cứu anh với, Rie. Đến bên anh đi, Rie. Ôm anh đi, Rie”

“Mi trở thành kẻ bạc nhược rồi sao, Tendo...!”

Trước thân hình bất động không chống trả của Ryu, Maria bất giác nổi giận đến mức trước mắt như trắng xóa.

“Đây là kẻ thù truyền kiếp của ta sao?”

Cô không thể không nghĩ vậy.

“Không... Đây không phải trận chiến mà ta khao khát!”

Roi liên tiếp vung xuống, nhưng cơn giận dữ dần tan biến, thay vào đó là một khao khát kỳ lạ nảy sinh trong Maria.

“Đứng dậy đi, Tendo...! Và rồi...”

Hãy đánh bại ta. Maria nghĩ thế. Khát vọng được thất bại mãnh liệt đến mức thiêu đốt toàn thân cô.

Maria phải bại trận. Nhưng không thể là bất kỳ ai. Người đó chỉ có thể là Ryu.

Chỉ khi bại dưới tay Ryu, Maria mới có thể tái sinh và trở thành một con người mới.

Thế nhưng ngay sau đó, Maria lập tức phủ nhận ảo tưởng ấy.

Thật ngu ngốc…!

Maria bật cười giễu cợt chính mình, rồi lại khơi dậy cơn giận và lòng hận thù.

“Trò hề này kết thúc rồi! Ryu!”

Maria chuyển Nekrod sang dạng kiếm. Cô giơ cao lưỡi kiếm rồi lao về phía Ryu đang bê bết máu.

Thanh kiếm bổ xuống, Ryu vặn mình né tránh trong gang tấc.

Vẫn trong tư thế ngã nhào, anh tung một cú đá vào phía sau đầu gối Maria.

Maria mất thăng bằng và ngã ngửa. Tranh thủ khoảnh khắc đó, Ryu lao đao gượng dậy.

Nhưng ngay lập tức, cơn đau buốt toàn thân khiến anh khuỵu gối và đổ sụp xuống.

Ryu ngước nhìn chiếc xích đu. Anh nhìn Rie đang mỉm cười, khẽ đong đưa theo nhịp.

“Cứu anh với, Rie. Anh đau lắm. Toàn thân như đang bốc cháy vậy.

Ryu bắt đầu bò hướng về phía Rie. Chỉ dùng sức nơi đôi tay, anh cố kéo thân thể rách nát tiến lại gần.

“Cứu anh với. Ôm lấy anh đi, Rie. Đặt những ngón tay của em lên vết thương này đi. Chạm vào vai anh, cổ anh, ngực anh bằng đôi tay em đi. Rồi máu sẽ ngừng chảy. Anh sẽ không còn đau nữa. Vết thương này sẽ lành lại. Vì vậy... vì vậy...”

           

            

c5c6887b83d196fa9e714f5245531340.jpg

×

              

                

Khoảnh khắc bị xúc tu điện bắt giữ, Ako cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể mình rút cạn.

Biến thân đã bị giải trừ.

Từng chút một, cơ thể Ako bị kéo lên.

Khối ánh sáng giống như sứa đó đang cố gắng nuốt chửng lấy Ako.

“.....Anh sẽ đến”

Trong trạng thái mơ hồ, Ako tự nhủ.

“Rai-chan... chắc chắn sẽ đến...!”

11

Raita run lẩy bẩy giữa thửa ruộng nơi Ako từng cày.

Từ lúc Ako bỏ chạy đi, toàn thân anh vẫn không ngừng run rẩy. Đây là lần đầu tiên trong đời cơ thể anh co giật dữ dội ngoài ý chí. Như thể có thứ gì đó đang gào thét từ sâu thẳm trong thân xác, ở tận tâm hồn.

“Bàn tay của Rai-chan... không hề bẩn đâu.

Ako đã nói như thế rồi đặt môi lên tay anh.

Raita nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình.

Nóng rực.

Từ khoảnh khắc đón nhận nụ hôn ấy, bàn tay Raita vẫn cứ hừng hực như bốc cháy.

“Đi thôi, Rai-chan! Chúng ta phải chiến đấu!”

Lời Ako vang vọng mãi trong đầu Raita.

Chiến đấu ư...?

Raita nhắm nghiền mắt và cắn chặt môi.

Cùng với mình sao...?

Cơn run rẩy càng lúc càng dữ dội. Máu rỉ ra từ môi bị cắn bật.

Ako chẳng biết gì cả. Con bé không hiểu. Mình là đồ xúi quẩy. Từ khi sinh ra đã ngu dốt, vụng về, chậm chạp, béo ú, u ám, lại còn vô phúc. Trong đời này, có những kẻ chẳng nên làm gì hết. Bởi làm gì cũng chỉ mang phiền toái cho người khác... Mình chính là loại người đó. Sao Ako lại không hiểu chứ. Em ấy không nên dính líu đến mình. Gần mình, ai cũng sẽ dính bệnh. Rồi chết. Đôi bàn tay này bẩn lắm. Ako đã sai rồi. Mình chẳng thể trồng rau hay chiến đấu nữa . Nếu trồng rau thì chúng sẽ trở nên thối rữa. Nếu chiến đấu thì cũng chỉ kéo lùi mọi người. Nhưng... tại sao lòng bàn tay mình lại nóng đến thế?

Đúng lúc ấy, mặt đất chấn động khiến Raita ngã nhào sang một bên.

Một cơn địa chấn mạnh nhất từ trước đến nay.

Vết nứt lan khắp thửa ruộng.

Raita vùng vẫy cố bám lấy cái gì đó.

Nhưng thân thể anh càng run dữ dội hơn theo từng cơn rung chuyển. Cảm giác như cả cơ thể sắp nổ tung.

“...Mình không thể chiến đấu... không thể chiến đấu... Bàn tay này... bàn tay của mình...”

“Bàn tay của Rai-chan... không hề bẩn đâu.Ako từng nói.

Bàn tay này... bàn tay của mình...

ĐOÀNG! Âm vang như tiếng trống trời giáng xuống. Mảnh ruộng sụp hẳn và lõm thành một hố khổng lồ hình chiếc cối giã, nơi đáy hiện ra màn đêm như vực thẳm.

Đất bị hút ào ạt như thác lũ, tuồn thẳng xuống bóng tối.

Bàn tay này... bàn tay của mình...

Những cây cà chua non bao lần Ako trồng xuống mà chẳng bén rễ, giờ đây cũng bị cuốn theo dòng đất lao xuống.

Bất giác, Raita chồm người và vươn tay ra. Anh bắt lấy một cây cà chua non đang rơi vào hố đen.

...Bàn tay của mình... bàn tay...

Nóng rực. Đôi bàn tay ấy thật nóng rực.

Raita nhìn thấy.

Ngay trong lòng bàn tay anh, cà chua non lớn dần nhanh đến không tưởng.

Một trái cà chua xanh biếc đơm hoa kết trái.

Rồi quả nhỏ cứng cáp ấy căng phồng.

Những quả cà chua đỏ tươi, mọng nước lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Raita cắn một miếng thật to vào quả cà chua.

“Ako à....!”

Vị ngọt tươi mới lan khắp đầu lưỡi. Trong khoảnh khắc ấy, Raita chạy đi hết tốc lực.

                  

×

              

Đây là đâu...? Ryu tự hỏi.

Không gì hiện ra trước mắt. Không gì vang đến tai.

Chỉ có một thế giới vô tận của bóng tối và tĩnh lặng....

Cơn đau dữ dội khiến Ryu ngất đi vài giây. Khi tỉnh lại, anh nhận ra mình đã bị cuốn vào một thế giới khác.

Bóng tối xoáy như làm choáng váng. Sự im lặng sắc nhọn đến điếc tai.

Ryu vẫn nằm sấp. Nhưng không còn cảm giác đất dưới thân, cứ như đang trôi lơ lửng trong hư vô.

Chỉ có cơn đau là vẫn còn đó. Mỗi khắc lại xuất hiện thêm những vết thương mới.

Kẻ địch không hiện hình. Nhưng từ một chiều không gian vượt ngoài tầm nhìn, chắc chắn chúng vẫn đang tấn công anh.

Trước mặt Ryu là một vệt sáng hẹp bật lên. Trong vòng sáng ấy, hiện ra hình bóng Rie ngồi đong đưa trên chiếc xích đu.

“…Rie…”

Ryu lại bắt đầu bò. Chỉ dùng sức ở cánh tay, anh chầm chậm lê từng chút một để tiến gần đến Rie.

Ryu khao khát được Rie ôm vào lòng. Anh tin rằng vòng tay của Rie sẽ chữa lành những vết thương của mình.

Nhưng khoảng cách giữa hai người chẳng hề rút ngắn. Mỗi lần Ryu cố nhích tới một chút, Rie lại càng lùi xa.

“Tại sao… Rie? Tại sao em lại lùi đi? Khi nãy em còn ôm chặt anh đến thế mà…”

Rie mỉm cười. Nụ cười dịu dàng, thoáng qua.

Trong nụ cười bất biến ấy, lần đầu tiên Ryu cảm thấy một cơn rùng mình lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

“…Không đúng…”

Nhưng Ryu chẳng thể biết sai ở chỗ nào.

“Ôm anh ư? Em đã ôm anh sao, Rie…?”

Ryu gắng nhớ lại cảm giác của vòng tay đó.

Rie vẫn chỉ mỉm cười.

“…Không đúng… Người đã ôm anh… không phải Rie…”

Từ một nơi xa xăm, vang lên tiếng ai đó đang gào thét.

Ryu cảm nhận được hơi ấm của một vòng tay thật sự. Một sức mạnh chắc chắn bao bọc lấy cơ thể Ryu, thứ mà ảo ảnh Rie trước mặt kia chưa bao giờ mang lại.

“Ryu!” Tiếng hét vang vọng từ xa bỗng trở nên rõ ràng. “……Bọn tôi… đang đợi cậu đây.....”

“Người ôm mình là…”

“…Gai!” Sức mạnh và hơi ấm của vòng tay ấy lan tỏa khắp toàn thân Ryu, xoa dịu những cơn đau tàn bạo.

“Đòn kết liễu đây!”

Ryu choàng tỉnh.

Ánh sáng và âm thanh ùa về.

Ryu vẫn đang ở công viên. Tất cả chỉ là ảo ảnh trong thoáng chốc, nhiều nhất cũng chỉ hai, ba giây mà thôi.

Giờ đây Maria đang giẫm chặt lên lưng Ryu, vung cao Nekrod dạng thanh kiếm.

Lưỡi kiếm chém thẳng xuống cổ Ryu, anh xoay người và né được nhát chém trong gang tấc.

Ryu lăn ra xa, gượng đứng dậy và tạo khoảng cách.

Một cơn gió thổi qua.

Chiếc xích đu phát ra tiếng kẽo kẹt...

Ryu quay lại.

Chỉ có chiếc xích đu đang đung đưa. Trong tiếng kẽo kẹt buồn bã, khung ghế trống rỗng chầm chậm lắc lư, đong đưa.

Đôi mắt độc ác của Maria lóe sáng.

Chỉ trong thoáng chốc, Ryu nhớ lại tất cả. Như vô vàn nụ hoa đồng loạt nở rộ, ký ức đã mất tràn ngập lại trong khoảng trống của tâm hồn.

“...Tôi... tôi đã làm gì vậy…!”

Đúng là Rie vẫn còn sống. Nhưng giờ đây, Rie đang ngủ say trong chính kẻ địch trước mắt - Maria. Và Gai cùng đồng đội... họ vẫn đang chiến đấu. Chiến đấu vì hòa bình của Trái Đất. Với tư cách những Jetman.

“......Chết đi!”

Trong cơn lốc gió, Maria lao đến.

“Nhất định anh sẽ đưa em trở lại, Rie!” Ryu gào lên. “Nhưng lúc này... anh còn có điều nhất định phải làm...!”

Thanh kiếm trong tay Maria vung ngang trước mặt. Ryu tung mình và bật khỏi mặt đất.

Anh vượt qua trên đầu Maria, và ngay khoảnh khắc hình bóng của Ryu được ánh dương bao bọc, Maria thoáng nhìn thấy một giọt lệ nhỏ lấp lánh.

           

               

12

              

                

Những xúc tu điện quấn siết lấy Ako tựa như xúc tu loài sinh vật nhuyễn thể. Cô khép đôi mắt mệt lả và gục đầu xuống. Đã chẳng còn sức để vùng vẫy. Cũng chẳng còn ý chí để cất tiếng kêu gào.

Thân thể Ako tựa như một con búp bê dần dần bị luồng sét nâng lên cao.

Nếu cứ thế này mà bị lôi vào trong khối cầu sáng... Trong cơn mơ hồ, Ako chợt nhớ đến gương mặt của người đàn ông trung niên vừa nãy đã thành nạn nhân: đôi chân, đôi tay bị vặn xoắn đến đứt lìa; làn da trên mặt thì tan chảy, rữa nát.

Nhưng cô lại chẳng thấy sợ hãi. Trong ý thức mịt mờ, hình ảnh thảm khốc ấy cũng chỉ như một giấc mơ siêu thực xa vời.

“Con người… chết đi như thế này sao…” Ako thầm nghĩ.

Hiện thực trước mắt và tất cả ký ức dần trôi xa. Như thể chính cô đang tự lùi lại khỏi bản thân mình.

“Khốn kiếp!” Gai ngước nhìn Ako, bên cạnh là Kaori. Cả hai đều tuyệt vọng, bất lực.

Cả hai bây giờ trông thê thảm không sao tả xiết: quần áo từng mảng cháy sém đen kịt, nơi da thịt lộ ra thì máu tuôn xối xả.

Gai và Kaori đã nhiều lần liều mình cứu Ako, nhưng mọi nỗ lực đều thất bại.

Bằng mọi giá phải cắt đứt những xúc tu sét đang quấn chặt lấy Ako.

Họ biến thân rồi lao vút lên cao, vung Bringer Sword chém xuống. Nhưng lần nào cũng thế, những luồng điện phản lại dữ dội và đánh bật cả hai, hất văng xuống đất... Và giờ đây, ngay cả hình thái biến thân cũng đã tan biến.

Ako lúc này đã bị kéo lên đến độ cao ngoài tầm với.

Mặt đất rung chuyển dữ dội, từng cột lửa phun trào và bốc lên từ những khe nứt khắp nơi.

Với thân hình rã rời ấy, Gai và Kaori chỉ còn có thể dựa vào nhau mà gắng gượng.

...Tới đây thôi... sao...

Gai khẽ thì thầm, ngoảnh mặt đi và nhắm chặt mắt lại, không còn dám nhìn hình bóng Ako. Chính lúc ấy, Gai nghe thấy một giọng nói quen thuộc dần tiến lại gần.

Là Raita.

“Ako! Ako!!”

Tiếng kêu gào của Raita xé toạc không khí.

Anh lao đến và lảo đảo giữa mặt đất rung lắc, thân thể hứng trọn những tia lửa từ cột lửa phun ra, nhưng đôi mắt Raita vẫn ánh lên vẻ quyết tâm.

“.....Rai.....!”

Gai và Kaori cùng lúc muốn gọi tên anh. Nhưng một tiếng gầm khủng khiếp bất ngờ vang dội, nuốt trọn giọng họ.

Ngay bên cạnh hai người, một tòa cao ốc bắt đầu nghiêng ngả rồi ầm ầm đổ sụp.

“!”

Không còn lối thoát.

Theo bản năng, Gai ôm chặt lấy Kaori để lấy thân mình che chắn cho cô.

Anh dồn hết sức căng chặt từng thớ cơ bắp, chuẩn bị đón lấy cú va đập chí mạng.

Nhưng... không có gì xảy ra.

“?”

Gai từ từ ngẩng đầu lên.

Đống gạch đá khổng lồ lẽ ra đã nghiền nát cả hai lúc này lại đứng yên, lơ lửng giữa không trung.

Từ phía bóng tối đổ dài của tòa nhà sụp đổ, một dáng người từng bước tiến ra.

“Ryu!”

Cả Gai lẫn Kaori đồng loạt thốt lên.

               

              

Lúc này, ngọn Sóng Birdonic đang bùng cháy dữ dội từ cơ thể Ryu được dẫn dắt bởi một ý chí chiến đấu bất khuất. Chính nguồn sức mạnh ấy đã giữ chặt đống đổ nát trên không trung.

Ryu dồn thêm khí lực, để mặc cho Sóng Birdonic dâng trào mạnh mẽ hơn. Cuối cùng đống gạch đá nổ tung và hóa thành cát bụi.

“.........Xin lỗi vì đã để hai người chờ lâu, Gai, Kaori.”

Ryu nở nụ cười giữa cơn bão cát.

“Tên chết bằm này! Lại còn bày đặt ra vẻ hả!”

Gai bật cười đáp trả.

“A-Ako... Ako.....!”

Raita vừa hét vừa lao tới chỗ ba người.

Ako đang nằm trong luồng sáng. Cô gái quằn quại đau đớn trong khối ánh sáng ấy.

“Lên nào, mọi người!”

Ryu đặt tay lên vòng tay.

“Biến thân nào!”

Ryu biến thân.

Gai biến thân.

Raita và Kaori cũng biến thân.

Bộ đồ và mũ bảo hộ bóng như lớp men sáng bọc lấy thân bốn người.

Cũng giống như Gai, Ryu nhắm vào phần lõi của khối sáng. Nếu bắn trúng được điểm sáng nhất đó… nhưng Bird Blaster vô dụng. Dù bắn từ mặt đất, các tia năng lượng bị các tia sáng xung quanh khúc xạ như qua thấu kính nên không thể tiếp cận được lõi.

“Bay lên nào, mọi người!”

Ba người hiểu ý Ryu.

Kaori nhảy lên vai Gai để lấy đà.

Ryu dùng Raita làm bệ đẩy mình vút lên.

Trên không, Ryu chạm chân vào vai Kaori để tiếp tục bật cao hơn nữa.

Cuối cùng họ đạt tới độ cao của khối cầu sáng, rồi chạm vào bên trong ánh sáng.

Nếu súng không ăn thua thì cứ đánh thẳng vào điểm yếu là được.

Ryu rút kiếm. Anh đâm thẳng Bringer Sword vào lõi cầu sáng.

Bùm!  Những tia lửa điện bùng nổ, sau đó toàn bộ ánh sáng xung quanh vụt tắt.

Các xúc tu điện cũng tan biến, thân thể Ako rơi tự do.

Chỉ còn lại lõi cầu sáng có đường kính chừng một mét, trên đó là thanh Bringer Sword vẫn cắm sâu vào. Gương mặt Ryu méo mó vì phải chịu đựng luồng tia lửa điện phát ra từ nó.

Raita lao tới. Anh phải cứu Ako.

Cô gái rơi xuống, xoay vòng như chiếc lá bị gió cuốn.

“A-Ako....!”

Dù ngã dúi dụi nhiều lần, Raita vẫn cố gắng chạy theo Ako.

Ryu gồng mình chịu đựng dòng tia lửa điện, đồng thời giương Bird Blaster nhắm thẳng vào lõi sáng mà bắn liên tiếp.

Một phát! Hai phát! Ba phát!

Raita bắt kịp Ako. Thực ra là anh đã lao thân vào và làm cái đệm để cô ngã xuống.

“Ako! Ako!”

Anh ôm lấy Ako và cố lay dậy.

Dưới tiếng gọi của Raita, Ako dần mở mắt. Cô nhận ra Raita rồi nắm chặt bàn tay anh đang nâng đỡ mình. Cô mỉm cười nhẹ khi nắm lấy tay Raita.

“A...Ako...!” Raita nghẹn ngào vì nước mắt. Anh có biết bao điều muốn nói. Nhưng lúc này, chỉ cần Ako còn sống, chỉ cần thế thôi là anh đã thấy hạnh phúc.

Đúng lúc ấy, nụ cười của Ako được ánh sáng vàng kim phủ lên khi bầu trời bùng nổ.

Lõi cầu sáng đã không chịu nổi loạt đạn Bird Blaster và vỡ tung.

Vô số hạt sáng bay vút ra bốn phía như cơn sóng nước tung tóe. Ryu lướt đi trong không trung nhờ vụ nổ.

Ngay khi anh vừa đáp xuống, Gai, Kaori, cùng Raita và Ako đều chạy tới.

“Kia là...!”

Kaori hét lên.

Cả nhóm đồng loạt trừng mắt, toàn thân căng thẳng.

Những hạt sáng vàng rực vừa nãy văng tứ tán, giờ lại bắt đầu ngọ nguậy như lũ sâu bướm đang bò. Hàng trăm hạt sáng ấy cùng lúc tụ lại về một điểm, rồi dần dần hợp thành một khối.

Khối sáng vàng lơ lửng giữa không trung.

Dưới ánh mắt dõi theo của năm người, nó vẫn còn tiếp tục biến dạng và vặn vẹo. Từ khối hỗn độn đó, những đường nét dần hình thành như một tác phẩm đất nặn: mắt, mũi, miệng...

Đó là gương mặt một người phụ nữ.

Một gương mặt dịu hiền, xinh đẹp, như dung nhan của một nữ thần...

Ryu và đồng đội thoáng chốc say đắm trước vẻ đẹp ấy. Đó là vẻ đẹp đánh thẳng vào bản năng con người, sự kết tinh của tình mẫu tử đầy cao quý... Nếu là kẻ sùng đạo, hẳn đã thấy ở đó hình bóng của Thánh Mẫu.

Nhưng nhóm Ryu ngay lập tức lấy lại bình tĩnh.

Bởi khuôn mặt ấy đã cất tiếng nói.

“...Bọn mi... là Jetman... phải không...?”

Ryu và đồng đội không đáp, vẫn lặng lẽ dõi theo.

“Ta là Juuza… kẻ đứng trên đỉnh Vyram…” Người phụ nữ nói.

“Thủ... thủ lĩnh Vyram!?”

Ryu kinh hãi kêu lên, điều đó cũng dễ hiểu.

Cho đến giờ, cả đội đều tin rằng kẻ đứng đầu Vyram không ai khác ngoài Radiguet.

“....Jetman...”  gương mặt ấy nói tiếp:  “...Bọn mi là những kẻ không được phép hiện hữu trên hành tinh này... sự tồn tại không thể dung thứ...”

“Vyram!” Ryu gầm lên, tiến thẳng về phía trước: “Rốt cuộc các ngươi là thứ gì?! Đến Trái Đất này để làm gì!?”

“Vyram chính là ý chí của ta... Ta là kẻ mang đến sự sống mới và trật tự cho muôn vàn tinh cầu...”

“Vớ vẩn! Đừng có lảm nhảm nữa!” Gai gầm vang, giọng trầm mà sắc bén: “Trật tự gì cơ? Nhìn kỹ lại đi, xem ngươi đã làm ra những gì!!”

“Chính loài người mới là kẻ cần soi lại mình. Con người đã hủy hoại sự cân bằng vốn có của hành tinh này. Sự tồn tại của bọn mi cũng vậy... Dưới quy luật của tinh cầu này, bọn mi chỉ là dị vật nguy hiểm.”

Ryu sững lại. Anh hiểu ngay ý mà Juuza muốn nói, chính là Sóng Birdonic. Vốn dĩ, Sóng Birdonic là nguyên tố mới do tàu thám hiểm vũ trụ phát hiện ở hành tinh thứ mười của hệ Mặt Trời. Nó vốn không thuộc về Trái Đất.

Có lẽ Juuza muốn nói rằng: nhân loại vì chạy theo khoa học kỹ thuật nên đã vượt quá giới hạn của mình.

“...Ta là kẻ đến từ bên kia... từ quá khứ vĩnh hằng, hiện hữu nơi đây chỉ một mình... kẻ phải trở về chốn xa xăm, nhưng cũng là kẻ sẽ ở lại mãi mãi...”

Khuôn mặt Juuza dần trở nên trong suốt như một ảo ảnh. Tất nhiên, thứ ánh sáng trước mắt không phải là bản thể thực sự, mà chỉ là ảo tượng do Juuza tạo ra.

“Khoan đã, đứng lại đó!”

Gai thét lên, lao tới.

Nhưng Juuza đã tan biến vào một nơi nào đó ngoài tầm với, chỉ để lại giọng nói vang vọng xa xăm...

“...Tinh cầu này không còn thuộc về nhân loại nữa... Một sinh mệnh mới sẽ được sinh ra dưới một trật tự mới... Một... giống loài... vĩ đại... sẽ vượt qua loài người...”

eb174ae651daf0050f040d91184999f0.jpg