Ngày mùng 3 tháng 3.
Bầu không khí lúc ăn sáng có chút khác thường.
Dù thực đơn không có gì khác, nhưng mọi người đều căng thẳng.
「Thời tiết đẹp, khí trời ấm áp. Chúng ta sẽ làm theo như kế hoạch đã định.」
Có lẽ đây là lần thử cuối cùng của bọn tôi.
Chúng tôi đã thử nghiệm và thất bại nhiều lần.
Chuyến đi đến hòn đảo phía bên kia biển.
「Tớ đã nhắc lại nhiều lần kể từ khi chúng ta đóng thuyền, nhưng...」
Tôi đặt tách trà sơn mài xuống đất.
「Những ai không muốn đi thì có thể ở lại.」
Lần thử này sẽ khác so với trước đây.
Không có kế hoạch quay trở lại.
Nếu có bất trắc, không, chỉ cần không suôn sẻ thì khả năng bọn tôi chết sẽ rất cao.
Khách quan mà nói, hành động này không khác gì tự sát.
Vậy nên tôi mới hỏi có ai ở lại không.
Mọi người đều có thể sống sót trên hòn đảo này.
「Tớ sẽ lên thuyền.」
Shiori là người đầu tiên lên tiếng.
Cô ấy là thợ cắt tóc của chúng tôi.
Lấy Shiori mở đầu, những người khác đều bày tỏ rằng không muốn ở lại.
「Tớ chắc chắn chiếc thuyền này sẽ ổn thôi.」
Arisa hướng mắt nhìn ra ngoài nơi ẩn náu.
Chính xác hơn thì cô ấy đang ngắm chiếc thuyền hình chữ U mà bọn tôi đã đóng xong.
「Đây là kiệt tác của tớ! Hết!」
Mọi người đều đồng tình với Yoshiokada.
Một chiếc thuyền buồm tinh xảo được làm thủ công từ gỗ và tre.
Kích thước vừa đủ lớn.
Tuy nhiên không như những con thuyền bình thường, cái này chỉ có mỗi boong thuyền. [note63681]
Thức ăn và chăn ga gối nệm dành cho hai tuần được cất trong một khoảng không gian nhỏ trên thuyền.
Thế nên, nếu trời mưa, việc bị ướt là không thể tránh khỏi.
Trong chuyến đi chắc chắn sẽ gặp những cơm mưa lớn.
Ở những lần thử trước, cả đám đều gặp phải thời tiết xầu khi đi được một khoảng cách nhất định.
Ngay cả khi có thể hoàn thành chuyến đi, bọn tôi vẫn có thể bị cảm lạnh sau đó.
Ở nơi không có thuốc men như hiện giờ, chỉ cảm lạnh thôi cũng không thể coi thường được.
Vì không biết môi trường trên hòn đảo kia như thế nào nên rủi ro là rất lớn.
Dù vậy, chúng tôi vẫn đặt hy vọng và ra khơi.
Dù không đến được hòn đảo kia thì...
Tôi nhớ lại chuyến đi gần đây nhất.
Lúc đó tôi đã đặt ra một giả thuyết buồn cười.
Dù chưa cho ai biết về điều đó, nhưng nó vẫn khiến tôi tràn đầy hy vọng.
Nếu giả thuyết đó là đúng thì chúng tôi...
Không, tạm thời không nghĩ về nó nữa.
「Ăn xong chưa? Nếu đã sẵn sằng rồi thì đi thôi nào.」
「「「Ooh!!!」」」
Bọn tôi đồng loạt đứng dậy.
◇
「Hãy trông coi hòn đảo nhé!」
「Uki! Uki!!」
Chúng tôi rời khỏi nơi ẩn náu và gặp đám khỉ do Rita chỉ huy.
Cả đám đều được chúng chăm sóc.
Đặc biệt là vào mùa Đông. Chúng đã làm việc rất chăm chỉ.
「「Ukiiii!」」
Khi chiếc thuyền rời khỏi nơi ẩn náu, tôi nghe thấy tiếng cổ vũ của lũ khỉ.
Một đội quân gồm hàng chục con khỉ đang vẫy tay từ vách đã của nơi ẩn náu.
Thấy cảnh tượng đó, Mana cảm động đến rơi nước mắt.
「Nhưng mà, chiếc thuyền này tuyệt thật đấy! Nó có thể tự di chuyển được.」
Arisa nói với Yoshiokada.
Yoshiokada tỏ vẻ tự mãn rồi vuốt tóc ra sau, trông như cái tổ chim vậy.
「Cánh buồm được treo lên không chỉ để đẹp đâu.」
「À, tớ không quan tâm về điều đó đâu. Dù sao vẫn rất tuyệt.」
「Gan! ...Hết!」
Yoshiokada cúi đầu.
Bọn tôi đang nghỉ ngơi vì có sức đẩy từ gió.
Arisa và những người khác được tự do làm việc mình muốn.
Tanaka và Eri đang nói chuyện ở gần mui thuyền.
Nhìn từ phía sau trông họ giống một cặp.
Tuy nhiên, thật ra họ chỉ là bạn.
Sofia và Amane có vẻ như đang học kỹ năng làm tóc của Shiori.
Cô ấy đang đưa kéo trong không khí.
「Cơ bắp! Cơ bắp!」
「Hít hà! Cơ bắp! Hít hà!」
Muscle Takahasi và Takeyama đang chống đẩy cùng nhau.
Muscle chống đẩy với khuôn mặt không chút biến sắc, nhưng Kagayama thì trông có vẻ đau đớn.
Meiko và Hinakod đang nói chuyện.
Hinako trông thật dễ thương khi mỉm cười.
Thế thì mình làm gì đây?
Tôi nhìn chung quanh và đi lại gần Mana.
Cô ấy cũng dành thời gian một mình, giống như tôi vậy.
「Lo lắng cho bọn khỉ hả?」
Mana liên tục nhìn về nơi ẩn náu.
Chỉ quay đầu lại khi nghe tôi gọi.
「Buồn nhiều hơn là lo. Không chỉ Rita và đám khỉ mà cả những con vật khác nữa.」
Mana đang nói đến mấy con vật nuôi của bọn tôi.
Chúng tôi không ăn thịt bò, gà và cả vịt trời.
Mana rất yêu động vật, nên cô ấy thường dành thời gian bên cạnh chúng.
Tôi đoán sự gắn bó giữa họ khá mạnh mẽ.
「Cậu có hối hận khi rời khỏi nơi ẩn náu không?」
「Không hề. Tớ không hối hận. Dù vậy...」
「Dù?」
「Sống trên hòn đảo đó cũng rất vui.」
「Ừm.」
Với tôi, đây là một môi trường hoàn hảo.
Tôi đã luôn mơ ước được sống một cuộc sống sinh tồn.
Ngoài ra còn ước có được thêm nhiều bạn bè.
Cá nhân tôi muốn tiếp tục sống trên đảo.
「Tớ cũng cảm thấy sợ nữa.」
「Sợ? Vì cậu không biết hòn đảo bên kia có gì ư?」
「Đúng, nhưng cũng không hẳn là vậy.」
Mana ngước nhìn bầu trời.
「Tớ sợ phải quay lại Nhật Bản. Tớ đã sống trên đảo quá lâu đến nỗi không biết liệu bản thân có hòa nhập với xã hội được hay không. Bọn mình đã bị tụt lại phía sau trong việc học. Nếu như bình thường, thì chúng ta đã chuẩn bị vào đại học rồi, nhưng mà tụi mình thậm chí còn chưa tham gia kỳ thi nữa. Bọn mình không thể đuổi kịp được.」
「Nếu là Mana thì không có vấn đề gì đâu.」
Tôi mỉm cười.
Mana nghiêng đầu và hỏi 「Tại sao?」
「Bởi vì, cậu dễ thương.」
「Này!」
Mana đỏ mặt.
Tôi không bận tâm đến chuyện đấy.
「Ở Nhật, ngoại hình rất được coi trọng. Nếu có một khuôn mặt đẹp, bất kể giới tính gì, cậu sẽ có một cuộc sống dễ dàng. Với vẻ ngoài này thì Mana không có vấn đề gì đâu.」
「Tớ không thích việc mọi người đánh giá ngoại hình thay vì kỹ năng.」
「Cậu là người được hưởng lợi từ nó, sao không thử xem mình là người may mắn đi?」
「Ahaha, suy nghĩ tích cực đấy Hokage. Ừm, ai biết được khi nào chúng ta sẽ quay về Nhật chứ?」
「Biết đâu được chứ?」
Mana nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
「Ý cậu là gì?」
「Không có gì cả, chỉ là một câu nói vu vơ thôi.」
「Gì vậy chứ?」
Mana cười và nói 「Kỳ quặc.」
Tôi cũng chỉ cười trừ rồi quay đi.