Vol 4

Chương 4: Trận phòng thủ nơi biên cương, phần 2-3

2025-10-07

5

Phần 3

Khu chợ vào buổi sáng thật rộn ràng, âm thanh huyên náo vang lên khắp nơi.

Giữa dòng người tấp nập qua lại không dứt, một người đàn ông to lớn đang dẫn đầu một đoàn thương nhân giữa đám đông.

Dario len lỏi giữa dòng người, tiến đến gọi người đàn ông ấy.

"Xin lỗi sếp. Tôi có một người em rể mới chuyển lên từ làng, sếp có thể cho anh ta một công việc được không?"

"Ồ! Chẳng phải là Dario đó sao. Đúng lúc lắm, ta đang đau đầu vì thiếu người đây. Cậu thật sự giúp ta một phen đấy!"

Người đàn ông đáp lại bằng một nụ cười chân chất và thân thiện.

"Cậu là em rể của Dario à?"

"Tôi tên là Solbe. Tôi sẽ làm việc chăm chỉ, nên xin hãy cho tôi cơ hội…"

Người đàn ông tự xưng là Solbe ấy, không ai khác chính là Sobat.

Việc giới thiệu ai đó đến làm việc theo cách này không phải là điều hiếm thấy ở những vùng xa xôi hẻo lánh. Người được giới thiệu thường được tin tưởng ngang với người giới thiệu.

Danh tiếng của Dario ở Gawain lại vô cùng tốt, chính vì thế Sobat nhờ vào sự giới thiệu ấy đã dễ dàng len lỏi vào đội ngũ thương nhân đang vận chuyển hàng hóa đến khu vực biên giới.

Tất nhiên, nếu người được giới thiệu gây rắc rối, người giới thiệu cũng sẽ phải chịu trách nhiệm.

Chính vì vậy, thường người ta chỉ giới thiệu những người mà mình hoàn toàn tin tưởng.

Ông chủ của thương hội Torado, đơn vị được giao nhiệm vụ vận chuyển lương thực tới cứ điểm biên phòng, dễ dàng tin tưởng Sobat nhờ lý do đó.

(Giờ thì, mọi thứ đều đang diễn ra theo kế hoạch cho tới giờ, nhưng…)

Binh lính canh gác cũng không ngốc đến mức cho phép một thương nhân, dù thân quen đến mấy được tiếp cận khu vực biên phòng một cách tự do.

(Nếu có thể, mình muốn hoàn thành việc này mà không làm phiền Dario thêm…)

Nếu Sobat bị phát hiện là gián điệp, Dario có thể sẽ bị liên lụy.

Dù hiểu rằng mình không nên đa cảm như vậy, Sobat vẫn không muốn phá hủy cuộc sống  của người bạn già. Tất nhiên, nếu cần thiết để hoàn thành nhiệm vụ, ông sẽ không ngần ngại hy sinh Dario.

(Đám sát thủ chuyên giết gián điệp được đồn đại kia... mình không biết có thể qua mặt chúng được đến đâu đây?)

Antrim từng khiến vô số gián điệp từ các quốc gia khác biến mất không để lại chút dấu vết nào. Liệu ông có thể vén được tấm màn đen bao phủ nơi này, hay rồi cũng sẽ trở thành một phần trong đống xác lạnh lẽo kia?

Sobat nghiến chặt răng, quyết tâm phải truyền được thông tin cho chủ nhân mình, dù có phải chết đi chăng nữa.

Dù phải đánh đổi mạng sống, ông vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ này, với một niềm kiêu hãnh của người đứng đầu bộ phận tình báo đã phục vụ nhà Savoie suốt bao thế hệ qua.

Lúc này đây, không chỉ riêng nhà Savoie đang dõi theo Antrim.

Kẻ mong muốn tấn công vào nơi đây nhất không ai khác chính là lãnh tụ phe chống Mauricia, hầu tước Selvi. Nhưng, nhà Selvi vốn nổi tiếng với chủ nghĩa quân phiệt, lại không hề có đơn vị ngầm chuyên thu thập tin tức.

Trên thực tế, việc nhà Savoie sở hữu một tổ chức tình báo đã là điều hiếm hoi trong giới quý tộc. Phần lớn các quý tộc khác chỉ dựa vào mối quan hệ họ hàng, hoặc mua tin từ các tay buôn tin tức.

Bởi vậy nên hầu tước Selvi không trực tiếp cử gián điệp đến đây.

Dư âm của sự kiện Torus cùng thuộc hạ bị tiêu diệt vẫn còn đó càng khiến Selvi thêm dè dặt.

Tuy nhiên, việc chỉ khoanh tay đứng nhìn là điều không thể.

Giao cho nhà Savoie nhiệm vụ điều tra chính là một phần trong những hoạt động đó. Ngoài ra, từ những mẩu thông tin ít ỏi mà họ vất vả thu thập được, một thế lực tình báo khác cũng bị thu hút.

Đó chính là tổ chức tình báo của Vương quốc Haurelia, được biết bằng cái tên Con mắt của Tamil. Họ đã đồng ý hợp tác trong chiến dịch lần này.

Ban đầu thì sự chú ý của Con mắt của Tamil chỉ dừng lại ở quá trình phát triển kỳ lạ ở lãnh thổ Cornelius và liên minh giữa Mauricia với Sanjuan.

Nhưng rồi cảm giác nguy hiểm thật sự chỉ trỗi dậy khi không một gián điệp nào trở về từ Antrim.

Vì thế, những điệp viên tinh nhuệ nhất, những người không chỉ giỏi ẩn thân mà còn thành thạo chiến đấu, đã được phái đến Antrim trong thời gian gần đây.

Nếu họ liều lĩnh vượt biên như lúc trước, khả năng cao kết quả cũng chẳng thay đôi. Do đó, họ chọn cách cải trang và thâm nhập vào trong, hệt như cách Sobat đang làm.

"Nhiều quá……"

Sobat khẽ thốt lên, ông không khỏi kinh ngạc trước lượng lương thực khổng lồ đang được vận chuyển.

Chỉ riêng số này, ít nhất cũng đủ nuôi năm trăm người, không, có khi là một nghìn cũng không chừng.

"Ngạc nhiên à? Ừ thì, cũng phải thôi. Ở cái vùng xa xôi bé tí thế này thì ai mà nghĩ lại có chuyện như vậy được chứ?"

Ông chủ nói với giọng đầy hứng khởi khi thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Sobat.

"Trước đây không có như vậy đâu. Nơi này chỉ là vùng quê hẻo lánh, bị vương quốc bỏ mặc, tàn tạ đến mức chẳng ai thèm ngó ngàng. Nhưng từ khi lãnh chúa mới đến, nơi đây như được tái sinh hoàn toàn."

"Ngài đang nói đến tử tước Antrim, ngài Baldr ạ?"

Gương mặt ông chủ bừng lên nụ cười hân hoan khi nghe Sobat nhắc đến cái tên ấy.

"Đúng rồi, vậy là cậu biết rồi đấy. Kể từ lúc đó, nơi bị lãng quên này có thêm binh sĩ, thêm việc làm, thêm nhà cửa. Mọi thứ đều đang tiến triển tốt. Cậu đã đúng khi nhờ Dario giới thiệu đến đây làm việc đấy."

"Quả thật là như ngài nói……"

Tuy nhiên, trong lòng Sobat không thể nào đồng tình hoàn toàn.

Với vị thế của ông ta, sự hưng thịnh của kẻ địch chính là hiểm họa đối với đồng minh.

Sức mạnh của Antrim càng lớn, mối đe dọa với Haurelia càng tăng. Càng nghe nhiều thì ông càng cảm thấy nguy hiểm nếu Haurelia còn tiếp tục làm ngơ trước hành động của Baldr.

Theo hiểu biết của Sobat, không một chính trị gia nào có thể vực dậy một lãnh thổ nghèo túng đến mức này trong một thời gian ngắn như thế.

Cũng chẳng có vị tướng lĩnh nào có thể củng cố mảng quân sự một vùng biên giới đến mức ấy.

Vậy mà lãnh địa Antrim lại đang làm được cả hai điều đó cùng lúc.

(Chỉ riêng lãnh địa Cornelius đã là đối thủ khó nhằn rồi. Nếu cả Antrim cũng được củng cố, chiến lược của Haurelia sẽ sụp đổ ngay từ đầu.)

"Hơn nữa, lãnh chúa còn rất hào phóng, Ngài ấy cho bọn ta thuê ngựa và gia súc với giá rẻ. Thậm chí còn có cả thương nhân từ thủ đô đến bán phân bón chất lượng tốt. Ta đang rất mong vụ mùa sắp tới. Chắc chắn sẽ là một mùa màng cực kỳ bội thu."

"Thật tuyệt nếu mỗi ngày đều có thể được ăn no nê."

"Ừ, năm nay chắc cũng không bị phạt nếu có ăn uống thả ga một chút đâu. Ha ha ha."

Sobat không khỏi lấy làm tiếc hối tiếc vì đã không điều tra kỹ mối liên hệ giữa Baldr và thủ đô.

Không ngờ lại có chính sách kinh tế quy mô lớn được triển khai giữa hai bên đến mức này, điều đó vượt xa cả những gì ông từng tưởng tượng.

Tuy nhiên, đúng như ông đã lo ngại, với lực lượng ít ỏi của cơ quan tình báo dưới quyền bá tước Savoie, việc lần theo đầu mối ở cả hai hướng là điều gần như bất khả thi.

Giờ đây, ưu tiên hàng đầu của ông là làm rõ hệ thống phòng thủ tại Antrim.

"Oh! Nhìn kìa, chúng ta tới rồi!"

"…Đó là…cái gì thế…?"

Trước mắt họ hiện ra một tháp canh cao khoảng năm mét, và xa hơn nữa, một bức tường thành trắng xóa kéo dài đến tận cuối tầm mắt. Sobat mở to mắt, choáng váng trước cảnh tượng ấy.

Công trình phòng ngự này rõ ràng đã vượt xa quy mô của một lãnh địa tử tước.

Nếu tập hợp đủ binh lính, bức tường này hoàn toàn đủ sức chống lại cả một cuộc xâm lược từ Haurelia.

Ông thật sự không muốn tin rằng Antrim có đủ lực lượng để làm được điều đó, nhưng…

"Tôi mang lương thực đến cho mọi người đây. Đây là phiếu giao hàng."

"Được rồi. Chắc ngài cũng biết rồi đấy, dù có chuyện gì cũng không được bước vào khu vực cấm."

"Tất nhiên là tôi biết mà."

Người lính kiểm tra giấy thông hành của ông chủ cùng phiếu giao hàng do chính Antrim cấp, sau đó cánh cổng mới được mở ra, cho phép đoàn thương nhân tiến vào.

Tính cả bên trong phòng gác, phải có đến hàng chục binh lính canh gác ở đây. Với số lượng như thế này thì trong tình huống xấu nhất, việc trốn thoát gần như là điều không thể…

Trong khi Sobat đang âm thầm tính toán, đoàn xe được dẫn đến khu nhà trọ dành cho công nhân khuân vác.

Hàng loạt dãy nhà trọ dựng san sát nhau, chỉ nhìn qua thôi cũng biết nơi đây có thể chứa hơn một nghìn người. Cảnh tượng ấy lại khiến Sobat thêm một lần sửng sốt nữa.

Không thấy một bóng người nào bên trong. Điều đó có nghĩa là tất cả đang ở ngoài làm việc.

Ngần ấy con người lao động liên tục, lại còn được chuẩn bị sẵn chỗ ăn ở, đây không phải là chuyện bình thường.

Dù thế nào ông cũng phải tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Đáng tiếc thay, ngay cả ông chủ và những người làm cùng ông ta cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy được những gì diễn ra phía bên kia khu nhà trọ.

(Nhưng mình vẫn không thể hiểu nổi… an ninh đúng là nghiêm ngặt thật, nhưng chỉ với mức này thôi thì không thể nào mà toàn bộ thuộc hạ của mình đều không trở về được.)

Ngay cả khi không nhờ đến sự giúp đỡ từ Dario, với bản lĩnh của Sobat, lẻn qua tầng kiểm soát như thế này hoàn toàn không phải là chuyện gì khó khăn.

(Phải có một mánh khóe nào đó ở đây… một thứ gì đó mà ngay cả mình cũng không thể nhận ra…)

Trong khi vẫn âm thầm bưng bê, dỡ hàng, tâm trí Sobat mải miết xoay quanh câu đố về những tên sát thủ gián điệp ấy.

Thế nhưng, dù ông ta có vắt óc đến mấy thì ông vẫn không tìm ra được lời giải.

Phần 3

Một tai nạn xảy ra vào buổi trưa, khi mặt trời đang ở giữa bầu trời và tỏa sáng chói lòa.

Một kiện hàng nặng bất ngờ đổ xuống và rơi thẳng xuống đầu Sobat, người đang đứng ngay bên dưới vào đúng khoảnh khắc ấy.

Ông chủ hoảng hốt chạy lại, thấy Sobat nằm bất động trên mặt đất.

"Oi, Solbe! Cậu có sao không!?"

Một thùng gỗ chứa đầy thực phẩm đã đập thẳng vào đầu ông ta, không thể nào mà không bị thương được.

Một vệt máu đỏ sẫm chậm rãi chảy ra từ trán của Sobat, người đang ngất lịm dưới nền đất bụi bặm.

"Đồ ngu xuẩn! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, phải cẩn thận khi chất hàng cơ mà!"

"X-xin lỗi, ông chủ…"

Người khuân vác đang làm việc mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy cúi đầu xin lỗi.

Anh ta bị vấp chân và vươn tay ra để giữ thăng bằng, nhưng cái chỗ anh ta chạm vào không có vững lắm, thùng gỗ liền rung mạnh rồi đổ xuống. Người đàn ông ấy chỉ có thể bất lực mà trơ mắt nhìn tai họa ập đến.

Dường như có một sức mạnh kỳ lạ nào đó đã can thiệp khiến anh ta bị vấp ngã, nhưng dĩ nhiên là không ai có thể dùng cái cớ như thế.

Sobat, người đang bất tỉnh nhân sự, được đặt lên giường trong khi ông chủ cuống cuồng chạy đi gọi thầy thuốc.

Cả nơi đó bỗng trở nên hỗn loạn, tiếng người la hét, chạy dồn dập khắp nơi, và cuối cùng họ đành quyết định hoãn việc dỡ hàng sang ngày mai.

May thay là vết thương của Sobat không nặng.

Dù đã ngất đi, ông ta chắc chắn sẽ tỉnh lại vào sáng hôm sau, ông chủ thở phào nhẹ nhõm khi nghe thầy thuốc nói vậy.

Dĩ nhiên từ đầu đều là do chính Sobat dàn dựng.

Ms2n đêm dần buông xuống. Sobat mở mắt, xác nhận rằng mọi người đều đã chìm trong giấc ngủ, rồi cẩn thận dò xét từng hơi thở quanh mình.

Theo quan sát vào buổi trưa của ông, đồn gác chỉ có vài chục lính canh.

(Có vẻ không có tuần tra…)

Như dự đoán, nơi này không đủ người để trông chừng cả khu nhà trọ.

Sobat lặng lẽ luồn ra khỏi phòng một nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, rồi nhìn về phía bên kia dãy nhà trọ, nơi bóng đêm đã bao phủ dày đặc.

Đôi mắt của ông đã quen với bóng tối. Dù có ánh sáng lác đác của vài ngọn đuốc yếu ớt, bóng đêm vẫn phủ kín mặt đất.

Nhưng đích đến của Sobat lại nằm trong trung tâm của bóng tối ấy.

Bỗng nhiên, một âm thanh chói tai xé toạc màn đêm.

"Một con chuột! Đừng để nó thoát!"

Những người lính tay cầm vũ khí, hối hả lao ra từ khu nhà trọ, tiếng bước chân dồn dập khắp nơi.

(Mình bị phát hiện ngay sau khi ra ngoài…!?)

Sobat sững sờ, thầm rủa sự sơ suất của bản thân, nhưng chỉ một giây sau, ông nhận ra mình đã hiểu lầm.

Phần lớn binh lính đều chạy về phía biên giới.

(Vậy là còn một gián điệp khác…)

Đúng là ân huệ trời ban. Nhờ vậy mà Sobat có thể hành động dễ dàng hơn nhiều, dù trong lòng ông ta vẫn không xem đây là niềm an ủi, bởi ông vẫn không hiểu nổi vì sao gián điệp kia lại bị phát hiện.

"Ai đó?"

Sobat cất tiếng và quay mặt về phía cái bóng đang hiện ra bên phải trước mặt ông.

Người kia rõ ràng không phải lính canh bình thường.

Nếu phán đoán của Sobat đúng, rất có thể hắn cùng nhóm với tên gián điệp vừa bị phát giác khi nãy.

"Có vẻ như ngươi cũng là gián điệp…Ta chẳng biết ngươi thuộc phe nào, nhưng ngươi có bản lĩnh đấy"

Người đàn ông ấy đứng thẳng dậy, thân hình vẫn ẩn mình trong bóng đêm, giọng nói vang lên trầm thấp.

"Trang phục đen ấy… ta đoán ngươi đến từ Con mắt của Tamil?"

"Đúng vậy. Còn ngươi?"

"Ta là Sobat, người phụ trách các hoạt động ngầm dưới trướng bá tước Savoie."

Người đàn ông trong bóng tối khẽ bật ra một tiếng.

"Vậy ra ngươi chính là Cú đêm xứ Sendia trong lời đồn đại sao?"

"Dù có hơi xấu hổ, nhưng đúng là ta."

Con mắt của Tamil, tinh anh trong tinh anh của Vương quốc Haurelia. Sobat không khỏi sửng sốt khi nhận ra họ biết đến tên mình, và dù trong hoàn cảnh chẳng mấy sáng sủa gì, ông vẫn cúi đầu bày tỏ sự kính trọng.

Suy cho cùng, ông cũng chỉ là một người trong bóng tối phục vụ cho một bá tước, còn Con mắt của Tamil lại là đơn vị trực thuộc nhà vua, hiếm khi lộ diện ra ngoài.

Bởi thế, được một tổ chức như vậy đánh giá cao, trong lòng Sobat vẫn dấy lên chút tự hào.

"Ta mới là người thấy xấu hổ. Nhiệm vụ lần này vốn do đích thân điện hạ giao phó, vậy mà giờ đây lại ra nông nỗi này…"

Người đàn ông khẽ nghiến môi, có thể cảm nhận rõ nỗi cay đắng hằn sâu trong giọng nói.

Có vẻ như đồng đội của hắn đã bị lính tuần tra phát hiện.

"Trông nơi này đâu có vẻ được canh phòng nghiêm ngặt đến thế… rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"

Đôi môi người đàn ông kia nhếch lên, gương mặt méo mó vì uất hận.

"Là ma thuật. Dùng kết giới để phát hiện kẻ xâm nhập vốn không hiếm, nhưng ở đây kết giới ấy lại kích hoạt khi có kẻ dùng Triệt Tiêu lên nó. Nói cách khác, chúng ngụy trang kết giới này để đánh lừa người có khả năng cảm nhận ma lực."

Ra là thế. Sobat thì thầm. Nếu là người giỏi về pháp thuật, chỉ cần cảm nhận được luồng ma lực, hẳn người đó sẽ nghĩ đó là kết giới phát hiện và lập tức hủy bằng Triệt Tiêu.

Nhưng không ngờ đối phương lại dùng kết giới bằng cách khác, kích hoạt khi đối phương dùng Triệt Tiêu, một mánh lới ngoài sức tưởng tượng.

Nếu vậy, những kẻ không cảm nhận được ma lực, nói cách khác, những người bình thường lại có thể lẻn vào tự do.

"Nhưng hình như vẫn chưa hết đâu. Ngay cả khi bọn ta tản ra bốn hướng, đối phương vẫn có thể truy đuổi một cách rất chính xác. Chắc chắn chúng đang dùng một kỹ thuật hoàn toàn mới nào đó."

Thực tế, lực lượng phòng vệ biên giới của Antrim đang vận dụng phép dò nguồn nhiệt và phép cảm ứng Triệt Tiêu cùng lúc, bất kỳ kẻ xâm nhập nào cũng không có cơ may thoát thân.

"Chuyện đó… rốt cuộc là…"

Sobat chưa kịp nói hết thì người đàn ông vội giơ tay, ra hiệu im lặng.

"…Trời đất, ồn ào cái gì thế, nửa đêm thế này còn không để người ta ngủ…"

Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Sobat giật bắn người. Đó là ông chủ đoàn thương nhân.

Ông ta là người thẳng thắn và là một ông chủ tốt, nên ông ta ngủ cùng dãy nhà trọ vì lo lắng cho Sobat.

Sobat hoảng loạn không biết phải phản ứng thế nào trước giọng nói vang từ phía bên kia hành lang.

(Có nên giết ông ta không?)

Bình thường thì việc quyết định giết nhân chứng là điều đương nhiên phải làm. Nhưng có một hồi chuông cảnh báo ngăn cản ông làm vậy phát ra từ trong tim.

Phải chăng vì ông chủ là người quen của Dario? Ông không nên mềm lòng như thế nhưng…

Người đàn ông chuyển động ngay lập tức trong khoảnh khắc Sobat đang chần chờ đó.

Sobat tưởng rằng hắn sẽ giết ông chủ. Tuy nhiên ngay khoảnh khắc sau, người đàn ông đó đã đưa kiếm ngắn dí vào cổ Sobat.

"……Im lặng. Ta sẽ giết tên này nếu ngươi làm ồn."

"Hi-hiiih! Đồ khốn, ngươi đang làm gì với Solbe…!"

Ông chủ với đôi mắt còn ngái ngủ và đang ngáp dài, đứng sững người như hóa đá vì sợ hãi khi nhìn thấy người thuộc hạ lẽ ra phải bất tỉnh lại đang bị một tên cướp đe dọa.

Ngay cả ông chủ vốn quen tay đấm chân đá cũng trở nên như nhỏ bé trước sát khí của một sát thủ sống giữa chiến trường.

"…Không được la lên. Nếu người gây náo loạn thì coi như tính mạng tên này bỏ đi."

"B-buông ra! Có một người bạn nhờ ta trông nom hắn đó. Muốn bắt con tin thì bắt ta đi!"

Dù sợ đến mức không thể đứng vững, ông chủ vẫn cố gắng cầu cứu trong tuyệt vọng. Sobat lặng lẽ sửng sốt trước bản lĩnh của ông chủ.

Hiếm có người nào trong tình thế cùng đường đến vậy mà vẫn dám liều mạng vì người khác.

Vậy mà Dario lại có thể xây dựng được mối quan hệ với một người như thế.

Sobat không hề hối tiếc khi lợi dụng mối quan hệ giữa Dario và ông chủ, nhưng dù vậy, ông vẫn không tránh khỏi cảm giác tội lỗi.

"Hmph, ta không muốn kéo theo một kẻ hèn nhát như ngươi."

Người đàn ông nói vậy rồi ra hiệu cho Sobat đi theo bằng ánh mắt.

Sobat không hiểu kế hoạch của đối phương kia là gì, nhưng bản năng mách bảo ông ta rằng lúc này nên tuân lệnh.

Người đàn ông ôm chặt lấy Sobat rồi nhảy vọt vào bóng đêm.

"So–Solbe! Đồ chết tiệt!"

Ông chủ hét lên bằng giọng run rẩy. Khi bóng họ khuất hẳn, người đàn ông cùng Sobat lao nhanh về phía biên giới.

"Ngươi định làm gì?"

"…Thật bực bội, nhưng khả năng ta sống sót trở về là rất thấp. Ta sẽ để ngươi giả vờ làm con tin, để ngươi gửi tin về cho điện hạ Louis."

Với việc vẫn chưa tìm ra cách để hóa giải phương pháp truy tìm gián điệp của Antrim, người kia sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt. Nhưng Sobat, khi giả vờ làm con tin, có thể được bỏ qua, ngay cả khi biết được bí mật của Antrim.

Điều đó lại càng có cơ sở nếu có ông chủ làm chứng cho họ.

"Ta thề bằng danh nghĩa chủ nhân của ta, bí mật của Antrim sẽ được mang về bằng bất cứ giá nào."

Dù có phải đánh đổi mạng sống, ông vẫn có phương án để ít nhất chuyển thông tin về.

Hai người đàn ông, sẵn sàng chấp nhận cái chết, lao nhanh qua bóng đêm như thể trời còn đang giữa trưa.