Một sự im đáng sợ bao trùm căn phòng.
Việc đầu tiên Baldr phải làm khi trở về Antrim là giải thích với Selina và Seyruun về chuyện liên quan đến Agatha. Cả hai đều nở nụ cười, nhưng ánh mắt họ lạnh lẽo đến mức khiến cậu cảm thấy không thở nổi.
Họ nhìn cậu chằm chằm, không một lời trách móc, song chính sự im lặng ấy lại như lưỡi dao cắt sâu vào lòng cậu.
Baldr siết chặt nắm tay, rồi quát lên để phá tan bầu không khí ngột ngạt đó.
"Anh thật sự xin lỗi!"
Ngay sau đó cậu quỳ sụp xuống, cúi đầu sát đất trước mặt Selina và Seyruun, một tư thế dogeza hoàn hảo, chẳng chút do dự gì.
Cậu không thể khước từ Alford được và cuối cùng đã phải chấp thuận lấy Agatha làm người vợ thứ ba.
Theo phong tục của giới quý tộc Mauricia, một quý tộc có quyền cử viện binh cho người có quan hệ ràng buộc, dù mối liên kết ấy đã bị cắt đứt. Và ngược lại, họ cũng có quyền tự do gửi quân cứu viện cho thân nhân đang gặp nguy hiểm.
Như vậy là Baldr, với tư cách là con rể của Alford, đã chính thức trở thành người nhà Randolph. Từ nay hai gia tộc có thể tự do hỗ trợ về mặt quân sự lẫn nhau.
Về mặt ngoại giao thì đây là một kết quả vô cùng rực rỡ. Giới quý tộc bảo thủ từng tìm cách gài bẫy Baldr ắt hẳn sẽ phải chùn bước, không dám đối đầu công khai với cậu nữa.
Hơn thế nữa, chỗ dựa vững chắc từ nhà Randolph cũng là tấm khiên an toàn nhất cho Antrim, trong lúc bóng đen của Vương quốc Haurelia đang dần bao phủ vùng biên giới.
Tuy nhiên, chuyện đó lại hoàn toàn khác với việc liệu chừng ấy lý lẽ có đủ sức thuyết phục hai người vợ lẻ khác của cậu hay không…
"Anh gan thật đấy ha."
"Ufufufufufufu… ngài Baldr à, có vẻ như anh cần được trừng phạt thêm một lần nữa rồi, phải không nào?"
Sau lưng cả hai cô gái, một luồng khí đen hắc ám đang cuộn trào dữ dội.
Thế nhưng, Agatha lại hiên ngang đối mặt và phản bác thẳng thừng.
"Ngài Baldr không chỉ cứu mạng tôi, mà ngài còn nói rằng sẽ thật lòng yêu thương tôi nữa. Vậy nên… xin hai người đừng hành hạ ngài thêm nữa được không?"
Vừa nói, cô vừa áp cặp ngực đồ sộ, một thứ hoàn toàn không cân xứng với thân hình nhỏ nhắn của cô lên cánh tay phải của Baldr một cách đầy khiêu khích.
Seyruun và Selina bất giác bật ra tiếng rên khe khẽ, vừa ngạc nhiên vừa cay đắng trước lối hành xử quá đỗi khôn khéo của cô gái ấy.
"Khoan đã nào, ta… ta có nói gì như thế đâu chứ!?"
Baldr chẳng còn tâm trí đâu mà tận hưởng cái cảm giác mềm mại mà lẽ ra đối với bất cứ người đàn ông nào cũng là niềm hạnh phúc từ thiên đường.
"Chẳng phải ngài đã nói sẽ trân trọng tôi suốt đời sao?"
"T-ta có nói sẽ trân trọng cô, nhưng mà…"
"Aaa~~n?"
"Hiih!"
Khi Baldr kịp nhận ra, khóe mắt của Seyruun và Selina giờ đã cong lên, trông chẳng khác nào kim đồng hồ chỉ một giờ năm mươi phút. Ánh mắt họ sáng rực như hai lưỡi dao sắc bén, khiến Baldr chỉ còn biết thét lên một tiếng và lùi về sau theo bản năng sinh tồn.
(Chính là thế này! Đây mới là điều mình mong đợi!)
Trong khi đó, Agatha, người vừa khéo léo lợi dụng cơn thịnh nộ của hai cô gái để thực hiện tâm nguyện bắt nạt Baldr của mình, đang tỏa ra một thứ hào quang rạng rỡ, toát ra vẻ mãn nguyện của một người phụ nữ đang chìm trong hạnh phúc.
Hiển nhiên, cái vẻ mặt rạng rỡ như hoa nở của Agatha chỉ càng khiến Seyruun và Selina thêm phần phẫn nộ.
Baldr vừa ra ngoài cùng một thuộc hạ mới, người mà cậu thậm chí còn chưa thân thiết được bao lâu, vậy mà ngay khi trở về, cậu lại tuyên bố sẽ cưới cô ấy làm vợ. Dù có vị tha đến mấy, hai cô gái kia cũng chẳng thể bình tĩnh nổi.
"Agatha, phiền cô buông Baldr ra chút được không? Tôi hiểu tình hình, nhưng ta vẫn còn vài chuyện cần nói cho rõ, đúng chứ?"
"Đương nhiên rồi, tôi luôn tôn trọng vị thế của Selina và Seyruun. Tuy mang danh quý tộc, nhưng thật ra tôi chỉ là một kẻ phiền toái được gả cho ngài Baldr thôi. Tôi không hề có ý định độc chiếm ngài ấy cho riêng mình."
Gương mặt Seyruun và Selina đồng loạt đỏ bừng, nhưng không phải vì xấu hổ, mà vì cơn giận đã sôi đến tận cổ. Lời Agatha nghe có vẻ đầy khiêm nhường, biết điều, chẳng có gì đáng bắt bẻ. Nhưng ẩn ý trong đó ai cũng hiểu.
Xuất thân từ một gia tộc nam tước, địa vị của cô tuy khiêm tốn nhưng vẫn đủ cao để làm vợ chính, từ những gì mà cô nói, có vẻ Agatha đang tuyên bố rằng cô sẽ chiến đấu đến cùng.
"M-mọi người, chúng ta… chúng ta hãy hòa thuận với nhau đi! Tất cả đều là người một nhà rồi mà!"
Baldr, trong cơn tuyệt vọng, cố gắng chen vào bằng giọng điệu hòa hoãn.
Cậu có linh cảm rằng nếu ba người này thực sự khai chiến, thì chỉ trong ba ngày thôi, dạ dày cậu chắc chắn sẽ thủng một lỗ to vì stress.
"Im đi, đồ phản bội."
"…Anh… không còn gì để biện minh nữa."
Nỗ lực hòa giải của cậu, đúng như dự đoán, hoàn toàn vô ích.
Selina tiến sát lại gần Agatha, đôi nanh trắng lóe lên như ánh dao dưới ánh đèn.
"Baldr đúng là một người đàn ông tuyệt vời. Sau khi được anh ấy cứu thoát khỏi gia tộc từng âm mưu hãm hại mình, dĩ nhiên cô thấy biết ơn là điều dễ hiểu. Nhưng nói đi, Agatha cô có thể thật lòng khẳng định rằng mình yêu anh ấy không?"
Nếu chỉ xét theo lý, việc Baldr cưới Agatha là điều không thể tránh.
Nhưng đối với hai cô gái đang yêu cậu bằng cả trái tim, Seyruun và Selina cần một bằng chứng. Một điều gì đó chứng minh rằng Agatha không phải chỉ là kẻ chỉ đang lợi dụng Baldr.
Bởi lẽ nếu nhìn nhận một cách khách quan, Baldr quả là chiến lợi phẩm mà mọi người phụ nữ đều mơ ước.
Ở cái tuổi này, cậu đã là một vị tử tước, thêm nữa, cậu còn là con rể của hầu tước Randolph, một trong mười đại quý tộc của vương quốc. Chưa kể đến Baldr còn là một thương nhân giàu có, người liên tục khai mở những ngành nghề mới.
Nói rằng được gả cho cậu là may mắn, e rằng vẫn còn quá khinh thường cậu.
Chính vì thế, niềm kiêu hãnh của Selina và Seyruun là họ đến bên Baldr không phải vì danh lợi, không phải vì địa vị hay quyền thế, mà chỉ vì trái tim chân thành họ dành cho cậu.
Và cũng vì thế, họ sẵn sàng gạt bỏ bất cứ người phụ nữ nào dám có tư lợi riêng với Baldr, cho dù điều đó đồng nghĩa với việc phải chống lại ý muốn của Baldr.
Dĩ nhiên, Agatha hiểu rõ điều đó hơn ai hết.
Thật ra chẳng ai trong số họ có thể hiểu rõ về sức mạnh kinh tế lẫn thế lực chính trị trong tay Baldr bằng cô được.
Agatha khẽ bật cười, một nụ cười thật quyến rũ, ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng nâng cằm Baldr lên.
"Thật xúc phạm làm sao. Tình yêu mà tôi dành cho ngài Baldr chẳng thua kém hai người chút nào đâu. Thậm chí, tôi còn ước được mang trong mình đứa con của người đàn ông này nữa cơ."
Nói rồi, bằng một cử động trôi chảy tự nhiên đến mức không ai kịp phản ứng, cô nghiêng người về phía Baldr và trong khoảnh khắc, môi cô đã khẽ chạm lên môi cậu.
"Khoan…!"
“Muguuh!”
Agatha giữ chặt lấy mặt của Baldr với sức mạnh hoàn toàn không phù hợp với thân hình nhỏ bé của cô. Cô cưỡng ép mở môi của Baldr và đưa lưỡi mình vào trong khoang miệng cậu.
Vị ngọt của môi, cùng vị nước bọt như chất gây nghiện khiến đầu óc cậu choáng váng, rơi vào trạng thái hoảng loạn hoàn toàn và không thể chống cự.
(Tại sao, tại sao lại thành ra thế này? Sao lại thành thế này chứ?)
(Aaa~~~n! Cái vẻ mặt bối rối và ngượng ngùng đó, thật… thật là không chịu nổi!)
Cơn giận của hai người phụ nữ kia khi chứng kiến màn hôn sâu hoàn toàn ngoài dự đoán ấy đã vượt quá giới hạn.
"ANH CHẾT RỒI!!!"
Gương mặt của hai cô gái biến thành ma quỷ như thể ác thần giáng thế. Nhưng Agatha lại chẳng hề quan tâm mà còn cố tỏ ra khiêu khích hơn.
Không đời nào hai người kia lại có thể làm ngơ trước sự khiêu khích trắng trợn của đối phương.
"Kẻ phản bội phải bị trừng phạt."
"…Không khoan nhượng."
"Đây có phải là tình huống mà mình sắp bị ăn hành!?"
Dù rằng lựa chọn của cậu là vì Agatha, vì tương lai của Antrim, và cả vì tương lai của cậu cùng Seyruun và Selina.
Nếu xét theo lý trí, quyết định của Baldr hoàn toàn đúng đắn. Nhưng đáng tiếc, hiện tại lại chẳng phải là lúc để nói lý.
"CỨU TÔI VỚIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!"
Nhưng chẳng có lấy một ai cảm thấy thương hại cho Baldr, người đang bị vây kín giữa ba mỹ nhân nóng bỏng.
(Aaa, ngay cả khi bị đánh đến thế này, ngài ấy vẫn thật… dễ… thương…!)
Tuy nhiên, có vẻ như có một người đang vô cùng phấn khích.
Baldr sau khi bị đấm gục đã được đưa thẳng về phòng ngủ.
Ba cô gái còn lại tụ họp trong phòng khách, và ngay khi không khí vừa kịp lắng xuống, Agatha bất ngờ quỳ sụp xuống sàn, cúi đầu thật sâu.
"Xin hãy tha lỗi cho tôi vì đã quá đà!"
"Eeee~~~~?"
Hai cô gái còn lại tròn mắt kinh ngạc. Agatha, người vừa nãy vẫn còn quấn chặt lấy Baldr, không hề có ý định nhường bước dù chỉ nửa tấc, giờ lại đột nhiên đổi thái độ đến một trăm tám mươi độ. Chuyện này khiến cho cả Seyruun lẫn Selina đều sững sờ như hóa đá.
"Tôi thật ra chẳng màng gì chuyện giành giật tình cảm của ngài Baldr với hai người cả! Chỉ cần được quấy rầy ngài ấy, hành hạ ngài ấy một chút, khiến ngài ấy xấu hổ, và thỉnh thoảng được đối xử như người yêu thôi là tôi mãn nguyện rồi!"
Lời thú nhận thẳng thắn ấy khiến Seyruun và Selina đồng thanh hét lên.
"EEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEH!?"
Selina là người đầu tiên lấy lại được một chút bình tĩnh, cô liền bảo Seyruun đi pha trà.
Dù sao thì ngay cả Selina cũng cần thời gian để sắp xếp lại tâm trạng sau lời thú nhận chấn động của Agatha.
"…Nói cách khác, cô là… một kẻ bạo dâm, đúng không?"
Dù cố giữ vẻ mặt điềm tĩnh khi nhận tách trà, nhưng tiếng lách cách vang lên từ chiếc ly run rẩy trong tay Selina đã chứng minh chấn động trong lòng cô lớn tới mức nào.
"…Tôi cũng không ngờ mình lại có sở thích kỳ quái như vậy. Nhưng mỗi khi nhìn thấy ngài Baldr, tôi lại thấy ngứa ngáy trong người. Tôi không thể chịu nổi cái thôi thúc muốn bắt nạt, muốn làm phiền, muốn trêu chọc ngài ấy. Hôm đó, khi ngài ấy nói tha cho ta đi với gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ ấy, tôi ướt mất rồi."
Agatha liến thoắng với vẻ mặt đầy khoái cảm khiến Selina cũng phải rùng mình.
Nhân tiện thì Selina, không thể chịu nổi kích thích ấy thêm giây nào, cô bắt đầu bật cười yếu ớt, miệng lẩm bẩm, "Ufufu……Baldr à, em đã bảo rồi mà, đừng có cho thứ mà anh chẳng biết nó là con gì ăn nữa…"
Đó là cách duy nhất để cô trốn chạy khỏi hiện thực đang tan nát trước mắt mình.
"Vậy nghĩa là cái thái độ hung hăng khi nãy của cô là…"
"Phải, bởi vì được chọc ngài Baldr vui quá. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu ấy méo mó vì xấu hổ và sợ hãi thôi, tôi… tôi…!"
"Aaaa! Xin cô đấy! Đừng có nói thêm nữa!"
Selina hoảng hốt cắt lời Agatha, hai má cô đang bắt đầu ửng hồng lên.
Nếu để cô ta tiếp tục, Selina cảm thấy như mình cũng sẽ bị thứ tà khí ấy cuốn đi lấy mất.
"À, nhưng tôi nói thật lòng đấy. Tôi yêu ngài ấy. Nghe có vẻ sến súa, nhưng… nếu là vì ngài ấy, thì dù có chết tôi cũng không hối hận."
Những lời nói đó nghe giống một lời thề trung thành hơn là tỏ tình, nhưng Agatha chẳng biết cách nào khác để diễn đạt tình cảm của mình.
"Vậy là… cô cũng không mấy hứng thú với chuyện làm nũng ấy à?"
"Tôi không nói là hoàn toàn không thích… nhưng chuyện đó không phải là ưu tiên của tôi."
Đối với Agatha, việc gây chuyện với Selina và Seyruun rồi trêu Baldr giữa cơn hỗn loạn như thế còn thú vị gấp nhiều lần.
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Selina. Bản năng của cô mách bảo rằng tuyệt đối không nên biến người phụ nữ này thành kẻ thù.
"…Vậy thì, mong cô chiếu cố…"
Dù xét về năng lực hay tình cảm, Agatha đều sẽ là một người vợ tốt cho Baldr.
Hơn nữa, thật may là cô ta không có ý định độc chiếm cậu ta.
Selina quyết định rằng cứ giả vờ như không biết mấy chuyện bất bình thường như thế này thì hơn. Còn với Baldr, với những gì đang và sẽ phải chịu đựng… thì cũng chỉ có thể nói là gieo nhân nào, gặt quả nấy mà thôi.
"Tôi có thể trêu chọc ngài ấy, còn sau đó Selina thì có thể dỗ dành ngài ấy… Tôi nghĩ giữa chúng ta có thể xây dựng một mối quan hệ đôi bên cùng có lợi! Nên từ giờ hãy cùng hợp tác nhé!"
(Không ổn… người phụ nữ này không ổn chút nào…)
Khi tưởng tượng đến thử thách khắc nghiệt đang chờ đợi Baldr, khóe mắt Selina nóng lên, nhưng cô chẳng muốn can thiệp vào kế hoạch của Agatha nữa.
(Bởi vì, một kẻ biến thái rất đáng sợ.)
Selina thầm quyết định rằng ít nhất, từ nay cô sẽ đối xử dịu dàng hơn với Baldr một chút.

