Vol 5

Chương 4: Trận chiến dữ dội - Một lần nữa, phần 7-8

2025-10-13

8

Sau khi đến Lâu đài Gawain, Baldr mở kho lương thực và ra lệnh cho binh sĩ nghỉ ngơi, chỉnh đốn lại đội ngũ.

Rất có thể, quân Haurelia sẽ đến vào chiều mai, và trận chiến thực sự sẽ bắt đầu vào ngày mốt.

"Baldr! Tạ ơn trời, anh vẫn an toàn!"

"Ngài Baldr! Bọn em đã chờ anh biết bao lâu!"

Vị hôn phu của họ, người vừa giao chiến với đội quân áp đảo về số lượng và lập nên chiến công xứng đáng ghi vào sử sách đã trở về.

Dù cuối cùng cậu phải chịu thua, niềm hạnh phúc trong lòng Selina và Seyruun vẫn lớn hơn tất thảy.

Thế nhưng, với tư cách là cố vấn chính trị, chỉ có Agatha là không thể vui mừng như hai người kia.

(Thật đáng thương, dù ngài ấy đã lập nên kỳ tích khiến bao người phải ganh tị, nhưng giờ thì tất cả điều đó lại chẳng mang ý nghĩa gì.)

Bởi chính vì tổn thất khủng khiếp mà Baldr đã gây ra cho đối phương, cậu và những người thân cận đã trở thành kẻ thù không đội trời chung mà Haurelia sẽ không bao giờ chịu buông tha.

Vẻ tiều tụy, hốc hác trên khuôn mặt Baldr đã nói cho Agatha biết rằng suy nghĩ của cô là đúng.

"…Baldr?"

Dù Baldr khẽ ôm lại hai người họ, nhưng cậu không thốt ra lấy một lời.

Selina cuối cùng cũng cảm nhận được điều gì đó bất thường.

"Hãy chạy trốn ngay đến dãy núi Morgan. Haurelia sẽ sớm đến nơi."

Tất nhiên, điều đó chỉ đúng nếu Baldr còn ở tiền tuyến.

Nhưng rõ ràng, chỉ cần quân Haurelia bắt được kẻ thù không đội trời chung là Baldr, thì khả năng họ truy đuổi những người khác sẽ rất thấp.

Hơn nữa, lúc này Haurelia đã không còn đủ binh lực để tiếp tục tiến sâu vào Vương quốc Mauricia.

Tuy nhiên, Haurelia cần Baldr như một vật hiến tế, để giữ thể diện và thỏa mãn lòng kiêu hãnh của họ.

Không còn nghi ngờ gì về điều đó nữa.

"Ngài nói cái gì vậy chứ? Chúng em tuyệt đối sẽ không rời khỏi đây!"

“…Đàn bà thì đừng có ồn ào, mau chạy đi cho rồi.”

Sanai bực bội mà vô thức xen vào.

Trong quan niệm của ông, bổn phận của người phụ nữ là giữ nhà, mang lại bình yên trong lòng cho người đàn ông, và tiễn chồng ra đi.

Người vợ không được phép cản trở người chồng bước ra chiến trường.

Trong thời đại của Sanai, người phụ nữ có thái độ do dự như vậy là điều đáng xấu hổ, và chồng họ nên ly hôn ngay lập tức.

Ít nhất, nếu đó là vợ của Sanai, thì trong khoảnh khắc này, dù trong lòng có sợ hãi đến đâu, cô cũng sẽ mỉm cười tiễn ông đi, không một chút do dự.

Bởi vậy, Sanai tự nhiên xem thường Selina và những người kia, nghĩ rằng họ đang làm điều khiến chồng mình phải hổ thẹn.

Nhưng, thật ra Sanai chưa từng cảm thấy bực bội như vậy với họ trước đây, dù họ đã nhiều lần hành xử tương tự.

Cảm xúc ấy nảy sinh từ nỗi bất an đang lớn dần trong lòng cả Baldr lẫn Sanai, mà chính họ cũng không nhận ra.

"Có ai đó, đưa họ ra…"

Trước khi Baldr nói hết câu, Selina đã giáng mạnh một cái tát lên má cậu.

"Tỉnh lại đi! Em không thể chịu nổi khi thấy Baldr lại trốn chạy như thế này!"

Nếu định mệnh thật sự tồn tại trên đời, thì Selina tin rằng việc họ không bỏ trốn mà ở lại đây chính là để đợi đến khoảnh khắc này.

Và rồi, bằng bản năng của một người phụ nữ, Selina nhận ra ngay rằng Baldr trước mắt cô không còn là Baldr đã từng cứu lấy cô trong quá khứ nữa.

Bên trong cậu có gì đó khác lạ, một linh hồn khác đang dẫn dắt, một bóng hình không thuộc về chàng trai mà cô yêu.

"Ngài Baldr, em sẽ luôn ở bên anh. Xin đừng nghĩ rằng anh sẽ chết một mình."

Seyruun ôm chặt lấy Baldr, một giọt lệ khẽ lăn dài trên gò má cô.

Cô cũng cảm nhận được hơi thở tử vong dày đặc đang bao quanh cậu. Cô biết nếu buông tay ra, Baldr sẽ bị kéo đi, về phía thế giới bên kia. Không phải lý trí, mà chính bản năng đã mách bảo cô điều đó.

"Tôi không quen biết ngài lâu bằng hai người kia, nhưng… ít nhất, tôi cũng đã sẵn sàng chết cùng chồng mình, ngài có biết không? Nhưng ngài Baldr, hãy để chuyện đó sang một bên. Tại sao ngài lại có vẻ như đang mong được chết thế này?"

Lời của Agatha đã đánh trúng tim đen của Sanai.

Bởi Sanai không phải đang mang quyết tâm chiến đấu dù có thể phải chết, ông khát khao được chết trên chiến trường.

Ông mong chờ cái chết như một kẻ si tình chờ gặp lại người yêu dấu.

Từ trên cao của lâu đài Gawain, Baldr nhìn xuống, dưới kia là một biển người, quân địch trải dài đến tận cuối chân trời.

Đứng giữa đội ngũ đó là tổng chỉ huy của địch cùng những tướng lĩnh đang nhắm vào đầu cậu.

Những chiến binh to lớn, mắt rực lửa, vung giáo trên vai, mong được lập công và sẵn sàng bỏ mạng để đổi lấy vinh quang.

Giờ đây, đã chẳng còn là lúc để bàn chuyện sống hay chết nữa.

Điều duy nhất còn lại là phô bày dũng khí, và khắc tên mình lên sử sách, chấn động đến mức khiến cả trời cao cũng phải rung chuyển.

Đây chính là nơi để một chiến binh chết đi, nơi mà Sanai đã từng nhìn thấy trong giấc mơ của mình.

Không ai có quyền tước đoạt điều đó khỏi tay ông.

"Có gì sai khi ta chọn chết ở đây chứ?"

Liệu trên đời này còn có cơ hội nào để ông tìm được một nơi để chết vinh quang đến vậy nữa không?

Việc phụ nữ xen vào chỗ chết của một người đàn ông đã là điều sai trái rồi.

"Cút đi, ta sẽ không cho phép bất kỳ kẻ vướng víu nào."

"Xin đừng, Sanai, ngài không thể làm thế."

Bàn tay của Sanai, đang định gạt Seyruun sang một bên, bỗng đứng khựng lại. Một luồng xung động từ sâu bên trong cơ thể đã ngăn cản ông.

Masaharu, linh hồn khác trong Baldr đã cướp lại một phần quyền điều khiển thân thể.

"Đừng cản ta, thằng nhóc."

"Nhân vật chính của kiếp này là Baldr. Những kẻ như chúng ta chỉ là khán giả, chúng ta không được phép chiếm lấy vai chính."

Kỳ thực, Masaharu là người đã chịu đựng dày vò nội tâm hơn bất cứ ai.

Anh từng khát khao về điều gọi là chuyển sinh sang thế giới khác, thậm chí còn dành cả đời để tích lũy tri thức cho ước mơ ấy.

Vậy mà khi ước nguyện sâu thẳm nhất của anh thành hiện thực, anh thật sự được tái sinh ở một thế giới khác thì anh chỉ là tiền kiếp của Baldr, không hơn không kém.

Chỉ mình anh mới hiểu đã phải trải qua bao nhiêu dằn vặt và tuyệt vọng để chấp nhận sự thật tàn nhẫn ấy.

"Tôi cũng từng ước được trở nên vô song ở thế giới khác, được tìm thấy tình yêu, và tận hưởng trọn vẹn một kiếp sống thứ hai. Tôi còn nghĩ, chẳng ai trên đời có thể mong ước điều đó mãnh liệt hơn tôi cả."

Dù vậy… có một điều anh buộc phải thừa nhận, dù đau đớn đến mấy.

“Chúng ta chỉ là những kẻ đứng ngoài, dõi theo cuộc đời của Baldr. Dù có làm gì đi nữa, tất cả cũng chỉ là một phần trong đời của Baldr mà thôi. Phải không, ngài Sanai?”

Oka Sanai Sadatoshi, một samurai kiêu hãnh, một chiến binh lão luyện.

Thế nhưng, dù ông có giữ vững niềm kiêu hãnh võ sĩ của mình đến đâu trong thế giới này, mọi chiến công, mọi hơi thở, mọi giọt máu đổ xuống rốt cuộc vẫn sẽ được quy về Baldr.

Cả nơi để chết mà ông hằng khao khát cũng thuộc về Baldr.

Với Sanai, nơi để ông chết đi chưa bao giờ tồn tại.

Người từng sống sót qua chiến dịch mùa hè tại thành Osaka, đã bị tước đi mãi mãi quyền được chết như một chiến binh.

“Đó chính là nghiệp của kẻ không thể chết như một chiến binh.”

Aaa… quả nhiên, như Maeda Keijirou đã nói. Phải chăng người bạn tốt ấy cũng từng nếm trải nỗi đau vô hình này?

Với một samurai, nơi để chết chỉ đến một lần trong đời, là không thể thay thế.

Thế mà, kiếp sống thứ hai như giấc mộng này đã khiến Sanai mộng tưởng về một giấc mơ ngu ngốc, và ông thậm chí chẳng hề nhận ra điều đó cho đến tận bây giờ.

Niềm hối tiếc chưa bao giờ tan biến ấy đã bám theo ông tới tận đây.

“Thì ra… kẻ ngu cũng có thể dạy người khôn là ý như thế này.”

Ông chưa bao giờ nghĩ rằng một chàng trai trẻ như Masaharu lại có thể dạy mình về ý nghĩa của sự sống.

Hương vị của cái chết phảng phất quanh Baldr dần tan biến. Nhưng nếu chính Baldr không tự mình đứng dậy, thì tử thần vẫn sẽ còn ám ảnh lấy cậu, chưa thật sự buông tha cậu.

Seyruun khẽ kiễng chân, đặt lên môi Baldr một nụ hôn dịu dàng.

"Em cũng thích dáng vẻ oai nghiêm của ngài Baldr… nhưng em yêu nhất là ngài Baldr tinh nghịch, người luôn khiến em phiền lòng mỗi ngày."

"Bọn em đâu yêu anh vì những gì anh làm được cho tụi em. Một cô gái đang yêu, là người muốn bảo vệ, chứ không phải muốn được che chở."

Thật đáng thương làm sao.

Dù đây là kiếp sống của chính mình, dù chính cậu là người đã trở thành chồng của Seyruun và Selina, thì cả khi phó thác thân xác cho Sanai, trách nhiệm cuối cùng vẫn thuộc về Baldr.

Bởi vì, nhân vật chính của thời đại này, người đang thật sự sống, không phải ai khác ngoài Baldr.

Phần 8

"Anh đã cho các em thấy một điều thật thảm hại, anh muốn chuộc lại lỗi lầm của mình, nhưng quả thật, khả năng may mắn trong canh bạc lần này của anh… rất thấp."

Baldr nói vậy rồi cười tinh nghịch, ánh mắt vẫn còn nét láu lỉnh như cậu bé ngày nào từng quậy phá và khiến Seyruun bực mình.

"Dù có cố thủ trong đây, chúng ta cũng không thể trụ lâu. Hơn nữa, với việc chúng ta không thể vô hiệu hóa pháp sư địch, thì ngay cả một ngày cũng khó mà cầm cự nổi"

Nếu ít nhất họ có một phần năm số lượng pháp sư của địch đứng về phía mình, thì có thể cầm cự trong bốn, năm ngày.

Nếu ma pháp và bộ binh dồn lên với số lượng áp đảo, thì điều tốt nhất mà quân Antrim có thể làm là hạ gục càng nhiều kẻ địch càng tốt cùng với họ.

May mắn thay, số binh sĩ còn lại vượt xa dự đoán của Baldr.

Hơn bảy mươi phần trăm quân số đã tập hợp tại Lâu đài Gawain.

Họ là những chiến binh trung thành, sẵn sàng ở lại chiến đấu dù biết rằng trận này đã khó thắng.

Những binh sĩ này, dù kém huấn luyện, vẫn rất mạnh mẽ nhờ ý chí sắt đá.

Tuy nhiên, Baldr không hề có ý định phí phạm những binh sĩ trung thành này trong một trận chiến mà cậu biết chắc là vô vọng.

"Chúng ta sẽ rời khỏi lâu đài ngay lập tức."

"Được thôi, nhưng… đi đâu?"

Brooks bàng hoàng trước quyết định quá đột ngột của Baldr. Cậu chỉ vừa kịp hỏi, dù trong lòng đã rõ rằng dù chạy đi đâu, quân Haurelia cũng sẽ truy đuổi và lùng bắt họ.

Xét về chênh lệch lực lượng giữa hai bên, chỉ cần kỵ binh Haurelia cũng đã đủ để tiêu diệt quân Antrim hoàn toàn.

"Trước hết, chúng ta sẽ đến chỗ ông Guiness."

Tất cả dân chúng đã được sơ tán khỏi thị trấn, nhưng Guiness, người đang miệt mài nấu bia, vẫn sống trong túp lều của mình trên núi ở dãy Morgan.

Quân Haurelia chắc chắn sẽ không có lý do gì để đi đến một nơi hẻo lánh như vậy.

"Đi nào, chúng ta sẽ bận rộn đấy! Chuẩn bị ngựa! Brooks! Mang hết thuốc súng còn lại theo và đi với tớ!"

"E-eh? Còn việc xác nhận tình yêu với nhau? Rồi trao nhau nụ hôn thắm thiết thì sao?"

Đôi tay Selina luống cuống, lơ lửng trước mặt khi nhìn thấy Baldr bỗng hồi sinh lại.

Dù Masaharu cũng góp phần, chính ba cô gái đó là những người đã kéo Baldr ra khỏi cám dỗ của cái chết đang cuộn quanh cậu, và mang lại hy vọng cho tương lai tươi sáng hơn.

Nếu ba người vợ của cậu ngoan ngoãn tuân lệnh, Baldr có thể sẽ ra trận và chết cùng với ý thức của Sanai.

"Anh sẽ bận rộn, nên tạm thời cứ thế này thôi."

Baldr nói rồi hôn lên Selina, Seyruun và Agatha lần lượt từng người một.

Chiến trường khiến cảm xúc của con người trở nên mãnh liệt, làm ham muốn xác thịt trỗi dậy như bản năng để duy trì dòng giống.

Baldr cũng không phải là ngoại lệ.

Những nụ hôn mãnh liệt mà lần đầu họ được trải nghiệm khiến Seyruun và Selina sững người, ánh mắt mê muội đầy say đắm.

Còn Agatha thì ngồi bệt xuống đất trong trạng thái bối rối.

"Thật đáng tiếc, nhưng lần này kế hoạch cần rất nhiều may mắn. Anh đặt hy vọng vào các nữ thần của anh."