Phần 3
Quân đội Haurelia đến muộn gần một ngày so với dự đoán của Baldr.
Từ báo cáo của một trong những lính đánh thuê, Wilber Phi Bộ, Baldr biết rõ ai là người mà mình phải cảm ơn vì đã mang đến cho cậu thêm một ngày quý giá ấy.
Một ngày mà Zirco và thuộc hạ của cô giành được ấy thật sự là một khoảng thời gian vô giá.
Tác động lớn nhất từ khoảng thời gian ấy chính là sự xuất hiện của viện binh, tử tước Mattis Bradford.
Mattis đã vượt dãy Morgan hiểm trở để đến nơi này. Dù trễ hơn kế hoạch ban đầu, ông vẫn kịp có mặt trước khi Antrim sụp đổ.
"Ooooh! Baldr, cháu vẫn an toàn!"
"Sự xuất hiện của ngài Mattis đây chẳng khác nào có thêm mười nghìn chiến hữu cùng đứng bên cháu!"
Baldr và Mattis siết chặt tay nhau, ánh mắt giao nhau như hai ngọn lửa cùng bừng sáng giữa chiến loạn.
Họ ca ngợi lòng dũng cảm của nhau, vì quả thật, nếu không phải là Mattis, viện binh có lẽ đã đến quá muộn hơn nữa.
Dù vậy, quân viện của Mattis chỉ vỏn vẹn hơn một ngàn binh sĩ.
Hơn nữa, họ đều kiệt sức sau chặng đường hành quân dài, đi qua dãy núi lạ lẫm mà họ không quen thuộc.
Dẫu đã được nghỉ ngơi suốt từ hôm qua, dấu vết của mệt mỏi vẫn còn hằn sâu trong từng bước chân, từng hơi thở của họ.
Nếu kẻ địch chỉ đông ngang ngửa thì cậu chẳng có gì phải sợ.
Nhưng quân đội Haurelia lại kéo đến hơn năm vạn tinh binh, một con số khiến người ta phải tự hỏi liệu họ có đang huy động toàn bộ lực lượng trong cả nước để nghiền nát Antrim hay không.
So với thế lực khổng lồ ấy, quân tiếp viện của Mattis chẳng khác nào một giọt nước nhỏ rơi vào biển cả.
Dẫu vậy, họ vẫn giữ trong tim một niềm hy vọng mong manh rằng, nếu thời gian cứ trôi qua, sẽ có thêm nhiều đạo quân khác kéo về Antrim.
Trước đây, họ chẳng thể đoán được Haurelia sẽ đánh vào nơi nào, nên quân lính phải căng mình canh giữ dọc toàn bộ biên giới.
Thế nhưng giờ đây, khi rõ ràng rằng Haurelia đang dồn gần như toàn bộ binh lực về Antrim, những đội quân phòng thủ ở nơi khác có thể được giải phóng để làm việc khác.
Trong tình thế ấy, chắc chắn Cornelius cũng gửi quân tiếp viện tới Antrim.
"Nếu có thể cầm cự đến lúc đó thì thật tốt, nhưng…"
Baldr hiểu rõ điều đó khó vô cùng.
Bởi quân Haurelia không hề yếu, phần lớn binh lính của họ còn được huấn luyện kỹ càng hơn cả quân Antrim.
Giờ đây, khi nguồn tiếp tế ngày một cạn kiệt, Baldr chẳng thể che giấu nổi tiếng thở dài nặng trĩu.
Dù vậy, phía Haurelia, đội quân hùng mạnh đang tự tin với sức mạnh áp đảo của mình, cũng có vấn đề riêng của họ.
Cuộc tập kích của Zirco và đồng đội trước đó tuy không gây tổn thất nào quá đáng kể, nhưng nó lại để lại vết thương trong tâm lý.
Nỗi sợ bị phục kích một lần nữa len lỏi cứ qua từng doanh trại, khiến từ tướng lĩnh cho đến lính thường đều sống trong cảnh thấp thỏm, lo âu.
Mệt mỏi vì căng thẳng là một thứ mệt mỏi đáng sợ, nó âm thầm gặm nhấm tinh thần ngày qua ngày.
Và đó là điều cực kỳ bất lợi khi họ phải đối đầu với quân Antrim, một lực lượng đang nắm giữ trong tay những vũ khí thần bí mà không ai hiểu rõ.
Tuy vậy, Haurelia vẫn còn có Flandre, người từng giao chiến với Antrim, cùng nhiều tướng lĩnh lỗi lạc khác như Arseille, chỉ huy Ngân Long Kị Sĩ Đoàn, đội quân tinh nhuệ nhất của Haurelia.
Với những con người ấy, ưu thế của Haurelia vẫn hiển nhiên tựa như ngọn núi sừng sững dường như không gì có thể lay chuyển.
Họ phải chiến thắng bằng mọi giá, phải chiếm lấy những vũ khí bí mật của Antrim.
Quân Haurelia đến đây chính vì mục đích ấy, họ không ngần ngại bất chấp tất cả, dù có phải hy sinh bao nhiêu đi chăng nữa.
"…Dù vậy, cái đầm lầy quái quỷ này cũng thật phiền toái."
Trước mắt Flandre, một vùng đất sũng nước trải dài, như thể mặt đất đã bị biến thành vũng bùn không đáy.
Rõ ràng kẻ địch đã dùng pháp thuật để biến đổi nơi này, chỉ cần bước lên sai một bước, binh lính sẽ lập tức bị bùn nuốt chửng, đội hình tan rã và kết cục là một núi xác người.
Nhưng họ cũng không thể ngồi yên mà bắn tên từ xa.
Với Haurelia, thời gian là kẻ thù. Nếu họ không chiếm được Antrim trước khi quân Mauricia kéo đến, thất bại là điều không thể tránh khỏi.
"Vậy thì, chỉ còn con đường chết."
Không đời nào tướng lĩnh Antrim lại không chuẩn bị gì cả.
Hẳn là ngoài đầm lầy này, vẫn còn một cái bẫy khác, một cái bẫy tinh vi và hiểm độc đang chờ họ sập vào. Chính Flandre phải là người xuyên thủng nó, dù có phải đánh đổi bằng mạng sống của mình.
"Nhưng ta sẽ không chết một cách vô ích. Lần này, đến lượt các ngươi phải trả giá!"
Phần 4
Những đợt mưa phép bắt đầu dội xuống chiến hào vừa được sửa chữa, như một cơn mưa lửa mở màn cho trận đánh. Cùng lúc ấy, tuyến đầu bắt đầu chuyển động.
Tận dụng ưu thế về quân số, đại quân Haurelia tung ra một đợt oanh tạc ma thuật dày đặc, đồng thời sử dụng phép để làm cứng lớp bùn lầy, mở đường cho bộ binh xông lên.
Đáp lại, quân Antrim dùng máy bắn đá ném chất nổ và bắn nỏ liên tục, dựng lên một bức tường phản công giữa làn khói và tiếng gầm ấy.
Tiền tuyến của Haurelia, do Flandre chỉ huy đã được tăng cường gấp đôi số lượng pháp sư. Nhờ vào ưu thế tuyệt đối về số lượng, họ liên tục khai hỏa từng quả cầu ma pháp về phía đối phương.
Những đóa hoa lửa đỏ thẫm nở rộ giữa không trung, bụi và khói tung bay mù mịt, khiến tầm nhìn của quân Antrim trở nên mờ ảo như đang trong cơn mơ.
"Tệ hơn cả hôm trước nữa…"
Salil rụt đầu xuống núp sau bức tường chắn, dựa vào cảm giác mà bắn trả trong mù mịt khói bụi.
Độ chính xác bị giảm sút, nhưng vẫn còn hơn là đứng nhìn không làm gì. Bởi trong chiến trường, chỉ cần mũi tên của ngươi còn bay, thì vẫn còn hi vọng bắn trúng địch.
"Không sao đâu! Nếu là lãnh chúa, ngài ấy sẽ xoay chuyển được tình thế!"
Carlyle hô lên với giọng đầy tin tưởng, gần như là sùng bái Baldr. Salil khẽ mỉm cười. Trẻ tuổi đúng là tốt thật, luôn có thể tin vào điều không tưởng. Quả thật, vị lãnh chúa ấy là ngôi sao đang lên của vương quốc, nhưng cậu ta cũng chỉ là người bình thường. Không phải thần linh.
Một nhát đâm cũng đủ khiến cậu ta gục ngã. Một trận chiến sai lầm cũng có thể khiến tất cả tan vỡ.
Chiến thắng nào cũng phải đổi lấy bằng hy sinh, đó là sự thật tàn nhẫn của chiến trường.
Dẫu vậy, Salil không nỡ nghiền nát niềm tin trong sáng ấy. Và lúc này thì chính ông cũng chẳng có tâm trí đâu mà nói thêm.
Ông chỉ lẩm bẩm giữa tiếng sấm và khói đạn.
"Mong vị lãnh chúa mà cậu tin tưởng… thật sự có thể làm được điều gì đó."
Một tiếng nổ chát chúa xé toạc không khí, khiến mang tai rung lên ong ong.
Dường như một quả bom đã rơi trúng tiền tuyến và phát nổ.
"Này này… đừng nói là họ ném nhầm xuống đầu quân mình đấy chứ?"
Salil buông tiếng cười gượng trong cay đắng.
Nếu bị giết bởi chính đợt oanh tạc của quân mình, thứ duy nhất mà lính tiền tuyến đang trông cậy thì đúng là chết không nhắm mắt.
Ông nhún vai và chỉnh lại chiếc mũ nặng trĩu đã trượt xuống trán.
Từng chút một, đội bộ binh do Flandre chỉ huy vẫn đang tiến lên bằng cách lê mình qua lớp bùn sền sệt được hóa rắn lại bằng phép thuật của các pháp sư.
Phía trước họ là hàng rào dây thép gai đã được dựng lại một lần nữa.
Dù vài chỗ đã bị phá vỡ bởi đòn tấn công phép thuật yểm trợ vừa rồi, phần lớn chúng vẫn dư sức cản bước tiến của đại quân.
Nhiệm vụ của họ là tiến thẳng vào tâm chiến trường, nơi tên bay đạn lạc từ cả hai phía dội xuống, rồi gỡ bỏ hàng rào để mở đường đột phá tuyến phòng thủ của Antrim.
Một nhiệm vụ tàn khốc mà tám, chín trong mười người thực hiện nhiệm vụ này sẽ không trở về.
Thế nhưng Flandre vẫn ngẩng cao đầu, giữa cơn mưa phép thuật và khói lửa ấy, ánh mắt không hề dao động.
Không một tia tuyệt vọng, không chút do dự.
Tinh thần chiến đấu của ông lan truyền sang toàn đội tiên phong, khiến họ tiếp tục bước, dù biết cái chết đang rình rập trong từng hơi thở.
"Tên khốn đó… hắn đang toan tính gì vậy?"
Flandre, người đang đứng giữa tuyến đầu như muốn thách thức kẻ thù rằng tới đây mà giết mình đi bắt đầu cảm thấy bối rối trước phản ứng lạ thường của quân Antrim.
Không như mọi khi… chúng đang giữ im lặng, một sự im lặng bất thường, như thể phía sau đó còn ẩn giấu thứ gì đó đáng sợ hơn cả đạn pháo.
Những quả đạn nổ đã liên tục được quăng ra tới từ nãy giờ, nhưng lạ thay, mục tiêu của chúng rõ ràng là các pháp sư ở tuyến sau.
Chắc chắn rằng nếu lực lượng pháp sư bị quét sạch, thiệt hại sẽ tăng vọt ngay lập tức. Thế nhưng ai cũng biết rằng kết cục của chiến trường không bao giờ được định đoạt bằng vài kẻ niệm phép, mà là bằng những bộ binh đang chiến đấu ở tiền tuyến.
Nếu quân Haurelia thật sự sẵn sàng chấp nhận bị thiệt hại nặng, thì việc liều mình xông qua đầm lầy và phá vỡ phòng tuyến Antrim cũng không phải điều không thể.
Vậy mà…
Những đòn tấn công ấy lại lướt qua trên đầu họ, như thể hoàn toàn bỏ qua tiền tuyến.
Flandre không sao hiểu nổi vì sao quân Antrim lại hành động như vậy?
Nếu tình hình cứ tiếp diễn, Antrim sẽ tự dồn mình vào thế yếu.
Không đời nào đối phương lại chỉ biết trông cậy vào những ống phun lửa quái dị kia.
Haurelia đã nắm rõ điểm yếu của thứ vũ khí đó, nó có tầm bắn ngắn và có thể vô hiệu bằng khiên phép.
Một mánh lới đã bị phơi bày thì chẳng còn đáng sợ nữa.
Mục tiêu của Flandre rất rõ ràng, chiếm lấy vũ khí đó nguyên vẹn bằng bất cứ giá nào.
Nếu quân địch còn ngu ngốc đem nó ra tấn công thì càng tốt.
Ông tin tưởng tuyệt đối vào chất lượng của binh sĩ mình, niềm tin đó chưa bao giờ lay chuyển.
Cũng chính vì vậy, Baldr hiểu rằng cậu không thể để cuộc chiến bước vào giai đoạn hai bên lao vào một trận đối đầu trực diện.
Cậu phải ra tay trước, thay đổi thế cờ ngay trong khoảnh khắc này.
"Rốt cuộc thì Baldr đang toan tính điều gì?"
Mattis vẫn chưa thể giấu được nỗi bất an trước hành động khó hiểu của Baldr suốt từ nãy đến giờ.
Theo lẽ thường, họ nên tập trung hỏa lực vào đội quân tiên phong đang chen chúc, di chuyển chậm chạp trong bùn lầy. Chỉ đánh vào đó mới có thể làm chùn bước tiến của Haurelia.
Trong tình thế này, cách duy nhất để cầm cự có vẻ là vừa phòng thủ, vừa khiến kẻ địch tổn thất nhiều nhất có thể, rồi chờ cho chúng kiệt sức mà tự sụp đổ.
Nhưng Mattis hiểu rõ rằng khả năng chiến thắng theo cách đó gần như bằng không.
Sức mạnh của một đạo quân, suy cho cùng sẽ tỉ lệ thuận với số lượng binh sĩ.
Huấn luyện có thể bù đắp phần nào chênh lệch, nhưng cũng chỉ là vài phần trăm nhỏ nhoi khi đem lên bàn cân.
Một chiến thuật thông minh cũng có thể xoay chuyển thế trận, nhưng Mattis không thể tưởng tượng nổi thứ mưu lược nào có thể vượt qua cách biệt giữa năm mươi nghìn và vài nghìn người.
Thế nhưng, ông không còn lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng.
Bởi Baldr, vị lãnh chúa trẻ tuổi ấy đã từng khiến hơn hai mươi nghìn quân Haurelia phải tháo chạy trong hỗn loạn.
Giờ đây, vai trò của Mattis là biến tầm nhìn của Baldr thành hiện thực bằng tất cả khả năng của mình.
Một khi một người bộc trực, ngay thẳng như Mattis đã quyết tâm như vậy, ông có thể bình thản nhìn xuống đại quân Haurelia mà không hề run sợ.
"Ta thật sự mong chờ đấy."
Ông khẽ cười, ánh mắt sáng lên giữa khói lửa.
"Không nhớ nổi lần cuối cùng mình thấy hứng khởi thế này là khi nào nữa…"
Baldr không thể nào tận hưởng cái cảm giác thanh thản không do dự như Mattis, người đã sớm tự tìm thấy câu trả lời trong lòng mình.
"…Đừng nhận ra… cứ như thế…"
Trước mặt cậu, tất cả các pháp sư của Antrim đang đứng quanh một hồ nước sôi sục như dung nham trong miệng núi lửa.
Baldr đã đặt cược tất cả vào chiến thuật này, đến mức từ bỏ cả vụ nổ hơi nước, thứ vũ khí từng khiến kẻ thù khiếp đảm để dốc toàn lực cho kế hoạch điên rồ này.
Phép thuật từ phía Haurelia càng lúc càng dày đặc, từng luồng sáng đan chéo nhau như lưới lửa, bởi quân Antrim vẫn chưa hề sử dụng Triệt Tiêu để chống đỡ.
Những quả thuốc nổ chỉ còn đủ để làm chậm bước tiến của đối phương đôi chút, và số thuốc súng còn lại cũng đang dần cạn kiệt.
May mắn thay, quân Haurelia đã từng nếm mùi bom nổ và súng phun lửa hoàn toàn không hề cảnh giác và vẫn chưa thi triển Triệt Tiêu.
Chính khoảng trống nhỏ bé ấy là cơ hội cuối cùng.
Baldr cảm nhận bằng trực giác rằng nếu không tạo ra một đòn gây chấn động vượt xa cả vụ nổ hơi nước và súng phun lửa hôm trước, cậu sẽ thua hoàn toàn.
Áp lực dồn nặng đến mức bụng cậu co thắt lại, như thể mỗi hơi thở đều gói trong nó nỗi sợ thất bại.
Cậu lo lắng vì đang đánh cược tất cả vào một chiến thuật chưa từng được thử nghiệm, và đau lòng vì biết rằng ngoài kia, những người lính trung thành vẫn đang chiến đấu, sẵn sàng chết vì niềm tin vào cậu.
Gánh nặng ấy quá lớn, quá tàn nhẫn đối với một chàng trai vẫn còn đang ở tuổi thanh xuân như Baldr.
Cậu nén lại cảm xúc yếu mềm muốn phó mặc mọi việc cho Sanai, rồi lặng lẽ truyền lệnh và bắt đầu kế hoạch.
Một lúc sau, khi những cung thủ ở tuyến đầu vẫn tiếp tục bắn ra từng mũi tên vào khoảng không mịt mù, họ chợt nhận ra hơi thở của mình đang trở nên nặng nề, ngực họ thắt lại và từng người một bắt đầu thở hổn hển, như thể không khí đã biến mất khỏi chiến trường.
Tất nhiên họ đang ở tuyến đầu, nơi mỗi khoảnh khắc đều căng như dây đàn.
Tim họ đập như trống trận trong lồng ngực, phổi gào thét đòi lấy thêm không khí, như thể mỗi hơi thở đều vô cùng quí giá và hiếm hoi.
Chính vì thế, không ai thắc mắc tại sao họ lại khó thở, dù gì thì chuyện đó quá đỗi bình thường trong chiến tranh.
Vì để hóa cứng toàn bộ đầm lầy sẽ mất quá nhiều thời gian, các pháp sư chỉ mở được một lối đi ở giữa rộng chừng mười mét để bộ binh xông thẳng vào doanh trại địch. Qua lối ấy, chỉ còn chút nữa thôi là chạm tới tuyến phòng thủ của Antrim.
(Hừm, chúng tin vào ống phun lửa đến mức đó sao? Đồ chơi vô dụng, nó đã bị lộ bài từ lâu rồi!)
Flandre không thể che giấu nổi niềm hưng phấn dâng trào khi khoảnh khắc báo thù đến gần.
Bất chấp những thương vong có thể dâng lên thành một con số khổng lồ, cho dù chính ông có thễ cũng trở thành một trong những nạn nhân, chỉ cần một khe hở được mở ra trong hàng ngũ địch thì phần còn lại sẽ do chênh lệch lực lượng quyết định.
Theo tính toán của ông, chỉ còn chút ít nữa thôi là quân Antrim sẽ chạm tới giới hạn chịu đựng trước sức ép của Haurelia.
Antrim đang cố gắng khôn khéo thu hẹp mặt trận từng phần một, nhưng cho dù có làm được, Haurelia cũng chẳng mảy may lo sợ. Với quân số áp đảo, chính Antrim mới là bên vỡ trận đầu tiên.
"Hãy cất cao tiếng hô xung trận! Vinh quang chiến thắng đang ở ngay trước mắt ta!"
Trong trận chiến trước, Flandre bị buộc phải ngồi yên trong doanh trại.
Thế nhưng, bản chất thật của ông không phải là một tướng quân ngồi sau bàn cờ, mà là một chỉ huy thiên bẩm nơi tiền tuyến.
Từ khi được thăng chức, ông đã bắt đầu học cách điều phối thuộc hạ, nhưng tài năng thật sự của Flandre nằm ở chỗ, ông có thể dẫn dắt binh lính bằng chính sự hiện diện của mình nơi chiến trường.
Giờ đây, quân đội Haurelia đã chẳng còn quan tâm tính toán thiệt hại hay chuẩn bị cho trận đánh kế tiếp.
Chỉ còn một mệnh lệnh duy nhất vang lên trong lòng họ. Phải thắng.
Và để đạt được điều đó, Flandre sẵn sàng tiến lên, cho dù phải giẫm qua xác của đồng đội mình.
Nhưng rồi, giữa tiếng gió rít và tiếng thép va chạm, ông chợt nhận ra rằng tiếng hô ứng lại sau lưng mình lại nhỏ đến kỳ lạ.
"Chuyện gì thế này?"
Sĩ khí của binh sĩ vẫn cháy hừng hực, ông có thể cảm nhận rõ điều đó.
Từ bao đời, binh lính vốn được rèn luyện để cộng hưởng cùng với tướng quân.
Chừng nào Flandre còn đứng vững ở tiền tuyến, chừng nào ông vẫn tỏa ra khí thế ngút trời, họ sẽ không bao giờ chùn bước, trừ khi bị hỏa lực dồn dập nghiền nát hay tổn thất vượt quá sức chịu đựng.
Nói cách khác, đáng lý điều đó sẽ không thể xảy ra.
Thế nhưng khi Flandre quay lại nhìn, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ông.
Họ, những chiến binh dạn dày, đang quá kiệt sức.
Sự mệt mỏi trên chiến trường thường đến nhanh gấp ba lần so với khi ở thời bình, đó là điều ai cũng biết.
Thế nhưng, ngay cả khi đã tính đến quy luật khắc nghiệt ấy, tình trạng hiện giờ của binh sĩ vẫn là quá bất thường.
Họ thở dốc, gương mặt nhăn nhó, lồng ngực phập phồng như thể đang bị ai đó bóp nghẹt.
Trong trạng thái này, nếu ra lệnh xung phong, có lẽ họ sẽ gục xuống trước cả khi kịp vung kiếm.
Chuyện gì… chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
Dù có cố gắng suy nghĩ bao nhiêu, Flandre vẫn không thể tìm ra câu trả lời.
Liệu ông có nên hô hào thêm một lần nữa, khích lệ tinh thần họ thêm một lần nữa?
Nhưng đợt ma pháp yểm trợ đã bước vào giai đoạn cuối, không còn chút thời gian nào để trì hoãn hay cho quân lính nghỉ ngơi.
Nếu để họ lao lên trong tình trạng này… đợt tấn công sẽ nhanh chóng bị bẻ gãy ngay lập tức mà không gây ra nổi bất cứ sống gió gì.
Giữa dòng suy nghĩ hỗn loạn, một cơn đau dữ dội đột ngột ập đến.
Đầu ông như bị bổ đôi, tiếng ù ù vang vọng khắp trong óc, cơn đau chạy dọc từ đỉnh đầu đến tận đầu ngón chân.
"T–thứ này là…"
Flandre loạng choạng, suýt ngã quỵ, ông cố gắng giữ thăng bằng giữa cơn đau như búa bổ ấy.
Còn phía sau, những người lính của ông đã bắt đầu ngã xuống từng người từng người một.
"Uuuuuuuh……!"
Không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Những tiếng kêu rên vang lên, hoảng loạn lan ra như ngọn lửa giữa cỏ khô.
Ngay cả các pháp sư ở tuyến sau cũng bắt đầu nhìn nhau với ánh mắt hoang mang.
Không lẽ nào… lại nữa sao?
Không có gì làm suy sụp tinh thần binh lính hơn một đòn tấn công vô hình, một thứ không ai biết là gì, không ai hiểu đến từ đâu.
Dẫu cho có là ma pháp mạnh mẽ đến mấy, chỉ cần thấy được, người ta vẫn có thể tìm ra cách chống đỡ.
Nhưng nếu chẳng ai biết điều gì đang xảy ra với chính cơ thể mình thì sẽ chẳng còn chỗ cho lý trí hay dũng cảm nữa.
Chỉ còn lại nỗi sợ nguyên thủy của con người.
"Tốt, có vẻ như mọi chuyện đang diễn ra thuận lợi."
Baldr khẽ nói, ánh mắt ánh lên một tia sáng lạnh lùng khi thấy đội tiên phong của Haurelia lần lượt ngã xuống.
Thứ kẻ thù không nhìn thấy, không chạm được, nhưng có thể âm thầm gặm nhấm thân thể họ chính là carbon dioxide, khí cacbonic mà con người vẫn hít thở mỗi ngày.
Từ nhiều giờ trước, Baldr đã chuẩn bị sẵn một phép ủ men với hỗn hợp của tế bào nấm men, muối, đường và nước. Tất cả hòa quyện để sinh ra lượng lớn khí cacbonic tinh khiết.
Rồi bằng phép thuật, cậu điều khiển dòng khí ấy thấm dần qua mặt đất, tràn về phía quân Haurelia.
Mặt đất quanh họ giờ đây, từng bong bóng nhỏ nổi lên, phả ra làn khí vô hình, nhẹ nhàng như không khí, nhưng chúng chính là hơi thở của địa ngục.
Cacbonic nặng hơn không khí, nên nó lặng lẽ lắng xuống, bao phủ lấy chiến tuyến của Haurelia.
Đồng thời, các pháp sư của Antrim tạo nên những dòng đối lưu không khí, giữ cho lớp khí độc ấy không bị gió thổi bay đi.
Nếu đây là một đòn phép trực diện bằng gió hay lửa thì quân địch hẳn đã nhận ra ngay. Nhưng ai lại đi nghi ngờ một cơn gió nhẹ lại là đòn tấn công chí tử cơ chứ?
Bởi lẽ, kẻ giết họ không phải là ma pháp.
Ngộ độc khí carbon dioxide, gây ra bởi một thứ vẫn luôn hiện hữu quanh ta mỗi ngày, nhưng triệu chứng của nó nặng không kém gì ngô độc khí ga.
Bình thường, trong không khí chỉ có khoảng không phẩy không bốn phần trăm là khí cacbonic.
Nhưng nếu con số ấy tăng lên do ảnh hưởng của núi lửa hay hiện tượng tương tự, và đạt đến bốn phần trăm, cơ thể con người sẽ bắt đầu xuất hiện các triệu chứng như đau đầu, buồn nôn, tim đập nhanh, hơi thở trở nên nặng nề.
Đến mười phần trăm thì ù tai, chóng mặt, run rẩy sẽ xuất hiện và chỉ trong vòng một phút, ý thức sẽ tắt ngấm.
Khi đạt đến hai mươi phần trăm, con người sẽ ngã gục chỉ trong vài giây.
Và nếu vượt qua ba mươi phần trăm, cái chết sẽ đến chỉ trong một nhịp thở.
Không màu, không mùi, không vị, nó là tử thần vô hình, thứ chỉ bộc lộ khi cơ thể đã không còn nghe theo mệnh lệnh của chính mình.
Khi vượt quá giới hạn, nó trở thành thứ chất độc tàn khốc chẳng kém gì Sarin hay VX.
Có khi người ta chỉ kịp nhận ra rằng tay chân đã cứng lại trước khi gục xuống mà chẳng hiểu vì sao.
Có thể nói nó còn đáng sợ hơn bất kỳ loại ngộ độc khí ga thông thường nào.
"Nhưng làm thế cũng khó thật sự…!"
Dù các pháp sư Antrim chỉ điều khiển gió, tạo một vùng xoáy gom khí cacbonic lại trước đội hình quân Haurelia, nhưng phạm vi vẫn quá rộng.
Phép thuật, dẫu mạnh mẽ đến đâu thì cũng phải tuân theo một quy luật, hiệu quả suy yếu theo khoảng cách.
Vì thế, toàn bộ pháp sư Antrim đều phải dồn hết sức lực chỉ để duy trì được lớp khí chết chóc ấy quanh đội tiên phong của Haurelia.
Giá như họ có gấp mười lần số lượng pháp sư hiện tại, hẳn đã có thể bao trùm cả đạo quân năm vạn người kia trong màn khí độc vô hình ấy.
Nhưng đáng tiếc, với lực lượng hiện có, điều họ làm được chỉ là giải quyết đội tiên phong.
Dù vậy, không một người lính nào có thể không cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy đồng đội cứ ngã gục xuống một cách yếu ớt trên mặt đất mà không hiểu nguyên nhân.
Và trên hết, Baldr tin rằng cậu đã thành công trong mục tiêu của mình. Nghiền nát tinh thần của kẻ địch.
Điều còn lại là…
"Lên ngựa! Chúng ta xuất kích!"
Baldr gầm lên.
Nếu cậu gieo thêm hỗn loạn vào nỗi sợ của kẻ thù, chúng sẽ tự sụp đổ.
Kỵ binh vẫn là binh chủng mạnh nhất hiện nay khi nói đến sự cơ động và tiến công.
Có thể nói rằng kết quả trận chiến sẽ được định đoạt bởi việc họ có thể giáng được bao nhiêu đòn lên hệ thống chỉ huy của địch trong khi chúng vẫn chưa thể thoát khỏi trạng thái hoang mang.
Và để làm được điều đó, Baldr đã cố tình để lại một khu vực ở cánh phải, nơi đầm lầy không quá sâu và ngựa có thể phi qua được.
Mọi thứ đều là vì lần tiến công duy nhất này.
"Ha ha ha! Cuối cùng thì cũng đến lượt ta!"
Mattis dùng một tay nhẹ nhàng vung cây thương nặng gấp đôi một cây thương bình thường.
"N-Nguy hiểm lắm đấy, ngài Mattis! Xin hãy chĩa thứ đó về phía kẻ địch!"
Sự hưng phấn của Mattis đã đạt đến đỉnh điểm sau khi chờ đợi quá lâu để đến lượt mình. Baldr phải cảnh báo ông ta với vẻ bất lực.
Họ chỉ có khoảng ba trăm kỵ binh, dù tất cả đều là tinh nhuệ, họ sắp sửa lao vào đội hình địch có số lượng lên tới hàng chục ngàn.
Khả năng họ có thể sống sót mà trở về không cao, dù có nói giảm nói tranh như thế nào đi chăng nữa.
Thế nhưng, Mattis vẫn giữ được tinh thần chiến đấu mạnh mẽ như vậy mà vẫn không quá khích. Quả đúng là một chiến binh dày dạn kinh nghiệm.
Ngay cả Baldr cũng không thể thoải mái được như Mattis.
"Được là người đầu tiên xông vào giữa hàng vạn quân địch, quả thật là khát vọng lâu nay của một chiến binh! Hãy để ta cảm ơn cháu, Baldr"
Mattis cười lớn mà không chút lo lắng.
Được chiến đấu cùng ân nhân của con gái mình, cùng con trai của người bạn thân nhất, chống lại một kẻ địch với vận mệnh đất nước đặt trên vai.
Giờ không còn là lúc để bận tâm đến sống chết nữa.
Ông chỉ cần dốc hết tất cả sức mạnh của mình, chiến đấu vì điều ông phải bảo vệ.
Mattis giơ cao cây thương lên trời và gật đầu.
“XUNG PHONGGGGGGGGGGGGG!"
Chỉ với một mệnh lệnh duy nhất từ Baldr, kỵ binh Antrim hóa thành một mũi tên lao vút về phía quân Haurelia.
Giữa vòng vây của những thuộc hạ đang lần lượt gục ngã, toàn thân run lên vì lạnh, đôi mắt Flandre đỏ ngầu như máu.
"Khốn kiếp! Rốt cuộc hắn đã làm cái quái gì thế này!?"
"Thưa ngài… xin gãy cứu… tôi… không thể… giữ được ý thức…"
"Tỉnh lại đi! Hử? Khoan đã… ta… ta đã thấy triệu chứng này ở đâu rồi thì phải…"
Cảnh tượng người lính cứ từng người ngã xuống đất, bất tỉnh không một tiếng kêu, khơi dậy trong Flandre một ký ức xa xăm.
"Đây là… khi ta còn trẻ… Đúng rồi! Giống hệt chuyện ở núi lửa Benalilith!"
Khi Flandre mới ngoài hai mươi, ông từng dẫn quân leo lên núi lửa Benalilith để rèn luyện trên núi.
Bốn người lính của ông đã chết tại một lòng chảo trên núi vì nguyên nhân không rõ.
Khi ấy, người ta suy đoán rằng họ bị trúng độc từ khí bốc lên miệng núi lửa, và triệu chứng lúc đó y hệt với những gì đang diễn ra ngay bây giờ.
"Đó là ma pháp của địch! Dừng mọi đòn tấn công bằng phép thuật lại và thi triển Triệt Tiêu! Nhanh lên!"
Giờ thì ông đã hiểu. Dù không rõ bằng cách nào, quân Antrim đã tái tạo được thứ khí độc của núi lửa ấy.
Chỉ đội tiên phong bị ảnh hưởng, không còn nghi ngờ gì nữa, đối phương đang dùng ma pháp hệ phong để gom chất độc về một chỗ.
"Tên đó vẫn như mọi khi… chỉ biết dùng những thủ đoạn hèn hạ thế này!"
Flandre hét lớn và cố gắng chặn đường đội kỵ binh Antrim đang bắt đầu lao tới.
Tuy nhiên, dù đã giải trừ ma pháp, luồng carbon dioxide dày đặc kia vẫn không hề tan biến cùng với phép.
Flandre đâm ngọn thương vào bụng mình, cố ép bản thân giữ lại chút ý thức cuối cùng, răng nghiến chặt đến bật máu.
"Bất kỳ ai còn nghe được tiếng ta, hãy theo ta! Ai còn tỉnh táo, hãy cắn lưỡi mà tiếp tục chiến đấu! Chiến thắng đã nằm trong tay chúng ta rồi!"
Dù thân thể nặng nề như chì, nhưng Flandre vẫn gượng gạo cử động từng bước, tiến dần về phía Baldr.
Ông tin chắc rằng chiến thắng thuộc về phe mình.
Flandre đã đoán trước được chuyện tương tự sẽ xảy ra, dù không biết chính xác cách thức nó sẽ xảy ra.
Từ trận chiến trước, ông đã hiểu, Baldr sẽ tung ra một đòn tấn công vượt ngoài lẽ thường, đủ sức tàn phá toàn bộ tuyến đầu.
Chính vì vậy, Flandre đã chuẩn bị sẵn biện pháp đối phó.
"Chiến thắng là của chúng ta! Đồ quỷ dữ, Baldr!"
Quân Haurelia rõ ràng bị chấn động bởi khung cảnh đội tiên phong bị sụp đổ nhanh chóng.
"Cái quái gì thế này… sao bọn họ lại ngã gục?"
"Đây không phải là việc của con người… mà là của ma quỷ."
Khi họ hiểu được nguyên nhân, họ có thể tìm cách chống trả, dù không thể chống trả, họ vẫn có thể chấp nhận thực tại,
Tuy nhiên, nếu nguyên nhân bị che phủ hoàn toàn trong bóng tối, thì ngay cả việc chấp nhận thực tại cũng trở nên bất khả thi.
Thế nhưng, tiếng gầm như dã thú của Flandre đã thổi một luồng sinh khí trở lại cho những binh sĩ đang hoảng loạn.
"ĐỪNG ĐỂ BỊ LỪA! RỐT CUỘC KẺ ĐỊCH CHỈ LÀ MỘT TÊN XẢO TRÁ MÀ THÔI!"
Ông không thể lý giải chi tiết nguyên nhân, nhưng Flandre đã gần như nhìn thấu toàn bộ âm mưu của Baldr.
Hơi thở ông dồn dập, thân thể thì chao đảo, chỉ còn ý chí sắt đá đang níu giữ ông khỏi bờ vực của sự sụp đổ.
Flandre khao khát được lao đến và tự tay truy đuổi Baldr, nhưng thực tế thì đôi chân ông chỉ có thể lê từng bước nặng nề.
Dù có bắt kịp, chỉ cần nhìn qua cũng thấy ông đã không còn sức chiến đấu.
Ấy vậy mà Flandre vẫn tiếp tục bước đi, mang theo một áp lực đẫm mùi máu, khiến cả không khí cũng phải run rẩy.
Những người lính cũng lặng lẽ bước theo sau chỉ huy của họ, tựa như đoàn người chết đang lững thững tiến về địa ngục.
Ngay cả khi đã cận kề ranh giới sinh tử, Flandre vẫn chưa hề đánh mất chiến ý. Chính sự bền gan ấy lại gieo rắc nỗi sợ hãi vào lòng Baldr và binh sĩ của cậu.
"Fufufufufufufufufu……"
Flandre bật cười.
Tiếng cười ấy chẳng còn là tiếng cười của người sống nữa, nó còn sâu thẳm vượt qua cả địa ngục, nó là thứ duy nhất còn đang níu giữ ông.
Ông không thể chịu đựng nổi cảnh Baldr đặt tay lên vinh quang chiến thắng.
Khuôn mặt méo mó trong tuyệt vọng giữa những thi thể của những người mà cậu ta đáng lẽ phải bảo vệ, đó mới là tương lai xứng đáng dành cho kẻ đó.
"Ta đã thắng! Thắng rồi!"
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Baldr khi cậu nhìn thấy nụ cười của Flandre.
"Có gì đó không ổn…?"
Nhiệm vụ của Baldr là xông thẳng vào đại bản doanh quân Haurelia.
Cậu không có chút dư thời gian nào để đấu lời với kẻ như Flandre, chỉ một khắc chậm trễ thôi cũng khiến cho mọi thứ lãng phí vô ích.
Thế nhưng, linh cảm mách bảo Baldr và cậu khẽ giảm tốc.
"Ngươi định diệt tiền tuyến của ta bằng những trò ma thuật khó hiểu đó sao? Ngươi tưởng đã gieo đủ nỗi sợ để giành thế chủ động một lần nữa à? Đừng ngạo mạn quá, thằng nhãi ranh đáng chết!"
Sức mạnh ấy, hắn lấy ở đâu ra chứ?
Dù sắc mặt trắng bệch như tử thi, Flandre vọt tới như một viên đạn vừa khai hỏa.
"Cẩn thận! Baldr!"
Mattis cảm nhận được luồng khí bất thường và lập tức chen vào giữa hai người.
Flandre, với thể trạng hiện tại, không thể nào áp đảo nổi họ. Không có dấu hiệu nào cho thấy ông ta có viện binh đến hỗ trợ.
Chỉ trong thoáng chốc, Baldr đã hiểu ra tình hình.
"Ra là ngươi cũng đã nhận ra! Đúng vậy đấy! Ngay từ đầu, đội tiên phong mà ta dẫn dắt chỉ là lũ tốt thí, bọn tù binh gom nhặt mà thôi! Trong trường hợp tệ nhất, ta chỉ việc vứt bỏ chúng rồi phản công. Đó là chiến lược đã được quyết định trong hội nghị quân sự!"
Flandre cười lớn, giọng cười khàn đục, điên cuồng như xé toạc không trung.
Cuối cùng hắn cũng đã trả được một đòn chí tử vào Baldr sau khi bị lừa liên tiếp bấy lâu.
"Thế nào rồi? Quân ta chẳng hề tổn thất gì cả! Từ giờ ngươi sẽ phải đối mặt với toàn bộ quân Haurelia vẫn còn nguyên vẹn!"
Với điều đó, ông ta sẽ có thể ngẩng mặt trước Lannes và những người khác ở thế giới kia.
Ý thức của Flandre đã rời khỏi thân xác, chuẩn bị sang thế giới tiếp theo, nơi người sống không thể chạm tới.
Dẫu vậy, đôi chân ông ta vẫn chưa ngừng bước, tiếng hô xung trận từ miệng ông vẫn không dứt.
"Dù là kẻ địch, hành động đó thật đáng ngưỡng mộ!"
Flandre gào lên bằng chính sự tỉnh táo còn sót lại trong thân mình. Mattis đâm ngọn thương vào người Flandre, coi như tiễn đua ông ta một lần cuối.
"…Ta sẽ đi trước… xuống địa ngục… và chờ ngươi ở đó."
"Ta không muốn nói, nhưng… trận này, ta thua rồi."
Flandre từ từ ngã xuống. Baldr đã không còn ngoảnh lại để nhìn khoảnh khắc cuối cùng của ông ta nữa.
Có điều khác còn phải làm ngay lúc này chứ không phải việc ấy.
"Tiền quân! Quăng hết thuốc nổ! Dù có thế nào cũng đừng quay đầu! Rút lui toàn tốc độ!"
Toàn thân Baldr ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cảm giác như dây cương ngựa sẽ tuột khỏi tay cậu ngay lúc này.
Rất có thể Flandre đã nhìn thấu mưu đồ của Baldr, tập hợp tù binh để phá hủy mưu kế đó dù phải chấp nhận bị đồng đội mìnhbị giết cùng kẻ thù trong trường hợp xấu nhất.
Sự dao động trong hàng ngũ đồng minh sẽ được giảm thiểu đến mức thấp nhất nếu ngay từ đầu họ đã biết mình chỉ là những quân cờ bị đem ra hi sinh.
Dũng khí và ý chí sắt đá của Flandre, ngay cả khi đối mặt với cái chết, đã giúp quân Haurelia nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Và rồi, như thể mọi thứ đã được sắp đặt sẵn, quân Haurelia bắt đầu màn oanh tạc bằng ưu thế áp đảo về số lượng pháp sư.
"Cúi đầu xuống! Dù có bị thương cũng không được dừng lại!"
Thước nổ nổ tung, tiếng gầm rền và ánh chớp lóe sáng rực lên chỉ ít giây trước khi ma thuật của địch được khai hỏa.
Từ bên kia, sỏi đá bén nhọn và cuồng phong quét tới tấn công Baldr cùng đồng đội.
Tại đại bản doanh của quân Haurelia, một tuyến phòng thủ đã được dựng sẵn bằng tường thương và hàng rào phép, luôn trong trạng thái sẵn sàng đề phòng Flandre cùng tiền quân có bị đánh bại.
Tất cả chỉ để dành cho khoảnh khắc này, để xô Baldr xuống vực thẳm tuyệt vọng ngay khi cậu ta tưởng rằng chiến thắng đã nằm trong tầm tay.
"Flandre, thật kiệt xuất. Ngươi đã rửa sạch danh dự của mình rồi!"
Vua Louis không khỏi rơi lệ khi chứng kiến vị cận thần trung thành của mình ngã xuống nơi chiến trường.
Dẫu Flandre đã bị gắn mác là tướng bại trận, ông vẫn là một lão tướng từng nhiều năm gánh vác vương quốc.
Khi lần đầu nghe Flandre trình bày kế hoạch này, Louis đã thoáng nghĩ rằng có lẽ người tướng già ấy đã mất trí rồi.
Nhà vua cũng từng tự hỏi rằng liệu có thật sự đúng đắn không, khi quân Haurelia, vốn đang nắm thế áp đảo về quân số, lại phải dựa vào một chiến thuật đầy rủi ro như thế.
Thế nhưng, khi nhìn vào kết cục, rõ ràng chiến thuật của quân Antrim đã vượt xa mọi khuôn mẫu thông thường.
Chỉ cần một chút sơ suất thôi, đại quân Haurelia cũng có thể chịu tổn thất nặng nề trước cả khi chạm mặt kẻ địch.
Những binh sĩ tiền tuyến, giờ đây đã hóa thành hàng đống thi thể nằm rải rác trên bùn lầy, vẫn chẳng ai hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra với họ.
Nếu không có lời cảnh báo trước của Flandre, liệu chính Louis có thể giữ được quyết tâm của mình trong giờ khắc này…?
Ông chỉ có thể giữ vững tinh thần bởi ngay từ đầu đã chuẩn bị tâm lý cho một viễn cảnh tăm tối như thế này.
Chỉ đến lúc này, lần đầu tiên Louis mới thật sự thấu hiểu cảm xúc của Flandre trong trận thảm bại trước Antrim ngày ấy.
Đó là nỗi sợ hãi và ghê tởm trước thứ gì đó vượt quá tầm hiểu biết của con người.
Thứ khiến ông run rẩy không phải là ngọn lửa phun ra từ ống thép, hay làn khí độc vô hình của carbon dioxide.
Điều thật sự khiến ông sợ hãi là tư duy của Baldr, cái lối suy nghĩ biến chiến trường thành cuộc chiến tâm lý, dùng nỗi kinh hoàng và sự rối loạn để hủy diệt đối phương mà chẳng cần cho chúng cơ hội kịp phản ứng.
Đó chẳng khác nào một lời phủ định tuyệt đối đối với kiểu chiến đấu truyền thống, nơi chiến thắng được quyết định bằng sức mạnh của binh sĩ và tài thao lược của tướng lĩnh.
Nếu tư duy ấy bị đẩy đến cực hạn, Louis thoáng rùng mình khi tưởng tượng…
Một ngày nào đó, những trận chiến trong quá khứ sẽ không còn khả thi nữa, khi kẻ thù chỉ cần tạo ra nỗi khiếp đảm bằng những ảo ảnh rực rỡ, hay tung tin đồn thất thiệt, hoặc chia quân nhỏ lẻ quấy nhiễu khắp nơi…
Đối với Vương quốc Haurelia, một đất nước được dựng nên bằng sức mạnh quân sự, nơi mà bộ binh hùng mạnh từ ngàn xưa đã là niềm tự hào và là trụ cột của họ, thì việc thừa nhận phương thức chiến đấu ấy chẳng khác nào tự phủ nhận chính bản sắc của mình.
"Giết thằng nhãi đó cho ta."
Tất nhiên, nếu bắt sống được cậu ta để moi thông tin thì càng tốt, nhưng Louis chẳng hề có chút ý định nào muốn giữ Baldr sống sót sau chuyện này.
Dù cho cậu ta có trốn sâu vào tận Mauricia, Louis cũng sẽ truy đuổi đến cùng trời cuối đất, và bắt Baldr phải đền tội.
Đó là món quà tiễn biệt duy nhất mà ông có thể dâng tặng cho Flandre, người đã chỉ huy những phạm nhân khó kiểm soát kia, biến họ thành những chiến binh thực thụ, và vẫn ngẩng cao đầu chết đi như một tướng quân đáng kính.
"Đuổi theo! Nghiền nát sự ngạo mạn của hắn thành tro bụi!"
"Châm lửa! Không thể giữ nổi vị trí này nữa rồi!"
Theo mệnh lệnh của Baldr, dầu được chuẩn bị sẵn lập tức bốc cháy, ngọn lửa lan tràn khắp nơi và nhuộm đỏ mặt bùn lầy.
Như thế thì ngay cả quân Haurelia cũng chẳng thể tiếp tục truy kích.
"Ra lệnh cho toán quân mai phục quấy rối bọn họ, phần còn lại rút lui về lâu đài Gawain!"
Baldr hét ra mệnh lệnh, giọng dõng dạc như thể mọi việc vẫn đang diễn ra theo đúng kế hoạch.
Nhưng trong lòng cậu, chỉ còn lại tuyệt vọng.
Tấn công vô hình bằng khí carbon dioxide, rồi nhân lúc kẻ thù còn choáng váng, tung kỵ binh đánh thẳng vào trung tâm chỉ huy. Đó là chiến thuật tất thắng mà Baldr đã dốc cạn trí óc để vạch ra.
Thế nhưng kết quả lại vô cùng thảm hại.
Đúng là họ đã tiêu diệt được đội tiên phong hơn vài nghìn quân của Haurelia,
nhưng khi sự thật hé lộ, đội quân ấy hóa ra chỉ là bọn tù binh bị dồn vào chỗ chết, còn chủ lực Haurelia thì hoàn toàn nguyên vẹn.
Tệ hơn nữa, mưu kế ấy đã bị nhìn thấu.
Thủ đoạn dùng khí carbon dioxide sẽ không bao giờ còn phát huy tác dụng nữa.
Có thể nói rằng Flandre đã thành công trong việc báo thù Baldr.
Baldr không thể nghĩ ra nổi ý tưởng mới nào để lật ngược sự chênh lệch sức mạnh như cơn ác mộng này.
(Phải làm gì bây giờ, phải làm gì đây?)
Ngay cả chiến thắng trước kia của cậu cũng hàm chứa nhiều sự may mắn.
Lần này đến lượt cậu bị Flandre lừa, nhưng điều đó không thay đổi thực tế rằng Antrim thất bại chỉ vì một bánh răng nhỏ bị trục trặc.
Baldr tiếp tục khích lệ đồng đội đang rút lui ngay cả lúc này trên đường về lâu dai82 Gawain, nhưng cậu không thể tự khích lệ bản thân mình.
"Ta có nên truy kích không?"
"Bỏ đi. Sau khi lửa tắt, ta sẽ vượt qua đầm lầy kia, chuẩn bị trại qua đêm."
"Theo ý ngài."
Dù phải dùng phương pháp hơi quá cực đoan, cuối cùng thì quân Haurelia cũng đánh bại được quân Antrim.
Tựa như nỗi sợ về quân Antrim đã ám ảnh Haurelia bấy lâu giờ đã bị xua tan.
Đám quân ma quỷ đã trêu đùa mấy vạn quân Haurelia chỉ bằng một nghìn người.
Nhưng khi lớp vỏ ấy bị bóc đi, đối phương cũng chỉ là những con người bình thường, sẽ sẽ chết nếu bị chém. Sự chênh lệch về số lượng không hề vô nghĩa.
Kết quả lớn nhất của trận đánh này là để các tướng lĩnh và binh lính một lần nữa khẳng định sự thật ấy.
"Tối nay chúng ta sẽ thưởng thức một bữa tiệc. Sinh mạng của bọn chúng cũng chỉ còn tính bằng vài ngày nữa thôi."
Nếu đầm lầy và hàng rào thép gai bị phá vỡ, sẽ không còn tuyến phòng ngự đáng kể nào cho đến lâu đài Gawain.
Họ vẫn không thể coi nhẹ kẻ thù, nhưng thằng nhãi đó không còn chiêu trò ẩn giấu nào nữa.
Bằng chứng là bọn họ đã rút lui dễ dàng chỉ vì cuộc xung phong kỵ binh bị chặn đứng.
"Ku ku ku… cuối cùng. Cuối cùng thì người cũng sẽ biết đến tuyệt vọng!"
Louis nhìn chằm chằm lên bầu trời phía tây nơi mặt trời đang lặn, ánh mắt đượm u tối.
Bầu trời nhuộm đỏ như máu đó kích động khát vọng báo thù và sự tàn bạo nơi Louis dữ dội đến mức chính ông cũng không kiềm được.

