Phần 10
Sau đó, Baldr chạy khỏi Maria, kẻ lại mò tới quấy rầy cậu một lần nữa, rồi cậu thẳng bước tiến đến phòng Franco vào nửa đêm.
"Thần vào được chứ?"
"Ừ, ta đang chờ ngài đấy, Baldr. Vào đi!"
Giọng Franco cất lên, đầy háo hức như một đứa trẻ. Baldr khẽ nghiêng đầu khó hiểu, nhưng cậu vẫn bước vào phòng.
Và rồi cậu sững lại, quai hàm cậu như rơi xuống đất.
Dưới ánh sáng nhẹ nhàng của chùm đèn pha lê, một thiếu nữ vận chiếc váy cưới tinh khôi đang đứng đó, mỉm cười rạng rỡ, đôi tay nâng bó hoa trước ngực.
Chiếc váy trắng lại hòa hợp đến lạ với mái tóc đỏ, như ngọn lửa huyền ảo đang lay động trong không trung.
Khung cảnh ấy đẹp tựa bức họa, khiến ai chứng kiến cũng phải thở dài ngây ngất.
Trừ việc kẻ đang mặc chiếc váy cưới ấy là môt tên trap chính hiệu.
"Trông có hợp với ta không?"
"Nếu người hỏi có hợp hay không, thì thần chỉ có thể nói là hợp thôi, nhưng…"
Trong lòng Baldr chợt dấy lên một nỗi u sầu khó gọi thành tên, như thể có một tảng đá nặng nề đang đè nặng lên trái tim cậu.
Kuh… cả Sanai lẫn Masaharu đều… cho rằng chuyện này chẳng có gì sai trái ư?
Thời Chiến Quốc khi Sanai còn sống, sự tồn tại của những chàng trai với vẻ ngoài xinh đẹp, được nuôi dưỡng để thỏa mãn dục vọng của chủ nhân vốn là điều hiển nhiên.
Còn Masaharu thì khỏi nói, anh ta đã đọc và xem qua vô số tác phẩm có nhân vật trap từ muôn vàn phương tiện giải trí rồi.
Dù nhận ra rằng mình chẳng còn đồng minh nào cả, Baldr vẫn cố gắng vùng vẫy chống lại bóng tối tuyệt vọng.
(Mình… MÌNH LÀ NGƯỜI BÌNH THƯỜNG MÀAAAAAA!)
"Yo, thấy sao hả? Franco của tớ thật xinh đẹp phải không?"
Cô bạn thuở nhỏ của cậu bước ra với vẻ mặt đắc ý, đúng như Baldr đoán. Trên người cô là một bộ tuxedo trắng tinh, đối xứng hoàn hảo với chiếc váy cưới của Franco.
Khuôn ngực phẳng, cánh tay và đôi chân săn chắc được tôi luyện như một kị sĩ, tất cả càng tôn lên dáng vẻ uyển chuyển trong bộ lễ phục nam tính ấy.
Baldr thật sự không muốn thừa nhận,không hề muốn từ tận đáy lòng … nhưng đôi uyên ương trước mắt lại quá đỗi hòa hợp. Dù không cam lòng, cậu vẫn buộc phải thừa nhận.
"…Em trông tuyệt lắm, Teresa."
"Anh cũng vậy, Franco…"
"Này hai người, nếu chỉ gọi tôi tới đây làm bóng đèn thì tôi đi về đây."
Teresa cùng Franco say đắm nhìn nhau, dường như cả hai đã đi vào một thế giới chỉ dành riêng cho họ. Baldr lạnh giọng chen ngang.
"Thật bất ngờ đấy. Không ngờ cậu lại thô lỗ đến thế."
Teresa khẽ chạm môi mình lên môi Franco, rồi quay lại nhìn Baldr với vẻ đầy bất mãn.
"…Tớ bắt đầu thấy hiễu lí do tại sao Broks với những người khác lại nhìn tớ với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác như thế."
Vai Baldr chùng xuống. Teresa còn rắc thêm muối vào vết thương:
"Quả thật, xem cậu ở cạnh Seyruun và Selina cũng xấu hổ lắm đấy."
"Tớ không nghĩ cậu có tự cách nói tớ như thế đâu!"
Cậu chỉ muốn tin rằng ít ra cậu vẫn chưa đến mức trở thành một cặp si mê lố bịch như Franco và Teresa.
"Thôi thì, gác chuyện ấy sang một bên…"
Bất chợt Teresa mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại như muốn bật khóc. Đó là một biểu cảm trưởng thành đầy phức tạp, pha trộn giữa buồn bã và yêu thương, thứ mà cô chưa từng để lộ ra trước đây.
"Baldr, cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, tớ sẽ chẳng bao giờ tới đất nước này và gặp được Franco. Khi đó, có lẽ tớ đã kết hôn với cậu rồi."
Franco hoàn toàn chết lặng, nhìn chằm chằm vào Teresa. Có vẻ như ngay cả anh ta cũng chưa từng được nghe lời thú nhận đó.
"Tớ thích con gái, nên tớ từng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có thể kết hôn một cách đàng hoàng. Tớ cũng biết cha mong tớ sẽ lấy cậu, Baldr. Thật ra tớ từng nghĩ rằng nếu không còn lựa chọn nào khác, thì con đường đó với tớ cũng không tệ. Dù sao thì, ở bên cậu cũng vui lắm."
"Xin miễn. Cậu chỉ là bạn thân nhất của tớ, không hơn không kém."
Teresa khúc khích cười vui vẻ trước lời từ chối không chút chậm trễ nào của Baldr.
"Tớ cũng chỉ miễn cưỡng làm thế nếu thực sự không còn cách nào khác. Nhưng tớ đã gặp Franco. Tớ không thể tưởng tượng được mình sẽ làm vợ của ai khác ngoài anh ấy. Nhưng… con người thật của mối quan hệ giữa bọn tớ cũng không thể để lộ, cho đến khi chếtdi9."
Dù thế nào đi nữa, nhà vua vẫn là Franco, còn Teresa là hoàng hậu của anh ta.
Sự thật thế nào không quan trọng, hai người họ phải làm tròn vai trò của mình.
Họ phải sống như thế suốt đời.
"Cậu có đáp ứng không? Bọn tớ muốn cậu, Baldr, trở thành nhân chứng cho cuộc hôn nhân thật sự của bọn tớ."
Có lẽ đây là cách mà Teresa muốn tự mình kết thúc mọi chuyện, trước khi phải tiếp tục sống trong vỏ bọc đó.
Baldr không nhẫn tâm đến mức mà từ chối thỉnh cầu này.
"Vậy hai người hãy đọc lời thề trước mặt tớ nhé? Tớ ít nhất cũng có thể giả vờ làm một vị giáo sĩ."
Teresa và Franco nắm chặt tay nhau, ánh mắt giao nhau trước khi cả hai cùng gật đầu.
"Ta, Teresa, thề sẽ yêu Franco như chồng của ta cho đến khi cái chết chia lìa."
"Ta, Franco, thề sẽ yêu Teresa như vợ của ta cho đến khi cái chết chia lìa."
"Ta, Baldr Severn Cornelius, xin chứng nhận lời thề, giờ đây hai người đã là vợ chồng."
Rồi bỗng Baldr và mạnh mẽ ôm lấy vai Franco.
"Hãy chăm sóc tốt cho người bạn thuở nhỏ của thần. Cho dù có trả lại, cũng sẽ không ai rước cổ đâu."
"Hừm! Tớ hy vọng cậu không nên coi thường mối ràng buộc giữa Franco và tớ! Bọn tớ sẽ không chia xa cho đến khi lúc lài đời!"
Franco quả quyết tiếp lời ngay sau Teresa.
"Ta sẽ khiến bạn thuở nhỏ của ngươi hạnh phúc, bằng mọi giá."
Baldr cảm thấy một dòng cảm xúc dâng trào, trong cậu kèm theo một cảm giác kỳ lạ, như vừa có chút hối tiếc vừa có chút cô đơn. Cậu đáp lời với hai người họ, mang theo những tâm tình ấy trong lòng.
"Chúc mừng hai người đã thành hôn."
Phần 11
Nhóm của Baldr đã hoàn tất việc phổ biến và hỗ trợ kỹ thuật cho việc lắp đặt máy bơm tay, nhiệm vụ ban đầu của họ, đồng thời cũng giải quyết xong những vấn đề then chốt liên quan đến việc Teresa sẽ gả vào hoàng thất Sanjuan. Sau gần một tháng lưu lại, họ có thể trở về quê nhà với tâm trạng thanh thản.
"Chuyến viếng thăm của người lần này chẳng khác nào phúc lành trăm năm mới có một lần. Cánh cổng Sanjuan sẽ luôn mãi rộng mở chào các ngươi."
"Thần thật không xứng với lời khen ấy."
Quốc vương Carlos đích thân đến tiễn bọn họ, thế nhưng, ngay cả lúc ấy, vẫn có một cặp đôi ngốc nghếch chẳng hề để tâm đến ánh mắt của mọi người như thường lệ.
"Người yêu của ta, chúng ta sắp phải tạm xa nhau rồi."
"Em hứa sẽ ghé vào giấc mơ của anh mỗi đêm cho đến ngày chúng ta tái ngộ."
Teresa và Franco ôm chặt lấy nhau, không chút dấu hiệu nào muốn buông tay. Mãi đến khi tất cả mọi người quanh đó gần như mất hết kiên nhẫn, hai người mới trao nhau một nụ hôn trước khi tách ra.
Teresa hiên ngang nhảy lên ngựa. Franco vẫn không ngừng vẫy tay, dõi theo bóng hình người thương cho đến khi cô đã hoàn toàn khuất hẳn sau đường chân trời.
Baldr và Brooks chờ cho đến khi bức tường thành Cadiz khuất hẳn khỏi tầm mắt mới bắt đầu lẩm bẩm than phiền.
"…Vậy là Teresa thật sự trở thành vợ của thái tử."
"Nói thật, đến giờ tớ vẫn chưa thể tin nổi."
"Thật là, đó là định mệnh đã gắn kết tớ và anh ấy cả đời mà!"
Teresa ưỡn ngực tự hào không một chút do dự. Baldr thầm nghĩ trong lòng.
Quả thật, cơ hội để Teresa gặp một người đàn ông như Franco thấp đến mức không tưởng, nói không ngoa khi gọi cuộc gặp gỡ của hai người là một phép màu.
Có lẽ nhìn theo khía cạnh ấy, hai người họ thực sự là đã được duyên phận định sẵn cho nhau.
"Có lẽ lần này tớ phải thừa nhận lại một chút, số phận thật sự tồn tại."
"Vậy Baldr, cậu cũng thừa nhận là mình đang sống với số phận xui xẻo à?"
"Tớ xin cậu, Brooks, đừng nói thế nữa. Không hiểu sao tớ có cảm giác sau khi cậu nói vậy, tớ thật sự sẽ rơi vào một vận xui nào đó."
"Thật sự không vui chút nào khi Baldr sẽ sống một cuộc đời còn đầy sóng gió hơn tớ nữa."
Baldr quát Teresa, người đang tức tối phản đối vì một lý do nào đó.
"Cậu nữa, đừng nói như thể vận xui của tớ đã được định sẵn như vậy chứ!"
Ngoài lề một chút, sau này Franco và Teresa sẽ trở thành một cặp đôi nổi tiếng khắp lục địa vì tình cảm sâu đậm của họ dành cho nhau. Họ có với nhau với bốn con trai và bốn con gái.
Mỗi lần Teresa mang thai, cô đều khuyên Franco nên cưới thêm vợ, nhưng Franco thì lại kiên quyết từ chối. Đến cưới đời, anh vẫn chưa từng liếc nhìn một người phụ nữ nào khác.
"Này? Này? Anh nghĩ sao, em tin rằng tiểu thư nhà bá tước Alcanta chắc sẽ hợp ý anh…"
"Không! Teresa, hãy chỉ nhìn anh thôi, đừng nhìn người phụ nữ nào khác!"
Bản chất thật của quốc vương và hoàng hậu chỉ được biết bởi một số rất ít cận thần thân tín. Ba trăm năm sau, một sử gia nào đó đã viết lại câu chuyện này dưới cái tên Đôi tình nhân ngược, khiến cả lục địa dấy lên một cơn bão trap, tất nhiên, hai nhân vật chính của câu chuyện khi ấy dĩ nhiên không hề hay biết chút gì.
"Aa…dù trong vương quốc này vẫn còn biết bao mỹ nhân chưa được em khám phá…" (Teresa)
"Fufufufufu…không được đâu… anh tuyệt đối sẽ không để em gặp một cô gái nào xinh đẹp hơn ta cả."
Vậy vì sao mãi về sau, con người thật của họ mới bại lộ? Tất cả vẫn mãi chìm trong màn sương bí ẩn.

