Vol 8

Chương 4: Gã khổng lồ của biển cả, phần 8-9

2025-11-05

3

Phần 8

Năm ngày trôi qua.

Không chỉ có Thất Đại Trưởng Lão, mà ngay cả những thủy thủ ở bến cảng cũng hiểu rõ ý nghĩa của ngày hôm nay. Không một ai là không biết cả.

Suốt năm ngày qua, bầu không khí bất an luôn bao trùm khắp cả thành cảng.

Nhìn lượng thuyền bè ra vào ngày càng giảm vì cuộc phong tỏa, ai nấy càng thêm khấp khởi chờ mong.

"…Fufufu… ngày mà mình chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng đã đến."

Gastone ngẩng đầu nhìn lên mặt trời đang dần vươn cao, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi xuống mặt biển lấp lánh.

Ông không thể kìm nổi nụ cười nơi khóe môi.

Ông đã liên minh với những thương hội đang điêu đứng vì cuộc phong tỏa và đã cùng với Cesare bàn bạc đủ mọi kế hoạch cho tương lai sau trận chiến.

Chắc hẳn giờ này, Piaggio và bọn người kia đang cuống cuồng chạy đôn chạy đáo như mấy con gà mất đầu.

Cánh mũi Gastone đã khẽ rung lên vì khoái trá khi tưởng tượng đến cảnh đó.

Cho dù lão già đó có tài giỏi đến mấy thì giờ phút này, cũng chẳng còn cách nào có thể giúp ông ta xoay chuyển tình thế được nữa.

Tin tức vô nghĩa mà Augusto đem về lại chỉ khiến cho Mulberry rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan mà thôi.

Mulberry vẫn còn đủ nước, lương thực và tài chính để trụ vững một tháng nữa, không, nếu chỉ cần cố thủ thì họ thậm chí có thể cầm cự nửa năm cũng không thành vấn đề.

Nhưng các thương nhân đang sinh sống ở Mulberry làm sao có thể an tâm mà đóng cửa tiệm suốt nửa năm được chứ.

Sau khi niềm hy vọng vừa lóe lên lại bị phản bội, thử hỏi sẽ còn bao nhiêu người có thể tiếp tục cầm cự nữa?

Theo ước tính của Gastone, sau chuyện này, ít nhất bốn mươi phần trăm thương nhân trong thành cảng Mulberry sẽ trở thành đồng minh của ông.

"Thời đại mà Hiệp Hội Hàng Hải có thể giả vờ như là một quốc gia độc lập đã kết thúc rồi!"

Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu và dần rút xuống. Sự kỳ vọng đang dâng cao cũng tỉ lệ nghịch với ánh nắng ấy dần héo úa ấy.

Phải chăng, đúng như dự đoán, viện binh sẽ không đến?

Có lẽ việc phá vỡ vòng phong tỏa trên biển của công quốc thật sự là điều bất khả thi?

Mặt trời chậm rãi khuất dần về phía tây.

Càng gần đến chân trời, kỳ vọng trong lòng gười dân Mulberry càng biến thành thất vọng.

Và rồi, vào khoảnh khắc ấy…

"Này, kia là…?"

"Đừng nói là… bọn họ thật sự đến rồi sao!"

Người lính canh vẫn còn giữ chút hy vọng mong manh bỗng bật dậy như bị điện giật.

Từ nơi chân trời xa thẳm, anh ta trông thấy một hạm đội gồm hàng chục chiến thuyền, và ở phía sau chúng là một con tàu chiến khổng lồ đang tiến về phía họ.

"…Gì vậy? Con tàu khủng bố đó là cái gì thế…"

Chỉ có một số rất ít người biết rằng công quốc đã điều động Gigante.

Những người không hay biết đương nhiên cho rằng là con quái vật khổng lồ ấy cũng là một phần của lực lượng viện binh.

Nhưng Gastone thì khác.

Nhận được báo cáo từ người lính gác, ông bước ra ban công, nheo mắt nhìn về phía chân trời và nghiến chặt răng.

Ông nắm trong tay gần như toàn bộ thông tin chính xác về Gigante của công quốc.

"Lũ bất tài khốn kiếp của công quốc… Ngay cả một hạm đội nhỏ nhoi như thế cũng không bắt nổi."

Chắc hẳn Gigante đã bị hạm đội của Vương quốc Majorca dắt mũi và thất bại trong việc chặn đường.

Nếu cứ thế này, hạm đội đang đi trước Gigante, tức lực lượng viện trợ sẽ thoát được mất.

Hơn nữa…

"Này này, sao nó vẫn không dừng lại?"

Dù cảng Mulberry đã ở ngay trước mắt, Gigante hoàn toàn không đổi hướng.

Chẳng lẽ nó định xông thẳng vào cảng sao?

Chiến lực của Gigante có mạnh đến mức đó không?

Điều đó gây bất lợi cho Gastone theo cả hai hướng.

Nếu Gigante thật sự xông thẳng được vào cảng, cơ hội mà Gastone tốn công tạo ra để lập công sẽ tan thành mây khói. Nhưng nếu Gigante thất bại, phe chủ chiến trong Mulberry sẽ càng được đà mà lấn tới.

Tình huống vượt xa ngoài dự liệu ấy khiến suy nghĩ của Gastone như bị xé nát.

Người ta thường nói, khi con người lâm vào cảnh khốn cùng thì trí óc họ sẽ trở nên mụ mị.

Kể cả những người bình thường vốn có thể phán đoán sáng suốt, một khi nếm trải thất bại cũng dễ dàng đưa ra những quyết định ngu xuẩn mà bản thân họ bình thường chẳng bao giờ nghĩ đến và chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn nữa.

Và lúc này, Gastone chính là ví dụ sống động cho điều đó.

"Nếu Gigante đang lao vào đây thì hạm đội của mình sẽ liên minh với công quốc! Đó là cách duy nhất để xoay chuyển cục diện trong một nước cờ!"

Trong đầu Gastone không hề tồn tại hình ảnh của thất bại.

Tâm trí ông giờ đây chỉ tràn ngập viễn cảnh về địa vị mà mình sẽ độc chiếm sau khi chiến tranh kết thúc.

Hạm đội tư nhân của Gastone, vốn đang neo trong vịnh lập tức nhận lệnh chuẩn bị chiến đấu.

Thêm vào đó, một số thương nhân đồng lõa với ông cũng nhanh chóng hành động, sẵn sàng nhập cuộc cùng với Gastone.

Phần lớn thuyền của hiệp hội hiện tại đã được điều động để canh giữ, đối phó với vòng phong tỏa của công quốc. Vì thế mà lực lượng chiến đấu của đám phản bội chỉ chiếm khoảng hai mươi phần trăm tổng binh lực đang đóng ở Mulberry vào lúc này.

Có vẻ như hạm đội của Piaggio và Barbarino cuối cùng cũng đã phát hiện ra sự xuất hiện của Gigante, nhưng phản ứng của họ lại quá chậm.

Có lẽ đây cũng là cơ hội để giáng một đòn kết liễu lên Gigante cùng lực lượng hải quân của Mulberry.

Rốt cuộc, Gigante sẽ hành động thế nào đây?

Gastone chăm chú dõi theo dáng vẻ oai phong của Gigante, trong lòng dâng lên lời cầu nguyện thầm kín.

"Oh ho, đúng là bọn chúng cắn câu thật rồi!"

Urraca nhếch mép cười.

Chỉ cần liếc mắt, cô đã nhận ra ngay con tàu nào đang ẩn chứa sát ý với họ.

"Nếu cứ thế này, mọi chuyện sẽ diễn ra đúng như tên đó dự đoán…"

Chính Augusto là người đã đề xuất mang Gigante theo đến tận Mulberry.

Số tù binh quá lớn khiến họ không thể cứ thế mà đánh chìm Gigante ngay tại chỗ.

"Thường thì bắt được tàu địch rồi đem khoe ra thế này sẽ khiến tinh thần chiến đấu sẽ tăng lên…"

Baldr nhận ra hàm ý ẩn trong lời nói ấy, cậu liền hỏi lại Augusto với vẻ thích thú.

"Vậy nếu trong trường hợp bất thường thì sẽ ra sao?"

"Hãy thử tưởng tượng một chút đi. Với những kẻ biết về Gigante, khi họ nhìn thấy nó đang tiến lại từ phía sau thì họ sẽ nghĩ gì?"

Augusto nhún vai rồi bật cười sau khi nói xong.

(Tên khốn này lại tỏ vẻ ngầu lòi với phong cách trịch thượng đây mà)

Một đường gân khẽ giật trên trán Baldr, nhưng cậu hiểu rõ ý mà Augusto muốn nói.

"Có khi chúng ta sẽ kéo lên được một mẻ to đấy. Dù sao thì cách này cũng khá tàn nhẫn."

(Định ra vẻ thông minh à? )

Augusto thoáng nghĩ thế, nhưng anh ta vẫn che giấu suy nghĩ ấy sau nụ cười tươi tắn.

Hai người họ có lối suy nghĩ tương tự nhau, vậy mà kỳ lạ thay khi hai người họ lại chẳng thể hợp nhau được.

"Dù sao đây cũng chỉ là một khả năng thôi, nhưng nếu có thể, tôi muốn nhân cơ hội này và loại bỏ đi những mụn nhọt không cần thiết."

Mọi chuyện sẽ không dừng lại chỉ với trận chiến tại Mulberry.

Sau khi nghênh đón Baldr, Hiệp Hội Hàng Hải sẽ giương cao ngọn cờ phục hưng Vương quốc Trystovy và bước vào cuộc chiến toàn diện chống lại công quốc.

Đến khi ấy, con đường hòa giải chỉ còn là một giấc mộng trong mộng mà thôi.

Những kẻ thuộc phe đầu hàng như Gastone chắc chắn sẽ phản bội nếu không thể chiếm quyền hoặc đạt được thỏa hiệp với hiệp hội.

Không cần thiết phải giữ lại những kẻ có khả năng phản bội như thế.

Nếu có thể dụ chúng tự lộ mặt, thì nhất định phải nắm lấy cơ hội ấy.

"…Nhưng chỉ như vậy thôi thì liệu chúng có cắn câu thật không?"

"Khả năng thì năm mươi năm mươi thôi, nhưng tôi muốn đặt cược rằng chúng sẽ mắc bẫy. Dù sao thì cái tên Gastone đó là loại người tin rằng trên đời này chẳng ai thông minh bằng mình."

Augusto đáp lại câu hỏi của Maggot bằng một nụ cười tinh nghịch.

Tin tưởng vào bản thân, đó là điều quan trọng.

Đặc biệt là với những người đang gánh trên vai trọng trách nặng nề, phải không ngừng đưa ra quyết định.

Nếu không có lòng tin, họ sẽ trở nên do dự vào khoảnh khắc cần quyết đoán và đôi khi, họ sẽ trì hoãn việc ra quyết định, điều đó có thể dẫn tới bi kịch.

Nhưng tự tin quá mức cũng là một vấn đề.

Người đàn ông tên Gastone ấy cho đến giờ đã phạm phải không ít sai lầm lớn.

Nhưng ông vẫn chưa sụp đổ, bởi ông có đủ năng lực, và hơn hết là may mắn để gặt hái thành công lấn át những thất bại đó.

Ông ta vốn chẳng phải là người có tính nhẫn nại, nhưng theo Augusto, như vậy là đã đủ điều kiện để đảm bảo khả năng thành công của kế hoạch rồi.

"Xem ra ngươi gặp may rồi đấy."

"Hả?"

Augusto bật ra một tiếng ngạc nhiên hiếm hoi, anh không hiểu nổi ý của Urraca.

"Trên khắp lục địa này, ngoài Kailas ra thì chỉ có ta mới có thể mang theo con quái vật khổng lồ này cùng hạm đội thôi."

Gigante có kích thước quá sức đồ sộ, hơn nữa cột buồm chính của nó cũng đã bị cháy rụi. Tốc độ của nó thậm chí còn chậm hơn cả một con tàu vận tải chở đầy binh lính.

Vì thế, để đưa Gigante đến tận Mulberry, cả hạm đội phải giảm tốc độ xuống.

"A!"

Augusto, người chưa hề tính đến chuyện đó đỏ bừng mặt và vội đưa tay che lại.

Lên kế hoạch thì dễ, nhưng thực hiện mới là chuyện khó.

Anh đã quên mất điều cơ bản nhất trong những điều cơ bản.

"Hãy vui lên đi! Tormenta Negra này nhất định sẽ kéo con quái vật to xác đó. Đừng lo, ta sẽ để Baldr trả tiền cho vụ này sau!"

"Này, cô đừng có tự tiện tính vào hóa đơn của ta như thế chứ?"

"Trận chiến này giờ thuộc về Baldr rồi. Ít nhất cậu cũng nên chấp nhận một điều kiện nhỏ như thế đi chứ."

Âm mưu của Augusto cũng như trận chiến của hải thương hội, suy cho cùng chỉ là phương tiện để Baldr giành lại Trystovy.

Chính vì hiểu rõ vị thế của mình nên Baldr mới nhất thời không nói được lời nào.

"Mọi người nghe đây! Giữ lại số người tối thiểu cần thiết trên tàu, toàn bộ những người còn lại chuyển sang con quái vật kia! Dựng buồm tạm và bố trí người điều khiển buồm ngay!"

"Rõ thuyền trưởng!"

Đứa con cưng của biển cả, Urraca, người có đôi mắt biết đọc gió, người  được thần biển phù hộ. Thủy thủ đoàn, những cánh tay và đôi chân của cô đều là những tinh anh lão luyện, dạn dày kinh nghiệm.

Chính nhờ vậy mà hạm đội của họ mới có thể đến nơi vừa kịp hạn chót năm ngày, như thể được chính biển cả dẫn lối.

Phần 9

"Ooooh!"

Gastone chứng kiến một trong những con tàu vận tải bị Gigante đuổi kịp bỗng chốc bốc cháy dữ dội.

Cùng lúc ấy, hai chiến hạm ở phía sau bắt đầu lướt lên phía trước Gigante, di chuyển theo hình zích zắc trong khi con tàu dẫn đầu tăng tốc thẳng hướng về cảng.

Không nghi ngờ gì nữa, đó là hành động khai chiến.

Và con tàu tiên phong kia chắc chắn đang đến để cầu cứu viện trợ. Gastone tin chắc điều đó.

"Giương buồm lên!"

(Giờ thì, hãy nhận ra đi, lũ già lú lẫn vẫn luôn coi thường ta.)

Nếu quân tiếp viện mà họ mong chờ bấy lâu bị nghiền nát ngay trước mắt, và thêm vào đó, một trong Thất Đại Trưởng Lão, đồng minh của họ bấy lâu lại phản bội thì cả Mulberry cũng sẽ thấu hiểu rằng: bọn họ không còn lấy một phần triệu hy vọng để chiến thắng.

Chỉ tưởng tượng đến vẻ mặt của những kẻ ấy khi phải quỳ xuống van xin tha mạng đã khiến khóe môi Gastone bất giác nở ra một nụ cười đen tối, thấm đẫm khoái lạc và khinh bỉ.

"Giảm tốc! Đừng hành động thù địch ngay. Chúng ta sẽ tiến gần nhất có thể trước khi tấn công!"

Đội tàu tám chiếc do Gastone chỉ huy đi đầu, mở rộng thành đội hình nửa vòng tròn để vây lấy La Mancha đang tiến đến.

Thật lạ là phản ứng của hạm đội hiệp hội vẫn chậm chạp như vậy.

Không đời nào họ lại nghĩ rằng viện binh cuối cùng đã đến khi nhìn thấy Gigante đang bám đuôi theo chứ?

Piaggio và Barbarino lẽ ra cũng phải biết về sự tồn tại của Gigante….

Hay có lẽ họ giữ bí mật thông tin này với thuộc hạ của mình?

Gastone hét lên để bản thân thoát khỏi sự do dự.

"Nghe đây, hai cánh sẽ đồng loạt tấn công khi chúng ta vượt qua con tàu đó, sau đó ta sẽ kẹp hai bên và tấn công hai con tàu phía trước! Chúng ta sẽ hỗ trợ Gigante và đập tan mấy chiếc tàu vận tải kia!"

Ông có thể đi tới mức này vì ông là một người không bao giờ do dự khi phải đưa ra quyết định chớp nhoáng như lúc này.

"Không ai bị mắc lừa bởi trò lừa bịp rành rành như vậy."

Urraca đã quay trở lại La Mancha. Trong mắt cô, có vẻ như Gastone hoàn toàn không che giấu ý định muốn đánh nhau của mình.

Ít nhất thì ông cũng nên kéo cờ trắng lên và giả vờ như đang gửi đi một lời cảnh báo trước. Ông cũng có thể ra lệnh cho binh lính ẩn nấp bên trong thay vì phơi mình ra hết trên boong như thế.

Nếu ông nghĩ rằng bên này chỉ là một con chim bị dồn vào đường cùng thì đó quả là một sai lầm chết người.

"Vậy thì con có thể giao bọn chúng cho mẹ vợ được chứ, Thưa mẹ?"

Chẳng biết từ khi nào mà Urraca đã trở nên thân thiết với Maggot.

Urraca vốn là kiểu người sống giữa chiến trường, cô khác hẳn với tiểu thư quý tộc như Silk. Cô chính là mẫu phụ nữ mà Maggot ưa thích.

Dù là người mang theo quá nhiều hành lý để trở thành phu nhân của hầu tước Antrim, nhưng nếu nói về vị trí của vợ lẻ của quốc vương Trystovy thì giá trị của cô lại không thể đo đếm nổi.

Phần còn lại phụ thuộc vào trái tim của Baldr, nhưng Maggot cho rằng không đời nào cậu con trai phóng khoáng ấy, một giống với Ignis hồi trẻ lại có thể mãi tránh né những bước tiến công táo bạo của Urraca.

"Aa, ta sẽ xử lý đám tàu từ hướng trái."

"…Vậy thì ta nhận bên phải."

"Bà à, xin cứ tùy ý hành động."

Nói chính xác thì Baldr nên Gina là bà cố, nhưng diện mạo quá trẻ trung của bà khiến chẳng ai nỡ gọi như thế.

"Ufufu…"

"Hahaha…"

Urraca không thể ngăn nổi mồ hôi lạnh chảy dọc bên thái dương, bầu không khí quanh hai người kia thật chẳng khác nào của những sinh vật không thuộc về thế giới này.

Đội tàu của Gastone, chẳng hề hay biết về cuộc trò chuyện ấy cuối cùng cũng đã đưa La Mancha vào tầm bắn.

"Cung thủ, chuẩn bị!"

Trước tiên, họ sẽ nã đòn phủ đầu để khiến đối phương hỗn loạn.

Người được giao chỉ huy một nửa hạm đội là Gallia, một thủy thủ kỳ cựu đã phục vụ dưới trướng Gastone suốt mười năm nay.

Tuổi tác của ông đã gần chạm ngưỡng mà cơ thể không còn đủ sức tung hoành ngoài khơi nữa. Đối với Gallia, trận hải chiến này có thể nói là sân khấu cuối cùng của đời mình.

Không nói một lời, ông điều hướng những con tàu của mình vào tầm bắn, trong lòng dâng trào một ý chí chiến đấu âm thầm.

Nhưng cũng chính lúc đó, hạm đội của ông vô tình tiến vào phạm vi hoạt động của hai con quái vật.

"Kéo cờ hiệu chiến đấu lên! Cung thủ, bắn!"

Việc kéo cờ tuyên chiến ngay trước khi tấn công là một trò gian xảo trắng trợn.

Và hành động ấy lập tức được báo đáp bởi hai con quái vật phóng vút lên không trung, lao tới như những viên đạn sống.

Vài mũi tên bị đánh bật ra giữa không trung, rồi ngay sau đó một bóng người hạ xuống trên boong.

"Đ-điều đó không thể nào!"

Gallia hét lên sửng sốt.

Khoảng cách giữa tàu của ông và La Mancha lẽ ra phải là ba mươi mét.

Vận tốc tương đối giữa hai con tàu hơn mười hải lý.

Con quái vật đó đã nhảy tới trong hoàn cảnh như vậy, hơn nữa còn là từ trên một con tàu đang lắc lư vì sóng xuống ngay con tàu này.

Không có cách nào mà một con người có thể làm được một điều phi lý như vậy.

"Định trố mắt ra đến bao giờ nữa hả?"

Một gương mặt trơ tráo mà xinh đẹp được ánh chiều hoàng hôn chiếu rọi, mái tóc bạc bay trong gió.

Rồi đến vẻ điềm tĩnh của kẻ mạnh, người tin tuyệt đối vào sức lực của mình. Một kẻ yếu như Gallia đã cảm thấy sợ hãi theo bản năng, cứ như thể lưng mình đang bị đóng băng vậy.

"Chết tiệt! Địch chỉ có một người thôi! Vây và giết cô ta đi!"

Binh sĩ đã hoàn tất chuẩn bị cho cận chiến, dù vậy họ vẫn di chuyển một cách run rẩy vì áp lực và vây quanh Maggot.

"Nói ra đi nếu các người muốn đầu hàng. Như vậy sẽ tiết kiệm thời gian cho ta, và cũng giảm thương vong nữa."

"To mồm phết!"

Một gã đàn ông to lớn, chỉ huy của đội binh sĩ gầm lên giận dữ rồi lao thẳng về phía trước.

Trong khoảnh khắc, hắn đã bị mũi thương của Maggot xuyên thủng, và với sức mạnh phi nhân loài của mình, thân thể to lớn ấy bay vút lên không trung.

Thật khó tin, xác của hắn bay thẳng đến cánh buồm chính đang căng gió, nảy bật một cái rồi rơi xuống boong trên.

Maggot nhe răng nanh và nở một nụ cười dữ tợn về phía những binh sĩ đang chết lặng vì điều phi lý vừa xảy ra.

"Nào, ta sẽ chơi cùng các ngươi đến khi chịu đầu hàng. Ai kế tiếp đây?"

Gastone, người chưa từng tưởng tượng nổi chuyện thế này lại xảy đến với hạm đội của mình không khỏi cảm thấy một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng, nổi cả da gà cùng một cảm giác khó chịu mơ hồ.

(Gì thế này? Cảm giác khó chịu này là gì…?)

Nhìn kỹ lại thì con tàu vận tải vừa nãy bốc cháy nay lại chẳng thấy đâu cả, như thể ngọn lửa đã được dập tắt và con tàu cũng biến mất.

Hơn nữa, dù khoảng cách giữa Gigante và đoàn vận tải đã rút ngắn, ông vẫn không thấy dấu hiệu nào của một trận chiến.

Thuyền trưởng của Gigante đang định làm cái gì vậy?

"Kéo cờ trắng lên! Người cầm cờ, phát tín hiệu này! Ta là Gastone. Chúng ta sẵn sàng hợp tác, hết!"

"Vâng thưa ngài!"

Các tín hiệu cờ được trao đổi một cách gấp gáp giữa soái hạm của Gastone và Gigante.

Sắc mặt người cầm cờ nhanh chóng tái đi. Gastone trông thấy vậy liền quát hỏi với vẻ bực dọc.

"Chuyện gì thế? Họ đang nói gì?"

"Đ-đó là…"

Trong lúc người cầm cờ ngập ngừng chưa nói, một lá cờ bằng vải đỏ thẫm có hình điểu sư xanh trắng được kéo lên trên cột buồm chính của Gigante.

Từng có một quốc gia dùng huy hiệu đó trong quá khứ.

Ký ức của Gastone, thời trước khi ông trở thành một thành viên của Thất Đại Trưởng Lão và còn phục vụ cho quốc gia này mà giờ đây đã không còn tồn tại bỗng bị đánh thức, bất kể ông có muốn hay không. Điều đó khiến ông không khỏi lúng túng.

"K-không thể nào! Chuyện này sao có thể xảy ra được!"

Người cầm cờ nén lại ý muốn la lên như Gastone đang làm và hoàn thành nhiệm vụ của mình.

"Đây là soái hạm của Vương quốc Trystovy. Từ giờ trở đi chúng ta sẽ tiêu diệt những kẻ chống đối vương quốc. Nyah nyah nyah"

Thân hình khổng lồ của Gigante quay sang phải kèm theo tiếng răng rắc.

"Lũ ma quỷ bị nguyền rủa! Chúng dùng loại ma pháp gì vậy!?"

Gastone rống lên trong hoảng loạn.

Ông phải chạy trốn, càng nhanh càng tốt.

Giờ đây, khi sự thật phơi bày rằng Gigante là kẻ thù thì chênh lệch sức mạnh giữa hai bên đã vượt quá mức tuyệt vọng.

Thế nhưng, Gastone lại bị cơn giận dữ vô lý trước hiện thực nuốt chửng nên đã phung phí thời gian chạy trốn ngắn ngủi mà quý giá ấy.

"Trả lời ta! Rốt cuộc các ngươi là ai!? Augusto!? Không, Baldr Antrim Cornelius!"

Gigante vừa hoàn tất vòng quay, đồng thời hệ thống phóng tên bên mạn trái mở r, như những cái hàm khổng lồ dữ tợn.

Cảm giác cận kề của tử thần khiến Gastone choáng váng, khi ông hoàn hồn lại thì đã quá muộn.

Một tia sáng xé gió xuyên thủng lồng ngực Gastone, ghim chặt lấy thân thể của ông lên cột buồm trước.

Cơn mưa tên trút xuống soái hạm, từng đợt nối nhau, đục thủng nó thành tổ ong. Con tàu bị nghiền nát rồi chìm nghỉm vào lòng biển chỉ trong thoáng chốc.

Chiếc tàu đi sau cũng bị kéo theo mà chìm luôn. Hai chiếc còn lại vội thả neo và đầu hàng trong tuyệt vọng.

Uy lực của Gigante, con tàu từng dồn Mulberry đến bên bờ diệt vong quả thật đáng sợ, một sức mạnh không thể phủ nhận.

"Hãy hét vang lên tiếng hô khải hoàn nào!"

Tiếng hò reo khải hoàn vang dậy từ Gigante, nó nhanh chóng lan ra khắp các tàu vận tải xung quanh rồi truyền đến La Mancha.

Âm thanh ấy lan xa hơn nữa, tràn qua hạm đội của hiệp hội rồi phủ sóng đến toàn bộ thành cảng Mulberry.

Trong sâu thẳm, ai nấy đều đã mệt mỏi với cuộc nội chiến kéo dài này.

Và giờ đây, người anh hùng mang tên Baldr, cùng huy hiệu của Vương quốc Trystovy, biểu tượng cho sự phục hưng đã mang đến niềm hy vọng cho dân chúng Mulberry.

"Fu, xem ra mọi thứ đã được định đoạt rồi."

Piaggio nhìn xuống dòng người bên dưới đang vỡ òa trong vui sướng, và ông cũng đã hiểu rằng vị thế của Hiệp Hội Hàng Hải đối với Baldr đã được xác lập.

Từ nay, họ không còn có thể đứng ngang hàng với cậu ta nữa.

Họ cùng lắm chỉ có thể đưa ra một vài điều kiện, nhưng chỉ với tư cách là chư hầu của vương quốc mà thôi.

"…Ta đã chẳng thể nào mà tin nổi khi đọc tin mà Augusto gửi đến…"

Thực ra thì chỉ có mình Piaggio là người được biết toàn bộ kế hoạch ấy qua thư của Augusto.

Suốt năm ngày liền, ông giữ kín bí mật ấy trong lòng với thái độ nghi ngờ.

Giờ đây, cục diện quanh Mulberry đã thay đổi triệt để.

Cảm giác nhẹ nhõm khi được giải thoát khỏi sức ép của thất bại còn lớn hơn cả cảm giác bại trận trước Baldr.

"Vương quốc Trystovy, vạn tuế."

Một câu nói thật xấu hổ khi thốt ra, Piaggio mỉm cười cay đắng nghĩ vậy.

Về sau, trong sử sách sẽ ghi chép rằng…

Ngày hôm ấy, Baldr Antrim Cornelius đã khai hỏa phát súng mở màn cho sự phục hưng của Vương quốc Trystovy.