Vol 8

Chương 4: Gã khổng lồ của biển cả, phần 4

2025-11-04

5

Người sở hữu Đế Môn không chỉ có một.

Tình báo viên của đơn vị thanh trừng đặc biệt, Martell vội vã quay về quê hương để trình báo chuyện này.

Đội ám sát đã được phái đi trước đó tin rằng Baldr là người duy nhất sở hữu Đế Môn.

Thánh tích quý giá, con át chủ bài chống lại Đế Môn có thể sẽ bị thất lạc vì một nhận định sai lầm như thế. Việc đó phải được ngăn chặn bằng mọi giá.

Vậy nên Martell rời khỏi Antrim, chuyến đi của ông đầy rẫy sóng gió.

Đơn vị thanh trừng đặc biệt là một tổ chức bí mật, hoàn toàn không được người ngoài biết đến

Ngay cả những đồng đạo trong Tín ngưỡng Europa cũng không thể tin cậy một cách tuyệt đối.

Các nhà thờ chi nhánh ở mỗi quốc gia vừa là căn cứ truyền giáo, vừa kiêm luôn vai trò trụ sở thu thập tin tức, nhưng cũng có không ít thành viên nhà thờ đã cấu kết với lãnh chúa địa phương để đảm bảo công việc và sinh kế.

Nhất là ở Vương quốc Mauricia, một đất nước thịnh vượng và hoàng gia được dân chúng ủng hộ, nhà thờ ở đó còn được trợ cấp tài chính từ hoàng gia, nên Martell không thể tùy tiện đặt niềm tin vào các nhà thờ ở đó. Nếu họ biết Martell thuộc đơn vị thanh trừng đặc biệt, khả năng cao là họ sẽ lập tức báo tin cho Welkin ngay.

Vì lý do đó, Martell luôn phải đóng giả của một nhà tu sĩ, ghé thăm các chi nhánh nhà thờ trong chuyến hành hương.

Ông còn mang theo một sắc lệnh được chính Đức Giáo Hoàng ký tặng, phòng khi cần thiết, nhưng nếu đem ra, Martell có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh chi nhánh yên bình này sẽ ngay lập tức rơi vào hỗn loạn.

Vị trí của Martell trong nhà thờ là giám mục. Quyền lợi và lương bổng mà ông nhận được thuộc hạng cao cấp. Chính vì vậy, việc phải giả làm một tu sĩ có địa vị thấp nhất thật sự là điều khó chịu.

Nhưng ông đã thuyết phục bản thân rằng tất cả những gì mà mình đang chịu đựng cũng vì múc đích hoàn thành nhiện vụ của mình.

Martell đến viếng thăm nhà thờ trong lãnh địa Richmond, nằm ở phía nam vương quốc.

"Tôi đang hành hương. Xin các vị ban cho ân huệ của những đồng đạo, để tôi được qua đêm nơi đây."

Người đón tiếp Martell là một tu sĩ trẻ và cao lớn.

Dù cả hai đều mặc áo tu giống nhau, nhưng bộ áo của tu sĩ trẻ được may từ loại vải tốt, có thể thấy nhà thờ này khá giàu có.

Nhìn kỹ thì nội thất ở đây cũng thuộc loại chất lượng cao, và những bông hoa trang trí cũng không phải là loại tầm thường.

Dường như công tước Richmond là một lãnh chúa có phẩm chất tốt.

"Thật vinh dự cho nhà thờ chúng tôi khi được đón tiếp một đồng đạo trong chuyến hành hương. Xin cứ yên tâm ở lại bao lâu cũng được."

"Xin cảm ơn, nhân danh Europa."

"Nhân danh Europa."

Cả hai cùng vẽ biểu tượng của Europa bằng ngón trỏ trước tim như rồi cúi chào nhau.

"Xin thứ lỗi vì tôi chưa tự giới thiệu. Tôi là Martell Blind, một người tị nạn từ Trystovy, tôi đã trốn khỏi nội chiến để đến với vùng đất của Đức Giáo Hoàng và thực hiện lời thề tại đó."

"Xin chia buồn… Tôi là Morass Herbal, một tư sĩ trong nhà thờ này. Nếu cần gì giúp dỡ thì cứ nói, xin đừng ngần ngại ."

Ánh mắt của Morass hiện rõ sự đồng cảm. Martell tin chắc rằng Morass là một thanh niên lương thiện, chưa bị tha hóa.

Nhưng Martell vẫn phải vắt óc suy đoán xem có thể có ai đang thao túng phía sau cậu thanh niên ngây thơ này.

Những suy đoán của ông cũng không sai.

Dù là tu sĩ, miễn là vẫn còn sống trong thế gian này, không ai có thể hoàn toàn tách rời những dơ bẩn của đời sống trần tục.

Ngay cả Morass chân thành đây cũng không phải là ngoại lệ.

Vấn đề là người bị bao phủ bởi sự dơ bẩn thế gian đó lại là cấp trên của Morass, giám mục của nhà thờ ở lãnh địa Richmond này.

"Thật kỳ lạ. Đã lâu rồi chúng ta không đón tiếp một người hành hương nào quanh đây, tình hình gần đây khá nguy hiểm mà."

"À, ngài giám mục! Ngài Martell vừa kể rằng ông ấy là người tị nạn từ Trystovy, nhưng ông ấy vẫn trung thành tìm kiếm thần linh như thế này. Đức tin của ông thật đáng khâm phục."

"Hou, vậy ra ngài đến từ Trystovy."

Lời nói của Morass hoàn toàn xuất phát từ thiện ý, nhưng dường như cách giám mục nhìn nhận lại khác hẳn anh ta.

Đôi mắt của vị giám mục lóe lên một chút hứng thú. Martell không bỏ qua điều đó.

"Là đồng đạo tin vào cùng một thần linh, xin hãy để tôi được giúp đỡ nếu có điều gì cần. Morass, ngươi hãy đón tiếp ông ấy một cách xứng đáng."

"Xin để tôi lo! Giám mục Bodin!"

Bodin mỉm cười một cách rạng rỡ, một nụ cười tràn đầy lòng từ bi từ góc nhìn của người ngoài. Sau đó ông tiến về bàn thờ để thực hiện nghi lễ thờ cúng hằng ngày.

"Ngài giám mục bao nhiêu tuổi rồi?"

Morass tự hào trả lời câu hỏi của Martell, như đang nói về chính bản thân mình.

Dường như Bodin là một cấp trên xuất sắc, ít nhất là trong mắt Morass, ông ta xứng đáng được tôn trọng.

"Ông ấy là một người vĩ đại, vừa mới tròn bốn mươi tuổi tuổi thôi. Rất hiếm có người ở độ tuổi đó lại có thể trở thành giám mục, ngài biết không?"

Martell bản thân trở thành giám mục ở tuổi ba mươi lăm, nhưng so sánh giữa những người hoạt đồng ngầm và nhựng tu sĩ hoạt động ngoài ánh sáng thì thật là khập khiễng.

Bodin chắc chắn phải là người có năng lực đủ tốt để có thể được thăng chức giám mục ngay tại một thành phố không phải là thủ đô.

Nhưng trong tình huống này, chính năng lực ấy lại là một vấn đề.

(Mình đã quá lạc quan khi nghĩ rằng nơi này chỉ là một vùng xa xôi hẻo lánh.)

Với tình hình thế này, Martell không khỏi nghĩ rằng tốt hơn là nên cải trang thành thương nhân và ở tại một quán trọ bất kỳ.

Dẫu vậy, ông vẫn có thể dùng sắc lệnh của Đức Giáo hoàng để ra trực tiếp lệnh trong trường hợp cần thiết, nên không có cách nào mà ông có thể tránh liên quan đến nhà thờ được.

Phần còn lại chỉ là phải xem vị giám mục sẽ hành xử ra sao, nhưng…

"Đúng lúc lắm. Hôm nay chúng tôi vừa nhận được rau tươi từ một tín đồ. Nhà thờ này cũng nuôi một con dê, nên ngài có thể uống bao nhiêu sữa tùy thích."

Thế giới này sẽ đẹp biết bao nếu ông có thể sống một cách ngây thơ, trong trắng hoàn toàn như Morass.

Tuy nhiên, để thực hiện ý muốn của thần linh, cần có những người như ông để thực hiện các công việc bẩn thỉu.

Đức hạnh cao cả của Morass lại kích thích sự chuyên nghiệp và quyết tâm của Martell, đúng là mỉa mai làm sao.

Martell kết thúc bữa tối và bắt đầu tắm rửa. Rồi ông lén lút rời khỏi căn phòng được bố trí cho mình và hướng về phòng của giám mục.

"Ngươi nói là người đàn ông đó có thể là gián điệp sao?"

Bodin gật đầu nghiêm túc với một người mặc áo choàng đỏ trông giống như quan chức chính quyền.

(Đúng như mình nghĩ.)

Rất có thể người đàn ông đó là một thuộc hạ của công tước Richmond, một người nắm một vị trí khá cao.

Bodin chắc hẳn đã leo lên vị trí giám mục bằng cách hợp tác với công tước Richmond để nhận được sự hậu thuẫn cả về mặt vật chất lẫn tinh thần.

Martell không có ý chỉ trích Bodin về điều đó, nhưng trong tình huống này, hành động ấy lại là một sự phản bội không thể tha thứ.

(Bây giờ, mình nên làm gì đây…)

Ông không thể đột nhiên bắt giữ Bodin và tra tấn ông ta.

Giấy phép nhập cảnh vào quốc gia này của Martell là thật. Vương quốc Mauricia lúc này chắc chắn cũng không muốn gây sự với Giáo hội Europa.

Dẫu vậy, việc họ dò xét ông cũng sẽ là một vấn đề.

Công tước Richmond có mối quan hệ phức tạp với hầu tước Antrim.

Là một quý tộc quan lại, về mặt chính trị thì công tước Richmond với hầu tước Antrim chắc chắn là kẻ thù. Còn chưa kể đến việc hôn thê của người thừa kế của gia tộc này, công chúa Rachel cũng đã bị hầu tước Antrim chiếm đoạt.

Tuy nhiên, tronng cuộc nội chiến ở Trystovy, công tước Richmond lại hợp tác với hầu tước Antrim để đẩy cậu ta ra khỏi Vương quốc Mauricia.

Tình hình tại Trystovy và chính sách của nhà thờ liên quan đến dòng máu lai mà hầu tước Antrim thừa hưởng là những thông tin mà công tước rất muốn nắm được.

Chắc hẳn đó cũng là lý do Bodin chủ động báo cáo với công tước Richmond về sự hiện diện của Martell.

"Nhưng ngay cả khi người đàn ông đó là gián điệp, cũng không kịp nữa đâu."

"Ngài có thể giải thích điều đó có nghĩa là gì không?"

"…Thực ra thì chúng ta đã nhận được tin báo rằng hầu tước Antrim đang dẫn một lực lượng tinh nhuệ nhỏ xâm nhập Vương quốc Sanjuan để đi đến Trystovy qua đường biển. Thông tin này đến từ bá tước Wordeds, người có lãnh thổ nằm dọc theo tuyến đường họ đi."

(…Cái gì?)

Không hề có dấu hiệu nào như vậy khi Martell rời Antrim.

Ông biết rằng quân lính ở đó sớm muộn gì cũng sẽ xuất phát, nhưng nếu họ đã nhập cảnh vào Vương quốc Sanjuan rồi thì tộc độ này quá nhanh.

Một đạo quân vốn không phải là thứ có thể di chuyển nhanh đến vậy.

Hầu tước Antrim đã dùng loại phép thuật gì để có thể làm được điều đó chứ?

Martell liền im lăng và tiếp tục lắng nghe.

"Vậy thì Vương quốc Sanjuan và Vương quốc Majorca…"

"Tất nhiên là họ có ý định ủng hộ hầu tước Antrim trở thành vua của Trystovy. Nếu ba quốc gia ven biển đó hợp lực, điều này đồng nghĩa với việc họ nắm quyền kiểm soát toàn bộ vùng biển ở phía nam lục địa."

Nếu Vương quốc Mauricia và Đế quốc Nordland cũng tham gia liên minh đó, sức mạnh của họ thậm chí sẽ vượt qua cả Vương quốc Answerer và chư hầu.

(Sẽ thật phiền phức nếu chuyện đó xảy ra!)

Nếu một thú nhân như Baldr ngồi trên ngai vàng và Nordland, vốn bảo vệ những sinh vật đó, lại có tiếng nói ảnh hưởng trong liên minh, đó sẽ gần như là một cơn ác mộng tồi tệ nhất đối với giáo hội.

"Sẽ thật phiền phức nếu chuyện đó xảy ra."

"Tín Ngưỡng Europa kiên quyết phản đối sự ra đời của một vị vua là thú nhân. Tùy vào tình hình…"

"Họ có thể không còn giữ thái độ trung lập nữa. Ngài giám mục, nếu điều đó xảy ra thì ngài sẽ làm gì?"

"Đó là một câu hỏi khó. Mệnh lệnh của Đức Giáo Hoàng là tối thượng. Tuy nhiên, chúng ta cũng không có bất kỳ sức mạnh quân sự nào."

Ngay cả khi ông khiêu khích tín đồ và gây ra khủng bố, hành động đó cũng sẽ bị đàn áp ngay trong chưa đầy một ngày.

Bodin không hề muốn tự sát theo kiểu đó.

Điều ông tìm kiếm là một địa vi cao trong giáo hội và một cuộc sống giàu có xứng đáng với địa vị của mình. Ông không hề mong muốn hy sinh tính mạng vì niềm tin của mình.

"Đất nước chúng ta cũng có nhiều tín đồ. Tôi không nghĩ tất cả đều mang thái độ thù địch, nhưng họ sẽ trở thành một yếu tố khó lường trong quốc gia này, tùy theo ý định của giáo hội."

"Ngài công tước không mong điều đó xảy ra sao?"

"Nếu ngài hỏi tôi những chuyện ngớ ngẩn thì tôi sẽ phiền lắm đấy. Trí tưởng tượng của tôi không thể theo kịp được tư duy sáng suốt của ngài ấy. Tuy nhiên, nếu phải nói ý kiến cá nhân của tôi, tôi tin có lẽ đúng là như vậy."

Bodin không khỏi bật cười trước phát ngôn của người đàn ông kia.

Người này là một cận thần của gia tộc Richmond. Mọi người đều biết rõ rằng ông ta là người sắc sảo và tài năng, là một cố vấn tin cậy của công tước.

Nếu người này còn không đoán được suy nghĩ công tước thì chẳng ai khác có thể làm được cả.

"Sẽ tốt hơn nếu hầu tước Antrim chết trên chiến trường càng sớm càng tốt. Vai trò anh hùng của hắn ta đã kết thúc."

Sau khi chiến tranh với Vương quốc Haurelia kết thúc với chiến thắng và gia tộc Beaufort bị hủy diệt, Mauricia cần được cải tổ theo một trật tự mới.

Nếu vì mục đích đó, những mối quan tâm về Công quốc Trystovy có thể giao cho Vương quốc Answerer.

Mấy chuyện liên quan đến anh hùng của thời đại không cần thiết cho tương lai của Vương quốc Mauricia.

"Chính vì lý do đó, tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác với nhau. Dù cuối cùng đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi."

Người đàn ông đó nói với Martell qua cánh cửa.

"Vậy ra ngài đã nhận ra tôi."

Martell xuất hiện trước mặt người đàn ông và Bodin mà không hề tỏ vẻ e dè.

Nếu cần, ông sẵn sàng giết hai người này và rời đi. Martell đủ mạnh để làm điều đó.

Ít nhất thì ông cũng cảm nhận được rằng cả hai người này đều không có khả năng để đánh bại mình.

"Xin thứ lỗi vì sự thô lỗ của tôi. Dù tôi trông như thế này, tôi vẫn là một giám mục nhận lệnh trực tiếp của Đức Giáo hoàng. Xin hãy coi như tôi đã được giao quyền đàm phán tại hiện trường."

Người đàn ông ấy mở to mắt ra. Có vẻ như ông ta cũng ngạc nhiên khi biết Martell là một giám mục.

"Hou… vậy ra Đúc Giáo hoàng cũng đang sử dụng người của mình theo một cách khá đặc biệt à."

"Người khác sẽ luôn coi thường những người hành hương. Không đời nào một kẻ cấp thấp như vậy lại được giao một việc quan trọng như đàm phán theo quyền tự quyết."

Người đàn ông đó nghĩ rằng những người làm việc trong bóng tối như Martell chỉ là những con cờ có thể bị thí bất cứ lúc nào, nhưng dự đoán đó dường như sai lầm.

Dẫu vậy, điều đó không thay đổi những gì cần phải làm.

"Xin lỗi, tôi là Cylease, hầu cận của gia tộc Richmond. Rất hân hạnh được gặp ngài."

"Tôi đã nghe được ý kiến của ngài. Tôi đồng ý rằng cả hai bên có thể hợp tác cùng nhau."

Bodin, người bị bỏ lại ngoài cuộc nói chuyện, vội vàng tham gia.

"Nghe nói Đức Giáo Hoàng đang có hành động nào đó phải không? Vậy chắc hẳn ngài có sắc lệnh từ Đức Giáo Hoàng?"

"Tôi không ngại trình sắc lệnh ra, nhưng một khi ngài nhìn thấy nó, ngài sẽ phải nghe theo lời tôi như thể đó là mệnh lệnh trực tiếp từ Đức Giáo Hoàng vậy."

Bodin chăm chú nhìn sắc lệnh mà Martell đưa ra. Hợp tác với người trực tiếp làm việc dưới quyền Đức Giáo Hoàng cũng đồng nghĩa rằng thành quả của Bodin sẽ được báo cáo trực tiếp lên Đức Giáo Hoàng.

Ngay từ đầu, Bodin không có ý định dành cả đời ở vùng Richmond này. Dù nguy hiểm, nhưng đây là cơ hội ngàn vàng để Bodin thăng tiến.

"Kẻ bất tài này sẽ dốc toàn lực giúp ngài hoàn thành công việc!"

"Vậy trước hết hãy kể chi tiết về hành trình của hầu tước Antrim mà ngài vừa nhắc. Sau đó, tôi muốn ngài hỗ trợ để chuyến trở về lãnh thổ giáo hoàng của tôi được diễn ra suôn sẻ nhất có thể. Đây là một cuộc đua với thời gian."

"Vậy thì trước tiên…"

Sáng hôm sau, xe ngữa của công tước Richmond rời đi.

Ngựa thay thế đã được chuẩn bị, tiền mua ngựa mới cũng được cung cấp kèm theo hai người lái thay phiên ngày đêm. Hơn nữa, xe còn được ưu tiên đi qua các trạm kiểm soát biên giới đang trong tình trạng báo động chiến tranh.

Tất cả những điều đó sẽ không thể thực hiện nếu không có sự giúp đỡ của công tước Richmond.

Tất nhiên, bề ngoài thì tất cả chỉ như quyết định tùy ý của Cylease.

Nhờ đó, Martell vừa kịp thành công chuyển thông tin quý giá ấy về trước khi mọi việc trở nên quá muộn