Phần 5
"Thế quái nào? Làm sao Haurelia có thể thua được?"
Môi của công tước Arnold Beaufort run lên bần bật. Ông đã không còn đủ bình tĩnh để giữ hình tượng nữa.
Ông đã dùng mọi cách có thể để ngăn chặn viện binh tiếp cận Antrim.
Cả kị sĩ đoàn của vương quốc lẫn tử tước Bradford đều không kịp đến để tăng viện. Khả năng tử tước Antrim trong trạng thái bị cô lập lại giành chiến thắng, lẽ ra không nên cao hơn một phần triệu.
Thế nhưng, bức thư từ thuộc hạ của ông rõ ràng ghi rằng Antrim đã giành được một chiến thắng áp đảo.
"Tên khốn Welkin đó, tại sao lúc nào hắn cũng gặp may thế...?"
Bỏ qua mọi chi tiết, nếu chỉ nhìn vào kết quả, thì những thành tựu của Welkin đã đạt xứng đáng được ghi vào lịch sử.
Ông phát hiện ra tài năng mang tên Baldr, thiết lập liên minh với Vương quốc Sanjuan. Tử tước Antrim, người được ông trực tiếp chỉ định đã đơn thương độc mã đẩy lùi cuộc xâm lăng từ Haurelia.
Welkin từ trước đến nay luôn đặt ưu tiên kinh tế lên hàng đầu, nên nền kinh tế của vương quốc phát triển với tốc độ thần tốc. Trong cuộc chiến lần này cũng vậy, cuối cùng mọi việc kết thúc mà kị sĩ đoàn hay quân đội của các quý tộc được cử đi tiếp viện không hề tổn thất gì.
Không, Welkin thậm chí còn lợi dụng chiến tranh để tuyên bố tình trạng khẩn cấp, củng cố ảnh hưởng của mình trong triều chính. Hơn nữa, quân đội vốn chỉ được duy trì ở mức tối thiểu nay cũng được tăng cường mạnh. Có thể nói rằng giờ đây, trong nước không còn lực lượng nào có thể chống lại Welkin nữa.
Chính xác như Arnold nghĩ, đây là chiến thắng trọn vẹn của Welkin.
"Không thể tha thứ được, thật không thể tha thứ!"
Arnold rõ ràng đã sút cân và suy nhược trầm trọng chỉ trong một tháng, như thể sinh lực của ông đang biến mất theo từng ngày. Ông đau đớn tột cùng.
Arnold cảm nhận được rằng quãng đời còn lại của mình lại bị rút ngắn hơn nữa.
Ông không thể chấp nhận việc phải dành khoảng đời ngắn ngủi còn lại để khom lưng và bợ mông Welkin.
Khi cái chết cận kề, bản chất thật của con người sẽ lộ ra.
Dĩ nhiên, thực tế hoặc những ràng buộc về bổn phận đối với gia đình hay phe phái đôi khi sẽ kìm chế điều đó. Nhưng Arnold là một nhân vật có ảnh hưởng trong vương quốc, gần như ở cùng đẳng cấp với vua. Ông lại vừa mất đi đứa con trai yêu dấu, và không được ban cho một người kế nghiệp đủ năng lực để kiềm chế ông.
Nói cách khác, mọi điều kiện để Arnold trở nên điên loạn đã sẵn sàng.
"Hãy tập hợp quân ngay! Giờ không phải lúc tiếc tiền!"
Khuôn mặt ông trở nên hốc hác, đôi má hóp lại đến mức như sụp xuống, nhưng ánh mắt vẫn rực lửa một cách dữ dội. Arnold gào lên.
“C-có ổn không? Nếu làm vậy, điện hạ sẽ…”
Nếu làm thế thì cũng không có gì lạ nếu Beaufort bị xử tử như một kẻ phản quốc.
Lời của người hầu cận chỉ càng làm Arnold thêm phẫn nộ.
“Nói với hắn rằng nhà ta sẽ tham gia chiến dịch chống lại Haurelia! Với lý đo đó, hắn sẽ không thể tự ý phái quân tới lãnh địa của chúng ta!”
Cuộc chiến với Vương quốc Haurelia vẫn chưa kết thúc.
Ông phải phá vỡ thế bế tắc này trước khi hai nước ký hòa ước.
Arnold hiểu rõ rằng các quý tộc đã từng liều lĩnh tới mức nào trong cuộc chiến trước, họ liên tục tấn công Haurelia để tìm kiếm danh lợi.
Tổn thất sau thất bại lần đó quá lớn nên hiện nay các quý tộc đều có xu hướng tránh gây chiến, nhưng nếu họ nghe tin về chiến thắng của tử tước Antrim và việc nhà Beaufort tham gia chiến sự thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Sẽ có những kẻ muốn tham gia để hưởng ké công trạng bằng mọi giá.
Welkin chắc chắn không mong muốn một cuộc chiến bừa bãi lan tràn như lần trước lại diễn ra, nhưng cũng khó mà trừng phạt những quý tộc với bề ngoài là chiến đấu vì nước. Đồng thời, tình huống đó lại vừa đủ để giúp công cuộc tuyển binh của nhà Beaufort tránh khỏi tầm mắt của hoàng gia.
Càng nhiều quý tộc chuẩn bị ra trận, sẽ càng khó để chỉ trích nhà Beaufort.
"Dù thế nào đi nữa thì ta cũng phải kéo Haurelia vào chiến tranh thêm một lần nữa. Lực lượng Haurelia sẽ không suy yếu chỉ vì đạo quân tiên phong của họ bị đánh bại. Ta thà tiếp tay cho chúng còn hơn là đứng nhìn và để tên Welkin đó hưởng lợi!"
Arnold lúc này quả thật đã chìm sâu trong hận thù.
Nếu ông không mắc bệnh hiểm nghèo, hoặc nếu đứa con trai vẫn còn sống mạnh khỏe thì tuyệt đối ông sẽ không bao giờ đưa ra quyết định điên rồ đến thế.
Không thể nào một mưu kế nảy sinh từ cảm xúc cá nhân, rồi được chắp vá bằng chút lý lẽ ngụy biện lại có thể đi đến kết quả tốt đẹp. Nếu Arnold vẫn còn giữ được sự sáng suốt như lúc trước, hẳn ông đã nhận ra điều đó.
Thế nhưng trong ảo tưởng của Arnold, Welkin sẽ chẳng buồn để tâm đến việc quân đội nhà Beaufort hành động, còn đại quân Haurelia thì sẽ tràn qua biên giới như sóng dữ cuốn phăng mọi thứ.
Khi ấy, ông có thể hợp lực cùng Haurelia để hạ bệ Welkin. hoặc ngược lại, phản công đánh tan quân địch và giành lấy toàn bộ công lao về mình.
"Ta sẽ không để mọi thứ diễn ra theo ý ngươi đâu, Welkin…!"
Arnold vô thức né tránh suy nghĩ rằng nếu thất bại, nhà Beaufort với bề dày lịch sử lâu đời sẽ bị xóa tên khỏi đất nước này, và cả đứa cháu trai bé bỏng mà ông yêu quý cũng sẽ phải bỏ mạng.
Vấn đề là, những người thân và thuộc hạ, những người lẽ ra có thể kéo ông trở lại với hiện thực đã rời khỏi ông từ lâu.
"Ta sẽ không chết…… Ta sẽ không chết như thế này! Bởi vì ta vốn dĩ mới là kẻ đáng ra phải ngồi trên ngai vàng kia!"
Phần 6
Sau khi tập hợp lại tàn quân, Flandre tiến về thủ đô của Haurelia, Elise.
Thủ đô nằm về phía đông của Antrim. Lực lượng chủ lực cho cuộc xâm lược Mauricia vẫn đang chờ lệnh tiến quân tại đây.
Nhà vua tin rằng Flandre sẽ chiến thắng, rồi ông mới bắt đầu tiến đánh lãnh thổ Mauricia. Việc Flandre trở về trong cảnh thất bại, theo một nghĩa nào đó, còn đau đớn hơn cả cái chết.
"Thưa ngài… nghỉ ngơi một chút sẽ tốt hơn… "
Flandre cho đến giờ vẫn chưa từng nghỉ ngơi vì phải chỉ huy việc rút quân. Phụ tá đề nghị ông nghỉ ngơi, nhưng Flandre lắc đầu, nở một nụ cười cay đắng.
Đối với Flandre, người đã chuẩn bị tinh thần để lĩnh án tử sau khi trở về trong cảnh bại trận, lúc này chẳng cần quan tâm đến sức khỏe làm gì.
"Trời ạ, thật sự ghen tị với Lannes mà."
Thủ hạ của ông hẳn đã đạt được một kết thúc viên mãn với tư cách là một chiến binh. Flandre lầm bầm khi hồi tưởng về Lannes.
Cái chết của Lannes chắc chắn sẽ được nhắc đến trong sử sách, như là một ví dụ điển hình của một kị sĩ Haurelia.
Trong khi ông sẽ bị chỉ trích, gán mác kẻ thất bại. Ông cảm thấy nhói lòng trước khoảng cách quá lớn giữa mình và người bạn ấy. Nhưng với tư cách là tổng chỉ huy, thất bại này là trách nhiệm của ông. Lúc này, ông không thể nào trốn tránh hay che giấu trách nhiệm đó.
Dù vậy, khi Flandre nhìn về đội quân đang rút lui. Ông không khỏi ngạc nhiên trước việc thiệt hại của binh lính lại ít đến mức này.
Nhưng dù số binh sĩ tử trận không nhiều, số người trong cấp bật chỉ huy lại mất đi quá nhiều.
Rõ ràng là quân Antrim nhắm đến việc lấy đầu các chỉ huy và dập tắt tinh thần chiến đấu của binh lính.
Ông bị sốc trước những vũ khí lạ lẫm ấy, nhưng nguyên nhân lớn nhất dẫn đến thất bại lại là cái chết của các chỉ huy, những người trực tiếp chỉ huy tiền tuyến, cộng thêm tinh thần của binh lính bị sụp đổ vì nỗi sợ trước những vũ khí chưa từng thấy.
"Chúng ta sẽ có thể tiếp tục cuộc chiến nữa, nếu có thể thay thế các chỉ huy."
Dù vậy, điều đó chỉ có thể thực hiện nếu có những chỉ huy đủ năng lực để phục hồi sĩ khí của binh lính và dẫn họ quay lại chiến trận. Flandre cũng nhận thức rõ rằng ông chỉ đang trông đợi vào một điều không tồn tại.
"Thưa ngài, có một sứ giả từ thủ đô đến."
Ông nhìn thấy hai con ngựa lao tới, để lại sau lưng một làn bụi mù.
"Chà, vậy thì có lẽ ta nên đi hoàn thành công việc cuối cùng của mình."
Những ánh mắt hướng về Flandre khi ông đi qua cổng thành cùng với các sứ giả đều đầy nghiệt ngã.
Hóa ra tin về thất bại của họ đã lan đến cả thủ đô.
Vị tướng bất tài, bị đánh bại hoàn toàn với vô số hy sinh, dù đã điều động số quân gấp hơn mười lần địch.
Đó chính là danh tiếng hiện tại của Flandre.
Ngay cả những đồng nghiệp thân thiết nhất cũng lảng tránh ánh mắt ông một cách lúng túng khi ông đi qua. Có vẻ như cơn thịnh nộ của nhà vua thực sự lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Dù vậy, Flandre cũng không quá ngạc nhiên, bởi nếu chính ông là người đang chờ đợi báo cáo chiến thắng của quân tiên phong ở thủ đô, chắc chắn ông cũng sẽ cảm thấy như vậy.
"Xin mời vào. Mọi người đã chờ sẵn."
Giọng của kị sĩ dẫn đường cho ông dịu dàng một cách lạ thường, như thể đang cảm thông với một tử tù bị dẫn lên máy chém. Flandre gật đầu, nở một nụ cười nhạt.
"Cảm ơn."
Ông chậm rãi mở cánh cửa dẫn vào phòng ngai vàng.
Không lâu trước đây, ông cũng từng mở cánh cửa này với trái tim rộn ràng với niềm tự hào và tràn đầy hi vọng trước cuộc chiến. Cảm giác ấy giờ đây thật lạ lùng.
"Flandre Gustin đã trở về."
"Thật ngạc nhiên khi ngươi dám trở về và xuất hiện ở đây như thế."
Đúng như dự đoán, chào đón Flandre là những lời mỉa mai đắng cay từ nhà vua. Ông quỳ xuống mà không nói gì.
Đối thủ của Flandre, người đã thua cuộc trong lần cạnh tranh trở thành đại tướng trong trận chiến này, tướng Godfrey, bước nhanh đến trước mặt ông và xé bỏ phù hiệu đại tướng được dán trên vai Flandre.
Đây hẳn là ý của nhà vua, giáng chức ông từ đại tướng xuống làm một binh sĩ bình thường.
Hoặc cũng có thể tướng Godfrey là người được chỉ định kế vị chức đại tướng.
"Vì sự thiếu năng lực của thần, vô số kị sĩ và binh lính đã tử trận. Thần không còn lời bào chữa nào có thể đưa ra. Thần sẽ không phản đối, dù phán quyết nào đang chờ đợi mình phía trước."
"Đừng nói những điều rõ ràng như vậy! Chính vì ngươi mà hướng đi của Vương quốc Haurelia trong cả thế kỷ này giờ đang bị đe dọa ngay từ nền móng!"
Giọng nhà vua Louis trở nên khàn đi, ông tức giận đập gậy mạnh xuống sàn.
Họ đã chuẩn bị một lực lượng quân sự mà chắc chắn không thể thất bại, đồng thời điều động ba kị sĩ đoàn để tăng khả năng thành công. Vậy mà tất cả các chỉ huy của kị sĩ đoàn đều đã tử trận. Ai mà có thể đoán trước được điều này?
Không còn nghi ngờ gì, thất bại này sẽ làm tăng tinh thần chiến đấu của Mauricia và khiến những quý tộc vốn đứng ngoài quan sát đổ xô đến hoàng gia, cam kết trung thành với nhà vua.
Những mưu lược chính trị của Haurelia trong nhiều năm nhằm chiêu dụ các quý tộc bất mãn của Mauricia trong cuộc xâm lược giờ có thể đã tan biến như khói.
Đó chính là lý do vì sao họ tuyệt đối không được phép thất bại ngay trong trận đầu tiên.
"Tại sao? Ta vẫn chưa già đến mức đi bổ nhiệm một kẻ bất tài vào vị trí đại tướng. Một vị tướng như ngươi, sao có thể để thua được chứ!?"
Louis không hề có ý định tha thứ cho Flandre, dù ông ta có đưa ra bất kỳ lý do nào đi chăng nữa.
Tuy nhiên, việc xác định nguyên nhân của thất bại này là cần thiết, để chuẩn bị cho trận chiến kế tiếp.
"Thần thề rằng, những gì thần nói sau đây đều là sự thật. Sau trận chiến này, Flandre này sẽ dâng đầu mình lên cho điện hạ. Giờ, thần xin dâng con mắt trái này làm bằng chứng!"
Ngay khi dứt lời, Flandre đâm mạnh ngón tay vào hốc mắt trái của mình và móc phăng nó ra.
Máu phun ra từ hốc mắt tối đen, thấm đỏ đôi giày của ông và nhỏ xuống sàn.
Mọi người ở đó không thể không thừa nhận tinh thần quả cảm của chiến binh kỳ cựu đã từng leo đến chức đại tướng.
Dù trách nhiệm về thất bại lần này vẫn không hề nhẹ đi, hành động này ít nhất cũng đảm bảo rằng lời nói của ông hoàn toàn không phải dối trá.
"Quân Antrim sở hữu những vũ khí không phải ma pháp nhưng có hiệu quả bằng hoặc thậm chí còn mạnh hơn ma pháp. Vì chúng không phải là ma pháp, nên Triệt Tiêu không thể phát huy tác dụng. Có những ống kim loại có thể phun lửa như rồng , những quả cầu nổ mạnh tương đương ma pháp Nổ, và cả thứ gì đó như sắt nóng chảy bùng nổ. Sức mạnh của những vũ khí này đủ để sánh ngang với sức mạnh của mười nghìn quân."
"Ngươi đang… nói gì vậy?"
Vua Louis không thể hiểu nổi lời nói của Flandre.
Không, thực ra ông hiểu, nhưng ông không thể chấp nhận nổi.
Trước khi Triệt Tiêu ra đời và lan rộng, từng có một thời mà sức mạnh của các pháp sư được xem là yếu tố quyết định thắng bại của chiến tranh.
Nếu những gì Flandre nói là sự thật, rằng tồn tại thứ vũ khí có uy lực sánh ngang ma pháp, thì một ngày nào đó, kết quả của chiến tranh sẽ không còn do con người quyết định, mà bởi số lượng những vũ khí đó trong tay mỗi quốc gia.
Kỵ sĩ và binh lính rồi sẽ trở nên vô dụng. Một thời đại như thế… đang đến gần.
Đối với những người sống vì danh dự của kị sĩ, vì niềm kiêu hãnh của chiến binh, và cả những chính khách xem họ là nền tảng của nền quốc phòng quốc gia, thì thông tin này chẳng khác nào một bản án tử hình.
"Kẻ đã làm ô uế niềm kiêu hãnh của chiến tranh phải bị trừng phạt! Dù toàn quân có bị diệt sạch, thần xin tình nguyện đích thân xuất chinh!"
Trong khi mọi người đều câm lặng trước viễn cảnh đen tối trong trí tưởng tượng, hầu tước Selvi đột ngột đứng lên, tuyên thệ với giọng sấm sét.
Không phải ông có một chiến thuật thâm sâu nào trong đầu.
Baldr đã lật ngược toàn bộ chiến thuật dùng để chống lại Mauricia, thứ mà họ đã dày công xây dựng bằng mồ hôi và máu. Cơn thịnh nộ của hầu tước đối với đứa con của Ignis và Maggot đã vượt quá giới hạn.
Nhà vua và phe ủng hộ chiến tranh đều có cùng cơn giận với ông. Sự tán đồng bùng nổ liên tiếp, như thể họ cảm thấy xấu hổ vì họ cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng trước Baldr trong một khoảnh khắc nào đó.
"Thật là một lời tuyên bố vĩ đại. Quả thật, thần đang chứng kiến những tấm gương tiêu biểu của chiến binh Haurelia ngay trước mắt mình."
Flandre tiếp tục lên tiếng trong khoảnh khắc trọng yếu này.
"Ngay cả khi thần cho gián điệp điều tra, họ cũng không tìm thấy dấu vết hay thứ tin đồn nào cho thấy những vũ khí này được dùng ở nơi nào khác ngoài Antrim. Thần tin rằng có lẽ tạm thời chỉ mình Antrim mới sở hữu những vũ khí ấy."
"V-vậy thì…"
Mọi ánh mắt hướng về Flandre như thấy một tia hy vọng le lói. Flandre gật đầu thật sâu.
"Nếu ta chiếm được Antrim, thu giữ được những vũ khí đó cùng kẻ chế tạo ra chúng, một ngày nào đó Haurelia có thể thống trị cả lục địa."
Dĩ nhiên, Flandre thực ra không hoàn toàn tin như vậy. Điều quan trọng hơn cả lúc này là không cho phép ai chọn con đường hòa bình.
Ngay từ đầu, Antrim cũng chẳng có giá trị chiến lược lớn đến vậy. Dẫu chiếm được, họ cũng khó mà thu về được quá nhiều lợi ích từ mảnh đất ấy.
Nếu họ buộc phải huy động toàn bộ binh lực mà lao vào chiến đấu, thì dồn quân xuyên qua lãnh thổ Cornelius để chiếm lấy cao nguyên Marlborough rộng lớn thì sẽ có lợi hơn.
Dù rằng lãnh thổ Cornelius không bị cô lập như Antrim về mặt địa lý và chính trị nên khả năng phòng thủ ở đó cũng cao không kém.
Ít nhất, nếu những người ở đây bình tĩnh tính toán tổn thất và lợi ích có thể có, khả năng họ từ chối tiếp tục tấn công Antrim là rất lớn.
Đó là lý do Flandre phải lấy ra một củ cà rốt thật lớn, đủ để đảo ngược khả năng ấy.
Nhưng ông cũng không hẳn hoàn toàn nói dối.
Flandre là đại tướng trực tiếp phụ trách công tác tình báo quân sự. Ông đã nắm trong tay những thông tin rất chính xác về cơ sở quân sự và tình trạng binh lực bên trong Mauricia.
Những gì ông có được từ bản tóm tắt thông tin, đó là không có nơi nào khác ở Mauricia xây dựng một tuyến phòng thủ bí ẩn như ở Antrim. Cũng chẳng có thông tin gì về những công trình kỳ lạ tương tự như vũ khí phun lửa bí ẩn ở Antrim.
Flandre đoán rằng tử tước Antrim có thể có mối quan hệ cá nhân nào đó, cho phép những vũ khí ấy được đem ra thử nghiệm.
Trong trường hợp đó, nếu Vương quốc Haurelia có thể độc chiếm công nghệ này, thì tương lai Haurelia thống nhất lục địa cũng không phải điều bất khả.
Đó là những thứ vũ khí làm ô uế niềm kiêu hãnh của kị sĩ. Nhưng đôi khi, vì sự thịnh vượng của tổ quốc, cần phải nhắm mắt làm ngơ.
"Đây không phải trò đùa! Quốc gia này sẽ suy tàn nếu chúng ta lại phải chịu một thất bại nặng nề! Ngươi có định chịu trách nhiệm về điều đó không, Flandre Gustin!?"
Công tước Jean Monfort hét lên trong cơn thịnh nộ, trước bầu không khí đang chuẩn bị dẫn đến quyết định xâm chiếm Antrim một lần nữa.
Lực lượng tinh nhuệ của Haurelia, với hơn hai mươi nghìn quân, đã thảm bại. Không còn nghi ngờ gì nữa, tin tức này chắc chắn đã lan truyền khắp Vương quốc Mauricia.
Tất nhiên với thông tin đó, sĩ khí của Mauricia sẽ dâng cao, còn Haurelia thì xuống lại tụt xuống đáy.
Trong mắt Jean, ý muốn tiếp tục chiến tranh của Flandre chẳng khác nào một mưu đồ độc ác.
Hơn nữa, lúc này Jean không hề nói đùa. Vương quốc Haurelia sẽ lâm vào cảnh diệt vong nếu họ mất đi thêm nhiều quân lính nữa.
Jean phản đối chiến tranh hoàn toàn vì ông đang nghĩ cho lợi ích của Haurelia.
Mức độ nguy hiểm mà quốc gia nơi ông sinh ra và lớn lên lúc này đang phải đối mặt không thể so sánh với mấy ngày trước được.
Dù mới chỉ là đạo tiên phong, một lực lượng gồm hai lữ đoàn dân quân và ba kị sĩ đoàn dưới sự chỉ huy của Flandre đã bị đánh bại hoàn toàn.
Nếu lực lượng chủ lực của vương quốc, do chính nhà vua dẫn đầu, bị đánh bại, thì không chỉ Vương quốc Kenestollard ở phía nam vốn có quan hệ xấu với Haurelia, mà cả đồng minh của họ là Vương quốc Gartlake cũng có thể lộ ra nanh vuốt trước Haurelia.
Khi ông hỏi các quý tộc liệu có nên tiếp tục chiến đấu hay không, ngay cả khi phải đương đầu với mối nguy hiểm như vậy, họ không ai có thể trả lời.
Bởi lẽ người duy nhất có quyền quyết định chính là nhà vua, Louis.
Louis nhận thấy tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về mình. Ông cảm thấy bối rối.
Vinh quang hay thảm họa. Trước đây, ông từng khao khát được đối mặt với những tình huống như vậy, nhưng khi trải nghiệm nó trong thực tế, tất cả chỉ còn là một áp lực nặng nề khiến ông căng thẳng đến tận ruột gan.
Nếu suy nghĩ theo logic, lựa chọn đúng đắn sẽ là nghe theo lời khuyên của Jean.
Ngay cả khi chiếm được Antrim, khả năng chiếm được những vũ khí đó cũng chưa rõ. Và ông cũng chưa xác thực được độ hữu dụng thực sự của chúng.
Hơn nữa, đúng như Jean đã nói, nếu lực lượng chủ lực của vương quốc bị tiêu diệt, Vương quốc Haurelia chắc chắn sẽ lâm nguy.
Có thể là Jean, cũng có thể là con trai ông sẽ kế vị sau một thất bại như vậy, nhưng bản thân Louis chắc chắn sẽ bị buộc phải thoái vị.
Trong lòng Louis, cán cân đang hơi nghiêng về phía chủ hòa.
Trong cuộc chiến trước, ông chưa từng bị dồn đến đường cùng như thế, trái lại, ông còn có ý định chiếm đóng Mauricia.
Louis hoàn toàn bị nỗi sợ chiếm lấy khi phải đứng trong tình thế nguy hiểm, nơi tính mạng bản thân và vương quốc đều có nguy cơ bị đe dọa. Đây là lần đầu tiên ông trải qua cảm giác như thế kể từ khi sinh ra.
Dẫu vậy, ông vẫn muốn chiến thắng.
Giấc mơ thống nhất lục địa cũng thật hấp dẫn, nhưng điều ông khao khát nhất là khép lại triều đại của mình và được ghi trong sử sách là một vị minh quân.
Nếu không, tên tuổi Louis sẽ đi vào lịch sử như một vị vua ngu ngốc, người đã gây ra chiến tranh vô nghĩa và chịu thất bại.
"Hãy chờ báo cáo từ Con mắt của Tamil. Các quý tộc có thể triệu tập tại đây một lần nữa vào ngày mai."
Để phòng ngừa, tể tướng Richelieu đã chuẩn bị các phương án để đàm phán hòa bình.
Ở một góc nào đó trong lòng, Louis không thể thắng nổi ham muốn mong chờ một điều gì đó, dù là nhỏ nhất để phá vỡ bế tắc.
Dù ông quyết định chọn hòa bình hay chiến tranh, điều chắc chắn là thông tin vẫn là yếu tố cần thiết để đưa ra quyết định.
Và rồi, vào ngày hôm sau, một thành viên của Con mắt của Tamil mang về thông tin rằng Antrim đang bị cô lập do sạt lở.
Lực lượng tiếp viện từ Vương quốc Mauricia bị trì hoãn vì những trở ngại vật lý hoặc sự phản kháng từ nhiều quý tộc, nhưng những trở ngại đó hiện đang giảm dần nhờ vào thành công trong việc phòng thủ của Antrim.
Hơn nữa, không có dấu vết nào về những thứ giống như vũ khí bí ẩn được phát hiện ở bất cứ nơi nào khác ngoài Antrim.
Với báo cáo này, chính sách của Haurelia nghiêng mạnh về việc tiếp tục chiến tranh, nhắm vào Antrim một lần nữa.
Phần 7
Khó khăn chất chồng khó khăn lên quân lính của tử tước Bradford khi họ phải hành quân xuyên qua núi của dãy núi Morgan.
Ngay từ đầu, chỉ để di chuyển một đội quân một cách bình thường đã cần đến một nỗ lực khổng lồ.
Giờ đây họ phải bước qua một dãy núi không có đường mòn. Không thể có chuyện làm như vậy mà không gặp khó khăn.
"Thưa ngài… chúng ta cần cho binh lính nghỉ một chút…"
"Ta đoán cũng chẳng còn cách nào… tất cả binh lính, nghỉ đi! Bộ phận hậu cần, chuẩn bị lương thực!"
Khi nghe mệnh lệnh đó, các binh sĩ ngồi bệt xuống đất, kiệt sức hoàn toàn.
Ngay cả với những quân lính đã được huấn luyện kỹ lưỡng của tử tước Bradford, việc hành quân trong núi là một thử thách vượt quá giới hạn của họ.
"Chết tiệt…Baldr, hãy bình an…!"
Mattis nghiến môi đầy bực bội.
Dẫu vậy, một chỉ huy xuất sắc như Mattis cũng nhận thức rõ thực tế rằng binh lính cần phải nghỉ ngơi đầy đủ. Theo tính toán của ông, dù có vội vàng đến đâu, họ cũng cần khoảng bốn ngày để đến Antrim.
Nếu xét đến sự chênh lệch quân số giữa hai bên, không chắc Baldr có thể trụ vững ngay cả khi ông tới.
Mattis không biết một điều.
Các dấu hiệu vốn là chỉ dẫn trong núi đã bị ai đó phá hủy.
Ông cũng không hề hay biết rằng lãnh thổ Falkirk đang náo loạn khi tin tức về chiến thắng vang dội của quân Antrim đến nơi.
Khuôn mặt Alan, người có ý định phong tỏa đại lộ Cottingley, tái mét đến mức như sắp chết. Ông đã đoán ra rằng mình chỉ là một con dê hiến tế và ngất đi.
Khi tỉnh lại, Alan vội vã tìm những lá thư từ những người tự xưng là thuộc hạ của bá tước Hastings và công tước Beaufort, nhưng đã quá muộn.
Ông không tìm thấy bất kỳ lá thư nào chứa thông tin quan trọng. Ngay cả quản gia, người phục vụ ông nhiều năm và chịu trách nhiệm tiếp đón sứ giả cũng biến mất.
Alan tưởng tượng ra một tương lai nơi ông sẽ bị xử tử như kẻ phản bội. Trong đêm đó, ông mang theo nhiều tài sản nhất mà mình có thể mang theo và đào tẩu.
Dẫu vậy, hành động đó chỉ càng làm chậm công việc khôi phục đại lộ Cottingley. Sau này, Alan sẽ bị truy lùng gắt gao bởi quân triều đình, nhưng đó là câu chuyện khác.

