Phần 6
Ngay cả khi đã đặt chân đến dinh thự quen thuộc của gia tộc Randolph, bước chân của Agatha vẫn thật nặng nề.
"Uuu… cuối cùng cũng đến rồi…"
"Cái giọng gì thế! Cô đừng có đòi về nữa đấy."
"Thưa ngài, ngài nói thế được là vì ngài không phải là người đến đây để được nhận làm con nuôi!"
"Ừ thì, đúng là ta không phải người được nhận nuôi, nhưng ta mới là người phải mở miệng nói chuyện đấy nhé."
Với thân phận một quý tộc cấp thấp, Agatha không thể tự mình đi hỏi xin một gia tộc hạng cao hơn nhận mình làm con nuôi được.
Đương nhiên người làm việc này sẽ là Baldr, lãnh chúa của Antrim.
Dù đây là việc mà cậu bị hoàn cảnh ép buộc phải làm.
Thành thật mà nói, chính Baldr cũng cảm thấy trong bụng mình đau như bị khoét một lỗ vậy.
"…Xin mời chờ một chút."
Quản gia của nhà Randolph mỉm cười một cách hiền hậu và dõi theo cuộc đối thoại trẻ con giữa hai người.
Dù vậy, ông vẫn không nói gì thêm, chỉ lễ phép dẫn họ đến phòng khách.
Phòng khách được trang hoàng lộng lẫy, nổi bật nhất là một con sư tử nhồi bông đồ sộ, thứ lúc đầu không có khi Baldr đến thăm nơi này lần trước.
Nó dường như được trưng ra để phô bày tiềm lực tài chính hùng hậu của gia tộc Randolph.
"Thật hiếm thấy… mình tự hỏi có phải thứ này đến từ Trystovy không."
Sư tử chỉ sinh sống ở một phần Vương quốc Sanjuan và Công quốc Trystovy, chủ yếu là ở phía nam.
Ngay cả với Baldr thì đây cũng là lần đầu tiên cậu được thấy tận mắt.
Như mọi khi, hầu tước Randolph vẫn giữ mối quan hệ thân thiết với những vùng đất thuộc Trystovy.
"Gì đây, chẳng lẽ các người định bỏ chạy rồi sao?"
Alford xuất hiện với giọng nói đầy châm biếm, ông không buồn che giấu vẻ khó chịu trên mặt.
Baldr chỉ mỉm cười một cách gượng gạo, rồi cúi đầu chào ông ta.
"Tôi không có ý định trốn chạy đâu, chỉ là có vài việc cần chuẩn bị để giành chiến thắng thôi."
"Hừm. Ta cứ tưởng ngươi đến đây để xin lời khuyên làm sao dọn dẹp cái mớ rắc rối sau khi đã làm bậy với Agatha cơ đấy."
Alford đang nói đùa, nhưng Agatha, vốn chẳng có nhiều kinh nghiệm trong mấy chuyện kiểu đó lập tức nín thở, mặt đỏ bừng như gấc chín.
"Này… nhóc, đừng nói là…"
Sắc mặt Alford thay đổi ngay tức khắc. Cùng lúc đó, bức tranh sơn dầu vẽ hồ Aleister treo trong phòng bất ngờ rung lên, phát ra tiếng thình thịch mơ hồ.
"Khoan đã! Sao cô lại đỏ mặt thế? Làm ơn tha cho ta đi, Agatha! Cô khiến người khác hiểu lầm là ta làm gì cô thật đấy!"
"Ngài còn dám nói là chưa làm gì sau khi cho tôi xem cái thứ đó à!"
"Trước đây ta chỉ đùa rằng ngươi nên ra tay với Agatha thôi, ai ngờ ngươi lại thật sự làm thế chứ… Ngay cả ta, người từng chứng kiến bao chuyện trên đời, cũng không ngờ ngươi lại trở thành kẻ thù của phụ nữ còn đáng sợ hơn cả tên Ignis kia!"
"Không! Hoàn toàn không phải như vậy! Xin tin tôi đi! Là hiểu lầm thôi mà, là hiểu lầm đóooooo!"
Bức tranh trên tường lại rung lên dữ dội, thình thịch, thình thịch, như thể cũng đang hoảng hốt trước cảnh tượng hỗn loạn ấy.
Agatha liếc nhìn nó đầy nghi hoặc, nhưng Baldr đang bị Alford dồn đến đường cùng chẳng còn tâm trí đâu để nhận ra điều đó.
"Thưa ngài! Đúng là có một tai nạn ngoài ý muốn, nhưng tôi thề chưa từng động vào tiểu thư Agatha! Hơn nữa, ai mà lại tự nguyện chọc vào tổ rắn cơ chứ!"
Lòng kiêu hãnh của Agatha bị tổn thương không nhỏ khi cô bị đối xử chẳng khác gì một quả mìn đang chờ phát nổ.
"Ngài có cần nói quá đến thế không?"
Có lẽ cô nên thật sự phạm một sai lầm nghiêm trọng cho rồi. Agatha thậm chí còn thoáng nghĩ đến chuyện làm điều gì đó đủ khiến Baldr phải khóc thét mà bỏ chạy, ý nghĩ ấy lóe lên trong đầu khi cô lên tiếng phản đối.
"Vậy thử tưởng tượng xem, cô có thể trở thành một người vợ tốt như Seyruun và Selina không?"
"Có vẻ như tôi không làm được!"
Câu trả lời bật ra trong chưa đầy hai phần mười giây, dứt khoát đến mức khiến cả căn phòng sững lại.
Alford khẽ khịt mũi. Chỉ qua vài lời qua lại giữa hai người, ông đã nắm được phần nào tình hình.
Có lẽ Baldr quả thật chưa từng chạm vào Agatha.
Tuy nhiên, ông cũng nhận ra trong mắt Agatha vẫn tồn tại thứ cảm xúc nào đó chưa thể nói thành lời.
"Thôi được rồi, dừng ở đây đi. Hai người không lặn lội từ Antrim đến đây chỉ để cho ta xem cảnh hai người cãi nhau chứ?"
Giọng nói trầm ổn của Alford khiến cả hai giật mình và tỉnh táo trở lại. Baldr và Agatha đồng loạt cúi đầu, khép lại màn tranh cãi đáng xấu hổ.
"Xin thứ lỗi vì đã để ngài chứng kiến cảnh không hay."
"Hừm. Quả thật chẳng hay ho gì, nhưng nếu chuyện đó khiến Silk thất vọng về ngươi, thì ta lại thấy hài lòng."
Bộp! Một âm thanh khô khốc vang lên, như thể có ai đó đập đầu vào tường, nó phát ra từ hướng bức tranh sơn dầu.
"Tôi không muốn bị Silk ghét bỏ đâu, thưa ngài. Dù vậy, hôm nay chúng tôi đến đây tất nhiên không phải để làm trò con bò như thế."
"Dĩ nhiên rồi. Nếu thật sự chỉ vì thế, ta đã thách ngươi đấu tay đôi rồi."
Baldr có thể dễ dàng gặp được Alford không chỉ nhờ là bạn học của Silk, mà còn vì cậu là người được vua Welkin ưu ái, và hơn hết, là người đã mang đến không ít lợi ích chính trị cho nhà Randolph.
Nếu Baldr chỉ là một tử tước bình thường, sẽ rất khó để cậu có thể diện kiến Alford mà không cần đến sự giới thiệu của một quý tộc quyền thế khác.
Ấy vậy mà trong dáng vẻ của Baldr chẳng có lấy một chút rụt rè.
Agatha nhìn cậu, một lần nữa phải thừa nhận rằng Baldr quả thật là một người khác thường.
"Thật ra… tôi muốn xin ngài một điều, liệu nhà Randolph có thể nhận tiểu thư Agatha về đây làm con nuôi hay không?"
*Bộp*
Từ phía sau bức tranh sơn dầu, vang lên một âm thanh nặng nề như thể có ai đó vừa loạng choạng ngã xuống sàn.
Phần 7
Hai ngày sau khi rời khỏi thành phố Kosse, cuối cùng Sobat cũng đến được thị trấn dưới chân lâu đài Gawain bằng chiếc xe ngựa của mình.
Hành trình bị chậm hơn so với kế hoạch ban đầu bởi cơn mưa nặng hạt giữa đường, và đến khi ông đặt chân đến nơi, mặt trời đã khuất hẳn về phía tây từ lâu.
Thế nhưng thị trấn vẫn rực rỡ ánh đèn và nhộn nhịp, cứ như thể màn đêm vẫn chưa buông xuống. Cảnh tượng ấy khiến Sobat không khỏi kinh ngạc một lần nữa.
Bình thường ở bất kỳ lãnh địa nào, chỉ có nhà chứa hoặc quán rượu là còn mở cửa sau khi trời tối.
Lãnh địa Savoie cũng thế, tuy không có nhà chứa sang trọng dành cho quý tộc như ở thủ đô, nhưng cũng chẳng thiếu nơi để dân thường tạm quên đi nỗi cực nhọc của cuộc sống thường nhật.
Từ khi nghe ở quán trọ tại Kosse rằng số khách vãng lai đã tăng gấp đôi, ông đã đoán rằng thị trấn quanh Gawain hẳn phải sầm uất lắm.
Nhưng đám đông trước mắt ông còn vượt xa tưởng tượng của ông.
Về cơ bản thì dân thường chỉ kiếm tiền đủ để sống qua ngày, đặc biệt là người dân địa phương, họ chẳng mấy khi chịu vung tiền cho những thú vui như nhà chứa.
Nói cách khác, phần lớn sự nhộn nhịp trước mắt Sobat hẳn là đến từ những kẻ du khách vãng lai, thương nhân, hoặc lính đánh thuê đổ về Antrim từ khắp nơi.
Sobat dừng lại trước một quán trọ với tấm biển có khắc dòng chữ Chó săn mùa xuân bằng nét chữ uốn lượn độc đáo.
"Ở đây còn phòng trống không?"
"Còn, mười đồng một đêm. Thêm hai đồng nữa nếu muốn có người chăm ngựa."
Đó là một quán trọ với tầng một được dùng làm quán rượu.
Ông chủ là một người trông thô kệch, nở một nụ cười gượng gạo. Sobat cởi áo khoác ra.
"Tôi sẽ ở lại ba ngày. Mang cho tôi chút gì đó lót dạ. Tôi chưa ăn gì từ trưa."
"Này, dắt ngựa ra sân sau đi."
"Vâng ạ!"
Một đứa trẻ khoảng mười tuổi, trông chẳng giống ông chủ chút nào, nhanh nhẹn dắt chiếc xe ngựa của Sobat đi.
Với những động tác điều khiển dây cương điêu luyện, cậu dắt ngựa đi, những kỹ năng đó hoàn toàn không hợp với độ tuổi của cậu. Sobat nheo mắt lại, nhìn theo với vẻ thích thú.
"Thời gian trôi nhanh thật, năm nay nó bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười một. Còn ta thì… già thật rồi."
Sobat gật đầu, rồi thản nhiên ngồi xuống quầy trước mặt ông chủ quán.
Trong quán rượu vẫn còn năm, sáu thực khách nữa, nhưng không ai dám lại gần ông chủ, một người đàn ông to lớn, thô kệch, toát ra khí thế khiến người khác khó mà dám bắt chuyện.
Đã mười một năm kể từ lần cuối cùng Sobat và người đàn ông này gặp nhau.
"Đây là thịt cừu nướng với thảo mộc. Hôm nay ta kiếm được thịt ngon đấy… Uống bia chứ?"
"Thứ bia màu đen mà họ đang uống kia là gì? Nhìn không giống bia lắm."
"Đó là loại rượu mới, làm từ lúa mạch được rang cháy. Lãnh chúa là người ra lệnh chế tạo nó, nghe đâu tên nó là stout. Dù ngài ấy chỉ lớn hơn con trai ta chút ít, nhưng lại rất thông hiểu về rượu. Dân thường bây giờ cũng khá chuộng loại này."
"…Cho tôi thử loại đó đi."
Sobat, vốn chỉ là một con người bình thường thì làm sao có thể tưởng tượng nổi rằng Baldr thực ra đang mượn kiến thức của Masaharu, từ việc nghiên cứu cách tạo ra pilsner, đến việc nuôi ong để sản xuất hàng loạt loại rượu mật ong cao cấp.
Thế nhưng, qua những lời nói tưởng chừng như vô tình của ông chủ quán thô kệch, Sobat lại cảm thấy trong đó lại dấy lên một niềm cảm mến.
Trực giác mách bảo ông rằng đã đến lúc phải thay đổi cách nhìn về Baldr.
Có lẽ, vị lãnh chúa ấy không chỉ là một con rối trong tay nhà vua như ông từng nghĩ.
"…Xin lỗi, nhưng chuyện sắp tới ta nói là chuyện công việc."
"Tsk… cứ tưởng là sắp được nghỉ ngơi yên ổn rồi, ai ngờ lại có chuyện."
"Xin lỗi."
Tên của ông chủ quán là Dario Bowen.
Ông ta từng là đồng đội cũ của Sobat, một người đã hòa mình vào dân địa phương để chuẩn bị cho cuộc chiến trong tương lai, ông đã sống nhiều năm ở đây để gây dựng lòng tin với người dân, một điệp viên nằm vùng nếu so sánh với thế giới hiện đại.
Giờ đây, Dario đã trở thành một trong những người có ảnh hưởng nhất ở thị trấn dưới chân lâu đài Gawain.
Dù tính tình có hơi thô ráp, ông là người siêng năng, cẩn trọng, và thành thục chiến đấu như một lính đánh thuê. Các chủ quán khác trong vùng đều tin cậy và nhờ cậy ông khi gặp rắc rối.
Thành công của ông không phải nhờ vào tài mưu mẹo của một gián điệp, mà là vì Dario vốn dĩ là người đáng tin cậy.
"Con đã buộc ngựa lại và cho ăn rồi ạ!"
Dario vỗ nhẹ lên đầu cậu con trai vừa vui vẻ chạy về. Ông không cười, chỉ nói một cách ngắn gọn.
"Đi ngủ đi."
Trong khoảnh khắc ấy, Sobat thoáng thấy một tình thương có hơi vụng về giữa cha và con, khiến ông khẽ cúi đầu, ánh mắt chùng xuống.
Ông cảm thấy tội lỗi khi phải lợi dụng một người bình thường, lương thiện như Dario.
Ban đầu thì Sobat cố tình gửi Dario đến Antrim vì biết chiến hữu của mình không hợp làm gián điệp, nên ông chỉ mong giữ ông ta tránh xa chiến tranh.
Vậy mà cuối cùng, ông lại phải lôi Dario trở về vòng xoáy ấy.
Dẫu vậy, ông không thể để tình cảm cá nhân không thể chen vào công vụ. Là người đứng đầu cơ quan tình báo phục vụ cho bá tước Savoie, Sobat không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhờ Dario giúp đỡ.
Sau khi vị khách cuối cùng uống xong chén rượu và lui về phòng, hai người họ bắt đầu cuộc trò chuyện, mỗi người cầm một cốc bia sóng sánh bọt.
"Số lượng binh lính ở đây thật là nhiều."
"Chiến tranh đã kết thúc, còn nội chiến ở Trystovy thì cũng tạm lắng xuống rồi. Vì thế nên giờ có cả đống lính đánh thuê thất nghiệp."
Dario nói với giọng đều đều, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.
"Ở phía bắc, Đế quốc Nordland và Vương quốc Gartlake vẫn đang giằng co với nhau như mọi khi, nhưng chẳng có ai lại muốn mò đến cái nơi lạnh lẽo ấy đâu."
Tuy Antrim không có chiến tranh, nhưng Baldr lại dùng tiền để chiêu mộ một lượng lớn quân chính quy.
Nói cách khác, trong khi nhu cầu thuê lính tự do giảm mạnh, thì lời mời làm lính chính quy với sự ổn định với mức lương hậu hĩnh trước mắt họ như một miếng mồi béo bở.
Vì thế nên đám lính đánh thuê từ khắp lục địa ùn ùn kéo đến đây, mang theo thư tiến cử, hay nói trắng ra là lý lịch hành nghề chém giết trong tay.
Dario liếc nhìn Sobat, người đang cau mày suy nghĩ, rồi nói tiếp bằng giọng trầm thấp.
"Ở đây cũng có vài tay lính đánh thuê nổi danh với biệt hiệu riêng... Tôi khuyên ông, đừng nên xem thường bọn họ."
"Suy cho cùng chúng cũng chỉ là lính đánh thuê thôi mà."
Sobat nói với giọng không che giấu được sự khinh thường.
Không chỉ riêng Haurelia, mọi quốc gia trên lục địa đều chẳng mặn mà gì với việc thu nạp lính đánh thuê vào quân chính quy. Lý do đơn giản, vì không thể tin được lòng trung thành của họ.
Dù Antrim có chiêu mộ họ thật, Sobat vẫn thấy nghi ngờ, một đội quân tập hợp từ những kẻ đánh thuê thì liệu có đáng tin không?
Dario khẽ nhếch mép.
"Đó là nếu ông nghĩ theo cách thông thường. Nhưng trong đám đó, cũng có những người biết tác chiến nhóm lớn, như Zirco Cuồng Phong chẳng hạn. Hơn nữa… tay lão luyện nào từng trải qua chiến trường cũng đều hiểu nỗi kinh hoàng mang tên Ngân Quang Maggot đáng sợ đến mức nào."
"Ra là vậy… chúng không muốn biến con quỷ ấy thành kẻ thù."
Sobat khẽ lẩm bẩm, mặt không khỏi biến tái.
Đúng là lời nguyền đáng sợ cứ mãi ám ảnh Haurelia, người đàn bà ấy, dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa.
Nếu nhuệ khí được giữ vững nhờ nỗi sợ đối với con quỷ đó, thì ngay cả lính đánh thuê cũng có thể trở thành một lực lượng đáng gờm.
Dù vậy… Sobat vẫn chau mày và nghi hoặc.
"Nhưng tiền đâu ra để nuôi cả đám đó chứ?"
Ngay cả nhà Savoie, một trong những gia tộc giàu có nhất Haurelia, cũng sẽ rơi vào tình trạng chật vật nếu phải thuê thêm vài trăm lính đánh thuê như thế.
Mà đây là chỉ riêng Antrim đã mạnh như thế thôi ấy… nếu cả vương quốc Mauricia với nền kinh tế vượt trội hơn nhiều mà dốc toàn lực thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Nghĩ đến đó, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Sobat.
Dario uống một ngụm rượu rồi cười nhạt.
"Một trong số vị hôn thê của tân tử tước là hội trưởng của thương hội Savaran. Tất nhiên, thương hội Dowding cũng có góp sức. Mà hơn hết… chính tay tử tước ấy, như ông thấy đấy, cũng là kẻ có tài về việc kiếm tiền chẳng thua gì về đánh trận."
"Ý ông là… chuyện này không có dính dáng đến nhà vua sao?"
Dario lắc đầu, tiếp tuc với giọng trầm thấp.
"Tôi không dám chắc đến mức đó. Nhưng ít nhất có thể khẳng định rằng tân tử tước không phải con rối bị giật dây như ông đang nghĩ đâu."
Nếu không phải đang nói chuyện với Sobat, có lẽ Dario, một người dân Antrim chân chính, sẽ thẳng thắn bày tỏ sự vui mừng trước sự xuất hiện của Baldr, người đang khiến vùng đất này thay da đổi thịt từng ngày.
Sobat khẽ chau mày.
"…Rắc rối rồi."
Trước khi đến nơi này, ông vẫn nghĩ những thay đổi ở Antrim là do mệnh lệnh từ nhà vua Mauricia.
Nhưng nếu tất cả những gì đang diễn ra lại bắt nguồn từ chính tầm nhìn của lãnh chúa địa phương, thì bản chất của mối nguy hiện tại đã hoàn toàn khác.
Vấn đề này quá lớn để có thể bỏ qua, song đồng thời nguy cơ Antrim đang chuẩn bị xâm lược Haurelia cũng giảm xuống đáng kể.
Dù vậy, Sobat vẫn siết chặt nắm tay, ánh mắt trầm ngâm.
"Không… dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng không thể ngồi yên nhìn Antrim tiếp tục phát triển thêm nữa."
Ngay cả một người thuộc phe ôn hòa như bá tước Savoie cũng không thể khoanh tay đứng nhìn tình hình cứ thế mà tiếp tục.
Sự phát triển của Antrim đã quá nổi bật.
Nếu cứ để yên, vùng đất này sớm muộn gì cũng sẽ biến thành lưỡi dao sắc bén kề ngay cổ họng Haurelia. Phải hành động trước khi viễn cảnh đó xảy ra.
"Tôi muốn biết thêm về tình hình an ninh ở Antrim. Ông có thông tin gì không?"
Sobat trầm giọng xuống và hỏi khẽ.
Dario khoanh tay, nét mặt lộ rõ sự do dự.
Là người được giới thương nhân và gián điệp tin cậy, ông nhận được đủ loại tin tức, nhưng những tin mang tính quân sự thì lại rất hiếm.
"…Nghe nói có một số lượng lớn lao động được điều động lên biên giới. Còn một chuyện nữa khiến tôi chú ý… một nhóm lớn thợ rèn và pháp sư cũng đã được tập trung lại cách đây không lâu."
"Thợ rèn và pháp sư?"
Cả hai đều là những nghề nghiệp có ít đất dụng võ.
Về bản chất, họ phục vụ công việc sản xuất, nên Sobat không thể tưởng tượng nổi họ sẽ được dùng thế nào ở biên giới, một nơi đóng vai trò là tiền tuyến.
Nhưng nói cách khác, một bí mật lớn chắc chắn đang được giấu ở biên giới. Sobat cần phải đi điều tra càng sớm càng tốt.
Dù sao thì lực lượng trong bóng tối của Savoie hay Selvi không thể nào bị phát hiện một cách dễ dàng và tiêu diệt ở biên giới.
Chắc chắn có điều gì đó ở đó, và nếu bị phát hiện thì sẽ gây rắc rối không nhỏ cho tử tước Antrim. Hơn nữa, đó chắc chắn là một thứ vượt ngoài mọi lẽ thường. Một thứ như vậy hiện đang trong quá trình hoàn thiện.
"Xin lỗi vì phải phiền ông, nhưng làm ơn giúp tôi thâm nhập vào giữa đám người vận chuyển vật liệu ra biên giới. Sau chuyện đó tôi sẽ không làm phiền ông thêm nữa."
Đúng như dự đoán, ông phải tận mắt xác nhận, không thể nào suy luận ra kết luận chắc chắn chỉ bằng các thông tin gián tiếp này được.
"…Tôi có một người quen là thương gia chuyên tích trữ lương thực. Tôi sẽ thử hỏi xem."
Dù địa điểm đó bí mật đến đâu, đối phương vẫn cần lương thực, nước, quần áo và thuốc men. Nếu Sobat len được vào đám người vận chuyển những thứ đó, việc còn lại sẽ dễ giải quyết.
Và khi đó, ông sẽ không cần làm phiền thêm tới cuộc sống của Dario nữa.
(Ta là người được gọi là Cú của Sendia. Dù phải đổi bằng mạng sống, ta cũng sẽ mang thông tin ấy về!)

