Ngày khởi hành cũng đã tới.
Baldr lên xe ngựa và cúi người về phía Ignis và Maggot.
"Con đi đây, thưa cha, thưa mẹ."
Seyruun ngồi ở chỗ kế bên Baldr như thường lệ. Cô ấy đang cười rất tươi khi cuối cùng cũng đã được đi theo Baldr. Đây là cơn hội ngàn vàng để cô có thể dành lợi thế trước Selina.
Dạo gần đây, do có vài cuộc thương thảo về vấn đề buôn bán nên Selina hiên đang không có mặt ở lãnh thổ nhà Cornelius, thậm chí cô còn không biết ngày khởi hành của Baldr.
Nhưng vì đây là Selina, chắc chắn rằng khi biết đến việc này, cô ấy sẽ không ngần ngại mà bám theo Baldr cho tới kinh đô ngay tức khắc.
"Học hành cho tốt đấy."
"Giá như mình có thể làm lại từ đầu."
Gần đây Baldr thường hay ngẩn người ra nhìn về phía xa xăm. Ignis lo rằng anh đã có hơi quá nặng lời vào cái hôm đó.
Lâu lâu cậu còn lẩm bẩm mấy lời kiểu "Xin lỗi vì đã được sinh ra" và nhiều thứ khác tựa tựa như thế nữa.
Cơ mà dẫu sao cậu vẫn còn trẻ, thời gian rồi sẽ giúp cho cậu đứng vững trở lại và đạt được thành tựu to lớn hơn trong tương lai.
"Mẹ, cảm ơn mẹ vì tất cả. Con sẽ đi và xem thử xem những gì mà mẹ đã dạy cho con đến giờ sẽ hữu dụng thế nào ở thế giới rộng lớn ngoài kia."
"Hmph…Ta sẽ cho con ăn đủ nếu mỗi việc huấn luyện ở thủ đô mà còn không làm xong đấy (nhớ về khi nào muốn đấy)."
"Con sẽ chăm chỉ rèn luyện, không để chuyện đó xảy ra đâu."
Ku-ku-ku…Được rồi, cố gắng đừng có lười biếng khi đến thủ đô đấy, không thì ta sẽ đích thân tới đó dạy con một trận ra trò (Mẹ sẽ tới thăm con nếu con không về thăm mẹ đấy!)."
Người lái xe nhìn về phía của Ignis và cúi đầu chào tạm biệt trước khi kéo dây cương, chiếc xe được kéo bởi hai con ngựa cuối cùng cũng đã khởi hành, đi về hướng thủ đô.
Baldr rướn người ra khỏi cửa sổ xe, vẫy tay chào tạm biệt gia đình, người hầu, lũ trẻ chơi chung với cậu, và cả Tyros nữa, tất cả mọi người đều đến để tiễn cậu.
"Mọi người! Cảm ơn vì tất cả! Em đi đây!"
"Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nhé! Ngài Baldr!"
"Ngài Baldr! Cảm ơn vì chỗ đồ ăn đó!"
"Chúng tôi cũng sẽ có hết sức mình!"
Ignis và Maggot vẫy tay cho đến tận lúc chiếc se ngựa mất dạng, rồi Maggot vùi đầu vào ngực Ignis và nấc lên thành tiếng.
"Uuu…Baldr…Baldr…"
Ignis nhẹ nhàng ôm lấy Maggot, người vẫn đang nức nở như một đứa trẻ và thủ thỉ vào tai cô.
"Em đã làm tốt lắm, em đúng là một người mẹ tuyệt vời."
"Fueee…mẹ cô đơn lắm…Baldr…"
Anh tự hỏi sao cô không nói thẳng ra như thế trước mặt Baldr.
Maggot Cornelius, dù rằng là một người dễ cảm thấy cô đơn, cô lại quá xẩu hổ để thành thật với con trai của mình.
Người hầu của nhà Cornelius cũng như Zirco cũng có mặt ở đây để tiễn Baldr đi đứng hình khi nhìn thấy vẻ thảm thương của Maggot, một hình ảnh mà không ai có thể tưởng tượng nổi.
Không cần phải nói, cú sốc đó đã xóa sạch ký ức này khỏi tâm trí họ như thể nó chưa từng xảy ra, như một cách để tự bảo vệ bản thân.

