Vol 6

Chương 3: Đền Thú Thần - Thẳng tiến, phần 3

2025-10-19

1

Orebro là một thành phố khai khoáng điển hình, một nơi quặng sắt được khai thác từ dãy Maultenas và được tinh luyện nhờ nguồn nước dồi dào với rừng cây bao quanh.

Khắp nơi vang vọng lên tiếng búa đập lanh lảnh, chói tai mà đầy sức sống. Trên các quầy hàng, vô số sản phẩm bằng sắt được bày biện, phản chiếu ánh sáng xám bạc dưới nắng.

Cha của Selina, Massoud từng ghé đến Orebro này để thu mua những món hàng sắt như thế.

"Thật tuyệt vời… mình thật sự muốn mời vài người trong số họ đến Antrim nữa cơ."

Kỳ thực thì kỹ thuật luyện kim không chỉ ở Antrim mà ở cả Vương quốc Mauricia đều chưa đạt đến trình độ có thể gọi là cao.

Nếu muốn có sản phẩm chất lượng tốt, họ buộc phải nhập khẩu, đó là thực trạng hiện tại.

"Đó là kỹ thuật quý báu của đế quốc, nên xin ngài đừng mơ tưởng đến chuyện đó."

"Thần biết mà"

Đối với Đế quốc Nordland vốn nghèo nàn về nông sản, thì tài nguyên khoáng sản và kỹ thuật luyện kim chính là nguồn thu nhập trọng yếu của họ.

Họ tuyệt nhiên sẽ không dễ dàng để những bí mật ấy rò rỉ ra bên ngoài.

"…Em nghĩ em nhớ ra gì đó rồi."

Hơi nóng từ các lò rèn phả ra tận ngoài phố, cảnh thành thị ngập trong khói đen.

Giữa quảng trường, trẻ em con người và thú nhân đuổi bắt nhau, cùng cười vang dưới ánh mặt trời.

Khung cảnh ấy khẽ chạm vào vùng ký ức sâu thẳm trong tâm trí Selina.

Cô mơ hồ nhìn thấy chính mình cũng đã từng chạy nhảy, chơi đuổi bắt ở nơi đó.

Nếu rời thành phố về hướng đông, sẽ thấy một kênh dẫn nước lấy từ sông Tarfala, nơi mà trẻ con thường tụ tập ở đó mà nghịch nước vào mùa hè.

Trong tâm trí cô, hình ảnh anh Er, Daniel và Rudy ùa về, ba đứa trẻ từng cùng cô cười đùa dưới ánh măt trời trong quá khứ.

Những mảnh ký ức mờ ảo, rời rạc trong đầu Selina dần dần được ghép lại, như những mảnh ghép của một bức tranh xưa đang được phục hồi.

Và rồi…

"Anh Er, anh về khi nào thế?"

Giọng nói ấy tuy mềm mại và trầm hơn so với ký ức trong đầu Selina, nhưng cái ngữ điệu đặc trưng, cái âm vang thân thuộc mà cô tưởng như đã quên mất ấy vẫn còn nguyên vẹn như thuở nào.

"Rudy! Là Rudy phải không!?"

Mái tóc đỏ ngắn chạm vai, cùng những đường cong mềm mại, tất cả khiến người phụ nữ trước mặt cô mang theo một vẻ quyến rũ dịu dàng của người vợ đã yên bề gia thất.

Thế nhưng, tính cách sôi nổi, rạng rỡ của cô vẫn y hệt như thuở nhỏ.

"Ơ-ờ, ai cơ?"

Đáng tiếc, màn tái ngộ cảm động mà Selina mong chờ đã tan thành mây khói.

Rudy nghiêng đầu ngơ ngác, tay vẫn nắm chặt tay một bé gái dễ thương, có lẽ cô bé là con gái của cô.

"Em không nhận ra sao? Cô ấy từng là người hay chơi với chúng ta hồi nhỏ đó."

Ernst khẽ cười, giọng đầy trêu chọc.

Rudy “mumumu” lên một tiếng, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.

Đứa con gái nhỏ cũng bắt chước mẹ, khoanh tay và nghiêng đầu suy nghĩ theo.

Hai mẹ con trầm ngâm một lúc, nhưng dường như Rudy vẫn không tìm ra đáp án dù cô có cố gắng lục lọi ký ức đến đâu.

"Không phải Anita, mà cũng chẳng thể là Barbara… Có thật là người quen của em không?"

"Cậu thật quá đáng đó! Là tớ! Selina đây mà!"

"Haa? Cậu là con khỉ hoang Selina đó hảaa!? Nói dối phải không!?"

"C-cậu nói gì thế hả! Ai mới là khỉ hoang ở đây chứ!?"

Nghe cuộc đối đáp giữa Rudy và Selina, Ernst không nhịn được mà ôm bụng cười ha hả, tiếng cười vang vọng cả con phố.

"Ku-ku-ku… Có thể khó tin, nhưng thật đấy, cô ấy chính là Selina. Cổ thay đổi đến khó nhận ra đúng không?"

"Hee… Vậy đúng là Selina thật à, người từng leo cây giỏi nhất trong bọn và lúc nào cũng bôi đen cả mặt cho giống khỉ đó hả…"

"Thôi ngay chuyện hồi nhỏ đi chứ! Tớ còn chưa quên chuyện Rudy té bậy lên người anh Er đâu đó nha!"

"…Mẹ, mẹ té bậy lên người người ta thật hả?"

Khuôn mặt Rudy đỏ bừng đến tận cổ, cô cuống quýt vung tay xua xua, kịch liệt phủ nhận giữa tiếng cười rộ của cả nhóm.

"T-t-t-tớ chưa bao giờ làm chuyện như thế đâu! Đừng có bịa đặt lung tung chứ, Selina!"

Việc khơi lại quá khứ đen tối của nhau chẳng đem lại lợi ích gì cả. Selina và Rudy liếc nhìn nhau, rồi đồng loạt gật đầu và đình chiến.

"Tớ sốc thật đó… Giờ thì tớ chẳng còn tư cách nào mà chê anh Er nữa rồi.

Không ngờ Selina lại trở thành một mĩ nhân như thế này."

"Cậu nói gì thế? Sao lại đi chê anh Er?"

"Cậu nói gì chứ! Cậu có biết bao nhiêu cô gái đã khóc khi nghe tin anh Er đã đính hôn với cậu không!?"

Số lượng cô gái thầm thương trộm nhớ Ernst nhiều đến mức đếm không xuể , và đó mới chỉ là những người Rudy biết thôi.

Mà bởi vị hôn thê kia lại là Selina, con khỉ hoang nổi danh, những cô gái bị từ chối ấy chẳng khác nào bọ đốt cháy trong cơn ghen uất nghẹn mà chẳng biết trút vào đâu.

Nếu khi ấy mẹ Selina không bị bệnh và cô không rời Nordland thì hẳn giờ này cô đã phải đối mặt với một bãi chiến trường đầy máu lửa của ghen tuông rồi.

"Fueeee?"

Má Selina bừng đỏ như quả táo, vì hồi ức ùa về khiến cô quên mất rằng chính anh Er đã từng cầu hôn cô.

"Nếu họ nhìn thấy cậu xinh đẹp như bây giờ thì chắc chẳng ai dám than phiền nữa đâu. Không ngờ Selina lại có thể lột xác một cách ngoạn mục đến vậy…"

"Thật thô lỗ! Dù sao tớ cũng là phụ nữ đó nha!"

"Ừ thì, phải công nhận là anh Er có mắt nhìn người thật."

Rudy có vẻ đã hoàn toàn tin chắc rằng Ernst và Selina đã kết hôn.

"Cậu tới đây là để báo tin với dì Liselina phải không?"

"…Ý cậu là sao?"

Đối với Selina, người chỉ vừa mới hồi tưởng lại hình ảnh người dì dịu dàng, cởi mở năm nào, quả thật nàncô rất muốn gặp lại người ấy để hỏi về mẹ mình, nhưng báo tin gì đó thì cô không hiểu.

"Ơ? Thì cậu tới để báo tin kết hôn với anh Er cho dì biết chứ còn gì?"

"Hể?"

Selina sững người. Rõ ràng giữa họ đang có một sự hiểu lầm trầm trọng.

"Không không, chồng tớ là Baldr ở đây cơ mà!"

Rudy vô thức nhìn Baldr từ đầu đến chân, rồi bật ra một giọng nói khàn khàn đầy hoài nghi.

"Không thể nào! Cậu đang nói là cậu không kết hôn với anh Er mà lại lấy cái gã đàn ông gầy nhom yếu ớt này sao!?"

Baldr tự hỏi rằng bộ mình trông yếu đuối đến vậy ư?

Dù có chút chạm tự ái, cậu lại thấy khoan khoái khi được nghe một lời nhận xét thẳng thừng đến thế sau một khoảng thời gian dài.

Nhưng Selina thì lập tức dựng vai lên, tức giận như sắp phun lửa.

"Này này… sao cậu lại dám nói thế về chồng tớ chứ! Dù nhìn ở góc nào đi nữa, anh ấy vẫn ngầu hơn anh Er cả trăm lần!"

"Vì hồi còn nhỏ, cậu lúc nào cũng anh Er này, anh Er nọ rồi cứ bám lấy ảnh mãi thôi. Tớ nhớ là cứ mỗi lần cha cậu chuẩn bị về, cậu lại khóc toáng lên nữa kìa! Lạ là trong trí nhớ tớ, chưa từng nghe cậu gọi tên tớ hay Daniel lấy một lần."

Cổ họng Selina nghẹn lại. Quá khứ xấu hổ ấy bị lôi ra khiến cô cứng người, chẳng còn lời nào để biện minh. Vì đúng là cô đã hoàn toàn quên mất Rudy và Daniel cho đến tận lúc gặp lại.

"Giờ thì tớ đang yêu Baldr rồi!"

Khi không thể thắng bằng lời, cô liền hành động. Selina ôm chầm lấy Baldr, giọng vang lên đầy khí thế.

Baldr nhìn cô, khoé miệng khẽ cong, tay cậu khẽ vuốt lấy đôi tai chó mềm mại của cô với ánh mắt dịu dàng.

"Khoan đã, người này là ai vậy? Đừng nói là anh đang lừa gạt Selina đấy nhé?"

Rudy giơ ngón tay chỉ thẳng vào Baldr với mặt nghiêm nghị.

Baldr chỉ biết mỉm cười trong khổ sở, có vẻ trong mắt Rudy, cậu đúng là một kẻ đẹp trai giả tạo chuyên đi dụ dỗ những cô gái ngây thơ.

"Ta là Baldr Antrim Cornelius, hầu tước Antrim của Vương quốc Mauricia. Xem ra cô đã chăm sóc Selina rất nhiều trong quá khứ."

"C-cái gì? Hầu tước á!? Anh đang chế giễu tôi là dân nhà quê đấy hả!?"

Rudy hoảng hốt ra mặt khi nghe thấy tước vị mà cả đời mình còn chưa từng dám mơ tới.

Bởi lãnh chúa cai quản Orebro chỉ là nam tước, mà một hầu tước thì ở một đẳng cấp cao vượt xa hơn nữa.

Theo như cô biết, Selina chỉ là con gái thường dân.

Một người như vậy, hơn nữa lại là thú nhân thì sao có thể kết hôn với một vị hầu tước cơ chứ?

"Rudy, anh hiểu là em chắc chắn đang bối rối, nhưng cậu ta nói thật đấy. Cậu ấy đến đây theo lời mời của chủ nhân anh, thái tử Gustav. Cậu ấy chính là một hầu tước chính hiệu."

"EEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEE!?"

Người xác nhận lời của Baldr lại không ai khác ngoài Ernst. Rudy hoàn toàn rơi vào hoảng loạn.

Một người dân thường như cô lại vừa gọi một vị hầu tước là“gã đàn ông ẻo lả, rồi còn yếu đuối nữa. Đương nhiên là cô không thể giữ bình tĩnh nổi.

"X-x-xin lỗi ngài rất nhiều ạ!"

"Ta không bận tâm đâu. Nếu cô là bạn của Selina, thì cô cũng là bạn của ta."

"N-n-những lời nhân từ của ngài thật quá cao quý đối với tôi!"

Rudy cúi đầu thật sâu rồi lại liếc nhìn Baldr một lần nữa.

Khuôn mặt ancậu đúng là vẫn có đường nét tinh tế, dù không đến mức như Ernst, nhưng trang phục ancậu mặc rõ ràng toát lên một vẻ sang trọng và tao nhã. Một phong thái chỉ có ở quý tộc chứ không phải một thương nhân giàu có.

Nếu cậu ta không nói rằng mình là vị hôn phu của Selina, thì có lẽ ngay từ đầu Rudy đã nhận ra ancậu là quý tộc rồi.

"T-tại sao Selina lại kết hôn với một quý tộc cao quý như vậy chứ… D-dì Liselina!"

Trước khi kịp dứt hết câu, Rudy đã quay người lại và chạy như bay về con đường cũ như thể một con thỏ bị hoảng sợ.

Baldr và Selina không kịp phản ứng trước hành động đó và chỉ có thể đứng yên nhìn.

"Cái thói hễ gặp rắc rối là chạy đi tìm dì Liselina ấy vẫn chưa bỏ được…"

Ernst thở dài.

"Nhưng mà, Rudy trước đây có dễ hiểu lầm như vậy đâu?"

Selina nghiêng đầu một cách khó hiểu. Trong ký ức của cô, Rudy là một cô bé trầm lặng, luôn núp sau lưng Daniel.

"Từ khi có con thì em ấy bình tĩnh hơn rồi, nhưng bản tính dễ hiểu lầm vốn có từ lâu rồi. Dù sao thì cũng chính nhờ cái tính đó mà em ấy đã khiến Daniel phải lòng mình đấy."

Rudy đã tuyên bố rằng cô sẽ trở thành vợ của Daniel khi mới bốn tuổi.

Từ đó về sau, cô luôn hết lòng chăm sóc Daniel, chưa từng nghi ngờ tình cảm của mình, hơn nữa còn âm thầm đuổi hết đối thủ và cuối cùng đã trở thành vợ Daniel.

"K-không thể đánh giá con người chỉ qua vẻ bề ngoài được ha."

"Thôi bỏ chuyện đó đi. Mau đến chỗ dì Liselina thôi. Nếu để bà ấy nổi máu lên thì phiền to đấy."

"Dì Liselina là người đáng sợ lắm à?"

Ký ức của Selina về người dì ấy hoàn toàn là một mảnh mơ hồ. Ernst nhìn cô bằng ánh mắt đầy bất lực.

"Bà ấy là người dạy kiếm thuật cho anh đấy! Khi còn ở thời kỳ đỉnh cao, dù là anh bây giờ cũng chẳng thể thắng nổi dì Liselina đâu!"

"C-cái gì!? Dù bà ấy là chị gái của mẹ em sao!?"

"Em thật sự chẳng biết gì hết. Gia tộc Bjorck của dì Liselina đã sản sinh ra vô số chiến binh xuất sắc qua nhiều thế hệ. Trong tộc nhân thú, đó là một gia đình danh tiếng lừng lẫy."

"Hieeeeh!"

Trong ký ức của Selina, mẹ cô, Lilia là một người phụ nữ da trắng, yếu ớt với thân thể mảnh khảnh. Cô chưa từng tưởng tượng rằng người mẹ bệnh tật của mình lại đến từ một dòng dõi chiến binh hùng mạnh như vậy.

"Cha em không nói gì sao?"

"Từ khi mẹ đổ bệnh, cha như biến thành một người hoàn toàn khác…"

Ernst nhận ra rằng lời mình vừa nói đã vô tình chạm vào nỗi đau sâu kín trong tim Selina, nên cúi đầu nói nhỏ.

"Xin lỗi, anh lỡ lời rồi."

"Đừng bận tâm! Mọi chuyện qua lâu rồi mà!"

"Dù sao thì mau lên thôi! Nếu xui xẻo thì chỗ này có thể biến thành chiến trường đấy!"

Thế là nhóm của Baldr tách khỏi Gustav, vội vã chạy theo con đường mà Rudy đã bỏ chạy trước đó, hướng về phía ngôi đền.