“Hội trưởng Selina có ở đây không?”
Những gã đàn ông ăn mặc lòe loẹt, trông rõ ràng chẳng hợp với nơi này, kéo đến trụ sở thương hội Savaran.
Người tiếp tân, cảm thấy đáng ngờ, lập tức gõ chuông bí mật để gọi nhóm vệ sĩ trong đó có Glymur.
“Xin hỏi các ngài có việc gì ở đây ạ?”
“Một nhân viên tầm thường như ngươi không cần nhiều chuyện. Mau gọi hội trưởng ra đây ngay!”
Gã đàn ông mặc trang phục lộng lẫy nhất trong nhóm đập mạnh xuống bàn một cách thô lỗ.
Dáng vẻ bên ngoài không tệ, nhưng ánh mắt hắn thì chỉ toàn khinh miệt phụ nữ, như thể đang sống trong một thế giới hư cấu tràn đầy tự luyến.
“Tôi không thể nào báo cho hội trưởng nếu chưa rõ công việc của quý khách. Đó là quy tắc.”
“Đồ đàn bà vô lễ! Cô có biết ta là ai không hả!? Ta chính là nam tước Paul Nevis!”
“Thành thật cáo lỗi, nhưng xin ngài cũng hãy tuân theo quy tắc của thương hội chúng tôi.”
Cô tiếp tân tên Mabel đã đối mặt với loại người gây rối thế này hàng chục lần, nên cô đáp lại mà chẳng hề nao núng.
Không có lòng dũng cảm cỡ đấy thì làm sao trở thành một tiếp tân hạng nhất được.
“Đừng có giỡn với ta! Một tiện dân hèn mọn như ngươi dám sỉ nhục bản thân ta ư!”
Hẳn Paul chưa từng mơ rằng mình lại bị từ chối như thế này, nên cơn giận càng bùng lên dữ dội.
Với những quý tộc hạ cấp không có tước vị trong triều thì có thể khác, nhưng một gia chủ của nhà Nam tước lại ở một địa vị cao, không thể so sánh với loại thấp kém kia.
Hơn nữa, Paul cũng có lý do riêng khiến hắn không thể rút lui một cách lặng lẽ.
Nhà Nevis là một gia tộc lâu đời, mang dòng dõi cao quý, có thể gọi là danh môn vọng tộc trong Vương quốc Mauricia.
Thế nhưng, tộc trưởng đời trước đã tử trận trong Chiến tranh Antrim.
Paul, người kế thừa ngôi vị, lại bất tài trong việc cai quản lãnh địa, khiến cho gia tộc giờ đây ngập trong nợ nần, đến mức phá sản bất cứ lúc nào cũng chẳng có gì lạ.
Đúng vào lúc ấy, ý tưởng về một cuộc hôn nhân với Selina được đưa đến trước mặt Paul như ân huệ trời ban.
Tự tôn của một quý tộc khiến hắn thấy bị hạ nhục khi phải cưới một tiện dân, nhưng khối tài sản của thương hội trong tay Selina lại vô cùng hấp dẫn.
Nếu có thể đoạt lấy toàn bộ gia sản của cô, thì việc bỏ rơi cô sau đó để cưới một tiểu thư xuất thân từ gia tộc danh giá khác cũng chẳng khó gì.
Paul lập tức nắm chặt lấy đề nghị này từ một quý tộc lớn mà hắn quen biết, chẳng buồn suy tính lâu.
Hắn đã quá ngán ngẩm với cuộc sống phải ngày ngày lo lắng cho miếng ăn hằng ngày, dù bản thân vẫn mang danh một quý tộc.
Vậy nên, hắn mới mò đến tận đây để cưới một tiện dân như Selina làm vợ, dù trong lòng chẳng hề cam nguyện. Nếu ngay cả việc gặp cô mà cũng không làm nổi, thì hắn còn mặt mũi nào gặp lại công tước Malory, kẻ đã dang tay cứu giúp hắn chứ?
“Mau đưa con nhỏ Selina đó ra đây ngay! Nếu còn dám vô lễ cản trở, coi như các ngươi không cần mạng nữa!”
Paul rút thanh kiếm đeo bên hông, giương lưỡi thép sáng loáng ra hòng thị uy.
Thế nhưng, trước mặt hắn lập tức hiện ra một gã lính đánh thuê khổng lồ.
“Đừng có giơ cái thứ nguy hiểm đó ở chỗ này…”
Người ấy chính là Glymur.
Vốn dĩ anh ta không phải hạng người cam tâm làm một vệ sĩ trong ở đây.
Trên chiến trường, anh ta từng là một lão binh khiến người ta khiếp sợ, một chiến sĩ mang trong mình sức mạnh của mười người đàn ông.
Anh hiện giờ chịu làm việc cho Selina, phần vì trên lục địa chỉ còn những trận chiến nhỏ ở tận vùng viễn, phần lớn hơn vì trong lòng đã nhen nhóm sự hứng thú trước cuộc cách mạng mà Baldr và Selina đang ấp ủ.
Tuyệt đối không phải vì sợ Maggot. Điều này cần nhấn mạnh, Glymur không hề ở đây vì khiếp sợ Maggot!
“Ngươi… ngươi nghĩ bản thân có thể dám dọa nạt một quý tộc lớn như ta mà thoát được ư!?”
Sự xuất hiện của Glymur, kẻ mà chỉ thoáng nhìn cũng thấy ngay là một lính đánh thuê lão luyện, khiến Paul bất giác lùi lại, giọng run run.
Xưa nay hắn chưa từng nếm trải mùi khói lửa chiến trận, đừng nói tới việc so tài với Glymur. Thực tế là ngay cả khi gặp một gã đàn ông bình thường trên phố, e rằng hắn cũng chưa chắc đã thắng nổi.
Ngay cả bọn lâu la đi theo Paul cũng lập tức nhận ra sức mạnh thật sự của Glymur, chẳng dám tỏ vẻ hống hách như mọi khi.
Chúng vốn chỉ quen hung hăng khi gặp kẻ yếu thế, còn đối diện với kẻ mạnh hơn thì lập tức trở thành những món đồ trang trí vô dụng.
Glymur đã quá quen với hạng côn đồ chỉ biết nấp sau uy thế của kẻ khác như vậy.
Chẳng có gì đáng để sợ hãi ở đây cả.
“Có chuyện gì thế? Ở đây mà rút gươm múa may thì nguy hiểm lắm…”
Đúng lúc ấy, Selina xuất hiện với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Paul chợt nhớ ra mục đích ban đầu khiến hắn tới đây, ánh mắt lập tức xoáy chặt vào Selina, như muốn định giá cô.
Mái tóc vàng của của phản chiếu ánh nắng, lấp lánh như kim tuyến.
Bộ ngực đầy đặn căng tròn, đẩy bật qua lớp vải áo mỏng manh.
Khuôn mặt đoan trang, các đường nét thanh tú lại phảng phất nét hiền hòa, khiến cô thực sự xứng đáng được gọi là một mỹ nhân.
Quả thực, Selina là một người phụ nữ quyến rũ.
Paul cau mày khó chịu vì cô mang dòng máu thú nhân, nhưng trong đầu hắn lại nghĩ, thuần hóa nàng như một con chó chắc cũng không đến nỗi tệ.
Hơn thế, cô đẹp hơn hẳn bất kỳ tiểu thư quý tộc tầm thường nào mà hắn từng gặp.
Tưởng tượng đến cảnh được chà đạp trên cơ thể mạnh mẽ nhưng đầy đặn kia, Paul liền thấy tâm tình phơi phới.
Bờ ngực nở nang, làn da trắng muốt như tuyết kia sẽ là món đồ chơi khiến hắn thỏa thích.
“Đúng lúc lắm. Selina, ta, Paul Nevis, một vị nam tước lẫy lừng của vương quốc, đến đây để rước côvề làm vợ.”
“Tôi từ chối. Giờ thì về đi.”
Thời gian cần thiết để trả lời: không phẩy không hai giây.
Đúng nghĩa là một cú từ chối với tốc độ âm thanh. Động tác của Paul lập tức khựng lại.
Trong khi tình hình tài chính đã lâm vào cảnh khốn cùng, hắn vẫn thật lòng tin rằng, chẳng có vinh dự nào lớn hơn với một thường dân ngoài việc được kết hôn cùng quý tộc.
Niềm kiêu hãnh của giai cấp quý tộc là trụ cột cuối cùng mà hắn còn bấu víu.
Vậy mà, niềm kiêu hãnh ấy vừa bị phũ phàng chối bỏ…
Đầu óc Paul bỗng chốc trống rỗng.
Người phụ nữ này vừa nói gì?
Từ chối ư?
Không thể tha thứ được……!
Không thể tha thứ được……!
Một quý tộc lẫy lừng như hắn tuyệt đối không thể chấp nhận loại đối đãi này!
“CON ĐĨIIIIIIIIIIIIIIIIIII!”
Thật nực cười khi một con đàn bà rẻ rúng, loại sẵn sàng ve vẩy cái đuôi trước bất cứ gã đàn ông qua đường nào, lại dám khước từ một vị nam tước như hắn. Người đàn bà này nhất định phải bị trừng phạt. Trên danh dự của một quý tộc, Nam tước Nevis thề sẽ không bao giờ tha thứ cho sự sỉ nhục này.
Theo bản năng thôi thúc, Paul vung kiếm chém xuống Selina.
“Oi oi, hết vui rồi nha.”
Không đời nào Glymur lại bỏ sót một đòn công kích hấp tấp của kẻ nghiệp dư như thế.
Anh ta thản nhiên gạt phăng thanh kiếm chỉ bằng tay trần, rồi tung một cú đấm thẳng vào mặt Paul, đã cố tình nương tay một chút.
“Hebuh!”
Paul, bị đánh bất ngờ nên lăn trên sàn, mũi chảy máu. Hắn bị hất văng khoảng ba mét.
Quả nhiên, đám côn đồ không thể ngồi yên sau khi chủ chúng bị ăn đấm, bọn chúng lao tới rút kiếm. Tuy nhiên, Cell và Miranda nhanh chóng khống chế chúng, kết thúc bằng cảnh hỗn loạn với những gã đàn ông nằm la liệt khắp nơi.
Thực ra, đây không phải lần đầu có kẻ tới cầu hôn Selina. Tất cả đều bị đẩy lui bởi chất lượng và số lượng hộ vệ quá chất lượng chỉ dành cho một thương hội.
Nếu họ thật sự định khuất phục Selina bằng bạo lực, thì phải cần cả một trung đội kỵị sĩ chính quy của vương quốc.
“Chuyện gì thế này? Dám dùng vũ lực với một quý tộc của vương quốc, hi vọng mọi người ở đây đã chuẩn bị gánh chịu hậu quả.”
Một quý tộc ở độ tuổi trung niên khoác một bộ lễ phục của người thi hành pháp luật xuất hiện đúng lúc, nở nụ cười khinh bỉ.
“Đây là hành động tự vệ chính đáng. Tôi chẳng hề làm gì phải cảm thấy ăn năn.”
Bộ áo trắng xanh đó thuộc Bộ Tư pháp.
Selina chợt hiểu ra, gã nam tước vừa rồi chỉ là màn dạo đầu. Quả nhiên, gã đàn ông liền vênh váo chỉ trích Selina với vẻ chiến thắng.
“Ngài nam tước ấy đã tới tận nơi, bày tỏ đầy đủ lễ nghi xin phép cưới cô, vậy mà cô không biết thân phận mình là một tiện dân. Không những đã hành hung người ta, cô còn nhục mạ người khác nữa. Quá ngang ngược. Ta sẽ bắt cô về vì tội khi quân theo pháp luật vương quốc.”
Dù luật pháp vương quốc đảm bảo quyền lợi cho thường dân, ngăn quý tộc tùy tiện hành hạ họ, địa vị xã hội của quý tộc vẫn được bảo hộ bằng hệ thống thuế và vô số đặc quyền. Trong đó có điều khoản thứ sáu cấm thường dân làm nhục quý tộc.
“Khoan đã! Hắn vừa định giết tôi đấy!”
“Ngươi đang lảm nhảm điều hoang đường gì thế. Chính mắt ta đã chứng kiến ngài nam tước hành xử vô cùng nhã nhặn, cung kính rồi còn gì.”
“Thôi đi, để dành mớ mê sảng đó khi ngươi đang ngủ thì hợp hơn đấy.”
“Ta đây là kẻ giữ gìn pháp luật, lời ta chính là bằng chứng! Những câu ngươi vừa thốt ra chỉ có thể coi là một tội khi quân mới mà thôi!”
Một vị quý tộc tư pháp thuộc Bộ Tư pháp vốn được ban quyền thực thi việc bắt giữ chỉ dựa vào lời chứng của chính mình.
Xét theo lẽ đó, những gì gã đàn ông này đang làm vẫn nằm trong phạm vi hợp pháp của luật pháp vương quốc.
“Chiếu theo điều luật thứ sáu của vương quốc này, ta viện dẫn điều thứ tư trong quyền hạn tư pháp, tuyên bố bắt giữ Selina Savaran!”
Gã dõng dạc tuyên bố chiến thắng, khóe môi nhếch lên đầy đắc ý.
Chỉ cần trói được Selina, việc thâu tóm tài sản của thương hội Savaran sẽ chẳng mấy khó khăn. Sau đó, chỉ cần lấy cớ thương lượng giảm tội hay mở cuộc điều tra, hắn sẽ dễ dàng moi ra bí mật của những sản phẩm kia.
Một khi đã lôi được ai đó vào phạm vi quyền lực của mình, thì ngay cả khi đối thủ là một trong thập đại quý tộc, hắn vẫn tự tin mình có thể ngang nhiên chống lại.
“Quyền tư pháp, điều thứ nhất, khoản hai, người nắm giữ tư pháp không được phép khai man.”
“Dựa vào đó, ta chính thức phản đối lời chứng của viên quan toà này!”
Âm thanh sắc bén ấy vang lên như lưỡi gươm xé toang bầu không khí đầy áp bức.
Cắt ngang tiếng cười đắc thắng kia, chính là Baldr Cornelius, với đôi mày cau lại cùng ánh nhìn khinh miệt.
Từ toàn thân chàng thiếu niên toát ra một luồng khí tức to lớn, khiến viên quan pháp phải vô thức lùi nửa bước. Nhưng rồi, khi hắn nghĩ đến quan hệ giữa thương hội Savaran và gia tộc Cornelius, thì sự xuất hiện của Baldr vẫn nằm trong dự liệu.
Hắn gắng lấy lại bình tĩnh, cố ý làm giọng thô ráp để che đậy sự chột dạ.
“Ngươi bảo là phản đối lời chứng của ta sao!? Ngay cả ngươi cũng sẽ không thoát khỏi tội nếu dám vu cáo một người bảo hộ pháp luật! Dù ngươi có là người thừa kế của một bá tước đi chăng nữa, cũng đừng mơ nhận được đặc quyền nào cả!”
“Ta có thể làm chứng rằng nam tước Nevis đã rút kiếm và tấn công Selina. Hẳn ngươi cũng biết, theo điều thứ mười trong luật vương quốc, lời chứng của một quý tộc mặc nhiên được xem là sự thật.”
“Hmph! Nói với ngươi cũng vô ích thôi. Không cần phải nghĩ ngợi nhiều, lời chứng của một thằng nhãi chưa có tước vị như ngươi sao có thể so sánh với lời của một quan tòa có nghĩa vụ bảo hộ pháp luật như ta!”
“Ta không phải người duy nhất có thể làm chứng. Ngươi có biết đã có bao nhiêu người tận mắt chứng kiến chuyện này không?”
“Chẳng quan trọng có bao nhiêu nhân chứng! Lời chứng mà ta đưa ra mới là chân lý! Một khi quan tòa đã phán định, thì tuyệt đối không thể có sai lầm!”
Cho dù Baldr có chạy đến tố cáo với Ignis đi chăng nữa, thì cũng không thể nào lật ngược phán quyết của phiên tòa chỉ bằng lời chứng của hắn và thường dân.
Dù cho vị thẩm phán có chút nghi ngờ trong lòng, nhưng một khi để tiền lệ lời chứng của dân thường lấn át lời chứng của quan tòa pháp luật, thì ý nghĩa tồn tại của Bộ Tư pháp sẽ lung lay.
Vì bảo vệ cơ quan của mình, dù miễn cưỡng đến đâu, vị thẩm phán cũng sẽ đứng về phía quan tòa kia.
Hơn nữa, sau lưng hắn còn có kẻ chống lưng đầy quyền lực.
Ngay cả trong tình huống tệ nhất, hắn vẫn tin rằng mình không thể thua.
“Quyền tư pháp, điều thứ nhất, khoản một, một người nắm giữ pháp luật không được phản bội lương tâm của chính mình.”
“Thưa ngài quan tòa, liệu ngài không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?”
Trong mắt gã đàn ông ấy, những lời của Baldr chẳng khác gì tiếng rên rỉ tuyệt vọng của kẻ thất bại.
Lương tâm ư? Thứ đó có thể đem cho chó ăn.
Tiền tài và quyền lực mới là tất cả trong thế gian này.
“Hả, khó chịu lắm phải không, thằng nhãi? Dù ngươi có tự phụ về sức mạnh hay tài năng đến đâu, chỉ cần ta phán cô gái này có tội thì tức khắc cô ta là kẻ có tội. Thứ gọi là sự thật chẳng thể nào cứu nổi một ai cả. Đúng vậy, nếu ngươi quỳ rạp xuống đất, van xin ta tha thứ, thì có lẽ ta sẽ nới lỏng bản án cho cô ta một chút. Nói gì thì nói, ta đây chính là luật pháp của vương quốc này!”
Tất nhiên, dù Baldr có dập đầu cầu xin, gã cũng chẳng hề có ý định tha thứ cho Selina.
Thế nhưng, chỉ riêng việc được cười thỏa thuê trước Baldr, kẻ đã liên tục xâm phạm đến lợi ích của Bộ Tài chính, đã khiến hắn thấy hả hê tận đáy lòng.
Đối với gã đàn ông ấy, việc nghiền nát và làm ô nhục trái tim của một thằng nhãi non nớt, kẻ vẫn còn tin vào cái gọi là công lý, là một niềm khoái lạc không gì thay thế được.
Thế nhưng, Baldr lại ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực như lưỡi gươm.
“Kẻ ngu dốt chính là ngươi. Có những khi, sự thật lại trở thành thanh kiếm sắc bén hơn bất cứ thứ gì. Ta chẳng cần phải cúi đầu trước một kẻ đần độn chỉ biết tin mù quáng vào đôi mắt thiển cận của mình.”
“Ngươi nói gì!? Thằng khốn…!”
Con mồi mà hắn tưởng đã hoàn toàn tuyệt vọng, sẽ ngoan ngoãn chịu bị chà đạp, nay lại bất ngờ nhe nanh phản kháng. Gã đàn ông vừa tức giận vừa thấy khó chịu lạ thường.
Bởi vì Baldr không hề mang dáng vẻ của kẻ bại trận.
Trái lại, ánh mắt cậu lại giống như đang khinh miệt, giễu cợt một con thú đã tự chui vào bẫy của chính mình.
“Đến mức một viên quan pháp luật lại dám tự xưng mình là pháp luật, phớt lờ cả đức vua, người vốn là hiện thân của luật pháp vương quốc này. Thật nực cười, phẩm chất quan tòa giờ đã thối nát đến thế sao.”
“…Tệ hại hết chỗ nói.”
Hai bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện từ sau lưng Selina. Cảnh tượng hoàn toàn ngoài dự đoán khiến gã đàn ông giật mình như thể sét đánh ngang tai.
Yết hầu hắn khô khốc, như van nài được uống một ngụm nước.
William và Silk khác hẳn Baldr. Đây là loại đối thủ mà hắn tuyệt đối không thể xem nhẹ.
“Ngươi nói rằng sự thật chẳng thể cứu ai ư? Ta sẽ thuật lại từng câu chữ ngươi vừa thốt ra cho cha ta. Để rồi xem, liệu lời lẽ ấy có còn đúng trước ngai vàng không.”
“H-hả… làm sao… sao điện hạ William lại có mặt ở đây!?”
“Ngươi nghĩ cha ta, một vị vua khôn ngoan, lại không tiên liệu rằng sẽ có một tên ngu xuẩn như ngươi hành động bừa bãi sao? Thương hội Savaran này đã nằm trong tầm giám sát của cấp dưới tể tướng từ rất lâu rồi."
“K-không thể nào……!”
Một người tự xưng là cấp dưới của tể tướng đã xuất hiện trước William và đoàn tùy tùng trên đường họ tiến đến thương hội Savaran, chuyện đó xảy ra chỉ mới vài chục phút trước.
Từ trong bóng tối, họ vẫn âm thầm bảo vệ thương hội Savaran. Nhưng bọn quý tộc cùng pháp quan kéo đến lần này đã vượt quá khả năng ứng phó của họ, nên họ buộc phải tìm đến William cầu viện.
Nếu chính tể tướng Harold trực tiếp ra tay, ắt hẳn đối phương sẽ sinh cảnh giác mà co cụm vào trong hang ổ của mình.
Lợi dụng thân phận học sinh không mấy nổi bật của William để phơi bày tội trạng, sẽ tốt hơn là để tể tướng tự mình động thủ.
“Phiền toái thật đấy, nhưng… nếu là vì bạn của Baldr thì chẳng còn cách nào khác.”
“Thần vô cùng cảm tạ, điện hạ.”
Cái bẫy đã thành công ngay khoảnh khắc Selina bước ra quầy tiếp tân khi nghe thấy ồn ào.
Thật sự đúng là một màn kịch nực cười khi nhìn thấy tên kia thao thao bất tuyệt, hùng hồn diễn thuyết với vẻ mặt đắc thắng, mà chẳng hề biết bản thân đã lọt thỏm vào ván cờ được dựng sẵn.
“Hãy để chúng ta nghe từ miệng ngươi và tên nam tước ngu xuẩn kia, ai mới thực sự là chủ mưu đằng sau.”
Đến lúc này, hắn mới bàng hoàng nhận ra mình đã lao thẳng đầu vào chiếc bẫy được giăng sẵn, một chiếc bẫy vốn dĩ nhằm vào kẻ chống lưng hắn.
Mọi thứ, từ đầu đến cuối, đều đang nằm gọn trong lòng bàn tay của vị vua đáng sợ ấy.
Người đàn ông kia ủ rũ gục xuống. Hắn cùng với nam tước Paul đang bất tỉnh bị thủ hạ của tể tướng áp giải đi.
Ngày hôm sau, một thông báo được gửi đến Baldr và mọi người. công tước Malory, vốn vẫn là thân thích xa của hoàng tộc, buộc phải thoái vị, đồng thời hai, ba gia tộc nam tước và tử tước cũng bị nghiền nát.
Xem ra tên Paul ngu ngốc kia còn lỡ buột miệng khai ra những chuyện chẳng ai hỏi đến.
“Ừm, thật cảm ơn sự giúp đỡ từ người. Nhưng mà thế này thì thần lại thấy lo, không biết bộ máy thống trị của vương quốc có thật sự ổn hay không…?”
“Thôi, đừng nói nữa…”
Baldr và William chỉ còn biết bất lực thở dài.
Ngay cả một đại quý tộc được cếp vào hàng mười quý tộc lợn cũng bị đem ra điều tra, chuyện đó đã nói lên rõ ràng hơn bất cứ lời nào, về sự khốc liệt trong phản ứng của hoàng gia.
Dù cho có kẻ muốn đứng ra bênh vực, thì lời thú tội của Paul sau khi bị bắt cùng với lời chứng thực của William đã khiến tình thế trở nên quá bất lợi.
Nếu trong lúc ấy ai còn dám liều mạng bảo vệ bọn họ, thì e rằng chính địa vị của bản thân cũng sẽ bị cuốn trôi theo. Không một ai ngu ngốc đến mức chấp nhận gánh rủi ro ấy.
Thế nhưng, vẫn có những kẻ lớn tiếng tranh cãi rằng ít nhất cũng phải bảo vệ lợi ích của phe phái mình. Tuy vậy, phần lớn trong số đó lại là những kẻ mà chỉ cần điều tra nghiêm túc thì tội trạng sẽ lập tức bị phơi bày. Thế nên, chẳng mấy chốc bọn họ cũng rụt rè lùi bước, không dám lên tiếng thêm.
Bức màn âm mưu lần này, bất kỳ ai có chút hiểu biết về chính trị cũng có thể nhìn ra cốt lõi của nó.
Đó là lời nhắn từ Welkin, “Kẻ nào chống lại công cuộc cải cách của quốc vương, sẽ không có chỗ dung thân”
Nếu muốn, Welkin hoàn toàn có thể lôi toàn bộ âm mưu ra ánh sáng và chém sạch cả Bộ Tài chính. Thế nhưng, ông chỉ chọn trừng trị vài kẻ làm gương. Hành động ấy chính là minh chứng, đây không phải một cuộc truy sát toàn diện, mà là lời cảnh cáo.
Chỉ cần những kẻ kia còn biết ăn gian có chừng mực, và không công khai chống đối cho dù lợi ích có bị cắt xén, thì nhà vua sẽ vẫn bảo đảm cho họ một chiếc ghế ấm áp.
Ít ai đủ ngu ngốc để tiếp tục giữ thái độ chống lại hoàng gia sau khi đã được cảnh báo ngầm đến mức này.
Cũng có những kẻ ngốc thực sự trong hàng ngũ ấy, những kẻ còn ôm mộng làm đảo chính. Nhưng loại người đó thậm chí chẳng cần phải xử phạt công khai, rất có khả năng họ sẽ tình cờ gặp tai nạn, hoặc âm thầm biến mất không dấu vết. Phe phái có cùng mưu đồ của họ, chỉ cần nghĩ thôi cũng hiểu được kết cục sẽ ra sao.
Kết quả là, thế lực chống lại hoàng gia do đám quan liêu Bộ Tài chính làm trung tâm đã bị suy yếu nghiêm trọng. Ngược lại, phe cải cách đang dần trỗi dậy thành thế lực chính.
Dù rằng hơn phân nửa những kẻ trong phe này vốn trước đây đều thuộc về phe chống đối rồi quay lưng, nhưng điểm mấu chốt lại nằm ở chỗ, người dẫn đầu phe cải cách không phải kẻ nhân cơ hội, mà là người từ đầu đã thành tâm đối diện với vấn đề kinh tế quốc gia.
Ngân sách quân sự bổ sung đã được phê duyệt ở một mức độ nhất định. Trong Bộ Quốc phòng, người ta tranh luận kịch liệt về việc làm sao để tận dụng nguồn ngân sách ấy cho hợp lý.
Với điều kiện eo hẹp, việc sắp xếp thứ tự ưu tiên cho những dự án quân sự vốn bị trì hoãn bấy lâu nay trở thành điều tất yếu.
Nhưng Welkin vốn là kẻ lão luyện, ông không dừng lại ở đó. Nhà vua thiết lập một loại thuế mới cho việc lấy nước, dựa trên giả định rằng chiếc bơm tay do Baldr giới thiệu sẽ sớm lan rộng khắp vương quốc.
Đổi lại cho thứ thuế mới kia, vương quốc sẽ toàn quyền chịu trách nhiệm lắp đặt và bảo dưỡng những chiếc bơm.
Ban đầu, dân chúng còn tỏ ra bất mãn khi thuế khóa tăng thêm, nhưng vừa thoáng nhìn thấy sự tiện lợi của bơm tay, thái độ của họ đã đổi chiều nhanh như trở bàn tay. Lúc này, ngay cả những thôn làng xa xôi cách biệt thủ đô cũng dồn dập gửi đơn thỉnh cầu xin được lắp đặt bơm càng sớm càng tốt.
Thương hội Dowding và thương hội Savaran, hai nguồn cung cấp bơm tay chủ lực, bị nhấn chìm trong lịch trình dày đặc đến mức như muốn chết chìm vì công việc.
Dĩ nhiên, việc lập thêm thuế và gia tăng ngân sách đồng thời cũng mở rộng quyền lực cùng lợi ích của Bộ Tài chính.
Ngân khố càng phình to, cơ cấu hành chính càng rối rắm, thì quyền uy của bộ máy quý tộc lại càng thêm nặng ký.
Welkin cùng Harold khéo léo dắt mũi Bộ Tài chính bằng củ cà rốt treo đầu gậy, khiến thế lực chống đối hai người họ chỉ còn lại một nhóm nhỏ nhoi yếu ớt.
Có chính khách từng nói “Một kẻ trị quốc khôn ngoan sẽ biết sai khiến quan liêu, còn kẻ trị quốc ngu dại thì chỉ biết đối đầu cùng họ mà thôi”.
Một khi bộ máy quý tộc đã được xây dựng hoàn chỉnh, nó không thể nào dừng lại. Nếu quan liêu và chính trị gia trở mặt đối nghịch, ắt sẽ kéo theo hệ lụy năng nề, quấy nhiễu đến đời sống dân sinh.
Nhìn từ lẽ ấy, Welkin không thể nghi ngờ gì nữa, chính là mẫu hình của một chính trị gia ưu tú.
“Guha-ha-ha-ha! Hahaha! Mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của ta!”
Sau đó, vì cười đến mức mà Welkin tự làm đau cả cổ họng của mình, ông bị Harold với vẻ mặt đầy vẻ ngán ngẩm mắng cho một trận.

