Vua Welkin nhận được báo cáo từ thuộc hạ mà ông đã phái đến học viện kị sĩ. Ông quay nhìn người bạn lâu năm, tể tướng Harold, và nở nụ cười vui mừng.
“Hơ… hóa ra lại có một người có thể kiểm soát được tên nhóc William đó.”
"Vâng. Và dường như chính là chàng trai mà điện hạ vừa nhắc đến"
“Không thể nào mà năng lực của tên nhóc đó là nhờ vào dòng máu của gã đầu cơ bắp Ignis ấy. Nhưng… ta cũng không nghĩ hắn thừa hưởng nó từ mẹ mình.”
Nếu Ignis nghe được những lời lạnh lùng của vua, chắc chắn ông sẽ khóc ròng mất. Dường như cả thủ đô đều coi ông là một gã não cơ bắp mà thôi.
“Đúng là một đứa trẻ đáng sợ. Thần cứ tưởng họ sẽ đối địch với nhau, vậy mà tên nhóc đó dễ dàng khuất phục được nó. Đó là Hoàng tử William mà.”
“Ngươi có thể đừng nói về con trai ta như một đứa trẻ khó gần như thế được không?”
“Thần biết, thưa bệ hạ, nhưng ngài cũng nhận thức được có bao nhiêu người đã không còn hy vọng vào hoàng tử, phải không?”
“Ta thật sự xin lỗi.”
Dù ở bất cứ thế giới nào, bất kỳ bậc cha mẹ nào cũng sẽ coi đứa con út là đáng yêu nhất, bất chấp tính cách lập dị của chúng.
Welkin nổi tiếng là người keo kiệt và có phần tính cách khó chịu, nhưng về mặt này, ông cũng giống như mọi bậc phụ huynh khác.
“Chúng ta nên mừng rằng Hoàng tử William tạm thời đã bình tĩnh. Nếu trí tuệ và lòng dũng cảm của ngài ấy được tôi luyện tại học viện kị sĩ, điều đó sẽ mang lợi cho hoàng gia, dù về sau chúng ta giao ngài ấy vào một đơn vị kị sĩ hay cho nhận làm con nuôi.”
“Đúng như ngươi nói. Nhưng trong lúc này, ta cũng muốn chiêu dụ luôn cả con trai của Ignis.”
“Thần nghĩ điều đó hiện tại sẽ khó thực hiện.”
Harold thẳng thừng phản bác Welkin, người trông như sắp nghĩ ra một mưu kế xảo quyệt nào đó.
Kỹ năng trị vì của ông được đánh giá cao cả trong lẫn ngoài nước, nhưng ông có khuynh hướng sử dụng mọi thủ đoạn có thể, đồng thời thường đánh giá thấp những khó khăn thực tế của một vấn đề.
Chính tể tướng Harold là người phải chịu nhiều vất vả để làm dịu đi những tác động từ các kế hoạch của Welkin. Có lẽ cụm từ người vợ của vua trên chính trường chỉ tồn tại dành riêng cho ông ta.
Trong Chiến tranh Antrim mười hai năm trước, còn được gọi bằng những tên khác như Chiến tranh Ruột thừa, lãnh thổ của tử tước Antrim nằm về phía Đông Bắc của lãnh thổ Cornelius. Lãnh thổ đó có hình dạng dài và hẹp, nhô vào vùng đất của Vương quốc Haurelia. Các cuộc tuần tra biên giới của cả hai nước tình cờ va chạm nhau tại đường biên, và sự kiện này gây ra một phản ứng dây chuyền dẫn đến những cuộc xung đột khắp mọi nơi.
Lãnh thổ Antrim được gọi là ruột thừa của Mauricia vì hình dạng của nó. Lãnh chúa vùng đất nơi cùng toàn bộ gia tộc đã bị tiêu diệt trong chiến tranh. Hiện tại, lãnh thổ đó nằm dưới quyền kiểm soát trực tiếp của hoàng gia.
Vào thời điểm đó, Harold mới làm tể tướng chưa đầy sáu tháng. Ông thất bại cả trong việc cảnh báo Welkin, người quá hăng hái cho trận chiến đầu tiên với một quốc gia khác, lẫn việc thuyết phục phe cánh quý tộc bảo thủ.
Kết quả là, đàm phán hòa bình không tiến triển, ông không thể ngăn hành động của quân đội, và vương quốc chỉ được cứu vãn nhờ chiến thắng của Ignis, điều gần như là một phép màu.
Lúc đó, một binh đoàn kị sĩ đã được tổ chức lại tại thủ đô hoàng gia để gửi đi làm viện binh, nhưng ngay cả khi họ tập hợp toàn bộ lực lượng có thể, quân số thu được vẫn chưa đến bảy mươi phần trăm quân xâm lược của Haurelia.
Nếu họ tiến ra chiến trường trong tình trạng đó, Mauricia thực sự có thể đã sụp đổ hoàn toàn.
Để không bao giờ phải nếm trải tuyệt vọng như vậy nữa, Harold nghiêm khắc đặt ra nguyên tắc cho bản thân, nhằm trở thành điểm cân bằng đối với nhà vua.
Sau đó, ông thể hiện năng lực trong việc tái thiết Vương quốc Mauricia và xây dựng vị thế vững chắc trong cung điện, vừa là trợ lý, vừa là người giám sát nhà vua, một vị trí vốn vô cùng cần thiết.
“Bỏ qua chuyện quân sự đi, sự bất mãn của các quý tộc vùng biên giới sắp bước vào mức nguy hiểm rồi. Chúng ta đã phớt lờ vấn đề này suốt thời gian qua để tập trung vào việc hồi sinh kinh tế trong nước, nhưng thần tin rằng sớm thôi chúng ta phải thay đổi chính sách của Bộ Tài chính.”
“Hiểu rồi. Thời điểm cũng hợp lý, ta cũng đã quá mệt mỏi với nỗi sợ chiến tranh của họ.”
Sau sự tàn phá lãnh thổ và giảm sút dân số do chiến tranh, việc tái thiết kinh tế là vấn đề ưu tiên hàng đầu đối với Welkin và Harold. Họ đánh giá rằng việc ưu tiên vấn đề này sẽ giúp tích lũy sức mạnh quân sự tốt hơn về lâu dài.
May mắn thay, các chính sách kinh tế của họ như giảm thuế và duy trì cơ sở hạ tầng đã đem lại kết quả xuất sắc, và Vương quốc Mauricia trong vài năm qua đã đạt được sự thịnh vượng vượt trội so với quá khứ.
Tuy nhiên, Bộ Tài chính lại tỏ ra cực kỳ chống đối khi hai người muốn phân bổ số tiền dư thừa đó cho chi tiêu quân sự.
Bộ Tài chính lo sợ rằng việc mở rộng quân đội sẽ khiến quân đội lại chạy loạn một lần nữa. Họ kéo các quý tộc quyền lực, những người có lợi ích bị đe dọa bởi sự vùng dậy của quân đội, về phe mình và cứng đầu từ chối tăng ngân sách quân sự.
Họ nắm trong tay quyền lực lớn với ngân sách mà họ kiểm soát. Ngay cả với quyền lực độc đoán của nhà vua và sức mạnh của tể tướng, cũng không dễ để loại bỏ sự chống đối của họ.
Điều gì sẽ xảy ra nếu họ keo kiệt trong việc bảo vệ con cừu ngày càng béo, ngay cả một đứa trẻ cũng hiểu rằng không thể mong đợi lòng tốt từ con sói. Tuy nhiên, dường như ngay cả thực tế hiển nhiên ấy cũng trở nên khó chấp nhận khi cả đám bị tiền bạc làm cho mờ mắt.
Dẫu vậy, chiến tranh chắc chắn cũng là một cơn ác mộng đối với Bộ Tài chính.
Nếu đó là một cuộc chiến hủy diệt và chiếm lấy đất đai của họ để biến thành thuộc địa của quốc gia, thì còn khác. Nhưng một cuộc chiến giữa hai quốc gia ngang sức sẽ trở thành chiến tranh tiêu hao. Cuộc chiến như vậy chỉ rút kiệt nhân lực và tài nguyên mà không tạo ra gì hoặc mang lại lợi nhuận nào. Không chỉ vậy, ngân sách quý giá mà họ quản lý cũng sẽ chịu áp lực trong khi ngân sách quân sự liên tục tăng lên.
Đó chính là điều đã xảy ra trong Chiến tranh Antrim.
Con người tham gia vào các công việc tài chính có xu hướng đo lường mọi thứ bằng tiền bạc. Họ thậm chí không nghĩ rằng việc làm như vậy sẽ dẫn đến những hành động chẳng khác gì phản bội đất nước của chính mình.
Chẳng hạn, nếu có một cuộc xung đột xảy ra vì một vùng đất hoang vu, bạc màu, nếu bằng cách nhượng lại mảnh đất cằn cỗi đó họ có thể tránh mất ngân sách và nhân lực, thì tốt hơn là cứ nhượng nó đi. Đó là cách suy nghĩ của những người như vậy.
Tuy nhiên, một vùng đất hoang cằn có thể dễ dàng được biến thành căn cứ quân sự, hoặc có thể tồn tại các nguồn tài nguyên ngầm, hoặc có thể có lợi thế về địa lý giúp quân đội dễ dàng đi qua nơi đó để bảo đảm an toàn cho người dân. Nhưng những người trong Bộ Tài chính lại cố tình bỏ qua những yếu tố vô hình như vậy và ưu tiên bảo vệ lợi ích của riêng họ.
Những quan chức đã mục nát như vậy chẳng khác nào nhũng con ong được nuôi trong tay áo, phá hoại đất nước từ bên trong.
Welkin thở dài dài.
“Bọn quý tộc ở Bộ Tài chính chắc chắn không hài lòng với sự thịnh vượng ở Cornelius đâu.”
Sự phát triển ở ở một vùng xa xôi hẻo lánh mà họ không tham gia có thể làm lung lay nền tảng lợi nhuận của họ.
Ngân sách được phân bổ từ chính quyền trung ương nắm trong tay sinh mệnh của các vùng địa phương. Hệ thống chính quyền tập trung như vậy chính là nguồn gốc quyền lực của họ.
Một vùng địa phương có khả năng tự chủ tài chính chẳng khác nào một đối thủ kinh doanh đối với họ.
Chẳng hạn, đã có một quý tộc kiên quyết cho rằng phương pháp sản xuất đường ở lãnh thổ Cornelius phải được công khai vì lợi ích công nghiệp quốc gia.
Welkin đã dập tắt nỗ lực này, nhưng thương hội Savaran, vốn đã giành được thị trường mới thông qua thương hội Dowding, đang mở rộng phân phối sản phẩm sang các nước khác. Chẳng đời nào bọn họ có thể ngồi yên nhìn chuyện này.
Chắc chắn họ sẽ tìm cách phá hoại bằng cách huy động các quý tộc đồng minh của họ.
Trước hết, ảnh hưởng của Ignis không hề yếu như những tin đồn trêu chọc ông. Ngược lại, nếu Ignis muốn, ông có sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến mức có thể kích động quân đội và tiến hành một cuộc đảo chính.
Một người mà bạn có thể dựa lưng vào trên chiến trường còn quý hơn bất kỳ tiền bạc tài sản nào. Lũ quý tộc chưa từng trải qua chiến trận thật sự chẳng hiểu điều đó. Bất cứ ai từng chiến đấu cùng Ignis đều sẽ nhận ra giá trị của ông và muốn thiết lập quan hệ thân thiện với ông.
Tóm lại, một cuộc đụng độ trực diện giữa Bộ Tài chính và các lãnh chúa vùng biên giới chỉ đem lại thảm họa cho Vương quốc Mauricia. Suy nghĩ của Welkin và Harold về điều này hoàn toàn giống nhau.
“Tăng cường giám sát họ đi.”
“Cũng để ý tên nhóc Baldr và những người bạn của nó nữa. Bản năng của ta bảo rằng một ngày nào đó tên nhóc đó sẽ trở thành lá bài chủ lực của chúng ta.”
“Theo ý của bệ hạ.”

