Vol 1

Chương 2: Vị khách đến từ phương Đông, phần 10

2025-09-17

1

Tiếng sáo ấy là từ Glymur và Cell, cả hai được gửi ra để thám thính khu rừng.

Baldr cảm thấy bối rối khi cuộc tấn công diễn ra sớm hơn dự tính.

(Chết tiệt! Selina và Seyruun đều đang ở đây mà.)

"Miranda, Jamqa, Mistol, chúng ta sẽ ngăn chúng ở vùng ngoài! Cậu chủ đưa người còn lại di tản tới nơi an toàn!"

Baldr bình tĩnh trở lại khi nghe thấy Zirco ra lệnh.

"Hiểu rồi. Nhờ mọi người câu kéo một chút thời gian. Em trông chờ vào mọi người."

Sau cuộc trao đổi ngắn ngủi, Zirco liền huýt một tiếng sáo.

Từ phía khu rừng, một tiếng sáo tương tự vang lên đáp lại Zirco.

"Pipipi-"

Đó là mật mã mà nhóm Zirco đã chuẩn bị sẵn từ trước.

"Hừm… chỉ có mười hai à. Chúng coi thường chúng ta quá đấy."

Đã nửa tháng kể từ khi cô đến nơi nay, cơ hội để tham gia một trận chiến cũng đã đến, khuôn mặt của Zirco biến đổi, tựa như một loài thú săn mồi đang tham lam, chờ đợi con mồi của mình.

Thật ra thì, việc đội của Torus đến nhanh như vậy cũng là có lí do của nó.

Vì Maggot đã đi đến biên giới để thám thính tình hình.

Chiến lực mạnh nhất của lãnh thổ nhà Cornelius không có mặt ở đây là một tin không thể nào tốt hơn cho kế hoạch đột nhập.

Maggot chắc chắn chính là tồn tại đáng sợ nhất cho những người sống ở lãnh thổ của hầu tước Selvi.

Không quá khi nói rằng sự hiện diện của Maggot ảnh hưởng mạnh mẽ đến sĩ khí của binh sĩ.

Để có thể thực hiện thành công kế hoạch đột nhập này, Torus cùng người của anh phải băng qua biên giới, tiến vào khu rừng phía Bắc mà không hề nghỉ ngơi.

Kể cả thế, hành quân qua một khu vực rừng rậm như thế này cũng cực kì khó khăn dù là đối với những chiến binh được huấn luyện chính quy như đội của Torus.

Với thể chất phi thường của một kị sĩ xuất sắt như Torus, băng qua một cánh rừng mà không bị lạc để tiếp cận đến mục tiêu cũng là nhiệm vụ gian nan.

Dù anh ta tin rằng mình đã chuẩn bị kĩ càng trước khi đi, lương thực và nước uống giảm dần ngày qua ngày cộng với áp lực từ việc thể lực suy giảm do không ngủ cũng khiến cho đội của Torus kiệt sức.

"Gần tới rồi. Cố lên mọi người."

Torus lên tiếng động viên mọi người, cũng là để xốc lại tinh thần cho chính mình. Anh ta nhận ra rằng cánh rừng đã bớt dày đi và ánh nắng đã có thể xuyên qua tán cây rọi xuống mặt đất.

Đúng như dự đoán, mục tiêu của bọn họ không còn xa nữa.

Có nên tấn công trực diện luôn không, hay là nên nghỉ ngơi một chút trước khi bắt đầu nhiệm vụ, khi mà thời cơ đã chín muồi.

Với việc cơ thể đã hoàn toàn kiệt sức, Torus nghiêng về vế sau hơn. Vào lúc đó, một tiếng huýt sáo vang vọng lên khắp cánh rừng tĩnh lặng.

Người đã phát hiện ra nhóm của Torus đầu tiên là Cell, hiện đang đứng trên một cành cây để thám thính tình hình.

Dù bọn họ đã ngụy trang sao cho giống với thổ phỉ, cách duy chuyển trông không khác gì một kị sĩ Haurelia chính quy không thể qua mắt được một người dày dặn kinh nghiệm chiến trận như Cell.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là quân tiên phong của hầu tước Selvi mà Baldr đã nói tới.

Cell khẽ cười mỉm khi nhìn thấy những kị sĩ Haurelia mà anh đã từng chạm trán vô số lần trong quá khứ.

(Hihihi! Vậy cho ta xin trước nhé.)

Cứ hạ gục được một tên là được trả mười đồng vàng, sống hay chết không quan trọng, một con số không hề tệ. Ngay lúc này đây, trong đầu Cell đang nghĩ tới việc nẫng tay trên các đồng đội khác.

Anh ta rút con dao ra từ bên hông, nhắm vào lưng của một tên đang hoang mang vì tiếng sáo và ném.

"Keng!"

Một tiếng kim loại khô khốc vang lên, hai trong số ba con dao mà anh ta vừa ném đi đã bị đánh bay.

Đó là Torus, anh ta đã phản ứng đủ nhanh để rút kiếm ra và chặn những con dao đang bay tới.

"Bên kia!"

"Tsk! Tên khốn đó giỏi hơn mình nghĩ."

Cell nhảy từ cành cây này qua cành cây khác và ẩn nấp chờ thời cơ khác.

Đối với một người chuyên sử dụng dao như Cell, chiến đấu theo nhóm ở địa hình bằng phẳng không có chỗ để ẩn nấp như thế này không phài sở trường của anh ta, ẩn nấp trong rừng và giao tranh bất ngờ mới là cái mà anh ta giỏi nhất.

"Dù sao thì mình cũng kiếm được mười đồng vàng rồi."

Ngay lúc đó, tay kị sĩ bị Cell ném dao trúng ở vai khuỵu xuống và ngã gục xuống đất.

Con dao ấy được phủ một lớp độc tê liệt có tác dụng ngay lập tức khi tiếp xúc.

"Má nó!"

Torus không thể kiềm nén được cảm xúc và chửi thề, sau đó anh ta vung thanh kiếm chém tên kị sĩ đã ngã xuống với không một chút do dự.

Không ai được phép trở thành tù binh trong nhiệm vụ lần này.

Bất kì ai không còn khả năng chiến đấu được nữa, những người còn lại sẽ kết liễu kẻ đó, đó chính là lời thề máu mà bọn họ đã thực hiện trước khi lên đường thực hiện nhiệm vụ.

Cổ họng của anh ta bị cắt một cách chuẩn xác, tay kị sĩ đó chỉ kịp ho một tiếng, máu phun ra khỏi miệng và anh ta liệm đi.

"Đi thôi. Đã tới đây rồi thì không thể rút lui nữa."

Nếu được, Torus muốn cả đội được nghỉ ngơi và thám thính trước để lựa chọn mục tiêu. Nhưng bây giờ cả đội đã bị phát hiện, rút lui đồng nghĩa với thất bại.

Những người lính khác gật đầu và lặng im bám theo Torus. Bọn họ phóng nhanh về phái trang trại.

Với cường hóa cơ thể, bọn họ thực sự di chuyển nhanh như một cơn gió, lá cây trong rừng đều bị cuốn bay tứ phía.

"Không kịp mất…!"

Baldr đang hoảng loạn.

Lũ trẻ đã bắt đầu di tản vào trong lều ngay khi tiếng sáo đầu tiên vang lên.

Dạo gần đây, họ sử dụng tiếng sáo này báo hiệu giờ ăn nên lũ trẻ hoàn tất công tác ẩn nấp vừa kịp thời gian.

Nhưng thứ nằm ngoài dự tính của Baldr ở đây là sự hiện diện của Selina và Seyruun.

Lũ trẻ làm việc ở nông trại đã được huấn luyện cách sơ tán an toàn mà chính chúng cũng không nhận ra, nhưng Selina và Seyruun thì không được như vậy, họ không biết phải làm thế nào trong tình cảnh như thế này.

Thêm nữa, Seyrunn cũng không muốn tách ra khỏi Baldr nên bọn họ đã lỡ mất thời gian vàng để di tản.

Badlr tự trách bản thân vì đã quá sơ suất mà không dặn dò Seyruun từ trước.

"Miranda! Yểm trợ cho bọn tôi!"

"Để đó cho tôi!"

Sau khi nhận lệnh từ Zirco, Miranda bắt đầu bắn những mũi tên đi với tốc độ mà mắt thường khó có thể theo kịp.

Kĩ thuật của cô ấy càng sắc bén hơn khi kết hợp với phép cường hóa cơ thể chuyên dụng cho cung thủ. Một chiến binh có thể bắn tên với một tốc độ và sức công phá khủng khiếp như thế, cho dù tìm kiếm khắp Vương quốc Mauricia cũng không đếm đủ một bàn tay.

Với những kị sĩ được đào tạo bài bản với giáp trụ toàn thân như đội của Torus, những đòn tấn công như thế này gây cho họ rất nhiều khó khăn.

Thông thường, bọn họ có thể chặn mũi tên bằng cách hướng chúng vào phần giáp dày, nhưng hiện giờ thì không thể làm thế được vì họ đang cải trang thành thổ phỉ.

Tất nhiên đội của Torus cũng không phải là yếu, chỉ là đối thủ của họ lần này quá mạnh.

Một tên kị sĩ bị thương nặng do đã đưa ra phán đoán sai lầm trong khoảnh khắc đó, sau đó lại thêm một tên khác nữa cũng bị thương nhẹ.

Một tổn thất không nhỏ đối với Torus, nhưng Zirco lại tặc lưỡi khi nhìn thấy một cung thủ điêu luyện như Miranda cũng chỉ có thể loại một tên ra khỏi vòng chiến đấu.

(Chúng mạnh hơn mình nghĩ. Cũng may là không có tên nào cùng đẳng cấp với chị đại ở đây.)

"Jamqa, Mistol, chúng ta sẽ chặn chúng lại ở đây! Giữ chúng lại cho tới khi những người khác có thể vòng qua và tấn công vào mạn sườn của chúng!"

Zirco cố gắng phóng đại sự hiện diện của quân tiếp viện bên phe mình, nhưng đội của Torus vẫn không hề tỏ ra một chút nao núng.

Từ vị trí đó, bọn họ có thể nhìn thấy được Baldr, Seyruun và Selina và chuyển hướng tấn công và phía họ.

Nếu muốn moi móc thông tin, lũ trẻ chưa chắc đã là mục tiêu mà bọn họ cần nhắm tới, nhưng từ trang phục của Baldr và hai cô gái còn lại có thể nhận ra được họ đều có địa vị quan trọng, lẽ dĩ nhiên, cả ba đều thu hút sự chú ý từ kẻ địch.

Mặc dù có hơi muộn màng, Glymur và Cell cũng đã kịp hội quân từ phía sau và bắt đầu tham chiến, nhưng Zirco đã đánh gía thấp chênh lệch giữa sáu  người bên phe mình và mười người bên phe địch.

Nếu vừa đánh vừa lùi, cô tin rằng nhóm của cô dư sức khiến cho kẻ địch hỗn loạn dù chúng mạnh cỡ nào, nhưng khoảng cách với Baldr và hai cô gái là quá gần để họ có thể làm như vậy.

'Uwah!"

Một tên kị sĩ ngã chúi về phía trước và gục xuống.

Cứ như thể rằng hắn ta bị rơi vào một cái hố vậy, chân của anh ta bị lún xuống đất tới tận ống đồng.

Torus đoán rằng đây là một cái bẫy đã được chuẩn bị từ trước, nhưng Zirco biết đó là pháp thuật của Baldr.

"Yosh! Đẩy lùi chúng đi!"

Zirco vung thanh đại kiếm năng nề của mình cứ như thể nó chỉ là một cành cây vậy, với một lực tay đáng nể như thế, cô thật sự xứng đáng với cái danh Cuồng Phong của mình.

Đúng như dự đoán, đội của Torus buộc phải ngừng tiến công và chuyển sang trạng thái phòng thủ.

Đòn tấn công của Zirco nặng tới mức chúng khiến cho cơ thể của họ bị chấn động một hồi dù chỉ chặn lại trong chốc lát. Sức mạnh của Zirco hoàn toàn không phải là phóng đại.

 Ở phía khác, cặp song kiếm của Jamqa lóe sáng dưới ánh mặt trời chói chang, anh ta kìm chân hai tên  cùng một lúc.

Mistol ép góc một tên kị sĩ bằng những đòn tấn công liên tiếp với một sức mạnh không tưởng. Cell và Miranda lợi dụng tầm tấn công dài của mình gây nên sự hỗn loạn trong đội hình địch.

Glymur, với kích thước cơ thể vượt trội của anh ta, đá bay một tên kị sĩ và khiến hắn không thể tiếp tục chiến đấu được nữa, có vẻ như trận chiến sẽ sớm hạ màn.

Tuy nhiên, Zirco nhận ra rằng đây chỉ là ảo tưởng của bọn họ.

"Chúc may mắn."

"Mong rằng ở kiếp sau, chúng ta vẫn là đồng đội."

Những kị sĩ này chỉ đang giả vờ giằng co với nhóm của Zirco để kìm chân bọn họ, nhờ thế, Torus có thể thoải mái hành động.

Torus, người mạnh nhất bên phe kị sĩ, nhanh chóng lao ra khỏi vòng chiến đấu, Zirco đã không thể ngăn cản được anh ta.

Nhóm của Torus đã dùng tính mạng của họ để đánh cược vào kế hoạch này, và họ đã thành công qua mặt được cả những lính đánh thuê kì cựu.

"Tsk! Vậy ra đây mới là mục tiêu ngay từ đầu của chúng!"

Kể cả khi tình huống xấu nhất xảy ra và chỉ còn một mình Torus sống sót, miễn là bọn họ đem về một con tin có giá trị về mặt thông tin, như thế là đã thành công.

Những kị sĩ này đã chuẩn bị tình thần hi sinh ở một vùng đất xa lạ, bị vứt bỏ như những con cờ không hơn không kém.

Nhóm tử sĩ này đã chuẩn bị sẵn sàng và chu đáo để dồn toàn lực nhắm vào Baldr và hai cô gái.

"Xin lỗi cậu chủ! Xin hãy cố gắng giữ vững!"

Với sự hậu thuẫn của đồng đội, Torus sẽ là một mục tiêu cực kì khó nhằn, Zirco hiểu rõ điều đó hơn bất kì ai.

Nhưng dù thế, ngoại trừ tiếp tục tập trung vào đối thủ trước mặt , cô cũng không thể làm gì khác được.

Chỉ từ cái nhìn đầu tiên, Baldr cũng đã nhận ra Torus là một kị sĩ xuất sắc.

Hầu tước Selvi thèm khát bí mật ở lãnh thổ gia tộc Cornelius đến mức gửi cả một người nguy hiểm như thế đến đây. Baldr nhận ra rằng mình đã xem thường tham vọng của Hầu tước Selvi.

(Tiêu rồi! Đều tại mình cả!)

Người đàn ông này thậm chí có thể là một nhân vật nổi bật trong hàng ngũ kị sĩ của gia tộc Selvi.

Baldr chưa bao giờ nghĩ rằng phía bên kia lại cử một nhân lực quý giá như thế đi làm một nhiệm vụ nguy hiểm như thế này, kể cả khi phải mạo hiểm vứt bỏ anh ta như một con tốt thí.

Baldr đoán rằng cùng lắm phe địch cũng chỉ gửi một nhón lính đánh thuê tới mà thôi.

Không chỉ đoán sai vể mặt lực lượng địch, giờ đây sự bất cẩn của cậu còn mang lại nguy hiểm cho hai ngưởi con gái mà cậu vô cùng yêu quý.

Đây thật sự là một sai lầm không thể tha thứ.

Seyruun sẽ ngoan ngoãn di tản nếu đối phương thật sự chỉ là mấy con sói hoang.

Nhưng sự hoảng loạn mà Baldr thể hiện ra khiến cho cô từ chối làm điều đó.

Nếu cô biết rằng đó không phải là mấy con sói hoang thông thường, mà là kị sĩ được Hầu tước Selvi phái tới, cô sẽ ngay lập tức báo cho Ignis và mặc kệ lời nói của Baldr.

Cho đến cuối cùng, sự tự phụ của Baldr đã gây ra một lỗi lầm nghiêm trọng, giờ đây sự an toàn của hai cố gái bị đe dọa, và cũng không có ai có thể báo tin về dinh thự trong tình huống khẩn cấp này.

Đó chính xác là lí do Baldr phải liều mạng bảo vệ hai cô gái đấy.

Cậu lặng lẽ rút thanh kiếm ra và chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Và thêm một sai lầm mà cậu đã phạm phải, cậu không mang theo giáo nhằm tránh gây sự chú ý.

Torus cũng không có mang theo giáo, nếu có giáo trong tay, Baldr sẽ có lợi thế cực lớn về tầm tấn công.

"Không muốn chết thì ngoan ngoãn đi theo ta."

"Hih!"

Seyruun và Selina theo bản năng cảm thấy sợ hãi trước những lời nói của Torus vang lên nặng nề trong không khí. Cơ thể họ run rẩy.

f7a32698-5fa6-45ec-b1c1-f224e94a0cd9.jpg

Torus không tấn công Seyruun và Selina ngay lập tức vì linh tính của anh ta mách bảo rằng Baldr là một đối thủ mạnh.

Lí trí của anh ta thì nói rằng Baldr chỉ là một đúa trẻ thông thường, nhưng Torus biết trên chiến trường, đôi khi phải tin tưởng vào linh tính của mình nhiều hơn.

Đôi khi chúng lại đúng trong một số trường hợp.

Ngoài ra, đứa trẻ với khuôn mặt có thể bị nhầm lẫn với một đứa bé gái này đang tỏa ra một luồng sát khí không khác gì một lính đánh thuê lâu năm, đó là điều duy nhất anh ta chắc chắn.

Torus cẩn thận rút ngắn khoảng cách, và điều đó làm Baldr phải tắc lưỡi.

Cậu ta đang mong rằng đối thủ sẽ mất cảnh giác khi nhin thấy vẻ bề ngoài của cậu.

Người ta thường nói đến cả hổ khi săn thỏ cũng phải dồn toàn lực, Vì sự thành công của nhiệm vụ, Torus sẽ không nương tay dù chỉ là một chút.

"Dù ta có phải trả giá bằng mạng sống, ngươi cũng không thể chạm tay vào họ được."

Câu nói mà Baldr vô tình thốt ra khiến cho Torus nhận ra rằng cho dù có chết, đứa trẻ trước mặt mình cũng sẽ không bỏ cuộc.

Một bất ngờ lớn.

Không phải ai cũng sẵn sàng đón nhận cái chết một cách dễ dàng.

Tính luôn cả Torus, anh cũng chỉ có thêm mười người nữa tham gia vào nhiệm vụ đột nhập lần này, một con số thấp hơn anh ta tưởng tượng.

Anh ta cũng chỉ tập hợp vừa đủ số lượng khi nhận thêm ba người nữa là cấp dưới của Dorun.

Và một tên nhóc cũng chỉ mới khoảng mười tuổi lại làm được điều đó, điều đó làm cho Torus không thể không ngạc nhiên.

Torus cũng hiểu rõ rằng những chiến binh với ý chí như thế sẽ biến thành một chiến binh kiên cường, không bao giờ từ bỏ dù bất kỳ giá nào, dù tình huống có tuyệt vọng đến đâu.

"Vậy thì ta chỉ cần đánh gục và mang ngươi đi thôi."

Kể cả khi đối thủ là một đứa trẻ, Torus vẫn công nhận Baldr là một đối thủ xứng tấm cần phải bị đánh bại. Anh ta ngay lập tức tăng tốc và rút ngắn khoảng cách với Baldr.

Baldr ném một hòn đá với một tốc độ mà mắt thường khó có thể theo dấu được, cứ như thể là cậu đã đoán được hướng di chuyển của Torus vậy.

Nếu là một tên cướp thông thường, hòn đá đó đã đủ để lấy mạng đối phương, nhưng với một kị sĩ ở đẳng cấp như Torus, nó quá rõ ràng.

Nhưng khi Torus chuẩn bị né, hòn đá to bằng nắm đấm trẻ con vỡ ra thành từng mảnh nhỏ ngay trước mặt Torus.

"Phá!"

"Unuh!?"

Hòn đá đã biến thành cát và bay vào mắt Torus, che hết tầm nhìn của anh ta.

Nếu là pháp thuật bình thường, Torus có thể vô hiệu hóa nó ngay lập tức, nhưng đúng như dự đoán của Baldr, anh ta khong thể hóa giải ma thuật khi mục tiêu của nó là một vật thể vô tri ngaytrước mặt anh ta thay vì là bản thân anh ta.

(Tên nhóc này… đúng như mình nghĩ, phải giết nó bằng mọi giá.)

Torus bỏ qua việc hồi phục lại thị giác của mình và nhắm mắt lại, tập trung vào các cảm quan khác của mình.

Torus không biết rằng Baldr chính là người thừa kế của gia tộc Cornelius.

Anh ta chỉ nghĩ rằng nếu có thể bắt giữ được cậu thì sẽ rất có lợi cho tương lai, nhưng Torus quyết định rằng nếu không bung hết sức mà chiến đấu thì sẻ rất nguy hiểm.

Baldr lợi dụng hình thể nhỏ con của mình và cúi thấp xuống, nhắm vào ống đồng của Torus.

Mục đích cuối cùng của Torus là trở về lãnh thổ gia tộc Selvi, nếu bị thương ở chân thì kế hoạch của họ sẽ bị phá sản.

Torus cảm nhận được sự hiện diện của Baldr mà không cần dùng tới mắt, anh ta có thể cảm nhận lưỡi kiếm sắc bén của Baldr rõ như lòng bàn tay mình.

Anh ta né đòn tấn công của Baldr mà không hề có một chút hoảng loạn nào. Sau đó, anh ta cố gắng đạp lên lưỡi gươm của Baldr nhằm vô hiệu hóa khả năng tấn công của cậu.

Cú chém hoàn hảo vừa rồi không chỉ trượt mục tiêu, mà lưỡi kiếm của Baldr còn sắp giữ chặt. Ngay lập tức, Baldr không hề do dự mà thả thanh kiếm ra.

Từ việc dễ dàng buông bỏ vũ khí như thế, có thể thấy rằng bản năng chiến đấu của Baldr đã vượt xa một chiến binh thông thường, đúng như Torus đã dự đoán.

Ngay cả một chiến binh điêu luyện như Torus cũng bị bất ngờ trước hành động của Baldr.

Với khả năng chiến đấu của Baldr, làm mất vũ khí không khác gì một hành động tự sát cả.

Nhưng Torus không thể dừng cái chân mà anh ta dùng để đạp xuống nhằm giữ lấy thanh kiếm của Baldr .

Ngay khoảnh khắc mà chân Torus tiếp đất, Baldr rút con dao từ trong túi của cậu ra và đâm mạnh vào mu bàn chân của Torus.

Có câu nói như thế này, hãy để thịt mình bị cắt để chặt đứt xương của kẻ thù.

Torus hiểu rằng vì sự thành công của nhiệm vụ lần này, anh ta không được phép bị thương tới một mức độ nhất định, nhưng khi biết rằng anh ta không thể né được, anh chấp nhận một sự hi sinh cần thiết.

Và ngược lại, Baldr đã hi sinh thanh kiếm của mình để đổi lấy một vết thương không quá nghiêm trọng trên người anh.

Có vẻ như cậu ta chưa bao giờ tham gia một trận chiến mà hai bên sẽ không tiếc bất cứ giá nào để lấy mạng nhau.

Trong những tình huống như thế, tài năng chỉ huy của một người lại có ích hơn tài năng võ thuật.

Nếu ý định Baldr ấy là dành lấy thắng lợi với tư cách là một chỉ huy, đó là một quyết định đúng đắn.

Nhưng ngay lúc này đây, cậu ấy đang chiến đấu dưới tư cách là một chiến binh, và hơn nữa , đối thủ của cậu là Torus...

Trong một khắc, mọi thứ dường như đang trôi chậm lại trong mắt của Torus.

Sau đó, anh ta thầm cầu nguyện cho kẻ thù mà mình tôn trọng được sang thế giới bên kia một cách yên ổn và vung thanh kiếm về phía cổ của Baldr mà không thể hiện một chút lòng thương xót.

"Gaki-!!"

Baldr chỉ kịp đưa tay phải lên một cách vô thức, có thể nó là một thói quen mà cậu đã hình thành từ những buổi huấn luyện khắc nghiệt với Maggot, đó là lời giải thích hợp lí duy nhất mà cậu có.

Tay phải của cậu đã thả thanh kiếm và tay trái của cậu thì giữ con dao đang đâm vào mu bàn chân của Torus.

Nhờ thế, cậu kịp đỡ thanh kiếm bằng tay phải của mình, nhờ vào đồ bảo hộ mà cậu đeo ở mu bàn tay. Nếu cậu đỡ bằng tay trái, chắc chắn cả tay và đầu cậu đều phải lìa khỏi thân.

Tuy nhiên, thể chất giữa cả hai vẫn có sự chênh lệch lớn. Tay phải lẫn thế phòng thủ của cậu bị bẻ gãy, cả cơ thể cậu văng ra xa hơn mười mét.

Cô thể cậu còn bật lên ba lần khi tiếp xúc với mặt đất, tạo ra hằng hà sa số vết thương trên làn da trắng như ngọc của cậu.

Còn về cái tay bị gãy, có thể thấy rõ xương lòi ra ở ở phía trong của tay cậu.

Baldr vẫn sống sót, nhưng ai cũng biết cậu đã không còn tí sức lực nào để đứng dậy được.

Kể cả Torus cũng không khỏi cảm thấy thán phục.

(Có thể phòng thủ trong thời khắc như thế, đó là sức mạnh thật sự của nó? Hay chỉ là may mắn? Dù là thế nào thì thằng nhóc vẫn là một chiến binh đáng sợ.)

"Cậu chủ!"

"Baldr!?"

Selina và Seyruun hét lên và cố gắng chạy về phái Baldr, nhưng Torus đã kịp giữ lấy họ.

Cân nặng của cả hai khá nhẹ nên Torus vẫn có thể vác cả hai chỉ với một tay.

"KHÔÔÔÔÔÔNG! BỎ TAY RA! CẬU CHỦ!"

"THẢ RA! TA NÓI LÀ THẢ RA! CÁI TÊN KHỐN NÀY!"

Ca hai cố gắng dùng hết sức để giãy giụa, nhưng với một chiến binh như Torus, những thứ đó là vô ích.

"Tsk-!"

Zirco chứng kiến toàn bộ cuộc chiến mà chỉ biết tặc lưỡi.

Mọi thứ bên phía cô đều đang tiến triển đúng hướng, bọn họ còn làm đối thủ bị thương, nhưng quân số của chúng vẫn không hề giảm.

Nếu thêm cả Torus, rõ ràng họ chính là phe bị bất lợi.

(Tên nhóc đó vẫn chưa chạm tới cấp độ như chị đại, nhưng không thể phủ nhận cái tên kia cũng thuộc dạng quái vật.)

Từ cuộc chiến của cả hai, Zirco có thể cảm nhận được Torus là người có chiến lực khủng nhất ở đây.

Ở thế giới này, có những con kẻ sỡ hữu sức mạnh khủng khiếp mà đến cả những cao thủ hạng nhất cũng không tài nào có thể đạt đến dù có cố gắng đến đâu.

Nếu một lính đánh thuê mà gặp phải những kẻ như thế, chỉ có một thứ mà họ có thể làm.

Khi mà chiến thắng đang đến gần, bọn họ sẽ cố gắng giữ mình hết sức có thể để tránh những tình huống gây nguy hiểm đén tính mạng. Còn nếu đang thua thì chạy là cách nhanh nhất.

(Cậu chủ à, cậu là một chỉ huy tốt, nhưng hôm nay có vẻ không phải là ngày của cậu.)

Ý nghĩ về việc chạy thoát thân đã hình thành trong đầu của Zirco.

Không nhận được tiền thưởng thì cũng tiếc thật, nhưng nhìn tình trạng của người thuê thì cô không nghĩ họ sẽ được trả.

Về mặt tình cảm, cô muốn cứu Baldr, nhưng với lí trí của một lính đánh thuê, cô muốn nhanh chóng rút khỏi một cuộc chiến mà không có cơ hội thắng nào.

"Làm ơn! Tỉnh dậy đi! cậu chủ! cậu chủ!"

"Baldr! Đứng dậy đi! Đứng dậy đi!"

(Tiếng hét của họ nghe thật xa xăm.)

Sau khi trúng một đòn tấn công nhu thế, cậu vẫn còn giữ một chút sự tỉnh táo đã chẳng khác gì một điều kì diệu,

Cậu đã mất cảm giác từ khuỷu tay trái trở xuống, cứ nhu thể tay cậu đã bị cắt rời khỏi cơ thể cậu vậy.

Miệng của cậu thì đầy máu, cậu muốn phun chúng ra, nhung với tình trạng của cậu như hiện giờ thì điều đó là không thể.

(Chị Sey, Selina… đừng khóc như thế chứ.)

(Vì em sẽ bảo vệ cả hai người.)

Baldr rất muốn nói như thế với hai cô gái quan trọng hơn bất kỳ ai đối với mình, trong khi nghe tiếng hét không ngừng của họ, nhưng cậu nhận ra rằng mình không có cách nào để làm điều đó.

Kể cả khi cậu muốn vung kiếm, tay cậu hoàn toàn không còn một chút cảm giác nào.

Có vẻ như khi đầu cậu cũng bị trúng đòn, ống bán nguyệt trong tai cậu bị chấn động và cậu còn thậm chí không thể phân biệt giữa trời và đất nữa.

Làm thế nào mà cậu có thể bảo vệ cả hai khi phải đối mặt với một kẻ thù đáng sợ như thế.

Mất đi Seyruun?

Mất đi Selina?

Cả hai đã đổng hành cùng cậu khi Baldr chỉ là một đứa trẻ, và cả hai đang bị bắt cóc trước mặt cậu. Và tất cả đều là do cậu đã quá mức tự phụ.

(Cậu đang làm thế, giờ không phải là lúc ngủ đâu?)

(Không nghe thấy tiếng hét của hai cô gái à?)

(Baldr, cậu đang làm cái quái gì thế?)

Mình muốn… sức mạnh.

Ngay bây giờ.

Cho dù phải trả giá bằng mạng sống.

Làm sao mà mình có thể ngả lưng được khi mà những người quan trọng đang cần mình giải cứu.

(Đúng rồi đấy, sao lại không chiến tới cùng khi mà có một samurai ngay sau lưng cậu đây.)

(Một trận chiến mà ta luôn chờ đợi đang ở ngay trước mặt đây.)

(Và nó còn một một trận chiến mà cậu sắp thua rồi nữa.)

(Giờ là lúc mà trái tim của cậu phải run rẩy như là một chiến binh thực thụ.)

Cơn thôi thúc hung tợn đang ngủ yên bên trong Baldr bỗng trỗi dậy, và trước khi cậu kịp nhận ra, những suy nghĩ của mình đã bị nuốt chửng trong dòng xoáy đó.

Và rồi, người đàn ông được biết đến như một chiến binh dũng cảm, người đã sống sót đến tuổi già dù trải qua vô số lần chiến bại trong suốt cuộc đời, đang mở mắt sau một thởi gian im lặng tựa như vĩnh hằng. Cứ như thể ông ta đang tận hưởng mùi chiến trận.

"Thằng nhóc này không biết chút nào về phép tắc trên chiến trường cả, rồi lại đẩy cái mớ hỗn độn cho ông già này."

Giọng điệu của cậu ta đầy sự châm biếm, nhưng miệng của Baldr, với một nụ cười mơ hồ, lại biểu hiện rõ ràng niềm vui mà cậu ta đang cảm nhận.

Cơ thể tả tơi của Baldr đứng dậy như một xác chết biết đi.

Mặc dù bất kỳ ai nhìn thấy cậu ta cũng chắc chắn sẽ nói rằng cậu không còn trong tình trạng có thể chiến đấu được nữa, nhưng cậu đã nhổ máu đang tích tụ trong miệng mình ra ngoài, với cánh tay phải đã gãy rũ xuống một cách yếu ớt.

"Không khí thật tốt à."

Người chiến binh già lấp đầy phổi của mình với không khí của chiến trận sau một thời gian dài ngủ yên và cười mãn nguyện.

"Này, có thể trả mấy cô gái đó lại cho ta được không?"

Oka Sanai đã chết trong lâu đài Inawashiro vào ngày hôm đó khi bình minh ló dạng. Ông ta đã nghĩ rằng cuộc đời mình đã kết thúc từ đó.

Một người đã chết cứ tiếp tục nhảy nhót bất chấp thời gian cứ trôi qua sẽ chỉ là một phiền toái đối với người sống.

Chưa nói đến việc sự tồn tại của Sanai lúc này chỉ là một luồng ký ức. Người duy nhất phải sống trong hiện tại chính là cậu bé Baldr Cornelius này mà thôi.

Tin vào điều đó, ông ta cho rằng việc quay lại giấc ngủ của mình một lần nữa là điều hoàn toàn hợp lý.

Suy cho cùng, ký ức của ông ta và Oka Masaharu, ký ức của người còn lại, là hậu duệ của chính ông ta, đều đến từ một thế giới khác với thế giới này. Cả hai đều là những yếu tố ngoại lai đối với cuộc đời của Baldr. Hiểu được điều đó, Sanai đã đi vào giấc ngủ sâu trong tiềm thức của Baldr.

Ông ta quyết tâm sẽ tiếp tục ngủ mãi mãi, cho đến khi cuộc đời của Baldr gần kết thúc.

Tuy nhiên, người được gọi là Sanai yêu chiến tranh hơn bất cứ điều gì. Ông ta là một chiến binh thực thụ.

Dù tuổi đã quá bảy mươi và ông ta chỉ có thể suốt ngày nằm trên giường, nhưng ông vẫn là một vị tướng đích thực, vẫn cố gắng tham gia vào chiến dịch ở Osaka. Không thể nào mà ông ta lại không phản ứng với mùi chiến trận nồng nặc như thế này.

Sanai cũng yêu tiền. Ông nổi danh thông qua việc tích lũy một số tiền khổng lồ, nhưng đối với ông, số tiền đó là quỹ dành cho chiến tranh. Mọi nguyên tắc hành động của ông hoàn toàn hướng về chiến tranh.

Dù đối mặt với samurai mạnh mẽ đến đâu, ông vẫn tự tin rằng khả năng của mình sẽ không bị áp đảo trên chiến trường. Niềm kiêu hãnh mãnh liệt đó không cho phép cuộc đời Baldr kết thúc như thế này.

"Lại có thể được đứng trên chiến trường thêm một lần nữa… ông trời thật biết cách trêu đùa ta."

Ông không biết định mệnh trớ trêu nào đã đưa đẩy bản thân mình đến hoàn cảnh này, nhưng ông vẫn cứ vui vẻ chấp nhận nó .

Sanai nghiến rằng trong vô thức, một nụ cười mỉm nhưng chứa đầy sự quỷ quyệt xuất hiện trên mặt ông.

Giống như là một con dã thú đang săn mồi vậy.

"Vẫn có thể đứng dậy được à?"

Việc cậu còn sống đã làm cho đủ Torus ngạc nhiên, nhưng Baldr còn có thể đứng dậy một lần nữa và thậm chí còn có ý định tiếp tục chiến đấu. Torus không khỏi cảm thấy sợ hãi.

"Cậu chủ! Làm ơn chạy đi! Đừng quan tâm đến bọn chị!"

"Baldr, đừng có gắng sức nữa!"

Seyruun và Selina hoảng hốt hét lên khi nhìn thấy tình trạng hiện giờ của Baldr, thứ mà không thể được coi là ổn một chút nào.

Xương tay phải đã bị gãy và lòi ra bên ngoài, trán có một vết thương khi tiếp xúc với mặt đất lúc ban nãy và mái tóc bạc tuyệt đẹp của cậu nhuộm đầy máu đỏ, chảy xuống tới tận cằm.

Với thương tích như thế mà cậu còn đứng được thì đúng là kì lạ.

Nhưng Sanai thì lại đang cười trong vui sướng.

"Chiến tranh thật tuyệt, phải không, mấy đứa?"

Lần cuối mà ông có thể tham chiến là lúc ông đối đầu với Date Masamune ở Fukushima.

Xúc cảm từ cán của ngọn giáo đập xuống giáp mũ của Masamune, từ chiếc áo choàng bị rách của Sanai khi cả hai lướt qua nhau.

Việc không thể lấy mạng Masamune là một điều đáng tiếc trong cuộc đời ông, nhưng Sanai đủ kinh nghiệm để hiểu rằng chiến tranh không phải là thứ luôn đi theo đúng kế hoạch được.

Không khí xung quanh tràn ngập sát khí, Sanai hít lấy một hơi thật sâu. Sau một khoảng thời gian thật dài, cuối cùng ông cũng có thể tận hưởng bầu không khí này.

Vừa ở bên đang bất lợi, vừa gặp phải cường địch mà chỉ có thể dựa vào sức mình.

Một tình huống không thể nào tuyệt vời hơn cho một chiến binh.

"Tới đây."

Sanai mở miệng và dùng tay ra hiệu với Torus.

Với một người vừa mới thoát khỏi vòng tay của tử thần, thái độ ung dung như thế thật sự làm cho người khác cảm thấy khó tin.

Cậu ta đang hành động cứ như thể cậu là người mạnh nhất ở đây và đang vui  vẻ chỉ cho anh ta thấy làm thế nào để chiến đấu vậy.

Theo lí mà nói, Torus chắc chắn rằng Baldr đã hoàn toàn không còn sức chiến đấu nữa, nhưng trực giác của anh lại đang báo động liên tục.

Anh ta khó có thể tưởng tượng được cảnh mình bị đánh bại với chỉ một con dao và một đứa trẻ thương tích đầy mình như thế, nhứng có thể Baldr vẫn đang giấu một sát chiêu nào đó.

Cậu khiêu khich bằng cử chỉ như thế vì cậu đã kiệt sức đến mức không thể nào bước tiếp được nữa.

Torus đã có thể cứ thế mà mặc kệ cậu ta và trở về hoàn thành nhiệm vụ, nhưng trước một thái độ đầy tính khiêu khích như thế, lòng tự trọng của một kị sĩ không cho phép Torus ngoảnh mặt làm ngơ.

"Tên người là gì?"

"Oka Sanai Sadatoshi."

"Oka, huh. Cái tên đó không giống với cái mà mấy cô gái gọi nhưng… ta sẽ nhớ kĩ."

Sau đó Torus đánh ngất Selina và Seyruun, nhìn thoáng qua thì anh ta chỉ đang vuốt cổ của họ một cách nhẹ nhàng, nhưng động mạch cảnh của cả hai vừa bị chèn với một áp lực trong một khoảng thời gian ngắn, khiến họ ngất đi trước khi hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Torus nhẹ nhàng đặt hai cô gái xuống đất và hướng mặt về phía Sanai.

Đứa trẻ đó không phải là một đối thủ mà anh ta có thể xử lí trong khi vác theo hai cô gái.

Sanai cũng không quan tâm đến việc lợi dụng sơ hở khi Torus làm như thế.

"Ta tới đây."

Torus rút thanh kiếm ra và lao về phía trước.

Có thể cậu ta sẽ sử dụng một loại ma thuật nào đó như trò ném đá lúc nãy. Nhưng suy cho cùng, chúng chỉ là mấy trò vặt vãnh.

Nếu nói theo một cách khác, cậu ta dùng tiểu xảo như thế đồng nghĩa với việc tự khẳng định rằng cậu không tự tin khi phải đối đầu trực diện.

Với khả năng của Torus, anh ta tự tin rằng những trò tiểu xảo như thế không thể đánh bại được mình.

Ở phía ngược lại, Sanai vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Cơ hội thắng duy nhất mà Sanai có trong trận chiến sống còn này là lợi dụng kinh nghiệm chiến đấu lẫn kĩ năng mà ông đã rèn giũa được trong cả cuộc đời.

Đó là lí do tại sao Sanai phải có gắng chống đỡ và chờ đợi thời khắc quyết định.

"Keng!"

Lưởi kiếm va vào lười dao, một âm thanh khô khốc vang lên, Sanai đã xoay sở đỡ được đòn tấn công của Torus.

Sau đó, thanh kiếm của Torus chém ngang ngực của Sanai, nhưng lần này Sanai xoay người về phía sau và vẫn né được.

Anh ta hoàn toàn không nương tay dù đối thủ đang trong tình trạng bị thương nặng.

Torus có thể đơn giàn là mặc kệ Sanai và rút lui, nhung anh ta lại chọn ở lại chiến đấu cho tới khi một trong hai phải chết, một quyết định khiến cho Sanai không khỏi cảm thấy vui mừng.

Đây mới đúng là một samurai xứng đáng để ông đánh cược cả mạng sống trong một trận chiến sống còn.

(Tên nhóc này hoàn toàn khác với lúc trước…)

Torus cảm thấy bối rối khi nhìn thấy kĩ năng của Baldr đột nhiên tăng một cách chóng mặt, nhưng bước di chuyển của cậu ta vô cùng điêu luyện.

Đúng là có những chiến binh trở nên mạnh mẽ hơn chỉ sau một trận chiến, nhưng thay đổi cả phong cách chiến như thế này thì anh ta chưa nghe bao giờ.

Trước đây, Baldr là một mẫu người có tài nhưng lại suy nghĩ quá nhiều.

Có quá nhiều thứ trong đầu cậu, làm thế nào để câu kéo thời gian chờ tiếp viện đến, làm thế nào để có thề gây ra một vết thương đủ để khiến cho đối phương không thể chạy được, làm sao để giải cứu con tin… tất cả những thứ đó làm cho phản ứng của cậu bị giảm đi đáng kể.

Một sai lầm mà nhưng tài năng trẻ thường hay mắc phải do sự thiếu kinh nghiệm của bản thân.

Nhưng chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ này?

Cậu ta bình tĩnh vừa suy nghĩ vừa chống đỡ những đòn tấn công với nhưng bước di chuyển ngắn nhất nhưng vẫn hiệu quả.

Cái cách mà cậu vẫn có thề tiếp tục chống đỡ với cái tay phải bị gãy chính là bằng chứng rõ nhất.

Nếu cậu ta đang trong trạng thái mạnh nhất, thật khó để có thề dự đoán được kết quả của trận đấu.

(Nhưng với tình trạng như thế này, chiến thắng chắc chắn nằm trong tay mình.)

Dù có phòng thủ tốt đến đâu di chăng nữa, nó cũng không thay đổi một sự thật rằng thương tích của cậu đang ngày càng nặng hơn.

Tầm tấn công, thể chất, thể lực… tất cả mọi yếu tố Torus đều hơn hẳn. Cho tới cuối cùng, kết quả duy nhất trong cuộc đối đầu này là một vết thương chí mạng cho Sanai.

Dù thế, trông Sanai giống như là một đứa trẻ vớ được món đồ chơi yêu thích của mình vậy.

"Cảm giác thật tuyệt…"

Sanai có thể cảm nhận được chiếc lồng vốn dĩ khóa chặt lấy trái tim ông đang dần dần mở ra trong tình huống ngặt nghèo này, nơi mà một quyết định sai lầm sẽ dẫn tới cái chết.

Ông đã nghĩ rằng sau khi rũ bỏ hết tiền tài và đối mặt với sự khắc nghiệt của tuổi già, khi mà ông thậm chí còn không thể rời khỏi giường, ông đã hoàn toàn không còn gì để hối tiếc.

Thời đại hòa bình không có chỗ cho một chiến binh già như ông.

Một kẻ sống sót từ thời đại Chiến quốc, một chiến binh đã mất đi tư cách ra đi trên chiến trường đã được định mệnh sắp đặt cho một kết cục bi ai trong thời đại hòa bình, cứ thế mà biến mắt trong dòng thời gian lịch sử.

Kể cả khi dành cả cuộc đời ở chiến trường, ông vẫn không có chỗ ở nơi mà đáng lẽ ra phải thuộc về mình. Ông ta giờ đây chỉ lả một vật trưng bày không hơn không kém.

Tất nhiên, hòa bình cũng quý giá. Từ góc nhìn của những người đã chịu đủ mọi nỗi đau mà chiến tranh mang lại, không gì quý giá hơn hòa bình.

Nhưng Sanai thì lại không thể làm được như thế, bản chất con ngưởi được thể hiện rõ nhất trong nhưng tình huống sống còn, niềm hân hoan trong tim khi được so tài võ thuật, dùng cả tính mạng để giành lấy chiến thắng.

Đối với một chiến binh, bọn họ có thể đã chết trước cả khi đặt chân ra chiến trường, nhưng nói thế không có nghĩa là họ đã hoàn toàn từ bỏ ý chí sống. Khát vọng lớn nhất của một chiến binh là vứt bỏ nỗi sợ cái chết và thăng hoa trên chiến trường.

Ý chí muốn được sống và khát vọng muốn được chết là những thứ mà thời đại hòa bình không thể mang lại. Sanai, hay là những chiến binh khác, đứng trên chiến trường để có thể trải nghiệm những cảm giác đó.

Giành giật mạng sống với tử thần, một trải nghiệm mà chỉ có thể có một lần trong đời, một lễ nghi được xem như là niềm kiêu hãnh của một chiến binh.

Đúng vậy. những người sống trong thời đại hòa bình không thể nào hiểu được những điều đó.

Được chiến đấu, được sống và được chết rất là tuyệt vời.

"Chàng trai này, cậu làm ta thật hứng thú đấy."

Vũ khí của cả hai va vào nhau.

Những đòn tấn công và phòng thủ xen lẫn hư chiêu phức tạp đan xen lẫn nhau liên tục được thi triển, một người lính bình thường thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi có một cuộc chiến như thế.

Torus để ý rằng anh ta đang cười.

Anh ta tự hỏi đã bao lâu anh ta mới cảm thấy phấn khích như thế, cảm xúc này thật khó để có thể thay thế bằng bất cứ thứ gì khác.

Có phải là vào cái lần mà anh ta được phong tước kị sĩ? Hay là lúc mà anh ta đánh bại đối thủ đầu tiên trên chiến trường?

"Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy chiến đấu lại vui như vậy, thậm chí cảm xúc này còn làm ta do dự kết thúc trận chiến nữa."

Đứa trẻ trước mặt anh cũng đang cười, một nụ cười từ tận đáy lòng, kể từ lúc cả hai bắt đầu lao vào nhau.

Có vẻ như cả hai đều có cảm nhận giống nhau.

Cái cảm giác căng thẳng khi phải đặt cược mạng sống với một đối thủ đáng gờm, người mà anh có thể dốc toàn bộ thân xác và linh hồn để đối đầu mà không cần giữ lại điều gì, lại thú vị đến mức tuyệt vọng.

Nếu có thể mãi như thế này thì tốt quá, đó là những gì lóe lên trong đầu anh.

Nhưng cái gì rồi cũng sẽ kết thúc, dù cho nó có thú vị đến đâu đi chăng nữa.

Sanai bắt đầu dùng cả giáp bảo hộ ở cánh tay bị gãy để đỡ đòn.

Với khoảng cách gần như thế này, chỉ dùng một con dao thì không thể đỡ hết tất cả những đòn tấn công.

Nhưng cánh tay bị gãy đó cũng không thể làm được gì hơn, nó bị đánh bật ra chỉ trong tích tắc với sức mạnh của Torus.

Nếu cứ như thế, cánh tay của cậu sẽ đứt ra hoàn toàn.

Sanai phải nghiêng mình về phía trước để cánh tay trở về vị trí cũ.

Tuy nhiên, với tư thế này, cậu có thể di chuyển trái phải một cách nhanh chóng, nhưng trước sau thì sẽ bị chậm đi rất nhiều.

"Kết thúc rồi."

Torus tung ra một đòn chém ngang.

Dù có cúi xuống hay nhảy lên thì Baldr cũng không thể né được nó.

Torus có thể tưởng tượng ra cảnh cơ thể nhỏ bé của Sanai bị chém làm đôi bởi nhát chém này.

Nhưng đây chính là thứ mà Sanai đang cố dụ Torus làm. Một cú chém ngang với toàn bộ lưỡi kiếm hoàn toàn lộ ra chính là thời khắc mà ông đã chờ đợi từ đầu.

"Namiuchi."

Với một tướng quân từ thời Chiến quốc, phá hủy vũ khí của kẻ thù cũng là một kĩ thuật cần có.

Một người dù có trở nên mạnh mẽ và nhanh nhẹn tới cỡ nào nhờ vào cường hóa cơ thể thì vũ khí của họ vẫn không thay đổi.

Sanai quăng con dao đi, sau đó ông dùng ma thuật cường hóa lòng bàn tay của mình và đánh vào mặt phẳng của lưỡi kiếm, nơi yếu nhất của một thanh kiếm về mặt cấu trúc, với một góc gần chín mươi độ.

Một tiếng kim loại khô khốc vang lên, thanh kiếm của Torus bị gãy làm đôi một cách dễ dàng.

"Cái…!?"

Nếu đây là hai thanh kiếm va chạm vào nhau thì không có gì để nói, nhưng Torus không bao giờ tưởng tượng nổi chuyện này lại có thể xảy ra chỉ với một cú đánh từ lòng bàn tay. Khi nhìn thấy vũ khí của mình đã mất, anh ta do dự trong một khoảnh khắc.

Một kị sĩ dành hầu hết thời gian để huấn luyện với kiếm, thương và áo giáp. Nói thế không có nghĩa là anh hoàn toàn vô hại khi không có kiếm, nhưng chiến đấu bằng tay không không phải là chuyên môn của Torus.

Không có lợi thế về vũ khí, Torus tự hỏi liệu mình có thể thắng hay không.

"Thật ngây thơ."

Sanai lấy làm tiếc về sự do dự nhất thời của Torus.

Một chiến binh phải luôn chuẩn bị cho bản thân mình một phương pháp chiến đấu trong trường hợp không có vũ khí. Nếu không, rút lui là cách tốt nhất.

Sanai cầm phần ngọn của thanh kiếm lên và đâm nó vào nổ họng của Torus bằng tất cả sức lực còn lại của mình, mặc kệ rằng máu đang tuôn ra từ ngón tay của cậu không ngừng.

Khi nhìn thấy Sanai quăng con dao đi, sự chú ý của Torus đều đổ dồn vào việc chiến đấu bằng tay không. Hành động cầm lấy mảnh kiếm gãy vừa rồi hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Torus, nó khiến cho phản xạ của anh bị chậm lại.

Một chiến binh kì cựu sẽ không hề do dự mà bắt lấy khoành khắc ngàn vàng đó.

Thời khắc tay trái của Sanai kết thúc chuyển động của nó, máu tươi phun ra từ động mạch cảnh đứt lìa ở cổ Torus.

(Hiểu rồi, ngay từ đầu…tên nhóc đó đã đợi thời cơ để có thể phá hủy vũ khí và khiến mình khựng lại như thế…)

Anh ta đã chủ quan khi quá tin tưởng vào lợi thế vũ khí.

Lợi dụng cả vũ khí của đối phương, đúng là một ý tưởng tuyệt vời.

"Thật…tráng lệ làm sao."

"Ngươi đã chiến đấu rất tốt, chiến tranh thật đẹp phải không, chàng trai trẻ?"

Torus không tài nào hiểu được những lời nói của Sanai, nhưng anh ta hiểu được ý nghĩa mà Sanai muốn truyền đạt và nụ cười đầy hân hoan ấy.

Torus chắc chắn hối tiếc vì đã không thể hoàn thành nhiệm vụ và chết ở một nơi xa lạ như thế này , nhưng đối thủ lần này thật sự xứng đáng để anh chiến đấu và chết như một kị sĩ thực thụ.

"…Một khoảng thời gian thật tuyệt vời."

"Ta cũng thế."

Sau khi nói mấy câu, Torus ngã xuống, giống như một con rối bị đứt dây vậy.

Cũng vào lúc đó, một cơn đau vừa tê dại vừa dữ dội ập đến não Sanai từ những ngón tay trái, gần như bị xé toạc ra vì siết chặt lưỡi kiếm, và cánh tay phải đã gãy trước đó. Cơn đau kéo đến cùng lúc, như thể để bù lại cho tất cả những gì đã chịu đựng cho đến giờ.

(Không tốt rồi, chỉ có thể để lại cho mấy đứa kia giải quyết thôi.)

Dù thế, trận chiến lần này vẫn xứng đáng.

Nếu có thể trải nghiệm nó thêm một lần nữa thì tốt biết bao. Sanai bắt đầu lâm vào trạng thái ngủ sâu trong tiềm thức của Baldr một lần nữa một cách đầy thỏa mãn.

Người mạnh nhất bên phe kị sĩ, trụ cột chính trong kế hoạch lần này, Torus đã chết, điều này khiến cho sĩ khí của họ bị giảm mạnh.

Cho dù có chết, miễn là hoàn thành nhiệm vụ thì họ vẫn chấp nhận. Nhưng cái chết của Torus đồng nghĩa với việc khả năng thành công của nhiệm vụ lần này bằng không.

Điều duy nhất còn lại với họ là một sự hi sinh vẻ vang trên chiến trường để không làm liên lụy đến quê hương mình.

"Chậc, sốc thật đấy. Cậu chủ đúng là chưa bao giờ hết làm người khá ngạc nhiên."

Một chiến thắng lội ngược dòng mà khiến cho cả Zirco cũng phải kinh ngạc từ tận đáy lòng.

Torus là người nằm ở đẳng cấp hoàn toàn khác biệt, đó là điều chắc chắn.

Việc Baldr có thể hạ gục anh ta cũng có ngĩa là cậu ta cũng mạnh không kém.

Dù đúng là Baldr thừa kế dòng máu chiến binh của Maggot và Ignis, sự khai sinh của một con  quái vật thực thụ khi chỉ chưa đầy mười hai tuổi vẫn khiến cho Zirco không khỏi lanh sống lưng.

"Đây là cơ hội, đừng để chúng thoát."

"Mười đồng vàng phải là của tôi!"

"Đừng có mơ, tôi không để cậu hốc hết đống tiền đó đâu!"

Lính đánh thuê, người đầu tiên sẽ bỏ chạy trong một trận chiến ở thế thua, nhưng lại là người sung sức nhất trong một trận chiến khi chiến thắng đang đến gần, đó là cách mà họ hoạt động.

Không có Torus, đường thoát cũng bị bịt kín, nhóm kị sĩ cũng không trụ được lâu.

Dù vậy, họ vẫn cố gắng vùng vẫy để phá vỡ vòng vây hòng chạy vào rừng, nhưng hơn một nửa trong số họ đã kiệt sức trước khi kịp đến nơi. Và rồi, sau khi vào được rừng, họ hoàn toàn bất lực trước kỹ năng phóng dao của Cell, người di chuyển như một bóng ma khó thể nắm bắt trong địa hình như thế.

Họ là những kị sĩ hàng nhất, nhưng không có ai đạt tới đảng cấp như Torus cả. Tới cuối cùng, nhóm của bọn họ bị xóa sổ hoàn toàn trước khi màn đêm buông xuống.

Một phần lí do là vì đội của Zirco cũng không có ý định nương tay, nhưng kết quả cũng không có gì khác biệt nếu bọn họ không làm thế.

Không một ai trong nhóm kị sĩ sống sót. Dù là kẻ địch, cho tới giây phút cuối cùng, bọn họ vẫn đáng được tôn trọng.