Vol 3

Chương 2: Cường phong hắc ám, phần 1

2025-09-26

5

Baldr lau mồ hôi trên trán, người ướt đẫm vì sức nóng tỏa ra từ ánh mặt trời chói chang, cậu nheo mắt lại thì thầm.

"Tuyệt quá."

Trước mắt cậu là một đại dương mênh mông bất tận, mặt nước trong suốt đặc trưng mà chỉ ở phương Nam mới có, thấp thoáng trong làn nước ấy là nhưng đàn cá rực rỡ đầy màu sắc.

Với Baldr, một đứa trẻ lớn lên ở vùng đất núi non trập trùng như lãnh thổ Cornelius, chuyến hải trình đầu tiên này khiến trái tim nhỏ bé của cậu nhảy múa rộn ràng, dù rằng cậu đã từng đọc qua miêu tả về cảnh tượng này trong sách.

"Ta ngạc nhiên đấy, nhóc con, vậy mà ngươi không thấy say sóng chút nào."

Urraca vốn định chọc ghẹo Baldr nếu cậu xanh mặt vì say sóng, nhưng có vẻ mọi chuyện không như kỳ vọng, cô đánh nhún vai và nhẹ nhàng vỗ vai cậu.

"Đó là bởi các ống bán khuyên trong tai tôi đã được rèn luyện từ lâu rồi."

Phần nhiều là nhờ những bài huấn luyện của mẹ cậu.

"Ống bán… cái gì cơ?"

Chết thật, dù có giải thích mấy cái ống bán khuyên như thế nào thì Urraca cũng chẳng thể hiểu nổi, Baldr chỉ đành lắc đầu.

"Đơn giản mà nói, tôi đã quen với chuyện mặt đất lắc lư như thế này rồi."

"Ừm, nếu ngươi còn huênh hoang rằng sẽ đánh bại lũ Sanpaniradeon, trong khi đến cả việc đứng vững trên thuyền còn không làm nổi, thì đúng là chỉ có nằm mơ mà thôi."

Urraca khẽ gật gù, như muốn nói rằng việc không bị say sóng vốn chẳng phải điều gì to tát cả.

Cô khoanh tay trước ngực, làm cho đôi gò bồng đảo căng tròn đầy kiêu hãnh ấy càng thêm nổi bật, khiến Baldr lúng túng quay mặt sang chỗ khác.

Cô khoác trên mình chiếc áo blouse với cổ mở rộng, bên ngoài là áo gi-lê da cột dây, phối cùng chiếc quần da bó sát phô diễn trọn vẹn đường nét gợi cảm của cô. Toàn thân cô toát ra một khí chất quyến rũ đầy khiêu khích.

Nhờ chiếc mũ vành rộng đặc trưng trên đầu cô, người ta mới nhận ra cô là một thuyền trưởng. Mái tóc đen của Urraca lại hợp với chiếc mũ đó một cách lạ kỳ.

Ngay cả Selina cũng phải thua kém một bậc trước thân hình tội lỗi như thế này, có lẽ chỉ có Rorona, cánh tay phải đắc lực của Selina mới có thể miễn cưỡng sánh ngang với cô.

Baldr tưởng tượng ra gương mặt hậm hực của Selina và Seyruun, rồi vội lắc đầu, cố xua đi những ham muốn đang len lỏi trong tim mình.

Con thuyền mà Baldr và Urraca đang lái khởi hành từ thủ đô Cadiz, tiến thẳng về phía Tây qua biển Marmara.

Đây là kiểu thuyền vốn được hải quân Vương quốc Majorca sử dụng nhiều trong biên chế, nếu đặt ở Trái Đất, loại thuyền này sẽ được gọi là thuyền viễn dương kiểu carrack, nhưng hình dáng của nó còn kết hợp với một số đặc trưng của thuyền clipper.

Đây là một con thuyền có năng lực đi biển ưu việt, nó là một nét đặc sắc của Vương quốc Majorca, vốn nổi danh với những tuyến đường thương mại trên biển dài dằng dặc. Thân thuyền vững chãi, gồm ba cột buồm và trang bị bốn loại buồm để đón gió, sẵn sàng ứng phó cho mọi loại tình huống có thể xảy ra trong chuyến hải trình.

Nhưng bởi thân thuyền được mở rộng, nên loại thiết kế này cũng có yếu điểm của riêng nó, khó mà có thể cua thuyền gấp khi cần và không phù hợp khi sử dụng trong bão lớn.

Những nhược điểm ấy lập tức lộ rõ ra khi phải đối đầu với băng hải tặc Sanpaniradeon, những kẻ sử dụng thuyền caravel làm chủ lực. Loại thuyền caravel này dùng buồm tam giác, thân nhỏ gọn hơn so với thuyền carrack, nhờ thế chúng sở hữu tốc độ vượt trội.

Dẫu Urraca luôn tự tin rằng nếu đối đầu trực diện thì cô không bao giờ thua, song việc truy bắt lũ hải tặc ấy khi chúng bắt đầu tháo chạy lại là vấn đề khác.

Bọn hải tặc Sanpaniradeon ấy hệt như lũ sói đói rình mồi, hễ thấy mình chiếm ưu thế, chúng liền xông tới cắn xé con mồi, nhưng khi lâm vào bất lợi thì chúng sẽ lập tức dựa vào tốc độ siêu việt của mình mà bỏ chạy thoát thân.

Đó là chiến thuật đặc trưng của hải tặc. Bởi vì thế, hải quân Vương quốc Majorca buộc phải giàn mỏng lực lương của mình ra chỉ để bảo vệ các thương thuyền trước nanh vuốt của lũ hải tặc ấy.

Dẫu đã liên minh với Vương quốc Sanjuan, rắc rối này vẫn khó giải quyết hơn bọn họ tưởng tượng, nhất là trong tình thế chẳng biết lúc nào một cuộc hải chiến khác với Công quốc Trystovy sẽ lại bùng nổ.

"Chúng ta sắp tiến vào lãnh địa của bọn chúng rồi. Cẩn thận kẻo ngã xuống biển đấy. Vùng này cá mập nhiều lắm, cho dù biết bơi thì cũng chưa chắc giữ được mạng đâu."

Urraca cố dọa Baldr, nhưng cậu lại chẳng tỏ chút sợ hãi nào.

Sau hằng năm trời huấn luyện với người mẹ của mình thì trừ khi là cố ý, còn lâu Baldr mới có thể mất thăng bằng và rơi xuống biển. Mà cho dù rơi xuống thật, cậu vẫn có thể dùng ma thuật để thoát thân dễ dàng, cá mập thì làm sao mà thì triển Triệt Tiêu được.

"Cảm ơn vì ngài đã cảnh báo."

Cậu hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình, đó chính là ngụ ý của Baldr.

Urraca chỉ cười một cách mỉa mai. Trong lòng cô không khỏi tự hỏi, khi trận chiến nổ ra, rốt cuộc bao nhiêu phần trong lời cậu là sự thật, và bao nhiêu chỉ là phách lối? Nỗi nghi hoặc của cô cũng dễ hiểu.

Và rồi, đúng lúc đó.

"Hướng hai giờ phía trước! Một đội thuyền hạng carrion đang tiến tới!"

Carrion là loại thuyền kích cỡ trung bình, có tốc độ khá nhanh, vốn được hải tặc Sanpaniradion dùng nhiều trong biên chế. Chúng thường hành động thành từng đội bốn chiếc.

"Bọn chúng định lao thẳng tới đây à?"

Phía họ chỉ có một con thuyền duy nhất, chiến hạm La Mancha.

Địch thì lại có bốn chiếc, nên có lẽ chúng nghĩ rằng phe chúng sẽ chiếm ưu thế khi khai chiến.

Tất nhiên, chuyện đó đúng hay không… lại là một câu chuyện khác.

"Hừm, vốn dĩ hôm nay ta chỉ định đưa vị khách đây do thám một chuyến thôi, nhưng nếu bọn chúng đã xông tới đây rồi thì chẳng đời nào ta lại quay lưng bỏ chạy."

Urraca vui vẻ rút kiếm, gầm vang một tiếng.

"Lũ khốn kia! Việc chuẩn bị buồm xong hết cả rồi chứ?"

Đám thủy thủ lập tức hò reo đáp lại, giọng họ tràn đầy sự khoái trá. Tất cả bọn họ đều nhưng tay thủy thủ già dặn, coi việc trèo lên thuyền đánh trận còn quan trọng hơn cả ba bữa cơm một ngày.

"Rượu mạnh và đi biển, đấy mới là vinh quang của thủy thủ!"

"Chuẩn không cần chỉnh!"

"… Trời ạ, toàn một lũ hiếu chiến cả."

Baldr thở dài, một lần nữa cậu bị kẹt giữa vòng vây của những kẻ não cơ bắp, và một lần nữa cậu phải ngậm ngùi chấp nhận số phận của mình, bị cuốn vào đủ chuyện rắc rối như thường lệ.

Chiến thuyền phe Sanpaniradeon, vốn vượt trội hơn về tốc độ, lập tức chia làm hai cánh, ý định khép chặt La Mancha từ cả hai phía.

Song, Urraca cũng đâu dễ gì khoanh tay đứng nhìn kế hoạch của chúng thành công. Cô nở nụ cười hiểm ác, hệt như chân dung của một con mãnh thú chuẩn bị vồ mồi, cô liếm đôi môi đỏ thắm như máu của mình.

"Bẻ lái hết cỡ sang mạn phải!"

La Mancha lập tức đổi hướng, thân hình của nó đồ sộ nhưng lại nhanh đến mức phi thường.

Lũ hải tặc vốn đinh nình rằng chiến thuyền có kích thước to đến vậy thì sao có thể có tốc độ nhanh như chúng, liền rối loạn vì không kịp xoay trở trước thế trận bất ngờ.

"Kéo căng buồm tam giác đuôi! Thả đuôi thuyền ra! Toàn quân, chuẩn bị va chạmmmm!"

"Không thể nào!? Định cho thuyền lao thẳng vào à!?"

La Mancha bất ngờ lao thẳng vào chiến thuyền địch, Baldr theo phản xạ hét toáng lên khi chứng kiến cảnh tượng đó.

"Hah! Va chạm một chút thì có sá gì! Chính bọn chúng tự chuốc họa khi dám áp sát vào ta!"

Urraca nở nụ cười mãn nguyện khi cuối cùng cô cũng khiến Baldr đánh mất vẻ điềm tĩnh thường thấy. Có lẽ ngay bản thân cô cũng chẳng nhận ra, cô đã luôn vô thức để tâm đến cậu.

"Hạ buồm chính và buồm thượng! Cho chúng đón gió ngược, hãmmm tốc lại!"

*ẦM*

Boong tàu dưới chân Baldr rung lên một cách năng nề.

Nhưng lực va chạm lại nhỏ hơn cậu tưởng rất nhiều. Có lẽ nhờ khả năng điều khiển tàu điêu luyện của các thủy thủ mà con thuyền đã kịp giảm tốc trước khi va chạm.

Nạn nhân đáng thương của lần phô diễn kỹ thuật điều khiển tàu ấy, chính là một trong những chiến thuyền phe Sanpaniradeon đang áp sát từ mạn phải.

Chiến thuyền đối phương kia vội bẻ lái sang mạn trái để né cú cua đột ngột của La Mancha và vô tình để lộ hông thuyền đang chao đảo, trơ trọi chẳng chút phòng bị.

Phần đuôi kiên cố của La Mancha, phần được gia cố đặc biệt, liền đập thẳng vào đó.

Thân thuyền lập tức chao đảo và mất dần sự ổn định, ngay sau đó lật nghiêng, rồi bị đánh úp một cách dễ dàng. Baldr chỉ biết nhìn chòng chọc vào cảnh tượng ấy trong khó tin.

Một chiến thuyền carrack, loại thuyền vốn không gắn đầu nhọn phá giáp để đâm thủng thân thuyền địch, vậy mà lại có thể làm được điều phi lí đó. Tâm trí cậu khó lòng tiếp nhận sự thật này nổi.

"Con nhãi láo xược… ! Mấy thằng kia! Đừng để chúng chạy!"

Thế nhưng, dẫu vừa chứng kiến một màn trình diễn tựa như kì tích đến thế, kẻ địch lại chỉ nổi máu lên và bắt đầu la hét chửi rủa. Có lẽ đó vốn là bản chất của thủy thủ. Ba chiếc còn lại liền quăng lưới, tìm cách áp sát La Mancha để nhảy sang cận chiến.

"Obar! Ta giao quyền chỉ huy thuyền lại cho ngươi. Còn lại, theo ta xuất kích!"

"Uooooo!"

Urraca cùng thủ hạ hớn hở gầm vang, lao thẳng sang thuyền địch.

"Này, nhóc! Đi theo hay ở lại, ngươi chọn cái nào đây?"

Baldr chỉ có thể nhún vai trước lời trêu chọc của Urraca. Dù đã trải qua từng ấy chuyện, cậu vẫn không thể nào ghét nổi người phụ nữ này.

Cậu chỉ tự hỏi, vì cớ gì số phận luôn buộc mình phải gặp những người phụ nữ như thế này?

"Tất nhiên tôi sẽ cùng mọi ngươi xông trận."

Cả hai phe trườn theo dây thừng, lao vào một trận chiến giáp lá cà. Phe địch lập tức bị Urraca cùng thuộc hạ giẫm nát một cách áp đảo hoàn toàn.

"Quân địch ko có nhiều! Vây chặt chúng lại rồi đẩy chúng xuống biển!"

"Hah! Đừng nghĩ rằng có thể vây hãm ta trên boong thuyền!"

Urraca tung hoành trên sàn tàu đang chao đảo vì sóng như thể cô đang bay lượn giữa không trung.

Đám thuộc hạ của cô cũng đã quen việc chiến đấu khi mặt đất chao đảo như thế, từng người từng người đều hạ gục kẻ địch bằng bộ pháp vững vàng chẳng hề lay động.

"Giờ thì, còn thằng nhóc kia thế nào…"

Urraca vốn tin rằng một thằng nhóc xuất thân từ đất liền sẽ gặp khó khi chiến đấu trên biển. Thế nhưng, ngay khoảnh khắc ấy, cô chứng kiến một cảnh tượng khó tin.

Mặc cho con thuyền chao đảo, Baldr vẫn hạ gục ba tên thủy thủ chỉ trong một cái nháy mắt.

"Cẩn thận tên này, hắn mạnh…!"

Chưa dừng lại ở đó, gã chỉ huy trông như thuyền trưởng cũng bị chém gục chỉ bằng một nhát kiếm duy nhất. Lưỡi gươm của hai bên thậm chí còn chưa kịp chạm vào nhau.

Cả địch lẫn đồng minh đều sững sờ, ánh mắt dồn cả về phía cậu. Lúc này đây, người hạ gục nhiều kẻ thù nhất chính là Baldr.

Cậu ra tay một cách dứt khoát, lưỡi kiếm vung rồi hạ xuống, từng thủy thủ địch lần lượt bị hạ gục bằng những động tác trôi chảy đến mức ngay cả các lão binh dạn dày trận mạc trong cùng phe cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.

Hình bóng ấy dễ dàng tàn sát kẻ địch, tựa như đang biểu diễn một vũ khúc ma mị, chẳng khác nào là hiện thân của Tử Thần trong truyền thuyết, kẻ đưa thủy thủ xuống cõi u minh.

"…Thật khiến người ta phải kinh ngạc."

Urraca vốn chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ thua bất kỳ ai trong một trận hải chiến. Thế nhưng, cô  tự hỏi rằng nếu phải giao đấu với Baldr ngay lúc này, kết cục sẽ ra sao?

Đánh giá của cô về cậu thiếu niên ấy dần thay đổi, từ một kẻ láo xược chỉ biết ba hoa trở thành một chiến binh mạnh mẽ, tuyệt đối không thể xem thường.

"Không xong rồi! Ai lại muốn đối đầu với một con quái vật như thế!"

"Thu lưới lại! Mở hết buồmmmm! Mau tẩu thoát!"

Những con thuyền địch bắt đầu tan tác tháo chạy, hỗn loạn như đàn nhện non vỡ tổ. Nhưng Urraca cùng thuộc hạ đâu chịu ngồi yên mà nhìn.

"Đáng tiếc thay…  kẻ nào dám cả gan chạm đến một người không nên đụng vào, số phận hắn đã sớm định sẵn rồi."

Thật đáng thương…

Baldr vung kiếm chém xuống một người đàn ông trông có vẻ như là thuyền trưởng, trong lòng dấy lên một nỗi cảm thông, như thể đây chẳng còn là chuyện của người khác nữa rồi.

Tay thuyền trưởng kia gục xuống với gương mặt đầy đau khổ, hệt như vừa bị thực tại phản bội vậy.

"Đ-đừng giết ta! Ta đầu hàng!"

Đám thủy thủ phe địch nhận ra chẳng còn đường thoát sau cái chết của thuyền trưởng, bắt đầu lần lượt giơ tay, từng người một đầu hàng.

Cùng lúc ấy, toán hải tặc đã nhảy sang La Mancha cũng bị phó thuyền trưởng Obar diệt sạch, chịu cảnh thảm bại ê chề.

"Lũ ngu ngốc! Các ngươi to gan thật, dám tấn công Tormenta Negra chỉ với từng này người!"

"Khốn kiếp-!… Chẳng lẽ cái thuyền này là ổ quái vật sao!?"

Phe địch lập tức tháo chạy, bỏ lại vô số xác đồng bọn trôi lềnh bềnh trăn mặt biển.

Một chiếc đã bị đánh lật úp, một chiếc khác bị chế ngự rồi phải đầu hàng. Cơ hội thắng trận không còn nữa, hai con thuyền còn lại tách khỏi La Mancha, quay đầu tháo thân.

"Đừng để chúng thoát! Đuổi theo mau!"

Thế nhưng, một khi đã bỏ chạy, việc truy đuổi những chiếc thuyền caravel vốn nhỏ gọn và có tốc độ nhanh nhẹn của Sanpaniradeon lại chẳng hề dễ một chút nào, cho dù La Mancha có vượt trội đến đâu.

Hải chiến ở thế giới này vốn không dùng đại bác, mà chỉ nhờ vào việc húc thẳng vào tàu địch hay áp sát để giao chiến giáp lá cà. Khoảng cách quá xa thì chẳng thể nào làm được gì nữa.

Bầu không khí vừa náo nhiệt hừng hực khi nãy, nay đã hoàn toàn biến đổi.

Sự nôn nóng và bực bội bắt đầu bao phủ khắp La Mancha.

"Chậc… chúng chỉ giỏi có mỗi trò tháo chạy."

Đây chính là một trong những lý do khiến hải quân Vương quốc Majorca, dù nắm ưu thế áp đảo về sức mạnh, vẫn chẳng thể nào xử lí được nhóm hải tặc Sanpaniradeon.

Tất nhiên Vương quốc Majorca cũng sở hữu những con thuyền hạng caravel. Nhưng nếu tách ra hoạt động độc lập, chúng sẽ lập tức bị phe địch phản công, nên rốt cuộc chúng vẫn phải phối hợp tác chiến cùng những chiến hạm cỡ lớn.

Và còn một nguyên nhân khác nữa. Một vấn đề nan giải mà hải quân Majorca buộc phải đối mặt và đến tận bây giờ vẫn không thể tìm cách giải quyết.

"Này, nhóc. Sắp rồi đấy, mở to mắt mà nhìn cho rõ."

Sau nhiều giờ liền truy đuổi đám hải tặc, bóng dáng của lãnh thổ Trystovy dần hiện ra phía đường chân trời , thời tiết cũng dần trở nên âm u hơn.

Urraca bước đến gọi Baldr ra boong tàu, như thể cô đã chờ đợi giây phút này từ trước.

Đây mới chính là đích đến mà Baldr cùng mọi người hướng buồm ra khơi.

"Vậy nghĩa là… đích đến của những con tàu đó, chính là tổng hành dinh của địch ư?"

"Đúng thế… đó chính là nghĩa địa của thủy thủ. Cũng là nơi ngự trị của thần sấm sét, cửa ngõ dẫn vào Akaba."

Baldr khẽ nuốt nước bọt.

Phía trước phảng phất một bầu không khí tà dị, rùng rợn, hoàn toàn xứng đáng với cái tên mang điềm gở kia.

Thời tiết càng lúc càng xấu đi khi họ tiến lại gần.

Bầu trời đã bị những đám mây đen dày đặc nuốt chửng, toàn bộ ánh sáng mặt trời bị che phủ.

"Đến đây được rồi. Nếu đi sâu thêm nữa, tàu của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."

Urraca đưa tay gãi mái tóc đen óng mượt của cô, gương mặt thoáng chút ngập ngùng.

"Chẳng mấy chốc ngươi sẽ được thấy… cây búa của Akaba."

Nếu không vì thứ này chắn đường, cô đã san phẳng nơi này từ lâu rồi. Đôi mắt Urraca nhìn thẳng vào khối mây đang chuyển sang màu đen kịt, ánh nhìn chất chứa đầy vẻ uất hận.

Hai con tàu Sanpaniradeon phía trước biến mắt nơi chân trời, như bị chính bóng tối hút lấy vậy.

Rồi bất chợt, một tia chớp xé trời, giáng xuống với uy lực kinh hoàng.

"A…!"

Baldr cảm nhận rõ rệt sức mạnh của luồng sét vừa giáng xuống, bất giác kêu lên thành tiếng.

Thế nhưng, hai con tàu kia vẫn tiếp tục lao về phía trước, như thể chẳng hề có chuyện gì xảy ra.

Ngay sau đó, thêm vài tia sét nữa lại giáng xuống, như thể thần biển cả đang nổi giận với sự hỗn láo của hai con tàu kia.

Rồi sấm sét liên tục nổ vang không dứt.

Đôi mắt Baldr mở to, sững sờ trước cảnh tượng phi thực tế ấy.

Hàng chục luồng sét đồng loạt giáng xuống từ bầu trời.

Một hiện tượng thiên nhiên đáng sợ, mở rộng ra đến tận một trăm tám mươi độ, tạo thành một cảnh tượng hùng vĩ.

Bất cứ ai tận mắt chứng kiến cảnh tượng đều khó lòng kiềm được nỗi sợ nguyên sơ trào dâng trong huyết quản.

Nhưng Baldr, không, Masaharu lại hiểu rõ hiện tượng này.

Ở thế giới cũ, nơi Masaharu từng sống, cũng tồn tại một hiện tượng tựa như vậy. Tên gọi là gì nhỉ?

Đôi mắt Masaharu vẫn bị hút chặt vào cảnh tượng kỳ vĩ ấy, miệng lẩm bẩm đầy cảm khái.

“Thứ này giống như Ngọn Hải Đăng Maracaibo!”

9e09e506-f489-41de-9de8-f8eddbb7897f.jpg

Ngọn Hải Đăng Maracaibo.

Ở phía Tây Bắc Venezuela có một hồ nước tên Maracaibo, với dòng sông Catatumbo đổ vào từ phía Tây Nam. Chính nơi cửa sông ấy, một hiện tượng kỳ lạ về sấm chớp đã diễn ra suốt nhiều năm.

Nếu tại Nhật Bản, sấm sét thường chỉ diễn ra nhiều từ tháng tư đến tháng mười một, thì ở vùng đất này, sét lại đánh không ngừng gần như quanh năm, với số lượng khủng khiếp vượt ngoài tưởng tượng.

Hiện tượng ấy thậm chí đã được ghi vào sách kỷ lục Guinness, ba ngàn sáu trăm tia sét chỉ trong vòng một giờ.

Mỗi năm đều có người chết bởi những tia sét đó. Và cho đến tận thời hiện đại, khoa học vẫn chưa thể giải thích vì sao nơi đấy lại có thể sản sinh ra một hiện tượng kì lạ đến vậy.

Cái tên Ngọn Hải Đăng Maracaibo ra đời từ thời Trung Cổ, khi chưa hề có GPS hay radar. Đối với thủy thủ, ánh chớp rực trời ấy chính là ngọn hải đăng vĩnh cửu, là cột mốc soi đường giữa biển trong đêm.

Không ngờ ở thế giới này, cậu lại có thể chứng kiến một hiện tượng tương tự như vậy.

"Mara…caibo? Thứ đó là gì vậy?"

Urraca nghiêng đầu trước cái tên mà Baldr vô thức thốt ra.

Baldr chợt nhận ra mình vừa buột miệng nói ra một từ thuộc về Trái Đất, cậu liền gãi đầu cười gượng.

"Thật ra tôi biết có một nơi khác cũng sấm sét dồn dập quanh năm như thế. Nơi ấy gọi là Maracaibo."

"Hóa ra ngoài Akaba vẫn còn một vùng đất bị nguyền rủa như thế sao."

Urraca vừa nói xong liền chợt nghĩ ra điều gì đó, khóe môi nở một nụ cười.

"Nghĩa là, ngươi có cách đối phó với thứ sấm sét phiền toái kia, đúng không?"

Tính cách bộc trực, thẳng thắn đến mức cực đoan của Urraca, trong khoảnh khắc ấy lại trở nên cuốn hút đến lạ thường.

Baldr nhìn cô, ánh mắt chan chứa sự dịu dàng như khi dõi theo một người em gái ngây thơ.

Con tim Urraca bỗng chậm nhịp đi trước nụ cười nồng hậu ấy.

(C-cái gì thế này? Sao mình lại thấy thở gấp như vậy.)

Thế nhưng cô đã tự lý giải cảm giác ấy là do phấn khích, bởi cuối cùng, cơ hội để đánh bại kẻ thù truyền kiếp dường như đã ở ngay trước mắt.

Có lẽ… chính điều này cũng là một phần nguyên nhân khiến một mỹ nhân như Urraca đến nay vẫn còn đơn độc.

"Tất nhiên rồi. Giai thoại về sự bất khả xâm phạm của Akaba… chẳng mấy chốc nữa sẽ trôi vào dĩ vãng."

"Đ-được rồi! Mọi người, chúng ta rút lui! Chuẩn bị đổi hướng! Bên tráiiii!"

"Bên tráiiiiii!"