Học viện kị sĩ được nghỉ một ngày sau mỗi tám ngày học.
Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, một ngày có hai mươi bốn giờ, dù điều này giống hệt với Trái Đất, nhưng kỳ lạ thay, số ngày trong một tuần lại khác biệt.
Nguyên nhân chính của việc này dường như bắt nguồn từ niềm tin rằng số tám được coi là con số hoàn mỹ bởi giáo hội lớn nhất lục địa, Giáo hội Europa.
Truyền thuyết kể rằng, công cuộc sáng thế kéo dài tám mươi nghìn năm, được hoàn thành bởi nỗ lực của tám vị thần.
Chính những vị thần ấy đã tạo dựng lục địa Aurelia và bảy hòn đảo, nghĩa là đã khai sinh ra tám miền đất.
Và rồi, ngày nghỉ cũng đã tới, nhưng…
“Cậu Baldr, hôm nay cậu có thể đi mua sắm cùng chị được không?"
Bầu không khí căng thẳng trong nhà ăn bỗng chốc bị xua đi, thay thế bằng một màn sương lạnh buốt, chỉ bởi lời mời thản nhiên của Seyruun.
“T-tớ… ta cũng có thể đi cùng được không?”
Brooks dồn hết can đảm, giơ tay phải lên.
“Xin lỗi nhé.”
Một kết cục bi thảm dành cho Brooks. Seyruun không chút do dự, dứt khoát cắt phăng hy vọng ấy bằng một nụ cười rạng rỡ. Lạ thay, Brooks lại thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng trước sự tàn nhẫn ẩn dưới vẻ dịu dàng đó. Rất có thể, cậu vốn dĩ là một kẻ có máu M bẩm sinh.
“V-vậy… có lẽ để hôm khác…!”
“Tớ từ chối.”
“Vâng…”
Brooks lại xìu xuống lên lần nữa, nhưng lần này, nụ cười ngây ngất vẫn còn ỡ trên gương mặt cậu, nhưng một phần nào đó bên trong cậu vừa mất đi.
“Chẳng phải cũng ổn nếu Brooks đi cùng sao?”
“BIẾT ĐIỀU MỘT CHÚT ĐIIIIIIII!”
Sắc mặt Brooks bỗng thay đổi, cậu đập mạnh bàn khi Baldr lên tiếng bênh vực vì thương hại cậu.
(Chẳng lẽ cậu không nhận ra Seyruun muốn được đi riêng với cậu sao? Đừng có làm cái vẻ mặt khó xử ấy nữa, như thể muốn nói với tớ rằng “Dù mình đã cố gắng mời cậu theo cùng”!)
Đám bạn cùng lớp đang dõi theo màn kịch ấy cũng phẫn nộ không kém, đôi mắt của họ long lanh như sắp khóc ra máu.
“... Chuyện thế này được phép xảy ra sao?”
“Đến bao giờ màn tra tấn này mới chấm dứt đây?”
“Đừng tuyệt vọng! Chắc chắn vẫn còn một con đường dành cho chúng ta.”
Những ánh mắt uất nghẹn của các nam sinh thì thầm với nhau đều dồn về phía Silk, người vừa khéo léo mở cửa bước vào căn tin đúng lúc ấy.
“Silk, xin hãy trừng phạt cậu ta thật nghiêm khắc!”
“Học viện này không phải nơi để tán tĩnh với hầu gái như thế!”
“Đi hẹn hò chỉ có hai người thì tuyệt đối không thể tha thứ được!”
Dù việc các học viên sẽ trở thành kị sĩ trong tương lai mà lại mách lẻo một cách trẻ con như thế này nghe có phần kì cục, song trong tình cảnh này, cũng khó trách họ.
Hiện tại, chênh lệch thực lực giữa họ và Baldr quá xa vời.
Chỉ Brooks và Silk mới có khả năng đối đầu trực diện với Baldr.
Mà Brooks thì phần nào đứng về phía Seyruun (hay đúng hơn là khoái chí), hy vọng duy nhất còn lại chính là Silk.
“... Được thôi.”
Silk gật đầu mạnh mẽ trước lời khẩn cầu ấy, rồi dõng dạc tiến thẳng về phía Baldr.
Toàn bộ ánh nhìn cháy bỏng của các bạn cùng lớp đang chan chứa kỳ vọng đều hướng về phía cô, đứng đối diện Baldr và cô hùng hồn tuyên bố.
“Tớ cũng sẽ đi. Ngày hôm trước cậu đã hứa sẽ cùng tớ tìm mua một bộ giáp mà, nhớ chứ?”
“ĐẤY LÀ CÁI MÀ CẬU NGHĨ SAO!!!”
Đám nam sinh, những kẻ hy vọng Silk sẽ phá tan buổi hẹn hò giữa Baldr và Seyruun thay họ, đã đánh giá quá thấp tình cảm của chính Silk, cô cũng khao khát được đi cùng Baldr chẳng kém.
Con người vốn chỉ nhìn thấy điều mà mình muốn thấy.
Ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ hiện ra trong căn tin, vô số nam sinh ôm chầm lấy nhau, bù lu bù loa khóc hét thảm thiết. Người giảng viên tình cờ bước ngang qua cũng bất giác rùng mình.
“Chưa kết thúc đâu! Trận chiến của chúng ta vẫn còn tiếp diễn”
“Đúng vậy! Mình thề sẽ vượt qua hắn, để cô ấy phải ngoái nhìn về phía mình!”
“... Ta sẽ không giao cô ấy cho ngươi.”
“Seyruun là vợ ta!”
“Ngươi còn sớm đến cả trăm năm đấy!”
Lời thề hùng hồn ấy rốt cuộc chỉ vô dụng.
Liệu những kẻ đầu đất, chưa gì mà đã đấm nhau như thế này còn có tương lai hay chăng?
Chỉ có thần linh mới biết đáp án.

