Phần 4
"Hắt xìiiiiiiiii!"
"Hyaaaaah! Selina! Dơ quá đó nha!"
Bên trong cỗ xe ngựa đang hướng về thủ đô Cameron, Agatha, người ngồi đối diện với Selina hét lên khi bị trúng đạn từ cú hắt hơi bất ngờ ấy.
Seyruun hiện vẫn ở lại Antrim để chăm sóc cho Maggot, vì vậy Selina và Agatha được chọn làm tùy tùng hộ tống Baldr đến dự lễ được tổ chức tại cung điện Mauricia.
Selina ban đầu đã định từ chối, bởi thân phận thú nhân của mình khiến cô không khỏi e dè, nhưng Baldr nhất quyết không chịu nghe.
Nếu có ai dám đối xử không tốt với Selina, cậu sẽ thách đấu kẻ đó ngay lập tức mà không hề do dự.
Baldr chưa từng quên, dù chỉ một khắc, rằng chính Selina và các đồng đội đã cổ vũ cậu trong khoảnh khắc tuyệt vọng nhất nơi chiến trường.
Cho dù điều đó có ảnh hưởng đến địa vị của mình, cậu cũng không muốn kìm nén tình cảm của cậu dành cho họ.
"Chẳng lẽ mình bị cảm rồi sao… lưng cứ thấy rờn rợn cả lên."
Selina ôm lấy vai và khẽ run rẩy tựa như có một cơn ớn lạnh đang bò dọc sống lưng. Cảm giác ấy khiến cô bối rối, dường như cô đã từng trải qua ở đâu đó rồi.
Không giống như bị cảm cúm… mà là bản năng của cô đang thì thầm với cô điều gì đó.
Nếu cô nhớ không lầm…
"Cảm giác này giống hệt như lúc ông già gây chuyện."
Cha của Selina, Massoud, vốn là một thương nhân tài ba. Nhưng bên cạnh tài buôn bán ấy, ông cũng là người có biệt tài khác. Đó là luôn gây ra những sai lầm trời ơi đất hỡi vào đúng thời khắc quan trọng nhất.
Lần nghiêm trọng nhất chính là cái chết của ông cùng vợ mình, Lilia.
Ông từng đứng dậy khi đang ngồi thuyền giữa hồ, và thế là chiếc thuyền lật úp. Có lần khác, ông nấu ăn rồi khiến bếp bị nổ tung, tóc cháy xù như tổ quạ còn mặt thì nám đen. Và còn vô số chiến tích ngớ ngẩn khác mà kể cả ngày cũng chẳng hết.
Chính vì vậy, chẳng biết tự khi nào, bản năng của Selina đã phát triển một loại khả năng cảnh báo, thứ khả năng chỉ xuất hiện mỗi khi cha cô sắp gây ra tai họa.
Và cái rùng mình vừa rồi chính là cảm giác đó.
"Cha à… đã chết lâu như vậy rồi mà cha lại gây chuyện gì nữa sao?"
Selina hoàn toàn không hay biết. Chính cô, Selina, cũng đã thừa hưởng không ít dòng máu rắc rối đó của Massoud.
Baldr chỉ là một kẻ khác thường vượt ngoài mọi thước đo của người thường, nhưng bản thân Selina cũng mang trong mình cái khả năng kéo rắc rối về phía mình.
"Không hiểu sao… anh cũng thấy linh cảm chẳng lành chút nào…"
Tất nhiên nếu là rắc rối của Selina thì làm gì có chuyện Baldr thoát khỏi được?
Nhưng đồng thời, cậu cũng siết chặt nắm tay, thầm quyết tâm sẽ đối diện với những sóng gió sắp ập đến.
*Run*
Thế nhưng, có vẻ như dù Baldr đã chuẩn bị tâm lý, một cơn sóng mới vẫn đang lặng lẽ kéo cậu vào vòng xoáy rắc rối đang đến gần.
Phần 5
"Tôi nghe nói ngài Rodriguez quen biết với mẹ của Baldr, phải không?"
Rodriguez, tổng trấn của thành phố lớn thứ hai của Vương quốc Sanjuan, Malaga, được Urraca hỏi như thế. Ông cười sảng khoái trong khi nhớ lại kỳ ức với Maggot từ thời xưa.
Giờ đây, đó chỉ còn là kỷ niệm hoài niệm của thời niên thiếu xa xôi.
Ông tự hỏi không biết rằng vị nữ thần oai hùng của chiến trường ấy giờ ra sao. Nếu có thể, ông muốn được gặp lại cô, nhưng đáng tiếc là hiện tại Maggot đang trong thời gian tĩnh dưỡng sau khi sinh nở.
Rodriguez đành đè nén nỗi thất vọng thầm kín ấy trong lòng.
"Lúc đó là trong một trận giao tranh với Trystovy. Cô ấy thật sự giống như một nữ thần trên chiến trường vậy."
Tên tuổi Ngân Quang Maggot khi ấy đã vang dội khắp lục địa, nhưng khi cô ở Sanjuan, nàng được biết đến với biệt danh Muchacha Volante, Thiếu nữ bay lượn.
Hình dáng Maggot nhảy từ con tàu này sang con tàu khác thật huyền ảo, như thể cô đang bơi trong không trung vậy.
Nếu Oka Sanai nghe được chuyện đó, chắc chắn ông sẽ liên tưởng đến Hassou Tobi, Bát Thuyền Phi của Minamoto no Yoshitsune.
Urraca gật đầu khi được nghe kể về giai thoại đó.
"Khi một người rơi xuống biển, ngay cả thủy thủ hạng nhất cũng hiếm khi có thể sống sót. Vậy mà nhảy từ tàu này sang tàu khác giữa lúc chiến đấu đang diễn ra, quả thật là một kỳ năng phi thường."
Việc leo lên một chiến hạm từ mặt biển chỉ bằng sức người gần như là điều không thể.
Nếu không có ai trên tàu hạ thuyền cứu sinh hay ném dây thừng xuống giúp, thì người rơi xuống chỉ còn cách chết chìm mà thôi. Đó là chuyện thường tình nơi biển khơi.
Hơn nữa, tàu chiến lại di chuyển bằng sức gió, hướng đi của nó có thể thay đổi một cách khó lường.
Dù Maggot có mạnh mẽ đến đâu, Urraca vẫn hiểu rõ mức độ bất khả thi của hành động ấy.
Nếu người mẹ có thể làm được điều ấy, thì đứa con trai mang dòng máu ấy… Urraca khẽ liếm môi, ánh nhìn lấp lánh như lửa, vừa mê hoặc vừa đáng sợ.
Rodriguez không kìm được mà nổi da gà khắp người, bản năng ông mách bảo ông về một sự nguy hiểm trước mặt. ngay
Cảm giác ấy hệt như khi vợ ông, Bianca, người từng dồn ông vào góc tường, cắt đứt mọi đường lui khiến ông không còn cách nào thoát.
(B-Baldr, chạy đi! Chạy ngay đi!)
Trong tình huống thế này, dù đàn ông có bản lĩnh đến đâu thì cũng chẳng khác nào một con mồi bị săn.
Rodriguez, người từng bị săn theo đúng nghĩa đen, hiểu điều đó rõ hơn ai hết.
"U-Urraca… ta nghĩ cô hiểu rõ rồi, nhưng xin hãy tiết chế hành động của mình một chút, vì cô đang là đại diện ngoại giao của đất nước chúng ta."
Nếu không cẩn thận, Urraca có thể sẽ lẻn vào phòng Baldr giữa đêm… hoặc thậm chí liều lĩnh hơn, tấn công cậu ta ngay trong lúc lễ lễ ăn mừng vẫn đang diễn ra.
Rodriguez với mồ hôi lạnh chảy dài trên thái dương, run giọng khuyên can trong khi tưởng tượng ra những kịch bản điên rồ ấy.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không gây rắc rối cho ngài đâu. Nhiều người còn nói rằng gần đây ta cư xử đàng hoàng hơn trước nữa mà."
Urraca không nói là sẽ không làm gì. Có vẻ như cô vẫn đang lên kế hoạch đè Baldr xuống.
Rodriguez liếc nhìn Jose đang say ngủ ở góc đối diện trong xe ngựa, ánh mắt tràn đầy oán hận. Jose lo rằng chuyến đi sẽ khiến ông ta mất ngủ vì bất an, nên ông đã uống thuốc ngủ từ trước. Một biện pháp quả thật khôn ngoan, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Suối nguồn trí tuệ của Sanjuan.
Chỉ có điều, nếu hỏi rằng hành động ấy có còn phù hợp với tư cách một con người hay không, thì lại là chuyện khác.
Phần 6
"Hm……thật rối quá đi mất. Nếu mình trông quá trưởng thành, có khi ngài ấy lại thấy phiền thì sao…"
Rachel nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, vẻ mặt đầy lo âu.
Thân hình cô thật sự rất tuyệt mỹ, nơi cần đầy đặn thì căng tròn, nơi cần thon gọn thì mềm mại uyển chuyển.
Thế nhưng, với thân phận công chúa hoàng gia, việc cô đã bước sang tuổi mười tám lại khiến người ta bắt đầu thì thầm rằng công chúa Rachel đã qua thời xuân sắc rồi. Và rồi, chẳng bao lâu nữa, chắc chắn sẽ có kẻ xì xào rằng cô đã bỏ lỡ cơ hội kết hôn.
Điều khiến Rachel day dứt nhất chính là việc cô lớn tuổi hơn người mình yêu.
Đó là một nỗi mặc cảm mà cô không sao thoát khỏi.
"Hôm nay mình nhất định phải gây ấn tượng thật tốt…"
Điều khiến Rachel không ngờ tới là Silk, cô tiểu thư nhà Randolph, một trong mười đại quý tộc lại có thể tấn công thẳng vào Baldr mà chẳng chút ngần ngại về địa vị hay danh phận.
Baldr là con trai duy nhất của nhà Cornelius, còn Silk lại là cũng là tiểu thư duy nhất của dòng họ Randolph cao quý. Giữa họ là vô vàn rào cản không thể dễ dàng vượt qua.
Nhưng Cornelius vừa chào đón hai sinh linh bé nhỏ, Silk còn tự mình phá bỏ tất cả mọi lễ nghi để lao thẳng vào vòng tay của Baldr. Điều đó khiến Rachel không khỏi chấn động.
Trong cơn bối rối ấy, cô nảy ra một ý tưởng táo bạo, cô thử tạo một tư thế gợi cảm trước gương. Nhưng chỉ vừa thử thôi, mặt cô đã đỏ bừng đến tận mang tai, dù trong phòng chẳng có ai khác.
Nếu Baldr mà thấy cảnh này… chắc cô sẽ chết ngay tại chỗ vì xấu hổ mất!
"…Chị à, tạo dáng với váy thì không sao, nhưng mà chỉ mặc đồ lót thôi thì em nghĩ là hơi quá rồi đó."
"KYYYYAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!"
Rachel thét lên khi giọng của em gái nhỏ, Margaret bất chợt vang lên phía sau, trong lúc cô vẫn còn tin rằng nơi này chỉ có mình mình.
"Em… em thấy rồi sao? Em thấy từ khi nào vậy!?"
"Từ lúc chị nghiêng người tới trước và đẩy ngực ra đó, em nghĩ vậy."
"KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG! Chị van em, quên hết đi, quên hết đi mà!"
Tiếng hét của Rachel chói tai đến mức các hầu gái ngoài hành lang hốt hoảng chạy tới, gõ cửa dồn dập.
"Điện hạ! Có chuyện gì vậy ạ!?"
"K-không có gì đâu! Lui ra đi!"
"N-nhưng mà vừa rồi rõ ràng có tiếng hét…"
"Là do Margaret trêu ta thôi! Không sao cả, mau lui đi!"
Rachel, trong bộ đồ lót chưa kịp thay, đỏ bừng mặt vội vàng ra lệnh đuổi họ đi. Căn phòng lúc này rối tung với những chiếc váy, những mảnh đồ lót vương vãi khắp nơi. Cô không thể chịu nổi ý nghĩ có ai đó bước vào và thấy cảnh này.
"Dù vậy, màu đen hử…"
"Xin em, làm ơn để chị yên đi!"
Với Rachel, đồ lót may mắn đương nhiên phải là màu đen, đó là một niềm tin mà cô chưa từng nghi ngờ.
"Nhìn cũng hợp thật đó, hợp lắm luôn… nhưng mà chị à, chị định làm gì với ngài Baldr trong buổi tiệc đây hả?"
"Nếu chú ý cả đến những thứ ít ai để ý, thì sự quyến rũ toát ra từ bên trong cũng sẽ trở nên khác biệt. Mẹ từng nói vậy đó…"
Margaret ôm đầu bất lực khi nghe câu trả lời ấy.
(Mẹ ơi, mẹ đang dạy chị ấy cái gì thế…)
Nhưng rồi khi nhìn thấy vẻ lo lắng của Rachel, Margaret cũng hiểu rằng mẹ cô cũng chỉ muốn giúp con gái mình tỏa sáng một chút thôi.
"Trong buổi tiệc tối nay có rất nhiều khách quý từ các các quốc gia khác, nên chị nhớ là đừng gây chuyện gì nhé?"
"C-chị biết rồi mà!"
Đôi má Rachel phồng lên trong khi cô vội vã khoác vào người bộ đồ thường ngày của mình.
Dù là với em gái, việc nói chuyện với người khác trong bộ đồ lót vẫn khiến cô cảm thấy xấu hổ không thôi.
Nhưng sự ngượng ngùng ấy nhanh chóng tan đi, để lại chút hậm hực dễ thương trong ánh mắt.
"Chị, eo của chị lại thon hơn nữa rồi phải không?"
"Ufufu… em nhận ra sao?"
Rachel mỉm cười rạng rỡ, đôi môi cong lên kiêu hãnh khi em gái đã nhìn ra thành quả của bao ngày nỗ lực của cô. Những bữa ăn được tiết chế kỹ lưỡng, những bài tập rèn dáng mà mẹ cô dạy. Tất cả đã mang lại một kết quả hiển nhiên.
Margaret không khỏi ngạc nhiên trước sự thay đổi rõ rệt ấy của chị mình.
Ngay cả Margaret, người từng thoáng có ý nghĩ sẽ giành người đàn ông mà chị yêu giờ đây cũng phải chùn bước.
Tình cảm trong sáng và mãnh liệt của Rachel khiến cô không nỡ chen ngang vào.
Trong giới hoàng tộc, chín trong mười cuộc hôn nhân đều là kế hoạch mang tính chính trị. Margaret không khỏi có chút ghen tị đôi chút vì người chị hiền hòa của mình sẽ thật sự được chạm đến giấc mơ thiếu nữ.
Margaret, người thừa hưởng dòng máu mạnh mẽ và lý trí từ Welkin, chưa từng nuôi dưỡng những mộng tưởng lãng mạn như Rachel.
"Dù vậy, ngài Baldr cũng thật đáng kinh ngạc. Em không ngờ ngài ấy lại có thể trở thành người xứng đôi với chị nhanh đến thế."
Cô từng nghĩ rằng phải mất ít nhất hai năm nữa, Baldr mới có thể chứng tỏ bản thân trên cương vị tử tước Antrim.
Đến lúc ấy, tuổi của Rachel hẳn đã vượt qua đôi mươi.
Đôi mắt Rachel ánh lên niềm tự hào, như thể chính cô đang được khen ngợi vậy, nụ cười nở rộ trên môi.
"Đúng vậy! Thật sự quá tuyệt vời! Người ấy là anh hùng của vương quốc Mauricia mà!"
Bất kỳ cô gái nào cũng từng mơ về một chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng.
Huống chi, người nàng yêu lại là vị anh hùng từng cứu lấy mạng sống mình, là người đã đánh bại Haurelia, kẻ thù truyền kiếp của họ.
Thử hỏi làm sao con tim của cô có thể không hân hoan cho được?
"Em hiểu cảm xúc của chị. Nhưng trước hết, chị phải nắm được trái tim của ngài Baldr đã rồi mới tính đến chuyện khác."
"Hauu…"
Rachel lập tức trở nên xìu xuống khi Margaret chạm đúng vào chỗ đau của cô. Đôi mắt cô trở nên ngấn lệ.
Thành thật mà nói, hành động dứt khoát và táo bạo của Silk gây ra một áp lực vô cùng lớn đối với Rachel.
Rachel là hoàng tộc, và cô không có bất kỳ năng lực nào trên chiến trường. Vì thế ngoài việc chờ đợi ở nơi an toàn, cô chẳng thể làm gì khác, dù vậy, đâu đó trong tim cô vẫn cảm thấy như mình đã thua Silk một lần này.
Hơn nữa, khác với thường dân như Seyruun và Selina, sẽ rất khó để Bladr cưới cả Silk và Rachel cùng một lúc do phong tục của vương quốc.
Cô chưa từng nghĩ rằng tiểu thư duy nhất của nhà Randolph lại hành động liều lĩnh đến vậy.
"Thôi nào, đừng mất tinh thần như vậy nữa! Trên con đường của chị vẫn còn nhiều chướng ngại khác đấy! Chị không có thời gian để gục ngã chỉ vì chuyện nhỏ thế này đâu!"
Margaret nhẹ nhàng vuốt đầu Rachel mất tinh thần, trong lòng tự hỏi rằng ai ở đây mới là chị gái.
Đúng như Margaret nói, những vấn đề cần được giải quyết để Rachel và Baldr có thể kết hôn cũng phức tạp như trường hợp của Silk.
Baldr thực sự đã lập được chiến công chưa từng có trong lịch sử, nhưng cho đến giờ vẫn còn nhiều người tranh cãi về việc nên đánh giá thành tựu ấy như thế nào.
Ít nhất thì vẫn còn nhiều người, đặc biệt là những quý tộc bảo thủ nghĩ rằng chiến công đó vẫn chưa đủ để Baldr có thể cưới một công chúa như Rachel.
"Fuu… Nếu là chị Beatrice, chị ấy sẽ khiến ước nguyện của mình trở thành hiện thực dù phải dùng bất kỳ phương pháp nào đi chăng nữa."
Rachel mỉm cười yếu ớt khi nhớ lại những mưu tính âm hiểm của người chị cả Beatrice trong hoàng cung.
Cô không nghĩ rằng mình có thể nghĩ ra những mưu lược như người chị ấy.
Bốn năm trước, hai lời cầu hôn đã được chuẩn bị dành cho công chúa lớn của Vương quốc Mauricia, Beatrice. Một đến từ quốc gia quân sự hùng mạnh ở phương Bắc, Nordland. Còn lại đến từ Vương quốc Answerer, quốc gia lớn nhất và quyền lực nhất lục địa, được xem là hậu duệ chính thống của triều đại từng thống nhất lục địa xưa kia.
Tất cả mọi bên đều đồng ý rằng, xét về địa vị và ảnh hưởng quốc gia, Answerer vượt trội hơn hẳn.
Đối với Vương quốc Mauricia, nếu phải chọn quốc gia nào để thiết lập quan hệ, thì câu trả lời hiển nhiên là Answerer, quốc gia có lãnh thổ rộng lớn và mạng lưới thương mại trải dài khắp châu lục.
Nhưng mà Beatrice đã bí mật trao đổi thư từ với thái tử Gustav của Đế quốc Nordland thông qua một mối trung gian không rõ danh tính.
Sau đó, cô tiến hành hàng loạt bước đi chính trị trong hoàng cung.
Trước hết, Beatrice thành công trong việc lôi kéo nhà Randolph cùng nhóm quý tộc Trystovy đang tị nạn ở Mauricia về phe mình. Họ vốn có mối thù sâu sắc với Vương quốc Answerer vì Answerer luôn ủng hộ Công quốc Trystovy hiện tại mà họ phản đối.
Vương quốc Answerer cũng chính là kẻ đứng sau kích động cuộc nội chiến ở Trystovy.
Đối với những quý tộc đang khao khát giành lại quê hương, Answerer chẳng khác nào cái gai trong mắt của họ.
Sau đó, Beatrice lại khéo léo dụ dỗ tể tướng Harold, người vốn muốn khai thác nguồn khoáng sản phong phú của Đế quốc Nordland đứng về phía mình.
Và từ khoảnh khắc ấy, kết quả đã được định đoạt.
Beatrice đã thành công cưới được người mình yêu nhờ vào chính nghị lực và tài mưu lược của bản thân.
Rachel vẫn còn nhớ nụ cười gượng gạo, thoáng run rẩy của vua Welkin khi ông ấy tiễn con gái mình lên đường, như thể chuyện đó mới xảy ra ngày hôm qua.
Nếu bắt cô phải làm điều tương tự… có lẽ cô sẽ không biết bắt đầu từ đâu.
Rốt cuộc, cô có thể làm gì để được kết hôn với Baldr đây?
Một tiếng gõ cửa vang lên của người hầu gái, cắt ngang bầu không khí im lặng. ấy
"Điện hạ Rachel, nam tước August Richmond đến thăm ạ."
Khuôn mặt Rachel thoáng sa sầm hẳn.
Đó chính là người đàn ông mà lúc này cô không muốn gặp nhất trên đời.
"Xin hãy bảo ngài ấy chờ ở vườn."
Rachel khoác lên mình một bộ váy giản dị, đơn giản hơn nhiều so với gu ăn mặc thường ngày của cô rồi chậm rãi bước tới.
Tại khu vườn rợp nắng ấy, August đang ngồi thư thái trên ghế, tay cầm tách trà, vẻ mặt điềm nhiên như chẳng có gì gấp gáp.
"Để ngài phải đợi, thật thất lễ quá, ngài August. Không biết hôm nay ngài đến đây có chuyện gì ạ?"
"Thần không có việc gì gấp cả. Nhưng nếu buộc phải trả lời, thì thần đến đây chỉ để được chiêm ngưỡng dung nhan của điện hạ hôm nay mà thôi."
(Đừng có đến đây vì cái lý do vớ vẩn đó chứ!)
Tuy nghĩ vậy, nhưng Rachel chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười mơ hồ, giữ đúng phép tắc của hoàng gia.
August Richmond là con trai cả của Adolf Richmond, một trong mười đại quý tộc trụ cột của vương quốc.
Anh ta là người sẽ kế thừa dòng họ Richmond trong tương lai. Vì vậy, Rachel cũng không thể đối xử quá lạnh nhạt hay thất lễ với đối phương được.
"Vẻ đẹp của điện hạ càng ngày càng được khiến người khác kinh ngạc. Liệu thần có thể mạo muội nghĩ rằng vẻ rạng rỡ ấy là vì thần chăng?"
Rachel đoán ra ý đồ thật sự ẩn sau những lời hoa mỹ đó, nhưng cô giả vờ như chẳng hiểu gì.
"Ngài nói thế là sao nhỉ? Aa, chắc là vì sắp được gặp lại chị Beatrice sau bao năm xa cách nên thần hơi phấn khích quá chăng."
(Đừng có nói linh tinh! Ta trang điểm vì ngài Baldr chứ không phải vì ngươi!)
Mọi nỗ lực của cô, từng đường tết tóc, từng dải ruy băng, không có cái nào là vì muốn nhận được lời khen từ người đàn ông này.
"Điện hạ Beatrice cũng đã lâu không trở về. thần chỉ cầu mong rằng điện hạ Rachel sẽ không rời khỏi đất nước này như chị của mình. Nếu vậy, vương quốc này sẽ mất đi một đóa hoa xinh đẹp không gì thay thế được."
"Ufufu… nhưng trong thư, chị ta luôn viết rằng mình đang rất hạnh phúc đấy, ngài biết không?"
Rachel mỉm cười uyển chuyển, giọng nói ngọt ngào mà đầy ẩn ý.
Cô cố ý để lộ ra rằng việc kết hôn với một quốc gia khác cũng chẳng phải điều tệ gì.
Đó là cách cô khéo léo khiến August hiểu rằng anh ta chẳng có chút hy vọng nào với cô cả.
Tuy nhiên, August cũng không phải hạng người đơn giản đến mức sẽ chịu từ bỏ chỉ vì bấy nhiêu lời ám chỉ như thế.
"Điện hạ sẽ chẳng thể hiểu được người chồng đến từ quốc gia khác sẽ nghĩ gì trong lòng đâu. Ngay cả những vị thái tử dù đã có công chúa nước khác là vợ cũng sa ngã, buông thả với phụ nữ khác cơ mà."
Hoàng tử Abrego quá cố của Vương quốc Sanjuan chính là ví dụ điển hình, một người phóng đãng, phản bội vị hôn thê Rachel của mình, lén lút vui chơi với những người đàn bà khác sau lưng cô.
Quả thật, có lẽ lời August nói không sai. Nhưng Rachel chỉ ước rằng giá như anh ta có thể nói những lời ấy trước khi cô bị ép đính hôn với Abrego. Còn bây giờ, những lời đó chẳng gợi lên chút cảm xúc nào trong lòng cô nữa.
So với những lời rỗng tuếch ấy, thì câu nói của Baldr "Thần nhất định sẽ cứu ngài" khi cô đang đứng bên bờ vực của cái chết vì bệnh tật, mới là lời tỏ tình có sức lay động hơn vạn lời hoa mỹ.
"Ý của ngài August là không phải đàn ông nào cũng như thế sao?"
Giọng Rachel có một chút bực bội khi trong tâm trí cô thoáng hiện ra hình ảnh hàng loạt cô gái xinh đẹp luôn quây quanh Baldr.
August thoáng hoảng hốt, nhận ra mình vừa vô tình dẫm phải mỏ mìn và vội vã giải thích.
"K-không phải thế! Với thần, trong mắt thần chỉ có một người phụ nữ duy nhất mà thôi! Không một ai khác có thể lọt vào tầm mắt của thần cả!"
"Ôi, ta không hề có ý trách móc ngài August đâu. Ta hiểu chứ, chẳng có quý ông nào lại không có ít nhất một người vợ lẻ cả."
Ignis và Maggot chỉ là những ngoại lệ hiếm hoi.
Trong giới quý tộc, việc có thêm vài vợ lẻ ngoài người vợ chính là điều bình thường, bởi việc duy trì huyết thống luôn phải được đặt lên hàng đầu.
"N-nhưng mà… nếu có thể, thần vẫn muốn được yêu một người phụ nữ duy nhất mà thôi."
"Ra là vậy. Ta không ngờ ngài August lại là người lãng mạn đến thế."
Rachel mỉm cười ngọt ngào, trong khi đối diện, August chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo, khô khốc. Thoáng nhìn qua, thật khó mà biết được ai mới là người trưởng thành hơn trong cuộc đối thoại này.
Dù kinh nghiệm với phụ nữ của August không hề ít, nhưng với thân phận là con trai cả của một công tước, anh ta chưa từng có cơ hội vun đắp một mối quan hệ nghiêm túc với một cô gái có địa vị cao hơn mình.
Thông thường, anh ta luôn là người nắm thế thượng phong, với địa vị và tài sản khiến những cô gái khác phải ngưỡng mộ và chiều chuộng.
Thế nhưng Rachel, người công chúa chẳng hề bị lay động bởi những lời mật ngọt ấy, lại khiến anh ta không khỏi bực bội.
"…Xin thứ lỗi vì cuộc viếng thăm đường đột này. Thần rất mong chờ buổi tiệc mừng chiến thắng tối nay. Hy vọng điện hạ sẽ nể tình cùng ta khiêu vũ một khúc."
"Tất nhiên rồi."
Trước khi rời đi, August cúi người, cung kính hôn nhẹ lên mu bàn tay Rachel.
Nhưng cô không hề tỏ ra bối rối hay xao động chút nào.
Chính sự bình thản đó khiến August khó chịu, anh ta buông một câu đầy ẩn ý, như để trả đũa.
"Nói mới nhớ, thần có nghe tin đồn rằng tiểu thư nhà Randolph đang say mê vị anh hùng xứ Antrim ấy. Thần ước gì mình được ở vị trí của ngài ấy."
Rachel cảm thấy như có một mũi khoan đang xoáy sâu vào tim mình, nhưng cô vẫn giữ gương mặt bình thản đến mức đáng kinh ngạc.
Bởi cô khinh thường August đến mức không muốn để đối phương thấy được cảm xúc của cô, dù chỉ một tia dao động.
"Vậy thì, hẹn gặp lại ngài tại buổi tiệc mừng chiến thắng nhé."
"Thật là một người đàn bà phiền phức… dù chỉ là một bà cô đã qua tay người khác."
Vẻ ngoài vẫn giữ được sự phong nhã, nhưng August không giấu được cái cau mày đầy khó chịu, thứ đã tố cáo cơn bực dọc mà anh ta cố giấu trong lòng.
Bản thân August cũng nghĩ rằng, dù có cưới cô công chúa đã qua tay người khác ấy đi chăng nữa, anh ta cũng chẳng được lợi lộc gì.
Trái lại, điều đó chỉ khiến gánh nặng trên vai August thêm nặng nề, bởi khi trở thành con rể hoàng gia, anh ta sẽ phải dè chừng từng lời ăn tiếng nói, từng cử chỉ đối với hoàng tộc.
Nếu không phải vì mệnh lệnh của cha mình, có lẽ anh chẳng bao giờ thenm2 đến gần cô công chúa đó dù chỉ nửa bước.
Tất cả những chuyện này… đều là lỗi của hắn ta.
"Thứ gọi là anh hùng ấy chẳng cần thiết ở bất kỳ quốc gia nào cả. Hắn nên biết thân biết phận của mình và biến mất đi thì hơn."
Người ta vẫn thường nói rằng anh hùng chỉ xuất hiện khi đất nước rơi vào hỗn loạn.
Còn với một thanh niên đầy triển vọng như August, người được kỳ vọng sẽ gánh vác tương lai quốc gia thì sự tồn tại của một anh hùng nổi lên từ hư vô chẳng khác gì một cái gai chướng mắt, một mối đe dọa cho trật tự và quyền lực mà anh ta đang nắm trong tay.

