Phần 8
Khoảng hai tháng trôi qua, tin đồn về sự phát triển thần tốc của Antrim càng ngày càng lan xa.
Không thể nào che giấu được dòng chảy ào ạt của tiền bạc và hàng hóa tiêu dùng ở một vùng lãnh thổ hẻo lánh được. Cũng chính vì nơi này vốn biệt lập mà sự thay đổi ấy lại càng trở nên nổi bật.
Nếu chỉ có tiền và hàng hóa đổ vào mà chẳng có gì xuất ra, người ngoài có thể đơn giản nghĩ rằng Baldr chỉ đang hoang phí. Nhưng khi đường và vải bông liên tục được xuất khẩu ngược trở ra, chẳng ai có thể làm ngơ nữa, bởi thật khó tin rằng những mặt hàng ấy lại xuất phát từ một vùng đất vốn bị xem là nơi khỉ ho cò gáy như Antrim.
Cũng bởi thế, điệp viên từ cả Vương quốc Haurelia lẫn ngay cả Vương quốc Mauricia cũng ùn ùn tìm cách xâm nhập vào Antrim không ngớt.
Tuy nhiên, với sự cảnh giác nghiêm ngặt của đội lính đánh thuê ngày càng đông đảo, gián điệp của Haurelia gần như chẳng thể vượt qua nổi biên giới.
Về gián điệp trong nước, tử tước Bradford, Mattis cũng đang hỗ trợ Baldr rà soát, lấy vùng đất của mình làm lá chắn cho Antrim.
Nam tước Falkirk không mấy hợp tác, nhưng vì ông ta cũng được hưởng lợi từ sự thịnh vượng của Antrim, nên ông ta cũng chẳng gây ra rắc rối gì.
Cùng thời điểm đó, ở nhà nam tước Mileton, trưởng tộc Hayne lại nổi trận lôi đình khi nghe tin rằng Agatha đang làm việc cho tử tước Antrim. Hơn thế nữa, cô giờ còn nắm chức thư ký trưởng.
Nếu đối phương chỉ là một thương nhân, Hayne có thể bắt cóc cô rồi gửi thư thông báo rằng Agatha đã về nhà, mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp như vậy.
Agatha, dù đã cắt đứt quan hệ với nhà Mileton, tư cách quý tộc của cô vẫn còn, nhưng ngoài thứ đó ra, cô chỉ là một cô gái hoàn toàn không có sự bảo hộ của bất kỳ gia tộc nào. Ngay cả khi bị bắt cóc, cũng sẽ chẳng có ai chạy đến giúp cô.
Nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn khác nếu đối phương là một nhà tử tước.
Nếu hắn ta ngang nhiên cưỡng ép mang Agatha về, thì chính nhà Mileton mới là bên bị thiệt thòi.
“Khốn kiếp… con nhỏ thối tha đó. Từ bao giờ mà nó lại có thể lấy lòng được tử tước Antrim chứ…”
Sự việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hayne, hắn vốn đã lên kế hoạch nhanh chóng bắt cóc Agatha, một người đàn bà yếu ớt (ít nhất là về mặt thể chất), rồi đem bán cho một lão già bẩn thỉu nào đó.
Cơ hội để ép Agatha trở lại nhà Mileton đã không còn.
Rõ ràng rằng nhà Antrim có thể đem đến cho cô một mức đãi ngộ tốt hơn nhiều, cùng một công việc xứng đáng để dốc sức cống hiến.
Thế nhưng, trong khi Hayne nghiến răng phẫn nộ, lại có kẻ khác coi chuyện này là cơ hội trời ban…
Hôm đó, một sứ giả ghé đến nhà Mileton. Hắn đưa ra một ý tưởng với Hayne, và đã thành công khiến Hayne gật đầu chấp thuận.
Phần 9
Brandon, với cương vị phó tổng thư ký của nhà Antrim House, là người bận rộn nhất sau Agatha.
Công việc hành chính nơi đây từ trước đến nay vốn luôn được làm một cách cẩu thả, cơ sở hạ tầng thì bị bỏ mặc, sổ hộ tịch chỉ làm cho có lệ. Giờ đây khi mọi thứ phải đi vào quy củ, nhân sự ở mảng này lại quá mức thiếu thốn.
“Có một yêu cầu từ làng Hassan… xin xử lý thú dữ.”
Cecile, cô gái mới được bổ nhiệm vào bộ phận sau đợt mở rộng nhân sự vừa rồi, mang một bản báo cáo đến với vẻ ngập ngừng.
Cô là con gái của một thương nhân nhỏ chuyên buôn tạp hóa. Không thể gọi là mỹ nhân, nhưng cô sỡ hữu tính cách tươi sáng, dễ gần, và Brandon thừa biết rằng cô khá được để mắt tới bởi đàn ông trong thành.
Chỉ có điều, rõ ràng lúc này Cecile bị choáng ngợp trước dòng tài chính và hàng hóa khổng lồ mà Antrim đang quản lý. Số tiền này vượt xa những gì một gia đình buôn bán nhỏ như cô từng biết, thậm chí cô còn chưa bao giờ tưởng tượng nổi con số đó nữa. Cô không khỏi bất an khi được tin tưởng giao phó những thứ như thế.
“Hãy giao vụ thú dữ cho kị sĩ đoàn. Lính đánh thuê hiện không có trong thành.”
Brandon đáp lại nhanh chóng.
Hiện giờ toàn bộ lính đánh thuê dưới quyền Zirco đang bận ngăn chặn đám gián điệp từ Haurelia tìm cách vượt biên. Họ còn lâu mới quay lại.
Trong kiểu giao tranh ngầm thế này, quả thật kị sĩ khó mà so bì với lính đánh thuê được.
“Đã rõ. Ngoài ra, còn có thêm yêu cầu mua thêm ngựa từ kị sĩ đoàn…”
“Chuồng trại vẫn chưa mở rộng, thức ăn cũng chưa đủ. Giờ mà tăng số lượng ngựa thì không thể nào! Marquez, bảo họ tạm hoãn chuyện đó lại.”
Brandon cũng đoán công việc này hơi quá sức đối với Cecile, nên anh quay sang giao cho chàng thanh niên đứng cạnh.
Cậu ta hẳn là một trong số những người đang để mắt đến Cecile, có vẻ như cậu ta xem đây là cơ hội để mình tỏ ra đáng tin trước mặt cô. Brandon không ngại lợi dụng tâm lý ấy để bắt cậu ta làm việc hăng hái hơn.
“Vâng, thưa ngài! Xin cứ giao cho tôi.”
“X-xin lỗi anh Marquez, đã làm phiền đến anh.”
Đúng như Brandon dự đoán, Marquez liền ưỡn ngực, cố tạo dáng thật oai vệ trước mặt Cecile. Thế nhưng, cô gái ấy chỉ khẽ cúi đầu cảm ơn, rồi quay lưng trở lại bàn làm việc ngay lập tức.
Phản ứng của cô lại hờ hững đến bất ngờ. Có lẽ, sâu bên trong Cecile, cô sở hữu tự chất để trở thành một người phụ nữ âm hiểm cũng nên…
Marquez thì trông ngơ ngác như kẻ vừa bị giật mất chiếc thang dưới chân. Brandon không khỏi thấy tội nghiệp cho cậu ta, nhưng tình trường vốn dĩ tàn khốc, cậu ta chỉ đơn giản là một nạn nhân trong cuộc chiến tình cảm khốc liệt này mà thôi.
“Bên kia xem ra vui vẻ quá nhỉ? Nếu thế này thì tăng thêm công việc một chút chắc cũng không vấn đề đâu nhỉ…?”
Nụ cười của Brandon, khi đang mường tượng ra vở kịch tình ái nơi làm việc, chợt tắt. Ngay sau đó, một luồng khí lạnh len dọc sống lưng anh, tựa như có những viên đá lạnh đang trượt vào da thịt vậy.
Agatha Mileton.
Người phụ nữ ấy, trong vài tình huống, thậm chí còn đáng sợ hơn cả lãnh chúa Baldr.
Người ta đồn rằng cô đã từng một mình quản lý tài chính của cả một gia tộc. Lại có lời kể rằng một vị quý tộc cao cấp nào đó đã đánh giá rất cao năng lực của cô và muốn cưới cô, thế nhưng cô lại ghét cay ghét đắng chuyện an phận làm vợ nên hoặc là cô đã bỏ trốn, hoặc là bị chính gia tộc của cô ruồng bỏ.
Mà nếu đặt bản thân vào vị trí của người kia, Brandon thầm nghĩ rằng cho dù có bị kề dao vào cổ cũng chẳng ai dại gì rước về một người đàn bà như thế cả. Tất nhiên, ý nghĩ ấy anh ta không đời nào dám thốt lên thành lời.
“Ufufufufu… Brandon, gan cậu to thật đấy. Hôm nay tôi sẽ bắt cậu làm thêm cho đến bình minh luôn.”
“Tôi chưa nói gì hết mà!”
“Trong đầu cậu vừa nghĩ cái loại phụ nữ như cô thì ai mà muốn lấy làm vợ, đúng không? Tôi nhìn thấu rồi đấy!”
“V-vậy ra cô cũng… tự biết mình như thế à.”
Nếu đã tự biết, thì tốt hơn hết là nên thay đổi, hoặc là dứt khoát từ bỏ chuyện hôn nhân luôn đi. Nhưng mong ước nhỏ nhoi ấy của Brandon dĩ nhiên chẳng bao giờ thành hiện thực.
“Ra là vậy… đúng như tôi nghĩ, cậu quả nhiên đang nghĩ như thế…”
“Hiiiiiiiiiiih!”
Đôi mắt xanh thông tuệ của Agatha dán chặt lấy Brandon, trong đôi mắt đó đang bùng cháy một ngọn lửa dữ dội.
Oái oăm thay, bởi gương mặt cô vốn xinh đẹp, cái biểu cảm đầy sát khí kia lại càng khiến người ta sợ hãi gấp bội.
Agatha năm nay sẽ bước sang tuổi hai mươi, nhưng xem ra trong lòng cô vẫn còn vương chút lo lắng của một thiếu nữ, bị ám ảnh bởi cái viễn cảnh ế chồng và trở thành gái già.
Cô hừ mạnh một tiếng, ngồi phịch xuống ghế rồi thản nhiên ném cả xấp giấy tờ lên bàn của Brandon.
“Đây là bảng ước tính thu chi ngân sách cho các dự án sắp tới. Cậu đem so sánh, rồi chỉnh sửa sao cho phù hợp với tình hình thực tế đi.”
“Tôi… tôi làm á…?”
“Đương nhiên là cậu rồi, còn ai vào đây nữa…?”
Vai Brandon chùng xuống, trông anh thất thểu như gà trống thua trận sau khi bị Agatha ném cho một cái nhìn sắc như dao ấy.
Đâu đó trong dinh thự, người ta bắt đầu gọi cô bằng cái tên Phù thủy Antrim, và rồi cái biệt danh ấy lan nhanh đi như lửa bén rơm. Số người dám đối đầu với cô có thể đếm trên đầu ngón tay, Baldr nằm trong số người hiếm hoi đó.
Không ai nghi ngờ năng lực của Agatha, nhưng giá mà cô chỉ cần mềm mỏng, khoan dung hơn đôi chút, thì có lẽ cô đã không bị người ta vừa sợ vừa nể đến mức này. Brandon cũng thấy tiếc cho cô, dù chuyện này chẳng dính dáng gì đến anh.
“Hoàn thành trong ba ngày.”
“Xin tha cho tôi… tôi chết mất…”
Brandon đưa mắt cầu cứu khắp nơi, nhưng Marquez và mấy đồng sự khác đều đồng loạt cúi đầu xuống bàn, tránh ánh nhìn của anh ta như tránh tà. Không ai dại gì chạm mắt với anh ngay lúc này.
Brandon vẫn là một cấp trên tốt, nhưng trong cái phòng này, chẳng ai đủ gan để đứng ra ủng hộ anh ta rồi tự biến mình thành kẻ thù với Agatha.
“...Cố nhịn thêm một chút nữa đi. Đám người mới cũng đang được huấn luyện rồi, việc điều tra dân số cũng sắp chạm đến giai đoạn ổn định. Dĩ nhiên, vẫn còn cả đống việc khác như đo đạc, tu sửa đường sá, kênh mương… nhưng mấy khoản đó có thể dồn sang cho kế hoạch năm sau.”
Có vẻ như Agatha đã chán bắt nạt Brandon nên giọng điệu cô trở nên bình thản hơn.
Dạo gần đây cô đang cực kỳ thiếu ngủ, cơn nhức đầu âm ỉ cứ mãi tái đi tái lại. Agatha xoa trán, trong lòng thầm nguyền rủa tên quan cai trị tiền nhiệm.
(Cái quái gì đây! Làm ăn cái kiểu gì thế này! Điều tra dân số còn chẳng ra hồn, rồi thu thuế kiểu gì!? Ruộng đất thì chẳng biết từ lúc nào lại mở rộng thêm! Mấy lão trưởng làng lại còn dám vênh váo như thể mình mới là chủ chứ!)
Dù biết là viên quan tiền nhiệm cũng vì bị giáng chức từ thủ đô nên mới trôi dạt về đây, nhưng ngay cả thế thì sự cẩu thả trong công việc của hắn cũng thật quá mức.
Khi Brandon bị chất vấn, sự thật rốt cuộc mới được phơi bày, mấy đời quan lại trước chẳng ai nghĩ đến việc cai trị lâu dài. Họ luôn chuẩn bị sẵn sàng để bỏ chạy bất cứ lúc nào, bởi Antrim vốn là vùng đất bị ruồng bỏ. Trong đầu họ chỉ có thứ duy nhất đáng bận tâm là làm sao moi được đủ tiền để có thể trở lại thủ đô trong tương lai.
Hậu quả là mười năm sau chiến tranh, dữ liệu điều tra về dân số đã hoàn toàn bị lỗi thời. Các ngôi làng thì không còn trông chờ vào bộ máy chính trị mà sống dựa vào sự quản lý và bảo vệ của chính trưởng làng.
Thực tế khi Agatha vừa đặt chân đến Antrim, điều đầu tiên cô nhận thấy chính là tinh thần tự quản ở đây còn mạnh mẽ hơn hẳn những lãnh địa quý tộc khác.
Nếu người đứng đầu chẳng buồn đứng ra hòa giải tranh chấp, cũng chẳng dẹp nổi lũ thú dữ quấy phá, thì người dân chỉ còn cách tự mình lo liệu. Trong môi trường khắc nghiệt ấy, tinh thần tự cường, lấy trưởng làng làm trung tâm, đã bén rễ và lớn mạnh theo thời gian.
Dù đây không phải là lỗi của Baldr và Agatha, nhưng cũng khó trách dân làng nếu họ không tin tưởng vị lãnh chúa mới. Phải mất thêm một khoảng thời gian nữa, nhờ công của kị sĩ đoàn và lính đánh thuê, niềm tin ấy mới dần dần được khôi phục.
“Có vẻ ngài đang mệt rồi, thưa thư ký trưởng. Tôi có mang trà bạc hà đến cho ngài.”
“Cảm ơn nhé, em thật chu đáo.”
Agatha cầm lấy tách trà nóng mà Cecile đưa, mỉm cười dịu dàng với cô.
Có lẽ bởi sinh trưởng trong gia đình thương nhân, Cecile luôn biết cách để tâm săn sóc người khác một cách khéo léo. Đàn ông nào mà chỉ chăm chăm vào vẻ ngoài bình thường, thậm chí có phần còn hơi tầm thường của cô, hẳn sẽ phải hối hận.
Chính Agatha cũng không thể phủ nhận rằng nét nữ tính của Cecile còn hơn cả cô rất nhiều.
“Ngài phải chú ý đến sức khỏe của mình chứ. Nếu thư ký trưởng ngã bệnh, thì không có ai có thể thay thế được ngài đâu.”
Dù cho có đáng sợ đến mức nào, Agatha vẫn là nhân vật không thể thiếu trong guồng máy cai trị Antrim. Những lời ấy của Brandon hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng, bởi anh ta hiểu rõ rằng chỉ cần Agatha gục xuống, khối lượng công việc sẽ lập tức phình ra gấp mấy lần, đè nặng lên tất cả bọn họ.
“…Cảm ơn. Hôm nay tôi sẽ về phòng nghỉ sau khi duyệt qua hết thư từ đã gửi tới.”
Với cương vị thư ký trưởng, việc kiểm tra những bức thư được gửi đến cho lãnh chúa Baldr cũng là trách nhiệm quan trọng.
Số lượng thư gửi đến quý tộc luôn khổng lồ, bao gồm đơn thỉnh cầu, thư chúc mừng hay đủ loại thư từ lễ nghĩa khác. Nếu bản thân lãnh chúa phải đích thân đọc hết, rồi lại viết thư hồi đáp, thì ông ta chẳng còn thời gian lo liệu bất kỳ công việc gì khác. Cũng như ở Nhật Bản hiện đại, các nghị viên quốc hội thường giao cho thư ký quyết định cách xử lý và hồi âm những lá thư kém quan trọng như thế.
May mắn là Baldr mới chỉ vừa bước lên hàng ngũ quý tộc cao cấp, vẫn chưa có bao nhiêu mối giao hảo trong giới.
Hơn nữa, lãnh địa của cậu lại là Antrim, một vùng hẻo lánh giáp ranh trực tiếp với Vương quốc Haurelia. Trừ phi là những người thân thiết, còn không thì chẳng quý tộc nào lại mất công gửi thư cho cậu cả.
“Ngay cả thế… lại có thêm một bức thư từ công chúa điện hạ… mình thực sự lo lắng cho tiểu thư Silk…”
Tuy chỉ là lời chúc tụng theo mùa đơn giản, nhưng Rachel lại viết thư rất đều đặn.
Trái lại thì Silk chẳng khéo léo mấy trong việc soạn những bức thư trang trọng, cho dù trong trò chuyện thì cô vẫn có thể thoải mái nói năng chẳng chút e dè. Chính vì thế, khoảng cách xa xôi lại càng khiến tình thế của Silk trở nên gay go hơn bao giờ hết.
“…Hửm?”
Chính lúc ấy, một phong thư mà Agatha tuyệt đối không thể nào bỏ qua đập vào mắt cô.
Hai chiếc cốc lửa, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là gia huy của nhà Mileton.
“Cái tên anh trai ngu ngốc đó… lại đang âm mưu chuyện gì nữa đây?”
Nếu cô đang làm việc cho một gia đình bình thường, rất có thể hắn ta đã dùng dăm ba lời hăm dọa để buộc họ phải sa thải cô.
Thế nhưng, một nam tước mà lại dám uy hiếp Baldr thì… điều đó quả thật không tưởng.
Kẻ ngu dốt như anh trai cô cũng hẳn phải hiểu được điểm ấy chứ… Agatha vừa ngờ vực, vừa chậm rãi bẻ con dấu của Mileton ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô không khỏi rùng mình. Brandon cùng mọi người trong phòng đồng loạt co rúm, ôm lấy bản thân. Cảm giác như nhiệt độ vừa đột ngột hạ xuống mấy độ, lạnh buốt đến tận xương.
“Ku ku ku… giỏi lắm đấy, cái tên anh trai khốn kiếp kiaaa!”
Có kẻ ngu ngốc nào đó vừa chọc giận Phù thủy Antrim, người đàn bà mà cả lãnh địa đều run sợ.
Agatha nở một nụ cười, nhưng nụ cười ấy hoàn toàn không chạm tới đáy mắt đen thẫm của cô.
Brandon cùng những người khác đứng trong phòng đều tin chắc rằng thảm họa sắp sửa giáng xuống đầu kẻ đã gây nên cơn thịnh nộ này.

