Một trong những gian lận nội vụ quen thuộc nhất chính là việc sản xuất rượu.
Thông thường, khi nhắc đến nó, người ta sẽ nghĩ ngay đến rượu chưng cất hay rượu sake tinh luyện. Thế nhưng, Baldr lại bị ám ảnh bởi một thứ khác.
Đó chính là bia.
Ở kiếp trước, Masaharu từng nghiên cứu cách tạo whisky và brandy, nhưng thứ mà anh ta dồn nhiều công sức tìm hiểu nhất lại là phương pháp ủ bia.
Dĩ nhiên ở Nhật, việc uống rượu khi chưa đủ tuổi là điều bị cấm. Nhưng một nam sinh trung học, đang ở lứa tuổi muốn tỏ ra mình là người lớn, làm sao không bị cám dỗ trước men say được?
Masaharu cũng ko phải là ngoại lệ, nhờ ảnh hưởng từ người anh trai, anh đã nếm thử vị bia đầu tiên trong đời.
Ở vương quốc Mauricia này, thức uống phổ biến nhất trong tầng lớp bình dân chính là bia kiểu ale.
Còn rượu vang lại được xem là biểu tượng của giới quý tộc.
Việc nuôi ong vẫn chưa phổ biến ở thế giới này, thành ra mật ong vô cùng quý hiếm. Đem thứ báu vật ấy ủ thành mead thì chỉ có tầng lớp thượng lưu cao nhất làm mà thôi.
Trái lại, bia ale lại có lịch sử rất lâu đời. Ưu điểm của nó là có thể sản xuất gần như ở bất kỳ đâu, bởi quá trình lên men có thể diễn ra ở nhiệt độ thường. Chính vì lý do đó mà loại bia này được tầng lớp thường dân ưa chuộng rộng rãi.
Với ale, men bia sẽ nổi lên ngay trên mặt chất lỏng, phương pháp này được gọi là lên men bề mặt. Thông thường, kết quả tạo thành sẽ là loại bia có ga nhẹ cùng vị đắng dịu.
Một phương pháp khác là lên men đáy, khi nấm men được ép lắng xuống và hoạt động trong môi trường nhiệt độ thấp hơn. Bia tạo ra từ cách này chính là bia lager.
Trong các loại lager, phổ biến nhất chính là bia Pilsner. Có thể nói, hầu hết những loại bia được uống thường ngày ở Nhật Bản hiện đại đều là bia Pilsner.
Nguồn gốc của nó đến từ thành phố Pilsen của Tiệp Khắc, với hương vị dễ uống và thanh dịu nơi cuống họng. Loại bia này đã chiếm gần bảy mươi phần trăm thị phần bia toàn cầu ở Trái Đất.
Tại lưng chừng dãy núi Morgan hùng vĩ, phía bắc Antrim, có một mỏ khai thác bị bỏ hoang. Nơi lạnh lẽo dưới lòng đất ấy giờ đã được cải tạo thành nơi thử nghiệm để tái tạo loại bia Pilsner.
"Oi, cậu chủ! Ta đã mang sản phẩm thử nghiệm tới rồi này!"
Một cỗ xe ngựa chất đầy thùng bia đủ loại lộc cộc tiến vào lâu đài Gawain.
"Đừng có gọi ta là cậu chủ nữa, ông Guiness."
Người cười khanh khách kia là một ông lão thấp bé, gương mặt chi chít nếp nhăn tên là Guiness Claus.
Ông vốn sinh ra trong một gia đình hành nghề nấu rượu lâu đời tại Antrim, chuyên ủ các loại rượu, chủ yếu là ale, suốt mấy chục năm qua.
Xưởng bia của ông nổi danh trong vùng vì quanh đây chẳng có đối thủ cạnh tranh nào, ngày tháng cứ đều đều trôi qua khiến trong lòng ông vẫn âm thầm chất chứa một nỗi bất an khó gọi thành tên.
Baldr, người vừa trở thành tân lãnh chúa vùng đất này, đã tìm đến Guiness đúng vào lúc ông đang thả mình trong dòng suy nghĩ ấy.
"Ngài có muốn thử thách bản thân, tạo nên một loại bia bằng một phương pháp hoàn toàn mới không?"
Guiness ban đầu chỉ thấy đấy là lời nói ngông cuồng của một thằng nhóc chẳng biết gì.
Nói ông không nghĩ như thế thì đúng là quá dối lòng.
Nhưng sự tò mò và kích thích từ sự mới lạ dần dần chinh phục ông.
Ông cảm nhận được một luồng gió mang theo sự đổi thay đang thổi vào thế giới của rượu, vốn đã bất biến suốt mấy trăm năm qua.
Những thứ rượu từ các quốc gia khác như sake dừa của Sanjuan hay sữa ngựa lên men của Gartlake dù đúng là quý hiếm và độc đáo, nhưng vị thế của bia và shochu trong đời sống của dân thường vẫn không gì lay chuyển nổi.
Nếu có một sự cách tân lớn trong cách chế tác rượu, rất có thể nó sẽ làm rung chuyển cả lục địa.
Ngay từ thời xa xưa, con người vốn chẳng thể ngừng sản xuất rượu từ ngũ cốc, dù đó là khi nạn đói hoành hành khắp nơi, phải dùng đến nguồn lương thực quý báu.
Rượu là người bạn tri kỷ suốt đời mà nhân loại không thể từ bỏ được.
"Kaaaaah! Chính là thứ này đây! Ông già, cuối cùng ông cũng mang đến rồi hả!"
Zirco xuất hiện từ sau lưng Baldr, khịt khịt mũi với tâm trạng đầy hứng khởi.
Guiness chỉ có thể thở dài khi thấy dáng vẻ của cô.
"Đúng là đáng xấu hổ. Cứ thế này thì cả đời ngươi chẳng lấy chồng nổi đâu đấy."
Có vẻ Zirco cũng có bận tâm đến chuyện đó. Cô bất giác khựng lại, rồi ngay lập tức ưỡn ngực ra, tỏ vẻ tự tin tỏ vẻ như không quan tâm đến.
"Ha ha ha! Xin lỗi nhé, nhưng Zirco này có thể kiếm đàn ông lúc nào chả được "
"Dù có cả tá lính đánh thuê vây quanh như thế, thì cũng vô ích nếu chẳng ai thật lòng coi ngươi là một người phụ nữ cả."
“Biến đi cho tôi nhờ! Đừng xen vào chuyện của tôi nữa!”
Zirco gắt lên, mặt đỏ bừng vì giận.
Trong thế giới lính đánh thuê, nơi đàn ông chiếm áp đảo, không phải là Zirco không nổi bật.
Người ta vẫn quý mến cô, nhưng cái sự quý mến ấy chỉ dừng lại ở việc coi cô như một chiến hữu, một người luôn biết cách khuấy động bầu không khí.
Chưa từng có ai nhìn cô bằng ánh mắt của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.
Một thất bại ê chề mà ngay cả bản thân Zirco cũng không thể chối bỏ.
Cô giận dỗi quay mặt đi, còn Baldr thì gạt cô sang bên và hỏi Guiness.
“Kết quả thế nào rồi?”
“Rất tốt. Quá trình ủ vẫn cần thêm thời gian, nhưng hôm nay ta sẽ phá lệ, khui một thùng nếm thử. Cứ yên tâm, đó cũng là một cách để tận hưởng rượu.”
Thực tế, từ thế kỷ mười chín, bia Pilsner đã nhanh chóng đánh bại bia ale, vươn lên chiếm lĩnh ngôi vương trong thế giới bia.
Với ký ức của Masaharu, Baldr càng thêm chờ mong.
Dù là ở dị giới, đam mê của con người với men say cũng không hề thay đổi.
Trong đại sảnh, ánh mắt mọi người sáng rực, không giấu nổi sự háo hức khi nhìn những thùng bia được đặt ngay trước mặt.
Ở Mauricia, độ tuổi được phép uống rượu rất thấp.
Trẻ con trong gia đình quý tộc khi vừa tròn bảy tuổi đã được nếm một chút rượu vang như món khai vị trước bữa ăn.
Nên không ai lấy làm lạ khi bầu không khí nơi đây lại ngập tràn sự phấn khích, tò mò trước loại rượu được chế tác bằng một phương pháp hoàn toàn mới này.
“Uống bao nhiêu cũng được? Lại còn miễn phí? Đây có phải mơ không…?”
“Brooks… véo má tôi cái… Á! Đau quá! Thế thì… không phải mơ rồi!”
Brooks và Nelson dùng nắm đấm đập vào nhau, mặt mày hớn hở như vừa giành được chiến thắng lớn nào đó.
“Không hiểu sao đàn ông lúc nào cũng nhiệt tình đến mức vô nghĩa thế nhỉ?”
Agatha lườm hai kẻ kia bằng ánh mắt lạnh lẽo tuyệt đối. Khuôn mặt cô vẫn như chiếc mặt nạ sắt, nhưng Baldr lại tinh ý nhận ra, cô nuốt nước bọt không chỉ một lần.
Rõ ràng cô cũng đang nóng lòng muốn được nếm thử cốc bia kia, chỉ là còn cố gắng duy trì dáng vẻ của một tiểu thư quý tộc thôi.
“… Em… cũng được tham gia chứ?”
Seyruun ngập ngừng, bối rối hơn hẳn so với không khí náo nhiệt xung quanh.
Thường ngày, cô vẫn giữ vai trò phục vụ trong bữa tối, hiếm khi được ngồi cùng bàn.
Baldr còn nhớ đã có lần cậu năn nỉ cha cho Seyruun thử nếm bia, nhưng khi ấy cô không thích thú nó cho lắm.
“Mục tiêu lần này của mình là tạo ra một loại bia mà đến cả Seyruun cũng cảm thấy ngon miệng.”
Vị đắng của hoa houblon vốn là đặc trưng của bia, nhưng đối với nữ giới thì nó chảng ngon lành gì.
Nhưng nói thế cũng không có nghĩa là phụ nữ không uống bia. Trên thế giới cũng tồn tại những loại bia ngọt, chẳng hạn Berliner Kindle Weisse, thường uống kèm siro đường.
“Đồ nhắm hôm nay ta có curry wurst (xúc xích rưới sốt cà chua và bột cà ri), eisbein (giò heo muối hun khói kiểu Đức), và cả haggis (món đặc sản Scotland làm từ phủ tạng cừu nhồi trong dạ dày).”
Baldr vỗ tay, mời mọi người.
“Cứ ăn uống thoải mái, không cần giữ lẽ.”
“YOSSHAAAAAAH! Vậy thì tớ không khách sáo nữa!”
Brooks hét lớn, thản nhiên rót bia vào cốc của mình.
Ngay lập tức, Baldr nện cho cậu một cú từ phía sau, không thèm nói một lời.
“A đau! Gì thế hả!?”
“Phải làm lạnh bằng ma pháp trước, chờ một chút.”
Baldr giơ tay, ngón tay cậu vẽ một vòng tròn nhỏ trong không khí. Luồng khí mát mẻ tỏa ra, khiến nhiệt độ cốc bia giảm nhanh chóng.
Người ta vẫn nói, nhiệt độ thích hợp nhất để thưởng thức bia là vào khoảng bốn đến sáu độ C. Có nhiều tranh luận về con số này, nhưng theo lẽ thường, nước càng lạnh thì thể tích càng co lại. Nhưng kỳ lạ thay khi nhiệt độ hạ đến ngưỡng bốn độ, nó lại bắt đầu giãn nở. Nên bốn độ được xem là điểm cân bằng, nơi bia ở trạng thái ổn định và hương vị trở nên ngon nhất.
Tuy nhiên, ở Mauricia, thói quen uống đồ uống lạnh vẫn chưa phát triển. Phản ứng ngạc nhiên của Brooks cũng là điều dễ hiểu.
“Đầu tiên, rót nhanh để bia tràn nửa cốc, tạo lớp bọt trắng xốp trước. Sau đó, chờ cho bọt lắng xuống.”
Baldr vừa giảng giải vừa khéo léo nghiêng chiếc cốc, thứ chất lỏng màu hổ phách sóng sánh ánh lên dưới ánh lửa.
“Khi lớp bọt đã tan biến, lại rót lần nữa. Cứ thế cho đến khi lớp bọt mịn dâng cao ngang miệng cốc. Nếu bọt tràn ra ngoài, nghĩa là cậu đã quá vội, chưa để nó lắng lại hoàn toàn.”
“Thật khó tin… Tớ không ngờ bọt bia lại có thể đứng yên như thế.”
Quả nhiên, lớp bọt mà Baldr tạo ra không hề tràn ra dù đã nhô lên cao hơn miệng cốc đến một phân. Đó mới là bọt đúng nghĩa, mịn, dày và vững vàng, điều kiện tất yếu để có một cốc bia trọn vẹn.
“Chỉ nhìn thôi thì vô ích. Giờ thì, hãy uống một ly bia trước đã!”
Nắm đấm của Baldr lần này lại hạ xuống đầu Nelson, vang lên một tiếng bốp khô khốc.
Ngay sau đó, cậu tuyên bố bằng giọng nghiêm khắc như một giảng viên.
“Không bao giờ được gọi nó là một ly bia!”
Đó chính là lời dạy của Michael Jackson, không phải ca sĩ nhạc pop, mà là bậc thầy phê bình bia, một học giả lỗi lạc trong lĩnh vực này.
Bia với sự đa dạng, hiếm có và tinh túy của nó, toàn toàn không hề kém cạnh so với những loại rượu cao cấp như vang hay brandy. Ý nghĩa của câu nói ấy là, buông miệng thốt ra những câu kiểu “uống tạm một ly cho xong”, chính là sự xúc phạm dành cho bia.
Guiness không khỏi chau mày mà trách cậu.
“Bình tĩnh nào, cậu chủ. Vừa rồi cậu đổi tính quá rồi đấy.”
“Vì rượu bia luôn khơi dậy trái tim… chuunibyou của ta mà!”
Baldr gượng gạo đáp lại, rồi nhanh chóng chỉnh đốn dáng vẻ lại.
Cậu nâng cao chiếc cốc vại, tiếng hô trong trẻo vang vọng khắp gian sảnh:
“Cạn ly!”
“Cạn ly!”
Mọi người cùng đồng thanh hét lên, tiếng cười và sự háo hức hòa lẫn vào nhau.
Baldr kìm nén lại chưa uống vội. Trước hết, cậu đưa cốc lên mũi, hít sâu cái mùi hương quyến rũ ấy.
Một mùi cam quýt thanh mát dâng lên, kích thích dạ dày vốn đang chờ đợi của cậu. Rồi khi chất lỏng chạm vào môi, vị mạch nha bung tỏa, hương vị của hoa houblon trở thành điểm nhấn tuyệt hảo, cùng nhau tạo nên một khúc hòa âm mê say.
Cảm giác mát lạnh khi bia chảy xuống cổ họng thật sảng khoái. Vị đắng vương lại như một hương thơm tao nhã ngân vang thành dư âm. Buộc người uống phải công nhận đây không phải ảo giác, đây là vị ngon đích thực.
“Cái quái gì thế này!? Ngon… ngon đến mức điên rồ!!!”
Brooks và Nelson đồng thanh thốt lên, mắt long lanh như một đứa trẻ nhỏ được cho kẹo. Ngay sau đó, Zirco cũng ngẩng đầu, hét vang một tiếng phấn khích.
“Fufufu… Đúng là mỹ vị tuyệt phẩm…!”
Agatha thì vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh của một tiểu thư đoan trang, khóe môi thoáng nhếch nhẹ như thể cô chẳng mấy bận tâm. Thế nhưng ánh mắt rực cháy mà cô hướng về những thùng bia một cách lén lút lại tố cáo tất cả, nội tâm nàng đang xao động một cách dữ dội.
Cái vị tươi mát ấy, cộng với khao khát mãnh liệt thôi thúc người ta muốn rót mãi vào bụng, đó chính là giá trị đích thực của Pilsner.
Phải một thời gian nữa, loại bia mang tên Guiness, bia Guiness Pilsner, mới thực sự bùng nổ khắp Vương quốc Mauricia.
“Thức uống này… cảm giác thật thú vị. Nhưng như em đã nghĩ, nó không hợp khẩu vị của em.”
Seyruun khẽ chau mày, cô nêu cảm nhận một cách thật lòng. Điều ấy cũng không có gì lạ.
Phụ nữ thường có nhiều gai vị giác trên lưỡi hơn đàn ông, vì vậy họ cũng cảm nhận vị đắng mãnh liệt hơn. Chính sự khác biệt về sinh lý ấy khiến bia khó lòng chiếm được cảm tình của phần đông nữ giới.
Baldr mỉm cười, cậu rót một ly từ một thùng khác, chất lỏng sóng sánh với sắc vàng đục tỏa hương dìu dịu.
“Anh đã chuẩn bị ale trắng dành riêng cho những người như Seyruun.”
Thứ bia này được ủ theo phương pháp lên men nổi, mang màu vàng pha chút mờ đục. Trong đó có cam và rau mùi làm gia vị, hương vị gần giống rượu táo ngọt hơn là bia.
Đó chính là loại ale trắng trứ danh, đại diện của những thương hiệu bia Bỉ vang danh thế giới như Hoegaarden White hay Vedett Extra White, từng làm mưa gió ở cả Nhật Bản.
“A! Nếu ngọt như thế này thì thật sự rất dễ uống!”
Seyruun reo lên với gương mặt bừng sáng rạng rỡ.
Bằng cách làm dịu vị đắng của bia, giảm bớt độ gắt của ga, thay vào đó làm tăng vị chua nhè nhẹ như sữa chua và thêm chút ngọt ngào của đường mạch nha, Baldr và Guiness đã tạo nên một thức uống êm dịu, dễ uống, hợp khẩu vị cho cả nữ giới.
Nếu bịt mắt ai đó và cho họ nếm thử thức uống này lần đầu, hẳn họ sẽ khó lòng nhận ra đây là bia.
Agatha lặng lẽ dõi theo Seyruun, trong lòng không khỏi dâng lên cơn ghen khi thấy cô gái trẻ ấy nâng cốc bia ngọt với nụ cười rạng rỡ. Cô khẽ siết cốc bia trống rỗng trong tay, đôi má ửng hồng vì ngượng ngùng, rồi cô dè dặt ngước lên nhìn Baldr.
“Bia ngọt… thưa ngài, tôi cũng có thể xin một ly không?”
Baldr khẽ cười, thay vì rót cho cô một ly ale trắng, cậu lại đưa cô một loại khác.
“Thử loại này xem sao, Agatha?”
Đó là bock beer, nó có màu nâu sẫm ánh đen, tỏa ra hương thơm giống caramel nướng. Màu đen ấy đến từ mạch nha được rang kỹ, làm nổi bật vị ngọt đậm đà và cái dư vị như socola cháy cạnh ấy.
Bock vốn nổi tiếng có nồng độ cồn cao hơn các loại bia khác, nấu từ loại dung dịch nha đặc. Nó không có sự tươi mát, gọn gàng như pilsner, nhưng bù lại mang đến một tầng hương vị mượt mà, êm dịu.
“Đây là… một sự êm ái thanh tao. Cái vị dịu dàng này khiến trái tim tôi như được xoa dịu.”
Agatha khép mắt, thưởng thức cái hương vị phong phú mà từ trước tới nay cô chưa từng nếm trải.
“Ngài Baldr! Cho em thêm một ly nữa!”
Seyruun thì chẳng giữ chút ý tứ nào. Cô vui vẻ nốc cạn sạch chiếc cốc trong tay, rồi rạng rỡ chìa ra đòi rót thêm.
Vào giây phút ấy, Baldr vẫn chưa hề hay biết một bi kịch vừa ngọt ngào vừa đáng yêu đang chờ đợi mình sau đó.
Loại bia mới này, pilsner, đã được mọi người hồ hởi đón nhận.
Sự mới lạ và hương vị tuyệt hảo khiến Brooks, Nelson, và cả Zirco quên hết mọi thứ xung quanh, say sưa thưởng thức từng ngụm bia.
“Ê… ngài Baldr… có phải hơi nóng không nhỉ?”
Seyruun đỏ bừng mặt vì say, cô tựa nhẹ vào vai Baldr. Cậu cũng khẽ đặt tay lên vai cô một cách tự nhiên, giữ thăng bằng cho cô trong lúc đứng nghiêng vì say.
Thân thể hai người dán sát vào nhau, bỗng có vẻ như Seyruun cảm thấy hơi nóng nên cô đã cởi chiếc tạp dề ra.
Đôi gò bống đào vẫn còn đang phát triển ấy ép vào tay của Baldr, cậu không khỏi cảm thấy một cảm giác mềm mại tựa thiên đường bên tay.
Cả hai đều đã say khướt.
“Chết tiệt! Tại sao chỉ có Baldr được may mắn vậy!? Có phải là do địa vị khác nhau không !?”
“Cậu ấy có một cô bạn thuở thơ ấu vừa xinh đẹp và lại còn tài giỏi nữa, cổ còn là hầu gái nữa chứ! Tên khốn chết tiệt!”
Brooks và Nelson đứng phắt dậy, cả hai trông giận dữ đến mức tựa như muốn khóc ra máu.
“Các cậu nghĩ là may mắn sẽ đến với những người hay ghen tị như thế à? Thật kém duyên làm sao.”
“Gefuuuuuuh!”
Những lời nói ác độc của Agatha khiến hai chàng trai quặn mình trong bẽ mặt.
“Các cậu cứ tỏ vẻ ngây thơ, nhưng ta nhận ra hết mọi thứ từ lâu rồi. Quả là… quá đáng ghét!”
“T-tha cho chúng tôi… Chúng tôi… chúng tôi hối lỗi rồi!”
“L-làm ơn, đấy chỉ... chỉ là bản năng của bọn tôi bỗng nhiên trỗi dậy thôi.”
Hai chàng trai cúi gập người, ôm đầu và lúng túng như hai chú cún con bị bỏ rơi, hoàn toàn chịu thua trước sự sắc sảo của Agatha.
Tuy nhiên, Agatha không hề khoan nhượng với hai người. Cô nhếch môi cười tinh quái, vừa gỡ một cúc áo, để lộ ra vực thẳm đầy hấp dẫn của cô vừa cười.
“Các cậu có muốn nhìn đống mỡ này nhiều hơn nữa không? Muốn sờ thử không? Muốn làm những việc hư hỏng với nó không?””
Hai chàng trai biết chắc là đó là cái bẫy nhưng họ không thể từ chối.
“Muốn … Muốn! Tôi muốn sờ chúng! Tôi muốn làm những việc hư hỏng với chúng”
“Vâng! Vâng ! Vâng!”
“Vậy thì… quỳ xuống!”
Với giọng tràn đầy uy lực, Agatha nhìn xuống hai chàng trai. Brooks gần như phản xạ, áp trán xuống sàn một cách tự nhiên.
Brooks lập tức khom người cúi gập xuống, không màng đến thể diện hay hình ảnh của bản thân. Nelson đứng bên cạnh, chỉ biết ngước nhìn bạn mình với ánh mắt vừa kính nể vừa thán phục.
“Cậu là… Một người đàn ông thực thụ.”
“Tôi chỉ thấy một con chó đang hứng tình thôi. Phần thưởng của cậu đây,”
Và thế là Agatha ngồi lên Brooks, người đang trong tư thế dogeza và dùng cậu như một cái ghế.
Brooks không khỏi cảm thấy kích thích khi cảm nhận được sự mềm mại từ cặp mông của Agatha, máu mũi của cậu phun ra một cách dữ đội.
“Gohaaaaah!”
“Phun máu mũi đến mức như thế à? Cỏ vẻ như thằng nhỏ của cậu cũng đang cửng phải không?”
“Aaaaah! Nữ hoàng! Xin hãy trừng phạt tôi!”
Nelson lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt ứ lại nơi khóe mắt, nhìn người bạn thân của mình đang dốc hết cả lòng can đảm, quăng hết mọi sĩ diện.
“Vậy tôi sẽ đáp ứng mong muốn của cậu! Haiyo!”
“Aaah! Nữ hoàng của tôi.”
Brooks vặn vẹo cơ thể trong sung sướng, khi được Agatha đánh vào mông như thế. Nelson thốt ra lời từ biệt trong sự xúc động tột cùng.
“Vĩnh biệt người bạn của ta… Ta sẽ không bao giờ quên cậu.”
Cậu cầu mong điều tốt lành sẽ đến với Brooks, người đang tiến về một miền đất xa xôi.
“Ngài Baldr… hôm nay anh thật sự ngọt ngào quá.”
“Thật là… Anh luôn luôn ngọt ngào với Seyruun mà.”
Baldr và Seyruun vô thức tạo nên một thế giới ngọt ngào chỉ dành cho riêng họ, hai người ôm nhau say đắm, chẳng thèm bận tâm đến những trò ngớ ngẩn của Agatha và Brooks.
Tuy nhiên, họ cũng có thể viện cớ là do men rượu mà họ đã hành xử bừa bãi.
Liệu ký ức này có còn đọng lại trong tâm trí họ hay không, cũng còn phải xem hai người như thế nào nữa.
"… Trẻ con thật… À, mà món haggis này cũng ngon đấy chứ!”
Phụ nữ thường cảm thấy không thích với những món như haggis, nhưng Zirco vận cứ nhét đầy miệng và nốc từng cốc bia ừng ực. Đúng vậy, dù biết hành vi ngớ ngẩn của Baldr, Seyruun, Agatha và những người khác, cô vẫn ưu tiên cho thú vui ăn uống của mình.
“Món bia này hợp với đồ nhắm quá… uống thế này mãi cũng được! Mình không còn sợ gì nữa rồi!”
Cô nốc bia như thể đang uống nước vậy, rồi cô ợ một tiếng thật to, trông chẳng khác gì một lão bợm rượu.
“Buuuuurrpp! Nhìn này, ta còn uống tiếp được nữa đấy!”
Là người duy nhất còn giữ được tỉnh táo, tửu lượng của cô cũng rất khủng, có thể uống tới tám lít bia.
Nhưng cái gì đến cũng phải đến, ba ngày sau bữa tiệc, cô lại hét lên khi thấy cái bụng phình to và cơ thể tăng năm cân của mình.
“CHẾT TIỆTTTTTTTTT!”

