Phần 10
*Xoảng*
Âm thanh khô khốc vang vọng khắp căn phòng. Một chiếc bình sứ trắng rơi xuống nền gạch và vỡ tan tành.
Đối với dân thường, đồ sứ vẫn là một đồ vật xa xỉ. Một người phụ nữ cau mày, giận dữ quát lớn khi trông thấy cảnh tượng ấy.
“Trời đất! Con làm cái trò gì thế, Seyruun!?”
“Không… không phải con đâu, mẹ ạ. Tự dưng con thấy rùng mình…”
Seyruun không khỏi bối rối, bởi chính cô cũng chẳng thể lý giải nổi điềm gở vừa lướt qua trong lòng mình.
Dù vô cùng miễn cưỡng, song Seyruun buộc phải trở về Cornelius trong vòng một tuần. Cô phải nhượng bộ trước sự khăng khăng của mẹ, bà có một điều nhất định phải truyền lại cho con gái trước khi cô bước chân vào hôn nhân.
Việc phải xa cách Baldr đau đớn chẳng khác nào thân thể cô bị xé làm đôi. Nhưng với khát vọng trở nên nữ tính hơn, Seyruun không thể làm gì khác ngoài chấp nhận những lời dạy dỗ của mẹ.
Dù chẳng rõ liệu điều ấy có hữu ích cho Baldr hay không, nhưng với một người con gái, những gì người mẹ truyền lại trước hôn nhân luôn mang một ý nghĩa vô cùng thiêng liêng.
“Con sẽ không kịp hoàn thành vào ngày mai đâu, dốc hết sức mà học đi! Còn có những bài học cho chuyện phòng the nữa đấy.”
*Ực*
“…C-con sẽ cố hết sức!”
Má Seyruun đỏ bừng, hai nắm tay siết chặt lại.
Phần lớn những gì cô đang học ở đây là cách nấu nướng. Nhưng trọng tâm trong lần trở về này lại chính là bí kíp tất sát mà mẹ cô dùng để quyến rũ cha cô.
(Xin hãy dõi theo em, ngài Baldr! Em… sẽ trở về như một người phụ nữ thực thụ!)
Nếu nghe thấy lời thề kiên định ấy, có lẽ Baldr đã phun máu mũi mất rồi. Seyruun quên đi cơn rùng mình lúc nãy, nghiêm túc hun đúc một quyết tâm sắt đá trong lòng.
Phần 11
“…Thật tuyệt diệu…”
Thomas, người vừa được thăng lên chức phó hội trưởng của thương hội Dowding, thốt lên kinh ngạc khi nhìn thấy những tấm vải bông mà Selina vừa mang đến.
“Có thế thôi mà. Kết quả này vốn dĩ là hiển nhiên khi đó là ý tưởng từ Baldr của tôi.”
Nghe người phụ nữ mà mình ôm một chút tình cảm thầm kín ngang nhiên khoe khoang về hôn phu của mình, Thomas chỉ có thể nhếch môi cười gượng, anh ta vẫn chưa dứt bỏ được những vương vấn trong lòng.
“Không chỉ có chất lượng vượt trội, điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là cô có thể sản xuất số lượng lớn đến thế mà vẫn giữ được sự chất lượng của nó. Nếu đúng như tốc độ mà cô Selina nói, thì cô có đưa ra bao nhiêu, tôi cũng tìm được người mua hết.”
Bởi vào lúc này, toàn bộ vải bông trên thị trường vẫn còn do thợ thủ công dệt từng tấm một bằng tay.
Những người thợ lành nghề có thể tạo ra những sản phẩm tuyệt hảo, nhưng đôi khi sản phẩm lại bị ảnh hưởng bởi tâm trạng hay môi trường xung quanh. Cùng một mẫu thiết kế, đôi lúc vẫn có những khác biệt nhỏ.
Tất nhiên, những sản phẩm sản xuất bằng máy móc ở Antrim thì hoàn toàn không có sự khác biệt đó.
Chúng không chỉ mang theo nét nghệ thuật tinh tế không thể có được nếu làm bằng sức người, sự đồng nhất trong sản phẩm cũng là một yếu tố mà sức người không thể tạo ra được.
Chỉ có điều… hơi lạ là sản phẩm hoàn chỉnh đầu tiên lại là một bộ đồng phục hầu gái.
“Tôi thật sự rất muốn biết các cô đã làm cách nào để đạt được điều này. Nhưng… như dự đoán, cô vẫn chưa thể tiết lộ phương pháp sao?”
“Chuyện đó thì tôi không thể tự tiện hứa hẹn được. Đừng trách tôi nhé.”
Selina nháy mắt và cười rạng rỡ. Nhưng ngay sau đó, nụ cười của cô bỗng khựng lại, đông cứng trên gương mặt.
Thomas ngỡ rằng có lẽ mình vừa lỡ lời, lập tức lên tiếng lo lắng.
“Có chuyện gì thế?”
Selina bỗng cau mày chìm trong suy nghĩ. Khi nhận ra ánh mắt dò hỏi của Thomas, cô chỉ biết gãi đầu và nở một nụ cười gượng gạo đầy vẻ khó xử.
“Đột nhiên tôi có một linh cảm xấu. Cứ như thể cái bánh ngọt cuối cùng mà tôi cố tình giữ lại để ăn sau cùng… lại bị một con mèo ăn vụng cướp mất vậy.”
“Với trực giác của cô Selina, e rằng đó chẳng phải là ảo giác đâu…”
Dù là nhờ dòng máu thú nhân chảy trong huyết quản hay trực giác của phụ nữ, linh cảm của Selina tuyệt đối không thể xem thường.
Cô cắn nhẹ móng tay cái, trong lòng không khỏi nghĩ đến người đàn ông cô yêu, hiện giờ đang ở nơi xa xôi.
(…Mong là Baldr không gặp chuyện gì…)
Chỉ những lúc thế này Selina mới thấy đắng lòng với vị trí hội trưởng thương hội, vị trí này buộc cô phải liên tục chu du khắp vương quốc, chẳng mấy khi được ở bên cạnh hôn phu của mình.
“B-bỏ qua chuyện đó, hay là tối nay cùng đi ăn nhé? Tôi mới tìm ra một quán cực ngon.”
“Cảm ơn nhiều. Nhưng xem ra hôm nay tôi phải về sớm rồi.”
“Biết ngay mà…”
Thomas dù đã được thăng chức, nhưng đời tư tình cảm của anh thì vẫn chẳng có khởi sắc gì.
(Dù cô ấy là vợ lẻ của một vị tử tước, thì việc chỉ âm thầm ngưỡng mộ từ xa… chắc hẳn vẫn được phép nhỉ……)
Khi tự huyễn hoặc mình bằng những ý nghĩ ngốc nghếch ấy, Thomas có vẻ như kỳ thực là một người có xu hướng tự ngược.
Phần 12
Các thuộc hạ của Agatha đang ôm chặt lấy nhau, họ run rẩy sau khi chứng kiến cơn thịnh nộ đáng sợ của cô. Cô bỏ họ lại trong văn phòng, trên tay vẫn cầm lá thư từ gia đình.
(Mình đã bất cẩn… lại để tên ngốc đó nghĩ ra chuyện này…)
Trong mắt Agatha, Hayne là điển hình của một tên quý tộc thối nát. Một gã độc đoán đến mức chẳng bao giờ nghi ngờ lý tưởng của bản thân dù chỉ một khoảnh khắc.
(Không, có thể ai đó đã nhét ý tưởng đó vào đầu hắn… nhưng không biết người đó có phải là bá tước Orkney hay một ai khác không?)
Trong lá thư của anh trai cô còn kèm theo một bức thư khác, bức thư kèm theo này mới là vấn đề lớn nhất.
Lá thư đi kèm đến từ một bá tước, cấp bậc cao hơn hẳn tước vị của Baldr và Agatha dễ dàng mường tượng nội dung bên trong là gì.
“Con lợn khốn nạn đó, hắn lại chẳng coi phụ nữ là con người như mọi khi!”
Agatha nhớ lại ánh mắt lạnh lùng, coi thường mà anh trai dành cho cô và nghiến răng trong bực tức.
Tên anh trai ngu ngốc ấy chẳng hề biết Agatha đã dồn bao nhiêu tâm huyết và công sức để vực dậy gia tộc Mileton, vốn đã trở nên sa sút từ sau chiến tranh.
Chắc hẳn vào thời điểm này, ngân khố của nhà Mileton đã gần chạm đáy, nên hắn ta cũng chẳng còn mấy để tâm đến hình thức bề ngoài nữa.
Agatha không khỏi thở dài, liếc nhìn lá thư của người anh trai đã bị nhăn nhúm trong tay cô.
Trong thư Hayne viết.
“Tôi xin bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc nhất vì đã chăm sóc con gái cả của gia tộc chúng tôi tại Antrim. Tôi nghĩ ngài hẳn đã nghe qua chút mâu thuẫn nhỏ giữa Agatha và tôi, nhưng ngay cả bây giờ, em ấy vẫn là thành viên quý giá của gia đình, cùng chung dòng máu với tôi. Cô ấy cũng là một người phụ nữ tài năng, tốt nghiệp từ học viện nữ Clevis tại thủ đô với thành tích xuất chúng, nên không có gì phải nghi ngờ khi nói rằng em ấy đã giúp ích nhiều cho nhà Antrim.”
Những lời hoa mỹ buồn nôn đó chỉ làm cho Agatha càng khó kiềm chế sức mạnh trong bàn tay hơn.
(Tên ngốc ấy đang nói cái quái gì vào lúc này vậy? Thật không thể tin nổi rằng hắn có thể viết ra những lời dối trá này sau khi từng định bán mình đi để đổi lấy tiền.)
Agatha hiểu rõ hơn ai hết nỗi lo lắng mà cha họ, Henry, cho tương lai gia tộc khi ông ấy qua đời. Cô cũng biết cha lo lắng thế nào khi để tên anh trai ngu ngốc kia thừa kế gia tộc.
(Có lẽ sự sa sút của cha trong hai năm cuối đời cũng là do gã Hayne đó. Hắn không giết cha trực tiếp, nhưng không còn nghi ngờ gì rằng hắn đã rút ngắn tuổi thọ của cha.)
Ngay khi tình hình tài chính của nhà Mileton đang dần cải thiện nhờ nỗ lực của Agatha, Hayne liền hướng mắt về số gia sản đang tăng lên của gia tộc.
Tuy nhiên, miễn là cha họ vẫn còn sống, hắn còn lâu mới có thể động đến số tiền đó.
Chính vì vậy, lúc đầu hắn cố thuyết phục cha cho hắn quản lý gia sản của gia tộc. Nhưng khi nhận ra ông ấy sẽ không bao giờ chấp thuận, hắn bắt đầu âm mưu loại bỏ chính cha của mình.
Cô không có bằng chứng nào cả, nhưng nét mặt tuyệt vọng như muốn buông xuôi tất cả của cha, đã nói lên sự thật rõ ràng hơn bất cứ điều gì.
“Dù em ấy sở hữu nhan sắc hiếm có, em gái tôi, Agatha, sắp tròn hai mươi tuổi. Thật đáng xấu hổ, nhưng chuyện này khiến tôi, với tư cách là người đứng đầu gia tộc vô cùng đau lòng. Vậy nên, nếu có thể, tôi xin gợi ý với tử tước Antrim rằng, sẽ không có niềm vui nào lớn hơn nếu ngài có thể đón nhận em gái tôi, Agatha, làm vợ. Đổi lại cho yêu cầu này, ta hứa sẽ trả ơn ngài bằng tất cả những gì gia tộc ta có.”
“Thằng ngu này! Ngươi định trả ơn kiểu gì hả!? Đồ ngu! Đồ dở hơi! Đồ khốn nạn! Chính ngươi mới là kẻ đang thò cái tay tham lam đó vào gia sản của gia đình!!”
Cơn giận dữ khiến Agatha dùng hết sức đá vào tường, cô cứng đờ người vì cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể.
Đương nhiên bức tường bền hơn rất nhiều so với đôi chân thon thả của Agatha.
Một cơn đau không thể diễn tả chạy từ đầu ngón chân đến toàn thân cô, Agatha chờ cơn đau qua đi rồi vội vã tiến vào phòng riêng của Baldr.
Đáng tiếc thay, sự việc lần này đã vượt xa khả năng của Agatha.
Nếu đối phương chỉ là nhà Mileton, một gia tộc mà cô đã cắt đứt quan hệ, có lẽ dùng lý do đó thôi cũng đủ để từ chối yêu cầu.
Tuy nhiên, lá thư này còn có sự trung gian từ một quý tộc quyền lực làm cầu nối giữa hai gia tộc, khiến sự việc này không thể giải quyết một cách đơn giản như vậy.
Dù sao đi nữa, cô cũng phải nhanh chóng bàn bạc với Baldr để đưa ra phương án đối phó với sự việc này.
“Thưa ngài? Tôi có việc gấp muốn tham khảo ý kiến của ngài.”
Agatha trấn tĩnh trái tim đang lo lắng của mình và gõ cửa phòng Baldr. Cô hít một hơi thật sâu và lên tiếng bằng giọng trầm ổn.
Nhưng hoàn toàn không có tiếng trả lời từ Baldr.
“Ngài có ở trong đó không?”
Thật lạ, hôm nay Baldr làm gì có kế hoạch ra ngoài.
Nếu cậu ta đi ra ngoài, Brooks chắc chắn sẽ đi cùng để hộ tống. Nhưng Brooks hôm nay đã ra ngoài tuần tra thành phố.
Chẳng lẽ cậu ta đang ngủ trưa giữa lúc khẩn cấp sao?
Các mạch máu trên trán Agatha giật lên…
“Guhehehehehehehehehe……”
Cô nghe thấy một tiếng cười thô tục mà trước giờ cô chưa từng nghe từ Baldr.
Hóa ra Baldr thực sự đang ở trong phòng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Baldr lại đang say mê sáng chế thứ gì đó hoàn toàn vượt ngoài khuôn khổ của lẽ thường. Agatha không thể không nghĩ như vậy.
Có lẽ đây sai lầm của số phận.
Agatha, với tư cách là thư ký trưởng của nhà Antrim, cô là người duy nhất trong lâu đài này sở hữu chìa khóa sơ cua của phòng Baldr.
“Thưa ngài! Xin thứ lỗi vì sự bất kính, nhưng bây giờ không phải là lúc…”
Quay ngược thời gian lại một chút.
Bởi vì Seyruun và Selina đang tạm thời không có ở đây, bỗng thời gian riêng tư của Baldr lại tạm thời được tăng lên.
Baldr chưa bao giờ thấy phiền khi có hai người họ, những người hôn thê của cậu ở bên cạnh. Nhưng vẫn có một phần trong cậu muốn có thời gian để thư giãn một mình.
Ai có thể trách Baldr nếu cậu khuất phục trước sự cám dỗ vào lúc ấy chứ?
Thậm chí không may hơn, khi rời khỏi Cornelius, Baldr còn mang theo cả tài sản cá nhân dưới dạng tiền mặt trong tay.
Sức hấp dẫn của màu vàng óng ánh của vàng bỗng chốc đánh thức những ký ức đen tối đã bị chôn sâu trong tâm trí Baldr, khiến nó trỗi dậy trở lại.
“N-nếu chỉ lần này thôi… chỉ một chút thôi… chỉ là thử qua thôi mà…!”
Trước cám dỗ quá sức trước mắt, bàn tay Baldr đang tiến hành việc cấm kỵ mà cậu từng thề sẽ không làm một lần nào nữa.
Người ta nói rằng trong hai kiếp trước của Baldr, Oka Sanai, từng trải những đồng koban trên chiếu trong phòng và nằm lên nô đùa giữa chúng.
Tuy nhiên, đồng vàng hiện tại có hình dáng đơn giản hơn koban. Nó có thể được dùng theo nhiều cách đa dạng hơn.
Cậu không thể chỉ làm điều nhàm chán như là xếp chúng trên sàn nữa….
“Đây là toàn bộ sức mạnh của ta! Một chiếc gối vàng và cả một chiếc giường vàngggggg!!”
Sau khi hét lên như vậy, Baldr nở một nụ cười đầy sung sướng và lao xuống chiếc giường phủ đầy vàng ấy.
“Uhoooooh! Nó tới rồi, nó tới rồi, nó tới rồiiiiiiii!”
Những đồng vàng rung rinh di chuyển theo chiếc đệm, phát ra tiếng leng keng vui tai. Âm thanh ấy là bản nhạc tuyệt vời nhất đối với Baldr.
Cậu muốn nghe âm thanh tuyệt hảo này thật nhiều nữa. Baldr hốt số vàng đó cứ như Lupin Đệ Tam và say mê trong niềm vui được đắm mình trong vàng.
Baldr đã no nê với cơn mưa vàng rơi lên đầu kèm tiếng leng keng vui tai ấy. Rồi cậu bắt đầu bơi như đang bơi giữa biển.
Một lần nữa, cậu nhảy khỏi giường với tư thế Lupin Dive, hai tay đâm xuyên qua biển vàng như đang bơi ếch.
Sự hưng phấn của Baldr đạt đến đỉnh điểm.
“Guhehehehehehehehehe……”
Tiếng gõ cửa của Agatha hoàn toàn không lọt vào tai Baldr, người đang chìm trong khoái cảm tột cùng như thế.
Thật không may, chính Agatha lúc này cũng đang trong trạng thái thiếu đi sự bình tĩnh vì am mưu hiểm ác từ gia đình mình.
Nhưng những điều đó chẳng thay đổi sự thật rằng Baldr vẫn phải chịu trách nhiệm.
“Thưa ngài! Xin thứ lỗi vì sự bất kính, nhưng giờ không phải là lúc…”
“……”
“……”
Hai người đứng đó, cùng nhau im lặng.
(Chờ đã. Đây là đâu? Đây là phòng riêng của Baldr phải không? Ồ, cái mông ấy… dễ thương quá đi mất.)
Những gì lọt vào tầm mắt của Agatha là cặp mông cùng tấm lưng trắng nõn của Baldr, người đang bất động giữa chừng lúc đang bơi kiểu ếch.
Trên làn da ấy còn vài vết sẹo, dấu tích của những bài huấn luyện khắc nghiệt từ Maggot, nhưng chúng chỉ như những phụ kiện tô điểm cho làn da trắng tinh kia mà thôi.
Agatha vô thức nuốt nước bọt một cách rõ ràng .
“C-c-cái… gì…!?”
Baldr lúc này mới kịp reset bản thân.
Tuy nhiên, vì vẫn còn bối rối, đầu óc cậu ta chỉ loanh quanh một suy nghĩ lộn xộn, tại sao Agatha lại ở trong phòng, lẽ ra cửa đã khóa rồi mà?
Chính vì thế cậu không hề nhận ra rằng khi đứng lên, cậu đang phơi bày của quý của mình trước mặt Agatha.
Agatha chăm chú nhìn của quý của Baldr. Cô nhận ra một luồng nhiệt nóng hổi đang dâng lên từ bụng mình.
“Thưa ngài, chẳng lẽ sở thích của ngài là phô bày cái… đó trước một trinh nữ sao? Quả là một thú vui biến thái khó tưởng tượng nổi.”
“Guhaaah!”
Những lời lẽ không chút nhân nhượng của Agatha khiến Baldr co quắp, tay ôm ngực (và như thể sắp hộc máu ra).
Làn da trắng như tuyết của Baldr giờ đây lại chuyển sang hồng phớt vì xấu hổ. Eo Agatha khẽ run lên khi nhìn cảnh đó.
Cô vẫn tiếp tục, dù chính mình cũng bối rối trước cảm giác kỳ lạ chưa từng trải qua.
“Ngài mãn nguyện chưa? Ngài có thích thú khi khoe thứ đó trước một bà cô như tôi, người mà có lẽ cả đời cũng chẳng có tên đàn ông nào dám rước về không? Hay là… ngài cũng muốn bị dẫm đạp?”
“XIN GIẾT TÔI ĐI CHO RỒIIIIIIIIIIIII!”
Baldr gào lên, nước mắt chảy ròng ròng như thác.
Với Seyruun, ít nhất giữa họ vẫn có sự đồng thuận ngầm, cả hai có thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng Agatha thì khác.
Dù là thuộc hạ của Baldr, nhưng cô tuyệt đối không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Chưa dừng lại ở đó, Baldr cũng cảm thấy sự trong trắng của mình đang gặp nguy hiểm khi thấy ánh mắt Agatha cứ dán chặt vào chỗ nhạy cảm của cậu mà không hề tỏ ra xấu hổ.
“Sao lại giấu giếm vậy? Ngài cứ thoải mái nghịch những đống vàng đó đi, không cần bận tâm đến tôi đâu. Tôi sẽ không để tâm, bất kể chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.”
“Ta… bận tâm!”
Baldr đã vượt quá giới hạn xấu hổ của mình, khuôn mặt cậu trở nên nhăn nhó, mồ hôi và nước mắt lăn dài khắp cơ thể. Nhìn cảnh đó, Agatha không thể kìm nổi những cơn khoái cảm trào lên từ tận sâu bên trong.
Cô đã cố nhịn để Baldr không nhận ra, nhưng giờ đây cơ thể Agatha đang run rẩy dữ dội vì cơn khoái cảm quá sức mạnh mẽ ấy.
Agatha chợt nhận ra điều, cô là một con người tìm thấy hạnh phúc trong việc tra tấn người khác.
Đây là một sở thích kỳ quái đến mức đáng lo ngại đối với con người. Trong một chừng mực nào đó, sở thích này còn nguy hiểm hơn cả sở thích của Baldr.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẵn sàng tra tấn bất cứ ai.
Agatha nổi tiếng là một cấp trên nghiêm khắc với các thuộc hạ, nhưng cô chưa bao giờ cảm nhận được khoái cảm kiểu này khi quở trách họ.
Ngược lại, cô chỉ đang cố gắng tỏ ra nghiêm khắc để rèn giũa bộ máy chính trị mong manh của vùng Antrim.
Trong suốt những thời điểm ấy, chưa từng một lần cô trải qua cảm giác hưng phấn kiểu này.
Dù đang chìm trong khoái cảm ấy, một phần lý trí trong đầu cô vẫn tỉnh táo và cô đang phân tích chính bản thân mình.
(Nói cách khác, mình giống như một cô gái chỉ muốn trêu chọc chàng trai mà mình thích, phải không nhỉ?)
Cô chưa bao giờ coi Baldr như một người mà cô thích, chưa từng một lần nào. Nhưng giờ khi nghĩ theo cách này, mọi thứ lại như một mảnh ghép thiếu sót được đặt vừa vặn để hoàn thiện bức tranh toàn cảnh ấy.
Agatha tự hỏi, từ lúc nào cô bắt đầu thích Baldr.
Một cảm giác tội lỗi hướng về Silk lóe lên đâu đó trong tim cô, nhưng cô nhanh chóng xóa bỏ nó và dễ dàng chấp nhận thực tại.
Ngay từ đầu, Agatha vốn là người luôn đánh giá giá trị người khác bằng trí tuệ tuyệt vời của mình.
Baldr là người đàn ông đầu tiên nằm ngoài chuẩn mực đến mức cô không thể đo lường được, dù có vận dụng hết trí thông minh của mình.
Có lẽ cô đã vô thức bị thu hút bởi cậu kể từ lần đầu được giới thiệu tại nhà Randolph.
Trong khi trong lòng cô đang dấy lên những suy nghĩ đáng yêu như thế, hành động bên ngoài của Agatha lại càng trở nên cực đoan hơn.
“Thôi nào, đừng giấu nữa, hãy cho tôi xem đi!”
“Làm ơn tha cho ta! Đừng làm nhục ta thêm nữa màaaaaa!”
“Fu fu fu… cứ để chị đây lo liệu tất cả đi. Cũng chẳng sao nếu em thành thật với ham muốn của mình chút thôi, phải không nào?”
Agatha không hề do dự, cô đưa khuôn mặt xinh đẹp của mình tiến sát đến Baldr với nụ cười như quỷ dữ. Đôi mắt long lanh của cô chạm vào ánh mắt của Baldr.
“T-ta… đã có người con gái trong tim mà ta yêu…!”
Ngay cả một người còn non nớt như Baldr cũng có thể nhận ra rõ ràng ham muốn tình dục trong ánh mắt Agatha.
Cậu hiểu rằng nếu mọi chuyện vượt quá giới hạn, hậu quả sẽ thật nguy hiểm. Nếu trái tim cậu bị rung động thêm một chút nữa, cậu sẽ không thể cưỡng lại ham muốn và có thể đẩy Agatha xuống.
“Xin lỗi, Agatha…!”
Baldr tự trấn tĩnh bản thân, cậu ôm lấy thân hình nhỏ bé của Agatha vào lòng. Tay cậu khẽ chạm lên cổ cô, khiến cô hoàn toàn bất động.
“Tsu! Sao thế này, hèn nhát quá.”
Agatha mỉm cười một cách dịu dàng, dường như cô phần nào đã đoán được phản ứng của Baldr rồi bất tỉnh.
“Fuu…”
Baldr thở dài một cách nặng nhọc, đặt Agatha xuống, rồi ánh mắt cậu liếc nhìn chiếc giường và sàn nhà phủ đầy đồng vàng, trước khi quay sang nhìn cơ thể trần trụi của chính mình. Cậu sụp xuống, quỳ gối với đầu cúi sâu xuống.
“Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này…?”
Đây vốn là cơ hội tốt nhất khi cả Seyruun và Selina đều đi vắng. Brooks cũng đang ra ngoài tuần tra, trong khi Agatha chắc chắn đang bận rộn với việc quản lý ngân sách đến mức không còn thời gian để nghỉ ngơi.
Giờ nghĩ kỹ lại thì, Agatha, người có quyền lực chỉ xếp sau Baldr ở Antrim là người duy nhất được cậu tin tưởng trao chìa khóa phòng riêng và kho báu của cậu.
Nếu chỉ chú ý một chút thôi, cậu đã nhận ra tiếng gõ cửa của Agatha…
Khó mà tưởng tượng nổi một người cẩn thận như Agatha lại quên gõ cửa. Nhưng chính cậu cũng có lỗi khi đã mải mê đến mức không nghe thấy tiếng gõ ấy.
Dẫu vậy, như lần trước, cậu vẫn không thể không nghĩ đến điều này.
“Có ai… làm ơn quay ngược thời gian lại được không…”
Baldr đấm mạnh xuống sàn với cảm giác đau khổ tột cùng. Chấn động từ cú đấm khiến những đồng vàng vang lên âm thanh lách cách. Âm thanh ấy khiến cơ thể cậu lại rạo rực một cách khó tả. Cậu cảm nhận được nỗi tuyệt vọng sâu sắc trước tội lỗi mà mình đang gánh.
“Quả thật, mình là một kẻ ngu xuẩn…”
Khoảng một giờ trôi qua. Khi Baldr thay xong quần áo và cất lại số vàng, Agatha cuối cùng cũng mở mắt.
Cô nhận ra mình đang nằm trên giường, cô thốt lên một tiếng kinh ngạc và bật dậy, tay cô vội đặt lên váy.
“Thật đấy… phản ứng đó làm ta tổn thương quá… Ta đã làm gì đâu.”
Baldr không phải là loại người sẽ tấn công phụ nữ khi họ đang ngủ như thế.
“Không phải như ngài nghĩ đâu!… Nhưng mà tôi không quan tâm việc ngài có bị tổn thương hay không đâu.”
“Không, chuyện đó cô nên quan tâm đấy. Vậy sao giờ lại che khu vực đó?”
Khuôn mặt Agatha đỏ bừng vì xấu hổ, cô liếc nhìn Baldr đầy tức giận.
“Nếu ngài còn hỏi thêm, tôi sẽ hét to để cho mọi người biết chuyện gì vừa xảy ra đấy.”
“Xin lỗi, là lỗi tại ta!”
Baldr cúi đầu xin lỗi một cách thành khẩn, trông cậu như sắp quỳ xuống trước mặt cô, cậu hoàn toàn ý thức được rằng hành động vừa rồi của mình là không thể biện minh.
Cậu lúc này đã chỉnh tề về diện mạo đến mức trông như cảnh tượng nhơ nhớp trước đó chỉ là một cơn ác mộng thoáng qua. Agatha nhướng mắt nhìn lên.
Cô âm thầm nhúc nhích chân để Baldr không nhận ra, rồi len lén liếc xuống tấm ga giường.
Có một vết ẩm mờ mờ, chỉ là chút ít, nhưng nhìn thấy nó vẫn khiến Agatha đỏ bừng mặt, xấu hổ đến mức muốn biến mất khỏi thế gian.
Cô không biết nên biểu lộ nét mặt ra sao trước Baldr, người đang thành thật xin lỗi mà không nhận ra sự xấu hổ mà mình vừa gây ra.
“Chậc… ngài phải chịu trách nhiệm chứ! (Vì đã khiến tôi thức tỉnh sự biến thái này!)”
Nếu Baldr không phơi bày cảnh tượng nhơ nhuốc ấy trước mặt cô, có lẽ cô cũng sẽ sống một cuộc sống bình thường mà không nhận ra bản chất thật sự tiềm ẩn bên trong mình.
Cô không muốn nhìn thấy nó. Cô không nghĩ rằng hóa ra mình lại là một kẻ bạo dâm thực thụ.
“Không không, ta nói thật, ta không làm gì khiếm nhã với cô cả.”
“Ý tôi không phải thế! Hơn nữa, sao ngài lại có thể nói mình chẳng làm gì khiếm nhã sau khi đã phơi bày thứ đó trước mặt một thiếu nữ xinh đẹp như tôi!”
“Chính cô, Agatha, cô mới là người ngồi nhìn mà không hề xấu hổ, mắt cô còn chẳng rời khỏi nó nữa!”
Chính Baldr mới phải là người nói rằng cậu ta không thể trở thành chồng được nữa mới đúng.
“Người phơi bày và người bị phơi bày, theo ngài, ai mới là kẻ phải chịu trách nhiệm đây?”
Agatha lặng lẽ nghiêng người về phía trước, cô tỏa ra một áp lực mang theo bầu không khí thần bí đến mức Baldr chỉ có thể cúi đầu nhận thua trước cô.
“Ta là người có lỗi.”
Dù ở bất kỳ thế giới nào, trong tình huống như thế này, trách nhiệm vẫn thuộc về đàn ông, sự thật đó không thể thay đổi.
Agatha nói rằng cô sẽ chỉnh trang lại trang phục trước khi rời phòng. Cô mất khoảng một giờ mới quay trở lại. Má cô vẫn còn hơi ửng hồng. Đây là lúc cô nên giải thích cho Baldr về lá thư từ gia tộc mình.
“Muốn biến Agatha thành vợ của mình à?”
Baldr vô thức nhớ lại khoảnh khắc vừa nãy khi cậu suýt nữa đã đè Agatha xuống, nhớ lại việc đó không khỏi khiến cậu gãi má một cách lúng túng.
Thành thật mà nói, lúc đó cậu cũng đã phần nào cảm thấy rung động. Cậu rất muốn tự khen mình vì đã không để cảm xúc chi phối và kịp dừng lại đúng lúc.
Nếu cậu chỉ sơ suất một bước thôi, cậu sẽ mắc phải sai lầm không thể cứu vãn được.
“Ngài sẽ chịu trách nhiệm đúng không?”
“Eeeeeeeeh! Chờ đã, cô nói thật hả?”
Nếu Agatha thật sự đang thử thách cậu, cậu cảm thấy sẽ rất khó từ chối cô. Baldr không khỏi cảm nhận một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng và rùng mình.
“Tạm thời gác chuyện đó sang một bên. Vấn đề là âm mưu này.”
Dù Agatha rất muốn Baldr chịu trách nhiệm, nhưng cô không hề có ý định tham gia vào kế hoạch của thằng anh khốn khiếp của cô. Thà rằng cô sống độc thân cả đời, còn hơn là để kế hoạch của Hayne thành công.
Baldr dường như nhận ra rằng nếu cậu tiếp tục tò mò vào chuyện ai chịu trách nhiệm nữa thì chẳng khác gì tự sát, nên nét mặt cậu lập tức trở nên căng thẳng. Cậu khoanh tay và trầm ngâm suy nghĩ.
“Chuyện này rắc rối hơn mình nghĩ.”
Trên giấy tờ thì Agatha dugn91 là đã cắt đứt quan hệ với gia tộc Mileton.
Dẫu vậy, không thể chối cãi rằng dòng máu chảy trong cơ thể cô vẫn thuộc về nhà Mileton. Những sinh vật được gọi là quý tộc xem dòng máu đó là báu vật.
Rồi người đứng đầu gia tộc, Hayne, chính thức cúi đầu xin lỗi với Agatha thông qua bức thư này. Theo lễ nghi của quý tộc, nếu Agatha từ chối hòa giải sau hành động đó thì thật không thể chấp nhận được.
Với một người có địa vị thấp hơn mà từ chối lời xin lỗi chân thành của một quý tộc, đó là điều tổn hại đến uy tín của cả giới quý tộc.
“Việc từ chối sẽ dễ thôi, nhưng làm thế thì có quá nhiều quý tộc sẽ trở thành kẻ thù của chúng ta. Trong trường hợp xấu nhất, ngay cả những quý tộc ở vốn thân thiện với chúng ta cũng có thể quay sang đối đầu.”
“Đó chắc chắn là chuyện sẽ xảy ra. Thật đáng tiếc, tình hình lần này lại có lợi cho anh trai tôi.”
Agatha, người vốn quản lý gia tộc Mileton ngay lập tức hiểu được sự tinh vi của âm mưu này.
Với những quý tộc không biết rõ tình hình thực tế, mọi chuyện chỉ trông như nhà Mileton chỉ đang lo lắng cho tương lai của Agatha và cố giúp cô tìm một mối hôn nhân tốt.
Nếu Agatha từ chối, họ sẽ nghĩ rằng chính cô mới là người sai. Baldr, người đứng ra bảo vệ cô chắc chắn cũng sẽ bị vạ lây.
Mục tiêu thực sự của họ có lẽ chính là điều này.
“Có lẽ… tốt hơn là tôi nên nghỉ việc thôi…”
Agatha thốt ra một một chất giọng khàn khàn, như thể đang từ bỏ mọi thứ.
Dĩ nhiên, Hayne không hề nhận ra chuyện gì đang diễn, trong khi vẫn ung dung làm con rối trong tay kẻ chủ mưu.
Nhưng mục tiêu của quý tộc quyền lực ấy, những kẻ đang đứng đằng sau thao túng mọi thứ không đơn giản chỉ là bắt nhà Mileton cắn vào lợi ích của Antrim.
Họ rõ ràng đang nhắm vào Baldr.
Antrim vốn đã mang số phận địa chính trị đặc biệt, bị cô lập giữa kẻ thù khi chiến tranh diễn ra.
Nếu uy tín của Baldr cũng bị sụt giảm trong tình huống này, chuyện gì sẽ xảy ra?
Rất có khả năng rằng khi Antrim bị tấn công, những quý tộc khác sẽ chẳng thèm cử viện binh cứu giúp, và đó sẽ là thảm họa.
Cách duy nhất để gia tộc Antrim có thể tồn tại, khi họ chỉ sở hữu một lực lượng mỏng và lãnh thổ nhỏ bé, là câu thời gian cho đến khi viện binh tới.
Nhưng, trong Vương quốc Mauricia tồn tại một quy tắc bất thành văn, nó không được ghi trên giấy tờ.
Có thể không gửi viện binh đến một quý tộc mà họ đã cắt đứt quan hệ, một tập tục tàn nhẫn.
Ngay từ khi Mauricia được thành lập, hầu hết quý tộc là các lãnh chúa phong kiến nhỏ và độc lập, họ chỉ liên minh một cách lỏng lẻo với hoàng gia.
Vì vậy, dù họ đều là quý tộc của cùng một vương quốc, giữa họ vẫn tồn tại vô số tranh chấp biên giới và hận thù giữa các quý tộc.
Vị vua lúc đó đã cấm quý tộc tuyên chiến với nhau và tuyên bố chiến tranh giữa các quý tộc là bất hợp pháp. Đổi lại, ông miễn trừ trách nhiệm phải gửi viện binh tới những quý tộc mà họ đã cắt đứt quan hệ.
Hiện tại chỉ còn vài gia tộc vẫn giữ phong tục từ thời họ còn là những lãnh chúa phong kiến độc lập, nhưng nó vẫn tồn tại như một quy tắc bất thành văn.
Điều đó có nghĩa là nếu Baldr bảo vệ Agatha, sẽ có nguy cơ rằng Antrim bị cô lập và không nhận được viện binh kịp thời khi chiến tranh xảy ra.
“Không… chẳng phải cô đang đánh giá thấp ta quá mức sao?”
Baldr cũng nhận thức rõ rằng Agatha đã suy nghĩ đến mức ấy.
Thật vậy, nếu cân nhắc cả lợi và hại, bỏ rơi Agatha cũng là một phương án mà cậu có thể lựa chọn.
Tuy nhiên, Baldr cảm thấy bực bội khi cô lại nghĩ rằng cậu sẽ chọn con đường đó.
“Thưa lãnh chúa, tôi đã thề nguyện phục vụ ngài ngay cả khi phải liều mạng. Nếu trong bất kỳ hoàn cảnh nào sự hiện diện của tôi trở thành trở ngại cho ngài, tôi sẵn sàng từ bỏ bất cứ lúc nào.”
Nhưng lúc này, tôi có lẽ không thể dễ dàng buông bỏ ngài được đâu, Agatha nuốt lởi đó vào trong cổ họng.
Họ đang nói về gã anh trai cố chấp của cô. Nếu Agatha không còn sự che chở của nhà Antrim, sự an toàn của cô sẽ gần như bằng không. Dẫu vậy, cô vẫn không thể phớt lờ nỗi lo bản thân sẽ trở thành gánh nặng cho Baldr.
“Ta thà biến tất cả họ thành kẻ thù còn hơn mất đi Agatha.”
Baldr tuyên bố với một nét mặt vô cùng kiên quyết. Nghe thấy câu nói đó, Agatha bỗng không khỏi cảm thấy lâng lâng dù bản thân cô đã cố gắng kiềm chế.
(Bây giờ… mình muốn đè ngài ấy xuống rồi trêu chọc ghê, muốn chơi đùa với ngài ấy! Muốn giẫm lên một Baldr đang kháng cự và bắt ngài ấy liếm chân mình!)
Trong cơn say cảm xúc ấy, Agatha nghĩ đến những điều mà nếu thốt ra thành tiếng chắc sẽ khiến người khác phải rùng mình.
Cô kịp dừng lại khi suýt nữa thì bộc phát (bằng một ý chí thép), nhưng vẫn có điều cô nhất định phải nói với Baldr.
“Chuyện này không chỉ dừng lại ở nhà Mileton và bá tước Orkney thôi đâu. Bá tước Orkney là anh rể của Bá tước Hastings, một kẻ theo chủ nghĩa quý tộc thượng đẳng và nếu tôi nhớ không nhầm thì con trai thứ ba của Orkney đã kết hôn với con gái nhà Falkirk.”
Nếu chỉ một vài quý tộc thì còn có thể xoay xở, nhưng nếu nhà Falkirk cũng đứng vào thế đối đầu với cậu, Antrim sẽ mất lối ra vào và trở thành một vùng đất bị cô lập giữa kẻ thù.
Ngay cả Baldr khi bị đồng minh phản bội cũng chẳng thể phát huy nửa sức mạnh của mình. Thẳng thắn mà nói, sự phản bội từ một đồng minh còn khó xử lý gấp mười lần so với một kẻ thù công khai.
“Ngài không cần lo cho tôi đâu. Dù sao cũng sẽ có vài thương gia cần đến tài năng của tôi.”
(Dù vậy, tôi cũng không có sức để tự bảo vệ mình trước sát thủ.)
“Aaaaaa, chết tiệt!”
Baldr gãi đầu bực bội, chần chừ một lát rồi ôm Agatha vào lòng.
“Đừng có mà vội vàng bỏ đi một mình như thế! Không sao đâu. Ta có cách xử lý chuyện này mà không phải hy sinh cô!”
Dù chính cậu chủ động vòng tay ôm lấy đôi vai mảnh mai của Agatha, cậu không khỏi ngay lập tức cảm thấy một cơn ớn lạnh, bản năng đang mách bảo rằng cậu không nên làm vậy.
Cảm thấy Agatha thường rất bạo dâm lại trông vô cùng dễ thương khi tỏ ra chán nản như thế này, với cậu chẳng khác nào tự cắm một cái death falg.
Dẫu thế, Baldr sẽ không bỏ rơi Agatha.
Cô vốn đã là người có năng lực, một người không thể thiếu trong bộ máy cai trị của Antrim. Nếu Baldr ruồng bỏ cô, sự bất mãn sẽ nhanh chóng lan rộng trong hàng ngũ thuộc hạ vốn mới dần được tổ chức của cậu.
Dẫu Agatha đáng sợ, cô vẫn là một cấp trên đáng tin cậy, hơn nữa, cô cũng biết cách chăm lo cho người khác.
Nếu để cô chết, chắc chắn cậu sẽ hối hận suốt cả đời.
“Dù sao thì, ngay trong đầu ta đã nghĩ ra hai phương án để từ chối yêu cầu của nhà Mileton. Một là cho cô gia nhập tu viện thuộc Giáo hội Europa…”
Giáo hội Europa là tôn giáo có ảnh hưởng rộng khắp trên cả lục địa. Không những thế, khi lục địa này từng một lần được thống nhất vào thời xa xưa, giáo hội đã được trao quyền tự quản. Họ còn là một lực lượng vũ trang hạng nhất, đã bảo vệ vùng đất của mình qua biết bao thời kỳ chiến tranh.
Dĩ nhiên, quyền lực của giáo hội không chỉ dừng lại trong lãnh thổ của họ. Nếu một người từ bỏ cuộc sống đời thường và bước vào tu hành trong giáo hội, ngay cả vua Welkin của Mauricia cũng khó mà cưỡng ép người ấy rời tu viện để đi lấy chồng.
Nhưng chọn con đường đó cũng chẳng khác gì ép Baldr phải buông tay cô và bắt Agatha phải sống độc thân cả đời.
Khuôn mặt Agatha chợt tối lại vì tuyệt vọng, nước mắt lăn dài trên má. Baldr vội vã vung tay trong hoảng hốt và giải thích tiếp.
“Không, đó chỉ là một phương án thôi! Còn một phương án nữa, là con bài tẩy của ta! Đừng có tự nhiên yếu lòng như thế, cô đã rất mạnh mẹ từ đầu đến giờ mà!”
“Im đi! Tôi biết là nước mắt chẳng hợp với tôi! Nhưng tôi vẫn là phụ nữ, đôi lúc yếu lòng một chút cũng có gì sai đâu!”
“Không phải là nước mắt không hợp với Agatha đâu. Nó… làm cô trông dễ thương hơn ấy chứ……”
“Đ-đó là… gọi tôi dễ thương à…”
Cả hai đỏ mặt. Họ gần như rơi vào một thế giới chỉ có hai người, quên hết mọi thứ xung quanh, nhưng một cơn ớn lạnh lại chạy dọc sống lưng Baldr khiến cậu tỉnh táo lại trong gang tấc.
Nguy hiểm thật. Vậy ra đây chính là cái bẫy của Gia Cát Lượng sao?
Baldr vừa lẩm bẩm điều gì đó hơi kỳ quặc trong đầu, vừa khẽ ho và bắt đầu nói tiếp.
“Kế hoạch thật sự của ta đó là luật nhận con nuôi.”
“…À, ra là vậy à.”
“Đúng vậy. Dù Agatha đã cắt đứt quan hệ với gia tộc của cô, nhưng không thể thay đổi thực tế rằng cô vẫn thuộc dòng dõi Mileton. Mục tiêu của kẻ thù cũng chính là điều đó, nhưng…”
Việc cắt đứt quan hệ cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ sự bảo hộ từ gia tộc.
Lãnh chúa có trách nhiệm bảo vệ thần dân, trong khi thần dân phải trung thành nghe theo mệnh lệnh của lãnh chúa.
Đó là lý do vì sao Agatha vẫn là Agatha Mileton. Con cái của cô sẽ không có quyền thừa kế trong nhà Mileton, nhưng họ vẫn có thể kế thừa danh phận quý tộc và họ Mileton.
Tuy nhiên, mọi chuyện sẽ thay đổi nếu cô trở thành con nuôi.
Họ của cô sẽ đổi sang tên của gia tộc nhận nuôi cô. Con cháu cô cũng sẽ thừa hưởng cái họ mới ấy. Dù địa vị của con cái của cô sẽ thấp hơn so với con hợp pháp, trong vài trường hợp chúng vẫn có thể thừa kế chức vị quý tộc.
Không quá khi nói rằng bằng cách này, mối quan hệ giữa cô và gia tộc sẽ hoàn toàn bị cắt đứt.
“Nhưng… tôi không nghĩ sẽ có quý tộc nào nhận một đứa cứng đầu như tôi đâu…”
Gia tộc có thể nhận nuôi Agatha và đồng thời có khả năng chèn ép âm mưu từ nhà Mileton phải là một quý tộc có thứ bậc cao hơn ít nhất một bậc.
Agatha có quen biết một vài quý tộc khi còn quản lý nhà Mileton, nhưng chúng đều là mối quan hệ làm ăn, vì vậy hiện tại chẳng có gia tộc quý tộc nào mà cô có mối quan hệ thân thiết đặc biệt ngoài vài ngoại lệ như nhà Randolph.
“May mà cô còn ý thức được như vậy, nếu như cô dùng cái này để sửa đổi… ta đùa thôi. Đừng nhìn ta bằng ánh mắt như thế, ta van cô đấy.”
Kỳ lạ… vì lý do gì đó, cậu thấy khó chống lại một Agatha yếu đuối này hơn là khi đối mặt với cô Agatha cứng đầu thường ngày.
À, hóa ra đây chính là cái gọi là gap moe.
“Như cô đã nói, vấn đề là có gia tộc quý tộc nào chịu nhận cô làm con nuôi hay không. Chọn bừa một gia tộc nào đó chỉ càng làm tình hình tệ hơn, còn gia tộc thương nhân thì tuyệt đối không thể. Gia tộc nhận nuôi phải có thứ bậc cao hơn bá tước ít nhất một bậc, nếu không, bá tước Orkney và kẻ chủ mưu phía sau sẽ lại gây rối.”
Mục tiêu của kẻ thù là buộc Baldr phải hy sinh Agatha để cậu tự suy yếu.
Nếu Baldr đuổi Agatha đi đúng theo kế hoạch của chúng, guồng máy cai trị Antrim sẽ tạm thời bị tê liệt. Ngược lại, nếu Baldr cố bảo vệ cô, cậu sẽ bị nhục nhã trước toàn thể giới quý tộc, và nếu tình hình thuận lợi, kẻ thù thậm chí có thể xóa sổ hoàn toàn quyền lực cậu trong giới.
Dù Welkin có đánh giá cao Baldr đến đâu, việc công khai ủng hộ một người chống lại phong tục lâu đời của giới quý tộc cũng sẽ là điều cực kỳ khó khăn.
Nói cách khác, nếu Baldr từ chối lời đề nghị của nhà Mileton và bảo vệ Agatha mà không có bất kỳ sự chuẩn bị nào trước, cậu chỉ đang hành động đúng theo ý của kẻ thù thôi.
“Rõ ràng là chẳng thể có quý tộc nào cao hơn bá tước lại nhận tôi làm con nuôi được, đúng không? Tôi chỉ là con gái của một gia tộc nam tước! Hơn nữa, lại còn là một người đã cắt đứt quan hệ với gia đình nữa!”
Xét theo lẽ thường, điều đó hoàn toàn đúng.
Dù Welkin dễ dàng chấp nhận nhận Teresa làm con nuôi, nhưng đó chỉ đơn giản là một phương pháp ngoại giao với Vương quốc Sanjuan. Thực ra chuyện nhận con nuôi vốn là một vấn đề nhạy cảm, có thể ảnh hưởng trực tiếp đến việc thừa kế tài sản.
Hơn nữa, cũng chẳng có quý tộc nào lại tùy hứng nhận Agatha làm con nuôi khi biết rằng hành động đó sẽ biến nhà Mileton và nhiều quý tộc khác thành kẻ thù.
“Trong trường hợp xấu nhất, ta sẽ thuyết phục cha mẹ ta nhận Agatha làm con nuôi của gia tộc Cornelius. Thú thực, ta cũng hơi rùng mình khi nghĩ đến việc phải gọi Agatha là chị nữa cơ…”
“Tại sao!?”
Agatha theo phản xạ hét lên.
Đó là bí mật mà cô chỉ dám thừa nhận với chính mình, trong thâm tâm, cô thực sự cảm thấy hứng thú khi tưởng tượng cảnh Baldr gọi mình là chị.
“Một người mẹ bạo dâm đã quá đủ với ta rồi. Nếu thêm một người chị bạo dâm nữa gia nhập, thì đó là địa ngục dành riêng cho ta…”
Cậu ta sẽ không bao giờ hưởng được sự bình yên nữa.
Toàn thân Baldr run rẩy khi tưởng tượng hai con ác quỷ ấy hành hạ cậu cả về thể xác lẫn tinh thần. Thật đáng sợ khi nghĩ rằng cảnh tượng ấy không hẳn là không có cơ sở.
“Thôi, không cần phải quấy rầy gia đình ta đâu. Ta đã nghĩ ra một gia tộc thích hợp hơn sau khi cân nhắc hết cả lợi lẫn hại.”
“Gia tộc nào chứ?”
Ngoại trừ gia tộc Cornelius đã quá đặc biệt từ trước, cô không tin sẽ có bất kỳ gia tộc nào khác chấp nhận một người rắc rối như mình.
“Ta đang nói về gia tộc Randolph mà Agatha cũng đã quen biết rất rõ ấy.”
Câu trả lời quá bất ngờ khiến Agatha há hốc mồm và hoàn toàn sững sờ.

