Phần 7
"Vậy thì, món nợ đã được thanh toán xong. Giờ đến lượt anh phải chịu trách nhiệm với những lời mình nói."
Đôi mắt dã thú ấy trở nên lấp lánh, Maggot đè chặt cơ thể Ignis xuống giường.
Nhiều năm gần đây, bản năng làm mẹ quá mạnh mẽ của cô đã khiến cô hoàn toàn không đụng chạm đến chuyện phòng the. Nhưng trước khi Baldr chào đời, Maggot vốn là một người phụ nữ cực kỳ nhiệt tình trong chuyện chăn gối.
Ignis nghiến răng, dồn hết ý chí, lo lắng tự hỏi rằng liệu tuổi già có cho phép mình thỏa mãn nổi cơn đói khát của Maggot hay không.
Đến mức này rồi, rõ ràng cô nghiêm túc có ý định vắt kiệt ông cho đến khi có thai mới thôi.
Liệu cái thai ấy đến trước, hay là ông sẽ khô trước, đây chính là một trận chiến sinh tử.
(Xin lỗi, Baldr… cha… có lẽ sẽ chẳng còn đủ sức gặp con thêm lần nào nữa.)
Chỉ riêng Ignis mới biết rõ, Maggot khi đã máu lên trong chuyện chăn gối còn khủng khiếp hơn gấp trăm lần so với khi cô tung hoành trên chiến trường.
"Đêm nay, em tuyệt đối sẽ không để anh chợp mắt cho tới lúc bình minh."
"Haha… xin em nhẹ tay cho anh."
(Baldr… làm đàn ông có lúc… dù biết chắc sẽ thua, cũng vẫn phải xông vào trận chiến!)
Phần 8
Baldr càu nhàu về số phận éo le của mình ở thủ đô, hoàn toàn không hay biết rằng ở quê nhà, cha cậu đang phải liều mạng giữ chân mẹ cậu.
“Mình chỉ là một học viên chưa tốt nghiệp, mình thậm chí còn chưa bắt đầu học cách quản lý lãnh địa nữa…”
“Về chuyện đó thì ta cũng hoàn toàn đồng ý với cháu.”
Hiệu trưởng học viện, Ramillies, vỗ vai Baldr với ánh mắt đầy cảm thông.
Thành thật mà nói, chỉ riêng việc sinh ra là con của Maggot đã đủ để Baldr phải chịu muôn vàn gian khổ gấp mấy chục lần người thường rồi. Ấy thế mà giờ đây, cậu còn phải gánh thêm cái ruột thừa của Mauricia. Ramillies thương hại cậu đến mức chẳng biết nên nói gì thêm.
“Nếu là chuyện ta có thể giúp thì ta sẽ giúp. Ngoài ra, ta cũng sẽ công nhận cháu đã tốt nghiệp.”
“Nếu có thể… mong ngài cũng cho Brooks cùng vài người khác nhận bằng luôn. Hiện tại cháu không có bất kỳ thuộc hạ nào cả.”
“Quả thật… một lần nữa ta lại phải đau đầu trước mệnh lệnh của điện hạ…”
Baldr thậm chí chẳng có lấy một thuộc hạ có thể dùng trong việc cai trị nữa. Cậu thật sự không hiểu rốt cuộc lão cáo già đó muốn ép một thiếu niên như mình phải làm gì.
Chuyện này cũng chẳng khác mấy so với khi nhà vua chọn Harold làm tể tướng. Nhà vua ấy vốn yêu thích người có tài, nhưng đồng thời cũng có thói quen ném họ vào nghịch cảnh để thử thách.
May mắn thay, nhà vua đã cho phép cậu tuyển chọn nhân sự từ những quan lại đang làm việc ở Antrim, đồng thời giữ lại một số người ở mức tối thiểu để guồng máy hành chính nơi đó không bị tê liệt.
Đây vốn là điều hiếm thấy ở bệ hạ, một sự chăm sóc ít khi xảy ra.
Tuy nhiên, bản thân người đứng đầu bộ máy hành chính tại Antrim lại chỉ muốn bỏ chạy khỏi vùng đất ấy càng sớm càng tốt. Dù sao thì nơi đó bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành chiến trường. Không chỉ ông ta, mà cả đám quan chức được điều từ thủ đô đến cũng chẳng ai muốn nán lại lâu dài.
“Có ổn không nếu để Silk ở lại đây?”
“Không, không! Dù gì đi nữa thì cháu cũng chẳng thể mang theo con gái nhà Randolph được!”
Baldr bác bỏ ngay lập tức, cứ như thể mình vừa nghe thấy điều gì ngớ ngẩn vậy. Ramillies khẽ nhún vai rồi bật cười trước sự ngây ngô ấy.
Qua quan sát của ông, nếu Baldr cứ thế mà lên đường đến Antrim, không hề nói lời nào, thì cô tiểu thư Silk kia chắc chắn sẽ giận dữ lắm.
Có lẽ làm vậy thì lại hơi xen vào chuyện riêng của người khác, nhưng Ramillies cảm thấy mình cần phải ra tay sắp xếp một chút.
Huống hồ, nếu Baldr có thể giành được sự ủng hộ của nhà Randolph, thì đó sẽ là một lợi thế chính trị to lớn cho cậu.
Dù Ramillies đã rút khỏi tiền tuyến, ông vẫn rất rõ, thủ đô này đầy rẫy những kẻ tiểu nhân, chẳng đời nào chịu để yên cho một quý tộc vùng xa xôi có cơ hội vươn lên, và chúng sẽ không ngần ngại bày đủ trò để cản trở.
“Mình vốn chẳng ưa gì cái việc đẩy gánh nặng lên vai thế hệ kế tiếp cả.”
Dù từng tham dự chính sự với tư cách là một tướng quân, nhưng ông cũng chỉ là một lão binh già, bất lực trước những vấn đề tồn tại từ xa xưa, và ông chỉ có thể buộc phải để chúng lại cho thế hệ sau giải quyết. Thế nhưng, trước khi thực sự nghỉ hưu, vẫn còn một việc ông nhất định phải làm.
Phần 9
“Ta không ưa ngươi, nhưng lần này ta không thể không cảm thấy thương hại ngươi.”
Alford Randolf dốc cạn ly rượu, tiếng đá lạnh khẽ lách cách trong ly thủy tinh, rồi ánh mắt ông dừng lại trên Baldr, ánh nhìn nửa thương hại, nửa khinh bỉ.
Trong mắt Alford, bất kỳ tên đàn ông nào có khả năng cướp con gái ông đều là kẻ thù. Nhưng nếu bỏ qua điều ấy, thì Baldr lại là một người ông đánh giá rất cao. Thậm chí có thể nói rằng, chính Baldr đã góp phần quan trọng giúp ảnh hưởng chính trị của nhà Randolf mở rộng hơn bao giờ hết.
Nếu cậu này không quá gần gũi với Silk, Alford có lẽ đã biết ơn cậu lắm, thậm chí còn đặt nhiều kỳ vọng vào nữa.
“Cảm ơn ân huệ của ngài. Nhưng giờ có một việc tôi cần ngài giúp.”
“Đương nhiên rồi. Ở cái tuổi này, vốn dĩ ngươi không nên màng tước vị gì cả. Điều ngươi cần là gì?”
Đối với con trai quý tộc, mười lăm tuổi chỉ mới vừa đủ để bắt đầu phụ giúp cha mình quản lý lãnh địa, chỉ thế thôi đã tốt lắm rồi. Phần lớn bọn họ ở cái tuổi này thì cũng chỉ đang miệt mài đèn sách dưới tay gia sư thôi.
Thế nhưng với Baldr, vốn đã có trong tay tài sản riêng, hơn nữa còn nắm giữ nguồn vốn cùng mạng lưới buôn bán đủ sức bù đắp cho bất kỳ thiếu hụt nào.
Không chỉ thế, nhờ thành công gần đây trong việc thiết lập một mối quan hệ quốc tế, sản phẩm của cậu đã vươn ra tới tận những quốc gia khác, một bước tiến nằm ngoài mọi khuôn mẫu thường thấy.
Dù chỉ là tử tước, Baldr đã được liệt vào hàng quý tộc cao cấp. Cộng thêm sự hậu thuẫn của quốc vương và cả nhà Randolf, trên đời này chẳng còn mấy thứ vượt ngoài tầm với của cậu. Và một trong số hiếm hoi ấy chính là…
“Ngài có thể tiến cử cho tôi một quan chức tài chính vừa đáng tin, vừa dày dạn kinh nghiệm không?”
“Đương nhiên là ngươi sẽ hỏi về cái đó rồi. Ta cũng đã nghĩ vậy… nhưng ngươi đang đòi hỏi một việc quá sức phi lý đấy.”
“Tôi hiểu rõ điều đó.”
Điều mà cậu thiếu nhất hiện tại chính là những thuộc hạ mà mình có thể tin cậy.
Nếu dựa vào thương hội Savaran, hẳn cậu sẽ tìm được vài người giỏi tính toán sổ sách. Thế nhưng, quản lý một lãnh địa không phải thứ có thể giao phó cho những người vận hành mọi thứ dựa trên lợi nhuận.
Trong việc cai trị đất nước, không hiếm khi vì sự tồn vong của cả một vùng đất hay vì nghĩa vụ với quốc gia, một lãnh chúa buộc phải ép dân chúng gánh thuế đến mức kiệt quệ, hoặc cũng có lúc, chính bản thân ông ta phải thắt lưng buộc bụng tới mức cực đoan, hoặc thậm chí phải tiếp tục vung tiền tiêu xài dù biết chắc hành động ấy sẽ khiến cả gia tộc rơi vào cảnh thâm hụt.
Nếu việc điều chỉnh những vấn đề tài chính như thế có sai sót gì, dân chúng trong lãnh thổ đó có thể sẽ bị hủy hoại trong khi gia tộc của người cầm quyền vẫn giàu sụ, hoặc lãnh thổ có thể phát triển nhưng lại làm tổn hại đến lợi ích quốc gia.
Chính vì điều đó nên không có gì đảm bảo rằng một thương nhân xuất chúng cũng sẽ trở thành một chính trị gia xuất chúng.
“Không đời nào lại dễ dàng tìm được một nhân tài như thế… đáng lẽ ta phải nói vậy. Nhưng thực ra ta lại biết có một người phù hợp.”
Baldr mở to mắt vì kinh ngạc. Alford mỉm cười thích thú khi thấy biểu cảm ấy của cậu.
“Đó là một cô gái từng làm gia sư riêng cho Silk. Tên cô ta là Agatha Mileton, con gái thứ hai của nam tước Mileton. Cô ấy nổi danh là một người phụ nữ tài năng, đến mức Silk còn nảy lòng hâm mộ. Sau khi trở về nhà, chính Agatha là người một mình quản lý toàn bộ tài chính của nhà Mileton.”
“Liệu tôi có thể mời một người như vậy được không?”
Tất nhiên dù tài năng đến đâu, nếu cô ấy không chịu đi cùng cậu đến vùng Antrim hiểm trở kia thì cũng vô ích.
“Thực ra chức tộc trưởng của Mileton đã được truyền lại từ năm ngoái. Con trai trưởng, Hayne, là người kế thừa chức vị ấy. Nhưng quan hệ giữa hắn với Agatha rất tệ, đến mức hắn tước sạch mọi quyền hạn trong tay cô. Hậu quả là tình hình tài chính của Mileton vốn chẳng mấy khả quan lại càng sa sút. Tất nhiên, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa nếu Agatha trở về, nhưng mà…”
“Lòng tự tôn của hắn không cho phép hắn thừa nhận sai lầm, đúng không?”
“Không chỉ thế. Hắn thậm chí còn định đuổi cô Agatha ra khỏi nhà bằng cách đem cô gả cho lão bá tước Chester làm vợ lẽ, coi như vật thế nợ. Vì thế, cô ta cắt đứt quan hệ với Mileton. Giờ đây cô ấy đang tạm trú tại dinh thự này.”
Thì ra là vậy. Tuyển dụng một người phụ nữ trong hoàn cảnh như thế chẳng khác nào biến nam tước Mileton thành kẻ thù. Bất kỳ quý tộc nào cũng sẽ không muốn làm vậy, trừ phi là một gia tộc quyền lực như Randolph, hoặc một quý tộc bị dồn đến đường cùng như Baldr.
“Cổ hơi quá lứa một chút, nhưng ta chẳng thấy vấn đề gì nếu ngươi rước cổ làm vợ. Không, đúng ra ngươi nên làm thế đi. Silk sẽ hận ngươi thấu xương. Con bé đó xem Agatha như chị gái ruột của mình.”
“Ngài vẫn chẳng thay đổi gì cả. Nhưng đừng trách tôi không nhắc trước, sẽ có một ngày ngài bị trách cứ vì làm tiểu thư Silk phải lấy chồng muộn đấy.”
“Nhớ kỹ điều này, ta sẽ không bao giờ gả Silk đến cái xó hẻo lánh như Antrim. Còn ngươi, nhóc con, tốt nhất hãy sớm cưới công chúa Rachel và an phận đi.”
“Cha! Người vừa nói cái gì vậy!?”
Hóa ra nãy giờ Silk vẫn đứng ngoài cửa, và tất nhiên cô đã nghe thấy hết. Cô vội vàng mở cửa bước vào phòng một cách gấp gáp.
Cô vận một chiếc váy xanh lam thẫm lộng lẫy, nổi bật đến mức khó có thể rời mắt. Mái tóc vàng óng ả được điểm xuyết bằng chiếc cài tóc bằng đá garnet đen, tỏa ra một khí chất rực rỡ.
Ngay cả Baldr cũng phải thừa nhận, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu thấy Silk trang điểm và ăn vận lộng lẫy đến nhường này.
“Vì sao cha lại nhắc đến cái tên công chúa Rachel trong cuộc trò chuyện vừa rồi? Người ấy lẽ ra sẽ trở thành hoàng hậu của Vương quốc Sanjuan mà, có đúng không!?”
“Xin hãy bình tĩnh, tiểu thư. Một tiểu thư không nên để bản thân rối loạn chỉ vì đôi ba lời nói như thế.”
Một bóng hình nhỏ nhắn bước ra từ phía sau Silk. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Silk, người đang run lên vì bối rối.
Dáng người cô còn thấp hơn cả Seyruun, nhưng đôi mắt xanh thông tuệ cùng bờ môi dày gợi cảm ấy lại tạo nên một sức hút khó cưỡng.
Dựa vào những gì mà mọi chuyện đang diễn ra, hẳn đây chính là Agatha Mileton.
“…Thứ lỗi cho tớ. Baldr, thật vui khi thấy cậu vẫn bình an vô sự.”
“Lâu rồi không gặp, Silk. Tớ thực sự bị choáng ngợp vì vẻ đẹp của cậu.”
Baldr thốt ra lời khen ấy từ tận đáy lòng.
Silk, trong bộ váy cầu kỳ của một tiễu thư cao quý, tỏa ra khí chất kiều diễm không hề thua kém bất kỳ vị công chúa nào.
“Đấy, tuyệt vời làm sao nhỉ, Silk?”
Gương mặt Silk biến đỏ bừng như con bạch tuộc vừa bị luộc. Cô khẽ kêu lên.
“Chị Agatha! Xin đừng đùa giỡn với em như thế nữa!”
Sự e thẹn ấy càng khiến Alford, cha cô, một lần nữa xác định rằng Baldr chính là kẻ thù của mình.
Cho dù cậu ta có tài năng đến đâu, tương lai có rực rỡ đến mức nào, chỉ cần cậu có khả năng đoạt đi bảo vật quý giá nhất của ông, cậu ta chính là kẻ thù của ông.
“Hãy đưa Agatha đi cùng và rời khỏi đây ngay, thằng nhóc sát gái này!”
“Ngài hầu tước, ngài sẽ bị tiểu thư ghét nếu còn tiếp tục như vậy đấy.”
Đúng như Agatha vừa nói, Silk đang nhìn cha mình với đôi mắt rưng rưng trong giận dữ. Alford ngay lập tức đổi thái độ nhanh như lật bánh tráng.
Suy cho cùng, với tình hình hiện tại, mọi chuyện sẽ tiến triển đúng như kế hoạch của quốc vương, Baldr rồi sẽ cưới công chúa Rachel. Khi ấy, cậu sẽ tách ra khỏi con gái ông.
Dù có thăng tiến đến đâu đi nữa, Baldr cũng không thể nào vừa có một công chúa làm vợ cả, vừa giữ con gái của một hầu tước làm vợ lẻ. Điều đó là bất khả thi.
“Ta giới thiệu lại một lần nữa. Đây là tiểu thư Agatha Mileton, người ta vừa nhắc đến. Một người phụ nữ xuất chúng, hoàn toàn có đủ năng lực điều hành tài chính cả một lãnh địa nếu không phải vì tên Hayne ngu xuẩn kia quá cố chấp.”
“Thật là vinh hạnh khi được gặp mặt, tử tước Baldr. Tôi đã nghe nhiều về ngài qua tiểu thư.”
Agatha nở một nụ cười nhẹ nhàng, khẽ nhún gối cúi chào, hai tay nhấc nhẹ vạt váy lên.
Nụ cười ấy trông xinh đẹp, nhưng đôi mắt sắc sảo ấy đang lặng lẽ dò xét Baldr. Cảm giác ấy khiến cậu không khỏi bất an, cô tựa hồ một đoá hồng tươi thắm, nhưng ẩn giấu những chiếc gai bén nhọn bên trong.
Baldr vốn không ghét kiểu phụ nữ như thế này. Nhưng với những tên quý tộc kiêu căng, luôn tìm kiếm sự thuần phục từ phái yếu, thì hẳn cô sẽ là đối tượng khiến họ chẳng mấy ưa thích.
"Có rất nhiều điều tôi muốn hỏi, nhưng… trước hết, ngài hầu tước, xin cho phép tôi được nghe lời giải thích về chuyện liên quan đến công chúa Rachel trước đã. Điều này cũng sẽ làm thỏa mãn phần nào cơn tò mò của tiểu thư mà."
"Con cũng muốn biết về chuyện đó nữa."
Agatha và Silk đồng loạt nhìn về phía Alford.
Bị ba đôi mắt chăm chú dõi theo bất ngờ như thế, Alford lại một lần nữa không khỏi cảm thấy bối rối bởi sức ảnh hưởng mà Baldr để lại.
Nếu đứng trên lập trường của người đứng đầu nhà Randolph thay vì là một người cha của Silk, hẳn ông sẽ xem Baldr là một nhân vật nhất định phải lôi kéo về phe mình, một đồng minh không thể thiếu.
Thế nhưng, khi gạt bỏ những cảm xúc cá nhân kia, trong thâm tâm ông lại mơ hồ nghĩ rằng mình đã bị vị quốc vương xảo quyệt kia khéo léo dắt mũi rồi.
Dù Baldr có mong muốn hay không, thì khả năng rất lớn rằng trong tương lai, sẽ có một cơn bão nổi lên, và chính cậu sẽ là tâm bão. Và Welkin hẳn đã nhìn thấy trong đó một cơ hội hiếm có để lợi dụng.
Baldr còn chưa tròn mười lăm tuổi. Ở độ tuổi này, lẽ ra cậu chỉ nên tích lũy kinh nghiệm bằng cách quan sát và học hỏi trong vai trò người thừa kế một nhà bá tước. Gánh nặng đang đè trên đôi vai ấy thực sự quá nặng nề.
Không, nặng nè vẫn là từ qua nhẹ để miêu tả gánh nặng của cậu.
Ngay cả khi tính toán đến lợi và hại có thể đem lại cho nhà Randolph trong tương lai, thì Baldr vẫn là một nhân tố quá bất ổn, một mối hiểm họa khó lường.
"...Đây chỉ là lời đồn đãi trong cung điện, hoàn toàn chưa được xác thực. Chỉ là suy đoán của riêng ta mà thôi. Nhớ kỹ điều đó."
Những điều Alford kể kỳ thực cũng không nhiều.
Trước hết, hôn ước của công chúa Rachel với hoàng tộc Vương quốc Sanjuan đã bị hủy bỏ. Sau đó từng có kế hoạch gả công chúa đến Vương quốc Nedras, nhưng Welkin đã thẳng thừng từ chối.
Thông tin tiếp theo là sau khi Baldr trở về từ Vương quốc Sanjuan, cậu đã được công chúa Rachel mời đến dự tiệc trà trong cung điện.
Nghe tới đoạn công chúa và Baldr vui vẻ chuyện trò cùng nhau, Silk liền đưa ánh mắt đầy ướt át, như sắp rơi lệ, nhìn Baldr ngầm trách móc.
Và cú chốt hạ cuối cùng chính là việc Baldr lần này được bổ nhiệm làm tử tước Antrim.
Nếu nghĩ theo lẽ thường, thì chức vị này chẳng khác nào một sự trừng phạt. Ngay cả những quý tộc vốn chống đối Baldr cũng không khỏi cảm thấy thương cảm cho số phận của Baldr.
Nói theo một cách khác, đây là con đường duy nhất để Baldr có thể được thăng tước mà không phải hứng chịu lời chỉ trích từ các quý tộc khác.
Cho dù cậu đã đạt được thành công rực rỡ trong lần được cử tới Vương quốc Sanjuan làm sứ giả, nếu chỉ dựa vào đó mà được thăng chức kèm lãnh địa, ắt hẳn sẽ có rất nhiều lời phản đối.
Chính vì lãnh địa ban cho cậu lại là một vùng hẻo lánh, một vùng biên cương đầy hiểm nguy mà không ai muốn đặt chân tới, nên việc Baldr thăng tiến lần này bị mọi người coi như một câu chuyện cười.
Thế nhưng, trong trường hợp ở miền đất xa xôi ấy, Baldr một lần nữa lập nên chiến công hiển hách đến mức bất cứ ai cũng phải công nhận thì phần thưởng kế tiếp dành cho cậu, đương nhiên sẽ là tước vị bá tước.
Xét đến việc trong tương lai Baldr sẽ kế thừa nhà Cornelius, thì chuyện cậu được thăng lên thành một hầu tước cũng chẳng phải điều gì lạ.
Và từ đó một chàng rể có địa vị hoàn toàn xứng tầm với công chúa ra đời.
Dường như chẳng ai để mắt đến khả năng này. Về mặt chiến lược, kế hoạch chính trị của Welkin khi chọn Baldr làm tử tước Antrim, khiến cho Alford cảm thấy một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng ông.
Hơn thế nữa, ông ta cũng không thấy thỏa mãn với chỉ bấy nhiêu đấy. Ông ta còn muốn dùng cả việc này để thúc đẩy một cuộc cải cách.
Một mũi tên trúng hai đích.
Đây mới chính là điều mà con cáo già đó muốn.
"Chính vì thế, ta nghĩ lão cáo già kia đang tính đưa ngươi vào làm rể cho hoàng thất. Nếu xét đến tuổi tác cũng như tước vị hiện tại của ngươi, thì đúng là không thể. Nhưng thông thường thì là vậy thôi. Còn vị quốc vương này, ông ta vốn không nằm trong cái thông thường đó. Và ngươi nữa… ngươi vốn cũng là một kẻ chuyên hút rắc rối, một cuộc sống yên bình chắc chắn không dành cho ngươi. Nên lời dự đoán của ta hẳn chẳng lệch là bao."
"Đúng là phiền phức hết chỗ nói, cái lão già ấy."
Agatha thở dài một cách bực bội, lẩm bẩm rồi tựa hẳn người ra ghế.
"Cô nói chẳng sai chút nào."
Baldr gật đầu, như thể vừa tìm được một tri kỷ có thể thấu hiểu mình, nhưng Agatha lại sát muối vào vết thương của cậu.
"Ngài cũng chẳng khác gì đâu."
"Ugh…"
Một kẻ thất thường, thâm sâu và quỷ quyệt mà vẫn là một ông vua tốt, cùng một anh hùng trẻ tuổi sinh ra giữa cơn bão định mệnh ấy. Hai con người ấy ngẫu nhiên gặp nhau, hệt như như một kỳ tích ngàn năm mới có thể tái diễn lại một lần.
Điều này tuyệt đối không phải trùng hợp. Agatha biết rằng rằng thứ được gọi là ngẫu nhiên, không, đúng ra phải gọi là điều tất yếu mang hình hài của phép màu ấy, chỉ xuất hiện khi bánh xe lịch sử bắt đầu chuyển động.
Và Silk lại đem lòng yêu con người ấy. Nên khen cô có đôi mắt tinh tường, hay nên than khóc cho số phận éo le đây…
"Thật quá đáng! Thế chẳng khác nào biến Baldr thành một quân cờ chính trị! Còn công chúa, điện hạ rốt cuộc coi cô ấy là gì chứ!?"
Silk giận dữ hét lên sau khi nghe hết lời của Alford.
Thế nhưng, với tư cách là một người cha, Alford chỉ cần thoáng nhìn đã hiểu ra cơn phẫn nộ kia không khởi nguồn từ lý trí, mà từ cảm xúc cá nhân.
Làm sao một tiểu thư sinh ra trong gia đình Randolph, một trong mười đại quý tộc, lại không hiểu được những âm mưu chính trị ở mức ấy chứ.
"Nhà vua cho rằng tên nhóc này đáng giá đến thế. Cá nhân ta thì thấy, điện hạ đã đánh giá nó quá cao rồi."
Nếu một hầu tước, đồng thời còn là con rể của hoàng gia, thật sự xuất hiện, tùy vào tình huống thì tên đó hoàn toàn có thể chiếm lấy một vị trí trong mười đại quý tộc.
Dù muốn hay không, Alford vẫn buộc phải thừa nhận tài năng chính trị của Welkin.
Không chỉ có vậy, đối với Alford, người đang gặp rắc rối với Công quốc Trystovy, thì Welkin còn là một đồng minh mà ông tuyệt đối không thể thiếu.
"Vậy nghĩa là cha đang ngầm tán thành kế hoạch của điện hạ sao?"
"Làm gì có bề tôi nào dám bàn tán về hôn sự của hoàng gia chứ. Hơn nữa, linh cảm của ta mách bảo rằng công chúa Rachel cũng không phản đối kế hoạch này."
"Con ghét cha!!!"
"CÁÁÁÁÁÁÁÁÁI GÌIIIIIIIIIIIIIIII!?"
Silk lao ra khỏi phòng, chẳng buồn ngoái lại một lần.
Alford, không hề rút kinh nghiệm từ những lần trước, lại một lần nữa hứng chịu đòn phản kích vượt ngoài dự liệu từ con gái cưng. Ông lặng câm, hóa thành một cái cột đá bị mục rồi dần vỡ vụn.
Cho dù đã trải qua bao lần đi chăng nữa, chẳng có người cha nào có thể quen được với việc bị con gái thốt lên câu "Con ghét cha."
"Không đuổi theo có sao không?"
Agatha nở một nụ cười tinh quái, liếc nhìn Baldr và hỏi.
"Trong tình huống thế này, tôi phải trả lời như thế nào mới được đây?"
Dù hơi có chút tự phụ, Baldr thừa nhận rằng Silk đang ấp ủ một thứ tình cảm nam nữ dành cho cậu.
Thế nhưng, với thân phận là con gái duy nhất của hầu tước Cornelius, việc cậu lấy cô làm vợ là điều không thể.
Dù Baldr có vào nhà Randolph làm rể, nhà Cornelius có thể nhận một người con nuôi để thừa kế. Nhưng chuyện ấy… Ignis và Maggot tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ chấp thuận.
Agatha nheo mắt lại trước phản ứng ngây ngô của Baldr.
Cậu vốn có thể chọn dỗ dành Silk, cho dù có phải nói dối. Hoặc cũng có thể lấy chuyện liên quan đến công chúa ra làm cái cớ để giữ cô ở một khoảng cách an toàn.
Thế nhưng, Baldr không làm bất kỳ điều gì, chỉ ngập ngừng trong do dự. Tuyệt nhiên không thấy dáng dấp của một anh hùng, người có thể sẽ gánh vác tương lai vương quốc ở trong cậu ngaay lúc này.
Mà thôi, may thay là ít nhất tiểu thư vẫn còn chút hy vọng.
Agatha khẽ mỉm cười, vui vẻ cất lời.
"Trước hết, ngài hãy minh bạch tình cảm thật sự của chính mình. Dẫu cho mối tình đó có vô vàn trở ngại cản đường, thì bậc anh hùng như ngài vẫn phải có dũng khí để biến nó thành hiện thực, thưa lãnh chúa."
Trong khi đó, Silk lao thẳng vào phòng mình cùng dòng lệ còn lăn dài trên má.
Chỉ đến lúc này, cô mới thật sự nhận ra thứ tình yêu đã nảy nở trong tim mình, cùng với toan tính của một tiểu thư quý tộc đã ăn sâu vào máu của cô từ lúc nào mà bản thân chẳng hề hay biết. Một tiếng nức nghẹn khẽ thoát ra từ cổ họng.
"…Mình… đúng là một người phụ nữ kinh tởm…"
Khi Seyruun và Selina được Baldr cầu hôn, cô đã có thể thành tâm chúc phúc cho họ. Thế nhưng, chỉ vừa nghe đến chuyện kết hôn với công chúa Rachel, lòng cô đã chao đảo đến điên loạn.
Vì trong trường hợp trước, cô vẫn ngầm tin rằng vị trí vợ chính của Baldr còn để trống.
Hai thiếu nữ kia, vốn chỉ là thường dân, lại không có chút tham vọng nào, sao có thể xứng làm phu nhân tử tước được cơ chứ.
Đâu đó trong sâu trong tim cô, cô đã vô thức kết luận như vậy. Nghĩ đến bản thân mình, cô thấy mình chẳng khác nào một sinh vật ghê tởm, xấu xí.
Dù rằng cô đã coi hai người kia là bạn.
Dù rằng họ đều là những cô gái đồng trang lứa, có thể trò chuyện một cách thẳng thắn, không cần phải dè dặt với nhau, một điều mà cô đã hằng mong mỏi từ lâu.
Ấy thế mà, tận đáy lòng, cô lại xem thường họ, đắm mình trong cảm giác ưu việt rằng rốt cuộc họ cũng chỉ có thể làm vợ lẻ.
Có lẽ sự xuất hiện của công chúa Rachel, một người có địa vị cao hơn cô, một ứng viên làm vợ chính của Baldr, chính là sự trừng phạt của thần linh dành cho cô.
Lẽ ra cô chỉ cần buông bỏ tất cả thì đã không phải chịu đựng nỗi thống khổ này, vậy mà…
"Ngu ngốc…sao phải đến tận lúc này…"
Dù cô có vắt óc suy nghĩ đến thế nào, cô cũng chẳng thể hình dung ra một tương lai nơi cả hai được ở bên nhau. Thế nhưng, tình cảm của Silk dành cho Baldr vẫn không thể thay đổi.
Không, phải nói rằng… cô thực sự đã không thể sống thiếu cậu ấy.
Chỉ là cô vẫn luôn sợ hãi phải đối diện với sự thật ấy, nên cô cứ mãi né tránh, không dám tự nhận.
Thế nhưng, một khi đã nhận ra rồi, cô lại chẳng thể tìm được câu trả lời nào.
Silk, con gái duy nhất của hầu tước Randolph, lắc đầu trong tuyệt vọng.
Câu trả lời vốn đã quá rõ ràng. cô nên sớm từ bỏ Baldr, nên sớm quên đi cậu ấy.
Thế nhưng, trái tim cô lại chẳng thể làm thế. Cô không muốn từ bỏ.
Cô không cam tâm giao Baldr cho Rachel.
"…Ai đó…xin hãy cứu ta…"
Tiếng khóc nức nở của Silk, người đang giằng xé bởi một ước mơ không thể thành hiện thực, cứ thế vang vọng mãi, cho đến tận đêm muộn.

