Vol 4

Chương 1: Vinh quang trở về quê hương, phần 5-6

2025-10-01

1

Phần 5

Vào cùng khoảng thời gian đó.

Một đám mây đen trái mùa trôi lơ lửng trên bầu trời. Nó mang theo sấm chớp cùng bão tố ập xuống lãnh địa Cornelius, mang theo tiếng sấm gầm và gió xoáy cuồng loạn.

Bầu trời tối sầm lại như đêm đen. Một tia chớp xé ngang trời, tiếng sấm vang vọng khắp trời đất.

Giữa những âm thanh đó, vang lên tiếng cười lớn của một người phụ nữ.

"AHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA!"

Với những ai hiểu tình hình, tiếng cười ấy chẳng khác báo hiệu của ngày tận thế.

"Hee…con trai ta giờ là tử tước Antrim sao…?"

Giọng Maggot bình thản nhưng đầy lạnh lẽo sau khi nghe tin từ sứ giả.

Thế nhưng Ignis và lính đánh thuê Zirco, những người đang đứng nghe, lại không kìm được mà run rẩy, mặt mày tái mét.

Người ta có nói, kẻ săn mồi luôn bình thản trước khi nuốt chửng con mồi. Cả hai người này đều quá rõ, lúc này đây Maggot chính là như vậy.

(Điện hạ, sao người có thể……!)

(Hết rồi…lần này chắc chắn là hết thật rồi…Mình còn muốn…được ăn bánh ngọt của cậu chủ một lần nữa trước khi chết!)

"Quả là vinh dự chưa từng có khi được thăng chức tận hai lần chỉ trong thời gian ngắn như vậy. Kẻ hèn này thực sự cảm thấy vô cùng hân hoan."

Sứ giả Benalith Southampton đang gửi lời chúc mừng chân thành từ tận đáy lòng.

Việc thăng cấp đi kèm với nguy hiểm, nhưng những gì Baldr trải qua thật sự có thể gọi là ước mơ của mọi đứa trẻ.

Một thiếu niên đúng ra còn quá trẻ để thừa kế tước hiệu bá tước từ cha mình, giờ đang tự vươn lên và trở thành một lãnh chúa thực thụ với vùng đất riêng của mình.

Tùy vào công trạng trong tương lai của Baldr, cậu ta có thể sẽ hợp nhất Antrim và Cornelius cùng các vùng đất biên giới khác, rồi thăng tiếp lên tước hiệu bá tước Cornelius. Hoặc có lẽ cậu sẽ lập một phân gia riêng với tước hiệu hầu tước và bước vào hàng mười quý tộc lớn. Tất cả điều đó đều có khả năng xảy ra.

Vấn đề lớn nhất ở đây là chính bản thân cậu cùng cha mẹ cậu không hề mong muốn vinh dự ấy.

"Vinh dự, hả?"

Giọng Maggot đột ngột thay đổi.

Thời khắc đã điểm. Ignis và Zirco cứng người lại trong tuyệt vọng.

"Fufufufufufu……AHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA!"

Maggot ôm bụng cười như một người mất trí. Sự thay đổi này khiến Benalith nhíu mày.

Dù là phu nhân bá tước, thái độ và hành động của cô vẫn chẳng thích hợp chút nào khi đối mặt với một sứ giả như ông.

"Ngươi có biết vùng đất đó là nơi nào không? Có biết bao nhiêu binh sĩ đã chết ở đó?"

Tử tước Antrim trước kia đã cố tình dùng bản thân và gia đình làm lá chắn để cứu người dần, và họ bị tiêu diệt hoàn toàn. Lúc này đây, chẳng còn ai có thể tự xưng là Antrim cả.

Antrim sở hữu vị trí địa chính trị có thể đe dọa đến thủ đô của Haurelia, nên nếu chiến tranh nổ ra giữa hai nước, vùng đất đó là nơi đứng đầu ngọn sóng, luôn đứng trước nguy cơ bị xâm lược ngay lập tức.

Nếu nhà vua gọi việc bị gửi đến một nơi như vậy là phần thưởng thì Maggot, một cựu lính đánh thuê, tuyên bố rằng chẳng có giá trị gì trong việc phục vụ một chủ nhân như thế.

Nếu lúc này Maggot còn đang hoạt động, đầu của ông ta có lẽ đã không còn nối với thân thể rồi.

"Đây không phải trò đùa. Ngay cả người lớn cũng phải biết giữ lễ với trẻ con chứ. Thằng hói đó kém cỏi đến mức phải dựa vào một đứa trẻ sao?"

"N-n-n-ngươi dám! Không quan trọng ngươi là ai, những lời đó là phạm thượng đấy!"

Những người phục vụ Welkin lâu năm đều biết rằng dạo gần đây, nhà vua rất lo lắng về mái tóc đang thưa dần của mình. Thế nhưng Benalith không thể tin nổi rằng lại có người dám nói đến chuyện đó một cách công khai và xúc phạm đến vậy.

Rốt cuộc người phụ nữ này nghĩ nhà vua là ai chứ?

"Ta không quan tâm phạm thượng hay không. Thật ngu ngốc khi cứ cố tỏ ra tôn trọng cái đám tự gọi mình là hoàng gia ấy!"

Trong cơn giận dự, Benalith rút kiếm chĩa về phía Maggot, nhưng ngay lập tức cơ thể cứng đờ như thể có một cây cọc đóng xuyên qua người ông.

Một cơn ớn lạnh khủng khiếp nhập vào cơ thể ông, một cảm giác mà ông chưa bao giờ trải nghiệm.

Răng ông va vào nhau, phát ra tiếng lắp cắp. Người đàn ông vốn không hề e dè  kể cả khi đối mặt với nhà vua ủa nước khác giờ đây lại ướt đẫm mồ hôi, chân không nhúc nhích nổi.

Cái chết đang ở ngay trước mắt.

Đó là cái chết khủng khiếp và tàn bạo, không một chút thương xót nào. Hiện thân của cái chết ấy đang dán mắt vào Benalith.

Benalith lúc này đã không còn nghĩ rằng người phụ nữ này quá ngang ngược khi nhìn chằm chằm mình như thế.

Cái chết không thiên vị ai, dù là vua hay thường dân. Đây là chân lý tuyệt đối mà không ai có thể tránh khỏi.

"Hiih…ugwa…"

Một âm thanh nghẹn ngào phát ra từ miệng Benalith như những tiếng nức nở không thành lời.

Ông không muốn chết, ông sẵn sàng khom lưng, van xin không hề xấu hổ, chỉ cần có thể sống.

Chính vì thế, ông đang cầu xin.

Làm ơn, xin đừng giết tôi.

Không thể chống lại thần chết, con người chỉ còn cách cầu nguyện và van xin sự tha thứ.

Benalith vô thức rơi lệ, nước mắt trào ra như lũ, miệng cầu khấn một cách vô cùng khẩn thiết.

"Tới đây được rồi."

Áp lực vô hình đè lên Benalith bị cắt ngang cùng với giọng nói nhẹ nhàng của Ignis.

Benalith mất hết sức lực, mềm nhũn quỳ xuống khi áp lực vô hình bỗng biến mất.

"Ngươi có thể quay về, nhanh đi trước khi làm vợ ta giận dữ thêm nữa."

"V-v-v-vâng!"

Tại sao Maggot lại nổi giận? Tại sao ông ta phải bị bao trùm bởi sát khí kinh khủng như thế này? Benalith thậm chí không còn thời gian để đặt ra câu hỏi.

Ông chỉ mong thoát khỏi thần chết trước mắt mình càng nhanh càng tốt. Benalith không dám ngoái đầu lại, chạy thục mạng về phía lối ra, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất.

"…Xin lỗi, nhưng hôm nay em không có ý định chỉ dừng lại ở việc xả stress."

Không phải Maggot không đoán được Welkin đang nghĩ gì. Tùy cách vào cách cô suy nghĩ, cô còn có thể cảm thấy tự hào khi nhà vua kỳ vọng rất nhiều vào con trai mình.

Trong cuộc chiến trước, đã từng có tiền lệ khi Welkin lựa chọn một Harold trẻ tuổi, trợ thủ thân cận của ông, làm tể tướng.

Với cơ hội này, Baldr thậm chí có thể trở thành ứng viên cho chức vụ tể tướng trong tương lai. Chắc chắn một số người sẽ nghĩ rằng đó nên là điều đáng vui mừng.

Tuy nhiên, Maggot không quan tâm đến những chuyện đó.

Không, còn hơn thế nữa, cô còn cảm thấy khó chịu trước hoàng thất, vì họ lại đặt kỳ vọng cao như vậy lên con trai cô.

Trong thế giới này, chỉ vì điều gì đó đúng về mặt chính trị không có nghĩa là mọi thứ đều được tha thứ.

Nếu những người trong hoàng gia không hiểu điều đó, vậy cứ làm theo phong cách của Maggot, trực tiếp dạy cho họ một bài học cho đến khi họ hiểu ra.

Ngay cả với kỹ năng võ thuật của Ignis, ông cũng không thể ngăn cản Maggot một mình, nhất là khi cô đã quyết tâm như vậy.

Nếu ông thực sự muốn ngăn cản, cách duy nhất là phải huy động toàn bộ lực lượng dưới quyền như Zirco, sẵn sàng hi sinh ít nhất một nửa số đó.

Ignis, với một quyết tâm trong lòng, mở miệng nói.

"Việc lần này của điện hạ, anh cũng không hoàn toàn đồng tình… nhưng vấn đề lớn nhất lại nằm ở chỗ khác."

Vấn đề gì mà Ignis muốn nói là gì? Maggot vô thức quên đi cơn giận, nghiêng đầu lắng nghe lời anh.

"Điều em thực sự đang cảm thấy là nỗi cô đơn vì Baldr không có mặt ở đây, đúng không? Em không nghĩ rằng chúng ta cần sinh thêm một đứa nữa sao?"

"Hảaaaaaaaa?"

Một đòn công kích hoàn toàn bất ngờ khiến mặt Maggot đỏ bừng. Cô bối rối đến mức miệng cứ há ra và khép lại mà không thốt được lời nào.

Dù bề ngoài có vẻ lạnh lùng, nhưng Maggot vốn là một người phụ nữ giàu tình cảm.

Trong quá khứ, cô từng chăm sóc cho đứa con trai không lành lặn của mình bằng cách hơi thái quá, bởi tâm trí cậu bị hành hạ bởi những ký ức tiền kiếp.

Chắc chắn cô chẳng thể dốc lòng như thế, nếu không có một tình yêu thương sâu sắc dành cho con mình

Một người phụ nữ như vậy, nay phải xa con trai lâu đến thế, việc cô cần một đứa con thứ hai để bù đắp cũng chẳng phải điều khó hiểu.

Nếu có thể, cô còn mong đó sẽ là một bé gái, điều đó quả thực là ước muốn thầm kín trong lòng Maggot từ lâu.

"Anh… anh đừng hòng đánh lạc hướng em bằng những chuyện như vậy, Ignis! Em đang thật sự rất tức giận đấy!"

"Anh thề, anh không hề có ý muốn đánh lạc hướng em."

Khi Ignis thốt ra những lời ấy, bàn tay ông đã ôm trọn lấy vòng eo thon gọn của Maggot.

Ignis tung ra toàn bộ kỹ năng quyến rũ, thứ từng khiến tên tuổi của anh lừng danh khắp thủ đô Cameron một thời.

Thứ mỹ nam kế ấy dễ dàng khiến Ngân Quang Maggot mềm lòng ngay cả khi cô đang giận dữ, Zirco đứng bên cạnh kinh ngạc đến mức lệ nóng tuôn trào.

(Tuyệt vời quá, bá tước! Ngài mới thật sự là đàn ông!)

Ignis kéo Maggot, người đang cố kháng cự trong ngượng ngùng, vào lòng mình.

Ông ghé sát bên tai cô, khẽ thì thầm những lời cháy bỏng khiến khuôn mặt đỏ bừng của Maggot càng thêm run rẩy.

"Baldr cũng sắp trưởng thành rồi. Có phải quá ích kỷ không, nếu ta ước rằng chúng ta có thể trở lại quãng thời gian chỉ có hai chúng ta, chỉ có tình yêu dành trọn cho nhau?"

"Uuu…n-nhưng em… em đã bắt đầu có tuổi rồi…"

"Em chẳng thay đổi chút nào kể từ ngày ấy, ngày mà chỉ một ánh nhìn thôi đã cướp mất trái tim anh. Ngay cả bây giờ, em vẫn là nữ thần duy nhất của anh."

Ignis nâng nhẹ chiếc cằm thon thả của Maggot, rồi khi tâm trí cô còn ngập trong hỗn loạn, anh đã chiếm lấy đôi môi cô, triệu tiêu mọi phản kháng bằng một nụ hôn.

"Nnnn…"

Cảm giác êm dịu từ đôi môi khiến cơ thể cô mềm nhũn. Một màn sương ngọt ngào như sắp lấp đầy đầu óc Của maggot.

Cô chợt tự hỏi, đã bao lâu rồi, hai người không trao nhau một nụ hôn cháy bỏng đến thế?

(Kh-không được… Bây giờ đâu phải lúc làm chuyện này……)

Maggot cố níu giữ chút lý trí còn sót lại, níu lấy cơn giận vừa rồi, nhưng trong bầu không khí nhuộm hồng ấy, nỗ lực của cô chỉ như mảnh giấy mỏng bị cuốn trôi trong gió.

"Hiyaa!"

Khi Maggot ngỡ rằng ông đã rời khỏi bờ môi nàng, thì đôi môi ấy lại dịu dàng cắn nhẹ lên môi, còn bàn tay phải ông khẽ lướt dọc sống lưng cô.

Dù nhắm mắt, Ignis vẫn nắm rõ từng điểm yếu trên cơ thể Maggot như lòng bàn tay.

Cuối cùng, hai cánh tay Maggot vòng lấy cổ Ignis, như thừa nhận rằng cô chẳng thể nào kháng cự lại sự cuồng nhiệt ấy.

"L-lần này thôi em sẽ bỏ qua! Nhưng… em nhất định sẽ tính sổ món nợ này!"

"Đương nhiên rồi. Anh sẽ yêu em bằng tất cả những gì anh có."

Maggot áp khuôn mặt đỏ bừng của cô vào lồng ngực rộng lớn của Ignis.

Cô không chỉ vụng về, mà sâu thẳm trong tim, cô vẫn chỉ là một người con gái giản đơn, dễ mềm lòng trước tình yêu.

Phần 6

Khoảng một tuần sau cuộc trò chuyện giữa vợ chồng Cornelius, một sự việc kỳ lạ đã xảy ra trong hoàng cung.

Khi tỉnh giấc, Welkin kinh hãi phát hiện trên trán mình hiện rõ một chữ Hói viết bằng mực to tướng.

Cả người hầu hạ đêm qua lẫn hầu gái dọn dẹp sau đó đều thề rằng trước khi ngủ, trên mặt ông hoàn toàn không có dấu vết gì.

Vậy thì, rốt cuộc là ai đã thực hiện trò đùa quỷ quái ấy?

Ngay lập tức, số cận vệ canh giữ được tăng lên. Welkin còn chọn một cựu nữ kị sĩ lừng danh ngủ chung với mình, ông tin rằng như vậy sẽ không còn kẽ hở nào nữa.

Ấy vậy mà đến sáng hôm sau, chữ Hói ấy lại hiện ra trên trán ông một lần nữa, và lần này còn to, rõ hơn cả hôm trước.

Đến nước này, ngay cả Welkin vốn ngông cuồng cũng bắt đầu run sợ.

Nếu là kẻ thù ngoài sáng, ông còn có thể hả hê trả đũa, thậm chí lấy điều đó làm vui thú. Nhưng lần này thậm chí còn không biết bóng dáng của kẻ đó như thế nào, chẳng rõ mục đích ra sao nhưng kẻ đó lại đang nắm gọn sinh mệnh ông trong tay, và việc ấy khiến ông không khỏi rùng mình.

Vì nếu muốn, kẻ kia có thể đoạt mạng ông bất cứ lúc nào.

Welkin liền huy động hơn năm mươi kị sĩ bao vây kín phòng ngủ. Với lớp phòng thủ này, đến một con kiến cũng khó lọt qua.

Thế nhưng, kết quả vẫn chẳng đổi thay.

Chỉ trong vòng vỏn vẹn ba ngày, má ông hóp lại, quầng thâm dưới mắt ngày một đậm dần, khiến cả gương mặt oai hùng giờ đây hóa thành tiều tụy chẳng khác gì oan hồn mất ngủ.

Ông hoàn toàn không có lấy một manh mối nào để có thể tìm cách tự vệ trước trò đùa ác ý này.

Tuy vậy, Welkin vẫn là Welkin, ngay cả trong tình cảnh thế này, ông cũng không chịu co rúm lại và trốn chạy trong sợ hãi.

Ông hạ quyết tâm, đêm nay sẽ không chợp mắt, nhất định phải vạch mặt kẻ tội đồ.

Ngọn đèn trong phòng được thắp sáng rực. Welkin ngồi xếp bằng trên giường, mắt mở trừng nhìn quanh, chờ đợi tên khốn khiếp kia xuất hiện. Ông biết nếu đối đầu trực diện, mạng sống mình có thể gặp nguy. Nhưng đến lúc này, chuyện đó không quan trọng, điều duy nhất ông muốn là biết được kẻ nào đang bày trò, cướp mất giấc ngủ yên bình của mình.

Đêm dần trôi, không một lần nào ông chợp mắt. Và rồi ánh sáng bình minh đã len lỏi qua khe cửa sổ.

Welkin nhấp cạn một ngụm trà đen, đưa tay dụi đôi mắt.

(Hừm! Xem ra chúng sợ hãi rồi. Chỉ cần mình còn tỉnh, chúng sẽ không dám ló mặt!)

Nghĩ vậy, Welkin đứng dậy đi rửa mặt. Nhưng ngay khoảnh khắc ông soi gương, ông chết lặng.

Trên trán mình, chữ Hói to đùng được viết cực kỳ rõ ràng.

Không thể nào! Ông chắc chắn chưa từng chợp mắt lấy một giây. Vậy thì làm sao điều này có thể xảy ra?

Rõ ràng nó đã được viết lên trán ông, ngay khi ông vẫn tỉnh táo, và ông chẳng hề hay biết gì.

Sự thật ấy như lưỡi dao lạnh buốt xuyên thẳng vào tim ông.

Welkin ngửa người, ngã lăn ra đất bất tỉnh.

Sau đó rốt cuộc đã xảy ra những gì, không một ai biết rõ.

Tuy vậy, sau biến cố ấy, Welkin đã trao cho Baldr, người đang trên đường đến Antrim, một khoản tiền viện trợ vô cùng lớn.

Hơn thế nữa, bất cứ khi nào có vấn đề gì liên quan đến tới Baldr, ông đều cẩn thận gửi thư đến nhà Cornelius trước.