Vol 4

Chương 1: Vinh quang trở về quê hương, phần 13

2025-10-02

1

"Sao có thể như thế này được chứ! Bao công sức mà mình vất vả đến giờ, chẳng lẽ đều hóa thành tro bụi cả sao!"

Một người đàn ông đã bước qua tuổi trung niên đi đi lại lại quanh chiếc bàn làm việc, vẻ bực dọc hằn rõ trong từng bước chân. Ông ta vừa lẩm bẩm, vừa cắn lấy móng tay cái như muốn xé nát nó.

Ông ta tên là Alan Falkirk.

Ông là nam tước cai quản một lãnh địa nằm ở phía tây của lãnh thổ Antrim. Xa hơn nữa về phía tây là lãnh địa Bradford.

Lãnh thổ của Alan giồng như yết hầu của vùng Antrim, nó bị kẹp giữa dãy núi Morgan hiểm trở và biên giới vương quốc Haurelia. Nơi ấy chính là trạm trung chuyển then chốt cho toàn bộ Antrim.

Khi Antrim còn trực thuộc quyền cai quản của hoàng gia, Alan đã dùng của cải để hối lộ mua chuộc thẩm phán nơi này. Nhờ thế, ông ta vơ vét được lợi nhuận khổng lồ khi độc quyền việc lưu thông hàng hóa đến Antrim.

Vị thẩm phán kia thì chỉ mong rời khỏi vùng đất nguy hiểm này để trở về thủ đô. Mà muốn làm điều đó, hắn cần một nguồn tài lực dồi dào. Bởi vậy, hắn chẳng chút ngần ngại mà nhận số tiền hối lộ từ Alan, nhờ thế không ai có thể cản trở sự độc quyền của Alan nữa.

Thế nhưng tình thế đã thay đổi khi viên thẩm phán kia bị gọi về, và một lãnh chúa thực thụ được bổ nhiệm cai quản Antrim.

Khả năng tân tử tước Antrim, Baldr, chịu nhận hối lộ từ Alan gần như bằng không.

Suy cho cùng nguồn thu nhập của một lãnh chúa đến từ chính mảnh đất mà hắn trị vì. Bảo một lãnh chúa nhường quyền lưu thông hàng hóa trong lãnh địa của mình để đổi lấy hối lộ, không cần phải nói, chẳng ai lại ngu ngốc làm vậy.

Hơn nữa, Baldr lại có quan hệ thân thiết với tử tước Bradford, một lãnh chúa lớn ở phía tây, lãnh địa của ông bao quanh lãnh địa của nam tước Falkirk. Baldr còn là bạn thuở nhỏ của tiểu thư Teresa, con gái của tử tước Bradford, và cũng là vị hôn thê của thái tử Vương quốc Sanjuan.

Nếu Alan sơ suất, chính ông ta mới là kẻ bị ép chặt từ hai phía. Nếu tình huống đó xảy ra, ông ta còn có thể đánh mất quyền chủ động trong việc lưu thông hàng hóa.

"Chết tiệt! Rõ ràng mãi mới có cơ hội... thế mà tên vua khốn kiếp kia lại làm mấy chuyện dư thừa!"

Tham vọng của Alan là lợi dụng số tiền có được từ hối lộ, rồi tìm cách được thăng lên hàng tử tước, sở hữu một lãnh địa gần thủ đô hơn.

Thế nhưng, Alan chẳng có tài cán gì trong việc quản lý lãnh thổ. Ông ta cũng không biết chỉ huy quân đội để có thể lập công trên chiến trường.

Việc Baldr được bổ nhiệm cũng đồng nghĩa với việc giấc mơ của Alan cũng đã tan biến.

"Tại sao ta lại phải chịu cảnh này chứ? Tại sao…!"

Alan giận dữ hất vỡ chiếc bình hoa trên bàn. Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói nhỏ nhẹ, run rẩy của người hầu vang lên, báo cho ông biết có khách ghé đến.

"Khách sao?"

Alan cau mày ngờ vực.

Lúc này trời đã ngả về đêm, tuyệt nhiên không thể nào có khách đến thăm được.

Thế nhưng người hầu vẫn cẩn thận đến bẩm báo, điều đó có nghĩa khả năng vị khách chỉ là một thương nhân hay dân thường là rất thấp.

Nếu có người tìm đến vào giờ này, ắt hẳn đó phải là sứ giả của một quý tộc quyền thế, có chuyện khẩn cấp cần gặp.

"Sứ giả của ai?"

"Th-thưa ngài… vị khách ấy mang theo thư giới thiệu, có đóng ấn của bá tước Hastings."

Nhà Hastings là một gia tộc quý tộc bậc trung trong vương quốc.

Dù không quyền uy như mười đại quý tộc, song lịch sử lâu đời cùng mạng lưới quan hệ huyết thống rộng của họ đã đem lại cho họ ảnh hưởng sâu rộng trong triều.

Alan cũng từng nghe đồn rằng, từ sau khi quốc vương Welkin lên ngôi, nhà Hastings có phần bị thất sủng, và họ thường tỏ thái độ bất mãn và chỉ trích đối với nhà vua.

Dù vậy, trong lòng Alan vẫn tự hỏi, một vị bá tước như Hastings thì có chuyện gì mà lại tìm đến một nam tước nhỏ bé ở nơi xa xôi hẻo lánh thế này?

"Đã để ngài chờ lâu. Xin thứ lỗi cho sự thất lễ của ta."

Trong phòng khách, một gã đàn ông đang ngồi chờ, một người đàn ông với mái tóc cắt ngắn gọn gàng và đôi mắt ươn ướt, ánh nhìn nhớp nhúa khiến Alan liên tưởng đến loài thằn lằn.

"Thật vinh hạnh được diện kiến ngài. Tôi là Toby, đến từ nhà Hastings. Trước tiên, xin cho phép tôi tạ lỗi từ tận đáy lòng vì đã quấy rầy vào giờ hôm khuya khoắt như thế này."

Người tự xưng là Toby cúi mình một cách cung kính và nở nụ cười đầy lễ độ.

Qua cách hành xử, dễ nhận thấy hắn đã từng được nuôi dạy trong một gia tộc quý tộc.

Thế nhưng, trong lòng Alan vẫn không sao dập tắt được cảm giác tựa như có thứ gì đang cuộn trào nơi dạ dày.

"Thật đáng tiếc, cho đến nay ta chưa từng có cơ hội kết giao với ngài bá tước. Vì thế, ta tự hỏi chuyến ghé thăm của ngài rốt cuộc mang ý nghĩa gì?"

"Thật lấy làm hổ thẹn khi phải thỉnh cầu điều này… nhưng xin ngài hãy cho dọn hết những người khác ra ngoài?"

"Ý ngươi là người trong nhà ta không đáng tin sao?"

"Chủ nhân của tôi đã căn dặn nghiêm ngặt, thông điệp này chỉ dành riêng cho ngài Falkirk mà thôi."

Dù cảm thấy khó chịu, nhưng đối diện với sứ giả của một bá tước, Alan đành bất lực ra hiệu cho quản gia đưa toàn bộ thuộc hạ lui khỏi phòng khách.

"Như thế đã ổn chứ?"

"Xin cảm tạ sâu sắc vì sự hợp tác của ngài."

Toby chỉnh lại tư thế ngồi, quay sang đối diện Alan, rồi cúi đầu thật sâu.

Thế nhưng, trong đôi mắt hắn lại lóe sáng một thứ ánh sáng lạnh lẽo, như thể đang âm thầm cân nhắc bản lĩnh của Alan.

"…Có vẻ như ngài Falkirk hiện đang gặp cảnh ngộ không may."

Toby khẽ lắc đầu, bộ dạng như đang hết sức đồng cảm cùng Alan.

Nhưng cái hành động giả tạo lố lăng ấy chỉ khiến tâm trạng Alan thêm chua chát, ông nhăn mặt, mặt hằn rõ vẻ khó chịu.

Dẫu chỉ là một quý tộc nhỏ bé, yếu thế, bị chôn chân ở vùng đất xa xôi này, nhưng ông vẫn là một lãnh chúa.

Cớ sao ông lại phải cam chịu để một tên sứ giả dám bỡn cợt mình?

"Ta không rõ ngươi đang ám chỉ điều gì. Ở nơi hẻo lánh này, ta không nghĩ có chuyện gì đáng để ngài bá tước phải bận tâm."

"Trời ạ! Thế ngài nghĩ sao khi Antrim bị giao cho một thằng nhãi con nhà Cornelius cai trị, điều đó không phải tai họa thì là gì đây?"

Hastings rốt cuộc biết rõ tình hình ở đây đến đâu?

Ấy chính là điều khiến Alan trăn trở.

Trong xã hội quý tộc, việc bị kẻ tưởng là đồng minh thân cận phản bội vốn chẳng hiếm hoi gì.

Alan tuy xem việc Baldr được bổ nhiệm là một phiền toái, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc ông sẽ không bắt tay cùng Baldr, cùng nhau xây dựng mối tốt đẹp.

Dĩ nhiên, nếu mục đích và lợi ích của ông với bá tước Hastings khớp với nhau, Alan cũng sẵn lòng bắt tay hợp tác.

"Quả thực, lãnh địa Antrim có lẽ là gánh nặng quá sức đối với một đứa trẻ. Nhưng ta tin rằng, nhà Falkirk của ta có thể trở thành chỗ dựa cho hắn."

Trong thời gian tiếp quản Antrim, Baldr, vốn dĩ chưa có tí kinh nghiệm nào trong việc làm lãnh chúa, chắc chắn sẽ cần phải có người hướng dẫn, và ông không ngần ngại bán một cái ân tình cho cậu.

Alan đang khéo léo ngầm cho thấy ông sẽ liên minh với bên nào đem lại lợi ích nhiều hơn cho mình.

Toby liền thay đổi cách nhìn về Alan. Có vẻ người đàn ông này không ngu như hắn đã tưởng.

Dù năng lực quản lý lãnh thổ chỉ ở mức thường thường, song ít nhất Alan cũng biết tính toán lợi và hại cho bản thân.

Mà cũng tốt, nếu Alan không khôn khéo đến mức này, thì hắn cũng chẳng muốn hao tổn công sức thao túng hắn.

"Về điều đó, ta tự hỏi liệu ngài Baldr có thật sự cần đến sự giúp đỡ của ngài Falkirk hay không."

"Hô… chẳng lẽ ngươi không biết Antrim là mảnh đất thế nào sao?"

Dù muốn hay không, nhưng Alan đã cai quản vùng đất này suốt nhiều năm. Ông có niềm tin vững chắc vào hiểu biết của bản thân về nơi này.

Không đời nào có kẻ muốn trị vì Antrim mà lại phớt lờ nhà Falkirk, gia tộc nắm giữ lối vào và ra của dãy núi Morgan hiểm trở này.

"Ngài Falkirk có biết thương hội Savaran, nằm dưới sự che chở của ngài Baldr, vốn là một thương hội lừng danh,  có quan hệ hợp tác với thương hội Dowding không?"

"Ngươi nói thương hội Dowding ư?"

Những quý tộc nghèo túng như Cornelius hay Antrim, với tiềm lực kinh tế yếu ớt của một vùng đất xa xôi hẻo lánh, không thể nào dính đến một cái tên nổi danh như thế.

Thương hội Dowding vốn đã là một trong những thương hội khổng lồ của thủ đô từ lâu, nhưng gần đây nó lại phát triển với tốc độ vũ bão, trở thành thương hội giàu có, bất kỳ đối thủ cũng không có cơ hội đuổi kịp.

Từ việc đầu tư cho đến vận chuyển hàng hóa, hầu như không còn hoạt động kinh tế nào trong thủ đô mà không nằm trong tầm chi phối của thương hội này.

Ý của Toby rất rõ ràng, với sự hậu thuẫn của thương hội Dowding, chẳng có gì bảo đảm rằng Baldr sẽ không thâu tóm cả quyền lưu thông hàng hóa ngay trong lãnh địa Falkirk.

"Ở thủ đô, bọn thường dân không ý thức được sự thấp kém của chúng đang gom góp tiền bạc, bắt đầu xâm nhập vào cả những lĩnh vực vốn là lãnh địa của giới quý tộc chúng ta. Chủ nhân của ta mong muốn chấn chỉnh sự lố bịch ấy."

"Quả thực là một ước mơ cao quý."

Nghĩ lại thì, trước khi cuộc chiến đáng nguyền rủa kia nổ ra, dân thường chưa từng có cơ hội vươn cao trong bộ máy chính quyền đến mức này.

Luật pháp vương quốc tuy có đảm bảo quyền lợi cho họ, nhưng đó chỉ là bề nổi. Dân thường thực chất không bao giờ có thể chống lại giới quý tộc.

Thế nhưng giờ đây, chính những tên thường dân ấy lại trở thành trọng tâm trong guồng máy kinh tế của vương quốc, mà biểu tượng rõ ràng nhất là những thương hội đa ngành như Dowding.

Ngay cả bản thân Alan cũng không khỏi cảm thấy bất mãn trước những đổi thay ấy của xã hội.

"Chủ nhân của tôi đang lo ngại trước việc có quá nhiều quý tộc bị tiền bạc che mờ mắt mà bắt đầu đứng về phe bọn thường dân ấy. Hiển nhiên, một quý tộc cao quý sẽ không bao giờ cúi mình trước thứ tiền bạc thấp kém ấy. Nhưng tử tước Antrim hiện nay lại chính là kẻ đang thúc đẩy việc làm kinh tế với dân thường. Vì vậy, khi đối đãi với hắn, nhất thiết phải hết sức thận trọng."

Với tầng lớp quý tộc truyền thống, điều thiêng liêng nhất với bọn họ chính là huyết thống, cùng với đó là bổn phận và trách nhiệm gắn liền với sức nặng của lịch sử gia tộc.

Một kẻ như Baldr, kẻ gia tăng quyền lực bằng cách phát triển thương nghiệp, rồi dựa vào thương hội để mở rộng thị trường, trong mắt họ chẳng khác nào một kẻ đang phá vỡ khuôn khổ quý tộc đã có từ xưa.

Hơn nữa, việc một thiếu niên mới mười lăm tuổi như Baldr lại được phong tử tước, với nhiều người, chẳng khác nào hành động khiến cả hệ thống quý tộc của vương quốc trông không khác gì một cái thủ tục vô vị.

"Kẻ hèn này, Alan Falkirk, vô cùng khâm phục lời ngài bá tước. Thế nhưng, việc tân tử tước được bổ nhiệm là ý chỉ của điện hạ. Ta không dám nói lời nào khinh suất."

Dẫu có căm tức Baldr đến đâu, việc bổ nhiệm vốn là mệnh lệnh trực tiếp của quốc vương.

Một nam tước nhỏ bé như Alan mà dám công khai chỉ trích quyết định của vua, thì chẳng khác nào tự kết liễu đường sống của mình.

Không, thậm chí ngay cả một gia tộc lừng danh như Hastings cũng sẽ phải gánh lấy tai họa nếu dám chống lại Welkin, quốc vương đương nhiệm, kẻ đã thâu tóm phần lớn quyền lực sau cuộc chiến trong quá khứ.

"Dĩ nhiên, chống đối điện hạ là điều chẳng ai dám nghĩ đến. Nhưng, ngài Alan, ngài không nhớ sao? Trước cuộc chiến ấy, điện hạ nào dám bỏ ngoài tai lời của chúng ta? Khi ấy người vẫn còn lắng nghe và tiếp nhận ý kiến của chúng ta kia mà."

Toby không hề nói rằng, lúc trước nhà vua chỉ miễn cưỡng lắng nghe họ vì cán cân quyền lực lúc bấy giờ không nghiêng về phía ông.

Để quay trở lại cục diện ấy, quyền lực hiện tại của nhà vua chính là một trở ngại. Và dĩ nhiên, kẻ đến từ nhà Cornelius kia, người đang giúp đỡ quốc vương là một chướng ngại cần phải loại bỏ.

"Vả lại, ngài Falkirk cũng không thể coi đây là chuyện của người khác. Ngài Baldr là trưởng nam của gia tộc Cornelius, có không ít kẻ thù. Nếu Haurelia nhân cơ hội này mà đem quân xâm lược Antrim, thì khả năng ngài Falkirk bị cuốn vào cuộc chiến này cũng không phải là không có."

"… Ừm, quả thực, điều ta muốn tránh nhất lúc này chính là để chiến tranh tái diễn, bằng bất cứ giá nào."

Đối với Alan, thảm họa diệt tộc của nhà Antrim vẫn là một nỗi ám ảnh chẳng thể nào phai nhòa.

Lúc đó nếu gia tộc ông chậm trễ chạy trốn một ngày thôi, hẳn họ cũng chịu chung số phận rồi. Nỗi kinh hoàng của ngày hôm ấy vẫn rõ mười mươi trong ký ức của Alan, như thể nó mới chỉ diễn ra ngày hôm qua vậy.

"Nếu ngài Falkirk thật sự mong muốn không bị cuốn vào, thì ngài chỉ cần chặn lối đi. Một tai nạn đáng tiếc bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra mà."

"Ngươi đang muốn nói gì?"

"Tôi chỉ tự nhủ mà thôi… nhưng ở thung lũng dãy núi Morgan này, nơi có con đường duy nhất kết nối Antrim và Falkirk, chẳng phải có một khối đá nhô ra đó sao? Nếu con đường này bị chặn bởi đá lăn từ trên xuống… thì ngay cả quân đội cũng khó lòng mà vượt qua trong một sớm một chiều được."

"Ch-chuyện đó……"

Quả thực nếu thế thì gia tộc Falkirk hẳn sẽ được an toàn.

Thế nhưng, nếu chuyện đó thật sự xảy ra, tử tước Antrim sẽ mất đường thoát thân và không thể tránh khỏi cảnh diệt vong thêm một lần nữa.

"Chẳng ai có lỗi nếu một tai nạn ngẫu nhiên xảy ra. Đấy chỉ là ý của thần linh mà thôi. Và khi con người thuận theo nó, ắt hẳn ước nguyện của họ rồi cũng sẽ trở thành hiện thực."

Trong câu nói của Toby có ẩn chứa về khả năng Alan được thăng tước. Điều ấy khiến trái tim Alan đập một cách dữ dội.

Vừa có thể bảo đảm an toàn cho bản thân, vừa nhận được sự hậu thuẫn của một gia tộc bá tước, một cơ hội mà ông khó thể nào có thể chối từ.

"Đây vốn chẳng phải việc gì phức tạp. Ngài Falkirk chỉ cần chọn con đường đem lại lợi ích lớn nhất cho mình, thế thôi… nhà Hastings chúng tôi cũng sẽ đứng ra trợ giúp cho ngài nếu cần."

"Khi một thảm họa quốc gia đang rình rập Vương quốc Mauricia, đôi khi chính nó lại vừa có thể trở thành lợi thế cho bản thân, vừa ngăn cản bước tiến của quân thù. Việc như thế cũng không phải là không thể."

"Dĩ nhiên rồi. Bởi lẽ, thần linh sẽ luôn ủng hộ cho những kẻ bước đi trên con đường chính nghĩa."

(Chỉ là, cái chính nghĩa của nhà Falkirk có được công nhận hay không, điều đó vốn nằm ngoài thẩm quyền của ta.)

Mục tiêu của phe chống hoàng gia, với gia tộc Hastings làm trung tâm, chính là muốn dùng Antrim làm vật tế để bào mòn quyền lực của hoàng thất.

Nếu Baldr bị tập kích và mất mạng, Welkin ắt sẽ bị buộc tội vì đã đích thân phong cậu làm lãnh chúa vùng đất ấy. Khi đó, lòng trung thành của Cornelius đối với hoàng gia cũng sẽ lung lay bởi họ đã mất đi người thừa kế.

Còn nếu Welkin dốc sức điều quân đội cứu viện, trong đó sẽ có binh sĩ từ các quý tộc khác, họ chắc chắn sẽ phản đối và buộc nhà vua chỉ được phép sử dụng quân đội quốc gia.

Mà một khi nhân lực và ngân khố bị tiêu hao, quân đội chính quy sẽ kiệt quệ trong trận chiến đó, kết quả là quyền lực trong tay nhà vua cũng sẽ bị suy yếu.

Đó chính là âm mưu của Hastings, làm hao mòn sức mạnh của hoàng gia, y hệt như cách mà tầng lớp quý tộc đã bị hủy hoại bởi cuộc chiến trước kia.

"Vậy thì, Fngài Falkirk, từ giờ thì mọi sự trong chờ vào ngài."