Vol 4

Chương 1: Vinh quang trở về quê hương, phần 11-12

2025-10-02

1

Phần 11

“Kuh… lâu lắm rồi mới lại cảm thấy mình gần với cái chết thế này…”

Như mọi khi, cuộc đấu với Maggot vẫn vô cùng tàn khốc.

Baldr cứ ngỡ rằng bản thân đã trưởng thành nhiều kể từ khi rời quê hương, nhưng có vẻ cậu vẫn chưa thể sánh với mẹ cậu. Cậu bị cô ấy đùa giỡn không thương tiếc, mọi đòn phản công tuyệt vọng của cậu đều không trúng đích.

Liệu mẹ mình có thật sự là con người sao?

“Đang nói gì đấy à?”

“Không, không có gì.”

Cậu không thể trả lời một cách cẩu thả.

Sau khi kết thúc màn hành hạ thể xác đó, Maggot và Baldr lập tức đến thăm Ignis, người đang dưỡng thương.

Baldr có nhịn cơn đau ê ẩm chạy khắp cơ thể, gõ nhẹ lên cửa phòng.

“Con vào đây, cha.”

“Ừ, ta đang chờ con đấy, Baldr.”

Khi bước vào phòng, Baldr nhìn thấy cha mình đã thay đổi hoàn toàn, ông giờ đây lại ngồi tựa trên giường, mỉm cười một cách yếu ớt.

Ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ làm hiện ra khuôn mặt hốc hác và tái xanh của Ignis, làn da ông nhăn nheo hẳn đi.

Dù mang dáng vẻ ốm yếu như người sắp chết, gương mặt ông lại tươi tỉnh như một người vừa hoàn thành việc vĩ đại nào đó. Baldr cũng cảm nhận được sự vĩ đại của cha, người đã kiềm chế được mẹ cậu bằng một cách nào đó.

Cũng giống như Baldr, Ignis nhìn ra sự trưởng thành của con trai mình thông qua những vết xước trên khuôn mặt của cậu, và cơ thể đầy vết bầm tím dưới lớp quần áo.

“Cha!”

“Con trai ta!”

Hai cha con gần như cùng lúc lao lên ôm chầm lấy nhau, vỗ lưng động viên nhau.

Ở khoảnh khắc này, bất kỳ lời nói nào đều thừa thãi.

Họ hiểu nhau, hiểu những gì người kia đã trải qua và đạt được.

Đây chính là lúc đàn ông cảm thông và thấu hiểu nhau.

“Bộ hai người ăn trúng cái gì lạ hả?”

Maggot nhìn cảnh cha con ôm nhau mà mà không thể hiểu nổi trời trăng mây gió gì. Rồi cô ngồi xuống ghế một cách nặng nề.

Trong lúc ôm nhau, Baldr có thể cảm nhận rõ sự gầy gò của Ignis.

May mắn thay, dường như cơ bắp cần thiết cho một quân nhân vẫn còn nguyên vẹn, vẫn chưa hề bị teo tóp đi.

Trông như phần mỡ thừa trên cơ thể đã bị loại bỏ sạch sẽ, hay nói đúng hơn, mọi năng lượng dư thừa mà cơ thể ông tích tụ bấy lâu đều đã bị rút hết.

Liệu cơ thể ông trở nên như vậy chỉ vì muốn dùng hết sức kìm hãm một Maggot đang nổi loạn không?

Giờ nghĩ lại, Zirco từng nói gì đó kiểu ngăn Maggot bằng cách dùng tình yêu để áp đảo hay tương tự như thế, không phải sao?

“Cha, rốt cuộc ngươi đã làm gì vậy?”

“U… ừm. Ta đúng thật cũng không còn trẻ nữa.”

“Hả?”

Baldr thật sự bối rối trước lời nói của Ignis.

Rõ ràng ông không còn trẻ nữa, tuổi ông đã gần bốn mươi rồi. Việc đau lưng có lẽ là dấu hiệu tuổi già, nhưng dù là đau lưng hay gãy xương, chỉ cần ông còn sống sau khi đối đầu với Maggot cũng đã là một kỳ tích rồi. Baldr hiểu điều đó rõ hơn ai hết.

Maggot lên tiếng thay cho Ignis, người đang dường như không biết phải đáp lại ra sao. Mặt cô không khỏi đỏ lên.

“Chắc con cũng biết… Antrim là một vùng đất nguy hiểm, một nơi dễ bị tấn công nhưng khó phòng thủ. Dù vậy, với tư cách lãnh chúa nơi đó, bảo vệ nó bằng cả sinh mạng là cách để chứng minh giá trị của một người đàn ông.”

“Dĩ nhiên rồi , con đã sẵn sàng bảo vệ lãnh địa ấy bằng mọi giá.”

Cậu cũng đang chuẩn bị nhiều phương án để đối phó với vấn đề đó. Không như trước đây, với tư cách là lãnh chúa, Baldr không cần phải lén lút nữa, và điều mà cậu có thể làm cũng nhiều hơn so với trước.

Baldr tin rằng mình đã có đủ yếu tố để thành công.

“Hmph, xin lỗi, nhưng chúng ta cũng không thể mãi chờ đợi đứa con trai của mình về nhà… Một người thừa kế mới sắp ra đời, nên sống hay chết thì tùy con thôi.”

(Baldr cũng sẽ làm anh vào năm sau. Chúng ta vẫn chưa biết là trai hay gái, nhưng cố lên anh trai!)

Quả nhiên ngay cả Ignis cũng phải lúng túng trước sự vụng về của vợ mình lúc này.

Tuy nhiên, mắt Baldr mở to, cậu hét lên một cách đầy sửng sốt.

“Mẹ có thai!?”

“Ừ… may mắn là ta vẫn có thể chịu đựng đến lúc đó.”

Ignis yếu ớt đáp lời, nhưng Baldr chẳng thèm nhìn ông mà quay sang gặn hỏi Maggot.

“Mẹ! Sao mẹ lại ăn mặc hở hang thế này khi đang mang thai!? Còn đấu tập thì phải hoàn toàn không được phép chứ!”

Lần đầu tiên Maggot bị Baldr uy hiếp bằng một thần thái mà trước nay cậu chưa từng, cô không khỏi thấy khó chịu và cố biện minh.

“Không… nhưng… ta biết, nhưng tập luyện vừa phải vẫn cần thiết mà…”

“Nếu lỡ xảy ra chuyện gì khi đang đấu tập với mẹ thì sao!? Từ giờ, mọi thể loại huấn luyện đều bị cấm! Cưỡi ngựa và săn bắn cũng bị cấm!”

“Ch-chờ đã… vậy hoạt động để xả stress của ta thì…”

Lần đầu tiên, Maggot bị con trai của mình áp lực ngược lại. Trong cơn bối rối, cô vẫn cố gắng giữ cho mình một cơ hội để tập luyện.

“Mẹ còn không bảo vệ được đứa trẻ trong bụng thì bảo vệ ai chứ! Mẹ không yêu đứa con sắp ra đời sao!?”

“Uuuh… chuyện đó…”

 Maggot trân trọng đứa con hơn bất kỳ thứ gì khác, dù không có thể hiện ra hẳn bên ngoài.

Không còn lý lẽ phản bác, Maggot đánh chấp nhận thua cuộc. Việc từ bỏ luyện tập đối với cô đau đớn chẳng khác gì bị chém, nhưng với một người phải sinh nở ở tuổi cao, cô chỉ có thể chấp nhận những lời của Baldr.

“Được rồi, ta sẽ kiềm chế cho đến khi đứa trẻ ra đời…”

Baldr mỉm cười rạng rỡ và gật đầu hài lòng.

Uoooooooooh! Em gái! Một cô em gái đang đếnnnn!

Phía sau cảnh tượng này, kiếp trước của Baldr, Oka Masaharu đang âm thầm hét lên sung sướng, nhưng chẳng ai hay biết điều đó.

Phần 12

Tin về việc Maggot mang thai được cả lãnh thổ Cornelius tiếp nhận với sự kinh ngạc xen lẫn niềm vui khổng lồ.

Có vẻ như cô đã quá ham chơi mà giữ bí mật ngay cả với những người trong nhà cho đến khi chính miệng cô nói với Baldr.

Người dân ở đây không khỏi lo lắng khi tin nghe rằng người thừa kế của gia tộc giờ  lạitrở thành lãnh chúa của một vùng đất nguy hiểm. Nhưng tin tức này ngay lập tức xóa tan bầu không khí ảm đạm đó.

Để chắc chắn rằng Maggot, giờ đã bước vào nửa sau tuổi ba mươi có thể sinh nở an toàn, nhà Cornelius đã làm rất nhiều việc như thay giường mới, xem xét lại menu.

Để ăn mừng sự ra đời của đứa trẻ tiếp theo sau Baldr, họ còn phân phát bia cho dân chúng. Niềm vui tràn ngập khắp lãnh địa Cornelius.

(Sắp được gọi là anh hai làm mình cảm thấy nao lòng làm sao…)

Dù có Seyruun đóng vai trò một người chị gái, Baldr vẫn là con một, ccậu chưa từng có anh chị em nào. Cậu cũng cảm thấy căng thẳng đến lạ lùng.

Đặc biệt là những suy nghĩ ám ảnh của Masaharu cúa hiện lên, cậu ta rất nóng lòng chào đón sự ra đời của một cô em gái. Chúng cứ cắn rứt tâm trí của Baldr mãi không thôi.

Một cô bé đáng yêu với mái tóc bạc và đôi mắt xanh giống cậu, sẽ gọi cậu bằng giọng ngọng nghịu. Rồi cô bé sẽ lẽo đẽo theo sau cậu như một chú cún con, vừa đi vừa nói “Chơi với em đi”. Cậu chắc chắn rằng lý trí của mình sẽ tan vỡ trước cảnh tượng ấy.

“…Ngài Baldr, ngài không muốn để cho người khác thấy vẻ mặt bây giờ của ngài đâu.”

Thân hình Baldr bỗng cứng đờ lại, ánh mắt như đang nhìn vào một thế giới xa xăm. Làm Seyruun phải véo sườn cậu và kéo cậu trở về thực tại.

“Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng nghĩ đến việc lần đầu tiên mình sẽ có một em trai hay em gái, anh không thể ngăn nổi trí tưởng tượng của mình.”

“Em cũng chỉ có anh và chị, nên phần nào hiểu cảm giác đó, nhưng…”

Seyruun không hiểu vì sao, cô cảm nhận được một cảm giác quái dị tỏa ra từ Baldr.

Cô không biết rằng trong thế giới mà Masaharu từng sống, tồn tại mấy thứ khẩu vị kỳ lạ đại diện bởi những bộ anime như Sister Princess or Oreimo.

Có lẽ vì niềm vui của thành viên gia đình mới sắp chào đời, mối hôn ước của cậu với Seyruun và Selina đã được cha mẹ chấp nhận mà không gặp bất kỳ phản đối nào.

“Nếu hai người họ đều đồng ý thì ta không có lý do gì để phản đối.”

“Dù cô gái kia là ai, miễn là hai người yêu nhau và đối phương cũng đáp lại. Dù sao giờ nhà ta có danh dự gì để mà giữ nữa mà.”

Thật bất ngờ, một cặp đôi theo chủ nghĩa một vợ một chồng lại có thể đồng ý một cách dễ dàng như thế. Mọi chuyện hóa ra lại có thể kết thúc một cách êm xuôi, Baldr không khỏi thở dài.

“Con cảm ơn. Con cứ nghĩ mẹ sẽ lại mắng con mất.”

Nếu Ignis có ý lấy thêm vợ, Baldr còn không dám tưởng tượng phản ứng của Maggot sẽ ra sao.

Ngày hôm đó chắc chắn sẽ là ngày cuối cùng trong đời của Ignis.

“…Seyruun, con thật sự có ổn không?”

Maggot quay lại hỏi, cô quyết tâm rằng nếu Seyruun nói ghét chuyện này, cô sẽ dần cho Baldr một trận nhừ tử.

“Thật lòng mà nói, đúng là… con không thích chuyện này.”

Maggot lặng lẽ nhíu mày. Bàn tay phải của cô vô thức trượt về phía thanh kiếm bên hông.

May mắn thay, Seyruun kịp tiếp tục trước khi Maggot rút thanh kiếm ra.

“Nhưng một người đàn ông như ngài Baldr chẳng thể nào chỉ thuộc về một mình con được. Không, chắc chắn con sẽ trở thành vật cản của ngài Baldr nếu chỉ có mỗi con ở bên cạnh ngài ấy.”

Năng lực kinh doanh của Selina, quyền lực từ nhà Randolph do Silk hậu thuẫn, niềm tin của nhà vua. Nếu Baldr mất đi chỉ một trong những thứ đó, vị thế của cậu có thể lung lay, thậm chí cậu còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Là một người thừa kế nhà bá tước, lẽ ra cậu không cần nhiều như vậy, nhưng định mệnh đầy bão tố vẫn cuốn lấy Baldr, ném cậu vào đủ loại rắc rối.

“Chính vì thế con nghĩ ngài Baldr cần nhiều người phụ nữ hơn, những người có thể trở thành sức mạnh cho ngài ấy. Dĩ nhiên, con không hề có ý từ bỏ vị trí số một của mình bên ngài Baldr.”

Vài năm trước, Baldr chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm và phiền phức.

Giờ đây, Baldr đã trở thành một tử tước và được giao quản lý một vùng đất nguy hiểm như Antrim, trong khi cô chỉ biết ngước nhìn trong kinh ngạc. Một cuộc sống bình yên đã quá xa rời tầm tay của cậu

Không còn nghi ngờ gì, sẽ có những cơn bão sẽ xảy ra trong tương lai.

Với vị trí địa chính trị của lãnh địa Antrim, không thể nói rằng khả năng chiến tranh nổ ra là thấp.

“…Seyruun, có lẽ con sẽ trở thành một người vợ tốt.”

Maggot mỉm cười với ánh mắt ấm áp, như đang nhìn con gái mình.

“Con cũng không có giúp ích gì nhiều.”

Cô không hề bất mãn với công việc làm hầu gái, nhưng khi nghĩ đến việc mình có thể giúp đỡ Baldr, cô cảm thấy xấu hổ vì chẳng thể so được với Selina, chứ đừng nói gì đến Silk.

Tuy nhiên, Seyruun hiểu  thói quen và sở thích của Baldr hơn bất kỳ ai. Với Baldr, sự quan tâm và tình yêu của cô là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu, giống như con người cần không khí để sống vậy.

“Đừng nghĩ thế… em đã giúp anh rất nhiều rồi, Seyruun.”

“Ngài Baldr…”

“Chết tiệt, đừng có tình tứ trước mặt cha mẹ như thế.”

Maggot cắt ngang khi họ vô thức chuẩn bị rơi vào thế giới của riêng họ. Má Baldr đỏ bừng vì xấu hổ, còn Seyruun thì lại hơi khó chịu vì bị ngắt lời.

“Mà, nếu Seyruun chấp nhận được thì thôi. Nhân tiện, về chuyện cô gái Agatha kia nói trước trận đấu, ý cô ấy là con gái duy nhất của nhà Randolph, người mà con đã gặp ở học viện kị sĩ, đúng không?”

“…Vậy là mẹ vẫn còn nhớ.”

Vai Baldr chùng xuống trong chán nản. Nhưng bỗng giọng Maggot vang lên, giọng điệu khác hẳn so với những gì cậu nghĩ. Bà nghiêm túc nói.

“Ta nói điều này vì lợi ích của con. Nếu con thật sự nghiêm túc với con bé ấy.”

“Hả?”

Những lời nòi này hoàn toàn khác hẳn so với người mẹ kỳ dị của cậu, một người luôn làm theo ý mình, điều đó không khỏi làm Baldr bối rối.

“Gánh nặng mà con bé ấy đang chịu còn nặng hơn con nghĩ. Nếu một người không đủ sức mà dính vào con bé ấy, kết quả chỉ mang đến bất hạnh cho cả hai bên mà thôi.”

Bóng tối bao trùm Công quốc Trystovy cực kỳ đậm đặc, và Silk đang tự nguyện bước vào bóng tối đó. Sẽ cực kỳ khó để cô hành động theo ý mình trong tương lai.

Ngay cả cha cô, Alford, một trong mười quý tộc lớn nhất Mauricia và sở hữu quyền lực khổng lồ, cũng khó có thể can thiệp.

Silk là thể loại con gái mà Maggot đặc biệt ưa thích, nhưng số phận cô gánh trên vai còn rắc rối hơn cả công chúa Rachel, đó là đã nói giảm nói tránh nhiều lắm rồi.

“…Silk chỉ là một người bạn tốt của con thôi.”

“Ta không phiền miễn là con chỉ coi nó là bạn. Nhưng nếu con muốn cưới con bé ấy làm vợ, con rất có thể sẽ kéo đất nước này vào chiến tranh, hoặc trong trường hợp xấu nhất, biến đất nước thành kẻ thù. Đó là điều ta muốn nhắc nhở.”

Dù vậy, Maggot mỉm cười, không nói ra suy nghĩ tiếp theo.

Không đời nào Baldr sẽ chịu yên phận ở một nơi như Antrim với năng lực phi thường của cậu. Maggot chỉ cảnh báo con trai mình cho chắc, vì nếu không, chắc chắn cậu sẽ đâm vào những hỗn loạn tại Trystovy. Bản năng đang mách bảo cô rằng con trai mình mang tố chất của một anh hùng, người luôn thu hút rắc rối đến với bản thân.

“À, Seyruun, nếu nó có làm gì có lỗi với con, cứ đến tìm ta. Ta sẽ khiến nó hối hận vì đã sinh ra làm đàn ông.”

Baldr và Ignis bỗng dưng cảm thấy chỗ nhạy cảm co rúm lại. Họ khép đùi, má tái nhợt vì kinh hãi.