Vol 4

Chương 1: Vinh quang trở về quê hương, phần 1-2

2025-09-30

2

Phần 1

Đoàn của Baldr đã hoàn thành vai trò sứ giả hữu nghị tại Vương quốc Sanjuan và trở về quê nhà. Chờ đón họ là một buổi tiệc ăn mừng long trọng do Vương quốc Mauricia tổ chức.

Dù chỉ là con nuôi, nhưng Teresa, người bạn thân thiết của Baldr, nay đã trở thành con gái của Welkin, vị vua đương nhiệm của Mauricia. Và cô gái ấy đã đính hôn cùng Franco, tân thái tử của Vương quốc Sanjuan.

Đó là kết quả của tình yêu chân thành giữa hai người bọn họ.

Tuy vậy, không thể phủ nhận rằng mọi chuyện sẽ chẳng thể tiến triển như thế nếu không có Baldr, người vô tình bị cuốn vào cuộc tranh chấp ngai vàng của Sanjuan. Bằng việc hợp tác với hải quân Sanjuan và Majorca, cậu đã góp phần quan trọng trong chiến dịch đánh bại nhóm hải tặc lừng danh.

Lễ đính hôn của công chúa thứ hai của Mauricia, Rachel, đã gặp trở ngại khi Abrego, thái tử trước đây của vương quốc Sanjuan, qua đời. Chính vì thế, hoàng cung Mauricia lần này càng hân hoan tổ chức yến tiệc, náo nhiệt vượt mức cần thiết, vì mọi chuyện đã được giải quyết một cách ổn thỏa.

“Công chúa Teresa, muôn năm!”

“Vương quốc Mauricia, muôn năm!”

“Quốc vương Welkin, muôn năm!”

Dân chúng cực kỳ phấn khích trước câu chuyện Lọ Lem bất ngờ trở thành sự thật ngay trước mắt họ.

Dân thường vốn đã say mê những câu chuyện kiểu như thế này.

Dĩ nhiên, Teresa vẫn là quý tộc, cho dù là quý tộc có địa vị thấp, nhưng cô tuyệt nhiên không phải là dân thường. Nhưng dòng họ Bradford của cô bắt nguồn từ một gia tộc kị sĩ, nhờ thành tích trên chiến trường mà được bước vào hàng ngũ quý tộc.

Thế nên, ngay cả một thường dân cũng nuôi mộng, biết đâu một ngày nào đó, con cháu họ cũng sẽ vươn lên và trở thành một quý tộc trong tương lai không xa. Giấc mơ ấy hiện lên trong lòng họ và khiến họ càng thêm phấn khích.

Tuy nhiên, cũng có những kẻ không thể hòa nhập vào bầu không khí ấy.

Phần lớn chúng là những quý tộc đã đánh mất quyền lực vì cuộc cải cách của Welkin, và giờ đây chúng lại bất an trước cảnh dân thường từng bước từng bước chen chân vào những lĩnh vực vốn nằm trong tay chúng.

“Thật vô lý khi đem gả một đứa con gái nhà tử tước cho hoàng thất, cho dù đó là hoàng thất của quốc gia khác đi chăng nữa. Danh dự của Vương quốc Mauricia chẳng phải sẽ bị nghi ngờ hay sao?”

“Con bé đó lại còn là một đứa ngỗ nghịch, thích giả trai nữa chứ. Một đứa như thế liệu có thể gieo mầm mống tai họa trong quan hệ giữa chúng ta và Vương quốc Sanjuan trong tương lai không?”

“Còn biết bao đứa con gái khác xứng đáng làm vợ thái tử hơn nhiều. Tại sao công chúa Rachel lại không phải là người đảm nhận vai trò này ngay từ đầu?”

Trong giới quý tộc, những quý tộc quân sự có lãnh địa ở vùng xa hẻo lánh vốn thường bị khinh rẻ. Vì thế việc một tiểu thư xuất thân từ tầng lớp đó nay lại trở thành vợ của thái tử, với họ mà nói, quả là một tin tức chấn động.

Nếu cô gái đó đến từ hoàng thất hoặc một trong mười đại quý tộc, họ vẫn còn có thể chấp nhận.

Thế nhưng, một đứa con gái xuất thân từ một gia đình quý tộc quân sự, ngoài việc vung kiếm ra thì chẳng có tài năng gì khác, lại có được vinh quang đó. Việc bị một đứa con gái nẫng tay trên, thậm chí còn được nhận làm con nuôi cho hoàng thất, khiến bọn họ cảm thấy đang bị xâm phạm.

“Chẳng lẽ các người cứ để mọi chuyện tiếp diễn thế này à?”

“Suỵt! Đừng nói năng thiếu suy nghĩ. Nhà vua nổi tiếng là tai thính đấy.”

“Hừm! Trong số chúng ta làm gì có kẻ nào lại đi phản bội chứ!”

Người cất tiếng là bá tước Hendrick Hastings. Anh ta chừng ba mươi lăm tuổi, anh ta luôn cố tỏ bản thân là người đứng đầu phe phái này. Và lúc này đây, anh ta đứng dậy, buông lời quở trách một cách vang dội.

“Quyền lực vốn luôn thay đổi. Đúng là hiện tại, địa vị xã hội của chúng ta có phần giàm sút. Nhưng các người quên rồi sao? Trước cuộc chiến đó, nhà vua vốn không thể kiểm soát được cả quan lại lẫn quân đội. Nếu không có cuộc chiến ấy, thì ngay bây giờ, hoàng thất cũng phải cúi đầu trước mười đại quý tộc chúng ta!”

Lời nói ấy quả thực đánh trúng tâm lý của bọn chúng.

Mười năm trước, các quý tộc đâu cần phải khổ sở đến mức này để duy trì quyền thế của mình.

Khi ấy, nhà vua và tể tướng thậm chí còn chẳng thể ban hành chính sách hay sách lược nào nếu thiếu sự hậu thuẫn của giới quý tộc, và thường xuyên bị buộc phải nhượng bộ.

Giá mà cuộc chiến đó chưa từng xảy ra, trong lòng bọn họ đều nghĩ như thế. Dù trong đám quý tộc này, cũng có nhiều kẻ trở thành nạn nhân của chiến tranh, quyền lực bị suy yếu vì lúc trước chính họ đã hành động theo động cơ ích kỷ của mình.

“Hoàng gia đã lợi dụng mười năm qua để mở rộng quyền lực của họ. Những kẻ mới nổi vốn là dân thường đang tiếp tay cho họ. Kết quả là chúng ta đang bị ép vào thế cô lập, phải quỳ gối nghe lệnh hoàng gia để tồn tại.”

Hendrick nắm tay siết chặt, phát biểu với giọng vô cùng hùng hồn.

“Đã có không ít bạn bè cùng san sẻ biết bao niềm vui nỗi buồn với ta đã tan biến. Nếu chúng ta cứ mãi đứng nhìn như thế này, sẽ có một ngày mà đến cả quyền uy của chúng ta sẽ bị tước bỏ, và bị thanh trừng nếu kháng cự. Đã đến lúc ta phải hành động để phục hưng vinh quang ngày xưa!”

“Nhưng nếu ta vội vàng quá, thì sẽ bị thanh trừng ngay lập tức, người biết chứ?”

Ký ức về những quý tộc quan lại ở bộ Tư pháp và bộ Tài chính từng bị trừng phạt làm gương không lâu trước đây vẫn còn rõ mười mươi trong ký ức họ.

Tấ nhiên, họ hiểu rõ đó là một lời cảnh cáo từ nhà vua.

“Dĩ nhiên ta sẽ không hành động một cách công khai. Hiện tại hoàn cảnh vẫn còn quá bất lợi. Nhưng ta không có ý để chúng ta cứ quan sát mãi thế được… nếu quyền uy của chúng ta bị mai một dần vì chiến tranh, chẳng lẽ ngươi không nghĩ điều ngược lại cũng có thể xảy ra, một cuộc chiến khác cũng có thể làm suy yếu quyền uy của nhà vua?”

Với những quý tộc sa sút, không thể tự mình xoay chuyển cục diện, lời nói của Hendrick cực kỳ mê hoặc.

Nếu quyền lực của quốc vương suy giảm, thì quyền lực của giới quý tộc ắt sẽ gia tăng.

Giống như một cán cân, nhà vua ở một đầu và quý tộc ở đầu còn lại, đó là cách mà chúng nghĩ.

Thế nhưng, cán cân ấy đâu chỉ có mỗi hai đầu.

Tất nhiên mọi thứ trên đời này, chẳng hạn như kẻ thù truyền kiếp của Vương quốc Mauricia, Vương quốc Haurelia, cũng được tính trong cán cân đó. Và điều này hoàn toàn vắng bóng trong lời lẽ hùng hồn của Hendrick, nhưng không một ai ở đây nhận ra cả.

Chính sự thiển cận ấy mới là nguyên nhân dẫn họ đến sự diệt vong. nhưng niềm kiêu hãnh quá lớn đã che mờ đôi mắt chúng, khiến chúng chẳng thể nào tự tỉnh ngộ được.

Phần 2

“Thật tình, ta còn không hiểu trời đất gì khi ngươi gửi thư và bảo ta phải nhận Teresa làm con nuôi.”

“Thần… không có lời nào biện bạch cả.”

Baldr ý thức rất rõ ràng rằng mình đã đưa ra một yêu cầu hết sức vô lý. Cậu chỉ còn biết cúi rạp người xuống, mồ hôi túa ra trên trán.

Trên đời này làm gì có chuyện một con trai bá tước lại đi đòi quốc vương nhận người khác làm con nuôi?

Cho dù lần này mọi chuyện đã được giải quyết êm xuôi, không xảy ra biến cố gì, nhưng nếu thất bại thì vài cái đầu bay đi cũng không lạ gì. Khi Baldr nhận ra điều đó thì đã quá muộn, cậu không khỏi rùng mình khi nghĩ lại hành động liều lĩnh của mình.

“Thôi được rồi, kết quả cuối cùng lại tốt hơn ta từng mong đợi. Ít nhất thì Vương quốc Sanjuan nợ chúng ta một ân tình, như thế là ta hài lòng rồi. Nhưng mà ngươi đấy… đến mức tìm cả vợ cho thái tử thì đúng là ngoài sức tưởng tượng đấy.”

Welkin nhún vai, cười một cách sảng khoái.

Để xoa dịu sự bất mãn từ đối phương sau khi từ chối lời cầu hôn mới từ Vương quốc Sanjuan, ông đã phái Baldr sang đó, kỳ vọng cao nhất của ông cũng chỉ là để lại một ấn tượng tốt đẹp.

Tuy nhiên, vì người được gửi đi là Baldr, nên Welkin cũng mơ hồ nghĩ rằng có lẽ cậu sẽ làm được hơn thế nữa.

Baldr thì không bao giờ chịu thừa nhận (Welkin cũng chỉ biết âm thầm thương hại cậu vì chuyện này), nhưng bản tính của cậu vốn là dễ rước rắc rối, chẳng cần động tay động chân gì nhiều, phiền phức cũng tự tìm đến cậu.

Ở một khía cạnh nào đó, người ta có thể gọi đây là số phận của một người anh hùng.

Cơ mà mọi chuyện cũng quá sức tưởng tượng, Baldr đã tham gia vào cuộc tranh chấp ngai vàng, khiến tân thái tử mang ơn mình sâu nặng, lại còn khéo léo sắp đặt để cô bạn thuở ấu thơ của mình trở thành vợ thái tử. Trên đời này, ai có thể ngờ rằn mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy chứ?

Nhờ thế, hai quốc gia đã kết thành đồng minh, sự gắn kết bền chặt còn vượt xa cả những gì Welkin từng hình dung.

Ông thậm chí không cần phải gả đi một trong những cô con gái yêu quý của mình để đạt được kết quả này. Ngay cả Mattis, cha ruột của Teresa, cũng khóc lóc vui mừng trước cuộc hôn nhân của con gái mình.

Thậm chí đến cậu còn kết bạn với cả tân bộ trưởng quốc phòng của Vương quốc Sanjuan nữa.

Đối với Vương quốc Mauricia, việc củng cố quan hệ hợp tác với một quốc gia sở hữu hải quân hùng mạnh như vậy là thành tựu tuyệt đối không nhỏ.

Nhưng chuyện hải quân đại thần của Vương quốc Majorca, Urraca, ngỏ ý muốn cưới Baldr thì quả thật hơi rắc rối.

Có lẽ tên nhóc này còn là tên sát gái ghê gớm hơn cả cha mình, Ignis. Welkin đã từng nghĩ đến việc gả Rachel cho Baldr, nhưng có lẽ ông nên cân nhắc lại chăng?

Dù thế nào đi nữa, với Mauricia, vốn là một quốc gia chủ yếu dựa vào lục quân, hải quân của Vương quốc Sanjuan vẫn là sức mạnh không thể thiếu trong kế hoạch đối phó với Công quốc Trystovy.

Hơn nữa, nếu muốn thúc đẩy sự phát triển cho nền kinh tế trong nước, việc mở một tuyến đường biển mới để giao thương cũng là một vấn đề nan giải.

“Baldr Cornelius, ngươi đã mang lại một kết quả vượt xa cả mong đợi của ta. Ừ thì, cũng có vài rắc rối kèm theo, nhưng ta sẽ bỏ qua không truy cứu. Suy cho cùng, có khi đào sâu quá lại không tốt nữa.”

Những kỹ thuật mới như la bàn và cột thu lôi mà Baldr cung cấp cho hải quân Sanjuan, thực chất là cậu vốn đã nắm giữ chúng từ trước, nên mới có thể đưa ra ngay lập tức.

Nếu đó là công nghệ nằm trong tay Vương quốc Mauricia, thì ngay cả Baldr cũng phải dè chừng.

Chính vì vậy, Welkin cho rằng sẽ thật thô lỗ nếu ông lại đi giựt lấy sự tín nhiệm mà Baldr đã dày công gây dựng. Hơn nữa, ngoài Baldr ra, ông không thể nghĩ đến một ai khác có khả năng chiếm được lòng tin của vị tân bộ trưởng quốc phòng kia.

Bản thân Baldr chắc chắn vẫn còn ẩn giấu nhiều bí mật, nhưng trực giác Welkin mách bảo ông rằng biến Baldr và những người xung quanh cậu thành kẻ thù sẽ là điều hết sức nguy hiểm.

Ngay lúc này, không rõ Maggot, người mẹ đang mong ngóng con trai trở về, có đang hắt xì hay không.

“Vậy nên,”

Welkin vỗ tay một cái, rồi ngả người lên ngai vàng, bật cười một cách sảng khoái.

Khuôn mặt ông lúc cười hệt như một đứa trẻ vừa tìm thấy món đồ chơi ưa thích vậy, trông thật tàn nhẫn làm sao. Tể tướng Harold chỉ còn biết âm thầm cầu nguyện cho Baldr.

Những người thật sự hiểu rõ chuyện này đều biết, đằng sau câu chuyện cảm động của Teresa, ai mới là người đứng đằng sau giật dây.

Dù chính bản thân Baldr không hề tính đến kết quả này, và phần lớn chỉ là thuận theo dòng chảy của sự kiện, thì nhìn từ thành quả mà nói, chiến công cậu đạt được cũng là điều khó lòng mà có thể lập lại, ngay cả đối với những nhà ngoại giao hàng đầu của bất kỳ quốc gia nào.

Thêm vào đó, Baldr còn sở hữu mạng lưới phân phối riêng thông qua thương hội Savaran, cùng với một mối quan hệ thna6 mật với một quốc gia khác. Chỉ cần Mauricia sơ sẩy mà làm gì đó khiến cậu bất mãn, khả năng Baldr trở thành một kẻ thù đáng sợ là hoàn toàn có thể xảy ra.

Cũng như câu ngạn ngữ cái đinh nhô ra sẽ bị đóng xuống, một khi lợi ích bị đụng chạm, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện một phe phái xem Baldr là mối đe dọa và tìm cách loại trừ cậu.

Cả Welkin lẫn Harold đều không hề có ý định bỏ rơi một tài năng đầy triển vọng, người có thể sẽ đang gánh vác tương lai của vương quốc này.

Nói cách khác, họ cho rằng cần phải tạm thời đưa Baldr rời xa thủ đô, bởi cậu vẫn chưa quen thuộc với những âm mưu và thủ đoạn trong bóng tối vốn là điều xảy ra thường ngày ở thủ đô.

“Ta sẽ thăng ngươi lên tước vị tử tước, để ghi nhận công lao lần này. Và tiếp đó…”

Đây là một ván cược.

Ông không nghĩ đây là một ván cược quá rủi ro, nhưng dưới góc nhìn của một người đứng đầu một quốc gia, Welkin vẫn thấy nó là một canh bạc đầy rắc rối.

Dẫu vậy, đây chính là thời khắc quyết định.

Khoảng thời gian còn lại cho vương quốc này không còn nhiều. Nếu chỉ đưa ra giải pháp tạm thời, e rằng họ sẽ lại vô tình gieo mầm cho những vấn đề còn nghiêm trọng hơn trong tương lai.

Được rồi, đã đến lúc đưa ra quyết định.

“Ta bổ nhiệm ngươi làm lãnh chúa cai quản vùng Antrim, hiện đang thuộc quyền trực tiếp của hoàng thất. Hãy tiếp nhận sắc phong này.”

(Lão này vừa nói cái quái gì vậy trời!)

Baldr chỉ muốn hét toáng lên như thế, nhưng đây lại là ý chỉ trực tiếp từ miệng quốc vương, và bề ngoài thì nó được coi là phần thưởng dành cho cậu. Một bề tôi như cậu không thể phản đối ngay trước mặt vua được.

(Chết tiệt, lão già cáo già này chơi mình rồi!)

Không còn nghi ngờ gì nữa, quyết định này hẳn đã được định sẵn từ lúc Baldr được cử làm sứ thần sang Vương quốc Sanjuan và thành công lập nên chiến công hiển hách.

Welkin chỉ nhân cơ hội này, vịn vào chiến công đó để có cớ đường hoàng nâng Baldr lên thành một lãnh chúa.

Welkin mỉm cười đầy hân hoan. Khuôn mặt ông ta như đang nói rất rõ ràng, “Mọi chuyện đều trong dự tính của ta.”

Một người tử tế chắc chắn sẽ chẳng bao giờ nghĩ ra được thứ ý tưởng điên rồ như thế này.

Bởi lẽ, Antrim là vùng đất hiểm yếu của Vương quốc Mauricia, nhô hẳn sang lãnh thổ của Vương quốc Haurelia. Đó cũng chính là nơi chắc chắn sẽ bùng nổ chiến sự nếu Haurelia muốn phát động chiến tranh.

Ba trong bốn phía của vùng đất ấy đều bị Haurelia bao quanh. Vì thế, vùng đất này thậm chí còn bị gọi một cách mỉa mai là khúc ruột thừa của Vương quốc Mauricia.

Giao cho một chàng trai trẻ người non dạ cai quản một nơi như thế, chỉ có thể gọi đây là một hành động mang tính bạo lực chính trị.

Tùy theo tình hình mà chiến tranh giữa hai vương quốc rất có thể sẽ lại bùng lên lần nữa.

Phải chăng đó chính là ý đồ của Welkin ngay từ đầu? Nếu có thể làm gia tăng căng thẳng giữa hai quốc gia để buộc quan lại phải chấp thuận việc mở rộng quân đội… thì dù rủi ro đúng là hơi lớn, nhưng lão cáo già này hoàn toàn có khả năng đang toan tính như thế…

“Thần xin kính cẩn tiếp nhận sự bổ nhiệm này.”

“Ừm. Ta mong ngươi sẽ vượt qua sự kỳ vọng của ta, vì nếu không, ta sẽ chẳng thể nào giao con gái ta cho ngươi được.”

Vế sau của câu nói, Welkin cố tình làm nói nhỏ để Baldr không nghe rõ, rồi kết thúc buổi nói chuyện với tâm trạng cực kỳ sảng khoái.

Harold nghĩ đến tương lai của chàng trai sẽ còn tiếp tục bị Welkin đem ra làm trò đùa, chỉ có thể lặng lẽ lau đi giọt lệ vừa ứa nơi khóe mắt.