Vol 3

Chương 1: Người thừa kế ngai vàng, phần 7-8

2025-09-24

5

Phần 7

Môi Elena nở nụ cười khi nghe tin rằng con trai cô, Franco, và đại sứ từ Vương quốc Mauricia đang hòa hợp với nhau rất tốt.

Dù phe của họ đang chiếm ưu thế nhờ sự ủng hộ của quý tộc và quan lại, nhưng vẫn còn một chuyện vô cùng đau đầu, khi mà quân đội lại trở thành kẻ thù của họ.

Nếu họ có thể giành được sự ủng hộ của Vương quốc Mauricia, đó sẽ là lợi thế lớn cho Franco, nhằm kìm chế quân đội khỏi những hành động liều lĩnh như đảo chính.

Elena thong thả dạo qua khu vườn trong tâm trạng vui vẻ. Rồi bà bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đi qua hành lang.

"Ồ, Maria, ngài đi đâu đấy ạ?"

"Chẳng phải Elena đây sao, hôm nay ngài khỏe chứ?"

Hoàng hậu thứ nhất Maria đang đi qua hành lang cung điện. Môi Elena nhếch lên trong khoái cảm khi trông thấy cô.

Maria khoác lên mình bộ lễ phục tang màu đen, cô đang đi đâu, Elena cũng phần nào đoán được, nhưng vẫn cố tình hỏi.

"Hôm nay tôi nhận được thư của bệ hạ, nên định đến viếng mộ Abrego trước."

Maria cúi mắt xuống với vẻ hối lỗi.

Không chỉ làm Elena thất vọng, Maria còn vô tình cho thấy với bà rằng tình cảm của nhà vua vẫn chưa rời xa bà. Elena ngẩn người, xấu hổ đến mức không nói nên lời.

Maria với thân hình nhỏ nhắn và thái độ khiêm tốn trông như một người vợ đầy đức hạnh âm thầm hậu thuẫn cho chồng.

Thế nhưng trong đầu Elena, Maria là một kẻ đáng ghét, tinh vi, chuyên dắt mũi đàn ông.

Carlos không ưa Elena, người mạnh mẽ và đầy tham vọng chính trị, vì ông tin rằng không nên để phụ nữ nắm quyền. Đó là kết quả của nền giáo dục mà ông nhận được khi lớn lên với vai trò một quân vương về cách cai trị đất nước. Nhưng Elena không thể dành quá nhiều sự nhún nhường theo hoàn cảnh của người khác.

"Hừ! Chỉ cẩn thận để đứa con trai khác của ngài không bị nhiễm bệnh nữa đấy nhé!"

Elena bỏ lại câu nói sắc bén đó rồi quay đi với những bước chân vang dội.

Cô tự hỏi tại sao chồng mình chỉ ân cần với một người phụ nữ tầm thường như vậy.

Elena không thua kém Maria về bất cứ điều gì, dù là nhan sắc, quyền lực hay học vấn. Ngược lại, so với cô ta, Elena đáng lẽ phải vượt trội một cách áp đảo.

Cô ta chỉ là một cô nhỏ vô tình sinh ra trong hoàng tộc của một quốc gia nhỏ. Chỉ may mắn thôi mà vị trí hoàng hậu đầu tiên của một cường quốc như Vương quốc Sanjuan lại rơi vào tay cô ta.

Hơn nữa, con trai của người phụ nữ đó cũng được quyền thừa kế ngai vàng của Sanjuan. Điều đó hoàn toàn không thể tha thứ.

Gần đây, sinh lực và sức bền của điện hạ ngày càng suy yếu rõ rệt.

Nếu lỡ điện hạ bị người phụ nữ đó dụ dỗ, thì cô ta có thẻ tự do làm mọi thứ mà không ai ngăn cản nổi.

"Có lẽ ta nên tham khảo ý kiến của cha…"

Nếu là cha cô, tổng trấn Cordoba, có lẽ ông sẽ đưa ra một ý tưởng hay ho nào đó.

Elena không thừa nhận, nhưng ngay từ đầu, cô không có thuộc hạ riêng, mối quan hệ hay quỹ riêng gì cả.

Điều cô ta có chỉ là lòng hận thù vô đáy và sự ám ảnh dai dẳng với quyền lực.

Ngay cả cha và con trai cô cũng bắt đầu trở nên khó kiểm soát, nhưng Elena hoàn toàn không nhận ra điều đó, ngay cả một chút.

Chẳng hạn, ý tưởng đầu tiên của Elena là ám sát. Nếu thất bại, dù gia đình cô có quyền lực đến đâu, đó vẫn là một canh bạc có thể mang đến nguy cơ tiêu vong chỉ trong một đêm.

Không có sự hậu thuẫn của một tổ chức ở tầm quốc gia, chỉ có kẻ bất lực không biết chỗ đứng của mình, hoặc kẻ bị dồn đến đường cùng không còn lối thoát mới liều lĩnh đánh cược như vậy.

Elena, người không ý thức được nguy hiểm với sinh mạng bản thân, là ví dụ điển hình của trường hợp đầu tiên.

Dẫu vậy, có lẽ chính vì cô ta là người như vậy nên không thể trở thành một mối nguy rõ ràng đối với người khác.

Phần 8

Người dân sống ở Cadiz chăm chú theo dõi công việc lắp đât bên góc đường với sự quan tâm đặc biệt.

Người giám sát công việc lắp đặt bơm tay về mặt pháp lý là hoàng tử Franco.

Baldr và nhóm của cậu che giấu thân phận, đi theo Franco chỉ như những kỹ sư bình thường.

Đối với Vương quốc Sanjuan, nằm ở phía Nam và gần biển, những giếng nước là tài sản vô giá.

Nếu chẳng may một giếng trở nên không thể sử dụng, cả một ngôi làng có thể bị xóa sổ trong trường hợp xấu nhất.

Dù đây là công trình do hoàng gia bảo trợ, nhưng một công cụ trông phức tạp như vậy sắp được gắn vào giếng nước quý giá, nguồn sống của họ. Người dân lo lắng là điều hoàn toàn dễ hiểu.

Ngay từ đầu, Baldr mang đến một cái bơm tay đã được hoàn thiện sẵn, nên công việc kết thúc rất nhanh.

"Xong rồi đây. Phần còn lại chỉ là dùng tay quay này, nước sẽ chảy ra thôi."

Khi Baldr kéo tay quay cong như hình cung, nước tuôn ra mạnh mẽ từ vòi.

Những người xem chứng kiến cảnh đó đồng loạt reo lên ngạc nhiên.

"Nước! Nước chảy ra rồi kìa!"

"Tuyệt quá! Từ ngày mai việc múc nước sẽ dễ dàng hơn!"

Múc nước là công việc được giao cho phụ nữ và trẻ em, những người không phải lực lượng lao động chính, nhưng điều đó không thay đổi thực tế rằng múc nước bằng tay vẫn cực kỳ vất vả. Đặc biệt với trẻ em, công việc này được xem như một hình thức tra tấn.

Sẽ dễ hiểu nếu thử tưởng tượng xem một đứa trẻ nhỏ khó khăn thế nào khi kéo một xô nước đầy từ đáy giếng lên.

"Tiếp theo, nếu đặt xô nước lên chiếc xe rùa này, ngay cả trẻ con cũng có thể mang nước được phần nào."

Franco thêm vào lời giải thích của Baldr.

"Hoàng gia sẽ cho mượn một số lượng nhất định công cụ này đến từng thành phố. Chúng ta sẽ không tiếc công sức nếu chỉ một chút cũng giúp đời sống người dân dễ dàng hơn."

"Xin cảm ơn rất nhiều!"

"Vương quốc Sanjuan vạn tuế!"

Đây là một cách nâng cao uy tín khôn khéo, nhưng cũng là sự thật rằng lực lượng lao động ở vương quốc này đã giảm sút vì dịch bệnh.

Người dân tất nhiên vui mừng vì hoàng gia đang giảm bớt gánh nặng cho họ.

Hơn nữa, Franco cực kỳ được quần chúng yêu mến như một thành viên hoàng thất ưa nhìn, nổi bật. Hiệu quả từ màn trình diễn này đã tăng uy tín cảu hoàng gia lên một tầm cao mới.

Có nhiều ánh mắt đang dõi theo Franco.

Những ánh mắt ấy đến từ những người cải trang thành đủ kiểu. Họ cẩn thận tìm kiếm sơ hở để nhắm vào Franco.

Tuy nhiên, có một lý do khiến họ chần chừ không ra tay.

Đó là do một người đã di chuyển quanh Franco một cách bất thường suốt thời gian qua.

"Franco thực sự được dân chúng yêu mến."

"V-vâng… dù bản thân ta không có quyền lực gì… "

"Không phải đâu. Người dân hiểu trái tim cao thượng của Franco, người đang nghĩ đến họ."

Một người luôn tìm cơ hội tiếp xúc gần gũi với Franco và tâng bốc anh ta một cách thái quá, khiến ngay cả xạ thủ cũng khó mà nhắm chuẩn vào Franco.

Người đó tất nhiên chính là ác nữ quấy rối tình dục… tức là Teresa.

Franco đáp lại sự reo hò của dân chúng bằng cách vẫy tay chào. Bên cạnh anh ta, Teresa chú ý đến những bông hoa xinh đẹp được bày trí ở một quầy hàng trên phố.

Loài hoa đó có vẻ là một loại lily . Kích thước chỉ bằng một nửa lily thông thường, có lẽ đây là giống hoa chỉ trồng ở tại Vương quốc Sanjuan.

"Ông chủ, cho tôi một bó hoa đó đi."

"V-vâng…"

Chủ quầy hàng, bị một chàng trai trẻ luôn tỏ ra thân thiện với hoàng tử bất ngờ gọi, vội vàng chuẩn bị một bó hoa.

Quả nhiên, người dân thường khó nhận ra giới tính thật của Teresa ngay lần gặp đầu tiên.

Sau khi Teresa, người luôn gây rối, cuối cùng đi khỏi, tên xạ thủ với cây nỏ đã sẵn sàng nhắm vào đầu Franco và vào tư thế bắn.

Ngón tay hắn đặt trên cò. Vào khoảnh khắc chuẩn bị bắn mũi tên…

Teresa quay lại, ngón tay vô tư chạm vào mái tóc Franco. Một bông hoa trắng được đặt lên mái tóc đỏ bóng mượt của Franco như một món trang trí.

"Trông hợp với người đấy."

Quả đúng như Teresa dự đoán, bông hoa này thật sự hợp với Franco.

Teresa mỉm cười thỏa mãn. Franco bối rối, lên tiếng bằng giọng khàn khàn.

(Mình… sao lại như vậy chứ?)

Thật thất lễ với một hoàng tử như anh lại bối rối trước một màn tán tỉnh sáo rỗng đến mức này. Dù điều đó đúng ra là vậy…

"C-cảm ơn……"

Anh ta chỉ nói được thế. Franco đỏ bừng mặt đến tận mang tai vì xấu hổ và lao đi, trốn khỏi Teresa. Ở lại bên Teresa lúc này thật khó chịu nổi.

Ngay lúc đó, một mũi tên sắc bén lao qua khoảng không nơi Franco vừa đứng, phát ra âm thanh sắc lẹm như cắt xuyên không khí.

*Gazu*

Mũi tên xuyên vào tường đá, phát ra tiếng lục cục. Các cận vệ chứng kiến cảnh đó ngay lập tức hướng ánh mắt về phía mũi tên bay đến.

Dẫu vậy, trong suốt lịch sử của Vương quốc Sanjuan, chưa từng có trường hợp một thành viên hoàng tộc bị ám sát ngay giữa ban ngày nơi thủ đô một cách ngang nhiên đến vậy.

Sự sơ suất ấy khiến các cận vệ phản ứng một cách hời hợt.

Kẻ tấn công không phải tay mơ đến mức bỏ lỡ khoảnh khắc mở ra chỉ trong chốc lát ấy.

Nếu cuộc phục kích thất bại, họ sẽ chuyển sang tấn công trực tiếp.

Theo kế hoạch đã định trước, những kẻ cải trang lao vào tấn công các cận vệ.

Cùng lúc đó, các ô cửa sổ tầng hai của những tòa nhà xung quanh vỡ vụn, những chiếc xe ngựa dừng lại trên đường, và bóng người bắt đầu lao nhanh tới.

Các cận vệ không khỏi rơi vào hỗn loạn trước sự xuất hiện bất ngờ của số lượng sát thủ nhiều như vậy.

Mỗi cận vệ bị vây bởi ba sát thủ, dù có thoát ra được thì ít nhất họ sẽ bị thương. Kẻ tấn công đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, ngăn cản các vệ sĩ truy đuổi Franco.

Số lượng vệ sĩ được phân công bảo vệ Franco quá ít để có thể phản ứng lại cuộc tấn công có tổ chức này.

Nhưng đó chỉ là với các cận vệ của Vương quốc Sanjuan mà thôi.

Baldr và Brooks mới là những người phản ứng nhanh nhất trước những sát thủ vượt trội về số lượng so với đồng minh.

Tiên phong của nhóm sát thủ, vốn tin vào câu chuyện họ là các kỹ sư được cử từ Mauricia, hoàn toàn không kịp đối phó với đòn phản công bất ngờ từ hai người và bị quét sạch.

"Chậc, chẳng lẽ mình thật sự bị nguyền rủa sao?"

Baldr nhíu trán, xoa trán đầy bực bội. Brooks lập tức đáp lại với vẻ khinh bỉ.

"…Nếu vẫn chưa hiểu cậu bị nguyền rủa đến mức nào thì tớ có thể nói vời việc đó cả ngày đấy."

"Tớ chỉ không muốn chấp nhận thôi. Chuyện này không phải là do tớ đâu."

Bên trong, Baldr cảm thấy bất an trái ngược với giọng điệu nhẹ nhàng bên ngoài.

Cậu đã chậm chân trong việc truy đuổi Franco vì hành động bất ngờ của hoàng tử.

Teresa theo bản năng đã chạy theo phía sau, nên không phải vấn đề gì nghiêm trọng, bởi cô ấy sẽ không bị đánh bại bởi những sát thủ tầm này, nhưng…

(Mình có cảm giác rất xấu…)

Franco vẫn là hoàng tộc, hơn nữa còn là ứng viên sáng giá cho ngôi thái tử kế vị. Những kẻ này là sát thủ được phái đi để giết một nhân vật quan trọng như vậy.

Nhìn cách chúng chọn tiến hành cuộc tấn công này, chắc chắn chúng còn nắm trong tay một lá bài tẩy nào đó.

Baldr đặt một mức độ tin cậy nhất định vào trực giác của mình, hay đúng hơn là vào khả năng cảm nhận nguy hiểm.

Cậu không thể cảm thấy an tâm khi trực giác thứ sáu của mình liên tục báo động như vậy.

Hơn nữa, đối thủ là những kẻ có khả năng che giấu sát ý và hiện diện đến mức ngay cả Baldr cũng không thể cảm nhận được. Điều đó càng khiến cậu bất an hơn.

"…Đừng có mà chết ngoài đó, Theresa."

Những sát thủ, nhận thấy Baldr và Brooks là mối đe dọa lớn hơn các cận vệ, lao thẳng về phía họ từng tên một.

Baldr cầm thanh kiếm tay phải và con dao tay trái, đồng thời đâm gọn hai sát thủ cùng lúc một cách điềm nhiên.

Baldr xử lí từng tên sát thủ một cách tàn nhẫn, nhưng lối chiến đấu ấy hoàn toàn khác với phong cách vốn có của cậu.

Những động tác của Baldr, rõ ràng chỉ tập trung vào việc giết chóc, dường như đang bày tỏ nỗi bất an của cậu một cách thuyết phục hơn bất cứ lời nào.

69a5437a-ef1a-4e04-88ee-465e8801286c.jpg