"Dễ thương, thật sự quá dễ thương, liếm liếm liếm…"
"Ngài Baldr, đến cả em cũng thấy rợn người rồi đấy, anh biết không?"
Sau khi Maggot hạ sinh thành công, Baldr lúc nào rảnh cũng sẽ ghé lâu đài Gawain để thăm Nigel và Marguerite.
Thấy cách cậu chăm hai đứa nhỏ đến mức si mê, không chỉ Seyruun mà cả mẹ cậu, Maggot cũng bắt đầu cảm thấy hơi bất an.
Marguerite nắm chặt đầu ngón tay của Baldr bằng đôi tay bé xíu của mình, miệng cười rạng rỡ. Baldr thì mừng rỡ đến mức toàn thân run lên vì xúc động.
"Giờ ta thật sự thấy sợ nếu một ngày nào đó con có con gái đấy."
"Ừm…cảm giác như lúc đó anh ta sẽ trở thành kiểu người cha ngu ngốc hết thuốc chữa luôn."
Maggot và Seyruun liếc nhìn nhau, đồng thời thở dài.
Sau ca sinh nở đầy khó khăn, Maggot được khuyên nên ở lại Antrim để tĩnh dưỡng. Ngược lại, Ignis phải miễn cưỡng trở về Cornelius.
Dù chiến tranh đã kết thúc, nhưng công việc chất chồng của một lãnh chúa vẫn chờ ông giải quyết.
Kẻ thù lâu năm của họ, gia tộc Selvi đã bị diệt vong. Vùng đất rộng lớn mà gia tộc đó để lại bị chia thành bốn phần và ban cho bốn quý tộc khác nhau.
Ignis không muốn lại gây thù chuốc oán với hàng xóm mới như đã từng với hầu tước Selvi, nên ông phải cực kỳ cẩn trọng trong khâu thương lượng ban đầu.
May mắn thay, bá tước Artois, người có thế lực lớn nhất trong bốn nhà lại thuộc phe ôn hòa, trung thành với tân vương Jean. Nhờ vậy, Ignis hy vọng gánh nặng chi phí quân sự cho lãnh thổ Cornelius sẽ được giảm đáng kể.
Mặc cho những biến động ấy trong và ngoài nước, Baldr vẫn ung dung ở lại Antrim.
Lý do đằng sau chuyện đó không hề đơn giản.
Dù Mattis và Maggot đều lập được nhiều chiến công vang dội, nhưng thực tế, Chiến Tranh Antrim thứ hai gần như chỉ có một mình Baldr tự tay hủy diệt cả Vương quốc Haurelia.
Quan điểm trong nội bộ Mauricia chia làm hai phe khi bàn đến chuyện ban thưởng cho Baldr.
Giữa những tranh luận rối ren ấy, hầu tước Hadrien và công tước Richmond kiên quyết phản đối việc phong Baldr thay thế công tước Beaufort làm một trong mười vị đại quý tộc của vương quốc.
Lý do của họ rất rõ ràng, họ lo sợ rằng nếu Baldr được đưa vào hàng ngũ ấy, thế cân bằng giữa quyền lực hoàng gia và mười đại quý tộc, nền tảng chính trị tuyệt đối của vương quốc Mauricia sẽ bị lung lay.
Dĩ nhiên bản thân vua Welkin cũng không định đưa Baldr vào hàng ngũ đó ngay lập tức.
Ông chỉ dự tính ban cho Baldr một cơ hội khác, một chiến công hay thành tựu cụ thể để danh chính ngôn thuận cho thăng tước cho cậu trong tương lai.
Thế nhưng Hadrien và Richmond lại khăng khăng rằng gia tộc hầu tước Normandy, vốn đã bị tuyệt tự trong quá khứ nên được khôi phục và trám vào chỗ trống đó.
Một khi chiếc ghế ấy đã được lấp đầy, kế hoạch đưa Baldr bước lên hàng mười đại quý tộc của Welkin coi như tan thành mây khói.
Dù Welkin đã lường trước sự phản đối này, đây vẫn là một cơn nhức đầu dai dẳng đối với ông.
Trong giới quý tộc Mauricia vốn tồn tại hai tầng lớp rõ rệt: quý tộc phong địa là những người nắm giữ lãnh thổ thực tế, và quý tộc quan chức là những người cai trị thông qua quyền lực hành chính tại triều đình.
Cả Hadrien lẫn Richmond đều là người đứng đầu trong nhóm quý tộc sau (còn tể tướng Harold, người luôn giữ thái độ trung lập, thì không được tính vào phe nào).
Thủ lĩnh của tầng lớp quý tộc phong địa, công tước Beaufort đã sụp đổ cùng với gia tộc mình.
Chính vào khoảnh khắc then chốt ấy, hai nhân vật đầu não của phe quý tộc quan chức liền nắm lấy cơ hội, tung ra bước đi quyết định để tập trung hóa quyền lực của vương quốc dưới sự kiểm soát của họ.
Về bản chất, chính sách tập quyền ấy không hề đi ngược lại kế hoạch của quốc vương Welkin, nhưng nó lại vô cùng phiền toái.
Bởi dù cho nhà vua có tài năng xuất chúng đến đâu, thì vẫn không thể điều hành đất nước nếu thiếu đi những quan lại ưu tú.
Nếu nhà vua là bộ não của quốc gia, thì bộ máy hành chính là tay chân, còn tiền tài và hàng hóa là dòng máu lưu thông khắp cơ thể ấy.
Cho đến nay, việc Welkin đặt trọng tâm vào phát triển kinh tế để tăng cường quốc lực vẫn chưa làm mất lòng tầng lớp quan lại.
Trái lại, chính họ còn tự nguyện đứng về phía hoàng gia, nhiều lần đích thân ra mặt đối đầu với quý tộc phong địa để buộc họ phải nộp thuế và tuân thủ pháp luật của vương quốc.
Vì thế, việc họ đột ngột đối đầu trực diện với nhà vua lúc này quả thật khiến Welkin thấy khó hiểu.
"Dù sao thì cho dù họ có nói gì đi nữa, thằng nhóc ấy cũng phải được ban thưởng xứng đáng với công lao của mình."
Trong mắt Welkin, đám quý tộc quan chức ấy đã quá xem nhẹ tiềm năng của Baldr.
Chiến thắng của Baldr trước đại quân Haurelia không chỉ là kết quả của tài cầm quân thao lược.
Nếu Baldr chỉ là một kẻ mê chinh chiến, một chiến binh ngu ngốc, thì chỉ cần ngăn cậu ta chạm vào trung tâm quyền lực là đủ.
Nhưng nếu Baldr thật sự quyết tâm, cậu hoàn toàn có thể thống nhất các quý tộc phong địa, giành được sự hậu thuẫn từ Vương quốc Sanjuan và thậm chí thách thức cả quyền uy của hoàng gia Mauricia.
Để ngăn chặn điều đó, Welkin tuyệt nhiên không có ý định biến Baldr thành kẻ thù.
Bởi chỉ cần ngả về một phe, ông sẽ chọc giận phe còn lại và cán cân mong manh giữa hoàng gia và quý tộc sẽ lập tức sụp đổ.
Giá mà đời thực cũng như trong những câu chuyện cổ tích, nơi người anh hùng thắng trận được cả quốc gia tung hô, rồi mọi người sống hạnh phúc đến cuối đời thì thật tốt biết bao.
"Bọn họ đúng là những quan lại xuất sắc, nhưng thế giới mà họ đang sống lại quá nhỏ bé."
Welkin vừa xoa trán vừa thở dài. Đứng bên cạnh, Harold, người quan sát ông nãy giờ chỉ biết nở nụ cười khổ sở.
Thực tế, bộ máy quan lại của Mauricia không hề bất tài.
Chính họ là những người đã khiến quy mô kinh tế của quốc gia tăng gấp đôi, đồng thời duy trì trật tự hành chính và tư pháp mà không xảy ra bất kỳ sai sót nghiêm trọng nào.
Dù tầng lớp quan lại cấp thấp đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu tha hóa và tham nhũng, thì nhìn chung, hệ thống của Mauricia vẫn vượt trội hơn Haurelia và Sanjuan.
Thế nhưng, bản chất của một bộ máy quan lại là đặt lợi ích của chính tổ chức mình lên trên lợi ích quốc gia.
Nếu cần, họ sẵn sàng hy sinh lợi ích dân tộc để bảo toàn bộ máy mà họ phụng sự.
Và kiểu ích kỷ có hệ thống ấy sẽ chỉ càng phình to theo cấp số nhân khi tổ chức càng lớn mạnh.
Với quyền lực hiện tại, Welkin hoàn toàn có thể thanh trừng bọn quý tộc quan chức đó, nhưng làm vậy sẽ khiến nền kinh tế khổng lồ mà ông dày công xây dựng suốt thời gian qua sụp đổ chỉ trong chớp mắt.
Có một câu ngạn ngữ trong chính trị như thế này.
“Chính trị gia khôn ngoan thì biết dùng quan lại, kẻ bất tài thì lại đi đối đầu với họ.”
Để tiến hành cuộc cải tổ cơ cấu quan lại mà Welkin hằng ấp ủ, việc đề cao và mở rộng vai trò của tầng lớp quan lại xuất thân thường dân là điều không thể thiếu.
Tuy nhiên, ở thời điểm này, ông không thể biến giới quý tộc quan chức thành kẻ thù được.
"Có một cách… ta có thể thử xem sao."
"Harold, đừng nói vòng vo nữa. Chúng ta vừa thắng Haurelia đấy, ta muốn nhanh giải quyết mớ rắc rối này cho xong."
Welkin thúc giục, ánh mắt ông thoáng lộ vẻ bực bội.
Harold chỉ còn biết thở dài một hơi sâu, thầm oán trách số phận trớ trêu đã đặt ông dưới trướng một vị vua vừa kiệt xuất, vừa cực kỳ khó hầu hạ như Welkin.
"Các tổ chức hành chính trong nước thường yếu thế trước áp lực từ bên ngoài, những việc vượt ngoài phạm vi quyền lực của họ. Vậy nên, chi bằng ta mời các nhân vật có tầm ảnh hưởng từ những quốc gia khác đến, tổ chức một đại lễ mừng chiến thắng trước Haurelia thật rầm rộ?"
Nếu Baldr có mặt ở đó và nghe thấy, cậu hẳn sẽ khóc ròng van xin bọn họ cho đừng làm như thế.
Bởi Welkin không hề hay biết, Harold vừa vô tình đẩy Baldr xuống vực sâu của tuyệt vọng bằng chính đề xuất của mình.
"Ra vậy… Ý tưởng hay đấy. Cũng là dịp tốt để mở mang tầm mắt của đám người chỉ biết ngồi trên bàn ký giấy suốt ngày ấy."
Nét mặt Welkin giãn ra và nở nụ cười khoái trá, rõ ràng ông hết sức vừa lòng.
Quả thật, thiện chí của các quốc gia đồng minh sẽ trở thành con bài thuyết phục hoàn hảo để đối phó phe quý tộc quan chức trong triều.
"Vậy thì ta sẽ tổ chức một buổi đại lễ ăn mừng thắng lợi thật long trọng. Đây cũng là dịp để phô trương sức mạnh của Mauricia trước các nước khác, cũng là một cơ hội để chuẩn bị cho tương lai."
Một khi đã hạ quyết tâm, Welkin tuyệt nhiên không định dừng lại ở một lễ mừng chiến thắng đơn thuần để tán dương công lao của Baldr.
Bởi giờ đây, Mauricia đang ở thời khắc huy hoàng nhất kể từ ngày lập quốc, họ có liên minh bền chặt với Vương quốc Sanjuan ở phương nam, họ đã đánh bại kẻ thù truyền kiếp Haurelia ở phương đông.
Đó chính là thời cơ hoàng kim để phô diễn thế lực và tương lai rực rỡ của vương quốc trước toàn lục địa.
Và một khi chuyện đã đến nước này, không còn ai có thể ngăn được cơn bốc đồng của Welkin nữa.
Harold chỉ biết ngước nhìn lên trần cung điện, lòng thầm rên.
“Lại thêm một mưu kế rắc rối đang nảy nở trong đầu điện hạ rồi…”

