Vol 14

Chương 1: Mặt trận phía bắc, phần 11

2025-12-13

1

Chương 1: Mặt trận phía bắc, phần 11

Ở phía Vương quốc Answerer cũng có một pháo đài được xây dựng để đối đầu với Angelholm. Nó có tên là Kronstadt.

Vị chỉ huy quân đội phụ trách đối mặt với Nordland, đóng quân tại Kronstadt này, Boris Lodonov đang có tâm trạng u ám.

"Lẽ ra họ nên để mình đối đầu với Trystovy hơn là ở đây…"

Có một phần trong ông nghĩ rằng người bạn học cũ kiêm đối thủ của mình, Isaac Valberg đã nhanh tay hơn ông một bước.

Gã đó đã giành được vinh dự chỉ huy một đại quân một trăm nghìn người, lại còn được chính Đức Giáo Hoàng của Tín Ngưỡng Europa ban phúc.

Trong khi đó, Boris lại bị điều đến mặt trận Nordland này. Dĩ nhiên, nếu có thể đánh bại đối phương thì cũng tốt, nhưng ông chỉ cần cầm chân quân đội Đế quốc Nordland tại đây là đủ, ông không hề được kỳ vọng phải làm nhiều hơn thế.

Nói cách khác, tầng lớp lãnh đạo hoàn toàn không đặt nhiều kỳ vọng vào ông. Ánh đèn sân khấu của cuộc chiến đang chiếu thẳng về phía Isaac.

Boris không tin rằng năng lực của mình kém hơn Isaac. Nếu phải nói đâu là sự khác biệt giữa ông và Isaac, thì đó chính là việc Isaac đã kết hôn với con gái của bộ trưởng quốc phòng.

Nếu bị nói rằng đó đơn thuần chỉ là cách thức vận hành của tranh đấu chính trị thì ông cũng không thể phản bác, nhưng Boris tin rằng đối với một chiến binh, việc lợi dụng hôn nhân như vậy là điều đáng xấu hổ.

"Dù mình cứ ngồi yên ở đây cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng…"

Nếu Isaac giành chiến thắng trong trận chiến với Trystovy, quân Nordland sẽ tự tan rã ngay cả khi ông không làm gì cả.

Nếu nhắm đến thời điểm đó để tấn công, Boris sẽ có thể giành được chiến thắng một cách dễ dàng.

Nhưng nếu mọi chuyện diễn ra như vậy, sự chênh lệch về địa vị giữa Isaac và Boris sẽ bị đóng đinh vĩnh viễn.

Trên hết, lòng tự tôn của Boris không cho phép người khác nói rằng ông đã chiến thắng nhờ vào Isaac.

Ông thà chiến đấu và chết còn hơn để mọi chuyện kết thúc theo cách đó.

Có lẽ lối suy nghĩ như vậy thật sự khó hiểu đối với người bình thường, nhưng trên thực tế, đã tồn tại không ít vị tướng mà lòng tự tôn của họ thường khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn trong thời Chiến Quốc.

Ở thời điểm đó, Nhật Bản từng có một vị tướng tên là Ogura Shūzen. Ông là một lão tướng cố chấp, đã phục vụ Meijin Kyutaro, tức Hori Hidemasa trong suốt một thời gian dài.

Không may, do dư chấn sau trận Sekigahara, thành Ogura của Shuzen bị bao vây bởi một cuộc nổi dậy do Uesugi Kagekatsu giật dây.

Quân nổi dậy bao vây thành có khoảng hai nghìn người, trong khi binh lực của Shuzen chỉ vừa đủ một trăm.

Gia thần của gia tộc Hori, Hori Naoyori đã phái quân tiếp viện để cứu Shuzen khỏi nguy hiểm. Tuy nhiên, không rõ trong đầu ông ta nghĩ gì, Shuzen lại nói.

"Ta thà chiến đấu và chết còn hơn được cứu bởi một đứa trẻ ranh như Naoyori!"

Rồi ông chỉ dẫn theo vài chục tinh nhuệ lao thẳng vào quân nổi dậy. Kết cục dĩ nhiên là ông bị giết một cách dễ dàng.

Thời Chiến Quốc có rất nhiều câu chuyện cảm động lòng người, nhưng trên thực tế, số lượng những câu chuyện ngu xuẩn còn nhiều gấp mấy lần như thế.

Từ thời Julius Caesar đã có câu nói rằng thứ còn đáng sợ hơn sự ghen tuông của phụ nữ chính là sự ghen tuông của đàn ông.

"Ta sẽ cho bọn chúng thấy rằng ta có thể thắng bằng chính sức mình. Nếu tên kia thua cùng lúc đó, thì gió chắc chắn sẽ thổi về phía ta."

Bởi vì không ai đặt kỳ vọng vào ông, số lượng di vật được phân cho quân đội của Boris cũng rất ít. Đổi lại, rất nhiều pháp sư đã được điều về dưới quyền chỉ huy của ông.

Dù là Nordland hay Gartlake, cả hai quốc gia đều lấy thú nhân làm nòng cốt trong quân đội. Con người lại vượt trội áp đảo thú nhân trong lĩnh vực sử dụng ma thuật.

Vì ma thuật có thể dễ dàng bị hóa giải, nên trong các trận chiến giữa con người với nhau, pháp sư chỉ được xem là lực lượng hỗ trợ. Nhưng đối với họ, thú nhân có thể nói là con mồi ngon lành để tích lũy chiến công.

Chính vì vậy, đơn vị pháp sư được điều đến Kronstadt đang tràn đầy khí thế.

Vốn dĩ, khi đối đầu với thú nhân, chiến thuật cơ bản là chiếm lĩnh vị trí có lợi, lập đội hình vững chắc và chờ đợi đối phương tấn công.

Binh sĩ loài người không thể sánh bằng binh sĩ thú nhân về mặt cơ động.

Bản chất của chiến thuật này là phát hiện sự tiếp cận của thú nhân từ tầm xa rồi nghiền nát đối phương bằng hỏa lực mà cung tên không thể nào sánh kịp.

Đó là biện pháp thường thấy của loài người khi giao chiến với thú nhân trong các cuộc giao tranh trên lục địa này.

Nhưng giờ đây, do dân số thú nhân đã suy giảm, lại thêm việc những ghi chép về chiến tranh đã thất lạc từ lâu, định kiến rằng thú nhân không có mana và yếu thế trước ma pháp đã ăn sâu bám rễ trong lòng họ.

Hơn nữa, có lẽ vì được bố trí ở tuyến sau, đơn vị pháp sư hoàn toàn không cảm nhận được nguy cơ có thể bị kẻ địch giết chết. Thay vào đó, họ bị bao trùm bởi bầu không khí tính toán xem mình có thể lập được bao nhiêu chiến công trong trận chiến này.

Bầu không khí là thứ dễ lây lan.

Tám mươi nghìn quân tập kết tại Kronstadt không hề lo lắng liệu mình có chiến thắng hay không. Họ đang bị chi phối bởi sự lạc quan về việc mình sẽ thắng nhanh đến mức nào, và thắng một cách áp đảo ra sao.

"Tư lệnh của Nordland… tên là Aaron đúng không? Chỉ cần ném vào hắn vài lời sỉ nhục, có lẽ hắn sẽ dễ dàng bị khiêu khích."

Thú nhân ghét sự trì trệ và nhàn rỗi. Ai cũng biết họ cực kỳ hăng máu và thích hành động nhiều.

Hơn nữa, người ta cũng hiểu rằng Vua Thú là một tồn tại đặc biệt đối với họ.

Theo báo cáo, nếu vị vua Trystovy đó bị sỉ nhục, thú nhân chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ và đánh mất một nửa lý trí.

Nếu có thể khiêu khích đám thú nhân ấy và bày sẵn phục kích rồi dụ họ đến tận pháo đài, thì cuộc chiến này coi như đã kết thúc.

Bản thân chiến thuật này cũng chẳng có gì mới mẻ.

Dùng mồi nhử để dụ địch, sử dụng ma thuật để từng bước làm suy giảm quân số đối phương rồi kết liễu trận chiến tại công sự phòng thủ của mình.

Có thể nói đó là một chiến thuật là có xác suất thành công rất cao.

Tuy nhiên, cần phải nhấn mạnh rằng điều đó chỉ đúng khi đối thủ là người bình thường, nếu đối phương là đoàn quân thú nhân xuất hiện trong những câu chuyện cổ xưa.

Thế nhưng, liên quân Nordland và Gartlake dưới quyền chỉ huy của Aaron hoàn toàn không hề tầm thường. Việc sỉ nhục Baldr trước mặt nhóm người này chỉ có thể được xem là một hành động tự sát, không hơn không kém.

"Thưa tư lệnh, một toán địch đang tiến đến. Quân số khoảng ba nghìn, tất cả đều là kỵ binh."

"Ừm… chúng đến để trinh sát sao?"

Toàn bộ đều là kỵ binh có nghĩa là rất có thể họ không hề có ý định giao chiến nghiêm túc.

Đó là đội hình được thiết kế để có thể rút lui.

Nếu không phải vậy, thì việc phái kỵ binh, trụ cột trong sức mạnh chủ lực của một đạo quân ra ngoài như thế này quả thật là quá liều lĩnh.

"Lũ ngu xuẩn, chúng nghĩ rằng chỉ cần cưỡi ngựa là có thể chạy thoát khỏi thú nhân sao."

Có vẻ như Vương quốc Answerer hoàn toàn không hề được huấn luyện về việc đối phó với thú nhân.

Tốc độ của thú nhân tinh nhuệ, chí ít là trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn có thể vượt qua cả kỵ binh. Không có lý nào họ lại có thể dễ dàng thoát thân.

Thế nhưng, mặc cho đang ở trong tình thế tuyệt vọng như vậy, bọn họ vẫn buông ra những lời cấm kỵ tuyệt đối không được nói.

"Lũ súc vật, tay sai của tên Vua thú bẩn thỉu!"

"Tội ác đoạt đi ngai vàng danh giá của Trystovy, áp bức dân chúng bằng lòng tham và gây ra mọi loại hành vi tàn bạo dưới gầm trời này là không thể dung thứ!"

"Nếu các ngươi còn biết xấu hổ, hãy đầu hàng vương quốc chúng ta và chuộc tội bằng cái đầu của tên vua soán ngôi bẩn thỉu kia!"

Sự khiêu khích của họ đã thành công.

Kế hoạch tinh vi đã được bàn bạc cẩn thận từ trước để chiếm lấy Kronstadt hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí của Aaron và Masaki.

Nếu mục tiêu của kẻ địch là khiến thú nhân mất lý trí, thì có thể nói họ đã thành công vượt xa cả mong đợi.

"Fufufufufufufufufufufufuufufufufufu…"

"Ahahahahahahahahahahahahahahahahaha!"

Những tràng cười khô khốc tuôn ra từ miệng Aaron và Masaki.

Chỉ cần nghe giọng cười đó thôi, Ernst đã hiểu rằng anh đã không còn khả năng ngăn cản họ nữa.

(Tự mình xin chết như thế này, đúng là ngu xuẩn thật…)

Sát ý phun trào từ pháo đài Angelholm như một mặt trời tỏa nắng.

"…Đừng cản chúng ta nhé, Ernst?"

"Tôi sẽ không làm như thế. Xin hãy giao quyền chỉ huy tất cả mọi người trừ thú nhân cho tôi."

"Vậy thì tốt!"

Khác với thú nhân, binh sĩ loài người của Nordland vẫn còn giữ được lý trí. Cần có ai đó ở lại để chỉ huy họ, bảo vệ Angelholm, đồng thời đảm nhận vai trò hậu quân.

Ít nhất thì nhiệm vụ đó là điều không thể đối với Aaron và Masaki vào lúc này. Đó là phán đoán của Ernst.

"Các ngươi, đã sẵn sàng rồi chứ?!"

"UOOOOOOOOOOOOH!"

Đó là sự giải phóng của sự giận dữ khổng lồ, giống như một băng đảng yakuza chuẩn bị tấn công băng đối địch, nhưng trên thực tế, thú nhân lại có thể phát huy sức mạnh thực sự của mình tốt hơn theo cách này.

Ngay cả những thú nhân sống trong bộ tộc cũng có xu hướng tôn trọng khái niệm bầy đàn.

Vua Thú Baldr đứng trên đỉnh cao nhất của bầy đàn quan trọng ấy.

Nói cách khác, thú nhân đang run lên vì giận dữ, như thể gia đình của họ đã bị sỉ nhục và chà đạp.

"Đây là lần đầu tiên có kẻ dám nhục mạ ta đến mức này."

Masaki cũng nở một nụ cười đáng sợ, trong khi đôi tai mèo của ông ta khẽ giật giật.

Ánh mắt ông ta phát ra tia sáng rực lửa, như phản chiếu bóng tối của màn đêm.

"Loài người, hãy biết rằng lũ rác rưởi các ngươi không có tư cách sỉ nhục ngài ấy, không, các ngươi cũng chẳng cần phải biết điều đó. Ta sẽ giết sạch tất cả các ngươi, không để sót một ai."

Hỏa lực ma pháp được bắn từ kỵ binh của Vương quốc Answerer về phía Angelholm.

Angelholm cũng có không ít pháp sư, nhưng Ernst cố tình phớt lờ đòn tấn công đó.

Không có lý do gì phải cho kẻ địch biết rằng họ có phương tiện để đối phó với ma pháp.

Một vài chỗ trên tường thành bị khoét sâu kèm theo tiếng nổ vang dội. Những tia lửa đỏ tóe ra.

Chỉ huy kỵ binh của Vương quốc Answerer hét lớn.

"Bắn thêm một loạt ma pháp nữa rồi rút lui!"

"Rõ!"

Họ định khiêu khích thú nhân nhiều nhất có thể trước khi rút lui về nơi đồng minh đang giăng sẵn phục kích.

Họ cho rằng đây là một nhiệm vụ quá dễ dàng.

Cùng lắm thì rắc rối duy nhất chỉ là không thể kéo giãn khoảng cách quá xa với kẻ truy đuổi. Họ phải hành động sao cho trông như đối phương có khả năng bắt kịp, trong khi vẫn duy trì một khoảng cách cố định, không quá gần cũng không quá xa.

"Hỏa Cầu!"

Ngay vào khoảnh khắc họ niệm chú đó, họ đã nhìn thấy một cảnh tượng khó quên.

Vô số bóng đen lao ra từ pháo đài Angelholm cùng lúc, tựa như một làn sương đen.

Cổng pháo đài dày nặng của Angelholm vẫn không hề mở ra.

Aaron và Masaki đang chạy thẳng xuống bức tường thành dựng đứng. Phía sau họ, hơn một mười nghìn thú nhân lần lượt nhảy vọt lên không trung rồi lao thẳng xuống từ trên tường.

Không cần đến cầu thang hay bất cứ thứ gì tương tự.

Họ đã không còn đủ bình tĩnh để thong thả chạy xuống cầu thang rồi xông ra từ cổng thành.

Họ tận dụng những chỗ lồi nhỏ trên tường đá làm điểm đặt chân, và chỉ trong chưa đầy vài giây đã an toàn đáp xuống mặt đất.

Đó là sự cơ động mà chỉ có thú nhân mới có thể thực hiện được. Họ lao thẳng về phía kỵ binh của Vương quốc Answerer theo con đường ngắn nhất có thể.

Tốc độ của họ thực sự không khác gì một cơn gió.

Giống như một cơn gió đen đang lao tới nhanh như đạn bắn. Đến khi nhóm kỵ binh hoàn hồn lại thì mọi thứ đã quá muộn.

"Đ-địch tập kích!"

"N-nhanh quá! Chặn lại, không, rút lui theo kế hoạch!"

Việc để lộ phía sau không phòng bị về phía kẻ địch đang áp sát ngay trước mắt là điều vô cùng nguy hiểm đối với một binh sĩ.

Quyết định rút lui của vị chỉ huy đã được đưa ra quá muộn.

Dù hắn đã lập tức giật cương, quay đầu ngựa và bắt đầu bỏ chạy, Aaron đã bắt kịp hắn với tốc độ còn nhanh hơn thế.

"Kẻ nào trong các ngươi vừa rồi đã sỉ nhục điện hạ!"

Chưa kịp nhận ra rằng có một người đang rơi xuống từ trên không trung, một cú đá đã được tung ra trong chớp mắt.

Một âm thanh trầm đục vang lên, cái đầu của một kỵ sĩ bị xé rời khỏi thân thể cùng với cả mũ giáp.

Máu phun ra như suối, cái xác mất đi chủ nhân ngã khỏi lưng ngựa như một con rối bị cắt đứt dây.

Những kỵ sĩ bị tắm trong máu của đồng đội lập tức rơi vào kinh hoàng.

Họ thậm chí còn chưa từng có kinh nghiệm chứng kiến cái chết của đồng đội, huống chi là một cái chết thảm khốc đến mức đầu bị xé khỏi thân thể ngay ở khoảng cách gần như vậy.

"Thú nhân! Dùng ma pháp! Bắn ma pháp đi!"

"Đồ ngu! Ngươi sẽ bị bỏ lại phía sau đấy! Chạy mau!"

"Đừng quay đầu lại! Nhanh lên!"

Rất ít kỵ sĩ có thể bình tĩnh bỏ chạy hết tốc lực mà không nghĩ đến phản kích hay ngoái đầu nhìn lại.

Khi không có kinh nghiệm thực chiến, chỉ có huấn luyện và bản năng mới có thể thúc đẩy một binh sĩ tập trung vào hành động như vậy. Đôi khi bản năng con người sẽ lấn át tất cả những thứ khác, và việc kiểm soát điều đó phụ thuộc hoàn toàn vào năng lực của người chỉ huy.

Đáng tiếc thay, chỉ huy kỵ binh của Vương quốc Answerer lại không có năng lực kiểm soát bản năng của thuộc hạ.

"Đừng đánh! Rút lui! Rút lui!"

Vận rủi của hắn là ở chỗ, động tác của hắn đã khựng lại đôi chút chỉ để hô ra mệnh lệnh ấy.

Không, đó là cái giá mà hắn phải trả.

Suy cho cùng, nguyên nhân đã kéo đến toàn bộ tai họa này chính là sự bất cẩn khi đã coi thường chủng tộc thú nhân.

"Vậy ra ngươi là chỉ huy."

Một giọng đàn ông lạnh lẽo tựa như cơn bão tuyết giữa mùa đông vang lên bên tai hắn.

"A-ai đó?!"

Trước khi hắn kịp nhận ra, một người đàn ông đã nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa của hắn với sự linh hoạt như mèo, thứ mà con người không thể nào bắt chước được.

Là Masaki.

Cùng lúc với lời nói, một thanh đoản kiếm đã được dí sát vào động mạch cổ của người chỉ huy.

Ở khoảng cách này, hắn không thể né tránh, cũng không thể phản kích.

Masaki có thể xé toạc cổ họng hắn nhanh hơn bất kỳ hành động nào khác mà hắn kịp nghĩ tới.

Người chỉ huy thực sự đã bị dồn vào đường cùng.

"Khốn kiếp! Đồ súc sinh chết tiệt!"

"Đó chỉ là tiếng sủa của kẻ bại trận. Nếu là một chiến binh, thì hãy nghĩ ra những lời cho ra hồn hơn… ở thế giới bên kia ấy."

Masaki mất hứng và thản nhiên đâm vào đối phương bằng thanh đoản kiếm.

Ngay từ đầu, ông chưa từng có ý định để đối phương sống sót quay về.

"Gofuh!"

Động mạch cổ cùng với cổ họng bị xuyên thủng, người chỉ huy tắt thở mà không kịp phát ra lấy một tiếng kêu.

Điều đó đồng nghĩa với việc đơn vị kỵ binh đã hoàn toàn mất khả năng phản kích hay rút lui có tổ chức.

"Chúng giết chỉ huy rồi!"

"Đừng tới! Aaaaaaa! Đừng tới đây!"

"Đừng nói nữa, chạy đi! Địch đông hơn! Đối đầu trực diện thì chỉ có chết!"

Dù là ba nghìn kỵ sĩ đã qua huấn luyện, việc đối mặt với mười nghìn thú nhân đang bùng cháy trong cơn thịnh nộ vẫn là một nhiệm vụ quá sức.

Gần mười phần trăm, ba trăm kỵ sĩ đã chết ngay trong đợt tấn công đầu tiên. Sau đó, thêm ba trăm người nữa ngừng thở khi rơi vào cơn hoảng loạn chớp nhoáng.

Và rồi, thêm bốn trăm người nữa bỏ mạng trong cơn hỗn loạn phát sinh từ cái chết của chỉ huy.

Vài phút đầu tiên kể từ khi trận chiến bắt đầu chính là ranh giới quyết định liệu một tân binh có thể sống sót qua chiến trường đầu tiên của mình hay không.

Những kỵ sĩ này hoàn toàn không phải là tân binh, thế nhưng, họ lại quá thiếu kinh nghiệm trong việc đối đầu với thú nhân.

Có lẽ nếu họ từng trải qua trận chiến với Bóng Ma Lagunitas tại Vương quốc Nedras, nếu họ nghiêm túc hơn trong việc chuẩn bị đối sách chống lại thú nhân, chủng tộc đặc biệt giỏi tập kích bất ngờ và cận chiến…

Nhưng đến lúc này thì nghĩ ngợi cũng chẳng còn ích gì.

Cuối cùng, chỉ còn khoảng ba trăm kỵ sĩ, tức chưa tới mười phần trăm là có thể chạy thoát tới được điểm hẹn nơi phục binh đang chờ sẵn.

"Chỉ còn một chút nữa thôi! Chỉ còn một chút nữa thôi!"

Con đường rộng vốn được mở ra để phục vụ cho quân đội giờ đây bị khu rừng ở hai bên trái phải lấn chiếm, khiến lối đi trở nên hẹp lại.

Điều này không phải do ngẫu nhiên, cũng không phải vì thiếu bảo dưỡng.

Thực chất, đó là một không gian đã được chuẩn bị từ trước để phục kích. Khu rừng trông có vẻ rậm rạp cây cối, nhưng phía sau lại là một bãi đất trống, vừa đủ để binh lính ẩn nấp.

"Kỵ binh đang tới! Hả? Sao cảm giác ít thế này?"

"Ít là bao nhiêu? Nói rõ ra xem!"

"Chỉ ước chừng thôi… nhưng còn chưa tới năm trăm người."

"Không thể nào! Phải có ba nghìn mới đúng chứ!"

Người quan sát không khỏi bối rối trước tình huống ngoài dự liệu.

Nếu đồng minh bị lẫn vào hàng ngũ địch thì cuộc phục kích này rất dễ đánh nhầm vào quân mình.

Điều kiện tiên quyết của chiến thuật này là kỵ binh phải dụ được thú nhân tới đây.

Kỵ sĩ đang thúc ngựa chạy ở tuyến đầu chẳng màng tới sự hoang mang ấy và lớn tiếng hét lên.

"C-cứu chúng tôi với! Tất cả những người khác đều đã bị giết rồi!"

"Ngươi đang đùa đấy à?"

"Tôi không có đùa! Đám người đó là ác quỷ!"

Những kỵ sĩ co rúm người trên lưng ngựa mà chẳng buồn quan tâm đến dáng vẻ của mình. Họ liều mạng bỏ chạy, cố gắng thu mình lại nhỏ nhất có thể.

"Ê, đứng lại đó, lũ khốn nạn!"

"H-hả?"

Vô số bóng đen đang nhanh chóng áp sát các kỵ sĩ với tốc độ còn nhanh hơn cả ngựa.

Người quan sát lúc này mới nhận ra đó là một đám thú nhân đang ập tới như một con sóng dữ, và nỗi kinh hoàng lập tức bóp chặt tim hắn.

"T-tín hiệu! Mau lên!"

"V-vâng…!"

Họ phải nhanh chóng phát tín hiệu cho đội phục kích, thế nhưng, tay chân của người lính run rẩy đến mức hắn cần nhiều thời gian hơn bình thường rất nhiều.

Tốc độ rút ngắn khoảng cách của thú nhân còn nhanh hơn cả dự đoán của họ.

Họ chưa từng nghe nói rằng kẻ địch lại có thể nhanh đến mức này.

Nhưng điều đó vốn dĩ là hiển nhiên.

Bởi lẽ họ, tộc chó tai của Đế quốc Nordland và tộc mèo tai của Vương quốc Gartlake chỉ toàn chiến đấu với nhau trong những trận chiến siêu tốc trong quá khứ.

Họ không còn giống với thú nhân của thời cổ đại, những người từng giao chiến với loài người.

Họ cũng khác với Lagunitas của Vương quốc Nedras, người chưa từng chiến đấu với đồng loại thú nhân của mình.

Đó là một đội quân dị thường, một đội quân đã đạt tới một dạng tiến hóa độc nhất vô nhị.

Nền tảng chiến đấu của họ là những tổ đội nhỏ, phối hợp với nhau ở tốc độ cao, vừa xuyên phá căn cứ đối phương vừa chiếm lĩnh nó.

Tộc chó tai mạnh trên địa hình bằng phẳng, còn tộc mèo tai thì vượt trội trong rừng rậm.

"Các ngươi nghĩ rằng bọn ta sẽ ngồi yên khi đã biết trước là có phục kích sao!? Ngươi nghĩ thú nhân bọn ta là đồ ngu à!?"

Tộc mèo tai dưới quyền chỉ huy của Masaki đang lao vun vút trong rừng với tốc độ chẳng khác gì chạy giữa không gian trống trải.

Lẽ ra quân Vương quốc Answerer phải tung đòn tập kích từ hai bên trái phải, thế nhưng, khi đối phương đã chui sâu vào trong rừng như thế này, uy lực của ma pháp lập tức bị suy giảm còn một nửa.

Hơn nữa, tộc chó tai và tộc mèo tai đã tản ra trên một phạm vi quá rộng. Điều đó khiến quân Vương quốc Answerer không khỏi hoang mang, không biết nên nhắm vào đâu và cũng chẳng biết phải xử lý thế nào.

"Aa, khốn thật! Mặc kệ đi, cứ bắn hết cho ta! Nếu để chúng tiến lại gần hơn nữa thì sẽ nguy to!"

"Thương Đá!"

"Hỏa Cầu!"

Theo mệnh lệnh ấy, đội pháp sư đang chờ sẵn đồng loạt khai hỏa.

Cây cối bị xé toạc, những đóa hoa đỏ thẫm nở rộ trên mặt đất. Những thú nhân xui xẻo bị cuốn vào vụ nổ liền bị tiễn sang thế giới bên kia.

Thế nhưng, thiệt hại không lớn, bởi bọn họ đã phân tán từ trước.

Hơn nữa, thú nhân lúc này chẳng còn ở trong trạng thái nửa vời đến mức sẽ chùn bước chỉ vì tổn thất như thế.

"Chạy đi! Còn thở thì tiếp tục chạy! Vừa chạy vừa tàn sát lũ heo mọi dám sỉ nhục điện hạ!"

"OOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!"

Đối với quân Answerer đang phải đối mặt với cảnh tượng ấy, đây chẳng khác nào một cơn ác mộng.

Đơn vị kỵ binh vốn được dùng làm mồi nhử đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Cuộc phục kích bị nhìn thấu, còn hiệu quả của ma pháp thì cũng bị hạn chế trong hoàn cảnh này.

Không chỉ vậy, việc chiến đấu trong rừng còn phản tác dụng đối với họ. Ngay cả chuyện rút lui cũng trở nên khó khăn đối với binh sĩ mai phục trong địa hình như thế.

Thông thường, một đạo quân sẽ rơi vào hỗn loạn khi bị ma pháp đánh úp bất ngờ từ hai bên trái phải. Họ sẽ tạm thời rút lui để chỉnh đốn lại đội hình.

Một đòn tập kích bất ngờ đủ để gây ra tổn hại tâm lý lớn đến như vậy.

Miễn là vị chỉ huy không quá liều lĩnh thì đáng lẽ mọi chuyện đã khác.

Thế nhưng, trên thực tế, phía chịu tổn thương về mặt tinh thần lại chính là Vương quốc Answerer.

Ngay từ đầu, chẳng ai có thể tin rằng mười nghìn binh sĩ lại có thể hành động có tổ chức với tốc độ nhanh như vậy.

Trong học thuyết quân sự của Vương quốc Answerer, khái niệm về đội quân quấy nhiễu (skirmisher) thậm chí còn chưa tồn tại.

Những thú nhân ở phía sau lần lượt tràn vào rừng, tàn sát các pháp sư quý giá của Vương quốc Answerer, những kẻ đã không còn đường rút lui.

"Cứ thế này thì… chúng ta sẽ bị tiêu diệt sạch!"

"Chết tiệt! Làm sao chúng có thể nắm chính xác vị trí của chúng ta đến mức này chứ!?"

Ngay từ đầu, họ đã không hề định tiến hành một trận đánh chính quy.

Kế hoạch vốn là tung ra một đòn tập kích để gây tổn thất cho đối phương, rồi vừa rút về Kronstadt vừa làm suy giảm quân số của địch. Các tuyến đường rút lui cũng đã được chuẩn bị sẵn.

Thế nhưng, đội quân tinh nhuệ của tộc mèo tai đã xâm nhập vào rừng lại đang cắt đứt từng tuyến đường rút lui ấy.

Cứ như thể lực lượng thu nhân đã nắm rõ địa hình, vị trí và hành động của binh sĩ Answerer ngay từ đầu vậy.

"Bằng mọi giá phải đưa các pháp sư rời khỏi đây an toàn! Họ sẽ là lực lượng cần thiết cho cuộc công thành sau này!"

Để bảo vệ các pháp sư bằng mọi giá, một đơn vị được trang bị lựu đạn bắt đầu hành động nhằm mở đường thoát thân.

Vì sao mọi chuyện lại biến thành thế này?

Dù là khu vực giáp biên, nơi đây không nghi ngờ gì vẫn là lãnh thổ của Vương quốc Answerer.

Họ có lợi thế về địa hình, dân thường cũng bị cấm tuyệt đối bước chân vào khu vực quân sự này, hoàn toàn không có chuyện đối phương có thể nắm rõ địa hình nơi này.

Chẳng lẽ lũ thú nhân ấy có đôi mắt có thể nhìn từ trên cao như chim sao?

"Dù có nhận ra bây giờ thì cũng đã quá muộn rồi. Đúng vậy, địa hình nơi này, hành động và số lượng của đám các ngươi, tất cả đều đã hoàn toàn trong suốt trước mắt bọn ta!"

Aaron vừa nở một nụ cười chế giễu vừa nhìn quân đội Vương quốc Answerer đang liều mạng tháo chạy.

"À, xem ra bộ chỉ huy của bọn chúng cuối cùng cũng đã nhận ra."

"Đúng vậy. Nhưng quân mai phục của chúng gần như đã bị tiêu diệt sạch rồi."

Số lượng binh sĩ mai phục đang giảm nhanh chóng, bởi họ đã hoàn toàn mất đi khả năng kháng cự có tổ chức.

Khi binh sĩ mất đi sự phối hợp, ý chí phản kháng tan vỡ và toàn bộ tâm trí chỉ còn nghĩ đến việc bỏ chạy, thì đó chính là lúc họ dễ bị giết nhất.

Nếu muốn rút lui, họ buộc phải phối hợp với đồng đội, bảo vệ lẫn nhau và ngăn không cho kẻ địch bao vây.

Chiến đấu khi rút lui được xem là chiến thuật khó khăn nhất, bởi để làm được điều đó đòi hỏi nỗ lực gần như phi thường từ binh lính.

"Thôi thì cũng chẳng có gì lạ. Dù sao bọn chúng cũng đang bị nhắm tới trong lúc định phục kích chúng ta mà."

"…Dù vậy, thứ này đúng là tiện lợi thật."

Nguyên nhân khiến mọi hành động của quân Vương quốc Answerer bị nhìn thấu hoàn toàn chính là chiếc khinh khí cầu đang được ba người cưỡi với kính viễn vọng trong tay. Một trong số đó là đại pháp sư của quân đội Đế quốc Nordland, Egil Orsted.

Bản thân cấu tạo của khinh khí cầu không hề phức tạp.

Chiếc khinh khí cầu đầu tiên trên Trái Đất được ghi nhận là đã bay vào ngày hai mươi mốt tháng mười một năm một nghìn bảy trăm tám ba, khi anh em nhà Montgolfier bay trên bầu trời Paris trong suốt hai mươi lăm phút.

Cơ chế của nó cực kỳ đơn giản, việc tái tạo lại không quá khó khăn. Vấn đề lớn nhất chỉ là đảm bảo độ bền và khả năng chịu nhiệt của khinh khí cầu.

Thậm chí còn có giả thuyết cho rằng các hình vẽ Nazca được thực hiện bằng cách sử dụng khinh khí cầu để quan sát tiến độ vẽ từ trên không.

Bởi lẽ, các loại vải dệt được người Nazca sử dụng rộng rãi vào thời đó có mật độ cao đến mức, ngay cả trong thời đại này, chúng cũng có thể được dùng làm dù.

Trên thực tế, khinh khí cầu được tái tạo chỉ bằng công nghệ của thời đại đó vẫn có thể bay lên đến độ cao khoảng năm trăm mét.

Việc Baldr, với ký ức tiền kiếp là Oka Masaharu thử tái hiện phát minh này là điều hết sức dễ hiểu.

Vì vẫn tồn tại nguy cơ tử vong nếu rơi xuống, thí nghiệm này đã được tiến hành vô cùng cẩn trọng. Và để giữ bí mật về việc sử dụng, đây là lần đầu tiên nó được đưa vào chiến đấu thực tiễn.

Tuy nhiên, nếu chỉ bay lên một cách đơn thuần thì sẽ lập tức bị phát hiện, vì vậy, một pháp sư cũng được cho lên khinh khí cầu để thi triển ma pháp ngụy trang quang học. Nhờ đó, khinh khí cầu có thể tiến hành trinh sát một cách bí mật.

Điểm yếu của ma pháp trong thế giới này là sức mạnh của nó sẽ suy giảm rất nhiều khi khoảng cách tăng lên, và hơn nữa, nó còn rất dễ bị giải trừ.

Ngụy trang quang học có thể được sử dụng ở gần mục tiêu, hơn nữa, nếu ngay từ đầu không bị nhận ra thì ma pháp đó cũng sẽ không bị giải trừ.

Bằng cách đó, họ đã bình thản trinh sát quân địch từ độ cao khoảng ba trăm mét trên bầu trời.

Nghe nói vào thời kỳ mà ma pháp được phát triển, có rất nhiều pháp sư có thể tự mình bay lên trời. Nhưng do sự xuất hiện của Triệt Tiêu, số pháp sư chết vì rơi từ trên cao liên tục xuất hiện khiến việc bay lượn trên không dần trở nên lỗi thời.

Ngoài ra, những khẩu súng mà giáo hội cung cấp cho Vương quốc Answerer cũng không thể bắn tới độ cao ba trăm mét trên không trung.

"Báo cho mọi người. Chúng ta sẽ bắt đầu tiến sâu vào lãnh thổ địch ngay bây giờ."

"Rõ."

Boris khi nghe báo cáo từ sứ giả đã kinh hoàng đến mức suýt ngã khỏi lưng ngựa.

Đơn vị kỵ binh làm mồi nhử đã bị tiêu diệt, hơn nữa, ngay cả đội pháp sư được bố trí để phục kích cũng đang phải hứng chịu tổn thất nghiêm trọng.

Đây là một tình huống hoàn toàn ngoài dự liệu đối với Boris, người vốn đang chuẩn bị kết liễu kẻ địch đã rơi vào hỗn loạn.

Không, vấn đề không phải là chuyện đó.

Thực ra thì đó đúng là một vấn đề rất lớn, nhưng đối với Boris, nguy cơ lớn nhất lại là việc bị Isaac chế giễu vì sai lầm mà ông đã gây ra.

Chính vì vậy, ông không thể thừa nhận thất bại của mình, và ông cũng không thể lựa chọn làm lại từ đầu.

Con người khi không còn tỉnh táo sẽ dần dần khó mà chấp nhận nổi thất bại, ngay cả những thất bại nhỏ và cuối cùng chỉ còn biết lao thẳng về con đường hủy diệt.

"Toàn quân theo ta! Chúng ta sẽ đẩy lùi lũ súc sinh ngạo mạn đó!"

Boris vốn hoàn toàn không phải là một kẻ ngu ngốc.

Thế nhưng, với một kẻ có nội tâm non nớt, thì càng xuất sắc bao nhiêu, họ lại càng dễ khinh thường kẻ địch và tự thu hẹp tầm nhìn của mình bấy nhiêu.

Đồng thời, họ tin rằng bản thân đáng lẽ phải đứng ở vị trí cao. Họ thậm chí còn không nghĩ đến khả năng rằng những kẻ mà mình xem là ngu dốt đó có thể vượt trội hơn mình ở một phương diện nào đó.

Kết quả là Boris đã đưa ra một quyết định ngu xuẩn đến mức khó tin.

Chiến thuật ban đầu của ông đã thất bại, đồng minh thì đang rút lui trong hỗn loạn. Tiến quân tấn công trong tình huống này rõ ràng là một nước đi tồi tệ.

Bởi lẽ, phần lớn binh sĩ sẽ mất tinh thần khi chứng kiến đồng đội mình vừa bị thương vừa tháo chạy.

Chỉ có một vị chỉ huy đã giành được mức độ tín nhiệm rất cao từ binh lính mới có thể lợi dụng tình huống như vậy để nâng cao sĩ khí của quân đội.

Đáng tiếc thay, Boris không phải là một vị chỉ huy có thể nhận được sự tín nhiệm của binh sĩ đến mức đó.

"Nếu chúng ta thua trước lũ thú nhân như thế này thì đó sẽ là nỗi ô nhục đối với danh dự của Vương quốc Answerer! Đừng dừng lại cho đến khi các ngươi xé nát lũ khốn đó!"

Tổng số binh lực của Vương quốc Answerer được đặt dưới quyền chỉ huy của Boris để đối đầu với Nordland lên tới tám mươi nghìn người.

So với lực lượng đối phương chỉ gồm năm mươi nghìn cùng vài nghìn quân lẻ tẻ, quân đội của ông tuy vượt trội về số lượng nhưng lại thua kém về chất lượng.

Đối với Boris, lựa chọn tốt nhất lẽ ra phải là tập trung phòng thủ. Với tám mươi nghìn binh sĩ được trang bị di vật, việc bảo vệ pháo đài Kronstadt chỉ vửa đủ để họi là khả thi.

Lý do vì sao lại chỉ là vừa đủ, chứ không phải chuyện dễ như trở bàn tay lập tức được sáng tỏ.

*ẦM!*

"G-gì vậy!? Chuyện gì vừa xảy ra vậy!?"

"Thưa ngài! Có khói trắng bốc lên từ pháo đài!"

"Đ-đừng nói với ta đây chỉ là nghi binh thôi nhé?"

Mồ hôi lạnh lập tức túa ra sau lưng Boris.

"Không ổn rồi! Quay về ngay! Tuyệt đối không được để pháo đài thất thủ!"

Một tiếng nổ long trời bất ngờ vang dội từ phía pháo đài Kronstadt. Dĩ nhiên, khinh khí cầu mà Egil đang cưỡi đã làm chuyện đó.

Ngay khi khinh khí cầu bay tới phía trên pháo đài, ông đã ném toàn bộ số lựu đạn mà ông mang theo xuống.

Hiển nhiên là không hề có một đơn vị riêng biệt nào được điều động để đánh chiếm Kronstadt.

"Được rồi, có lẽ chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ được nghỉ ngơi thôi. Nên rút lui trước khi mana của ta vẫn còn chưa cạn!"

"Ôi chao, nhìn bọn chúng hoảng loạn quay đầu chạy kìa."

"Họ còn bỏ mặc cả đồng minh đang bị truy kích nữa. Dù là kẻ địch thì trông họ cũng thật thảm hại."

"Đúng vậy. Tôi cũng chẳng muốn chiến đấu dưới trướng một tên chỉ huy như thế."

Trái tim của Boris bị cuốn chặt bởi tham vọng của chính bản thân ông hơn là sinh mạng của thuộc hạ.

Chính vì vậy, ông mới dễ dàng bị dồn vào tình cảnh ngặt nghèo như thế này.

Ngay cả Aaron và Masaki ban đầu cũng không hề có ý định mở rộng chiến trường đến mức này.

Có lẽ, chắc chắn là, hoặc cũng có thể…

Không đời nào họ lại nổi điên đến mức chỉ biết chém giết kẻ địch một cách mù quáng.

Ban đầu, kế hoạch hẳn là khiến đối phương phải nếm trải một trải nghiệm đau đớn thật sự để làm suy sụp tinh thần của chúng, chẳng phải vậy sao?

"Ể?"

"Sao thế?"

Người đồng đội của Egil, đang quan sát qua kính viễn vọng, bỗng phát ra giọng nói gần như hoảng loạn.

Egil có một dự cảm chẳng lành và hạ thấp giọng hỏi lại.

"Không ổn rồi. Ngay cả ngài Ernst, người lẽ ra phải giữ chân những kẻ khác giờ cũng đang đằng đằng sát khí."

"Đừng nói là…?"

"Hình như anh ta đang mở cổng pháo đài để tiến hành tổng công kích."

"Nếu đến cả người đó cũng mất kiểm soát thì sẽ chẳng còn ai có thể ngăn nổi quân đội nữa!"

Trong quân đội Nordland, Ernst vốn nổi tiếng là một binh sĩ trầm tĩnh, lạnh lùng và điềm đạm với tính cách ít nói.

Có tin đồn rằng anh ta từng bị vị hôn thê ruồng bỏ, nhưng chính chuyện đó lại trở thành chất xúc tác khiến anh ta lột bỏ lớp vỏ ngoài và trở thành một cấp trên đáng tin cậy.

Mọi người đều nghĩ rằng giữa đám thú nhân vốn bộc trực và dễ nóng nảy, cuối cùng cũng đã xuất hiện một người đủ tư cách kế thừa vị trí của đại tướng Euftace, nhưng…

Egil không biết một điều.

Ernst tuyệt đối không phải vì bị cảm xúc như Aaron thúc đẩy mà quyết định xuất quân.

Khi một lượng lớn binh lực di chuyển, đôi khi người ta có thể nhìn thấy thứ được gọi là khí thế của quân đội đi kèm theo sự chuyển động đó.

Nghe nói rằng vào thời cổ đại, những võ tướng như Uesugi Kenshin, Cao Trường Cung, người nổi tiếng với tên Lan Lăng Vương của triều đại Bắc Tề và một số chiến binh khác có thể nhìn thấy luồng khí thế ấy trong không trung.

Rất có thể, thứ mà Ernst nhìn thấy lúc này cũng chính là thứ đó.

Một thứ gì đó dày đặc đang bao phủ bầu trời phía trên quân đội  Vương quốc Answerer. Thứ đó méo mó một cách xấu xí, như thể đang quằn quại trong đau đớn.

Một chiến binh ưu tú sẽ ưu tiên bản năng của mình.

Ernst cũng tin chắc rằng nếu họ có thể tiến vào dưới bầu trời ấy, họ sẽ giành được chiến thắng.

Ernst được giao trọng trách phòng thủ và chỉ huy pháo đài, nhưng việc tự ý hành động không thông qua bàn bạc cũng là một dạng vinh quang của chiến trường.

Nếu anh tin rằng mình có thể thắng, thì anh sẽ chiến đấu. Anh  đã quyết định sẽ lấy chính sinh mạng của mình để chịu trách nhiệm cho quyết định ấy. Ernst hít một hơi thật sâu, căng đầy lồng ngực rồi hét lớn.

"Toàn quân, xuất phát!"

Bốn mươi nghìn binh sĩ đang chờ lệnh lập tức đồng loạt chuyển động.

Bọn họ cũng đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.

Không có binh sĩ nào lại muốn ngồi yên khi đồng đội của mình đang liều mạng chiến đấu với kẻ địch.

Hơn nữa, chiến ý của vị chỉ huy là thứ có thể lây lan.

Cảm giác tất thắng của Ernst đã được truyền đi đến toàn thể binh sĩ.

"Tiến lên!"

"UOOOOOOOOOOOOOOOO!"

Liên quân gào thét vang trời và rời khỏi pháo đài Angelholm, khiến mặt đất cũng phải rung chuyển.

"Này này, cái tên đó… nó thật sự làm đến mức này với cái vẻ mặt điềm nhiên như thế à?"

Aaron nở nụ cười gan lì, bởi ông đã cảm nhận được Ernst đang dốc toàn lực xuất quân sau khi ngửi thấy đây chính là thời khắc then chốt của trận chiến.

Với tư cách là chỉ huy ngoài mặt trận, ông cũng đang cảm nhận bằng chính làn da mình rằng đây là lúc phải mở rộng chiến tuyến.

Khi đối phương đang phạm sai lầm, chỉ có kẻ ngu mới thỏa mãn với lợi ích nhỏ nhoi trước mắt.

Nếu đã cướp đoạt, thì phải cướp cho đến cùng, không chút nương tay. Tuyệt đối không được để lại cho đối phương bất kỳ hy vọng nào rằng sẽ còn có lần sau.

Aaron cũng đang cảm nhận được điều đó.

Rằng nếu là lúc này, họ có thể giành chiến thắng.

Không rõ là cố ý hay chỉ là trùng hợp, nhưng cuộc tập kích bất ngờ bằng khinh khí cầu đã được thực hiện vào một thời điểm vô cùng tuyệt diệu.

Họ ra tay đúng ngay lúc một đạo quân gần bảy mươi nghìn đang bắt đầu di chuyển để tấn công.

Cho dù là đại quân, không, chính vì là đại quân nên cú sốc tâm lý do nỗi lo đường rút lui bị cắt đứt lại càng lớn hơn.

Đơn vị phục kích đang tan vỡ, còn chủ lực thì đã dồn toàn bộ tâm trí vào pháo đài Kronstadt, nơi duy nhất họ có thể quay về.

Vào thời khắc này, số lượng của quân địch đã không còn quan trọng nữa. Không còn gì để sợ hãi từ phía đối phương nữa.

"Quân địch đang bỏ chạy và phơi cái mông trần về phía chúng ta! Dạy cho bọn chúng biết rằng sự trừng phạt vẫn chưa kết thúc đi!"

Một đạo quân bảy mươi nghìn người đổi hướng rút lui về pháo đài không phải là chuyện dễ dàng gì.

Con đường quân dụng kéo dài từ pháo đài nhiều nhất cũng chỉ cho phép tám người đi song song.

Điều đó có nghĩa là, dù giữa các binh sĩ chỉ chừa ra khoảng cách bảy mươi centimet, thì đội hình ấy vẫn sẽ kéo dài thành một hàng hơn sáu kilomet.

Với quân đội thông thường, việc truy kích một kẻ địch đang rút lui như vậy cũng sẽ khiến đội hình của chính họ bị kéo dài và thu hẹp mặt trận, chỉ những binh sĩ ở tuyến đầu mới có thể giao chiến. Nhưng đối với Aaron và thuộc hạ của ông, việc chiến đấu trong rừng rậm dày đặc không phải là điều gì khó khăn.

Lẽ ra Boris nên giữ nguyên vị trí.

Ít nhất thì ông cũng không nên điều động lực lượng trực thuộc dưới quyền mình. Ông chỉ cần phái một đội quân tách riêng ra rồi quay về pháo đài là đủ.

Địa hình nơi quân chủ lực đang đóng quân là một vùng đồng bằng trống trải, có những công sự đơn giản dành cho dã chiến. Dù không kiên cố bằng pháo đài, nhưng nó vẫn rất thích hợp để giao chiến với thú nhân.

Boris hiểu điều đó, thế nhưng, sự thiếu kinh nghiệm trong việc chiến đấu với thú nhân đã khiến ông đưa ra quyết định dựa trên tiêu chuẩn của con người. Boris đang hoảng loạn, và đồng thời ông cũng đã quá tự cao tự đại.

(Mai cập nhật tiếp)

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!