Vol 2

Chương 1: Học viện kị sĩ, phần 5-6

2025-09-19

1

Phần 5

Repulse là hội trưởng quản lí một hội lính đánh thuê ở thủ đô Cameron.

Dù mới qua tuổi trung niên, tóc của ông ta vẫn duy trì được màu đen trẻ trung. Cơ thể cường tráng được rèn luyện thường xuyên của ông cho thấy ông vẫn còn có thể chiến đấu, mặc dù không còn mạnh mẽ như thời kỳ đỉnh cao.

Hiện tại Repulse đang giữ chức vụ hội trưởng, nhưng đã có lúc những người trong nghề sẽ đua nhau trở thành người đầu tiên cúi chào ông khi cái tên Song Kiếm Repulse được nhắc đến.

Repluse nhắm mắt hồi tưởng về thời trai trẻ của mình.

Đã mười năm rồi kể từ lần cuối ông ta phục vụ ở tiền tuyến. Nhờ vào danh tiếng từ khoảng thời gian đó, Repulse ngồi ở vị trí mà chính bản thân ông trong quá khứ không nghĩ rằng mình sẽ đảm nhận.

Nhưng ông vẫn không thể nào quên được cái ngày định mệnh ấy, cái ngày mà ông nhận ra được giới hạn của mình.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, một vệt sáng lóe lên trong chớp mắt kèm theo một tiếng sâm vang trời.

Ký ức kinh hoàng ấy được đánh thức trong luồng sáng chói lọi ấy. Không ai khác nhìn thấy, nhưng nó khiến cho Repulse rùng mình,

“Cái đêm đó… cũng mưa lớn như thế này.”

Tới tận bây giờ, ông vẫn nhìn thấy cái đêm mưa đầy sấm chớp đó trong mơ, cùng  với một con quái vật trong hình hài của một mĩ nhân tóc bạc.

Phần 6

Tình huống hiện giờ rất xấu.

Repulse bước qua một hành lang nồng nặc mùi máu và đầy thương binh. Ông hướng ánh mắt đôi mắt đầy chán nản về phía bức tường thành dày đặc quân đội Vương quốc Hauleria.

Trong trận giao tranh vài ngày trước, quân đội Vương quốc Mauricia vừa bại trận trước danh tướng Soyuz, cần phải có thời gian để hồi phục lại.

Ngược lại, quân đội Hauleria tập trung xung quanh quân đội của Hầu tước Selvi, quyết tâm chiếm được lãnh thổ Cornelius trước khi quân đội Mauricia có thể phục hồi sau thiệt hại và giành được đại cao nguyên Marlborough rộng lớn bằng mọi giá.

Ignis Cornelius bắt buộc phải chịu đựng từng làn sóng tấn công dữ dội từ quân địch trong khi chờ đợi viện quân từ thủ đô. Anh đã chặn đứng quân địch từ pháo đài Cornelis, nơi nổi tiếng với hệ thống phòng thủ vững chắc, và đã thành công trong việc cầm chân lực lượng chính của quân địch bằng nỗ lực không ngừng nghỉ của mình.

Nhưng với một lực lượng mỏng như thế này, quân Mauricia chắc chắn đã kiệt sức khi phải liên tục chiến đấu trong thời gian dài. Chưa tới nửa tháng nữa thôi nơi này sẽ thất thủ, đó là những gì Repulse nghĩ.

(...Có lẽ cũng sắp rồi.)

Sĩ khí của quan đội Mauricia rất cao vì đây là cuộc chiến bảo vệ tổ quốc, chỉ huy của họ, Ignis, cũng là một tướng quân đáng tin cậy.

Kể cả thế, tỉ lệ tổn thất của lính đánh thuê cũng không thấp hơn quân đội là bao. Vì được huấn luyện trong điều kiện kém nên họ không được trang bị đầy đủ vũ khí như các kị sĩ, thậm chí có những người không thể sử dụng phép cường hóa cơ thể.

Và vì là lính đánh thuê, dù là trong thời kì nào, họ cũng phải là lực lượng đảm nhiệm những vai trò nguy hiểm với tỉ lệ sống sót thấp.

Nên không có gì ngạc nhiên, trong một cuộc chiến thua cuộc, lính đánh thuê là những kẻ sẽ bỏ chạy đầu tiên.

Ignis cũng đã hào phóng cung cấp đầy đủ lương thực và hỗ trợ y tế nên sĩ khí của họ vẫn ko phải là vấn đề, nhưng nếu tình hình cứ tiếp tục như thế, sớm thôi sẽ xuất hiện những kẻ dào ngũ trong nhóm lính đánh thuê.

Khi Repulse đang bận suy ngẫm, một bóng đen từ trong tối xuất hiện và bắt chuyện với ông ta.

“Song Kiếm Repulse?”

”Ta chưa gặp ngươi bao giờ, ngươi có chuyện gì muốn nói à?”

Repulse đã để ý thấy mình bị bám theo được khoảng một lúc.

Thật không may, niềm tin không tồn tại trong giới lính đánh thuê, lúc nào bọn họ cũng bảo trì cảnh giác. Không ai biết rằng sẽ có khi nào sẽ có một lính đánh thuê khác đâm sau lưng họ trong lúc ngủ và lấy hết tư trang.

“Tôi tin rằng ngài cũng đã được mục đích của tôi…”

“Lính đánh thuê cũng có quy tắc của riêng mình, ta từ chối làm một kẻ phản bội.”

Số lính đánh thuê vẫn làm theo quy tắc càng ngày càng ít đi theo thời gian, nhưng nó vẫn không thay đổi được một sự thật rằng một lính đánh thuê phản bội là một kẻ không đáng tin tưởng.

Repulse có ý định tiếp tục sự nghiệp đánh thuê của mình trong tương lai, ông không có ý định làm điều ngu ngốc như thế.

Ngoài chuyện đó ra, trái tim của ông cũng mong muốn sẽ vượt qua cuộc chiến lần này mà không làm điều gì đó tổn thương đến cái tên Ignis mềm lòng đó, đó hoàn toàn là cảm xúc thật sự của Repulse.

“Thật đáng ngưỡng mộ làm sao… nhưng mà, nếu chuyện đó chỉ liên quan đến xung đột giữa các lính đánh thuê thì sao? Tôi nghĩ rằng mấy chuyện như thế là chuyện cơm bữa trong hàng ngũ lính đánh thuê mà nhỉ?”

 “Oi, rốt cuộc ngươi muốn cái gì hả?”

Người đàn ông trong bộ trang phục đen tuyền, giúp cho hắn dễ dàng hòa lẫn trong những góc tối nở nụ cười mỉm một cách đắc ý.

Một nụ cười thật kinh tởm, Repulse cảm giác như mình hoàn toàn trần truồng trước mặt người đàn ông này vậy.

“Ngân Quang Maggot, lãnh chúa của tôi sẽ trả một trăm đồng vàng cho đầu của con khốn đó. Nếu ngài đồng ý ngay bây giờ, tôi sẽ giao cho ngài trước hai mươi đồng vàng.”

”Một trăm đồng vàng…!?”

Một số tiền lớn đến mức nực cười.

Nếu là đầu của Ignis thì không phải là không có khả năng, nhưng từng đó tiền chỉ để nhắm vào một lính đánh thuê, Relpuse với bao nhiêu năm kinh nghiệm trong giới cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó.

Nhưng nghĩ kĩ lại, Relpuse cũng đánh giá rất cao khả năng chiến đấu của Maggot.

Ít nhất nếu đối đầu trực diện, ông không nghĩ rằng mình có khả năng thắng người phụ nữ đó.

“Nghe hấp dẫn đấy, nhưng ta từ chối. Có nhiều tiền hơn thì ta cũng không bán mạng của mình đâu.”

Sống sót là điều tối quan trọng với một lính đánh thuê.

Mạo hiểm ở một mức độ nhất định thì được, nhưng đặt cược cả mạng mình vào như thế thì bao nhiêu cũng không đáng.

Người đàn ông mở to mắt, ngạc nhiên trước câu trả lời của Relpuse, nhưng ngay lập tức lại nhếch môi cười, tựa như trong lòng hắn đã dành cho Relpuse một sự đánh giá cao hơn hẳn.

“Ngài Relpuse đây thật sự rất thông thái, thật đáng ngưỡng mộ làm sao. Suy cho cùng, những kẻ khác đều đồng ý mà không có lấy một chút do dự nào.”

Điều mà gã đàn ông trước mặt vừa mới nói khiến cho Relpuse không thể không chú ý đến.

Rốt cuộc thì có bao nhiêu lính đánh thuê bị gã này dụ dỗ bằng những lời đường mật đó rồi?

“Ai cơ? Có bao nhiêu người đã đồng ý tham gia vào vụ này rồi?”

”Về chuyện đó, tôi chỉ có thể tiết lộ chính xác cho ngài nếu ngài đồng ý tham gia với chúng tôi thôi, nhưng cũng khá khá rồi đấy.”

Relpuse bắt đầu lượng lự.

Nói gì thì nói, một trăm đồng vàng vẫn là một con số quá mức cám dỗ.

Nếu cái tên trước mặt đây có thể lôi kéo năm lính đánh thuê hạng nhất vào đội ngũ của hắn, Relpuse cũng không nghĩ rằng Ngân Quang Maggot có thể thắng được.

Nếu tính thêm bản thân ông, mọi chuyện sẽ càng chắc chắn hơn.

“Ngài quyết định thế nào rồi? Tất nhiên tôi sẽ không đề nghị chia chác số tiền thưởng đó cho những kẻ khác, mỗi người sẽ về nhà với một trăm đồng vàng nguyên vẹn.”

Relpuse cảm thấy thật sự rất phiền khi gã đàn ông trước mắt cứ liên tục rót mật vào tai như thế, nhưng sâu trong thâm tâm ông đã đồng ý với lời đề nghị đó.

Maggot nổi tiếng là một người cực kì ghét đàn ông và luôn cư xử lạnh nhạt với người khác giới. Nếu lợi dụng việc đó, ông ta có thể khiêu chiến với Maggot, lấy đầu cô ta và cuốn gói khỏi nơi này.

Tất nhiên, làm như thế thì cũng đồng nghĩa với việc đào ngũ, danh tiếng của Relpuse cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ, nhưng suy cho củng ảnh hưởng đó vẫn nằm trong tầm chấp nhận được.

Thậm chí với việc đánh bại Maggot, uy tín của ông ta trong giới càng được nâng cao hơn.

Cân đo đong đếm một hồi, một trăm đồng vàng vẫn hấp dẫn hơn hết.

“Vậy, kế hoạch là gì?”

Cuối cùng Relpuse vẫn chấp nhận lời đề nghị ma quỷ đó.

Ít nhất, cho tới thời điểm hiện tại, ông ta vẫn không nghi ngờ sự đúng đắn trong quyết định vừa nãy của mình.

“Thiết Thủ Roband, kể cả ngươi…”

”He he… thấy ngươi ở đây thì cũng an tâm phần nào, Song Kiếm.”

Relpse không khỏi rùng mình khi nhận ra cơ số lính đánh thuê có tiếng trong đội hình tham gia vào cuộc tập kích này.

Tất cả bọn chúng đều là những kẻ cực kì khó xơi đã kinh qua vô số chiến trường, không ít kẻ còn sở hữu biệt danh.

Với đội hình khủng như thế này, Maggot chắc chắn không thể nào thoát được.

“Không chỉ có chúng ta thôi đâu, có vẻ như chúng còn kêu gọi cả lực lượng sát thủ ở thế giới ngầm tham gia vào chuyện này nữa.”

“Trời ạ, vì một lính đánh thuê mà đầu tư đến từng này, chúng thật sự quyết tâm đến cùng rồi.”

Nhìn vào sự kì công trong kế hoạch lần này, đến cả Relpuse cũng không khỏi cảm thấy ghen tị.

Nếu mục tiêu lần này là bản thân ông, chúng chắc chắn sẽ không đầu tư một cách khoa trương đến vậy.

“Chà chà, đến cả Ngân Quang Maggot cũng sẽ chết trong hạnh phúc khi nhìn thấy sự chuẩn bị kĩ càng như thế này.”

Người vừa nói là Wize Mắt Diều Hâu, một kẻ được biết đến như là một tay sát gái có tiếng trong cộng đồng lính đánh thuê, hắn ta chính là kẻ sẽ dẫn Maggot đến cái vị trí phục kích.

Lẽ dĩ nhiên, Maggot ghét việc tụ tập một chỗ và thường ở một mình.

Ngoài ra, khi màn đêm buông xuống, cô ta sẽ có thói quen ra khỏi lâu đài và đi dạo vài vòng, đó là việc mà ai cũng biết.

“Yo, Ngân Quang, có muốn vui vẻ chút không, bạn bè đồng nghiệp với nhau nên dành chút thời gian với nhau chứ.”

Thật sự là phí phạm khi phải lấy mạng một mĩ nhân như thế này, nhưng vì một trăm đồng vàng, cô ta chỉ có thể trách sự xui xẻo của bản thân mình.

Wize ăn nói một cách thô lỗ để khích Maggot, rồi sau đó hắn ta đưa tay lên vai cô.

“Trả lời ngay trước khi tao cho mày chầu trời. Ai gửi mày đến?”

Maggot ngay lập tức bung sát khí ra, cô đã sẵn sàng để chiến đấu bất kì lúc nào. Wize do dự trong chốc lát, không biết có nên tiếp tục diễn kịch hay không.

Nhưng rồi hắn ta dừng lại, Maggot đã thủ thế, tiếp tục nữa cũng không có tác dụng gì.

“Mày mới là người phải chết! Tướng quân Soyuz muốn cái đầu của mày bằng bất cứ giá nào!”

Những lời nói vừa rồi cũng chính là tín hiệu, ngay lập tức sát thủ từ mọi phía lao về về phía của Maggot.

Tính cả Relpuse thì ở đây có năm lính đánh thuê hạng nhất, cộng thêm vài tên sát thủ mặc áo đen đã vào vị trí lúc nào không ai hay. Tất cả cùng lao ra khỏi nơi ẩn náu với vũ khí trên tay.

Không chỉ từ sau lưng, trước mặt, bên trái, hay bên phải, thậm chí từ trên không cũng có phục kích. Mọi người đều tin rằng vận may của Maggot đã hết. Nhưng mái tóc bạc đẹp tuyệt trần của cô ấy lại tung bay và khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Maggot chỉ mỉm cười thích thú.

“Hể, lũ các người thật sự không biết cách mời phụ nữ hẹn hò nhỉ? Ít nhất cũng phải biết nhảy vài điệu chứ.”

Relpuse không bao giờ quên cái cảnh tượng đó trong suốt phần đời còn lại của mình. Không, đúng hơn là ông ta không thể nào xóa bỏ nó khỏi trí nhớ của mình.

Một tia sáng lóe lên, giống như cái tên Ngân Quang của cô vậy.

Khi hoàn hồn lại, ông ta mới nhận ra cổ họng của Robert đã bị đâm thủng bởi thương, thân thể của hắn đâm sầm xuống đất như một con búp bê bị hỏng.

Những tên sát thủ vốn phải chịu trách nhiệm tấn công từ trên không giờ đây lại nằm la liệt trên mặt đất, không còn chút sức sống nào, chết không kịp nhắm mắt.

Relpuse không hiểu nổi từ khi nào, và bằng cách nào mà Maggot đã làm như thế. Relpuse, may mắn sống sót, sau đó chỉ có thể cứng đờ như tảng đá, bất động trong kinh hãi.

“Ngươi định để phụ nữ nhảy một mình à? Ta không thể nhảy điệu tango một mình được đâu.”

Giọng nói đầy trêu chọc của tử thần vang lên từ phía sau Repulse, giúp ông lấy lại tinh thần. Nỗi kinh hoàng tràn ngập bao phủ lấy cả tâm trí lẫn cơ thể ông.

Tốc độ này rõ ràng vượt xa với những gì ông ta chứng kiến trên chiến trường.

Đánh giá sai sức mạnh của đối phương là một sai lầm mà một lính đánh thuê không bao giờ được phép mắc phải.

Repulse nhận ra mình vừa phạm phải điều tối kị đó.

“Cô…cô đã không đánh hết sức suốt thời gian qua?”

”Hửm? Thì đơn giản chỉ là ko cần thiết để làm điều đó thôi mà, chúng ta tiếp tục nhảy nào?”

Ngay lập tức, Relpuse theo bản năng lùi lại, hoàn toàn là do bản năng sinh tồn.

Thứ mà đã được Relpuse rèn luyện qua thời gian dài chiến đấu đang cố gắn cứu ông ta.

Tử thần đang chực chờ để tước đi mạng sống của ông. Repulse nhìn thấy điều đó rất rõ ràng.

“Chết đi, Ngân Quang.”

Maggot lại giết thêm một lính đánh thuê nữa, lần này là Chân Thỏ Exeder. Một nhóm sát thủ mặc áo đen nhân cơ hội đó đồng thời lao về phía Maggot.

Hoàn toàn không có một chút do dự, kể cả khi bọn họ có chém nhầm vào nhau đi chăng nữa. Một đòn tấn công cảm tử với tinh thần bằng mọi giá phải kéo theo Maggot chết cùng. Nhưng hi vọng về cái chết của Maggot mà Relpuse mơ tới đã không xảy ra.

“Hôm sau lại tới. Ta không thích mấy buổi dạ hội thiếu sự trang nhã như thế này.”

Thế quái nào? Thậm chí còn không có một vết xước?

Wize cùng với Bạch Lang Tony quyết định chuồn trước khi mọi thứ quá muộn, nhưng Maggot không nhân từ đến mức cho bọn họ rời khỏi đây.

Chạy như thế thì lại để hở lưng, cả hai chết mà họ thậm chí còn không cảm giác được thứ gì, trái tim bị đâm thủng của họ còn không kịp phun máu ra.

Nỗi sợ hãi nguyên thủy mà nhân loài cảm thấy được khi gặp phải thứ gì đó vượt quá sự hiểu biết của con người đang thống trị tâm trí Repulse.

Relpuse đã không còn ý chí chiến đấu nữa, ông ta đã vứt bỏ tất cả danh dự hay nỗi hổ thẹn.

Repulse bắt đầu quỳ xuống cầu xin tha mạng tựa như một chú chim non đáng thương.

“L-làm ơn tha cho tôi! Nếu là tiền, tôi sẽ cho cô hết! Cô muốn gì tôi cũng sẽ làm, nên làm ơn tha cho tôi!”

”Song Kiếm à…Ta đã nghĩ rằng người còn có một chút lòng tự trọng…”

Maggot hạ giáo xuống.

So với việc mất mạng thì bị sỉ nhục hay mất hết tiền vẫn tốt hơn hẳn.

Relpuse đã không còn một chút ý nghĩ nào về việc chiến đấu với Ngân Quang, dù có ai nói gì đi chăng nữa.

“Nghĩ lại thì, cái tên vừa nãy có nói là tướng Soyuz muốn đầu của ta. Nếu làm được thì sau đó làm gì nữa?”

”B-bọn tôi sẽ tới doanh trại của quân Haurelia sau khi có đầu của cô. Có vẻ như lính canh đã được thông báo về việc chúng tôi sẽ tới.”

”Hể… doanh trại của chúng à?”

Maggot nhoen miệng cười một cách tinh nghịch, như một cô bé ngây thơ vừa tìm được một món đồ chơi thú vị.

Một cô bé ngây thơ tàn nhẫn hơn bất cứ thứ gì khác trên đời. Repulse cảm thấy lạnh cả sống lưng.

”Vậy, như chúng mong muốn, đem đầu của ta tới đó.”

Ngay sau đó, Maggot cắt phăng đi mái tóc dài tới hông, giờ nó chỉ vừa chạm vai của cô.

Mặc dù vô cùng kinh hãi đến mức cảm thấy như bi của mình đã teo lại, nhưng vì lý do nào đó, Repulse vẫn không thể không kiềm lòng được trước vẻ đẹp thần thánh đó.

97f615c1-7499-4ef6-ab87-4d774a02fec1.jpg

“Nếu chúng ta để số tóc này lên một cái đầu nào đó, chúng sẽ không nghi ngờ mà cho chúng ta qua.”

Khi Maggot và Relpuse rời khỏi lâu đài Cornelius, sấm chớp bắt đầu rền vang xa về phía Đông.

Không khí ẩm ướt khiến cả hai người có linh cảm rằng một cơn bão sắp ập đến. Bản thân Repulse không khỏi cảm thấy đó như một điềm báo về tương lai cho mình, hoặc có lẽ cho cả quân đội Haurelia.