Cũng vào khoảng thời gian đó…
“Tới đúng lúc lắm, Zirco, đi với chị một tí.”
Zirco, người vừa mới bị hành đến mức suýt chết vào ngày hôm kia được Maggot gọi đến. Cô ấy lắc đầu kịch liệt với gương mặt tái mét.
“Không, không, không, em xin từ chối. Thật ra em tới đây để nói lời tạm biệt với chị.”
Zirco đã hoàn thành nhiệm vụ mà Baldr đã giao.
Thù lao mà cô được hứa cũng đã trả đủ, nên cô nghĩ rằng đã tới lúc tìm kiếm một nơi làm việc khác, ít nhất là khi vẫn còn giữ được mạng sống.
Cũng không lạ gì khi mà Zirco quyết định làm như thế, hay nói đúng hơn, điều đó là điều hiển nhiên.
Thành thật mà nói, sau khi phải hứng chịu cơn thịnh nộ từ Maggot vào mấy ngày trước, cô đã muốn rời khỏi cái chốn địa ngục này càng sớm càng tốt, trước khi có thảm họa nào đó lại ập tới. Không một ngày nào mà cô không nghĩ đến chuyện đó.
“Nói cái gì thế? Chị chỉ muốn cùng em đi tuần thị trấn và làm đồ ch… đối thủ với chị để chờ Baldr về thôi mà.”
“Chị vừa mới suýt nói đồ chơi phải không, chị đại?!”
Zirco không kìm nổi mà vừa phản đối vừa khóc như một thiếu nữ vừa mới chia tay người yêu.
Không đùa đâu. Nếu phải làm đối thủ với Maggot trong vài năm cho đến khi Baldr trở về, cô ấy sẽ đi đời mất.
(Cậu chủ à… vẫn có thể sống sót và trưởng thành một cách an toàn như thế, Tôi thật sự phải nể cậu.)
“Nhắc mới nhớ, đứa nói với Baldr về vụ con dế là em đúng không, Zirco?”
*Khựng*
(Chết! Vẫn còn cái đó nữa…)
Baldr đã từng thách đấu với Baldr và dùng dế để đối phó với Maggot, điểm yếu duy nhất của cô. Khỏi phải nói, cậu đã bị đấm không thương tiếc vì vụ đó.
Zirco chỉ có thể nhìn Maggot với gương mặt cầu xin sự thứ lỗi, như cái cách mà tù nhân nhìn thẩm phán khi bị tuyên án tử vậy.
Chẳng có ai có thể cứu cô, cũng không còn đường trốn trước mặt con quái vật mang tên Maggot cả.
“Giờ thì, dùng cái đầu xinh xắn của em mà nghĩ đi. Em muốn ở hay đi?”
“Uuu…hãy cho phép em làm việc ở đây ạ…”
“Một lựa chọn thông minh. Giờ thì bắt đầu trận chiến (sống còn) nào.”
“Khoan đã, rõ ràng là có ý nghĩa sâu xa trong câu vừa rồi. Phản đối dùng bạo lực…”
Và đó là khoảnh khắc mà một lính đánh thuê lang bạt từ chiến trường này cho đến chiến trường kia, bắt đầu sự nghiệp phục vụ cho nhà Cornelius.
“Thôi nào, nhớ là chị không quan tâm sẽ có chuyện gì xảy ra nếu như em cứ thả lỏng thế đâu.”
“Cậu chủ ơi! Chị ta thật sự là một đứa bạo dâm như lời cậu nói, chắc chắn không thể sai được!!”
Zirco gào thét về phái cậu chủ của mình ở phương trời xa xăm trong khi thân thể thì đang bị hành hạ bởi Maggot.

