Vol 2

Chương 1: Học viện kị sĩ, phần 11-12

2025-09-19

1

Phần 11

“Đừng nên chỉ chăm chăm vào cường hóa cơ bắp, sẽ là vô ích nếu cậu không chia một nửa sức mạnh của mình vào hệ thống truyền tải nhận thức.”

Silk đang chăm chú nghe Baldr hướng dẫn ở sân luyện tập. Cô nghiêng đầu bối rối, không phải vì lý thuyết quá khó hiểu mà  là vì cách thực hành.

‘Thật sự rất khó…”

Silk là người có kĩ năng cường hóa cơ thể tốt nhất trong số những học viên năm nhất, vậy mà cô lại đang gặp khó khăn khi bắt chước lại kĩ năng cường hóa cơ thể của Baldr.

So với kĩ năng cường hóa cơ thể cơ bản giúp cải thiện các chỉ số cơ bản của toàn bộ cơ thể, thì kĩ năng cường hóa cơ thể cục bộ lại khó thực hiện và cũng rất nguy hiểm.

Thực chất, bản thân Baldr đã từng bị gãy xương nhiều lần. Vào thời điểm đó, cậu được huấn luyện một cách điên cuồng, phải cường hóa cơ thể cho nhiều bộ phận khác nhau trên cơ thể để giảm thiệu thiệt hại cho chỗ bị gãy.

Mẹ của Balrd, Maggot, là bậc thầy về kĩ năng cường hóa cơ thể cục bộ này, một người đã vượt xa chuẩn mực thông thường. Maggot đạt được tốc độ đến mức không thể nhìn rõ nếu không cường hóa thị lực.

Tất nhiên, để tận dụng được tốc độ đó, cô ấy cần cường hóa khả năng xử lý truyền dẫn của các dây thần kinh não để hoạt động ở tốc độ cao. Maggot có thể thực hiện loại cường hóa cơ thể này gần như theo bản năng.

Khác với việc cường hóa cấu trúc cơ hoặc xương, việc hiểu rõ cấu trúc cơ thể con người và có hình ảnh trực quan về nó là cần thiết để cường hóa hệ thống truyền dẫn thần kinh. Đây là một kĩ năng khó mà chỉ có ít người có thể sử dụng thành thạo, ngay cả trong số các kị sĩ tại ngũ.

”Đừng nghĩ, hãy cảm nhận nó!”

“Sao mà làm được.”

Silk nhanh chóng từ chối lời chỉ dẫn có phần hơi thực dụng của Baldr.

Không biết là may mắn hay xui xẻo, cô không phải là kiểu người dùng cơ bắp để giải quyết mọi thứ như Baldr.

Hai người tiếp tục cùng nhau vui vẻ luyện tập, ánh mắt của các bạn cùng lớp thật sự rất lạnh lẽo.

Không tính đến chuyện này,  vẫn còn chuyện cô hầu gái xinh đẹp Seyruun có cảm tình mờ ám với Baldr vì lý do nào đó.

Thêm vào đó, Silk, một mỹ nhân lạnh lùng luôn khó gần, lại mỉm cười vui vẻ khi thấy Baldr xuất hiện với vẻ mặt như đang tận hưởng niềm vui. Sẽ thật kỳ lạ nếu điều này lại không thu hút sự chú ý từ những hóc viên khác.

Thực tế, ngay cả bản thân Silk cũng không thể giải thích tại sao cô lại hành động như vậy. Cô cảm nhân được một sự rung động khó hiểu trong tim cô.

Ban đầu, cô chỉ nghĩ đến việc nhờ Baldr dạy cho mình bí mật về sức mạnh vượt trội của cậu. Nhưng khi nói chuyện với Baldr, cô lại cảm thấy phấn khích và khao khát được độc chiếm Baldr lại trào dâng trong cô.

Giấc mơ giải phóng quê hương tưởng chừng như bất khả thi của cô giờ đây dường như đã thành hiện thực. Baldr sở hữu một sức mạnh giúp gắn kết mọi người rất khó lý giải, khiến cô nuôi một hy vọng mãnh liệt.

Silk vẫn chưa biết được cảm giác trong lòng mình lúc này nên được gọi là…

Giờ thì, về phía Baldr, vì cậu là bạn của Silk và Brooks, những người mạnh nhất lớp, và cũng bởi vì bản thân cậu sở hữu một kỹ năng chiến đấu sánh ngang với cả giảng viên, nên không có bất kì hành động mang tính bắt nạt nào hướng về cậu.

 (Giá như nỗi uất hận của mình có thể giết người.)

Baldr rùng mình khó chịu trước sự ghen tị của các bạn cùng lớp, trông họ như sắp khóc ra máu đến nơi vậy.

“Tự nhiên dạo này mình cứ cảm giác lạnh gáy sao ấy.”

Cùng lúc đó, Seyruun đang đánh bóng đống chén đĩa chất đống trong căn tin trong khi lẩm bẩm một mình.

”Uuu… địa vị người hầu gái của mình thật sự rất phiền phức… mình không thể làm gì khác ngoài việc nhìn con hồ ly đó hoành hành ngay trước mắt mình…"

Baldr vẫn không biết rằng nguồn gốc của cảm giác rùng mình đó lại ở rất gần cậu.

Phần 12

“Rồi, bắt đầu tiết học nào.”

Người phụ trách giờ lịch sử trong lớp của Baldr là một giáo viên nam trẻ tuổi, với dáng người cao gầy.

Ban đầu, anh làm thư ký trong cung điện, nhưng kiến thức sâu rộng của anh được mọi người đánh giá cao và Ramillies đã mời anh về dạy ở đây.

“Trong buổi học trước, thầy đã giảng từ thời đại của vương triều thống nhất cho đến tận khi vương quốc Mauricia được thành lập, nhưng…”

Người giáo viên lật sách trong khi tiếp tục giảng bài từ bục giảng trước lớp.

“Là những người sẽ trở thành kị sĩ trong tương lai, mọi người không thể dửng dưng trước những xiềng xích đang trói buộc vương quốc hiện tại. Hôm nay, thầy sẽ giảng giải về cục diện đang bao quanh vương quốc này.”

Vị vua hiện tại, Welkin V, là vị vua thứ bảy của vương quốc. Ông là một vị vua giàu kinh nghiệm và hiện tại đã bốn mươi sáu tuổi. Ngoài ra, ông đã nắm bắt cơ hội củng cố quyền lực của gia đình hoàng gia sau khi nhiều quý tộc tử trận.

Các lãnh thổ của các quý tộc không còn người thừa kế đã được sáp nhập và nằm dưới sự kiểm soát trực tiếp của hoàng gia. Thêm vào đó, anh họ của vị vua hiện tại, Công tước Conrad, người có ảnh hưởng lớn trong đến vương quốc cũng đã tử trận. Điều này làm giảm số lượng người thừa kế ngai vàng và là một sự hỗ trợ to lớn cho những nỗ lực củng cố quyền lực của nhà vua.

Sau khi lên ngôi, Welkin V có bốn người con trai và ba người con gái. Mọi chuyện trong triều đại của ông mặt ngoài thì rất thuận buồm xuôi gió.

Phe cánh quý tộc, vốn dĩ đã bị giảm mạnh về số lượng vẫn tiếp tục hoạt động ngầm để giành lại ảnh hưởng của họ, bằng cách làm những việc như yêu cầu khôi phục lại các gia tộc đã bị tuyệt tự.

Về mặt đối ngoại, Mauricia liên minh với Vương quốc Sanjuan nằm ở phía Nam của kẻ thù truyền kiếp của họ, Vương quốc Haurelia, trong khi đại công chúa đã được gả vào Đế chế Nordland, một quốc gia được mệnh danh là Hùng sư phương Bắc.

Vương quốc Haurelia ưu tiên mở rộng quân đội hơn là phát triển kinh tế, nên đời sống của người dân đã suy giảm đáng kể so với mười năm trước.

Tuy nhiên, nếu chỉ xét về sức mạnh quân sự, Vương quốc Haurelia đã duy trì được một đội quân đông gấp đôi quân đội của Vương quốc Mauricia, cùng với việc chế dộ huấn luyện tốt hơn.

Sẽ rất khó để duy trì một đội quân lớn như vậy trong thời gian dài. Một ngày nào đó, Vương quốc Haurelia sẽ phải phát động chiến tranh để lấy lại khoản đầu tư vào quân đội của mình. Tất cả những người đứng đầu Vương quốc Mauricia đều đồng ý với dự đoán đó.

Nhưng tới đây, ý kiến của họ bị chia rẽ thành hai luồng.

Nhiệm vụ của quân đội là bảo vệ quốc gia, chống lại sự xâm lược của kẻ thù và giáng một đòn chí mạng vào chúng. Do đó, họ đề xuất mở một cuộc tấn công phủ đầu vào kẻ thù.

Nhưng phe quý tộc quan lại trong cung, đứng đầu là tể tướng, đã thẳng thừng phản đối đề xuất này.

Một cuộc chiến sẽ ngốn vô số tài lực và máu xương, trong khi những lợi ích thu được lại quá ít ỏi, chẳng thể nào bù đắp nổi chi phí bỏ ra.

Nếu quốc gia lại một lần nữa rơi vào tình trạng kiệt quệ binh lực và oằn lưng gánh chịu tổn thất tài chính như trong cuộc chiến trước, thì trong kịch bản tồi tệ nhất, tầng lớp quý tộc cầm quyền cùng với vị vua đương nhiệm sẽ bị lật đổ, để rồi dân thường sẽ đứng lên cai trị đất nước.

Cho dù viễn cảnh tồi tệ ấy không xảy ra, thì việc thường dân thăng tiến vào hàng ngũ quý tộc cấp thấp gần đây cũng đã trở nên đáng chú ý. Thậm chí, có kẻ còn leo lên địa vị quý tộc cấp cao và trở thành quý tộc một thế hệ. Nỗi lo của tầng lớp quý tộc quan lại, xét cho cùng, cũng chẳng phải vô căn cứ.

Dĩ nhiên, bản thân Welkin V cũng không hề mong muốn tự mình khơi mào chiến tranh. Những thiệt hại nếu giao chiến với Vương quốc Haurelia hẳn sẽ khôn lường, mà nếu rơi vào kịch bản xấu nhất thì lại chẳng thu về được gì.

Thế nhưng, với cương vị là một chính trị gia, họ không thể khoanh tay đứng nhìn trước cuộc xâm lăng đã lờ mờ hiện lên ngay trước mắt. Họ mong muốn sớm gia cố biên cương, nhưng làm vậy một cách hấp tấp sẽ chỉ càng kích động Vương quốc Haurelia. Bởi lẽ đó, kế hoạch cứ mãi bị trì hoãn. Rốt cuộc, các quý tộc vùng biên giới phải tự mình xuất tiền giữ gìn phòng tuyến biên giới. Đó mới là bộ mặt thực sự của vương quốc lúc bấy giờ.

Cũng chính vì vậy, một mối xung đột phức tạp đã hình thành giữa phe quý tộc biên cương và giới quân sự đối chọi với phe quý tộc quan lại trong cung.

Welkin V vẫn giữ im lặng một cách kỳ lạ, nhưng ông là một vị vua quyết đoán. Không còn nghi ngờ gì nữa, ông ta đang có ý định lợi dụng mối bất hòa này để củng cố quyền lực của gia đình hoàng gia.

“Quy mô của kị sĩ đoàn cũng chưa phục hồi được như trước thời chiến tranh. Giới chức quân sự, bao gồm cả kị sĩ đoàn, hoàn toàn không phải là những kẻ hiếu chiến. Thật đáng tiếc khi các quý tộc không hiểu rằng thời bình chính là lúc chúng ta cần chuẩn bị cho những lúc căng thẳng nhất.”

Ngay cả vị giảng viên này, vốn là một quý tộc ở thủ đô, cũng hiểu được mối nguy hiểm mà Vương quốc Mauricia đang phải đối mặt lúc này.

Sức mạnh quân sự hiện tại của đất nước này chỉ ở mức tối thiểu để phòng thủ. Hoàn toàn không có dư lực lượng dự bị nào để có thể làm được nhiều hơn thế.

Nếu quân đội phải chịu một thất bại nặng nề, đất nước này sẽ diệt vong mà không có cơ hội nào để vực dậy.

Giá mà Vương quốc Trystovy, nơi em gái của nhà vua đã gả vào, vẫn còn hùng mạnh. Lúc đó, ít nhất họ có thể hy vọng có quân tiếp viện, nhưng…

Nội chiến ở Vương quốc Trystovy nổ ra  vào khoảng tám năm trước.

Vào thời điểm đó, sự quan tâm của Vương quốc Maurcia đều đổ dồn vào Chiến tranh Antrim. Tại Vương quốc Trystovy, sức mạnh của tầng lớp thương nhân đã tăng lên đáng kể nhờ lợi nhuận mà họ kiếm được từ chiến tranh. Sự gia tăng quyền lực đó lớn đến mức nhà vua phải công nhận các khu vực có thị trường thương mại rộng lớn như là một dạng lãnh thổ tự trị.

Chính sách quốc gia của nhà vua là bảo vệ hoạt động kinh tế của thương nhân và sử dụng thuế từ đó để làm giàu cho đất nước. Ông không kiểm soát sự phát triển của thương nhân, mà ngược lại, ông khuyến khích điều đó. Ngay cả sau khi Chiến tranh Antrim kết thúc, nhà vua vẫn tiếp tục thực hiện các chính sách đó để đạt được tăng trưởng kinh tế hơn nữa.

Tuy nhiên, em trai của quốc vương, đại công tước Antonio, đã phản đối kịch liệt chính sách này.

Việc mở rộng quyền tự quản cho thương nhân cùng việc bãi bỏ thuế di cư chẳng khác nào xâm phạm đặc quyền của giới quý tộc. Nó khuấy đảo quyền lợi vốn gắn liền với thân phận quý tộc của họ, trong khi những vụ việc thương nhân dần dà thâu tóm các vấn đề tài chính vốn thuộc quyền hạn quý tộc quản lí liên tiếp xảy ra.

Sau đó, đại công tước đã kéo được kị sĩ đoàn của công quốc về phe mình, bởi phần đông kị sĩ xuất thân từ hàng ngũ quý tộc. Ông ta phát động chính biến, xử tử quốc vương, rồi lên ngôi trở thành đại công tước của Công quốc Trystovy.

Nữ hoàng Catalina, em gái của Welkin V, chỉ vừa kịp vượt biên trở về quê hương. Khi hay tin chồng mình bị xử tử, cô rơi vào tuyệt vọng và chẳng bao lâu sau thì lâm bệnh qua đời.

Vốn dĩ, Vương quốc Mauricia phải phái quân cứu viện cho Vương quốc Trystovy, nhưng quốc gia này sau cuộc chiến kéo dài đang trong trạng thái kiệt quệ cả về nhân lực lẫn tài lực, hoàn toàn không đủ sức xuất binh viễn chinh.

Có lẽ chính vì biết Mauricia đang trong tình cảnh ấy nên đại công tước Antonio mới lựa chọn ra tay đảo chính.

Thế nhưng, sự xui xẻo của Trystovy cũng chỉ mới bắt đầu.

Giới quý tộc cuối cùng đã khôi phục được quyền lực vốn có khi đại công tước lên ngôi, nhưng tình hình tài chính của họ thì không khả quan, và họ buộc phải dựa vào tầng lớp thương nhân để duy trì cuộc sống của mình.

Một số quý tộc hành xử rất vô lý, họ tìm mọi cách áp đặt hàng loạt khoản thuế bất công lên nhóm thương nhân, khiến người thì bỏ chạy sang các quốc gia khác, kẻ thì dựa vào thành cảng Mulberry mà công khai chống lại công quốc. Chẳng mấy chốc, công quốc rơi vào cảnh khánh kiệt, còn dân chúng thì lần lượt đứng lên đòi hỏi cải cách.

Năm kế tiếp, đại công tước chiêu tập binh lực quý tộc kéo quân đánh Mulberry. Nhưng tổ chức thương nhân đã dùng lượng tài sản dồi dào của mình thuê vô số lính đánh thuê, chống trả dữ dội cả trên bộ lẫn trên biển, cuối cùng đẩy lui được quân đội của đại công tước.

Thất bại trong việc khuất phục phe thương nhân từ sớm, phe Đại công tước lại chia thành hai nhánh, một bên chủ trương nhượng bộ phần nào để thương nhân hài lòng, một bên lại khăng khăng muốn vắt kiệt giới thương nhân đến cùng.

Dĩ nhiên, phe thương nhân cũng chẳng chịu ngồi yên. Họ rót tiền chống lưng cho phe hoàng thất, những kẻ mong muốn khôi phục ngai vàng cho gia đình hoàng gia. Công quốc Trystovy bị xé nát thành một nơi hỗn loạn, nơi chẳng ai biết chắc ai là đồng minh thực sự.

Gần đây, ngay cả tổ chức thương nhân cũng không còn đoàn kết. Giữa họ dấy lên tranh cãi nên đứng về phe nào.

Thêm vào đó, có lời đồn rằng những thương nhân chạy sang Vương quốc Sanjuan lo sợ nếu Trystovy được phục hồi thành quốc gia thương nghiệp hùng mạnh như lúc trước, lợi ích của họ sẽ bị tổn hại. Thế nên họ cố tình tài trợ cho mọi phe phái, chỉ để kéo dài nội chiến.

“Đáng tiếc thay, khả năng nội chiến của Công quốc Trystovy sớm được giải quyết là rất thấp. Nếu xét đến dòng người tị nạn cùng nạn thổ phỉ tràn lan ở biên giới, chúng ta chỉ mong quốc gia ấy sớm ổn định lại. Nhưng khổ nỗi, đất nước ta cũng không có dư dả nhân lực để điều binh đến đó. Đáng tiếc hơn nữa, phe hoàng thất mà chúng ta chống lưng lại là phe yếu ớt nhất trong tất cả…”

Silk lắng nghe bài giảng với gương mặt đầy đau xót. Baldr cũng cảm thấy tim mình thắt lại, và trong thoáng chốc, hắn có cảm giác đây là lần đầu tiên cô để lộ khuôn mặt hợp với tuổi thực của mình.

Vết thương mà chiến tranh đã để lại cho lãnh địa Cornelius vốn đã rất khủng khiếp, thế nhưng nơi đây tình hình ở đất nước đó còn khủng khiếp hơn thế nữa, chẳng ai có thể cứu vãn.

Sau khi hoàn tất việc rèn luyện để trở thành kị sĩ, liệu Silk có phải gieo thân vào chiến trường ác liệt kia hay chăng?

Phải chăng cô khát khao sức mạnh đến độ tuyệt vọng chỉ để chuẩn bị cho điều đó?

Rốt cuộc, lựa chọn ấy có nên gọi là đúng đắn cho hạnh phúc của Silk?

Baldr chưa từng dao động về con đường mà cậu chọn cho lãnh thổ Cornelius.

Thế nhưng, dù nghĩ mãi, cậu vẫn chẳng thể tìm ra đáp án cho cậu hỏi, lựa chọn nào mới là tốt nhất đối với Silk.