“Phản hồi đều rất tích cực. Nhưng mà chuyện loại đường này không được làm từ mía đã bị lộ rồi đấy. Dù có cố giữ bí mật, cũng chẳng che giấu được bao lâu đâu…”
Selina, người vừa trở về từ kinh đô, nở một nụ cười rạng rỡ trên đôi môi thanh tú của mình.
Loại đường mà Baldr giao cho cô đã được bán với giá cao hơn cả mong đợi.
Nhờ đó, giá trị của thương hội Savaran cũng tăng vọt. Ngay cả trong kinh đô, số thương nhân có thể buôn bán những mặt hàng xa xỉ dành cho quý tộc như đường cũng không nhiều.
Làm thế nào mà một thương hội nhỏ nằm ở vùng hẻo lánh như lãnh thổ gia tộc Cornelius lại có thể có nguôn cung đường? Những lão cáo già xảo quyệt trong các đại thương hội khuynh đảo giới kinh doanh ở kinh đô đã bắt tay vào điều tra.
“Em đã biết là sẽ không giấu được ngay từ đầu rồi, chỉ cần kéo thêm chút thời gian nữa.”
“Chị đã hoàn tất việc mua đất rồi đấy, khoảng năm hecta (năm mươi nghìn mét vuông) đất cằn cỗi bị bỏ hoang đã nằm trong túi.”
“Gì? năm hecta thì nhiều quá…”
Cô ấy thực sự đang cảm thấy rất phấn chấn. Trong kế hoạch của Baldr, cậu chỉ định bắt đầu với một hecta đất mà cậu có thể thu mua thông qua người quen.
Năm hecta rộng tương đương với Tokyo Dome. Đây là một diện tích vô không tưởng đối với lãnh địa gia tộc Cornelius, nơi vốn có rất ít đất canh tác.
“Thì cứ nghĩ đó là đầu tư trước của chị đi.”
Selina khịt mũi mà chẳng có chút cảm giác tội lỗi nào. Chỉ với số tiền mà Baldr giao cho cô, dù cô kiếm được bao nhiêu từ việc bán đường, thì đó cũng chỉ như một khoản thu nhập thêm cho thương hội của cô mà thôi.
Thương mại không chỉ là tích lũy tiền bạc. Đầu tư để mở rộng quy mô kinh doanh mới là điều quan trọng. Một thương nhân giỏi như Selina hiểu rất rõ điều đó.
Lúc trước, cô đã nhượng bộ Baldr về tỷ lệ lợi nhuận, nên cô nghĩ rằng việc có được lợi ích như thế này là hoàn toàn hợp lý đối với mình.
Selina sẽ bị lỗ nếu như việc kinh doanh này thất bại, nhưng khi nghĩ đến khoản lợi nhuận ước tính, thì rủi ro ấy không đủ để khiến cô phải do dự trong việc đầu tư.
(Vậy thì, mình tự hỏi không biết mình sẽ nhận được bao nhiêu từ khoản lợi nhuận của Selina nhỉ?)
Với sự chênh lệch lớn về vốn đầu tư giữa hai bên, không thể tránh khỏi việc phần lớn lợi nhuận sẽ thuộc về Selina. Việc thương hội Savaran đang có năng lực và sự đánh giá cao đến mức có thể vươn lên tầm một thương hội lớn không phải là chuyện xấu đối với Baldr.
Tuy nhiên, dù có thân thiết thế nào với Selina, Baldr cũng không hề có ý định để cô ấy hưởng lợi miễn phí từ kế hoạch kinh doanh của mình.
Khi nói đến tiền bạc, tốt hơn hết là có càng nhiều càng tốt, dù chỉ là thêm một đồng xu. Đó là quan niệm của Baldr.
“Xem nào... thế ba mươi phần trăm tổng lợi nhuận cho em được không? Dù phải trừ phần đó ra thì lợi nhuận của chị vẫn sẽ tăng lên đáng kể so với trước.”
“Ừ thì, em đâu có chịu rủi ro mất tiền ở đây, nên có lẽ số tiền đó là hợp lý? Em cũng sẽ không phàn nàn chút nào nếu chị cho em xoa tai của chị lần nữa.”
“C-cái đó thì không được đâu! Chị chỉ để em làm vậy một lần vì đó là ngoại lệ!! Em chỉ được sờ tai chị khi được chị cho phép thôi đấy!”
Khuôn mặt Selina lập tức đỏ bừng, cả hai tay cô lập tức áp vào đôi tai chó đang dựng đứng lên, thể hiện rõ sự cảnh giác.
Tuy nhiên, chiếc đuôi của cô vẫn cứ vẫy liên tục một cách năng động. Có lẽ trong thâm tâm của Selina, cô cũng muốn được vuốt ve.
“Nếu cậu trêu đùa hội trưởng quá nhiều, tôi sẽ thật sự yêu cầu cậu lấy cô ấy làm vợ đấy nhé?”
“Em xin lỗi. Em lại lỡ lời.”
Những lời phàn nàn nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết của Rorona khiến Baldr xin lỗi theo phản xạ ngay lập tức.
Hai năm quen biết với cô ấy, cậu biết rõ rằng cô ấy không phải kiểu người hay đùa giỡn.
Biểu cảm của Selina trở nên hơi ủ rũ khi thấy Baldr xin lỗi mà không hề do dự, nhưng một cậu bé mới mười một tuổi không thể tự đưa mình vào vị trị được gọi là mồ chôn của cuộc đời được, vì vậy Baldr hy vọng cô sẽ hiểu.
“Và chúng ta đã thu mua vàng thỏi với giá rẻ nhất có thể, nhưng cậu định làm gì với nó?”
Vàng thỏi là một khối vàng chưa qua chế tác. Dù nó có được chế tác thì giá trị cũng không tăng lên là mấy, vì vậy so với vàng xu hay các sản phẩm vàng khác, nó có thể được mua với giá rẻ hơn.
Dù vậy, vàng vẫn là thứ quý giá ngay cả trong thế giới này. Nó không phải là thứ có thể mua được với giá rẻ như vậy.
“Chị cũng đã mua một số tác phẩm kim loại cũ giá rẻ. Cậu không định làm những trang sức bằng vàng bình thường đấy chứ?”
Chắc chắn, hầu hết các tác phẩm làm bằng vàng sẽ có giá rất cao.
Tuy nhiên, những thứ như vậy chỉ trở nên khả thi khi có ba yếu tố. Một quý tộc giàu có làm khách hàng, một thợ thủ công tài giỏi với cảm nhận nghệ thuật tuyệt vời, và cuối cùng là uy tín của thương hội, để khách hàng có thể tin tưởng vào sản phẩm.
Dù những tác phẩm vàng mà Baldr có thể tạo ra có mới mẻ đến đâu, chỉ như thế thì vẫn không đủ.
Nếu giá cả rẻ, thì số lượng người muốn mua sẽ đông như sao trên trời, nhưng như vậy thì cũng sẽ chẳng thu được lợi nhuận gì cả.
Selina hoàn toàn không nghi ngờ rằng Baldr sẽ làm điều gì ngớ ngẩn như vậy. Chắc chắn cậu ấy có cách khác.
“Không, em chỉ định làm một số tác phẩm bình thường thôi. Mặc dù nó sẽ hơi khác một chút so với những gì Selina nghĩ.”
“Ể?”
Selina cảm thấy lo lắng, cô tự hỏi liệu có nên tin tưởng Baldr quá mức không. Tuy nhiên, nếu hỏi Rorona, cô ấy sẽ nói rằng mọi chuyện đã ván đóng thành thuyền rồi.
Tuy nhiên, Selina nhận ra ánh mắt của Baldr đang chất đầy sự hứng thú. Cô nhận ra rằng cậu chỉ đang trêu chọc mình , cô liền cau mày và bĩu môi.
“Em thật sự ác quá, Baldr. Em thích trêu chọc một cô gái dễ thương như chị đến vậy sao?”
“Nhìn thấy một Selina luôn bình tĩnh lại bị rối tung lên như vậy cũng vui mà.”
“Em thật sự quá ác, đúng như chị nghĩ.”
“Hãy để chị nói trước, nếu chị cho rằng hội trưởng sẽ không thể cưới ai nữa, chị sẽ bắt em phải nhận cô ấy làm vợ bằng mọi giá đấy”
“Chị Rorona đáng sợ quá!!”
(Dù làm thế thì vui đấy, nhưng từ giờ mình phải cẩn thận cái mạng của mình mỗi khi muốn trêu Selina.)
Dưới sức ép của Rorona, Baldr thẳng lưng lên một cách đầy căng thẳng lên như thể nuốt phải một cây gậy.
“Au au…”
Trong khi đó, Selina có vẻ như đang tưởng tượng về mối quan hệ của mình với Baldr trong tương lai. Cô đỏ mặt, lắc đầu và cuộn người lại.
Selina sẽ không nao núng ngay cả khi đối mặt với những quý tộc trong các giao dịch kinh doanh, nhưng sự ngây thơ này… Rorona tự hỏi không biết cái tính cách đó củacô ấy thừa hưởng từ ai.
(Dù bình thường em ấy đầy những sơ hở, nhưng khi cần thiết, em ấy lại thể hiện sự quyết đoán một cách xuất sắc... như mình đã nghĩ, có lẽ là do dòng máu của cha cô ấy.)
Điều đó có nghĩa là sẽ có nguy cơ Selina mắc sai lầm vào những lúc quan trọng. Và chuyện đó rất nguy hiểm, vì vậy Rorona từ trong thâm tâm đã quyết định ràng cô phải chú ý hơn với tư cách là cấp dưới của Selina.
Sự ngượng ngùng ngập tràn trong căn phòng được một lúc.
Sau đó, Baldr ho nhẹ để lấy lại bình tĩnh. Cậu lấy ra một cái kẹp tóc từ trong túi.
“Em đã yêu cầu xưởng sản xuất làm cái này như là hàng mẫu.”
Thứ trên tay Baldr là một chiếc kẹp tóc với thiết kế khá hút mắt, dù là từ góc nhìn của Selina.
Nó là một món trang sức có hình dạng của một bông hoa gió. Cách chế tác tuy có vẻ đơn giản, nhưng họa tiết hình ong mật như thể bị thu hút bởi bông hoa lại là một điểm nhấn tuyệt vời trong thiết kế.
Có thể nhận thấy rằng người thợ thủ công tài ba đó chắc chắn đã giành cả trái tim và linh hồn mình để tạo nên tác phẩm tinh xảo này.
Tuy nhiên, điều gây choáng váng hơn cả là chất liệu chế tác của món đồ này, vàng.
“Kiểu cách chế tác này…phải tốn bao nhiêu mới có thể làm được vậy?”
Selina vừa hỏi vừa nuốt nước bọt.
Kể cả Rorona, người ít khi thay đổi sắc mặt dù trong tình huống nào cũng trợn tròn mắt mà không nói nên lời.
Nếu có máy ảnh ở đây, Baldr chắc chắn sẽ chụp lại khoảnh khắc quý giá này và lưu giữ nó một một cách cẩn thận.
Tuy nhiên, cũng dễ hiểu thôi khi mà bọn họ lại phản ứng như thế.
Dựa theo đánh giá của Selina, hình dáng tinh xảo của món đồ này kết hợp vẻ ngoài sáng bóng chắc chắn có được từ vàng có thể đẩy giá của món đồ này lên đến cả trăm đồng vàng.
Không, nếu một quý tộc có sở thích sưu tầm các tác phẩm làm từ vàng nhìn thấy thứ này, người đó sẽ không ngần ngại chi ra những hai trăm đồng vàng cho món đồ này.
Một món đồ cao cấp như thế này gần như không thể nào tìm thấy được ở một vùng đất hẻo lánh như lãnh thổ gia tộc Cornelius.
“Ko đến một đồng vàng.”
“Cái gì cơ?”
Không không, tuyệt đối không thể nào. Kể cả khi chỉ tính vật liệu chế tác thì nó đã không thấp hơn mười đồng vàng rồi.
Con số mà Baldr vừa nói vô lí đến nỗi khiến cho Selina nghi ngờ sự tỉnh táo của cậu.
“Cái này chỉ là mạ vàng thôi.”
“Mạ?”
“Đúng, mạ vàng, vàng chỉ được phủ trên lớp bề mặt, bên trong vẫn là đồng.”
“Nhưng kể cả như thế thì cũng không tài nào có cái giá nửa đồng vàng được.”
Kĩ thuật mạ vàng hiện nay được lưu truyền trong vương quốc được thực hiện nhờ vào việc nung chảy vàng với thủy ngân, nhúng đồ vật cần mạ vào vàng lỏng và làm khô nó bằng cách nung cho đến khi thủy ngân bay hơi hết và chỉ còn lại vàng bám trên bề mặt.
Kĩ thuật này có thể giảm được lượng vàng cần thiết, nhưng nó đòi hỏi một quá trình luyện tập và sự sự tỉ mỉ để có thể tạo ra sản phẩm. Vì thế, giá cũng không rẻ hơn so với vàng thật là bao. Thật lòng mà nói, làm thế cũng không có lợi ích gì.
Không mấy người biết đến kĩ thuật này, Selina cũng sẽ không biết đến sự tồn tại của nó nếu cô không phải là thương nhân.
Baldr quan sát Selina với một biểu cảm đầy thích thú từ tận đáy lòng. Sau đó, cậu ném vào cuộc trò chuyện một quả bom còn lớn hơn nữa.
“Còn nữa, cái này ai thì cũng có thể làm được.”
“EEEEEEEEEEEEEEE!”
Lời cừa dứt, hai mĩ nhân với kinh nghiệm sống phong phú cũng không kiềm nỗi mà bày tỏ sự ngạc nhiên cùng cực trước mặt Baldr.
Sau đó đó cả hai ngượng ngùng điều chỉnh lại cảm xúc của mình và nhanh chóng trở về thương hội để lên kế hoạch cho chiến dịch quảng bá sản phẩm mạ vàng này.
Kể cả khi họ đang bận đến tối tăm mặt mũi với hàng đống việc như sắp xếp người cho quá trình sản xuất đường, chuẩn bị nhà kho, vận chuyển tới chợ,…Giờ thì có thêm cả công việc liên quan đến sản phẩm mạ vàng nữa.
Nhưng bản năng thương nhân của họ đang mách bảo rằng dù là vì lí do gì thì cũng tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này.
Bởi vì những tác phẩm mạ vàng có thể mở ra một thị trường hoàn toàn mới cho tầng lớp quý tộc trung lưu và những dân thường có tài sản, những người trước đây không thể mua được những món hàng xa xỉ cao cấp.
Đối với Savaran, dù họ là một thương hội nổi bật có nhưng suy cho cùng thì nguồn gốc của họ cũng chỉ là những người bán hàng rong, thứ này sẽ mang địa vị mà họ thèm khát bấy lâu nay.
Dù việc này có khó khăn đến đâu, nếu việc này không làm cho ngọn lửa trong tim họ rực cháy, họ cũng không xứng làm thương nhân nữa.
(Đúng như mình nghĩ, dù cho có dùng vũ lực thì mình cũng phải làm cho cậu Baldr lấy hội trưởng làm vợ.)
Tham vọng của Selina đang bùng cháy hơn bao giờ hết, cô hét lên về phía bầu trời, hoàn toàn không hay biết gì về âm mưu của Rorona.
“Yossha, con sẽ làm được, cứ đợi mà xem! Cha, mẹ!”
Nếu cô có thể độc chiếm sản phẩm này, đừng nói là trong lãnh thổ gia tộc Cornelius, trở thành thương hội số một của cả vương quốc này cũng không phải là viễn vông.
Người thiếu nữ không thể không cảm thấy tự ti với địa vị xã hội của mình khi nghĩ về hôn nhân trong tương lai, đã hoàn toàn thừa hưởng dòng máu của một thương nhân kiên định.

