“Chị Sey chắc chắn đang nghi ngờ mình.”
Nhưng Baldr cảm thấy may mắn khi có Seyruun là hầu gái của mình. Vì cậu biết cô ấy vẫn sẽ mắt nhắm mắt mở với việc mình trốn đi và làm những chuyện mờ ám.
Nếu là một hầu gái khác thì cậu chắc chắn đã bị báo cáo từ lâu rồi.
Về mặt đó, Seyruun đã chứng minh rằng cô là người bạn thửa nhò đích thực, một người quan trong không khác gì một thành viên trong gia đình.
“Ngài Baldr, Chúng tôi đang đợi ngài.”
Baldr chạy thẳng vào thị trấn, người xuất hiện trước mặt Baldr và cất giọng một cách đầy năng lượng là Tyros. Cậu có một cơ thể vạm vỡ tới mức mà không ai nghĩ rằng cậu chỉ mới mười ba tuổi. Tyros rất tự tin vào thể chất của mình và cậu có ý định sẽ rời thị trấn trong tương lai để nhập ngũ.
Cậu là con trai thứ ba của một thợ may nổi tiếng trong thị trấn, sở hữu một gương mặt ưa nhìn cộng với tính cách thân thiện và sáng dạ. Nhìn cậu ta có vẻ rất đáng tin cậy, nhưng không hiểu vì sao mà cậu ta lại hâm mộ Baldr, người nhỏ tuổi hơn cậu từ tận đáy lòng, không phải vì cậu là con trai lãnh chúa của cùng đất này. Có nói thể nói sự trung thành của cậu đối với Baldr có thể so sánh với một chú chó đang toàn tâm toàn ý bảo vệ chủ nhân của nó.
Sự trung thành đó bắt nguồn từ việc Baldr sỡ hữu những trí thức vượt xa tuổi tác của cậu nhờ vào kí ức của tiền kiếp.
“Yosh, tới căn cứ bí mật nào.”
Baldr đi tới một mảnh đất canh tác ở ngoại ô thị trấn cùng với Tyros.
Baldr đã tiết kiệm tiền tiêu vặt của mình và dùng nó để mua một mảnh đất cằn cỗi bị bỏ hoàng từ người nông dân ở đấy với giá rẻ. Giờ đây nó trở thành một cánh đồng nhỏ với diện tích khoảng 1 are (một trăm mét vuông).
“Aa! Ngài Baldr! Nhìn kìa! Nhìn nó to chưa kìa!”
“Nè nè, vị của nó có ngon không nhỉ?”
Trên nông trại hiện giờ có hai đứa trẻ đang hăng hái tưới cây.
Một trong hai tên là Porco, con của một người lính và người còn lại là Margo, con gái của một thương nhân trong thị trấn.
“Mình nghĩ là gần lúc thu hoạch được rồi. Chúng ta đỡ vất vả hơn hẳn khi mà loại cây trồng này không yêu cầu chăm sóc quá kĩ.”
Baldr vừa lẩm bẩm vừa nhìn nhìn về nông trại.
“Tớ nghe cha rằng loại cậy này có vị rất tệ nên không ăn được.”
“Ể, thật hả? Ngài Baldr?”
Có vẻ như sự hiếu kì của Porco đã thúc đẩy cậu tự tìm hiểu về loại cây trồng này.
Ngược lại với cậu, Margo là người rất ham ăn, cô luôn nghĩ đến chuyện đánh chén thành quả trồng trọt.
“Đúng là chúng có vị rất dở nếu ăn sống, mặc dù giá trị dinh dưỡng cũng không tệ.”
Baldr cảm thấy nhẹ lòng hẳn khi quan sát phản ứng của hai đứa trẻ.
Cả ba đều lớn tuổi hơn Baldr, nhưng do kí ức từ các kiếp trước, cậu luôn cảm thấy chúng đều nhỏ tuổi hơn cậu.
“Vậy chúng ta sẽ làm gì với chúng đây?”
Người lớn nhất trong cả đám, Tyros, nhìn về Baldr và hỏi cậu một cách tò mò.
Baldr đã nhờ bọn họ thành lập ra cả nông trại này chỉ để trồng chúng, không có lí do gì nó chỉ đơn giản là một loại nông sản với hương vị dở tệ. Tyros tin vào điều đó.
Baldr cảm thấy xấu hổ khi được nhìn bằng ánh mắt tin tưởng đó. Cậu cảm thấy có mình phải trách nhiệm phải giải quyết thắc mắc của Tyros.
“Vậy dừng việc thu hoạch lại một chút, hôm nay tớ sẽ chỉ cho mọi người cách chúng ta sẽ xử lí chúng.”
“Hoorayyyyy!”
Kể cả Tyros, người luôn giữ một vẻ bình tĩnh cũng nhảy lên trong vui sướng. Có lẽ cậu cũng rất hướng thú với mục đích thật sự khi trồng loại nông sản này.
(Suy cho cùng, chẳng ai ở đây biết được thứ này, dù cho chúng mọc hoang khắp cả ngọn núi suốt thời gian qua.)
Baldr rút lấy chọn một củ đã vừa đủ lớn và bước vào túp lều gỗ đơn sơ được dựng ở kế bên cánh đồng, ba đứa trẻ bước theo sau.
“Margo, chặt nó ra thành từng khúc nhỏ. Tyros và Porco, đổ nước vào nồi và đun nước lên đi.”
“Đã rõ.”
Ba đứa trẻ nhanh chóng chuẩn bị những thứ cần thiết. Baldr nhìn về chúng với một nụ cười trên môi trong khi sự gian tà hiện lên trên mặt cậu.
“Kukuku, ngày này cuối cùng cũng đến. Đã tới lúc dùng đến đống kiến thức có được từ hiện đại rồi.”
Bệnh hám tiền của Sanai và trí thức Oka Masaharu, người mà cũng bị ảnh hưởng nhẹ từ chuunibyou, đã hòa quyện với nhau trong Baldr. Chuyện này đã diễn ra được gần một năm nay.
Trước đó, Baldr luôn sống với ba nhân cách khác nhau: cậu nhóc Baldr, học sinh cấp ba Masaharu và người tướng lĩnh già sống từ thời chiến quốc tên Sanai. Tùy tình huống mà từng tính cách sẽ chiếm quyền điều khiển cơ thể, cụ thể là khi có một thứ gì đó gắn với sở thích của họ xuất hiện.
Baldr vẫn xoay sở trưởng thành một cách an toàn nhờ vào tình yêu vô bờ bến từ gia đình, nhờ sự nương tựa có được từ Seyruun, và trên hết, nó còn nhờ vào những bài luyện tập khắc nghiệt tựa như địa ngục của Maggot khiến cho Baldr không bao giờ có thời gian rảnh suy nghĩ về những chuyện không đâu.
Không quan trọng rằng đó có phải là điều cậu muốn hay không, những buổi luyện tập luôn đặt cậu ở lằn ranh của sự sống và cái chết đấy đã tôi luyện cho cậu một ý chí sinh tồn mãnh liệt, khiến cho cả ba tính cách đều đồng ý với nhau rằng chỉ có hợp tác mới có thể sống sót để nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Củng không sai nếu gọi Baldr của hiện giờ, hay chính xác hơn nên gọi là “Neo Baldr” được sinh ra để sống sót dưới tay của Maggot.
Baldr run lên và ôm đầu mỗi khi nhớ về những ngày mà cậu ước rằng mình sẽ quên chúng đi.
Ngay lúc này loại cây trồng trước mặt cậu quan trong hơn việc nghĩ về những kí ức đau thương ấy.
Khi mà nó hoàn thành, cậu sẽ để dành tiền để mau nhiều đất hơn. Cậu muốn nhân rộng số lượng mô hình kinh doanh này tạo nên mạng lưới làm ăn với các thương nhân.
(Kukuku, ước mơ của mình càng cũng không còn xa nữa.)
Nhìn thấy Baldr như thế, Margo, Porco và Tyros nhìn lẫn nhau và thủ thỉ.
“Ngài Baldr lại trưng cái bản mặt người xấu ra rồi.”
“Mỗi lần nhin thấy nó, tớ tin rằng ngài Baldr cũng chỉ là đứa trẻ con giống như chúng ta.”
“Không phải, Tớ chắc là ngài Baldr đang suy nghĩ tới thứ gì đó mà chúng ta không hiểu được đâu.”
Lớp mặt nạ của Baldr đã bị lũ trẻ nhìn thấu.
Nói về loại nông sản mà Baldr đang chăm sóc ở cánh đồng, nó chính là củ cải đường.
Củ cải đường, một loại cây có thể dùng thay thế mía khi muốn sản xuất đường.
Vì bản thân nó có rất nhiều lá, người ta vẫn hay xem chúng như là loại cây trồng thu hoạch lá, còn phần rễ được dùng làm đồ ăn cho gia súc. Bản thân loại cây là một loại thực phẩm có một lịch sử phát triển lâu đời, nhưng kể cả ở Trái Đất thì cũng phải mất một khoảng thời gian dài người ta mới sử dụng chúng làm nguyên liệu sản xuất đường, chính xác là vào giữa thế kỉ mười tám.
Lục địa Aurelia có khí hậu ôn đới là chính, đường ở đây chỉ có thề sản xuất ở các quốc gia dọc theo bờ biển, bắt đầu từ vương quốc Santjuan ở phía Nam. Dĩ nhiên chúng được làm từ mía.
Nói cách khác, việc sản xuất đường từ củ cải đường vẫn chưa tồn tại ở thế giới này.
“Cậu cắt chúng xong chưa? Xong rồi thì bỏ nó vào nồi và nấu chúng lên thôi. Chú ý tới lửa đấy nhé, đừng để nó bị quá nóng. Thành phẩm sẽ rất ngon đây.”
Baldr hướng dẫn lũ trẻ làm từng bước một.
“Horayyyy! Tớ nghĩ đúng rồi, nó sẽ ngon lắm đây!”
“Hmmm. Tớ thì nghĩ rằng nó sẽ nhạt lắm.”
Sau đó lũ trẻ im lặng và tiếp tục đun chúng trong khoảng một giờ, Margo cảm thấy chán nản trong khi Porco tiếp tục điều chỉnh lửa và quan sát trong sự tò mò.
Sự kiên trì này là một đức tính tốt của Porco, sẽ không ngạc nhiên nếu trong tương lai cậu sẽ là một người lính gác giỏi như cha cậu.
“Yosh, nhẹ nhàng vắt phần rễ đã đun sôi bằng vải, tiếp tục nấu chúng và vớt bọt lên hét thì là xong.”
“Thế thôi à?”
Margo nghiêng đầu thắc mắc.
“Ừm, số lượng thành phẩm không nhiều nhưng các cậu sẽ ngạc nhiên lắm đấy.”
“Nhưng đâu còn gì sau khi nước bốc hơi hết đâu.”
Porco nhìn có vẻ không tin, nhưng sau khi tăng lửa lên khoảng mười phút, nhựa được vắt ra từ phần rễ cây bắt đầu đông lại như xi-rô.
Khi chất lỏng đăc màu nâu được đổ ra dĩa, Margo không chờ đợi được nữa mà kéo lấy cánh tay của Baldr một cách mất kiên nhẫn.
“Nè nè, đây là thành phẩm rồi phải không, ăn được không?”
“Không có nhiều lắm, các cậu nên chỉ liếm một chút ở đầu ngón tay thôi đấy.”
Porco và Tyros ngay lập tức quẹt đầu ngón tay mình lên đĩa.
Cả ba bỏ ngón tay vào miệng và sững người mất một lúc.
“Ngọt quá!”
Lũ trẻ vui sướng réo lên và hoàn toàn chăm chú vào việc thưởng thức vị ngọt trong miệng.
Ở lục địa này, đường làm từ mía là hàng hóa quý rất khó để mua được.
Nghề nuôi ong cũng không được phổ biến nên dân thường chỉ có thể nếm được vị ngọt từ trái cây.
‘Uwah! Tuyệt quá! Ngài Baldr, tớ chưa bao giờ ăn thứ ngọt như thế này bao giờ.”
“Đây là đường phải không nhỉ? Nhưng làm thế nào, sao đường lại được tạo ra từ loại rễ cây bỏ đi này được?”
Mỗi lần liếm Margo lại đặt tay lên má của mình, niềm vui sướng tràn ngập trên khuôn mặt của cô. Porco và Tyros thì đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên khi biết được đường cũng có thể được sản xuất từ loại thành phần mà không ai để ý đến. Baldr rất hài lòng với những biểu cảm đó.
(Giờ thì, việc kiếm tiền sẽ dễ như trở bàn tay, nhưng tham vọng của mình không dừng lại ở đây. Tiền, càng nhiều tiền, nhiều hơn nữa, nhiều đến mức đến cả việc đếm chúng cũng bất khả thi. Rồi sau đó… không không, thế thì lại không tốt, nếu cứ tiếp tục thì mình sẽ mất trí mất, nhưng không làm thì…Kuh! Cái cảm giác cả núi tiền đang ở trước mặt mình mà lại không thể sờ tới như thế này thật khó chịu quá!)
“Không biết có chuyện gì với ngài Baldr nữa?”
Magro tò mò hỏi, Tyros trả lời cô.
“Chắc ngài ấy lại nhớ đến chuyện khó nghĩ nào đó.”
Tyros thì thầm bên cạnh họ.
“Nhìn có vẻ ngài ấy quần quại lắm.”
Không có gì ngạc nhiên, lũ trẻ làm sao có thể tưởng tượng được ngay lúc này đây, Baldr đang kịch liệt chống lại ham muốn phủ khắp sàn nhà bằng đồng vàng, cởi trần và nằm lăn qua lăn lại của Sanai.
Điều này đã được nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nhưng vị danh tướng kiệt xuất thời Chiến quốc tên Oka Sanai này, người mà đã đẩy Độc Nhãn Long Masamune tới chân tường và suýt chút nữa đã có thể lấy đầu ông (nên nhớ lực lượng của Sanai thậm chí còn không bằng một phần trăm so với lực lượng của Msamune), có sở thích kì quặc mà không có bất kì lí do nào có thể giải thích một cách chính đáng được.
Nó không chỉ dừng lại ở việc đam mê kiếm tiền từ công việc cho vay của ông.
Thực tế ngoài Sanai cũng có cơ số tướng lĩnh mê tiền, ví dụ như danh tướng Fukushia Masanori hay Katou Kiyosima , họ đều là những kẻ keo kiệt, luôn rao giảng về tầm quan trọng của việc tiết kiệm tài sản cho con cháu sau này.
Về phần Sanai, cứ mỗi tháng ông lại tự khóa mình trong phòng và thực hiện một nghi thức.
Và điều gây sốc ở đây là nó không phải là một nghi thức bình thường, Sanai sẽ phủ khắp mặt sàn với đồng koban, cởi hết quần áo và cảm nhận chúng thông qua chính làn da của ông.
“Fuhyahahaha, xúc cảm từ vàng thật sự quá đỉnh!”
“Sống như thế này mới đáng sống chứ!”
Tính khắp cả Nhật Bản vào thời Chiến quốc, có lẽ chỉ có một mình Sanai mới có sở thích đắm mình trong tiền như thế.
Không phủ nhận tài năng của Sanai ở cả việc cầm quân và trị vì, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng ảnh hưởng từ sở thích khó nói đó là nguyên nhân khiến ông phải đổi chủ nhiều lần.
“Chết tiệt, đồng tiền…sức mạnh tà ác của nó lại làm mình lạc lối…kiềm chế, phải kiểm chế đi Baldr.”
Cuối cùng sau năm phút đấu tranh nội tâm thì Baldr đã lấy lại bình tĩnh nhờ vào ý chí kiên cường của mình.
“Nhớ kĩ, không được phép nói với ai về cái này hết, ai làm trái lệnh sẽ bị đuổi khỏi đây, người đó cũng sẽ mất tư cách làm thuộc hạ của tớ. Có thể gọi đây là một thử thách để trở thành hầu cận của tớ trong tương lai, hiểu rõ chưa?”
“Đã rõ!”
“Tất nhiên rồi.”
“Để đó cho tớ!”
Porco, Margo và Tyros đều gật đầu đồng ý.
Baldr lệnh cho ba người vẫn còn đang để hồn trên mây sau khi được nếm thử đường lần đầu tiên trong đời thu hoạch nốt chỗ củ cài đường còn lại, còn bản thân Baldr thì chạy tới khu mua sắm.
Một toà nhà nhỏ hiện ra trước mắt cậu, tuy không lớn nhưng nó lại mang một không khí đầy sự tao nhã, một biển hiệu lớn được treo ở cửa với dòng chữ “Thương hội Caravan”.
“Chị đang kiếm tiền à?”
“Đoán thử xem.”
Câu hỏi của cậu ngay lập tức được trả lời cứ như thể là đang đọc mật khẩu vậy. Người đáp lại lời cậu là chủ của thương hội Cavaran, Selina Savaran.
“Nhìn có vẻ mọi chuyện khá suôn sẻ với em nhỉ, Baldr.”
Selina nở một nụ cười tựa như một đóa hoa đang nở rộ. Một thiếu nữ mười tám tuổi sở hữu sống mũi cao thanh tú, đôi môi tựa như cánh hoa hồng cùng với đôi mắt hạnh nhân mang đến khí chất của một mĩ nhân tài giỏi hơn là một vẻ đẹp thông thường.
Nhưng với Baldr, điều làm cậu để ý đến nhất ở cô là đôi tai trên đầu cô, chúng mang hình dáng của tai chó cụp xuống giữa đầu cô. Không khó để đoán được, cô ấy là thú nhân.
Mỗi khi đôi tay với bộ lông thượng hạng ấy xuất hiện trước mặt cậu, một sự khao khát muốn được xoa năn chúng lại dâng trào lên trong tim cậu.
Nếu cậu có thể làm thế, cậu cảm giác được rằng cậu sẽ trả lời được câu hỏi mà Masaharu luôn trăn trở cho tới tận lúc lìa đời “Tai chó hay tai mèo, cái nào là tuyệt nhất?”. Nhưng cho dù cậu hỏi bao nhiêu lần, Selina vẫn không chấp nhận cho cậu sờ chúng.
Thú nhân không phải là chủng tộc gì hiếm ở ở lục địa Aurelia.
Bắt nguồn từ huyết thống của vị anh hùng Brocas, người đã kí kết khế ước với thú vương Zoras. Chủng tộc thú nhân sau đó chia làm hai nhánh: tộc tai mèo và tộc tai chó.
Phần lớn thú nhân sỡ hữu thể chất và giác quan hơn hẳn nhân loài, nhưng so với chó và mèo thì lại không bằng.
Nói cách khác, họ là người được gắn thêm tai và đuôi động vật.
Cha của Selina đã mất nên cô thừa kế thương hội từ cha cô. Nhưng một người họ hàng của cô lại đang nhăm nhe chiếm lấy khối tài sản này. Vì vẻ bề ngoài xinh đẹp của Selina, hắn đã bắt cóc cô và người đã cứu cô không ai khác chính là Baldr, đó là cách mà bọn họ đã gặp nhau.
Selina vẫn nhớ rõ ràng dáng vẻ oai hùng của Baldr vào lúc đó.
Nhớ lại những kí ức đó, cô không thể kiềm được cảm giác ngứa ngày truyền lên từ bụng dưới của cô.
Lúc đó Baldr chỉ mới chín tuổi, nhưng Selina tin rằng bóng lưng oai vệ đó của cậu hoàn toàn không thua kém gì so với các bậc anh hùng trong truyền thuyết.
Thương hội Savaran là thương hội do cha cô, Massoud thành lập. Ông ấy đã rơi vào lưới tình với mẹ cô, Lilia và họ cùng nhau thành lập thương hội này.
Quy mô thương hội tuy nhỏ nhưng nhờ vào các mối quan hệ mà ông có được khi còn là thương nhân tự do, thương hội của ông trở nên khá có tiếng trong lãnh thổ Cornelius.
Nếu mọi thứ diễn ra suôn sẻ, Massoud đã có thể làm cho thương hội của ông ngày một lớn mạnh và danh tiếng hơn.
Nhưng Massoud lại bị phân tâm bởi việc tìm kiếm thuốc chữa bệnh cho Lilia, người mắc một chứng bệnh không thể cứu chữa được làm cho nội tạng của cô bị thối rữa.
Khi ông biết được rằng cho dù là thần thuật của nhà thờ cũng không thể chữa khỏi được chứng bệnh của vợ mình, ông đã tìm đến cấm thuật với mục đích trao đổi nội tạng của ông với người vợ của mình.
Lúc đó ông đã hoàn toàn tuyệt vọng và đây là cách duy nhất mà ông có thể nghĩ tới.
Nếu là lúc bình thường, Massoud sẽ không bao giờ dám có ý tưởng điên rò đến thế. Nhưng khi cái chết của người vợ đang càng ngày càng gần, ông đã không còn giữ được sự tỉnh táo để đưa ra quyết định sáng suốt.
Cuối cùng Massoud thành công chuyển nội tạng của mình qua cho vợ và mất. Ít lâu sau, Lilila cũng mất do cơ thể của cô từ chối tiếp nhận nội tàng từ một người khác.
Nghĩ kĩ lại thì, nếu thật sự có một phép thuật thần kì có khả năng chữa khỏi mọi loại bệnh như thế, chắc chắn ai cũng sẽ biết đến nó. Ngay lúc này Massoud hẳn đang bị mắng xối xả từ Lilia trên thiên đường.
Cha của Selina rất thông minh, một người nghĩ là làm nhưng cũng rất hòa nhã, nhưng khi nhắc đến gia đình thì ông luôn bất cẩn như thế.
Và thế là cô bé Selina mười sáu tuổi bị bỏ lại một mình. Hai ngày sau đám tang, một người họ hàng từ bên nội của cô, người mà cô cũng không biết có tồn tại xuất hiện trước mặt cô.
Ông ta đi vào trụ sở và cư xử như thể hắn là chủ của nơi này, hắn còn tự nhận mình là người giám hộ của Selina, và rồi Selina đáp trả:
“Thương hội này đã là tài sản của tôi, tôi đã đứng tên nó với hiệp hội thương nhân và đã được sự chấp thuận từ họ.”
Thái độ của người họ hàng đó quay ngoắt một trăm tám mươi độ và bắt đầu ra sức thuyết phục cô.
“Thương hội không thể được giao cho cô nhóc không có tí kinh nghiệm nào.” Ông ta nói.
Tất nhiên Selina cũng không tin rằng người họ hàng này lại là một thương nhân đáng tin và từ chối lời đề nghị.
Nhìn như thế nào thì ông ta cũng chả khác gì một con linh cẩu đang chực chờ nhắm vào tài sản của gia đình cô. Thực tế thì cũng không sai.
Người họ hàng biết rằng vể mặt pháp lí thì không thể nào làm gì được nên đã tức giận bỏ đi và không quên để lại vài câu chửi rủa.
Cô cũng không ngu ngốc và yếu đuối đến mức bị lừa bởi chiêu trò vặt vãnh ấy. Mọi chuyện tưởng chừng như đã kết thúc cho đến vài ngày sau, Selina đã đánh giá quá thấp sự thối nát của người họ hàng đó.
“Con nhóc chết tiệt này, tao đã đã định chỉ bán mày cho nhà thổ thôi nếu mày ngoan ngoãn nghe lời.”
“Xin lỗi nhé, nhưng tiêu chuẩn cùa tôi cao lắm, con lợn đó không xứng đâu.”
Selina đã quá bất cẩn, có lẽ là do cô chỉ mới tiếp quản thương hội.
Một khách hàng tiếp cận cô với một đề nghị hợp tác. Khi cô không nghĩ ngợi gì nhiều và đi tới nơi hẹn, một nhà kho trống, thì bất chợt người họ hàng của cô xuất hiện cùng với một nụ cười đáng khinh, theo sau là thuộc hạ của hắn.
“Bộ ông nghĩ rằng nếu ông làm gì tôi thì không ai sẽ phát hiện ra à?”
Selina cố gắng dọa ông ta mặc dù cô biết chắc chúng chẳng có tác dụng mấy.
Giết người cướp của sẽ bị xử chung thân, không có ngoại lệ. Nếu Selina bị giết ở đây, tình nghi lớn nhất chắc chắn là người họ hàng này.
“Một cô bé mất cả gia đình, trong cơn tuyệt vọng đã gieo mình xuống sông tự vẩn, chuyện như thế có nhiều lắm. Chết đuối thì làm gì còn bằng chứng nào.”
“Tên ác quỷ!”
(Nếu mình chết như thế, mẹ sẽ lại mắng mình như cha mất.)
Dù thế Selina vẫn không có ý định bỏ cuộc, nhưng cô vẫn chuẩn bị tinh thần vì khả năng cao cô sẽ bỏ mạng ở chỗ này.
Có thể cô có cơ hội nếu chỉ có người họ hàng, nhưng trừ ông ta ra vẫn còn tám tên thuộc hạ nữa. Ngoài ra trong số đó có hai tên nhìn rất nguy hiểm, khả năng cao là chúng đã từng giết người.
Mặc dù đúng là thể chất của thú nhân cao hơn so với con người, cô cũng nhận ra đây không phải là một cuộc chiến mà cô có thể thắng.
Nhưng bỗng nhiên…
“Nhìn xem chúng ta có gì này, một đám côn đồ lại đi bắt nạt một gái nhỏ.”
Một chất giọng cao từ một đứa trẻ vang lên khiến cho mọi người xoay đầu trong ngạc nhiên, hướng về một cậu bé điển trai như thiên thần hạ phàm.
Cậu bé ấy, Baldr lảm nhảm cái gì đó, nghe như một ngôn ngữ ngoại quốc xa lạ mà chẳng ai hiểu được, nhưng từ tông giọng cũng có thể đoán được cậu đang chỉ trích đám côn đò và người họ hàng.
“Con chuột nhắt này!”
Theo lẽ thường, Baldr không khác gì một người ngoài cuộc vô tình bị vướng vào chuyện không đâu.
Nhưng ánh mắt của Baldr lại khiến cho cô tin tưởng rằng vị cứu tinh của mình đã tới.
Giống như cái cách mà con người nhận ra khi nhìn thấy một con hổ, sức mạnh vô song của chúa sơn lâm có thể được nhận biết chỉ thông qua đôi mắt của chúng. Nhân thú cực kì nhạy cảm với chúng.
“Oi, giết nó luôn đi. Ê nhóc, lỗi do mày ngu quá thôi đấy.”
“Gì đây, chán sống rồi à? Giờ ta thấy bực rồi đấy.”
Tên thuộc hạ đã nghĩ rằng xử lí một thằng nhóc nhỏ con như thế này dễ như bỡn. Hắn đưa tay ra với một nụ cười thô lỗ. Trong nháy mắt, Baldr lập tức di chuyển.
Tất cả mọi thử diễn ra thật sự chỉ trong một cái nháy mắt.
Cậu rút con dao từ túi của tên thuộc hạ gần nhất và đâm vào cổ của hắn với không một chút do dự, rồi cậu lại đâm vào tim của một tên khác ngay sau đó.
Baldr cầm lấy thanh kiếm từ tên vừa bị giết, và ném con dao đi với một tốc độ và sự chính xác đến không tưởng, tên thứ ba bị giết một cách đơn giản như thế.
Thanh kiếm cậu mới lấy được có kích thước hoàn toàn không phù hợp với cậu, nhưng cậu vẫn có thể vung nó dễ dàng tựa như một bài thể dục khởi động, rồi cậu khiêu khích những tên còn lại bằng một nụ cười không nao núng.
“Thanh kiếm có hơi khó sử dụng, nhưng thôi kệ đi, lên hết đây, mấy thằng ngu.”
Người họ hàng của Selina và đám thuộc hạ trợn tròn mắt ra khi nhìn thấy biểu càm khinh miệt của Baldr.
Đó là sự kiêu ngạo chỉ có ở kẻ mạnh khi nhìn xuống dưới những tên yếu kém.
Bọn chúng vốn đã bị người khác khinh miệt khi sống dựa vào việc lợi dụng điểm yếu của người khác, nên chúng không thể nhầm lẫn cái anh mắt ấy được.
“T-thằng nhãi! Giết đi, giết nó ngay lập tức!”
Ngay lúc đó, hai tên có vẻ ngoài nguy hiểm đã cảm nhận được rằng Baldr không phải là một đứa trẻ tầm thường, khì tức mà cậu tỏa ra đã chứng minh điều đó.
Mặt khác, những tên còn lại chỉ đánh giá Baldr qua vẻ bề ngoài nên không nghĩ ngợi gì nhiều mà xông tới phía cậu nhằm báo thù cho đồng bạn. Nhưng hình bóng của Baldr liền biến mất trong khoảnh khắc ấy.
Baldr cúi xuống và chém vào gót chân của ba người.
“GYAAAAAA!”
Không ai có thể đứng vững khi mất đi chân thuận.
Baldr mặc kệ chúng đang quằn quại trong đau đớn tột độ và ném con dao về phía người họ hàng của Selina.
“Hih…hiiiii!”
Tiếng hét của hắn có vẻ gần hơn Selina tưởng khiến cho cô phải quay đầu lại.
Có vẻ như người họ hàng đó đã lén lút tiếp cận cô nhằm bắt cô làm con tin để chạy thoát. Hắn quả thật là một tên khốn hết thuốc chữa.
“Tao đã trả cho tụi bây cả đống tiền rồi đấy! Hiểu chứ? Giết thằng nhãi đó nhanh!”
Hắn chỉ kịp né con dao trong gang tấc và tiếp tục ra lệnh. Nghe thấy lệnh, hai tên nguy hiểm nhất trong nhóm cuối cùng cũng hành động, sát khí của bọn chúng hoàn toàn nằm ở một đẳng cấp khác so với mấy tên côn đồ thông thường.
Dù vậy, phong thái điềm tĩnh của Baldr vẫn không đổi.
Trực giác của cậu nói rằng bọn chúng chỉ giao chiến với những đối thủ yếu hơn cậu.
“Cái cô Maggot kia còn đáng sợ gấp cả trăm lần cơ.” Baldr nói thẳng.
Cậu thong thả bước tới đối thủ cứ như thể trước mặt cậu chả có gì.
Nghĩ rằng mình bị coi thường, chúng liền vung kiếm, động tác của chúng tinh tế hơn hẳn so với những tên con lại, nhưng chỉ có thế.
Baldr dễ dàng tránh được lưỡi gươm và áp sát vào một trong hai gã, sau đó cậu nhấc bổng hắn lên bằng eo và quật mạnh xuống đất. Gót chân cậu ngay lập tức giáng xuống cổ của hắn cùng với toàn bộ trọng lượng cơ thể.
“Gegeh!”
Hắn chỉ kịp rên lên một tiếng rồi nằm bất động.
Nhìn thấy đồng bạn của mình cứ thế bị một thằng nhóc giết chết mà không để lộ ra một chút sơ hở nào, mồ hôi lạnh chảy khắp người tên còn lại.
(Làm sao có thể thắng được, tên kia vừa mới bị giết mà không kịp ú ớ gì. Chả có cách nào mình có cơ hội cả.)
Bất chợt, hắn nhìn thấy thân chủ cùa mình vẫn đang ngoan cố tìm cách tiếp cận cô gái.
“Oi, nhìn đi. Con nhóc kia đang gặp nguy hiểm đấy.”
Vừa dứt lời, hắn liền dồn hết tốc lực chạy thoát thân. Chỉ trong khoảnh khắc sự chú ý của Baldr chuyển về phía Selina, hắn đã mở rộng khoảng cách giữa bản thân và tấm tấn công của Baldr ra thành ba bước chân.
Tiếp tục chạy với vận tốc ngày càng tăng, hắn thở dài, nghĩ rằng mình đã thoát khỏi nguy hiểm.
Tuy nhiên…
Gatsun!
“Thấy chưa, ném đá cũng có thể làm chết người đấy.”
Một hòn đá cuội, một thứ có thể dễ dàng tìm thấy ở bất kì bờ sông nào, đánh trúng vào sau gáy của hắn.
Trong tay Baldr, kể cả là một hòn đá ven đường cũng sẽ trở thành món vũ khí giết người.
Máu tuôn ra từ đầu, nhuộm đỏ cả mặt đất, hắn liệm đi và ngã xuống.
Với thương tích như thế, dù sống hay chết, hắn cũng sẽ không thế đứng dậy được nữa.
“C-cấm động đây!”
Selina, người mà vẫn đang bị mê hoặc bởi những động tác của Baldr, chợt nhớ ra rằng người họ hàng của cô vẫn đang cố bắt cô làm con tin.
Đúng là một thằng ngu. Nếu nhân lúc đó mà chạy thì có lẽ ông ta vẫn có cơ hội sống sót.
“Bỏ vũ khí xuống! Bộ mày không quan tâm đến con bé này à?”
Selina tự hỏi bắt cóc cô có tác dụng gì không khi mà cô còn chả biết cậu bé đó là ai, nhưng có vẻ người họ hàng của cô không hiêu được điều đó.
“Ta có thể giết người nhanh hơn ngươi giết cô bé đó đấy.”
“Bỏ vũ khí xuống! Có nghe…”
Hyun.
Một tiếng xé gió vang lên, ngay lúc đó, thanh kiếm xuyên thẳng qua trán của khiến ông ta gục xuống, máu bắn ra xối xả.
Ông ta còn chả biết chuyện gì đã xảy ra nữa.
Đến cả Selina cũng không nhìn thấy Baldr đã ném thanh kiếm đi từ lúc nào.
Đúng như cô nghĩ, bắt cô làm con tin là vô nghĩa, nhưng những điều thật sự xảy ra hoàn toàn khác với những gì cô nghĩ.
“C-cảm ơn cậu.”
Selina cúi đầu cảm ơn.
(Mình không nghĩ sẽ có vấn đề gì, nhưng mình vẫn không hiểu được ngôn ngữ của cậu ta, tốt nhất là đừng làm gì đó khiêu khích.)
Khi nghĩ đến điều đó, cô khuỵu xuống sàn, cô có thể thấy rõ chân cô đang run rẩy.
Sự thật là cô suýt chút nữa đã chết và nó hiện diện rõ hơn bao giờ hết.
“Fueh?”
Bỗng nhiên một bàn tay ấm áp đặt lên tay cô khiến cô thốt ra thành tiếng.
“Ể, em xin lỗi, em làm chị sợ à?”
Khi cô hoàn hồn lại, Baldr lại đang sử dụng ngôn ngữ chính thống của lục địa để nói. Cậu ôm cô vào lòng và xoa đầu cô một cách nhẹ nhàng.
Có vẻ cô không để ý rằng mắt của Baldr đang nhìn chằm chằm vào cập tai chó của cô.
“Tai chó…hàng thật kìa…đây là kì quan thế giới.”
Baldr lại lảm nhảm về những thứ khó hiểu trong khi đang nở nụ cười xấu hổ.
Khuôn mặt của cậu giờ đây mang một nét ngây thơ khác hẳn với cái người tựa như ác thần tỏa ra đằng đằng sát khí vừa nãy.
Đang cảm thấy nhẹ lòng, cảm động đến mức rơi nước mắt, cô lại bật cười khi nhìn thấy biểu cảm hoảng loạn của Baldr.
Selina đắm chìm trong những hồi ức đó khi nhìn vào Baldr mười một tuổi hiện giờ, trông cậu cao lớn và nam tính hơn so với lúc cả hai mới gặp.
Sở hữu một vẻ ngoài dễ nhìn cùng với khí chất cuốn hút đầy sự thân thiện, thứ mà sẽ đốn ngã không biết bao nhiêu trái tim phụ nữ, cậu thật sự đã trưởng thành giống với hình mẫu lí tưởng của Selina.
“Liếm nó thử đi.”
“Không có nhiều hơn à?”
“Đừng có đòi hỏi nhiều thế, đây chỉ mới là sản phẩm thử nghiệm thôi.”
Selina đổ thứ chất màu nâu đó vào miệng.
Một vị ngọt đâc trưng tan chảy ngay trên đầu lưỡi của cô, Selina híp mắt một cách vui sướng.
“Ừmmmm! Đồ ngọt là nhấttt!”
Mặc dù Selina sỡ hữu một thương hội, đường cũng không phải là một thứ mà cô có thể nếm thử hằng ngày. Không chỉ vì nó đắt, số lượng đường được lưu hành trong thế giới này cũng không đủ đáp ứng nhu cầu của người dùng.
“Như thế nào?”
“Còn tùy vào khẩu vị của mỗi người, nhưng chị thích cái này hơn.”
“Yossha!”
Baldr nắm chặt lấy tay phải của mình và thụt cù chỏ về phía sau ăn mừng.
Seliona không hiểu ý nghĩa của hành động đó, nhưng nó cũng không ngăn cô hiểu được sự vui mừng của Baldr.
“Em muốn biến thứ này thành đặc sản địa phương, nhưng trồng loại nông sản này không khó, trong tương lai mọi người sẽ phát hiện ra, nên em định dùng cái này để kiếm vốn phục vụ cho bước kế tiếp trong kế hoạch. Em dự định sẽ mở rộng quy mô trồng trọt.”
“Và em định để việc mua bán cho chị?”
“Vâng, nên cho em sờ tai của chị một chút đi.”
Tay của Baldr sắp được chạm vào đôi tai với bộ lông mượt mà đó, nhưng Selina đã nhanh tay bắt được và cười một cách tinh nghịch.
“Chị không phải là loại phụ nữ rẻ tiền đó, em nên biết mà.”
Nhân thú chỉ cho phép bạn tình của họ chạm vào tai của họ.
Thật lòng mà nói, nếu là Baldr thì Selina không có vấn đề gì, nhưng nếu cậu vẫn còn hỏi với thái độ cợt nhả như thế thì còn lâu cô mới cho phép cậu.
Nếu cậu yêu cô thật lòng, thì cô cũng sẽ không từ chối.
“Tệ quá, nhưng chính xác hơn, cái mà em nói khác với việc để phần mua bán cho chị.”
“Hoo…”
Selina cảm thấy vẫn còn ẩn ý trong lời nói của Baldr và thay đổi sắc mặt.
Do ấn tượng từ lần đầu cả hai gặp nhau, Selina không coi Baldr là một đứa trẻ mười một tuổi thông thường như vẻ ngoài mà cậu đang có.
Đặc biệt là khi cô nhìn thấy nụ cười tinh nghịch của cậu.
“Thật ra thì, em muốn mượn tên thương hội của chị. Tất nhiên tới lúc thưởng thảo thật thì chị Selina vẫn chịu trách nhiệm phần đó, còn việc dùng tiền như thế nào thì phải làm theo kế hoạch của em.”
“Em định nắm quyền đến cỡ nào?”
“Chỉ với những quyết định cơ bản thôi, mua cái gì, đầu tư vào đâu, trả đủ giá hay chỉ trả một nửa. Phần còn lại tùy chị quyết định.”
“Vậy phần của chị là bào nhiêu?”
“Mười phần trăm có được không? Em cũng sẽ trả thêm phí sử dụng tên thương hội.”
Selina lặng lẽ nghiêng người về phía trước, đưa mặt của cô kề sát vào cậu, sát tới mức nhìn cứ như thể cô chuẩn bị hôn cậu vậy. Cô trừng mắt nhìn Baldr mà thở hổn hển.
“Quá rẻ, ba mươi phần trăm.”
“Nhưng em là người đầu tư mà, lợi nhuận mà chị sẽ có đã nhiều lắm rồi. Mười lăm phần trăm.”
“Vấn đề không phải là cậu bán cái gì hay lợi nhuận bao nhiêu, không có thương hội chị thì nó cũng chỉ là kế hoạch trên giấy thôi, đúng không? Em có ai khác để hợp tác đâu? Ba mươi phần trăm.”
Selina cứng rắn hơn cậu nghĩ, cô hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ giảm giá xuống. Baldr gãi đầu với vẻ mặt đầy phiền muộn.
Đúng thật, cậu không quen biết với ai mà có thể giúp cậu trong lĩnh vực này ngoài Selina.
Dù sao sản phẩm này cũng không cần phải có vốn bắt buộc, nên sẽ không có vấn đề gì với Selina nếu thất bại. Đó là những gì cậu nghĩ, nhưng xem ra cậu vẫn đánh giá thấp vấn đề này.
Nhượng bộ thì cũng không khó, nhưng ba mươi phần trăm…ai biết được nó sẽ là bao nhiêu trong tương lai. Cậu không muốn từ bỏ một số tiền lớn như thế. Cậu cảm giác như đang bị cắt mất một miếng thịt từ người vậy.
Đã thế thì…
“Tốt thôi, ba mươi thì ba mươi, nhưng cho em sờ tai của chị đi.”
“Hả!?”
Câu trả lời của Baldr làm cô đỏ mặt và bối rối. Cô muốn hét giá cao như thế chỉ đơn giản là vì cô không cam lòng để mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch của Baldr.
Cô biết Baldr không có ai để nhờ cậy ngoài cô ra, nhưng nếu làm quá và khiến mối quan hệ giữa hai bên xấu đi, cô mới là bên chịu thiệt thòi nhất. Tất nhiên Selina cũng không thực sự sẽ từ chối lời đề nghị của Baldr.
Củ cà rốt với ba mươi phần trăm cổ phần cùng với khát khao thầm kín của trái tim thiếu nữ muốn nhân cơ hội này tiến thêm một bước trong mối quan hệ của cả hai khiến cho mặt cô đỏ bừng cùng với một chút do dự.
“N-nếu chỉ một chút thì được, chỉ lần này thôi đấy, được chưa?”
Selina đã quên luôn lời nói mà cô vừa nói lúc nãy “Chị không phải là loại phụ nữ rẻ tiền đó.” và đưa đôi tai ủ rũ của cô ép sát vào đầu, hướng về phía Baldr.
(Phải rồi, cái này là vì ba mươi phần trăm cổ phần, không phải là mình muốn Baldr sờ chúng.)
“Fuuhya!?”
Cảm giác từ những ngón tay thon dài của Baldr chạm nhẹ vào vành tai của cô khiến cô không kiềm được mà bật lên thành tiếng.
Selina cảm thấy nhột, nhưng đồng thời cảm giác hân hoan cũng tràn ngập trong tim cô. Cô nheo mắt, tập trung hết sự chú ý vào đôi tai.
Vai cô run nhè nhẹ, đôi tay ép sát đầu như thể đang sợ hãi.
Tất cả những điều đó càng khuấy động sự hứng phấn của Baldr.
Kí ức từ Masaharu, người mắc bệnh chuunibyou, lại trỗi dậy trong tâm trí của Baldr.
Tai chó là công lí…cậu cuối cùng cũng đã có câu trả lời cho câu hỏi cái nào tốt hơn, chó hay mèo. Cứ ngỡ rằng đề tài này sẽ chìm vào quên lãng, hôm nay cậu đã tìm được nó, Baldr tin như vậy.
“C-cái cảm giác bồng bềnh này…quá tuyệt vời!”
“Nn…Fukyuu…”
Selina khe khẽ rên rỉ như một chú cún con. Rõ ràng cô cũng không ghét bị chạm vào tai, có thể nhận thấy điều đó rõ ràng thông qua nhìn vào chiếc đuôi lông xù đang ve vậy của cô.
Baldr tận hưởng cảm giác mượt mà từ lớp lông mịn trên tai cô. Dù mong ước của cậu đã được thỏa mãn, nhưng cậu vẫn cảm thấy chưa đủ. Cậu tiếp tục xoa vào phần màu hồng nằm sau tai, một nơi nhạy cảm của thú nhân.
Bỗng nhiên cậu rướn người lên, cậu không thể kiềm chế được khát khao đang cuồng loạn bên trong cậu.
Nhưng…
“ĐỪNG CÓ ĐƯỢC NƯỚC LÀM TỚI!”
“Guhah!”
Phần bụng của Baldr hoàn toàn để hổng khi cậu cố gắng ôm đầu của Selina. Một cú đấm với toàn bộ sức mạnh giáng xuống và thổi bay cậu đi gần ba mét.
Một đòn tấn công hoàn hảo, Baldr hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội phản ứng nào ngay cả với kĩ năng chiến đấu của cậu.
“Đ-đã bảo là một chút thôi mà! Đây là lần đầu tiên tai chị bị người khác chạm vào, vậy mà em chả biết kiềm chế một tí gì.”
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt đẫm nước của Selina, Baldr nhận ra rằng cậu đã hơi quá tay .
Sự mềm mại đó đúng là thứ tuyệt nhất, nhung nước mắt phụ nữ còn lại nằm ở một phàm trù hoàn toàn khác.
“Em biết sai rồi.”
“L-lần này là ngoại lệ đấy, hiểu chưa? Nếu không nhẹ nhàng hơn thì sẽ không có lần thứ hai.”
“Yahoo! Cuối cùng sau hai năm kiên trì rỏng rã, mình có thể tận hưởng cái cảm giác đó rồi.”
“C-chỉ khi được cho phép thôi, và lần tới thì không có dễ dàng thế đâu.”
Cái kiểu đụng chạm đó quá nguy hiểm…ít nhất đối với Selina là như thế.
“Nãy giờ hai người đang làm cái trò gì vậy?”
“Eh?”
Một giọng nói bất chợt vang lên và cả hai hướng mắt về phía cửa văn phòng, đứng ở đó chính là thư ký trưởng của thương hội Savaran, Rorona với gương mặt có chút bối rổi và đỏ ửng.
“KHÔÔÔÔÔÔNG!!”
Cả Baldr và Selina đều hét lên trong xấu hổ khi biết rằng có người đứng đó và chứng kiến mọi việc.
“Trời ạ, đúng ra hội trưởng phải đủ trưởng thành để biết chứ…cơ mà, có thể ngài vẫn chưa lớn tới mức đó, nhưng ngài vẫn là người đứng đầu của thương hội, nên làm ơn giữ cái đầu lạnh đi.”
“Tôi không có gì để nói.”
Selina trông thật sự chán nản trước những lời trách mắng của Rorona, tâm phúc mà cô luôn tin tưởng.
Rorona là một nhân viên kì cựu của thương hội , được gia đình của Selina dạy dỗ và đào tạo cho vị trí lãnh đạo cấp cao của thương hội.
Dù vậy, cô vẫn chỉ mới 26 tuổi. Rorona là một thiếu nữ quyến rũ sở hữu mái tóc đen tuyệt đẹp được búi gọn và một thân hình đầy đặn gợi cảm.
Từ trước đến nay, đã có vô số người đàn ông theo đuổi cô, nhưng tuyệt nhiên không hề có bất kỳ tin đồn tình cảm nào về cô. Selina không thể không cảm thấy đó là một điều đáng tiếc, dù rằng chuyện này chẳng liên quan gì đến cô.
“Ko phải là chuyện mà hội trưởng nên lo.”
“Nhưng tôi đã nói gì đâu.”
Không phải là Selina không có tài năng gì, nhưng cô vẫn không thể cãi lại Rorona.
Thực chất, phần lớn hoạt động giao thương của thương hội đều do Rorona quản lí, năng lực xử lí công việc giấy tờ của cô rất đáng nể.
“Cậu Baldr, nhìn có vẻ như cậu định làm một thứ gì đó khá thú vị, nhưng thương hội chúng tôi chỉ cần hai mươi phần trăm cổ phần là đủ.”
Con số mà Rorona vừa đưa ra thấp hơn con số mà Selina khăng khăng giữ lấy trước đó, nhưng cô vẫn tin tưởng và để cho Rorona quyết định.
“Nhưng cậu nên nhớ cậu sẽ phải chịu trách nhiệm nếu có bất kì vấn đề gì đấy.”
“Tất nhiên, chúng ta sẽ cùng xem xét xem liệu công việc làm ăn này có đáng giá hay không.”
Rorona có vẻ sắc sảo hơn Baldr tưởng. Nếu không cẩn thận, thương hội Savaran có thể thâu tóm luôn công việc kinh doanh mà cậu đang sắp bắt đầu bằng nguồn vốn áp đảo của họ.
Dù sao thương hội này có khả năng thực hiện kế hoạch của Baldr với quy mô lớn gấp hàng chục lần.
“Xin cậu hãy yên tâm, chúng tôi không định làm gì đó xúc phạm đến khách hàng quan trọng của thương hội đâu.”
Rorona mỉm cười như thể đã nhìn thấu suy nghĩ của Baldr.
Thực tế thì cũng không khác như thế là bao.
Nghĩ kỹ lại, nếu Baldr tận dụng mối quan hệ của cha mình, Ignis, cậu hoàn toàn có thể hợp tác với một thương hội còn lớn hơn cả Savaran.
Không đời nào người thông minh như Selina và Rorona lại làm điều gì ngu ngốc khi đối phương là một nguồn thu quan trọng của thương hội, người thừa kế của một gia tộc Bá tước.
Baldr ngượng ngùng gãi đầu, rồi sau đó gật đầu với Rorona.
“Nếu đó là tất cả, xin hay đối xử tốt với em với tư cách là đối tác.”
Rorona nhoẻn miệng cười, rồi lẩm bẩm “Phải rồi” như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
"Mặc dù gọi đó là sự bù đắp cho việc tăng cổ phần, nhưng cũng xin cậu hãy kiềm chế lại, đừng đùa nghịch với đôi tai của hội trưởng quá mức. Đối với thú nhân, chỉ có bạn tình mới được làm thế thôi. Trừ khi… cậu Baldr có ý định chấp nhận hội trưởng làm bạn đời cả trong công việc lẫn đời tư."
“Ueh?”
“Thật à?”
Mặt Selina đỏ bừng đến tận cổ rồi hét lên. Đứng kế bên cô, Baldr chợt nhận ra rằng bằng cách nào đó, cậu có lẽ đã vô tình dẫm phải một quả mìn.
“Nhưng nhìn thì bản thân hội trưởng có vẻ cũng không có ghét điều đó.”
“Đ-đủ rồi! Rorona! Còn nói tiếp nữa là tôi sẽ giận thật đấy!”
“Thứ lỗi cho sự vô lễ của tôi.”
Rorona hoàn toàn chiếm thế thượng phong trong tình huống này.
Selina có thể tỏ ra như một quý cô sắc sảo trước mặt Baldr, nhưng đúng như dự đoán, cô hoàn toàn không có cơ hội trước Rorona, người đã chăm sóc cô từ khi còn bé.
“Vậy chị có thể nhanh chóng sắp xếp việc buôn bán đường ở thu đô không? Sau đó dùng số tiền đó…em muốn mua thêm vài thứ nữa, càng nhiều càng tốt…”
“Rốt cuộc con đã la cà ở đâu thế?”
Khi cậu về nhà vào buổi tối, thứ đầu tiên chào đón cậu lại là người cha Ignis của cậu với vẻ mặt đầy tức giận.
Cha cậu đang mặc một bộ trang phục lộng lẫy, trên người còn phảng phất hương nước hoa. Nhìn thấy dáng vẻ đó, Baldr liền thốt lên “À…” khi nhận ra sai lầm của mình.
“Nhớ lại thì… tối nay có một bữa tiệc.”
“Đùng có quên chuyện như thế này chứ! Vào thay quần áo, nhanh! Trời ạ…con sẽ là tâm điểm của bữa tiệc đấy.”
“Con thành thật xin lỗi, con sẽ đi ngay đây.”
Sáng nay, mẹ cậu vẫn huấn luyện cậu nghiêm khắc như thường lệ làm cậu hoàn toàn quên mất chuyện này. Cậu tự hỏi nếu không may cậu bị thương nặng trong buổi tập sáng nay thì bà sẽ làm gì đây?
Baldr đoán rằng mẹ cậu sẽ chỉ thản nhiên nói ”Hãy coi vết thương đó như một huy chương và vinh hạnh về nó. Đừng lắm lời nữa, mau ra dự tiệc đi!” mà chẳng thèm bận tâm. Cậu có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh Ignis ôm bụng nhăn nhó vì đau nếu chuyện đó thực sự xảy ra.
Dù sao thì đó là cái giá mà Ignis phải trả vì đã trót yêu một người như Maggot, nhưng dù vậy, ngay cả Baldr cũng không thể không cảm thấy có chút thương cảm cho ông.
(Giờ thì, vì sự an toàn cho cái bụng của cha, mình nên nhanh chóng chuẩn bị thôi.)
Baldr vội vã chạy về phòng. Ở đó, Seyruun đang chờ sẵn với một nụ cười vô cùng đáng sợ.
“Cậu chủ, cậu về sớm nhỉ?”
“Uh…em xin lỗi…”
Chuyện này
Tình huống này thật khó xử.
Baldr cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, như thể có một tảng băng đâm thẳng vào lưng mình. Cậu vội vàng cúi đầu một cách tuyệt vọng.
“Ông bà chủ đã hỏi tôi, cậu chủ đi đâu rồi? Cậu chủ có hiểu lúc đó chị bối rối thế nào không khi mà chị không biết phải trả lời họ như thế nào?”
Seyruun bực tức nhìn chằm chằm vào Baldr. Cậu chỉ còn cách xuống nước xuống để xin lỗi.
Ignis không là bạo chúa đến mức trừng phạt Seyruun vì điều đó. Nhưng dù vậy, nếu là ở một nhà quý tộc khác, cô thậm chí có thể đã bị sa thải.
Baldr bây giờ mới nhận ra rằng suy nghĩ của mình đã ngây thơ đến mức nào.
Seyruun không chỉ đơn thuần là một cô hầu gái đối với Baldr. Trong mắt cậu, cô là một người cực kì quan trọng, vừa là một người chị, vừa là một người bạn thuở nhỏ.
Ngay từ đầu, nếu không có cô ở bên, Baldr khó mà giữ bản ngã của mình.
Baldr ngoan ngoãn cúi đầu, chân thành xin lỗi Seyruun từ tận đáy lòng.
“Em thật sự xin lỗi, sau này em sẽ thành thật với chị Sey.”
Thành thật mà nói, Baldr cũng cảm thấy rằng việc vừa tiếp tục công việc kinh doanh vừa giấu giếm Seyruun không phải là giải pháp tối ưu. Tốt nhất là nên giải thích rõ ràng mọi chuyện với cô ấy và thuyết phục cô trở thành đồng minh của mình.
Từ góc nhìn của Baldr, Seyruun đã vượt xa vai trò của một hầu gái đơn thuần. Kể cả không có sự thiên vị của cậu, cô vẫn là một hầu gái xuất sắc.
“Làm ơn đừng có làm như thế nữa. Rồi, nhanh thay quần áo nào.”
Seyruun cũng không thể tiếp tục tức giận nữa khi cậu em trai bé nhỏ đáng yêu của mình đã cúi đầu xin lỗi chân thành như thế.
Seyruun khẽ cười bất lực trước việc mình luôn yếu lòng với Baldr, trong khi đang giúp cậu thay bộ lễ phục đã được thiết kế riêng dành cho bữa tiệc.
Tối nay sẽ là lần đầu tiên con trai cả của Bá tước Cornelius, Baldr Cornelius, ra mắt công chúng trong một sự kiện chính thức.
Thông thường, con trai cả của một quý tộc sẽ ra mắt khi khoảng năm tuổi. Nhưng vì thế chất yếu ớt của Baldr vào thời điểm đó, buổi ra mắt bị trì hoãn đến tận năm cậu mười một tuổi, ít nhất đó là điều được người ta đồn đãi.
Đối với giới quý tộc lân cận vùng lãnh thổ của gia tộc Cornelius, dù họ có thích vị bá tước hay không thì sức mạnh của người thừa kế, người sẽ gánh vác gia tộc Cornelius trong tương lai, vẫn là một vấn đề được mọi người cực kì quan tâm.
Điều này có thể không quá quan trọng đối với một quý tộc ở thủ đô, nhưng đối với giới quân sự và các quý tộc gần biên giới, gia tộc Cornelius là một thế lực cực kì có trọng lượng.
Lãnh thổ của Bá tước Cornelius chính là chốt chặn vững chắc bảo vệ biên giới đất nước này trước vương quốc Haurel.
Mặc dù hai quốc gia hiện đang trong thời kỳ hòa bình, nhưng khó có thể nói mối quan hệ giữa hai bên đã được cải thiện. Bá tước Cornelius vẫn gánh vác trọng trách nặng nề trong việc bảo vệ quốc gia.
Dù vậy, cũng không thể phủ nhận rằng việc Ignis lấy một lính đánh thuê bình thường về làm vợ đã khiến danh tiếng của ông trong giới quý tộc sa sút.
Chính vì vậy, nếu xét đến danh tiếng của gia tộc Cornelius, thì số lượng khách mời tham dự bữa tiệc tối nay là vô cùng ít ỏi.
“Đã lâu không gặp, Ignis.”
“Trông cậu chả thay đổi gì nhỉ, Mattis.”
Hai người đàn ông siết chặt tay nhau rồi ôm lấy vai đối phương.
Đối với Ignis, người bị giới quý tộc thượng lưu ghét bỏ, người đàn ông này là một trong số ít những người ông có thể gọi là bạn thân, Mattis Bradford, người từng là chiến hữu sát cánh bên Ignis trong thời chiến.
Hiện tại, ông đang kế thừa vị trí Tử tước của nhà Bradford tại vùng Tây Bắc vương quốc, vào thời chiến, ông thuộc biên chế của Kỵ sĩ đoàn Lam Hỏa trong quân đội hoàng gia.
Gia tộc của ông cũng được biết đến như một gia tộc quân sự, dù không sánh được so với gia tộc Cornelius, tầm ảnh hưởng trong quân sự mà ông nắm giữ tuyệt đối không thể coi nhẹ.
Ánh mắt của Ignis hướng về cô gái đứng bên cạnh Mattis, người đang ngước nhìn ông.
“Teresa đã lớn thế này rồi à?”
“Bác vẫn khỏe chứ? Mà Baldr đâu rồi? Cháu muốn gặp cậu ấy.”
“Nó vẫn đang thay quần áo, ta nghĩ sẽ nhanh thôi.”
Teresa là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đỏ rực rất hợp với vẻ ngoài của mình. Cô nở một nụ cười tươi rói, thoạt nhìn trông còn có vẻ nghịch ngợm như một đứa con trai hiếu động.
“Đúng như cháu nghĩ, cháu sẽ kiềm lại trong tối nay, nhưng bác hay chuẩn bị tinh thần nhìn Baldr bị đánh bại vào ngày mai đi, so với hồi đó cháu đã mạnh lên nhiều rồi.”
Khi người bạn thân Ignis nhìn anh với ánh mắt đầy thắc mắc, như muốn hỏi rốt cuộc chuyện này là sao, Mattis chỉ có thể lắc đầu bất lực.
Dù sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp, so với một tiểu thư quý tộc, càng lớn thì Teresa lại càng trở nên hiếu động, thành thật mà nói, cô đã trở thành một tomboy chính hiệu.
Mattis không khỏi cảm thấy thất vọng vì điều đó, bởi lẽ vẻ ngoài xinh đẹp của con gái ông dường như đang bị lãng phí.
Ông thật sự không muốn nói ra, nhưng với tình hình này, con gái ông có lẽ sẽ trở thành một nữ chiến binh dũng mãnh giống như Maggot.
Một ý nghĩ ngớ ngẩn từng hiện lên trong đầu ông, Baldr sẽ là giải pháp giúp cho cô con gái đầy ngạo nghễ của ông kiềm chế chế bớt sự tự tin quá mức, và thậm chí cậu ấy sẽ trở thành bạn đời của đứa con gái "không ra gì" này trong tương lai.
Là con trưởng của gia tộc Cornelius, Baldr hoàn toàn không hề có vấn đề gì về địa vị hay phương diện chính trị để trở thành chồng của Teresa.
Cơ mà có vẻ kỳ vọng đó đã tan thành mây khói. Kể từ ngày Teresa chứng kiến Baldr phải chịu đựng những buổi huấn luyện khủng khiếp của Maggot dù còn nhỏ tuổi hơn cô, cậu lại trở thành mục tiêu mà một ngày nào đó cô phải vượt qua.
Teresa không hiểu vì sao mình lại có cảm xúc mãnh liệt như vậy, nhưng sâu thẳm trong tim cô chắc chắn một điều, cô tuyệt đối không muốn thua Baldr.
“Nhìn thấy lãnh chứa Ignis và lãnh chúa Mattis vẫn khỏe như thế này là tốt rồi. Có vẻ đứa con trai cả của cậu đã trưởng thành một cách tốt đẹp. Lão già này rất vui vì điều đó.”
Một ông già hiền hậu xuất hiện. Ignis và Mattis vội vàng chỉnh đốn tư thế, hoảng hốt cúi chào ông một cách lễ phép.
“T-tướng Ramillies! Thật vinh hạnh khi ngài có mặt ở đây.”
Ramillies không có tước vị, nhưng ông là một nhân vật cực kì có trọng lượng trong quân đội hoàng gia. Hiện tại, nói về số chiến công đã lập được, không ai sánh được với ông. Không chỉ vậy, ông còn từng là cấp trên của Mattis trong quá khứ.
Dù đã ngoài sáu mươi, nhưng đôi vai rộng và lồng ngực vạm vỡ của ông vẫn không hề bị thoái hóa do tuổi già.
Mái tóc ông đã bạc trắng và mất đi sự bóng mượt của nó, nhưng ánh mắt sắc bén cùng làn da rám nắng vẫn toát lên khí chất của một người lính luôn sẵn sàng cho trận mạc.
“Thật sự là một mất mát lớn cho Lam Hỏa Kỵ sĩ đoàn khi lãnh chúa Mattis lại trở về quê hương kế vị tước hiệu. Nếu được thì tôi mong cậu có thể ngồi vào vị trí chỉ huy hiệp sĩ đoàn thêm vài năm rồi làm gì thì làm.”
“Vinh dự đó quá lớn đối với kẻ bất tài này.”
Mattis cúi đầu với sự kính trọng từ tận đáy lòng.
Ramillies, dù xuất thân thường dân và luôn nói chuyện với giọng điệu khiêm tốn, nhưng trong quá khứ, ông từng là một cấp trên nghiêm khắc đến mức không ai dám chống đối, một cơn ác mộng thực sự trên chiến trường.
Hơn nữa, ngay cả khi Ramillies đã lớn tuổi, nếu ông chiến đấu nghiêm túc, Mattis cũng không tự tin là mình có thể giành chiến thắng.
Cũng như Mattis, Ignis hoàn toàn không dám ngẩng đầu trước ông. Ông hiểu rõ phong cách chiến đấu của Ramillies, thứ đã khiến ông được mệnh danh là chiến thần trên chiến trường.
“Ồ! Ông già, ông vẫn chưa ngỏm à?”
“Ha ha ha, ta đang trông chờ xem liệu quý cô Ngân Quang đây có trở nên giống một người vợ chút nào chưa.”
“Nhìn thế thôi chứ tôi cũng đoan trang thục nữ lắm đấy, nhưng với mối quan hệ giữa chúng ta thì cần chi phải giữ kẻ nữa.”
“Thành thật mà nói ta vẫn còn chưa tin đấy, một đứa tomboy như cô trở thành vợ của lãnh chúa Ignis.”
“Từ tận đày lòng, tôi cũng nghĩ như thế đấy.”
Maggot cười to rồi vỗ mạnh vào lưng Ignis đang cứng đờ bên cạnh cô.
“Ngẩn người ra đó làm gì nữa, dẫn khách vào nhà đi chứ.”
“P-phải.”
Ignis biết rằng Maggot và Ramillies đã có một mối quan hệ nào đó với nhau từ khi Maggot còn là một lính đánh thuê.
Ban đầu, hôn sự giữa Ignis và Maggot vấp phải sự phản đối mạnh mẽ từ họ hàng của Ignis, khiến họ vô cùng khó khăn trong việc kết hôn. Nhưng rồi, nhà vua đã công nhận cuộc hôn nhân của họ. Ignis ngờ rằng có lẽ đó là nhờ sự giúp đỡ của Ramillies.
Ramillies không chấp nhận được trao tặng tước vị và vẫn giữ thân phận thường dân, nên thật kỳ lạ khi ông ta có ảnh hưởng chính trị như vậy, cơ mà nếu Ramillies được lệnh dẫn dắt một đội quân, có lẽ trong quân đội hiện tại không một ai có thể sánh ngang với khả năng của ông ta.
Nếu ông già này, người còn quý giá hơn bất kì vàng bạc châu báu nào, đưa ra một thỉnh cầu, thì có lẽ ngay cả đức vua cũng sẽ lặng lẽ lắng nghe mà không nói một lời.
“Cơ mà ông già này, lát nữa có rảnh dòm qua thằng nhóc của tôi không? Sau này nó sẽ còn mạnh hơn tôi luôn ấy.”
“Nếu cô không đùa, ta khuyên cô nên tiết chế việc nuông chiều con trai mình lại, hiểu không?”
Mặc dù Ramillies đáp lại Maggot một cách rất tự nhiên, nhưng ánh mắt ông ta vẫn ánh lên một tia sắc bén.
Theo những gì Ramillies biết, số người có thể sánh ngang với Maggot về lực chiến, như Ignis hay Mattis, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nếu xét cả trực giác chiến trường thì Maggot, trong trí nhớ của ông, chính là chiến binh mạnh nhất lục địa.
Nếu có người nào có thể mạnh hơn cả Maggot, thì đó không phải là chuyện mà ông có thể làm ngơ theo bất kỳ nghĩa nào.
“Ngoài thương kĩ ra thì ma pháp và kiếm kĩ của tôi đều là tự học, nên tôi muốn xin ý kiến của ông nữa.”
“Cô không cần phải hỏi ta mà.”
Nên nhớ, tài năng của người thừa kế vị trí mà Ignis đang giữ là một vấn đề lớn với vương quốc.
Ai cũng ngầm hiểu rằng rằng Vương quốc Haurelia vẫn chưa từ bỏ ý định xâm lược Vương quốc Mauricia, ngay cả bây giờ.
Đầu nguồn hầu hết các con sông chảy qua Vương quốc Haurelia đều nằm ở Vương quốc Mauricia. Hơn nữa, Vương quốc Mauricia được ban phước với vô vàn tài nguyên nên đối với Vương quốc Haurelia, vùng đất của Mauricia là thứ mà họ từ lâu đã thèm khát và phải chiếm lấy nó bằng mọi giá.
Lãnh thổ gia tộc Cornelius sở hữu đa phần là đất rừng, một khu vực có khả năng phòng thủ cao. Dù vậy, họ vẫn liên tục phải đối mặt với mối đe dọa lớn từ Vương quốc Haurelia.
Trong trường hợp xấu nhất, nếu lãnh chúa tiếp theo thiếu năng lực, lãnh thổ của gia tộc Cornelius sẽ ngay lập tức bị Vương quốc Haurelia xâm chiếm, trừ khi Vương quốc Mauricia có biện pháp đối phó.
Thực tế, Ramillies cũng nhận lệnh từ nhà vua theo dõi cẩn thận thái độ của Baldr trong bí mật.
Trong tương lai gần sẽ không có vấn đề gì, nhưng tùy vào tình hình, nhà vua thậm chí có thể can thiệp vào việc kế thừa của gia tộc Cornelius.
Dĩ nhiên, nếu tình huống đó xảy ra, nhà vua sẽ không thể tránh khỏi sự phản đối từ các quý tộc trong nước, nhưng lãnh thổ Cornelius quan trọng đến mức đó.
Dĩ nhiên, sẽ không có vấn đề gì nếu Baldr sở hữu tài năng xứng đáng để trở thành người thừa kế nơi này.
Và nếu trong trường hợp cậu thật sự sở hữu tài năng vượt trội hơn cả cha mẹ mình, thì sẽ có thêm một lựa chọn khác có thể được cân nhắc.
Maggot trông có vẻ hài lòng khi đã khiến một lão tướng như Ramillies phải ngạc nhiên. Cô xoay người cùng với chiếc váy đỏ thẫm lộng lẫy, rồi bước về phía nơi Ignis đang đứng.
Seyruun xuất hiện một cách duyên dáng trong chiếc váy xanh, trông như một tiểu thư quý tộc thực thụ được mời đến dự tiệc. Nhìn thấy cô, Ignis biết rằng Baldr đã hoàn tất sự chuẩn bị của mình.
“Có vẻ như mọi thứ đã chuẩn bị xong. Kính thưa các vị khách quý, hãy nâng cao ly rượu và tiến vào sảnh nào.”
Baldr ngắm nhìn mình qua chiếc gương trong sự bối rối, bộ trang phục được thiết kế trông giống như một bộ tuxedo trắng bao trọn cơ thể cậu. Seyruun có vẻ hài lòng với kết quả, nhưng bản thân cậu lại cảm thấy có quá nhiều họa tiết và phụ kiện trên bộ đồ của mình.
Lão tướng quân Thời Chiến quốc Sanai ưa thích mặc trang phục sặc sỡ, nhưng đó là chỉ khi ở chiến trường thôi, bình thường ông luôn chọn cách ăn mặc đơn giản và khiêm tốn.
Từ góc nhìn của Masaharu, một trong hai tiền kiếp của Baldr, ngoại hình hiện tại của cậu chẳng khác gì người bạn đang tham gia cosplay tại cảng Harumi cả.
Nói về trang phục chính thức của Masaharu, một học sinh trung học bình thường, thì đó chỉ đơn giản là chiếc áo khoác đồng phục của trường mà cậu theo học.
“Chả còn cách nào khác, đây là nghĩa vụ của một quý tộc.”
Baldr thở dài một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần rồi bước về phía sân khấu, nơi những vị khách đang chờ đợi.
“Tôi không thể diễn tả hết lòng biết ơn đối với tất cả các vị quan khách đã đến tham dự bữa tiệc hôm nay cùng với gia đình chúng tôi. Chúng tôi tổ chức buổi tiệc nhỏ này để giới thiệu về con trai cả của mình, Baldr. Mong rằng quý vị sẽ tiếp tục dành sự quý mến và tình hữu nghị cho gia đình chúng tôi trong thời gian tới.”
Baldr đợi tín hiệu từ Ignis rồi bước lên tầng hai của sân khấu, nơi được thiết kế như một ban công.
“Xin cho phép tôi được giới thiệu, tôi là con trai cả của gia tộc Cornelius, Baldr Cornelius. Dù còn thiếu sót, nhưng để không làm hoen ố danh tiếng của gia đình, tôi thề sẽ không ngần ngại xả thân vì quốc gia nếu cần, trở thành lá chắn của vương quốc này và bảo vệ người dân cùng cha tôi. Tại đây, ngay lúc này, tôi thề trước mặt mọi người rằng tôi sẽ không bao giờ làm bất kỳ điều gì đáng xấu hổ trên chiến trường.”
Khi Baldr hồi phục lại tinh thần, cậu nhận ra Ignis đang há hốc mồm ra nhìn mình.
(Ấy chết! Run quá nên mình lỡ nói quá mồm như Sanai luôn rồi.)
Maggot vừa chỉ vào cậu, vừa ôm bụng cười không ngớt. Mẹ à, đó đâu phải cách một người mẹ nên đối xử với con trai mình đâu.
“Hmph, đúng kiểu hành xử của Baldr rồi đấy.”
“Ta sẽ không bảo con noi gương theo cậu ta, nhưng đó mới là cách hành xử mà một quý tộc đúng nghĩa nên có, Teresa à.”
“Con cũng có thể nói được như thế mà.”
Lễ ra mắt của Teresa là khi cô ấy mới sáu tuổi.
Kể cả khi xét về tuổi tác của cả hai, cô vẫn không muốn thừa nhận sự xuất sắc của người vừa là bạn thời thơ ấu vừa là đối thủ của mình.
Teresa bĩu môi, phồng hai má lên. Mattis có một suy nghĩ ngớ ngẩn rằng cô trông thật dễ thương. Cùng lúc đó, ông cũng cảm thấy thua kém người bạn thân của mình trong việc nuôi dạy con cái.
Trước buổi tiệc, có người đồn rằng Baldr có thể được sinh ra với một thể chất yếu đuối và thậm chí là bị khuyết tật bẩm sinh. Nhưng bài phát biểu hùng hồn vừa rồi của cậu đã khiến cả hội trường xôn xao.
Dù vậy, hầu hết các quý tộc tham dự đều nghĩ rằng bài phát biểu của Baldr chỉ đơn giản là theo kịch bản đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
Ngay cả đối với một quý tộc, người phải có trách nhiệm và nhận thức từ khi còn nhỏ, thì cũng ai nghĩ rằng một đứa trẻ mười một tuổi có thể nói được như vậy.
“Thật là một màn trình diễn tuyệt vời.”
"Cậu ta có vẻ có triển vọng tốt.”
“Gia tộc Cornelius có thể yên tâm phần nào rồi.”
“Hmph, mong rằng đấy không phải chỉ là nói suông.”
Trong số các vị khách, cũng có những người không thể xóa bỏ thành kiến đối với Nhà Cornelius, nhưng nhìn chung, đánh giá của các họ về Baldr là khá tích cực.
Tuy nhiên, Mattis và Ramillies nhận ra rằng bài phát biểu của Baldr không phải là thứ mà Ignis đã chuẩn bị cho cậu.
Đặc biệt là lão tướng Ramillies, ông rùng mình khi cảm nhận được sự hiện diện mà Baldr thể hiện chỉ trong giây lát.
Nhờ vào việc đã sống sót qua nhiều chiến trường trong thời gian dài, ông đã nhận ra được điều đó. Theo phản xạ, ông liếc nhìn Maggot với ánh mắt sắc bén.
Ông nghĩ rằng thật quá sớm để một đứa trẻ còn quá nhỏ như thế này phải trải qua những điều như vậy.
Đó là trải nghiệm giết người.
Dù bên ngoài trông có trẻ con và non nớt như thế nào, dù tâm lí không có gì thay đổi, nhưng chắc chắn sẽ có sự thay đổi bên trong khi một người giết một người khác.
Bản chất nhân loài là như thế.
Baldr không trông như một người sẽ giết chóc vì vui thú, nhưng ít nhất sẽ có một vết thương khắc vào trái tim cậu, vết thương đó sẽ không bao giờ phai mờ suốt cuộc đời.
Đối với những người coi chiến đấu là một phần của họ, việc giết người là một trải nghiệm sẽ đến dù sớm hay muộn, đó là một thử thách. Những người không thể ra tay sẽ không bao giờ trở thành chiến binh, dù họ có tài năng đến đâu.
Vì vậy, một phần giới quý tộc có thói quen cho phép con cái của họ thực hiện việc hành quyết án tử.
Dù vậy, Ramillies chưa bao giờ nghe nói đến chuyện điên rồ như việc để một đứa trẻ mười một tuổi thực hiện điều đó.
“Tôi thề là tôi sẽ không bao giờ bắt con tôi đó làm điều như vậy. Ngay cả tôi cũng không biết khi nào nữa ấy. Cơ mà tôi đoán là đâu đó vào khoảng hai năm trước.”
Maggot cảm nhận được ánh mắt của Ramillies và nhún vai với một nụ cười tinh nghịch.
Hai năm trước, những ký ức từ Sanai và Masaharu vẫn còn ở trạng thái hỗn loạn trong đầu Baldr.
Vào thời điểm đó, có lẽ đã xảy ra điều gì đó dẫn đến tình huống sống còn, và tính cách của Sanai đã chiếm quyền điều khiển, ít nhất đó là suy đoán của Maggot.
Thực tế, sự việc liên quan đến Selina xảy ra hai năm trước. Vậy nên suy đoán của Maggot hoàn toàn chính xác.
“Nói gì thì nói, cô vẫn là mẹ của nó đấy, ít nhất cũng nên biết tình huống nào đã khiến con trai mình trải qua lần đầu tiên của mình chứ.”
Ramillies thở dài trước những lời nói của Maggot, sự vô lý của cô vẫn không hề thay đổi từ trước đến nay.
Ở đâu mà lại có một người mẹ có thể để con trai mình làm theo ý muốn, ngay cả sau khi đứa con đó đã phạm phải tội giết người.
Giết người khi còn quá nhỏ có thể gây ra chấn thương tâm lý nặng nề cho đứa trẻ.
Tùy vào tình huống, có những người trở thành những tên giết người khát máu nhằm thoát khỏi cú sốc khi đoạt lấy tính mạng của người khác. Những người đó sẽ không thể rời khỏi chiến trường.
“Ờ thì, sẽ có những trường hợp đặc biệt mà. Dù vậy thì tôi tin rằng tôi vẫn có thể nắm được tâm lí của nó thôi.”
Maggot mỉm cười với một vẻ bình tĩnh tuyệt đối.
Mặc dù về phương diện làm mẹ cô vẫn có nhiều thiếu sót, nhưng trực giác của Maggot không kém cỏi đến mức bị qua mặt dễ dàng như thế.
Maggot tin rằng lý do Baldr giết người không phải là điều trái với lí tưởng của cậu. Cô cũng tin rằng Baldr sẽ không chìm đắm trong sức mạnh của bản thân và bị lạc lối.
Nói là thế, nhưng cô cũng đã ra lệnh cho người âm thầm điều tra mối quan hệ của Baldr với Selina.
Dù Maggot trông có vẻ sự thờ ơ trong việc nuôi dưỡng con mình, nhưng thực tế, cô lại là một người mẹ yêu thương con với tính cách rất chi là tsundere.
“Tốt thôi, hai mẹ con nhà cô thật sự biết cách làm hại sức khỏe của lão già này.”
Cùng lúc đó, Ramillies nghĩ rằng tài năng của Baldr đang bị lãng phí.
Là con trai cả của gia tộc Cornelius, cuối cùng Baldr rồi sẽ phải chấp nhận số phận trở thành một lãnh chúa bình thường của một vùng đất hẻo lánh.
Quy mô của lãnh thổ gia tộc Cornelius tương đối lớn ở biên giới phía đông của vương quốc, nhưng trong toàn vương quốc, họ chỉ xếp hạng khoảng bốn mươi.
Gia tộc Cornelius thuộc loại quý tộc trung cấp trong tầng lớp thượng lưu, trong khi ảnh hưởng của họ trong chính trị lại chỉ nằm ở mức thấp.
Nếu như Baldr là con thứ, Ramillies sẽ ngay lập tức mang cậu về và bồi dưỡng trong kị sĩ đoàn, cùng với một chương trình giáo dục đặc biệt dành cho những đứa trẻ tài năng.
Khi Baldr hoàn thành lời chào, những quý tộc nhỏ liền vây quanh hắn.
Sau khi họ biết rằng tin đồn về thể chất của cậu là sai và thực ra cậu còn có triển vọng tốt, Baldr trở thành một người mà họ mong muốn thiết lập quan hệ bằng mọi giá.
“Xin hãy tới thăm gia tộc chúng tôi vào một ngày nào đó. Nếu được thì tôi có thể giới thiệu con gái của chúng tôi cho ngài, cả hai đều bằng tuổi nhau đấy.”
“Tôi vừa mua được một cây thương quý từ một thương nhân thường hay lui tới gia tộc, nếu có thể, mong ngài dành chút thời gian để xem qua.”
“Nếu có dịp, ngài có muốn ghé thăm vườn hoa của gia tộc tôi không? Tháng sau sẽ là mùa đẹp nhất để ngắm hoa đấy!”
Mặc dù Nhà Cornelius chỉ xếp hạng ở thứ hạng 40, nhưng đối với các quý tộc nhỏ có thứ hạng thấp hơn, họ vẫn là một đối tượng hấp dẫn để tạo mối quan hệ. Hơn nữa, có thể thấy từ việc Ignis lấy Maggot, một lính đánh thuê, làm chính thất, đây là một gia tộc khác biệt, họ không coi xem trong địa vị của đối phương như các gia tộc khác.
Nói cách khác, Baldr là một đối tượng lí tưởng, một người có thể chọn con gái họ làm vợ cả.
Baldr trông có vẻ lúng túng khi bị quá nhiều người vây quanh như thế, nhưng cậu vẫn giữ nụ cười trên môi. Đúng lúc đó, một cô gái xinh đẹp với mái tóc đỏ xuất hiện.
Cô bình tĩnh giơ tay lên và ra lệnh cho các quý tộc đang vây quanh Baldr.
“Xin thứ lỗi, có thể tránh ra một chút được không?”
“Eei! Giờ không phải là lúc…o-oh, đây chẳng phải là tiểu thư nhà Bradford hay sao?”
“Lâu lắm rồi tôi mới có dịp được trò chuyện với người bạn thân của tôi, nên có thể nhường chỗ cho tôi được không?”
Không thể cãi lại lời của tiểu thư của một gia tộc tử tước, những quý tộc nhỏ đang vây quanh Baldr đành miễn cưỡng nhường đường cho Teresa.
“Fuu, cuối cùng cũng có thể thở được rồi, cảm ơn nhiều lắm Teresa.”
“"Chúng ta không gặp một thời gian và cậu càng ngày càng xấc xược rồi đấy, Baldr."
“Thế à…tớ không nghĩ là mình đã làm gì để bị nói như thế.”
Nghe thì có vẻ như họ đang mỉa mai nhau, nhưng cả hai lại nhìn nhau và bật cười một cách thích thú.
Lần đầu tiên mà Teresa và Baldr gặp nhau là khi mà Baldr vẫn còn vật lộn với hai nhân cách còn lại của mình, lúc đó cậu sáu tuổi.
Hôm đó, Teresa, người lớn hơn Baldr một tuổi, được cha cô, Mattis, dẫn đến gặp Ignis và Maggot - những người được ca tụng như là anh hùng trong cuộc chiến trước và được mọi người đặt cho danh xưng “cặp đôi mạnh nhất vương quốc”, nên cô vô cùng mong chờ cuộc gặp gỡ này.
Cô được biết rằng ở gia tộc Cornelius có một cậu bé nhỏ hơn mình một tuổi. Khi Ignis nói với cô “Tính cách thằng bé hơi khó chịu một chút, nên nếu có thể, hãy cố gắng hòa hợp với nó nhé”, Teresa thực lòng cảm thấy thất vọng.
Cô cảm thấy như những ảo tưởng thời thơ ấu của mình đang vỡ vụn khi nghe những lời như vậy về con trai của hai vị anh hùng.
Tuy nhiên, khi cô chứng kiến buổi huấn luyện giữa Maggot và Baldr, sự thất vọng của cô ngay lập tức tan biến.
“Sao thế? Lơ là là chết đấy, con trai ạ.”
“Trời ạ, sao trên đời lại có một người mẹ như thế này chứ.”
Baldr bé nhỏ cất lên những lời nói khó hiểu trong khi liều mạng né tránh ngọn thương của Maggot, thứ đang đâm về phía cậu như vũ bão.
Những cú đâm với tốc độ khủng khiếp, chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến tử vong, danh hiệu "Ngân Quang Maggot" tuyệt đối không phải là phóng đại.
Dưới con mắt của Teresa, tốc độ của ngọn thương đó thậm chí còn nhanh hơn cả những cú đâm của Mattis.
Vậy mà Baldr vẫn xoay sở né tránh được tất cả. Rốt cuộc cậu mạnh đến mức nào để có thể làm được điều đó?
“Đúng rồi đấy, đối thủ mà cầm thương thì lùi bước là chết đấy, đường sống duy nhất của con là tiếp tục tiến lên thôi.”
“Cái này là bất khả thi rồi, cho gian lận cái đi.”
Baldr dần thu hẹp khoảng cách với Maggot chỉ bằng thân hình nhỏ bé của mình, dù cậu vẫn chưa thể sử dụng ma thuật. Mũi thương lao về phía cậu không một chút nương từ.
Dù vậy, đến khi cậu cuối cùng cũng áp sát đến khoảng cách mà cậu có thể tấn công vào điểm mù của Maggot, ngọn thương của cô, vốn chỉ đâm thẳng từ nãy đến giờ, bất ngờ quét ngang, hất văng cơ thể nhỏ bé của Baldr.
“Yosh, hôm nay tới đây là đủ.”
Maggot mỉm cười một cách hài lòng. Dù cơ thể vẫn còn đang co giật không ngừng, Baldr vẫn giơ ngón tay cái lên với cô.
Không ai biết ý nghĩa của tư thế đó là gì, nhưng gương mặt của Baldr lại mang dáng vẻ của một người như thể vừa đạt được một thành tựu vĩ đại nào đó. Không hiểu vì lí do gì, cảnh tượng ấy khiến Teresa cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đồng thời, cô cũng cảm thấy lòng kiêu hãnh, vốn đã rất lớn của cô vì luôn được ca ngợi là có tài năng võ thuật vượt trội hơn em trai mình, bị đập tan thành từng mảnh.
Đó là cách mà Teresa bắt đầu quan tâm đến Baldr. Lần đầu tiên, cô có cơ hội kết bạn với một người cùng trang lứa, một người cũng xuất sắc trong võ thuật như mình.
“Thật thú vị, nếu Baldr làm được thì mình cũng làm được.”
Kể từ đó, Teresa trở thành bạn của Baldr. Có lẽ cô cũng là người bạn duy nhất của cậu có địa vị quý tộc.
Mặc dù trái với kỳ vọng của Mattis, rốt cuộc mối quan hệ của họ chưa bao giờ vượt qua ranh giới của tình bạn.
Bởi vì…
“Yaa Seyruun, chị lại trở nên xinh đẹp hơn sau một thời gian không gặp đấy, vẫn chưa quyết định đến phục vụ em à?"
“Cảm ơn vì lời khen, tiểu thư Teresa. Nhưng tôi đã quyết định sẽ phục vụ cho ngài Baldr suốt đời.”
“Thật lạnh lùng làm sao, vậy thì ít nhất hãy cùng tận hưởng giây phút ngắn ngủi này cùng nhau đi."
“Xìn tiểu thư đừng đùa như thế.”
Seyruun duyên dáng cúi chào, rồi ngay lập tức trốn sau lưng Baldr.
Baldr đang bị dùng làm lá chắn, nhưng lần này, dù thế nào đi nữa, cậu cũng phải đứng về phía Seyruun.
“Thôi nào Teresa, cậu không thể cứ thế cưỡm đi người chị xinh đẹp của mình như vậy được.”
“Xinh đẹp…!?”
Trong thoáng chốc, Seyruun suýt để lộ nụ cười hạnh phúc, nhưng ngay sau đó, cô nhanh chóng cúi đầu xuống, để mái tóc nâu che đi khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.
Dù vậy, Teresa vẫn dang rộng hai tay và không ngừng thốt ra những lời lẽ có cánh một cách đầy khoa trương.
"Ngay cả vẻ e thẹn của chị cũng đẹp đến mức khiến nữ thần phải hổ thẹn. Chị đi với tên Baldr này là hoa nhài cắm bãi c*t trâu rồi!"
Nói cách khác, Teresa là một cô gái với xu hướng lesbian vô cùng mãnh liệt.
Teresa nhẹ nhàng bước lên, thuận theo mong muốn được ôm lấy Seyruun của cô. Đáp lại, Seyruun vội vàng né tránh, tuyệt vọng núp sau Baldr.
Một trận chiến trông hết sức ngớ ngẩn diễn ra và Baldr thì bị kẹt ở giữa.
“Fufufu, vẻ lạnh lùng của chị thật quyến rũ làm sao.”
“Fuee…cậu chủ, cứu chị với.”
Seyruun co người lại và cuống cuồng chạy trốn khỏi những màn ôm ấp đầy thân mật của Teresa.
Những lần bị trêu ghẹo quá mức đã để lại hậu quả là một vết thương tâm lý trong cô.
“Mattis, nó vẫn chưa được chữa à?”
“Tôi đang mong là con cậu có thể làm được gì đó.”
"Đúng như dự đoán, với tình trạng hiện tại của nó, tôi nghĩ chuyện đó là bất khả thi."
Mattis quan sát bọn trẻ với vẻ mặt trầm ngâm. Ignis chỉ có thể mỉm cười một cách gượng gạo để an ủi ông.
Không thiếu những quý tộc có sở thích kỳ lạ, nhưng cũng có một sự thật rằng người đồng tính bị xã hội chế giễu chẳng khác gì khi gia tộc Cornelius lấy một lính đánh thuê làm vợ.
Hơn nữa, nếu Teresa đã không có cảm tình gì với Baldr, thì với tư cách một người cha, Mattis cũng không muốn ép buộc cô phải kết hôn.
“Trời ạ, tôi ghen tị khi cậu có thể nuôi nấng Baldr thành tài như thế đấy”
Mặc dù vậy, vẫn chưa thể chắc chắn rằng Baldr đã thực sự được nuôi dạy tốt hay chưa.
Phải mất một thời gian nữa, Ignis và Mattis mới có thể nhận ra bản chất thực sự được che giấu bên trong Baldr.

