“Này, tiền tiêu vặt tháng này đấy. Đừng có lãng phí chúng vào mấy việc không đâu đấy.”
“Cảm ơn cha.”
Baldr nhận lấy một đồng bạc từ cha của mình, Ignis, bằng hai tay cùng với một lời cảm ơn bằng chất giọng trẻ con tràn đầy năng lượng.
Phần lớn lãnh thổ của nhà Cornelius được bao phủ bởi rừng rậm, chỉ có một phần nhỏ là đất trồng trọt. Đây không phải là điều tốt lành gì cho tình trạng tài chính của lãnh thổ, nhưng dù gì họ vẫn là một gia tộc Bá tước. So với dân thường thì họ vẫn khá dư dả.
Bảy mươi hai đồng bạc, đó tổng là số tiền mà Ignis đã đưa cho Baldr cho tới tận bây giờ. Nếu đổi chúng ra thành đơn vị tiền của Nhật Bản vào thời hiện đại, số tiền đó tương đương với một triệu bốn trăm ngàn Yên, có thể ít hơn hoặc cao hơn một chút.
Kể từ khi cậu năm tuổi, Ignis luôn cho cậu tiền tiêu vặt hàng tháng để dạy cậu giá trị đồng tiền và cách quản lí chúng.
Nhưng với tư cách là một người sở hữu kiến thức từ tiền kiếp, Baldr dĩ nhiên hiểu rõ điều đó.
Không những thế, cậu cũng hiểu được các vấn đề về tài chính có sức ảnh hưởng như thế nào lên xã hội.
Nếu chỉ quan tâm đến kết quả, điều mà Ignis đang làm chỉ đơn giản là đánh thức bản năng của một người đàn ông đang ngủ say trong Baldr.
“Fuhehehe, thật lấp lánh làm sao, nhìn bao nhiêu lần vẫn không đủ.”
“Cậu chủ, bao nhiêu lần chị đã nói rồi, cái bản mặt cậu vừa làm trông tởm quá đấy.”
Seyruun nheo mắt nheo đôi lông mày tinh tế của cô khi nhìn thấy Baldr vui vẻ nhìn chằm chàm vào đồng bạc.
“Geez! Cậu chủ sẽ chả có gì để chê nếu như không có cái tật đó.”
Seyruun trở thành hầu gái riêng của Baidr vào năm năm trước.
Ignis không nói rõ ràng về lí do, nhưng có thể đoán được rằng vợ chồng họ lo lắng cho tình trạng tâm lí bất ổn định của Baldr nên họ muốn giúp cậu kết bạn với những đứa trẻ cúng trang lứa.
Vì lẽ đó, Seyruun cũng là bạn thuở nhỏ của Baldr. Bản thân cô cũng xem Baldr như là một đứa em trai tinh nghịch.
Syruunn hoài niệm về lần đầu cô gặp Baldr. Baldr lúc đó vẫn là một đứa trẻ sáu tuổi sỡ hữu môt khuôn mặt điển trai, vị thế được nhiều người ngưỡng mộ.
Nhưng những hành động và lời nói mà cậu thỉnh thoảng thể hiện ra lại trái ngược với những thứ đó. Nó khiến cho Seyruun phải chấp nhận.
Không, cô bị buộc phải chấp nhận.
“Quả là một cô bé dễ thương.” Baldr đã nói như thế vào lần đầu cả hai gặp mặt với một nụ cười trìu mến và đôi mất hiền từ, tựa như một người ông đang chiều chuộng đứa cháu gái của mình.
Rồi bỗng nhiên Baidr lại réo lên “Là một cô bé hầu gái!” cùng với khuôn mặt đỏ chót trong khi lăn qua lăn lại.Lúc này Baldr lại trông giống như người anh trai lớn hơn cô ba tuổi, cái người mà bị ảnh hưởng nặng nè từ thói hư tật xấu ở thủ đô.
Cô ước rằng Baldr ngừng việc vừa liếc nhìn cô vừa đỏ mặt như thế.
Dù chỉ mới là một cô bé tám tuổi, bản năng phụ nữ vẫn khiến cô rất nhạy cẩm với ánh nhìn như thế.
Thêm nữa, Seyruun cũng là một mĩ nhân có tiếng với mái tóc nâu đi cùng với đôi mắt to tròn màu nâu đỏ được thừa kế từ người mẹ, cộng thêm ngũ quan đối xứng hoàn mĩ. Một đứa trẻ như cô hoàn toàn không biết phải làm gì với những ánh mắt như thế.
“Chị à, muốn chơi cùng không?”
Trong khi cô đang lúng túng không biết phải làm gì, một giọng nói vang lên, nó không thuộc cái người tựa như người một người ông, hay là cái người mang lại cảm giác giống như anh trai đối với cô, mà nó thuộc về cậu con trai vẫn còn mang một chút sự ngại ngùng trên khuôn mặt.
Seyruun cảm thấy bối rồi khi nhìn thấy tính cách của Baldr cứ thay đổi xoành xoạch như thế, kể cả vậy, ánh nhìn lo lắng từ cậu bé vẫn kích thích mạnh mẽ bản năng bảo vệ của cô, khiến cho cô chỉ muốn ôm cậu vào lòng. Cô cong chân xuống, làm cho tầm nhìn của cả hai ngang nhau và nở một nụ cười.
“Tất nhiên rồi.”
Ngay từ khoảnh khắc bắt gặp ánh nhìn ngại ngùng của Baldr, trong mắt cô cậu không chỉ đơn giản là đứa con trai trưởng của gia đình lãnh chúa mà cô đã thề nguyện trung thành, cô đã xem cậu như một thành viên trong gia đình của cô.
Kể từ ngày hôm đó, Seyruun luôn đồng hành cùng với Baldr với vai trò là người chăm sóc cảu cậu ở dinh thự nhà Maggot, vừa là một người chị mà cậu có thể nương tựa, kiêm luôn một người bạn đồng trang lứa với cậu.
Trong quá khứ, Baldr là một đứa trẻ mỏng manh, đến mức cậu sợ cả việc phải ngủ một mình.
Nhưng giờ khi đã mười một tuổi, cậu lại trở nên cứng đầu pha với một chút thô lỗ. Sự chuyển biến này làm cho Seyruun luôn tự hỏi liệu có gì đó nhầm lẫn ở đây không.
“Chị Sey, kể chuyện cho em đi.”
“Ufufu, cậu chủ thật sự thích những câu chuyện ngày xửa ngày xưa nhỉ?”
Cả hai luôn đi cùng với nhau từ lúc Baldr rời khỏi giường vào bình minh cho tới khi cậu lại trở về giường vào buổi tối.
“Chị Sey ấm thật.”
Ôm Baldr trong lòng, bản năng làm mẹ của Seyruun được kích thích mạnh mẽ.
Nếu cô có một người em trai, liệu nó có đáng yêu như thế này không?
Cảm nhận hơi ấm từ cơ thể của Baldr, cô càng không muốn phải buông cậu ra, ngược lại nó còn làm cho cô ôm chặt cậu hơn một cách vô thức.
Cô bắt đầu cảm thấy liệu tình cảm của cô dành cho Baldr đã vượt mức cho phép, kể cả thế cô vẫn không thể dừng việc nuông chiều cậu.
Mặt khác, khi những tính cách khác thỉnh thoảng lại hiện lên, thái độ của cô lại thay đổi hoàn toàn.
“Gối ôm không áo ngực…guhah! Ouch! Đau quá! Ouch! Ouch!”
“Phạt thì tất nhiên phải đau rồi.”
“N-nhưng mà nó cũng tốt theo cách riêng của nó.”
Vì lí do nào đó mà kể cả khi bị đấm, Masaharu vẫn rất vui vẻ. Nó làm cho Sey nổi cả da gà và hét lên.
“Biến khỏi người của cậu chủ ngay lập tức! Tên biến thái này!”
Khi Baldr thức dậy vào ngày tiếp theo, cậu lẩm bẩm “Sao má của mình đau quá vậy?”
Seyruun chỉ có thể nhìn cậu với biểu cảm đầy tội lỗi.
Thời gian trôi qua và cả hai đều bắt đầu nhận thức được sự phát triển của cơ thể Seyruun, vì thế cả hai đã không còn ngủ chung với nhau nữa, nhưng điều đó chỉ diễn ra vào hai năm trước.
Thời điểm trước đó, họ vẫn còn tắm chung với nhau, và không có gì ngạc nhiên khi Baldr không thể cưỡng lại sức hút của Seyruun.
Thỉnh thoảng Masaharu lại hiện ra và réo lên “Một bé hầu gái dễ thương!” một cách phấn khích với đôi mắt đỏ ngầu, tất nhiên, anh bị trừng phạt một cách không thương tiếc. Có lẽ vì thế nên anh ta cũng không còn nhảy ra nữa.
Tuy nhiên…
“Kể cả là chị Sey đi chăng nữa thì em cũng sẽ không nhường đâu.”
Baldr, mười một tuổi, nở một nụ cười tựa như một nhân vật phản diện. Nhìn cậu bây giờ chả giống gì một cậu trẻ, dù bề ngoài đúng là như vậy.
Đó chính là một nhân cách thật sự của cậu mà chỉ có Seyruun mới biết. Vào thời điểm này, cậu chưa bao giờ cho Maggot biết về khía cạnh đó của cậu.
Seyruun nhờ về hình ảnh của một Baldr đáng yêu với ánh nhìn xa xăm và thở dài một hơi.
“Đủ rồi, chị bỏ cuộc đấy.”
(Vì chị tin rằng cậu chủ sẽ không lầm đường lạc lối, đánh mất đi nhân cách của mình.)
Cô không nói như thế. Bởi vì sẽ rất là rắc rối nếu Baldr lại tiếp tục quậy phá hơn thế nữa, nhất là khi cậu sỡ hữu một đống kiến thức trong đầu.
“Kuhihi, xúc cảm từ đồng bạc này thật khó cưỡng!”
“Chị nói từ bỏ là xạo đấy. Cậu chủ, quỳ xuống cho chị, nhanh.”
Ngay khi cô ấy nhìn thấy Baldr chà những đồng bạc lên má của cậu một cách thích thú như thế, Seyruun nhận ra rằng suy nghĩ của cô thật nông cạn.
Có vẻ như đối với Baldr, biện pháp mạnh là cần thiết để chấn chỉnh cậu, biến cậu trở thành người đừng đấu kế tiếp của gia tộc, một người không được phép mang lại bất kì nỗi hổ thẹn về cho gia tộc Cornelius dù trong hoàn cảnh nào.
Tình yêu của Baldr với tiền cũng không phải mới có gần đấy.
Cậu yêu tiền đến mức người khác nhìn vào nghi ngờ rằng tật mê tiền của cậu đã có từ khi cậu mới lọt lòng.
Trước khi Baldr nhận thức được thế giới xung quanh cậu, thậm chí trước cả khi những nhân cách khác xuất hiện, Baldr đã thể hiện niềm đam mê mãnh liệt với những đồng bạc và vàng thay vì là những món đồ chơi, một cậu nhóc thật kì lạ.
Thói quen này càng trở nên rõ rệt hơn khi kí ức từ tiền kiếp thức dậy khi cậu năm tuổi.
Một đứa trẻ sơ sinh vửa cười toe toét vừa nhìn chằm chằm vào đồng tiền vàng bất chấp thời gian. Khung cảnh lạ kì này có thể dể dàng được bắt gặp ở dinh thự nhà Cornelius.
Nhưng không biết là may mắn hay thảm họa, sở thích kì quặc này của Baldr lại được chữa khỏi nhờ Maggot, khi mà cô đã nhầm lẫn rằng Baldr thích những đồ vật sáng bóng.
Thay vì đồng vàng, cô bắt đứa trẻ năm tuổi ấy cầm dao hay kiếm ngắn và dạy cậu cách sử dụng chúng. Nhờ sự hiểu lầm đó mà cậu đã nhận thức được sự nguy hiểm của việc thể hiện niềm đam mê tiền trước mặt Maggot.
Sau đó, Baldr đã ngừng việc để lộ bản tính đó trước mặt gia đình của cậu.
Riêng chỉ có Seyruun, người luôn luôn theo sát cậu cả ngày mới có thể chứng kiến bản chất thật sự của cậu ở mức độ vừa phải.
Tất nhiên sở thích kì quặc đó không thuộc về Baldr hay là tiền kiếp tên Masaharu.
Nó thuộc về người tướng quân sống ở những năm tháng cuối cùng của thời kì Chiến quốc, hai kiếp trước của Baldr tên Oka Sanai.
Oka Sanai, chỉ có những người đam mê về thời kí Chiến quốc hoặc là người đến từ vùng đất mà ông từng trị vì mới biết đến cái tên này.
Được sinh ra ở Wakasa, Oka Sanai phục vụ cho Niwa Nagahide, một chư hầu cấp cao dưới trướng Oda Nobunaga vào thời gian đầu. Sau đó ông được bổ nhiệm làm chư hầu trưởng bởi Gamou Ujisato. Sau cái chết của Ujisato, nội bộ tộc Gamou xảy ra mâu thuẫn và ông được chuyển qua phục vụ cho Uesugi Kagekatsu, một thành viên của Hội đồng Ngũ lão (một hội đồng bao gồm các lãnh chúa được thành lập bởi Toyotomi Hideyoshi để cai trị Nhật Bản cho tới khi Con trai của ông Hodeyori trưởng thành).
Sania nổi tiếng là một kì tài quân sự. Ông thường xuyên đạt được những nhiều chiến tích trên chiến trường, nhưng tên tuổi ông lại gắn liền với việc tích cóp tiền bạc của ông.
Sanai tham gia vào các hoạt động mua bán, chảng hạn như cho các đồng nghiệp vay tiền và tích lũy tài sản theo thời gian. Ông chính là người kiếm nhiều tiền nhất vào thời kì Chiến quốc.
Hơn nữa, ông ta không chỉ giỏi kiếm tiền. Có thể nói rằng trong thời kì Chiến quốc, không ai lại có niềm đam mê mãnh liệt với tiền hơn ông ta.
Ông ta còn là một chiến binh quả cảm. Có lần ông đã chỉ huy một đội quân chưa tới một trăm năm mươi binh sĩ dắt mũi đội quân của Date, với binh lực hùng hậu gấp một trăm lần. Còn có lần ông đã đánh bay giáp mũ của Date chỉ bằng một lần vung giáo, đẩy ông ta vào thế chân tường và suýt chút nữa lấy mạng của ông.
Ông còn được biết như là một người mang tinh thần hiệp sĩ, thông qua việc ông đã đốt hết giấy nợ, xóa sạch nợ cho những chư hầu cùng phục vụ trong gia tộc Uesugi khi mà lãnh thổ của họ bị cắt giảm, thậm chí ông còn xóa luôn số nợ còn lại, vốn đã là một con số khá lớn.
Khi Sanai rời tộc Uesugi, Naoe Kanetsugu, người đã từng nói thẳng mặt với Sanai “Tiền tài là thứ dơ bẩn đối với bàn tay cầm quạt chiến“, được cho là đã than thở rằng “Gia tộc Uesugi đã đánh mất một samurai, một người mà có thể sẽ hữu ích với hơn bất cứ thứ gì trong tương lai không xa”.
Lịch sử đã chứng minh rằng ông đã đúng. Khi mà thời đại Chiến quốc trôi qua và hòa bình được lập lại, đối với một gia tộc tập hợp toàn những lãnh đạo cơ bắp chèn cơ não như gia tộc Uesugi thì tài năng kiếm tiền của Sanai sẽ quý giá hơn cả bất kì châu báu ngọc ngà nào.
Vì Baldr đã sẵn có kí ức từ Masaharu, ông cũng tự cảm thấy xấu hổ về sở thích của bản thân. Kể cả thế, niềm đam mê tiền bạc đến mức khủng khiếp của Sanai vẫn lấn át trong quá trình trưởng thành của Baldr.
“Chị nói từ bỏ là xạo đấy. Cậu chủ, quỳ xuống cho chị, nhanh.”
Không chỉ muốn âu yếm đồng tiền bằng má, Baldr còn muốn ngửi mùi hương, nếm thử hương vị kim loại của những đồng tiền đó bằng các giác quan khác của mình. Nhưng cậu vẫn kiềm lại sự cám dỗ đó.
Chọc tức Sey hơn nữa chắc chắn không phải là nước đi thông minh một chút nào.
“Em sai rồi, làm ơn hay tha thứ cho em.”
“Tốt, chị mong rằng cậu chủ thật sự biết lỗi.”
Suy cho cùng thì Seyruun vẫn rất dễ mềm lòng khi đứng trước cậu em trai dễ thương của cô.
“Vậy em đi đấy.”
“Ah! Cậu chủ, đợi tí! Chị vẫn chưa nói xong mà!”
“Em xin lỗi! Để về nhà rồi mình tiếp tục!”
Baldr chạy vút ra khỏi nhà như một mũi tên. Seyruun chỉ có thể đúng đó chống tay lên eo và thở dài trong bất lực.
Cô ấy biết dạo gần đây Baldr đang giấu cô chuyện gì đó.
Có vẻ như cậu ấy đang tập hợp lũ trẻ trong thị trấn, nhưng lũ nhóc đó rất đoàn kết và hoàn toàn không tiết lộ với cô bất cứ thứ gì.
“Sheesh, phải phạt cậu chủ thật nặng khi cậu ấy về!”
Dù thế Seyruun vẫn không nghĩ rằng Baldr sẽ vướng vào bất cứ chuyện gì tồi tệ.

