Phần 7
Từ khi Baldr được bổ nhiệm cai quản vùng Antrim, một làn sóng thịnh vượng chưa từng có đã lan đến cả lãnh địa Falkirk lân cận.
Lãnh chúa của vùng ấy, Alan, người ban đầu chẳng mấy thiện cảm với Baldr, rốt cuộc cũng đổi lòng.
Dân cư Antrim tăng lên, hàng hóa tấp nập qua lại, thương nhân từ khắp nơi buộc phải đi ngang Falkirk, và tiền bạc như sông mùa lũ, ào ạt chảy vào túi của Alan.
Doanh thu tăng, túi vàng nặng trĩu, Alan dần quên đi mối hằn thù với Baldr, thậm chí còn âm thầm tách mình khỏi phe quý tộc bảo thủ do Hastings dẫn đầu.
Khi sứ giả đến yêu cầu ông công khai đoạn tuyệt với Baldr sau vụ đính hôn với Agatha, Alan thẳng thừng từ chối. Không chỉ đời sống trở nên sung túc, mà những món hàng hiếm có, khó tìm ngay cả ở thủ đô, giờ cũng xuất hiện trong kho của ông.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn thuận lợi như thế, có lẽ Alan còn có thể thâm nhập vào vòng tròn quyền lực ở thủ đô mà chẳng cần bấu víu vào phe quý tộc bảo thủ nữa.
"Chuyện đó là thật sao!?"
Alan gầm lên, cơn giận của ông không sao kìm nén nổi.
Thuộc hạ của ông vừa báo tin rằng quân đội Haurelia đã bắt đầu chuẩn bị cho chiến tranh. Trong tai ông, dường như đã vang lên tiếng sụp đổ của chính giấc mơ mà ông đang miệt mài gây dựng.
"Không còn nghi ngờ gì nữa, mục tiêu của chúng là Antrim. Đám thanh niên ở những ngôi làng gần biên giới đã bị trưng dụng, và quân đang được tập hợp tại thủ đô."
Không phải tin đồn.
Dù cho Antrim có phồn thịnh đến đâu, thì khoảng cách về sức mạnh quân sự giữa họ với Vương quốc Haurelia vẫn là một vực thẳm sâu hun hút.
Antrim chắc chắn sẽ bị thất thủ chỉ trong chốc lát, và sau đó, mũi kiếm của quân địch sẽ chĩa thẳng vào lãnh địa Falkirk này.
"Chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi...! Chỉ hai năm nữa thôi, thì ước nguyện bấy lâu của mình đã thành hiện thực rồi!"
Chiến tranh, thứ sâu mọt gặm nhấm tài sản nhanh hơn bất cứ loài sâu mọt nào.
Lương thực, quân nhu, chi phí trú quân... Alan chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy choáng váng.
Trận chiến sắp tới sẽ là một trận phòng thủ, nơi cán cân hoàn toàn nghiêng về phía đối phương. Rõ ràng ông sẽ phải chi ra một khoản khổng lồ cho chiến phí mà chẳng thể mong nhận lại được chút lợi lộc nào.
Ông sẽ phải bắt đầu tích góp lại từ con số không. Chỉ cần nghĩ đến thời gian và công sức để gây dựng lại từ đầu, Alan đã thấy đầu óc quay cuồng, giấc mộng thăng tiến của ông dường như tan biến trong khói mây.
“Thưa ngài, có thư từ nhà Hastings gửi đến…”
“Cái gì!? Mau đưa đây!”
Người hầu cận bước tới, giọng run run. Alan giật phăng bức thư khỏi tay hắn, xé niêm phong và nuốt lấy từng chữ như kẻ đói ăn.
“Lực lượng quân sự của Antrim chưa tới một nghìn người, trong khi quân Haurelia lên đến mười nghìn. Kết quả của trận chiến này đã rõ như ban ngày. Quân Haurelia, phấn khích sau chiến thắng chắc chắn sẽ không dừng lại mà tiếp tục hành quân nghiền nát luôn lãnh địa Falkirk kế tiếp. Dù cho nhà Bradford có cầm chân được bước tiến của chúng, thì chi phí để duy trì trận chiến giằng co ấy cũng sẽ sớm bóp nghẹt tài chính của Falkirk từ tận gốc rễ.”
Bức thư diễn tả một viễn cảnh y hệt những gì Alan đang nghĩ trong đầu. Alan không khỏi gật đầu đồng ý với phán đoán của bá tước Hastings.
“Vậy thì tốt hơn hết là làm sập thung lũng để ngăn Haurelia xâm lược. Nếu nhà Falkirk muốn tách mình khỏi tiền tuyến, thì không còn cách nào khác.”
Bức thư kết thúc bằng lời sau
”Hãy giao phó tương lai của nhà Falkirk về nơi đúng đắn.”
Bất kỳ quý tộc nào cũng đoán được rằng nơi đúng đắn đó tất nhiên chỉ hướng tới công tước Beaufort.
“Đây là để bảo vệ đất nước. Không còn cách nào khác.”
Alan không do dự mà nắm lấy bàn tay đang vươn ra kia.
Dẫu rằng từ trước đến nay, Antrim đã mang lại cho ông vô vàn lợi ích, nhưng không thể nào Alan lại dấn thân vào nguy hiểm chỉ vì Antrim.
Trong quyết định vứt bỏ Baldr, trái tim ông không hề dấy lên dù chỉ một chút cắn rứt lương tâm nào.
Phần 8
*Vút*
Âm thanh không khí bị xé toạc vang lên, theo sau là ánh thép lấp loáng uốn lượn trong không trung.
Chiếc lá bị gió cuốn bay đã bị chém nát thành vô số mảnh vụn, tan biến mà chẳng còn để lại hình dáng ban đầu.
Với cô, kết quả ấy chẳng đáng là gì, chưa tới một phần mười, không, thậm chí không bằng một phần trăm năng lực thật sự mà cô từng có.
Maggot đặt tay lên bụng mình, nay đã trở nên tròn trịa và nặng nề hơn. Ánh mắt cô dịu lại, thấm đượm tình yêu thương, nhưng trong lòng, lại là nỗi cay đắng vì sự bất lực của chính mình.
“Thật nực cười làm sao… Ngân Quang lại ra nông nỗi này, ngay khi chiến tranh đang cận kề sao……”
Tại Cornelius, không, chính bởi vì là Cornelius, tin tức về trận tái chiến với Haurelia đã nhanh chóng lan ra khắp nơi.
Trong đó có cả tin rằng mục tiêu đầu tiên của Haurelia chính là Antrim.
Nếu thân thể cô vẫn còn hoàn hảo như xưa, thì giờ này Maggot đã lập tức lên đường đến Antrim rồi.
Maggot không hề ngu ngốc đến mức không hiểu được mức độ nghiêm trọng của hoàn cảnh mà đứa con trai yêu dấu của mình đang phải đối mặt.
Tình thế mà Baldr đang gánh chịu lúc này còn khốc liệt hơn cả khi Cornelius từng bị dồn đến bước đường cùng. Maggot tin chắc vậy.
Cậu là đứa con duy nhất mà cô đã nuôi nấng giữa bao gian khó.
Khoảnh khắc ôm Baldr bé bỏng trong vòng tay, khi hơi ấm của sinh linh ấy lần đầu truyền sang làn da mình. Maggot chưa từng, dù chỉ một khắc, quên được cảm xúc sâu thẳm như lưỡi kiếm xuyên tim ấy.
Bản năng của cô đã khẳng định mối liên kết máu mủ thiêng liêng ấy đang chảy giữa hai người. Từng nghĩ rằng mình sẽ chỉ chết đi như một lính đánh thuê vô danh giữa chiến trường, thế nhưng vào giây phút ấy, cô đã hiểu thế nào là làm mẹ.
Và trong khoảnh khắc ấy, Maggot cũng thấy lòng mình dịu lại, ngập tràn sự thanh thản, vì cuối cùng cô đã có thể sinh ra một đứa con với người mà cô yêu nhất, Ignis.
“Baldr…”
Không phải vì cô không tin vào sức mạnh của con trai mình.
Theo những gì Maggot biết, Baldr đã trưởng thành thành một chỉ huy tài năng, người mà chính cô cũng chẳng muốn đối đầu ngoài chiến trường.
Vấn đề là ở chỗ, kinh nghiệm của Baldr vẫn còn quá non nớt, còn binh sĩ, những cánh tay và đôi chân của cậu nơi sa trường, lại thiếu cả về chất lẫn lượng.
Brooks và Nelson, hai người đang giữ vai trò tham mưu cho Baldr, cũng không phải những người dày dạn kinh nghiệm gì. Còn nhóm lính đánh thuê của Zirco tuy dạn dày trong khói lửa, nhưng lòng trung thành của họ vẫn là một dấu hỏi lớn. Đặc biệt là giờ đây, khi quân Haurelia đang tiến đến với binh lực áp đảo, chẳng có gì đảm bảo rằng họ sẽ không quay lưng bỏ trốn giữa trận.
Maggot đã từng giết vô số binh lính, sát thủ và lính đánh thuê, không biết bao sinh mạng đã gục ngã dưới lưỡi gươm của cô.
Thế nhưng giờ đây, hình ảnh những cái chết ấy lại hóa thành bóng ma ám ảnh, kéo suy nghĩ của cô về một kết cục thảm khốc, cái chết của Baldr.
Nếu như cô vẫn còn ở trong tình trạng bình thường…
Dẫu cho không thể giúp Antrim giành chiến thắng, ít nhất cô vẫn có thể bế con mình thoát khỏi địa ngục ấy, đưa nó đến nơi an toàn.
Nhưng bây giờ thì…
“Mình thật là một người mẹ vô dụng… Đứa con duy nhất của mình đang đối diện hiểm nguy lớn nhất đời, mà mình lại chẳng làm được gì cả.”
Trong cơn phẫn uất, Maggot vung kiếm, từng nhát chém xé rạch toạc không khí như tiếng gào câm lặng của trái tim cô.
Và rồi, một vòng tay rắn rỏi ôm chặt lấy cô từ phía sau.
“…Em đã hả giận chưa?”
“Hả giận ư? Làm sao mà hả được! Ignis, anh có chắc là như vậy ổn không!? Đứa trẻ ấy… nó có thể chết đấy!”
Trong thoáng chốc, Ignis suýt bật ra câu rằng khả năng Baldr chết vì những buổi huấn luyện của Maggot ngày xưa còn cao hơn thế này.
Nhưng là một người chồng khôn ngoan, ông chỉ im lặng và ôm chặt lấy người vợ mà mình yêu hơn cả sinh mệnh.
“Gió đêm không tốt cho đứa trẻ trong bụng em đâu… tạm thời để mọi chuyện cho anh lo.”
Maggot nghiến răng trong bực bội. Ignis hôn lên môi cô rồi cười một cách dịu dàng.
Dĩ nhiên Ignis cũng không có ý bỏ mặc Baldr mà không làm gì. Nhưng nếu Antrim thất thủ, Cornelius chắc chắn sẽ trở thành chiến trường kế tiếp, ông ta không thể xem nhẹ việc bảo vệ Cornelius.
Dù tình hình tài chính của Cornelius đã khởi sắc, chuẩn bị cho chiến tranh vẫn đòi hỏi một khoản tiền và nhân lực khổng lồ.
Lúc này Ignis phải trông cậy vào người bạn chí cốt Mattis. Lãnh địa Bradford của Mattis không xa Antrim là mấy, việc điều viện tiếp viện với ông ta rất dễ dàng.
Hơn nữa, là đồng dội từng sát cánh cùng nhau, Ignis tin tưởng vào năng lực thao lược xuất sắc của Mattis.
Vả lại, Mattis nợ Baldr một ân tình lớn vì đã sắp xếp cho con gái ông, Teresa, trở thành vợ của thái tử Sanjuan. Chắc chắn ông sẽ vui vẻ bắt tay chuẩn bị viện binh.
“Giờ là lúc tôi trả ơn cho Baldr!”
Tại Bradford, khi Mattis hô vang câu đó, trông ông như trẻ ra mười tuổi.
“Mattis hứa sẽ huy động toàn bộ binh lực trong lãnh địa của mình làm quân tiếp viện. Có vẻ như em trai ông ấy, nam tước Guise, cũng sẽ giúp sức. Hơn nữa, Haurelia cũng chẳng dư dả gì để dốc toàn lực vào Antrim.”
Đối với Haurelia, Antrim chỉ là khúc dạo đầu, một trận chiến mà thắng lợi được coi như là điều hiển nhiên.
Chỉ sau khi đè bẹp được Antrim, nơi có thể trở thành bàn đạp cho Mauricia phản công, họ mới có thể dồn toàn lực tiến đánh Cornelius. Đó là chiến thuật căn bản của Haurelia, nên chẳng có lý do gì để họ phải điều quá nhiều quân đến Antrim.
Ignis chưa hề biết rằng Haurelia đang cực kỳ cảnh giác với sức phòng thủ của Antrim. Trong lòng ông ta nghĩ rằng chỉ cần có thêm vài ngàn quân tiếp viện từ Mattis và các quý tộc lân cận, Baldr ắt sẽ có cơ hội chiến thắng.
“Ngây thơ… anh quá ngây thơ, Ignis à.”
Maggot khẽ lắc đầu trong tuyệt vọng.
Lần đầu tiên Ignis thấy vợ mình mang vẻ yếu đuối như một cô gái nhỏ như vậy.
Từ trước tới nay, Maggot luôn là người tự mở đường sống bằng chính thanh kiếm của mình.
Dù đôi khi cô có nét đáng yêu của một thiếu nữ, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, cô là một chiến binh đích thực.
Vậy mà giờ đây, Maggot lại khóc, khóc như một cô gái chẳng thể làm gì, bất lực nhìn số phận trôi qua.
“Em cảm nhận được… trọng tâm của cuộc chiến này chắc chắn sẽ là Antrim. Trong tình huống xấu nhất, bọn chúng thậm chí sẽ chẳng thèm để mắt đến Cornelius. Em không cảm nhận được linh hồn của quân đội bọn chúng, thứ linh hồn từng cháy rực trong cuộc chiến trước.”
Maggot, người đã trải qua vô số trận chiến khốc liệt nơi tiền tuyến, có một khả năng bản năng kỳ lạ, cô có thể cảm nhận được linh hồn của đội quân, dù chính cô cũng không hiểu bằng cách nào mà cô làm được.
Trong cuộc chiến trước, Cornelius như bị bao vây bởi một cơn bão lốc dữ dội, một khát vọng chiến đấu sôi sục. Nhưng giờ đây, cô chỉ cảm thấy một sự tĩnh lặng nhàn nhạt.
Trái lại, ở Antrim, cô cảm nhận được một một cơn lốc xoáy khổng lồ của sát khí đang cuộn trào.
(Baldr… hãy tha thứ cho người mẹ bất lực này…)
Nhịp đập sinh mệnh rõ ràng trong bụng cô cũng là một đứa con cô yêu quý.
Maggot ôm chặt lấy ngực Ignis, tiếng khóc của cô nghẹn lại, đau đớn đến xé lòng.

