Vol 5

Chương 1: Đêm trước cuộc chiến, phần 1

2025-10-08

8

Lãnh địa Antrim của Vương quốc Mauricia đạt được một sự phát triển chưa từng có nhờ Baldr, người vừa được bổ nhiệm làm lãnh chúa mới tại đây. Toàn bộ gián điệp của Vương quốc Haurelia đều đã bỏ mình.

Tuy nhiên, Sobat Drain, một trong những điệp viên đó, đã hoàn thành nhiệm vụ của mình với  cái giá phải trả là sinh mạng của mình.

Người đồng đội của Sobat, Dario, trở về quê hương, lãnh địa của bá tước Savoie cùng với thi thể của Sobat.

Ông giao con trai cho chị dâu, người đã tăng cân đáng kể và trở thành một bà mẹ mạnh mẽ trong mười năm qua, rồi tự mình đến dinh thự của bá tước.

Những người biết đến sự tồn tại của Dario là rất ít, ngay cả trong số các điệp viên dưới trướng của bá tước Savoie.

Nên Dario buộc phải làm theo thủ tục chính thức để được gặp bá tước.

“Ngài bá tước đang đợi. Theo ta.”

Vài giờ trôi qua kể từ khi Dario gặp lính canh cổng, một quản gia mới xuất hiện để dẫn ông đến gặp bá tước.

Ông phải trải qua một cuộc kiểm tra kỹ lưỡng, bởi đây là việc cực kỳ quan trọng.

Dario đi theo sau quản gia, đúng như lời dặn.

“Vậy… ngươi là Dario.”

“Vâng, thưa ngài.”

Dario được dẫn vào một văn phòng tối tăm, chật chội hơn hẳn so với những căn phòng quý tộc bình thường.

Khuôn mặt của Nam tước Savoie Fernando đượm nét u buồn. Dario hiểu rõ lý do, nỗi đau tương tự đã luôn hiện hữu trong lòng ông suốt chuyến hành trình trở về quê nhà.

“Ta cảm kích nỗ lực của ngươi. Sobat đã hoàn thành nhiệm vụ chứ?”

“Vâng. Ông ta đã xuất sắc mang thông tin trở về, đánh đổi bằng cả sinh mạng của mình.”

“…Thật đáng tiếc. Hắn có thể phục vụ một lãnh chúa tốt hơn ta.”

Thực ra thì năng lực của Sobat quá tốt để chỉ dừng lại ở việc phục vụ ở một lãnh địa hẻo lánh như thế này.

Tuy nhiên, ở chiều ngược lại, việc ông ta ở lại là nhờ óc nhận định sắc sảo của Fernando, người hiểu rõ giá trị của thông tin đến mức nào. Sobat chưa bao giờ nghĩ rằng mình đang phục vụ nhầm người cả.

Chính vì thế, ông ta có thể hy sinh mà không do dự vì lơi ích của Fernando.

Cái chết của một thuộc hạ chủ chốt, người đã phục vụ ông liên tục từ trước khi ông kế thừa lãnh địa, là một mất mát lớn, dù là với cá nhân Fernando hay nhà Savoie.

“…Ta cũng đã để ngươi trải qua biết bao gian khổ trong lãnh thổ kẻ địch suốt nhiều năm qua.”

“Chỉ cần lời đó thôi, đã là vinh dự lớn lao cho tôi rồi.”

“Vậy thì xin lỗi vì phải rút gọn chuyện này, nhưng ngươi có thể cho ta xem những gì Sobat để lại không? Ta không thể để sự hy sinh của hắn trở nên vô ích.”

“Tuân lệnh.”

Dario đưa một con mắt pha lê trong suốt ra trước mặt Fernando.

“Đây là…?”

“Đây là mắt giả của Sobat. Nếu xác bị kiểm tra và kẻ địch phát hiện ra thư từ để lại, nên chỉ còn cách khắc thông tin quan trọng trực tiếp lên cơ thể. Có thể là nuốt thông tin vào dạ dày, hoặc khắc vào xương. Vũ khí bí mật của Sobat chính là con mắt nhân tạo này.”

“…Ta hiểu rồi.”

Fernando không thể nói thêm gì trước ý chí kiên định của những kẻ sống trong bóng tối.

Bởi khác với những kị sĩ lộng lẫy trên chiến trường, những kẻ sống trong bóng tối không được ban thưởng một cách công khai.

“Ta thật không xứng đáng làm lãnh chúa, khi không thể ban thưởng cho thuộc hạ trung thành của mình.”

“Đây là số phận của những kẻ sống trong bóng tối.”

Điệp viên không được hưởng chức tước hay vinh dự nào, nhưng lòng trung thành tuyệt đối là điều phải có ở họ, thậm chí còn hơn cả kị sĩ.

Họ không được ban thưởng, lại mang theo trách nhiệm nặng nề được giao phó, nhưng nhiệm vụ của họ cũng không thể thiếu, là điều mà phải có ai đó đảm nhận.

Một người không có quyết tâm hy sinh bản thân vì chủ nhân và đất nước sẽ không thể làm điệp viên.

Đương nhiên, đây cũng là lý do khiến Baldr từ bỏ việc xây dựng tổ chức gián điệp cho riêng mình, và thay vào đó tập trung vào việc thu thập thông tin qua thương nhân rồi phân tích chúng.

Nhìn từ góc độ này, có thể nói rằng mối quan hệ giữa chủ và tớ ở Vương quốc Haurelia còn trung thành hơn so với Vương quốc Mauricia.

“Mắt nhân tạo này là pháp cụ ư? Vậy ta có nên gọi pháp sư đến chứ?”

“Không, mình tôi cũng đủ sức làm được.”

Dario nói xong liền thản nhiên đưa lòng bàn tay về phía con mắt nhân tạo.

Cấu tạo của con mắt nhân tạo không quá phức tạp. Trước đây, Dario từng có kinh nghiệm vận hành pháp cụ tương tự con mắt của Sobat vài lần.

“Chiếu.”

Phép thuật được kích hoạt, một hình chiếu chữ nhật lớn dài khoảng hai mét hiện ra trước mặt cả hai.

Điều đầu tiên thu hút ánh nhìn của họ là số lượng binh lính đang canh giữ lãnh địa.

Đây là một sự thay đổi vô cùng rõ rệt với Dario, người đã sinh sống ở Antrim.

Theo ước lượng của ông, số lượng binh lính tại Antrim đã tăng gấp hơn mười lần ít nhất kể từ khi Baldr trở thành lãnh chúa.

Rất có thể, Antrim đang duy trì một lực lượng không hề thua kém ngay cả khi so với Nhà Cornelius, trụ cột quân sự của biên giới Mauricia.

Liệu một vị tử tước tầm thường có thể sở hữu sức mạnh tài chính lớn đến vậy hay sao?

Lúc này đây Fernando không hề nghi ngờ rằng chính vua Mauricia là người đứng sau sự phát triển của Antrim. Ngay cả Dario, người hiểu rõ Baldr cũng đồng ý với Fernando về vấn đề này.

Hình chiếu tiếp theo hiện ra là hàng rào dây thép gai được bố trí dọc theo biên giới.

Cả hai đều không nói nên lời trước hình dáng bất thường của những hàng dây thép mà họ lần đầu tiên chứng kiến trong đời.

Dù chỉ là dây thép, không có gì ẩn giấu trong đó, nhưng chỉ nhìn qua cũng đủ thấy sự phiền phức khi nó được dùng làm tuyến phòng thủ.

Chúng chắc chắn sẽ khiến rất nhiều binh sĩ bị thương và mất thời gian rất lâu để phá vỡ.

Sự tồn tại của thương binh còn tạo gánh nặng nặng nề hơn cả người chết.

Chiến trường vốn không phải nơi vệ sinh gì, số lượng thuốc men và thầy thuốc cũng hạn chế, nên những người bị thương cần gấp đôi sự trợ giúp từ người khỏe mạnh.

Thêm vào đó là những công trình kỳ bí trông như những tảng đá khổng lồ phía sau hàng dây thép, cùng với các hào nước được bố trí kết nói với nhau.

“…Tại sao bên trong lại có hào nước?”

“Thật xấu hổ, nhưng tôi cũng không thể biết chúng được dùng để làm gì.”

Bình thường thì hào nước là một công cụ dùng để cản bước tiến của bộ binh và kỵ binh, nên thường được đào trước tuyến phòng thủ. Cả hai không hiểu lý do vì sao hào nước lại được đào bên trong như thế.

Khái niệm về hào chiến trên Trái Đất được hình thành sau khi súng ra đời, để bộ binh có thể ẩn nấp trong khi có thể vừa đứng vừa bắn.

Ở nơi súng vẫn chưa được phát minh, thì không hiểu nổi ý đồ của Baldr cũng là điều hoàn toàn dễ hiểu.

Trong hình chiếu cũng xuất hiện vài thiết bị khổng lồ trông giống như máy bắn đá để bao vây thành trì, nhưng Fernando và Dario cũng bối rối không hiểu lý do.

“Tại sao chúng lại đặt máy bắn đá ở chỗ như thế?”

“Xin lỗi, tôi cũng mù tịt về chuyện này…”

Máy bắn đá vốn dùng để phá tường thành và công trình phòng thủ, nó là vũ khí của bên tấn công, không phải thứ mà bên phòng thủ sẽ chuẩn bị.

Càng quan sát, họ càng thấy tuyến phòng thủ ở Antrim không chỉ vững chắc mà còn đầy bí ẩn.

Bình thường Fernando sẽ bỏ qua những nghi ngờ này, nhưng khi nói đến Antrim, ông không thể không nghĩ rằng có một bí mật ẩn sau những bố trí kỳ lạ ấy.

Không thể nào thông tin mà Sobat liều mạng lấy được lại vô ích đến thế.

“…Và rồi, đây là cái cuối cùng…”

Hình ảnh cuối cùng đồng thời cũng là giây phút cuối cùng của Sobat, nó khá mờ nhạt và không rõ ràng.

Ở trung tâm hình ảnh có một vật trông như một cái ống lớn, kéo dài về phía một tòa nhà trông như tảng đá xám.

“Cái này…là gì?”

“Nhìn chỉ như một cái ống thôi, nhưng… đó là thứ mà Sobat tập trung chú ý nhất. Chắc chắn nó là một loại vũ khí nào đó.”

Nếu thực sự đó là một loại vũ khí, thì có phải là một kiểu máy bắn đá khổng lồ không?

Fernando suy nghĩ một lúc, nhưng cuối cùng ông nhận định rằng điều này đã vượt quá khả năng của mình.

Trên hết, cái chết của Sobat sẽ trở nên vô nghĩa nếu thông tin này không được sử dụng một cách hiệu quả.

“Phái một sứ giả đến bẩm báo với điện hạ! Hãy thông báo với vua Louis rằng đây là vấn đề tối quan trọng từ bá tước Savoie.”

Dù những bí ẩn vẫn chưa được giải quyết, Fernando đã quyết định.

Hệ thống phòng thủ của Antrim phải bị phá bỏ trước khi nó hoàn thành.

Nếu không, ông có linh cảm rằng Vương quốc Haurelia sẽ phải từ bỏ Antrim và thậm chí cả tham vọng chinh phục Mauricia.