Web Novel

Chương 08: Thế giới biến thành hầm ngục (1)

2025-08-28

1

Khoảng hai năm sau lần đầu tiên đánh bại được Orc Chúa, hễ tổ đội nào có tôi tham gia thì gần như nắm chắc chiến thắng.

Đến mức, việc tổ đội với ai không còn quan trọng nữa – thậm chí mấy đứa ăn bám, ăn không ngồi rồi cũng được hưởng ké. Dù sao đi nữa thì tôi vẫn dễ dàng hạ gục Orc Chúa như thường.

Mỗi ngày, tôi lại bán hành cho Orc Chúa với giá 100 vàng. Đều đặn như thế, tôi đã tích được cả núi tiền. 

Vì giờ tôi đánh đâu thắng đó, cơ hội nhận được Elixir cũng lớn hơn. Nhưng mà, uống một hai bình giờ chẳng còn tăng chỉ số được nữa. Giờ muốn tăng thì phải nốc ít nhất… mười bình.

Tính ra, tổng cộng tôi đã kiếm được 28 điểm chỉ số “miễn phí” từ việc uống Elixir. Con số này gần bằng số điểm lên được khi tăng 6 cấp liền, tương đương với một người ở level 12.

"Một lần, vì không có Elixir, tôi chọn lấy cây giáo của Orc Chúa. Cũng đúng lúc, vì cây giáo gỗ cũ của tôi sắp hỏng rồi, dùng được đến giờ cũng là may.

Lạ một cái là từ lúc tôi cầm vũ khí mới, mọi người nhìn tôi khác hẳn. Tôi bắt đầu được giao những vai trò quan trọng hơn.  Lúc đó tôi mới biết, hóa ra có vũ khí xịn lại quan trọng như vậy.

Từ khi có cây giáo Orc Chúa, sức tấn công của tôi tăng vọt. Sau đó, tôi còn lần lượt nhận được mũ da, găng tay da và áo giáp da. Đây đều là những món đồ mà Orc Chúa rơi ra.

"Sau khi sở hữu được Giáo của Orc Chúa, tôi nhận thấy sức tấn công của mình đã tăng vọt. Sau đó, tôi cũng thu được một bộ gồm mũ da, găng tay da và giáp da. Đây đều là những món đồ mà Orc Chúa đã để lại."

“Thái tử đến rồi…”

“Đúng là Thái tử thật rồi!”

“Cuối cùng, sau 5 năm, tôi đã có thể thoát khỏi tầng 5!”

Dần dà, tên tôi được biết đến rộng rãi. Mỗi khi tôi đăng tin tuyển tổ đội, cả mười chỗ trống đều đầy ắp ngay lập tức. Người ta gọi tôi là “người dẫn lối vượt tầng 5” hay “người cứu thế tái sinh”. Tôi đã cố ngăn mấy cái biệt danh quê mùa đó lan ra nhưng vô ích.

Tôi không muốn cả đời chỉ đi săn Orc để kiếm tiền như cha. Thế nên, sau khi hoàn thành chỉ tiêu đánh bại Orc Chúa mỗi ngày, tôi rời hầm ngục và tập trung học bài. Giờ chỉ số trí tuệ của tôi là 20, cũng phải dùng cho đáng. Nhờ đó, điểm số ở trường tăng vọt. Mẹ tôi mừng rơi nước mắt, danh sách đại học tôi có thể vào cũng dài ra đáng kể.

Trong mắt mẹ tôi thì việc học vẫn là trên hết. Miễn là tốt nghiệp trung học thì phải học đại học. Cãi cũng bằng thừa. Kỳ lạ là, giờ đây tôi lại có hứng thú với việc học đại học.Hồi trước con tinh tinh tôi đây chưa từng dám mơ đến điều đó.

Ừ thì… nếu không tính đến chuyện không có mana thì cuộc sống của tôi hiện tại khá là viên mãn.

Tôi tập trung toàn lực vào việc farm Orc Chúa, còn mối quan hệ ở trường... thì cũng chẳng có gì để duy trì. Vậy mà, một ngày nọ, tôi bị gọi ra khu sau trường – nơi giáo viên hiếm khi lui tới.

Tôi lo lắng liệu tôi bị hội đầu gấu bắt nạt không. Nhưng người đứng đợi lại là một cô gái quen mặt trong lớp. Bình thường vui vẻ hoạt bát, ấy vậy hôm nay cô ấy cúi gằm mặt, rụt rè bước tới gần tôi.

Cô ấy ấp úng: “T-Tôi thích cậu…”

“…Hả?” Tôi đơ toàn tập.

Ai cơ? Cái gì cơ? Cô gái xinh xắn này nói là thích… thích tôi á? Thích tôi thật sao?

Tôi cứ nghĩ cô ấy đùa. Dù tôi có uống Elixir ép cơ, ép xương suốt bao lâu, tôi vẫn là cái thằng từng bị con nhỏ mất nết gọi là orc. Khi tôi hỏi có phải đang trêu tôi không, cô ấy bật khóc rồi chạy đi mất.

“Ơ kìa!? Sao lại khóc!?”

Cô ấy nức nở, “T-Tôi nói thật mà! Hu hu hu!”

Sau vụ đó, tin đồn tôi chảnh chọe, từ chối tình cảm các bạn nữ lan khắp trường. Khi tôi kể chuyện cho mẹ và em gái nghe, cả hai nhìn tôi như thể vừa nghe một chuyện nực cười nhất thế gian.

“Gì? Sao mẹ nhìn con kiểu đó?”

Mẹ tôi lườm: “Con không nhận ra à?”

“Oppa… ngốc quá…”

“Ê, anh không còn ngốc nữa rồi mà…” Tôi cố gắng biện minh yếu ớt.

“Ngốc.”

“Ơ này!”

Và thế là, một bí ẩn không lời giải được sinh ra.

Nửa năm sau, tôi bắt đầu tự hỏi: có thật cần tới mười người để đánh Orc Chúa không? Thế là tôi thử với tổ đội tám người. Kết quả? Quá dễ. Mấy người đi cùng nhìn tôi như thể tôi là sinh vật ngoài hành tinh.

“Thành công rồi…”

“Nhưng sao lại thế?”

“Không thể nào… là bug à?”

“Bug” – tức là quái rớt đồ ngon hoặc vàng khủng một cách bất thường – được coi như kho báu do lỗi hệ thống tạo ra. Nhưng giờ, hình như tôi đang bị xem là bug…

“Hahahaha.”

“Đây không phải chuyện để cười, Thái tử.”

“Phải đấy, Thái tử à. Mau lên tầng cao hơn đi.”

“Đừng có gọi tôi là Thái tử nữa!” Tôi lườm, rồi mở bảng phần thưởng. Và suýt nữa tôi té ngửa.

Giáo của Orc Chúa

Bình tăng sức mạnh

Bình hồi trung cấp

Elixir Nén Da

Giày của Orc Chúa

Elixir Ép Cơ

Bình hồi mana

230 vàng

Hả!? Tôi có nhìn nhầm không!?

Tôi dụi mắt nhìn lại. Giày của Orc Chúa? Thật luôn? Sau hai năm farm suốt mà đây là lần đầu tiên tôi thấy nó. Còn nữa – Elixir Ép Da!? Đúng lúc tôi đang lo da mình không co lại kịp so với cơ và xương!

Ngay lập tức, tôi bấm vào Elixir Ép Da.

[Thuốc Nén Da (Hiếm)]

Cảnh báo: Người chưa sử dụng cả Thuốc Ép Cơ và Thuốc Nén Xương khi uống thuốc này có thể phải chịu đau đớn tột cùng và tổn thương cơ thể vĩnh viễn. Với những người đã dùng cả hai loại thuốc trên, thuốc này sẽ làm cho lớp da bị giãn trở nên săn chắc và bền bỉ hơn, tăng cường chỉ số phòng thủ và mang lại một làn da em bé.]

Tôi uống nó ngay lập tức, và chỉ số thể chất của tôi tăng lên. Đó là khởi đầu cho một quá trình cày cuốc mới.

Từ việc này, tôi phát hiện ra rằng khi số lượng người trong đội giảm xuống, những vật phẩm mới sẽ xuất hiện trong danh sách phần thưởng cuối cùng. Nghĩ lại thì cũng hợp lý. Khi lượng giảm thì chất tăng.

Tôi đi săn trong một đội tám người một thời gian, rồi chuyển sang bảy, sáu, rồi năm người. Ngay cả khi số thành viên chỉ còn một nửa, mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ. Thuốc Nén Da xuất hiện thường xuyên hơn, còn Thuốc Ép Cơ và Thuốc Nén Xương thì gần như luôn có trong danh sách lựa chọn.

Tôi nén cơ thể mình không ngừng nghỉ. Quá trình uống thuốc tiên lặp đi lặp lại càng nhiều, tôi càng trở nên nhỏ con và mạnh mẽ hơn. Đến kỳ nghỉ đông năm lớp 12, tôi nhận ra mình đã lùn đi từ 2,08 mét xuống còn 1,88 mét.

“Không thể nào…”

Đứng trước gương, tôi sững sờ trước cảnh tượng mình nhìn thấy. Giờ đây, tấm gương đã có thể phản chiếu toàn bộ cơ thể tôi một cách dễ dàng. Sao tôi lại chẳng phát hiện ra nhỉ. Dù ngày nào cũng tắm rửa, nhưng đến tận hôm nay tôi mới để ý đến sự thay đổi đáng kể trên cơ thể mình.

Người trong gương là một thanh niên bình thường. À không, cũng không hẳn. Bất cứ ai có tập luyện cũng có thể dễ dàng nhận ra sức mạnh phi thường ẩn giấu dưới lớp áo của tôi.

Giờ đây, trông tôi đã là một người thon gọn, săn chắc và cân đối. Quan trọng nhất là cơ bắp không còn vẻ mất cân đối như trước nữa, mà ngược lại, chúng đã thực sự hài hoà. Cuối cùng thì cơ thể này cũng tương xứng với khuôn mặt tôi được thừa hưởng từ mẹ. Tuy vẫn cảm thấy mình hơi cao, nhưng được như thế này đã là quá tốt rồi.

“Hầy…”

Tôi khẽ thở dài, một cảm giác viên mãn cuối cùng cũng tìm đến. Quả là một chặng đường dài, nhưng mình đã làm được rồi. Chính xác hơn, tôi đã chạm đến giới hạn của các loại thuốc nén. Giờ dù có uống thêm, chỉ số cũng không tăng nữa..

Gần ba năm trời uống thuốc tiên đã cho tôi tổng cộng 40 điểm chỉ số: 10 điểm sức mạnh, 10 điểm nhanh nhẹn và 20 điểm thể chất. Nếu chỉ xét riêng chỉ số, tôi đã ngang ngửa với một thám hiểm giả bình thường cấp 14.

“Chắc giờ này Ellos và Palludia đã vượt qua tầng 15 rồi…”

Tôi cay đắng lẩm bẩm rồi lại thở dài. Việc không thể dùng mana đã trói chân mình ở tầng 5 suốt ba năm ròng. Cảm giác tủi thân bắt đầu len lỏi. Và rồi, tôi chợt hiểu ra, có lẽ cha cũng đã từng cảm thấy y hệt như mình, khi ông nhận ra sự thật nghiệt ngã đó.

Bảo sao ở tuổi này rồi mà cha vẫn cứ lải nhải mãi về chuyện luyện khí.

[Tên: Kang Shin Chủng tộc: Con người Giới tính: Nam

Giai: Không Danh hiệu: Không Bậc: Đồng 7

Lv: 6

HP: 1,940/1,940 MP: 0

Str: 34 (+2) Dex: 30 Cons: 39

Int: 20 Mag: 0 Charm: 16 Luck: 10

Kỹ năng:

Võ kỹ [Cấp thấp] - (Max)

Thương thuật [Cấp thấp] - (Max)

Thương thuật [Cấp trung] - (Max)

]

Nếu một thám hiểm giả nào khác nhìn thấy bảng chỉ số của tôi, chắc họ sẽ nghĩ nó là giả khi một người cấp 6 lại có chỉ số của cấp 14. Chính tôi cũng thấy điều đó hơi khó tin, nhưng những con số trên bảng thì không biết nói dối.

Điều kỳ lạ hơn nữa là chỉ số quyến rũ của tôi đã tự nó tăng lên. Ban đầu nó là 7, nhưng giờ đã lên đến 16. Vì cả quyến rũ và may mắn đều được coi là chỉ số phụ, tôi không thực sự để tâm đến chúng vì dù sao mình cũng không thể cộng điểm vào được.

Quan trọng nhất, chỉ số ma pháp của tôi vẫn là 0, thanh MP của tôi vẫn là số không tròn trĩnh.

Toàn bộ trang bị tôi có đều là của Orc Chúa. Giờ tôi đã có mũ, giáp ngực, giáp chân, giày, găng tay và cả cây thương của nó. Tôi thậm chí còn đeo một chiếc Khuyên tai của Orc Chúa,  giúp tăng chỉ số sức mạnh thêm 2 điểm.

Nếu mình lảng vảng ở Myeongdong [note79464] trong bộ dạng này, liệu người ta có nghĩ mình đang cosplay không nhỉ? Tôi vội gạt phắt ý nghĩ đó đi. Với cái thế giới bây giờ, sẽ chẳng đáng ngạc nhiên nếu ai đó tấn công tôi vì tưởng tôi là quái vật.

"Dường như mình đã sẵn sàng."

Sẵn sàng cho cái gì ư? Chính là tiêu diệt Orc Chúa một mình!

Tôi luôn nung nấu ý định này trong đầu. Bởi vì chất lượng vật phẩm rơi ra sẽ tăng lên khi số thành viên trong tổ đội giảm xuống. Vậy nếu tôi hạ gục được nó một mình, phần thưởng sẽ là gì? Theo như tôi biết thì chưa từng có ai làm được điều đó. Lý do thì đơn giản thôi: Một khi đã đánh bại được Trùm tầng tiếp theo, nhà thám hiểm sẽ không thể quay lại để săn con Trùm tầng trước.

Nói cách khác, những nhà thám hiểm trên cấp 11 không thể quay lại tầng 5 để săn Orc Chúa, còn những người dưới cấp đó thì thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện một mình hạ gục Trùm tầng. Nếu có ai làm được, thì đó chỉ có thể là người đã cày Elixir suốt năm này qua năm khác như tôi. Tôi từng hỏi lão cha về Elixir, nhưng ông nói rằng với tư cách là trụ cột gia đình, ông đã từ bỏ việc săn Orc Chúa và tập trung săn càng nhiều Orc thường càng tốt. Những người khác trong hoàn cảnh tương tự có lẽ cũng làm giống như lão. Còn những ai đã vượt qua tầng 6 thì không cần phải săn Orc Chúa nhiều lần nữa.

Tất cả những điều đó có nghĩa là tôi gần như chắc chắn là người đầu tiên làm được điều này. Ít nhất, tôi sẽ là người đầu tiên muốn mình là người đầu tiên.

Tôi đứng trước cánh cửa đá khổng lồ, ấn chặt chiếc mũ của Orc Chúa đang đội trên đầu.

"Đi thôi."

Rồi, giống hệt ba năm trước, tôi đẩy cánh cửa đá ra và hét lớn:

"Ăn đấm đi con lợn"

Ghi chú

[Lên trên]
Khu trung tâm thương mại lớn ở Seoul
Khu trung tâm thương mại lớn ở Seoul