Oneshot

17

2025-11-05

5

Sau cùng, thay vì gọi một cuộc điện thoại, tôi quyết định sẽ đợi cho bố mẹ của U trở về nhà. Trong khi đó, mắt tôi đã hoàn toàn điều chỉnh để thích nghi với bóng tối, nên tôi có thể ngó nghiêng xung quanh. Không mất nhiều thời gian để tôi tìm ra vài dụng cụ hữu ích cho cuộc đào tẩu của tôi, càng chứng tỏ khả năng giam giữ của chiếc tủ này tệ đến mức nào. Tôi còn tìm thấy vài dụng cụ làm mộc từ một chiếc hộp, bao gồm một cây búa và một chiếc cưa đủ để tháo dỡ mọi cánh cửa. Cảm giác như tôi là một con khỉ được thí nghiệm để tìm ra nó sẽ làm gì với trái chuối của nó vậy. Không phải là tôi thấu hiểu một cách sâu sắc cảm giác của những con khỉ khi chúng bị thí nghiệm đâu.

Với những khám phá đó, tôi nhận ra nếu mình gọi cảnh sát, thì họ sẽ khó mà coi đây là một vụ bắt cóc được. Sẽ mất rất nhiều thời gian để thuyết phục họ là tôi đã bị bắt cóc và nhốt trong một chiếc tủ mà tôi có thể thoát ra dễ dàng.

Dĩ nhiên, với chiếc điện thoại của mình thì tôi không phải dùng đến bất cứ đồ vật nào trong căn nhà này hết, nhưng nếu tôi dùng búa không đúng cách, thì có thể tôi sẽ lại mang thêm tội cho mình. Tôi không biết gì về căn nhà này, nên tôi không thể đi lại khắp nơi và làm những gì tôi muốn được.

Có một câu thành ngữ Nhật Bản cổ là: “Đừng sửa mũ dưới cây mận”. Dĩ nhiên, ý đang muốn nói là đừng để người khác nghĩ bạn đang muốn hái trộm mận, nên tôi không được để người khác nghĩ tôi là kẻ trộm đột nhập vào ngôi nhà này.

Tôi chỉ phải thư giãn, ngồi im, và đợi cho người lớn trở về nhà.

Ở thời bây giờ, tôi có thể giết thời gian bằng cách đọc e-book qua điện thoại, hoặc bỏ ra vài tiếng đồng hồ để chơi game, nhưng điện thoại ngày đó vẫn chưa được tích hợp những tính năng giết thời gian, và kể cả vậy, bây giờ không phải lúc tôi có thể thư giãn và ngồi chơi với điện thoại của mình. Chưa kể đến việc làm vậy sẽ rất lãng phí pin.

Tôi không thể bỏ lỡ thời cơ khi bố mẹ của U về đến nhà được. Trong viễn cảnh đẹp nhất, tôi có thể đến chỗ họ trước U. Người đầu tiên mở lời sẽ có thể dễ dàng thay đổi quan điểm của họ. Có lẽ tôi đang thận trọng quá mức, nhưng như thế cũng chẳng làm sao cả.

Tôi ngả người về phía sau, tựa lưng vào tường, nhắm chặt mắt, và yên tĩnh lắng nghe. Xung quanh im lặng không một tiếng động.

Khi chưa đi làm thì tôi không đeo đồng hồ, nhưng tôi vẫn có thể xem thời gian với chiếc điện thoại của mình. Ngay khi biết được lúc đó đang là 7:30 tối, tôi tắt  nguồn điện thoại đi. Tôi có thể đặt nó vào trạng thái chờ, nhưng kể cả khi bật chế độ ngủ thì điện thoại vẫn tiêu hao pin, và không bao giờ có chuyện tôi nhận được một cuộc gọi từ ai đó (biết đâu là từ nhà xuất bản?). Nếu như điện thoại của tôi bị phát hiện, chắc chắn em ấy sẽ lấy nó đi ngay… Nếu chuyện đó xảy ra thì tôi đã gọi điện cầu cứu rồi, nhưng làm vậy sẽ chỉ khiến tình hình thêm lộn xộn và khó giải quyết mọi chuyện trong hòa bình.

Tôi muốn tránh viễn cảnh tồi tệ nhất. Đó là mối quan tâm lớn nhất của tôi với tư cách là “tiền bối” của U. Tôi biết sẽ hơi xấc xược khi nhận mình là tiền bối của một người mà mình chả quen biết, và rồi tôi cũng sẽ nhận ra suy nghĩ đó hoang đường đến mức nào.

Nhưng khi đó đang là 7:30 tối, và vẫn chưa có ai về nhà. Có lẽ bố mẹ của U làm tăng ca? Tăng ca lâu đến vậy thì công việc của họ không hề bình thường một chút nào… chưa kể là cả hai người cùng tăng ca nữa chứ. Có lẽ phải làm vậy thì họ mới có cơ ngơi sang xịn thế này. Tôi mải nghĩ ngợi để thời gian mau trôi đi.

Nhưng việc nhắm mắt lại quả thực là một quyết định sai lầm.

Vì tôi đã ngủ quên mất.