Oneshot

16

2025-11-05

5

Mình phải làm sao bây giờ? Tôi nghĩ, tay nắm lấy chiếc điện thoại di động vừa lấy ra khỏi túi quần. Tôi thấy mình nên giải thích tại sao một người theo chủ nghĩa bài trừ công nghệ như tôi lại có một chiếc điện thoại. Không thể là để nói chuyện với bạn bè được, đáng buồn là vậy. Đây chỉ là một phương thức liên lạc với nhà xuất bản trong trường hợp những bản thảo mà tôi đã nộp được đánh giá cao. Nên là, với những quy tắc của bản thân dần sụp đổ dưới chút áp lực bé nhỏ, tôi đành phải dùng đến thứ công nghệ hiện đại.

Dù sao thì, chiếc điện thoại đó, vì không được dùng để gọi điện cho bạn bè hay nhận được hồi âm từ phòng biên tập, nên còn rất nhiều pin. Tôi mới chỉ dùng để gọi quản lý khu căn hộ của mình, nên chắc còn dùng được thêm vài tiếng nữa… Tôi không nhớ một thập kỷ trước pin điện thoại có thể dùng đến bao lâu, nhưng giả sử pin ngày đó yếu đi chăng nữa, chắc chắn nó vẫn tốt hơn nhiều cái thẻ điện thoại dùng một lần cũ kỹ mà chỉ cho tôi gọi được vài phút trong trường hợp khẩn cấp. [note83346]

Ngày đó, điện thoại di động khá phổ biến trong giới sinh viên đại học và học sinh cấp ba, nhưng vẫn chưa đến mức có cho học sinh tiểu học dùng (ngày đó chúng còn chưa dược dùng còi báo hiệu cá nhân nữa cơ). Với U, những phương tiện liên lạc chính chỉ xoay quanh điện thoại bàn và những chiếc bộ đàm. Em ấy có lẽ không cả biết điện thoại di động là gì.

Chỉ cần có chiếc điện thoại đó, lối thoát sẽ nằm chắc trong tầm tay. Tôi không rõ lắm về địa chỉ nhà, nhưng tôi đã nhìn thấy được biển tên, và tôi còn biết tên của kẻ bắt cóc mình, nên chừng đó là đủ để cảnh sát tới được đây. Việc bị khóa từ bên ngoài trong một chiếc tủ sẽ là một bằng chứng vô giá cho thấy tôi không đột nhập vào đây.

Tóm lại, cảnh ngộ khốn khó của tôi xuất phát từ sự thiếu tính toán của một đứa trẻ. Tôi có nghe rằng những vụ bắt cóc thực hiện bởi người trưởng thành có tỷ lệ thất bại rất cao, huống gì nói đến một vụ bắt cóc do một đứa trẻ thực hiện. Và tôi biết, cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này không diễn ra giống những cuốn light novel mà bạn đọc.

U không phải một con quái thú, cũng chẳng phải quái vật.

Em ấy chỉ là một đứa trẻ với thần kinh không ổn định.

Một đứa nhóc ngu ngốc, đáng thương như tôi đã từng.

Đó mới là điều làm tôi sợ, và nếu em ấy không được chấn chỉnh sớm, thì em ấy sẽ trở nên vô phương cứu chữa trong tương lai. Nhưng em ấy cũng biết điều đó, vậy nên em ấy mới phải thực hiện một tội ác để che giấu đi khuyết điểm của bản thân… trong khi không nhận thức được việc đó kém hiệu quả đến mức nào.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy bất an. Tôi có một sự đảm bảo an toàn gần như tuyệt đối, và vì tôi có thể gọi cảnh sát đến giúp bất cứ lúc nào, những suy nghĩ linh tinh bắt đầu len lỏi vào trong tâm trí tôi.

Liệu có nên gọi cảnh sát tới không?

Đó có phải là lựa chọn duy nhất không?

Tôi không thể dừng nghĩ về điều đó.

Nếu như tôi gọi cảnh sát, em ấy có thể sẽ không bị đem ra xét xử trước pháp luật, nhưng chắc chắn vẫn sẽ phải nhận một hình phạt nào đó, vô cùng nghiêm khắc là đằng khác. Em ấy đã làm một việc cực kỳ nghiêm trọng, nên kết cục như vậy là xứng đáng. Nhưng tôi tự hỏi liệu như vậy có giúp được em ấy không, hay nó sẽ khiến em ấy méo mó hơn cả bây giờ. Tôi biết một đứa trẻ như em ấy sẽ bị công chúng nhìn nhận ra sao. Tôi biết rất rõ.

Một đứa trẻ có thể trở thành một con quái vật dù cho bản chất chúng có lương thiện đến đâu… Thế thì, em ấy sẽ phải trở thành một nhà văn mất. Động lực khác xa tôi ngày đó.

Nhưng nếu là như vậy… có lẽ việc chấp nhận, như là từ bỏ và giữ im lặng, sẽ là một giải pháp mang tính hòa bình hơn. Tôi không thể vứt cái suy nghĩ đó khỏi đầu mình. Không phải là tôi muốn U thoát tội hay gì hết. Tôi muốn em ấy nhìn nhận lại hành động của bản thân.

Nhưng tôi nghĩ mách ba mẹ của U và để họ làm đúng vai trò của họ là cách làm hiệu quả nhất.

Tôi đã bị đâm bởi một con dao, điều mà sẽ không bao giờ xảy ra với một người bình thường sống một cuộc đời bình thường, nhưng là một nhà văn giàu tham vọng, đó có thể coi là một trải nghiệm quý giá (dù sao thì tôi cũng đang viết lại hết mà). Việc bị kéo lê lên núi là một chuyện, nhưng chỉ nằm ở việc được mời vào nhà của ai đó thôi, thì nếu tôi cố gắng hết sức, ý tôi là hết sức mình, đẩy trí tưởng tượng của tôi đến cực hạn, tôi có thể viết rằng đó chỉ là một trò chơi khăm của trẻ con. Người ta thường bị thương khi chơi đùa với trẻ nhỏ mà.

 Và tất cả những suy nghĩ đó chỉ là để làm màu mà thôi.

Đó chỉ là tôi, tính toán một cách ích kỷ và có phòng vệ đằng sau mọi suy nghĩ và hành động của mình, toan tính xem liệu mình có thể bẻ cong lời nói của bản thân để không làm mất lòng người còn lại, giống như tôi vừa làm khi nãy.

Tôi không thể tưởng tượng được sự xấu hổ khi phải trình báo với cảnh sát về việc mình bị bắt cóc bởi một cô bé tiểu học. Tôi sẽ nghe cực kỳ đáng thương khi xin xỏ cảnh sát cứu mình khỏi một cô bé tiểu học, có lẽ tôi sẽ tự cười nhạo bản thân mình mất. Nhưng nếu tôi cười, họ sẽ nghĩ đó chỉ là một cuộc gọi chơi khăm, và thậm chí nếu tôi không cười, họ sẽ vẫn nghĩ đó là một cuộc gọi chơi khăm.

Ngoài ra, để cảnh sát biết là một chuyện, nếu như sự cố này được công khai, ai cũng sẽ biết tôi là thằng sinh viên đại học đã bị một cô bé học tiểu học bắt cóc. Có lẽ sẽ không được đưa tin nhiều vì thủ phạm mới chỉ đang học tiểu học, nhưng người ta sẽ sớm tìm ra bằng cách này hay cách khác.

Rồi chuyện gì xảy ra tiếp theo? Khó mà tôi sống tiếp một cách bình thường được. Phải thừa nhận, tôi càng nghĩ về nó, thì càng thấy rõ rằng ngay cả những hoàn cảnh đó cũng sẽ không khác biệt lắm, nhưng dù sao đi nữa, như thế vẫn tồi tệ hơn, bằng cách nào đó. Chắc chắn là như vậy.

Khi những bánh xe bắt đầu quay, tôi không thể cứ đắn đo mãi, nhưng vẫn là quá sớm để kết thúc cuộc chơi. Con dao kia không còn ở gần tôi nữa, vậy nên khía cạnh khẩn cấp của tình hình đã tan biến.

Vẫn có khả năng tôi giải quyết tất cả trong yên bình, và đó đã trở thành nhiệm vụ của tôi. May mắn thay, chiếc tủ được đặt rất gần cửa chính. Bố mẹ em ấy sẽ dễ dàng phát hiện ra tôi khi họ quay lại, một điều mà chắc hẳn U đã không tính đến. Tôi có thể cầu xin sự giúp đỡ trước cả khi họ cởi được giày. Chắc chắn rồi, ban đầu họ sẽ sinh nghi, nhưng việc bị nhốt ở đây cũng giúp tôi được phần nào. Sẽ không có chuyện họ cho rằng con gái họ bị bắt cóc và nhốt trong một chiếc tủ như trong Ở Nhà Một Mình.

Nhưng rồi tôi nghĩ rộng hơn. Tại sao U lại nhốt tôi trong một chiếc tủ gần cửa chính đến vậy? Ban đầu, tôi cho rằng làm như vậy để dễ tiếp cận, nhưng khi nghĩ sâu xa hơn, tôi chợt nhận ra em ấy làm vậy có thể là vì em ấy đã từng bị nhốt trong chiếc tủ trước đây. Những đứa trẻ thiếu kiến thức và kinh nghiệm sẽ thường lặp lại những gì từng xảy ra với chúng theo kiểu “khỉ con thấy, khỉ con làm.”

Điều đó mang đến một tia hy vọng mong manh. Sau cùng, nhốt một đứa trẻ trong tủ là một hình thức kỷ luật. Nếu chuyện đó đã từng xảy ra với em ấy trước đây, thì điều đó có nghĩa là em ấy có những người cha mẹ đủ khả năng để uốn nắn em ấy. Nếu như ba mẹ em ấy là kiểu nuông chiều con cái thái quá, đặc biệt là với một đứa trẻ kỳ quặc như em ấy, thì mọi chuyện sẽ khó khăn hơn, nhưng tôi vẫn còn đó một tia hy vọng mong manh là mọi chuyện sẽ đâu lại vào đấy.

Nhất định phải như vậy.

Tôi cứ mải mê với cái suy nghĩ mà tôi coi là hy vọng đó đến mức không thể nghĩ sâu xa hơn. Chắc chắn rồi, nhốt một đứa trẻ vào tủ có thể coi là một hình thức kỷ luật con trẻ.

Nhưng cũng là một hình thức bạo hành phổ biến.

Ghi chú

[Lên trên]
Là loại thẻ dùng cho bốt điện thoại công cộng vào ngày xưa, thời gian gọi khá ngắn nên thường được dùng trong các trường hợp khẩn cấp.
Là loại thẻ dùng cho bốt điện thoại công cộng vào ngày xưa, thời gian gọi khá ngắn nên thường được dùng trong các trường hợp khẩn cấp.