Web Novel

Chương 05

2024-10-01

10

Sáng hôm sau, tôi thức dậy, ra khỏi giường và thay bộ pajama sang bộ đồ văn phòng.

Liếc về phía giường, Rina vẫn còn đang say giấc nồng, tiếng thở đều đặn thật dễ thương.

“...em ấy dễ thương quá.”

Tôi vô tình thốt ra thành tiếng.

Ngay cả khi đã ngủ chung nhiều năm rồi, cô ấy vẫn dễ thương như vậy.

Nhìn gương mặt say giấc đáng yêu đó của cô ấy đã làm tôi muốn tha thứ cho mọi thứ rồi.

Đây gọi là yếu đuối trước người mình yêu à ?

“Không, không, không được.”

Tôi bình tĩnh lại và lắc đầu để xua mấy suy nghĩ đó đi.

Nếu tôi tha cho cô ta bây giờ, sẽ không có gì thay đổi cả. Tất cả sẽ thành công cốc.

“Phù…. Được rồi,...”

Tôi rời khỏi phòng và tiến tới phòng tắm để rửa mặt.

Sau khi đánh răng, tôi tới bếp chuẩn bị bữa sáng.

Tôi thường nấu cho cả Rina nữa, nhưng vì đã quyết định lờ cô ấy đi nên tôi chỉ nấu một phần.

Tuy nhiên, vì không có nhiều thời gian vào buổi sáng, tôi chỉ ăn một bữa sáng nhanh gọn với bánh mì hoặc súp ngô ăn liền thôi.

“Cảm ơn vì bữa ăn.”

Sau khi ăn sáng và chắc chắn không quên đồ gì, tôi nhanh chóng ra khỏi nhà trước khi Rina thức dậy.

—---------------------------------------------------------------------------------------------

“Chào buổi sáng.”

Tôi tới văn phòng làm việc và chào mọi người.

Đột nhiên có người vỗ vai tôi.

“Này, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, trưởng phòng.”

Anh chàng đẹp trai này, Arihara Mamoru,  trưởng phòng, nở nụ cười rạng rỡ với tôi.

Cậu ta là đồng nghiệp của tôi, nhưng vì nổi tiếng và năng lực của minh, cậu ta đã được đề cử lên làm trưởng phòng khi vẫn còn trẻ như này đây.

Cậu ấy hoàn toàn khác với kẻ như tôi.

Tuy nhiên, cậu ấy vẫn thường bắt chuyện với tôi dù tôi chẳng giỏi giang gì, nên mọi người đều coi cậu ấy là một nhân tài đầy triển vọng.

“Thật đấy, dù đang ở chỗ làm, tôi cũng bảo anh dừng rồi mà. Chúng ta là đồng nghiệp mà?”

“Dù là đồng nghiệp thì chức vụ của cậu vân cao hơn tôi mà.”

“Anh nghiêm túc thật đấy. Hẳn là học từ Mishi rồi.”

Trưởng phòng đánh ánh mắt ra hướng khác, phía có một người phụ nữ đang đứng.

Cô ấy có mái tóc vàng, thắt duy băng pastel, đeo kính áp tròng và sơn móng tay màu tím.

Ý là, cô ấy ăn mặc theo phong cách “jirai-kei” nhưng cô ấy vẫn mặc đồng phục đàng hoàng.

Từ phía này, cảnh tượng này đúng là siêu thực.

Luật của công ty cũng không khắt khe mấy nên tôi tự hỏi bọn tôi có thể làm gì hơn không.

Có lẽ vì tính cách của cổ nên cô mới không bị mắng dù ăn mặc như thế, cô ấy thậm chí còn được khách hàng quý mến cơ.

Khi trưởng phòng gọi cô ấy, cô ấy tiến về phía chúng tôi.

“Cháo buổi sáng , Ucchi !”

“Chào buổi sáng, Mishi-san.”

Cô ấy tên là Mitsukasa Airi.

Cô ấy là đồng nghiệp của tôi và trưởng phòng. Chúng tôi tốt nghiệp trung trường trung học.

Nhưng ở trường chúng tôi không nói chuyện nhiều nên cũng không thân thiết lắm.

Sau khi vào công ti này, tôi đã trở thành bạn tốt với Mishi-san.

“Gì thế ? Nhìn tôi như vậy là sao. Không lẽ cậu thích cô gái dễ thương này rồi hả ?”

Mishi-san cười tươi và nhìn về phía tôi.

Mặt cô ấy gần tới nổi tôi suýt nhảy lên, nhưng tôi đã nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Vâng. Mishi-san dễ thương lắm.”

“Ế !?”

Tôi trả lời rất đơn giản, nhưng mặt Mishi-san đột ngột đỏ lên.

Vì cô ấy rất trắng, nên nhìn cũng thấy khá rõ.

“Này, sao cậu thẳng thắn thế hả !?”

“Hahaha, Mishi ! Sao chị lại đỏ mặt ? Chị vừa tự bảo chị dễ thương mà ?”

“Im đi ! Tự mình nói với người khác nó nó khác nhau nhé ! Ucchi nữa ! Đừng tán tôi chứ ! Vợ cậu sẽ khóc đấy !”

“A, ahaha… Tôi xin lỗi, xin lỗi mà.”

Trông Mishi như vậy khiến tôi vui hơn chút.

“Hửm ? Ucchi, hôm nay trông cậu khác quá.”

“Ể ?”

“Dào này trông cậu buồn lắm, nhưng nay trông còn chán đời hơn. Có chuyện gì à ?”

Cố không làm cô ấy lo lắng, tôi gượng cười.

“Ahaha,... không có gì đâu.”

“Hmmm? Thật không ?”

“Thật mà.”

Mặc dù đáp lại Mishi-san như vậy rồi, trông cô ấy vẫn rất lo lắng.

Nhìn tôi bằng đôi mắt đẹp đó làm tôi hồi hộp quá nên tôi quay mặt đi. Mishi-san trông có vẻ không vụi và liền tóm lấy cánh tay tôi.

“M,Mishi-san…!?”

“Trưởng phòng ! Tôi và Ucchi đi chút nhá ! Bọn tôi sẽ sớm quay lại thôi !”

“Oh, okay. Nhưng mà… đừng đi quá giới hạn nhé. Tôi không cho phép làm mấy chuyện ngươi lớn đâu.”

“K-không phải chuyện người lớn đâu.”

“Ouch !”

Mishi-san, người đang xấu hổ vì một lý do nào đó, gõ vào đầu trưởng phòng sau đó kéo tôi rời đi.

“Đợi đã, Mishi-san !?”

“Ucchi, lại đây với tôi.”

“Ế !? Không được, tôi vừa đến mà…”

“Cứ đi đi !”

Mishi-san vội bước, nên tôi bị kéo đi mà không được kháng cự.

Tôi nhìn lại trưởng phòng, và cậu ấy gật cái đầu vừa bị gõ kia và chào tôi, “Cứ tự nhiên nha.”