Trans: Vinh Lê
Edit: Sereni bị deadline dí ngập mồm
*****
Tôi quay sang phía Lillywood-san để tiếp tục cuộc trò chuyện bị gián đoạn bởi con ngốc đằng kia.
[...Ano~ Kaito-san, sao em lại bị bắt “seiza” ở đây vậy ạ?]
[Nếu em cứ xen vào thì câu chuyện sẽ không đi đến đâu hết, nên im lặng một lúc đi.]
[Không phải gần đây cách anh đối xử với Alice-chan thật là tệ hại sao? Em là cô bạn gái cực kỳ dễ thương của anh đó? Không phải anh nên chiều chuộng em hơn một chút sao! Hay đúng hơn là, làm ơn chiều chuộng em hơn nữa đi! Hãy ôm lấy em đi chứ!]
[...Tôi xin lỗi, Lillywood-san. Xin cô hãy tiếp tục.]
[Anh đang lơ em sao!?]
Thật đấy, nếu cứ để yên như vậy thì câu chuyện chẳng đi đến đâu cả, nên tôi quyết định cứ để mặc em ấy ở đó mà yêu cầu Lillywood-san tiếp tục câu chuyện.
Sau khi nhìn về phía Alice với vẻ mặt khá sốc, người vẫn đang làm ầm ĩ trong tư thế seiza, Lillywood-san gật đầu và tiếp tục câu chuyện của mình.
“Vậy thì, quay lại chủ đề chính thôi… nhưng trước đó, để tôi nói điều này vì danh dự của Shalltear…70% số quỷ cấp cao mà cô ấy đã tiêu diệt đều là những kẻ ngang ngược, lấy sức mạnh của bản thân làm lá chắn. Chúng giống như sâu bọ của Quỷ Giới lúc bấy giờ, chúng đàn áp và giết chết những con quỷ yếu đuối nhưng lại tốt bụng, nên tôi nghĩ cô ấy đã cân nhắc trước khi làm điều đó.”
[...Ra là vậy.]
Maa, thành thật thì, ngay từ đầu tôi chưa bao giờ nghi ngờ em ấy về chuyện đó. Alice có phần lạnh lùng, nhưng em ấy không phải người sẽ giết người một cách vô tội vạ. Về điểm đó thì tôi luôn tin em ấy bất kể ra sao.
[Khoan đã! Tui có điểm phản đối!]
“... Có vấn đề gì sao? Shalltear.”
[Lillywood-san…cô không cần phải phản ứng với con ngốc đó đâu.]
“Xin lỗi, tôi chỉ…”
Lillywood-san tốt bụng không thể phớt lờ tên ngốc đang giơ tay khẳng định chính mình, đã vô tình đáp lại theo phản xạ.
Mặc dù tôi nghĩ em ấy lại định làm gián đoạn cuộc trò chuyện một lần nữa, nhưng tôi vẫn quay sang phía Alice, Người liên quan đến câu chuyện, để xem em ấy định nói gì.
[Chuyện này cực kỳ quan trọng, nên em phải đính chính lại…em chỉ xóa sổ 60% trong số đó thôi! 10% còn lại thì do “Pandora” tiêu diệt đó.]
[Ể? Pandora-san?]
[Đúng vậy, anh biết đấy, Pandora là… người mà bọn em tìm thấy khi đang tiêu diệt một tên cặn bã chuyên bắt cóc những người chúng để mắt đến và tiến hành những thí nghiệm biến thái trên cơ thể họ, nên em đã nuôi nấng cô ấy! Cơ mà, em cũng không biết bản thân đã làm sai ở đâu trong quá trình nuôi dạy cô ấy, khi bọn em tiến hành tìm kiếm và điều tra những con quỷ cặn bã, cô ấy sẽ tra tấn chúng đến mức “ chúng van xin được chết”, rồi sau đó khi bọn em thực hiện các nhiệm vụ xóa sổ và hủy diệt, cô ấy đã lớn lên với “sự tôn sùng đặc biệt” hướng về phía em...]
Sao nghe đáng sợ quá vậy!? Khi nghe phần đầu, tôi còn nghĩ Pandora-san có một quá khứ đau thương, nhưng suy nghĩ đó ngay lập tức tan biến khi nghe hết đoạn sau đó luôn!?
[Hơn nữa, cô ấy không chỉ trung thành một cách thái quá, mà còn “là một kẻ cực kỳ tàn bạo, nhưng lại trở thành một tên khổ dâm khi đối mặt với một số người nhất định”…Đôi khi cô ấy nhìn Kaito-san mắng em, “trong khi đưa ngón tay lên miệng với nước dãi thì chảy dòng dòng”.]
[Ai cần cái thông tin đó đâu má!? Khoan đã? Thế có nghĩa là, anh cũng là một trong số đó sao!?]
[Nhân tiện, sau lễ hội ngày hôm qua…cô ấy đã nói gì đó đại loại như “đó là khoảnh khắc tuyệt vời khi Miyama-sama theo dõi em, khi mà em đang dạy dỗ lại con thú ngu ngốc đó”, và cô ấy nói điều đó khi khuôn mặt thì đỏ ửng như của một đứa động dục vậy.]
[Cái gì đang diễn ra trong đầu của cô ấy vậy hả!?]
Cô ấy nguy hiểm quá, Pandora-san, ý tôi là cái mặt tối đó của cô ấy ấy. Có lẽ nào, chỉ là có lẽ nào thôi, nhưng không phải cô đang nghĩ “Ngài ấy đang mắng Shalltear-sama, cấp trên tuyệt đối của tôi…giá mà ngài cũng mắng tôi thì tuyệt quá” hay gì đó tương tự đâu nhỉ? Nếu điều đó là sự thật thì, tôi sẽ phải coi cô là một đứa nguy hiểm còn hơn cả Eden-san nữa!!!
“Maa, hãy bỏ chuyện đó qua một bên…”
[Không, Không muốn đâu…]
“...Cậu hãy cố gắng nhé.”
[Làm ơn đừng cổ vũ cho tôi trong cái tình huống éo le này chứ!?]
Khi tôi đang cảm thấy kinh hãi, Lillywood-san đã đưa ra một số lời gây sốc khiến tôi kinh hãi trước khi tiếp tục câu chuyện.
“...Maa, thật ra tôi cũng công nhận tài năng và thành tựu của Shalltear trong việc đem đến trật tự cho Quỷ Giới. Mặc dù tôi cũng hơi bất mãn khi bị trao cho cái danh hiệu Lục Vương khi mà còn không thèm hỏi ý kiến của bọn tôi, nhưng tôi thấy khá hài lòng khi thấy những kẻ yếu đuối không còn bị áp bức nữa.”
[.…..]
Are? Đó là một đánh giá tốt bất ngờ đấy? Vậy tại sao Lillywood-san lại cảm thấy sợ hãi đối với Alice vậy?
“...Nhưng mà, dường như mọi chuyện không diễn ra như Shalltear mong đợi, và cái cảm giác thiếu kiên nhẫn mà tôi thấy được từ cô ấy ngày càng lớn hơn. Chuyện đó khiến tôi lo lắng, nên tôi đã từng thử hỏi Shalltear “sao cô lại lo lắng đến thế?”.”
[...Còn Alice đã trả lời như thế nào?]
“...“Tui muốn mau chóng hoàn thành mục tiêu và chết đi!” là câu trả lời của cô ấy. Lúc đó, từ trong mắt của Shalltear tôi nhìn thấy một thứ gì đó đen tối và lạnh lẽo…tôi không thể hiểu được nó là gì. Cô ấy làm tất cả chỉ vì mục đích chết đi…và đó là lý do…khiến tôi nghĩ cô ấy thật đáng sợ.”
[A, lúc đó tui có hơi thô lỗ. Tui xin lỗi vì những gì đã làm lúc đó, Lillywood-san.]
Tôi biết lúc đó Alice đang tìm kiếm điều gì. Em ấy chắc là chỉ muốn hoàn thành ước nguyện cuối cùng của Iris-san, tìm kiếm một tình yêu, nhằm chấm dứt cơn điên loạn bên trong để em ấy có thể tự sát. Điều đó có lẽ là một thứ bí ẩn đối với Lillywood-san.
Thế nhưng, mặc dù Lillywood-san nói rằng Alice đã tạo ra trật tự của Quỷ Giới chỉ trong 1000 năm… nhưng có lẽ, đối với Alice thì đó thật sự là một khoảng thời gian rất dài.
Mặc dù em ấy đến thế giới này với mục đích hoàn thành di nguyện cuối cùng của người bạn thân rồi chết đi, nhưng mọi chuyện vẫn chẳng có tiến triển gì cả. Rồi trước khi em ấy tìm được một người để yêu thì, đã có rất nhiều sinh mạng đã bị xóa bỏ trong Quỷ Giới cũ, nơi hỗn loạn còn chiếm giữ. Và điều đó đã dẫn đến sự thiếu kiên nhẫn của Alice…
“Nhắc mới nhớ thì, hình như cô ấy cũng có nói “nếu cô cản đường tôi thì, tôi sẽ giết cô đấy, Lillywood-san.” đó nhỉ.”
[Oto! Em vừa nhớ ra có việc mình cần phải làm, vậy nên em sẽ…Gueeee!?]
Maa, chắc chắn Alice cũng có lý do riêng nên tôi không định có ý kiến gì về quá khứ của em ấy. Thế nhưng khi Alice định bỏ chạy, tôi ngay lập tức túm lấy gáy của em ấy và giữ em ấy lại.
Sau đó, khi thấy cách chúng tôi hành xử, Lillywood-san gật đầu với vẻ mặt thích thú.
“Maa, giờ thì tôi hiểu tại sao cô lại vội vàng như vậy rồi. Cô đang… tìm kiếm Kaito-san có phải không.”
[...Ừm.]
“Bây giờ tôi không còn thấy sự u ám và lạnh lẽo của cô nữa.”
[...Để tui giải thích, mặc dù có hơi thô lỗ…nhưng lúc đó tui cũng coi cô, Lillywood-san và những người khác như gia đình của tui vậy.]
Thấy Lillywood-san bình tĩnh nói rằng em ấy không còn đáng sợ nữa, Alice gãi má với vẻ mặt hơi xấu hổ.
“Tôi biết điều đó. Phần nào đó tôi biết cô làm mọi chuyện vì lợi ích của chúng tôi…giống như lúc ở rừng Tinh Linh…khi tôi đang tái thiết lại Rigforeshia, bọn tôi đã nhận được một lượng lớn vật tư một cách bất thường. Đó có phải do cô đã sắp xếp không?”
[...Maa…tui xin lỗi vì đã trút giận lên cô vào lúc đó.]
“...Không sao đâu, dù sao thì cô cũng là một thành viên quan trọng của gia đình tôi mà.”
[...C-Cảm ơn nhé.]
Alice nói điều đó một cách ngại ngùng, và đúng là em ấy đã thay đổi theo hướng tốt hơn so với trước đây.
Hoặc ít nhất thì, qua cuộc trò chuyện vừa rồi, tôi có thể thấy khoảng cách giữa Lillywood-san và Alice đã hoàn toàn biến mất.
Thưa Bố, Mẹ――như Lillywood-san đã nói, mỗi người đều có cảm xúc và suy nghĩ riêng, nên sẽ có những lúc bất đồng quan điểm và cãi vã. Nhưng cho dù có nói gì đi nữa, họ vẫn luôn quan tâm đến nhau. Hai người này――chắc chắn là một gia đình.
<Lời bạt>
Lillywood và Isis…là bạn tốt của nhau, và Lillywood coi Isis như em gái.
Lillywood và Kuro…với Lillywood, Kuro như một người mẹ của cô ấy.
Lillywood và Magnawell…cả hai đều là những người điềm tĩnh, nên họ có thể trò chuyện thoải mái.
Lillywood và Alice… Alice có chút tội lỗi trong quá khứ và không thể thành thật với Lillywood, nhưng Lillywood vẫn tin tưởng cô ấy
Lillywood và Megiddo…đây là người duy nhất Lillywood không ưa trong số Lục Vương, hay đúng hơn ông ta là người duy nhất khiến Lillywood tức giận vì đã liên tục nhổ cây của cô ấy.

