Web Novel - Chính Truyện (415 - 500)

425 - Vô cùng nữ tính

2025-09-06

7

Trans: Hẹo một tỷ kiểu trong Terraria (Sereni)

Heh, nhớ chuẩn bị khăn giấy nhé oanh oem, còn để làm gì thì... đọc đi rồi sẽ biết :>

*****

Kiếp trước mình lỡ thất lễ với Thần Tắm Bồn hay gì mà sao lúc nào đi tắm cũng gặp đủ thứ chuyện vầy nè…

Phòng tắm đáng lẽ phải là nơi thư giãn thân thể, thanh lọc đầu óc chứ? Nào phải chốn để thử thách tinh thần của nhau, hay cố gắng phá vỡ xiềng xích của lý trí?

Đằng sau tôi, người đang ngồi trên chiếc ghế đẩu gỗ, là một lillywood-san “gần như lõa lồ”. Thứ duy nhất che chắn cho thân hình đầy đặn ấy là mái tóc bằng lá của cô… Ơm? Chẳng hiểu sao, dù ngay từ đầu tôi vốn không thấy cơ thể của cô ấy, nhưng nghĩ đến việc cổ đang lấy tóc để che đi phần vô cùng “con gái” kia… cứ thấy nó tà răm kiểu gì…

Cơ mà, tóc của cổ thực sự che được hết hai quả dưa hấu to tổ chảng đó sao? Ý tôi là, với cái kích thước đó, dù có che đi nữa thì tôi vẫn hoàn toàn có thể nhìn thấy phần còn lại mà…

“Kaito-san.”

[Xin lỗi ạ!!!]

“...Ế? Sao tự dưng cậu lại xin lỗi vậy?”

[A, k-không! Không có gì đâu!]

Bình tĩnh, bừng không được cuổi. Càng tưởng tượng lung tung thì càng tự bắn vào chân mình thôi. Làm sạch tâm trí, giải thoát bản thân khỏi những suy nghĩ trần tục nào… Unn? À rế?

Sao lại có một “cái cây mọc ngay kế mình” thế này?

[E-Err, lillywood-san ơi? Là do mắt tôi có vấn đề, hay là thực sự có một cái cây ở kế bên tôi thế?]

“Um, đúng rồi. Quả từ nó rất mềm và hợp để kỳ cọ cơ thể đó.”

[V-Vậy sao.]

…Là xơ mướp à? À không phải, hình như là tawashi… (Tawashi: một loại bàn chải/bọt biển chà rửa truyền thống của Nhật, vô cùng thân thiện với môi trường do thường làm từ sợi cây gai dầu hoặc sợi dừa)

Lắng nghe lillywood-san giải thích, tôi lấy tay chạm thử vào thứ quả ấy. Mềm mềm và đàn hồi là những gì tôi cảm nhận được.

Lớp vỏ của nó có hơi thô, nhưng chắc vậy mới hợp làm miếng bọt biển được, và trông cũng khá dễ dùng nữa.

“Được rồi, tôi sẽ bắt đầu kỳ lưng cho cậu nhé?”

[M-Mong được cô chăm sóc.]

“Tôi không có nhiều kinh nghiệm làm chuyện này lắm, nên nếu có sai sót gì, hãy báo tôi biết ha.”

Nói xong, cô ấy nhẹ nhàng ấn miếng bọt ấy lên lưng tôi, từ tốn kỳ cọ.

Hmmm. Cảm giác đàn hồi của nó rất tuyệt. Hình như nó tạo bọt cũng khá tốt nữa. Thứ trái cây này hay ho ghê…

Trong khi nghĩ vu vơ, tôi đắm chìm tâm trí mình vào sự thoải mái khi được kỳ lưng… nhưng không hiểu sao, thứ đàn hồi đang ấn vào lưng tôi kia lại “tăng số lượng”.

Hểểể? lillywood-san dùng miếng bọt biển khác sao? Có vẻ như miếng bọt mới này khá mịn màng và mềm mại. Cơ mà khoan, có gì đó hơi sai ở đây thì phải? Nó gần như không di chuyển luôn đó? À, không hẳn, nó có lên xuống chút xíu, nhưng cổ không dùng nó nhiều như miếng bọt còn lại. Với lại, hình như miếng bọt này “hơi bị to” hơn so với cái đầu tiên ấy.

[...Ummm, lillywood-san ơi?]

“Vâng? Cậu thấy ngứa ngáy chỗ nào sao?”

[Không, không phải… Nếu có nhầm thì cho tôi xin lỗi, nhưng mà, ummm… Có phải “ngực cô đang chạm vào lưng tôi” không?]

“Đúng là vậy, cho tôi xin lỗi nhé. Tôi không đủ khả năng để thay đổi kích thước cơ thể như Kuromueina với Shalltear được…”

[.....]

Cảm tưởng như máu vừa dồn hết lên não tôi sau khi nghe cô ấy vô tư nói ra những lời đó vậy.

Ế? Thế tức là… là… C-Cái thứ trơn láng và đàn hồi đang ấn vào lưng tôi là mái tóc lá của lillywood-san… v-và còn…

“Errr, thùng đựng đồ kỳ lưng ở đâu ta… đây rồi. A, thứ lỗi nhé.”

[!?!?]

Lúc lillywood-san rướn người tới để lấy một chiếc thùng gỗ cách đó không xa, cũng là lúc lưng tôi cảm nhận được một sự “to tròn” không hề nhẹ.

Aaaaaahhhh!? Hai quả bom đang ép vô lưng tôi kìa! Hai khối mềm mại siêu to khổng lồ đó đang ép vô lưng tôi kia kìa!

“Tôi bắt đầu kỳ lưng nhé?”

[... Àm.]

“...Kaito-san?”

[Tôi hổng shao hớt.]

Giữ cho tâm trí này trống rỗng đi! Đừng nghĩ gì hết! Thứ đang ép trên lưng mình chỉ là “quả bóng chuyền mềm” thôi! Chắc chắn không phải là ngực!!!

Trí tưởng tượng đôi lúc có sức mạnh to lớn lắm. Cứ tiếp tục đánh lừa chính mình đi! Một khi đã lỡ nghĩ khác đi thì chỉ có ăn cám thôi!

M-Mình phải nghĩ đến thứ làm mình phải sợ mới được. Triển đi, tôi ơi!

—Đứa con yêu dấu của ta.

… Ổn… rồi. Quả thực đã giúp tôi bình tĩnh lại một chút. A, tôi không có ý bất kính gì với cô ấy đâu nhé, nhưng mà nhắc đến thứ khiến tôi sợ thì cái khung cảnh Eden-san bật công tắc lên tự dưng nhảy lên trong đầu luôn.

Cơ mà, nói gì thì nói, nó đã giúp tôi không bị “đỏ” vì máu dồn lên não nữa, thiệt sự phải nói lời cảm ơn đấy…

“Xong rồi, chắc tôi nên “rửa luôn mặt trước” đi nhỉ?”

[C-Cô không cần phải làm đến mức đó đâu!]

“Cậu đừng giữ ý chứ.”

[Không là không, tôi đang không có giữ ý đâu, chỉ là… A.]

“...Ế?”

Tưởng rằng tâm trí đã tĩnh lại hơn chút đỉnh, ngờ đâu cô nàng nào đó lại giáng một đòn chí tử vào lý trí mỏng manh này. Tôi vội vàng từ chối, nhưng lillywood-san đã nhanh hơn một bước, luồn ra trước tôi tự bao giờ.

Cô ấy đã che cặp núi non trù phú của mình lại bằng tóc và phần dưới bằng khăn tắm, nên đáng lẽ khung cảnh ấy sẽ không gây sốc như lúc mới bước vào suối nước nóng, nhưng mà… sự thật rằng hai phần hết sức con gái ấy chỉ được che chắn có chút xíu lại càng khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.

Tôi cũng là đực mà. Trong tình huống như thế này, có cố gắng trấn tĩnh lại tâm trí của mình thì cơ thể cũng sẽ tự động phản ứng thôi.

Dĩ nhiên là nó đã được che bằng khăn tắm rồi. Nhưng mà, chỉ mỗi khăn tắm thôi thì không thể nào giấu nhẹm cái “phản ứng” ấy đi được. Đã thế, ánh nhìn của lillywood-san hiện giờ còn đang chằm chằm vào thứ đang “phản ứng” ấy nữa.

[...A, k-không phải như cô nghĩ đâu, đ-đây là…]

“.....”

[U-Ummmm, lillywood-san ơi?]

“...Cậu thực sự hứng lên ha. Tôi tưởng cậu chỉ đang khách sao thôi chứ…”

[Eh?]

“À không, không có gì đâu. Kaito-san, tôi xin lỗi nhé. Vậy là phần trước nên để cậu tự làm sẽ tốt hơn nhỉ?”

[A, ư-ừ! Tôi sẽ tự xử lý!]

“Tôi hiểu rồi. Thế thì tôi vào suối nước nóng trước nhé.”

Tôi không rõ vì sao, nhưng lillywood-san bỗng dưng lại gật đầu tỏ vẻ như đã hiểu, và di chuyển ra sau lưng tôi cùng nụ cười nhẹ trên môi.

Thế rồi, cô ấy để tôi tự giải quyết phần phía trước của mình và xuống suối, khác hẳn sự nài nỉ vừa nãy.

“... Ra đây là cảm giác xấu hổ sao… Fufufu, có vẻ như mình cũng là một người phụ nữ nhỉ.”

Nhịp tim vốn đã gần như bình lặng của tôi lại lần nữa dậy sóng sau khi lỡ nghe thấy lời thì thầm ấy.

Thưa Bố, Mẹ—lillywood-san thực sự rất thiếu phòng bị, khiến tim con cứ đập thình thịch thình thịch mãi. Có lẽ là vì cô ấy nghĩ mình là một cái cây, cũng phải thôi, vì dù gì bọn con cũng khác biệt về chủng tộc mà. Nhưng mà, những lời lillywood-san đã lẩm bẩm kia—đối với con lại vô cùng nữ tính.

*****

<Lời bạt>

Ê nè, tụi tui đang ở đây đấy Kaito-kun.

 

Bản light novel của bộ truyện sẽ ra mắt vào ngày mai. Cơ mà hình như vài thành phố đã lên kệ rồi, thậm chí còn có cả người mua rồi viết đánh giá trên Amazon nữa. Cảm ơn nhiều nhé~.

Neun sẽ là người tiếp theo nhá!

3d6ed285-619c-498b-8664-2df25db000b7.jpg