“Ở đây khá ấm áp và dễ chịu nhỉ?”
“Cậu hiểu cảm giác của con mèo rồi hở?”
“…Một chút.”
“Xạo quá đi~!”
Tôi chỉ muốn tận hưởng cuộc trò chuyện có thể làm não mình tan chảy ra này.
Nhưng ngay bây giờ, tim tôi đang đập loạn xạ (tuổi thọ thì đang giảm dần) vì chiếc màn hình trước mặt.
Quyết định tôi đưa ra khi bắt đầu thread này:
――『Tuân thủ tuyệt đối yêu cầu』.
Tất nhiên, những thứ như phạm tội hay khiến người khác khó chịu thì không tính.
Nhưng tôi đã chuẩn bị tinh thần để sẵn sàng làm theo ngay cả khi có ai đó đề nghị tôi nhuộm tóc cầu vồng.
Lý do là tôi muốn thay đổi.
Tôi không muốn trở thành một học sinh bị mờ nhạt bị phớt lờ, một người mà sự hiện diện gần như chẳng ai nhận thấy.
Đó là lý do tại sao―― tôi bắt đầu cái thread này.
__________
85: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Hãy bắt đầu với điều gì đó nào.
“Cậu có muốn kết hôn với tớ không?”
86: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Phát triển thần tốc lololol
87: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
↓
88: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Á
89: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Tớ đã theo dõi suốt nãy giờ (biến thái)
90: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Thực ra, tớ đã thích cậu từ lâu rồi //////
___________
“……”
Nhưng thế này thì có hơi quá đáng không?
Đây có thực sự là chủ đề để bắt đầu một cuộc trò chuyện không vậy?
Tình yêu đơn phương là của tôi mà, tại sao bọn họ lại đi tỏ tình dùm chứ?
Tôi muốn chọn cách nói chuyện với họ theo trình tự.
…Nhưng.
Nếu tôi không làm điều gì đó như này, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ được ai nhớ đến――
__________
91: Tên người dùng: 1
Tôi sẵn sàng rồi. Tới đi.
92: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Không đời nào, ngầu dữ.
93: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Chủ thớt nghiêm túc thật.
94: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Chúng ta hãy nhẹ tay với cậu ấy đi.
95: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
“Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ.” Hãy bắt đầu với câu này.
96: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
“Cậu có muốn ăn trưa cùng tớ không?”
97: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
“Cậu cớ nhớ tớ không?” Hãy bắt đầu bằng việc xác nhận sự thật.
98: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
“Cậu có cuốn sách yêu thích nào không?” hoặc gì đó tương tự.
99: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
“Cậu thấy màu tóc của tớ thế nào?” Cái này là không thể thiếu.
__________
“……”
Tôi nín thở.
Mọi người bằng cách nào đó đều rất tử tế.
Nhưng thế này, tôi có thể kỳ vọng vào phản hồi thứ 100――
“Làm ơn.”
Tôi lẩm bẩm vậy và nhấn “Tải lại.”
__________
100: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Trông có vẻ vui quá nhỉ~
Cái này kinh điển lày, nên là hãy quyết định một vài nguyên để nấu cà ri bằng anka đi (đột ngột).
__________
“……Hả?”
___________
101: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Hả?
102: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Hả?
103: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Ê
104: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Thật luôn ……
105: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Vào ngay lúc như thế này.
106: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Cái đó là tai nạn á. Hahaha
101: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Há?
102: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Hế?
103: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Ê.
104: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Nghiêm túc……
105: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Thật sự là chuyện gì đây?
106: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Vô tình bình chọn mất rồi Lmao
107: Tên người dùng: 1
……
108: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
>>100
Quỳ xuống rồi xin lỗi ngay đi.
109: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Ahh lol
110: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Cậu định làm gì đây?
111: Tên người dùng: 100
Tôi rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi
112: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
LOL
113: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Cậu định làm gì?
114: Tên người dùng: 1
…Tôi sẽ theo cái 100.
115: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Hả?
116: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Cậu nghiêm túc luôn đấy à?
117: Tên người dùng: 1
Tôi đã nói bất cứ điều gì cũng được mà.
Cậu không cần bận tâm về >>100 đâu.
118: Tên người dùng: 1
Tôi đi đây.
__________
“Mình đi vệ sinh chút.”
“Okay. Gặp lại sau nhé.”
Bây giờ.
Người bạn thân của Kisaragi-san, Hatsune-san đã rời khỏi chỗ.
Điều đó có nghĩa là cô ấy đang một mình. Ngồi trên băng ghế hai người, ăn hộp cơm trưa của mình.
Đây chính là cơ hội.
Vì thế tôi rời khỏi bức tường và tiến lại gần cô ấy.
Ngay cả khi tôi tiến đến gần hơn, cô ấy vẫn không nhận ra và tiếp tục di chuyển đôi đũa của mình.
…“Tuân thủ tuyệt đối yêu cầu.”
Và cái “>>5” trước đó thực sự đã thay đổi cả thế giới.
Nên lần này cũng vậy.
Mọi việc sẽ ổn thôi.
“…”
“…?”
Giả vờ là tình cờ, tôi bước ngang qua cô ấy và chuẩn bị để nói lời đầu tiên.
Tôi không nhìn cổ, đây chỉ đơn thuần là đi ngang qua thôi.
Sau đó tôi kiểm tra “kịch bản” được viết trên điện thoại của mình.
-tuy nhiên.
Lần này, mồ hôi lạnh cứ chảy mãi không ngừng.
Nhưng nếu dừng lại thì mọi thứ sẽ coi như kết thúc.
Ổn cả. Rốt cuộc thì―― dù có nói chuyện vớ va vớ vẩn gì, tôi sẽ chỉ bị phớt lờ thôi.
Chỉ là một lời nói thoáng qua. Không trực tiếp nói với cô ấy.
Hãy làm đi.
Với quyết tâm biến nó thành một chủ đề trò chuyện!
“…T-t-t… tớ chỉ đang nói là…”
“Hãy quyết định vài nguyên liệu để nấu cà ri bằng anka đi.”
"(Đột ngột)"
Ban đầu tuy câu chữ cứ kẹt trong họng, nhưng cuối cùng tôi đã xoay sở để nói được hết câu.
Tất nhiên, phần trong ngoặc chỉ là tôi nghĩ trong đầu thôi (gà).
Và dĩ nhiên tôi không thể nhìn thẳng vào mặt cô ấy, nên tôi cứ đi tiếp.
Chắc chắn trong mắt mọi người xung quanh, tôi trông giống một đứa đang tự lẩm bẩm gì đó khi đi ngang qua.
Dù vậy.
Mồ hôi vẫn cứ nhỏ giọt từ mái tóc bảy sắc cầu vồng của tôi.
Xin lỗi các cư dân.
Hãy tha thứ cho một con gà như tôi――
“—Ừm, xin lỗi…”
Nhưng.
Vị nữ thần ấy thì không tha cho tôi.
Giọng nói ngọt ngào của cô ấy vang lên sau lưng tôi, nơi đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“…Chuyện gì vậy?”
Chắc tôi trông giống một kẻ kỳ lạ lắm.
Nghĩ thế, tôi không đủ can đảm để quay lại.
“Mình nghe thấy cậu nói về cà ri…”
Giọng nói mà tôi nghe được.
Hả?
Nó không có vẻ gì là khó chịu cả.
“À…”
Tôi quay lại.
Và ở đó, tôi nhìn thấy một thiên thần.
Ngồi trên băng ghế, cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tim của tôi.
Cảm giác như sắp nổ tung vậy.
“Cậu có biết cách nấu món đó rẻ hơn không…?”
Ơ.
Đây không phải là một sự hiểu lầm sao? [note65613]
“À—”
—Nghĩ đi.
Có lẽ cô ấy không biết thuật ngữ “Anka.”
Thực tế, cô ấy có thể còn chẳng biết gì về các diễn đàn mạng.
Nên cổ đã hiểu sai lời lẩm bẩm của tôi thành “làm cà ri giá rẻ.”
…Chắc chắn là như vậy.
Tôi đã bất ngờ trước phản ứng của cô ấy, nhưng giờ thì sao cũng được!
“Có.”
“—Công thức là gì vậy?”
“…”
“?”
Đông cứng (lần hai).
Và não tôi giờ đang chạy hết công suất.
Nhớ lại đi.
Những câu trả lời mình đã từng đọc—
[Trên cùng]—[Mục nấu ăn]—[Những người yêu cà ri! Nồi thứ 59]
340: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Tôi đã nói chuyện này nhiều lần rồi, nhưng ở Ấn Độ không có món nào gọi là “cà ri” cả.
Thức ăn có gia vị ở đó được gọi là “KARI,” sau đó trở thành “curry” trong tiếng Anh và đến Nhật Bản dưới cái tên cà ri.
Thử gọi “cà ri” ở một nhà hàng Ấn Độ mà xem..
क्या क्या? [note65614]
__________
345: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Chào.
Không gọi là cà ri cũng chẳng quan trọng.
Chỉ là khác nhau cái tên mà thôi. Cà ri vẫn có tồn tại ở Ấn Độ đúng chứ?
Đừng mất thời gian tranh cãi chuyện này nữa.
__________
Ahhhhh!!
Méo!
Cái tôi đang kiếm méo phải cái cuộc thi đố vui này!
__________
370: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
Cà ri không thịt đôi khi lại ngon một cách bất ngờ đấy.
Chỉ cần có hành tây là đủ. Nuớc sốt cà ri thật tuyệt vời— ôi trí tuệ của con người!
Vì gần đây giá thịt khá chát, tôi sẽ ăn thế này một thời gian.
_________
376: Tên người dùng: Ẩn danh đang yêu
>>370
Lần trước, tôi đã làm cà ri kiểu Nhật với xì dầu, cải thảo và đậu phụ.
Thậm chí chẳng cần thịt.
Thêm thịt vào có khi chỉ tổ vướng víu thôi.
Thời đại bây giờ là không thịt (tui muốn ăn thịt, tui muốn ăn thịt).
__________
Tôi mừng vì mình đã đọc các chủ đề về cà ri gần đây.
Với tư cách là người sống một mình, tôi thường theo dõi những chủ đề như vậy.
“À, ừm. Cà ri không có thịt cũng khá ngon đấy.”
“Nhưng tốt nhất là nên thêm hành tây.”
“Vào thời điểm này trong năm thì cải thảo khá rẻ, nên có lẽ làm cà ri kiểu Nhật sẽ hợp lý…”
Tôi chuyển hóa các câu trả lời đó thành lời nói trực tiếp.
…Sao rồi?
“—! Ừm, cảm ơn cậu nhiều.”
“K-không có gì.”
“Mặc dù vẻ ngoài đó… cậu khá là nội trợ đấy.”
“À, ờm…”
Đây là lời khen hay đang mỉa mai vậy?
Tôi không rõ nữa.
Nhưng—
Tôi đã có thể nói chuyện vượt xa mức chào hỏi lần đầu tiên.
Chỉ vậy thôi.
Nhưng trái tim tôi đã như muốn nổ tung.
“…”
“…”
Sự im lặng này cứ như muốn giết chết tôi vậy.
“—V-vậy nhé!”
“? Ồ, được thôi.”
Tôi chạy đi thật nhanh, với không một đích đến cụ thể.
…TÔI,
Tôi đã làm tốt phải không…?
—“Cậu đừng nói chuyện với mấy người đáng ngờ như vậy chứ! Trước đó tớ đã nói với cậu rồi mà!”
…Sau cùng, tôi nghe thấy tiếng nói đó vọng lại từ phía sau.
Tạm thời— tôi quyết định giả vờ không nghe thấy gì cả (rưng rưng nước mắt).