“.....”
Dù mí mắt nặng trĩu, chẳng mở được quá nửa, tôi vẫn nhận ra mình đang nằm bệnh xá.
Trước khi tầm nhìn rõ ràng hơn, tôi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng đặc trưng.
Dần dần, cảm giác trở lại từ các ngón tay, tôi mơ hồ cảm nhận được chiếc giường bệnh mình đang nằm. [note82351]
“Phù…”
Như thể lắp từng viên pin vào máy, cơ thể tôi dần hồi phục. Tôi chống tay ngồi dậy.
Tôi rút cây kim truyền dịch một cách thô bạo, ngay lúc tôi vừa ngồi dậy, cánh cửa phòng bệnh bật mở, và—
“Ê không đầu đâu! Illuania thật sự là tình nhân ngài ấy đấy!”
“Đừng bịa chuyện! Gia tộc tôi đã nói anh ấy không phải người tệ hại như thế.”
“Thế thì gia tộc cô cũng bịp cô rồi…”
—Findenai và Erica vừa cãi nhau vừa vào phòng.
Thấy họ, tôi giơ tay ra hiệu im lặng.
“Đây là phòng bệnh, nhỏ tiếng lại dùm.”
“Đ-Để em gọi bác sĩ!”
Erice bối rối nhìn tôi rồi vội vã rời khỏi phòng. Còn Findenai thì cười tinh quái tiến lại chỗ tôi.
“Ngài kể tôi nghe có chuyện gì với?”
“...Ta chỉ tiễn anh ta một đoạn đường thôi.”
“Tiễn ai? Lạy luôn, tôi chả hiểu mấy Necromancer như ngài nói cái gì cả.”
Tất nhiên, ngoài tôi ra thì Findenai chưa từng gặp một Necromancer này.
Tôi sửa soạn đồ để xuất viện, không để tâm đến Findenai nữa.
***
Tôi nằm bệnh xá cũng không lâu, chỉ một khoảng thời gian thôi, nhưng tôi thấy nhẹ lòng khi được hít thở không khí buổi đêm trong lành lúc bước ra ngoài.
Cảm giác ngột ngạt đè nén lồng ngực tôi bay biến, sinh lực tràn trề theo từng bước chân của tôi.
“Chưa gì ngài đã xuất viện rồi? Tôi đang dùng phòng của ngài mà…Đêm nay tôi ngủ đâu bây giờ?”
Khi Findenai đuổi theo tôi, tôi khó chịu hỏi cô ấy.
“Cô dùng phòng của ta?”
“Thì tôi đâu thể ngủ ngoài trời đâu?”
“Bảo Hiệu trưởng sắp xếp phòng riêng cho cô đi.”
“Nhưng tôi thích tầng cao cơ.”
Trong lúc Findenai càu nhàu, Erice đi phía lại có biểu cảm phức tạp.
Cô chưa từng thấy một người hầu nào lại đối xử với chủ nhân suồng sã như thế.
“Findenai, đi dọn phòng của ta đi. Nếu trong phòng còn dù chỉ một sợi tóc của cô, cô sẽ bị phạt.”
“Nghiêm túc luôn?”
Findenai phụng phịu, khó chịu nhìn tôi nhưng không cãi lại nữa.
“Ta cho cô một tiếng.”
“ÁAA! Biết thế đã chẳng mở hành lý!”
Findenai phi như tên lửa về phía học viện.
Phản lực từ cú bật của cô ấy làm cả tôi lẫn Erica loạng choạng.
Nhìn theo bóng dáng Findenai càng xa dần, Erice không khỏi lầm bẩm.
“Ít ra cô ấy còn chịu nghe lời anh”
Lúc tôi và Erica chạm mắt nhau, tôi đề nghị.
“Em có muốn uống chút cà phê không?”
“Hả? Anh hỏi em à? EM á?”
Erica sửng sốt chỉ vào bản thân, tôi khẽ gật đầu đáp lại. Cô ngập ngừng một chút rồi đồng ý.
Vì tôi vẫn muốn tận hưởng không khí ngoài trời thêm một lúc nữa, hai chúng tôi mua cà phê và ngồi trên ghế đá trong công viên gần đấy.
Có lẽ vẫn còn sớm, công viên vẫn còn nhiều người qua lại.
Ở trung tâm công viên, một bức tượng được đúc từ ngôi sao xanh phát ra ánh sáng mờ nhạt. Bức tượng chiếu sáng cả công viên bằng ánh sáng dịu nhẹ.
Ngồi trên ghế, một tay tôi cầm cốc giấy, tay còn lại đang kéo đứa trẻ bám lấy tay áo tôi ra.
Sau khi khẽ xoa đầu đứa trẻ, tôi nhấp một ngụm cà phê.
“Có chuyện gì à?”
“Cũng chẳng có gì đâu.”
Có vẻ Erica đang cố nhìn xem tôi đang chạm vào thứ gì, nhưng vì cô ấy không thấy đứa trẻ, cô khẽ ho một tiếng rồi ngả người ra sau ghế.
Một bầu không khí tĩnh lặng.
Dù âm thanh trong thành phố vang vọng xung quanh, nhưng nó không làm phiền chúng tôi.
Thật ra, những âm thanh ấy mang lại cảm giác dễ chịu, giúp chúng tôi thoải mái hơn khi ngồi cạnh nhau.
Nhấp thêm một ngụm cà phê nữa, tôi nói:
“Không phải tất cả ác linh trong học viện đã được xử lý đâu. Tuy nhiên, những thành phần nguy hiểm hoặc có khả năng gây ra vụ viện tương tự, đã không còn nữa.”
“....Em hiểu rồi.”
Có lẽ Erica không mong tôi nói chuyện này nên trông cô hơi thất vọng.
Dù ánh mắt chúng tôi chỉ nhìn về bức tượng, nhưng cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.
“Linh hồn muốn giết anh biến mất rồi à?”
“Ừm, anh ta đã đi rồi.”
“...Em hiểu rồi.”
Lại một khoảng lặng im nữa.
Erica có vẻ sốt ruột, cô xoa trán như thể có gì đó khiến cô thấy khó chịu.
“Có vẻ những gì em làm đều là công cốc.”
Tôi không trả lời.
Tôi không định an ủi cô. Sau cùng thì tất cả đều là lựa chọn của cô.
“Em thật lòng xin lỗi….Nhưng…những gì em làm chỉ là để cứu anh.”
“Anh biết mà.”
Tôi bình thản đáp lời, nhấp thêm một ngụm cà phê nữa. Dù đã uống vài ngụm, chẳng hiểu sao lần này lại đắng hơn rất nhiều.
“Vì những việc em làm, hai chúng ta không còn là của nhau nữa. Chính em đã làm tổn thương anh.”
Erica siết chặt chiếc cốc giấy đến biến dạng. Tuy nhiên, biểu cảm của cô vẫn không đổi.
“Có lẽ…sẽ tốt hơn nếu anh không có em. Em cũng nghe được chuyện rằng anh có người mà anh yêu thật lòng, và em tin là anh cũng không hề thích cuộc hôn nhân sắp đặt này chút nào.”
“....”
“Hủy một cuộc hôn nhân chính trị có lẽ sẽ là một vết nhơ với người phụ nữ, nhưng với anh thì không ảnh hưởng gì nhiều. Hơn nữa…”
“Đừng.”
Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt cô ấy.
Dù giọng nói và biểu cảm của cô vẫn bình tĩnh, nhưng một giọt nước mắt đã lăn dài trên má.
“Erica Bright, tại sao em thành ra thế này?”
“Ý anh là sao”
Cô nhìn tôi như thể không hiểu ý tôi nói, nhưng cô nhanh chóng quay mặt đi.
“Anh sẽ nói thật với em. Anh không có nhiều cảm xúc như người bình thường…Có lẽ sau này anh mới có cũng nên.”
“...”
Erica mím môi, chờ tôi nói tiếp.
“Thế nên, anh không hiểu được tình yêu là gì, hay những cảm xúc mơ hồ và khó định nghĩa như thế.”
Nhưng…
“Tuy nhiên, anh cảm nhận được nó. Dù cho nó không phải của anh, nhưng anh đã trải nghiệm tình yêu chân thành là như thế nào, dù chỉ là thoáng qua.”
Tôi nhớ đến Deus, người đã yêu Illuania bằng cả trái tim. Tôi nói tiếp.
“Thế nên, anh sẽ nói với em.”
“...”
Đôi mắt cô run rẩy. Trông cô như đang cầu nguyện rằng tôi đừng nói nữa.
Tuy nhiên, tôi vẫn phải nói sự thật.
“Erica Bright, anh…không hề yêu em.”
“A…”
Chiếc cốc trong tay cô biến dạng hoàn toàn. Nếu bên trong còn cà phê, chắc sẽ tràn ra ngoài rồi trở về với đất.
“Dù chỉ một khoảng khắc, nhưng anh chưa từng có chút gì gọi là tình yêu với em cả.”
“Ừm…Dĩ nhiên rồi.”
Thời gian tôi ở lại học viện trước lúc bị trục xuất là ba tháng.
Tuy nhiên, thời gian tôi ở bên Erica chỉ vỏn vẹn hai tháng.
Tháng còn lại, cô ấy đối xử với tôi bằng sự thù địch thuần túy.
Nhưng trong hai tháng ấy….chúng tôi thật sự đã nghiêm túc bên nhau. Cô đã nỗ lực để hiểu tôi, còn tôi cũng không né tránh cô.
Những ký ức ấy trỗi dậy trong tôi, nhưng đáng tiếc, lòng tôi vẫn tĩnh lặng như mặt hồ yên ả.
“Anh không muốn giấu em.”
Erica cúi đầu, nước mắt rơi lã chã.
Tôi tiếp tục nói.
“Nhưng…em là người đáng để yêu. Không, nói đúng hơn là một người phụ nữ xứng đáng có được tình yêu.”
Cơ thể Erica cứng đờ.
Cô từ từ ngẩng đầu nhìn tôi. Nhưng ánh mắt tôi đã hướng về bức tượng được tạc từ ngôi sao xanh.
“Thế nên anh đã dành thời gian bên em, mong muốn thấy nụ cười em, muốn bản thân có thể yêu em.”
“A…”
“Nhưng em hãy nhìn lại chính mình đi.”
Tôi thấy cô ấy thật đáng thương.
“Em đã không còn là Erica mà anh lần đầu tiên gặp nữa.”
Dù cô ấy nhìn tôi chằm chằm, nhưng tôi không thể an ủi cô được.
“Em đã mù quáng vì thứ gọi là tình yêu, khiến em không thể đưa ra lựa chọn đúng đắn. Em nghĩ mình làm đúng, nhưng cuối cùng lại thành vô ích.”
“...”
“Và bây giờ, em lại chọn từ bỏ tất cả.”
Tôi lại nhìn thẳng vào mắt Erica. Lần này, cô không né mà nhìn thẳng vào mắt tôi. Những giọt lệ vẫn còn vương trên khóe mắt.
Tôi đưa tay vào áo khoác và lấy ra một tờ giấy. Đó là thư hủy hôn mà tôi nhận từ người hầu của gia tộc Bright lúc đang trên đường trở lại học viện Loberne.
“Đây là thư hủy hôn. Anh vẫn chưa ký nó.”
“...!”
“Một khi hôn ước chưa hủy bỏ, sẽ không ai có thể ép em phải cưới, đặc biệt là người em không yêu.”
Findenai đã kể tôi nghe về Gideon.
Đây là niềm an ủi duy nhất mà tôi có thể làm cho Erica.
“Đứng lên đi, Erica Bright. Đừng để bản thân chôn vùi trong thất bại. Hãy nhớ rằng em là ai, đừng đánh mất bản thân vì tình yêu nữa.”
Tôi từ từ đứng dậy, khẽ cười và đưa bức thư hủy hôn cho Erica.
Đây là lời chúc phúc của tôi cho tương lai của cô ấy.
“Đi đi và tìm lại chính mình. Trở thành người phụ nữ rực rỡ hơn mặt trời như ngày đầu ta gặp nhau.”
“A.”
“Khi cuộc đời em đủ vững vàng, không một ai có thể lay chuyển em.”
Chạm.
Tôi đặt tay lên đầu cô ấy.
“Khi Erica rạng rỡ và xinh đẹp của ngày xưa trở về.”
Erica khẽ nhắm mắt, cảm nhận cái chạm của tôi.
“Hãy tới và gặp anh, hôn ước của hai ta sẽ chấm dứt.”

