Có lẽ đây là chương cuối tuần này, sang tuần sau mới có tiếp nhé ┐ (︶ ▽ ︶) ┌
__________________________
Bây giờ tôi đang ở trong căn phòng được chuẩn bị bởi gia tộc trước chuyến trở về mà tôi đã mong chờ từ lâu. Hầu gái nhẹ nhàng rời đi và bảo rằng sẽ thông báo cho tôi khi bữa ăn đã sẵn sàng.
Tôi đã không trông chờ gì vào một cuộc chào đón nồng ấm rồi, trái lại thì lạnh lùng như chính cái vùng đất phương Bắc này luôn ấy.
Hơi lạnh tỏa ra từ miệng tôi biến mất khi nhiệt độ trong phòng tăng lên.
“Giờ là thời điểm rét nhất trong năm rồi”
Tháng 2, lúc mà những hạt tuyết bắt đầu rơi ở Norseweden.
Đó là lúc mà những luồng khí lạnh không thể vượt qua những dãy núi cao phía bắc.
Suốt từ tháng 2 tới tháng 3, cả mặt đất đều bị bao phủ bởi tuyết khiến cho việc canh tác là không thể.
Xem ra tôi quay lại vào đúng thời điểm tệ nhất luôn, dù rằng tôi có dự định như vậy đâu cơ chứ.
Căn phòng đã được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ cứ như thể biết trước là tôi sẽ quay về ấy.
Tôi sải bước tới chiếc bàn làm việc và ngồi lên ghế.
Chiếc ghế này khá êm ái đấy chứ.
Khép hờ đôi mắt, tôi ngả lưng về phía sau và trầm tư suy nghĩ.
Trò chơi này tôi đã từng chơi, có tên là “Retry”. Cái tên nhằm thúc đẩy game thủ là cứ tiếp tục cố gắng đi, nhưng mọi chuyện làm gì dễ dàng thế.
Đó là về Ending của trò chơi này.
Ending duy nhất mà người chơi đạt được luôn là Bad Ending.
Ít nhất là trong kiếp đầu tiên.
Trong cái con game này, người chơi phải chơi tới kiếp thứ hai thì may ra mới đạt được True Ending.
Tôi nhớ là nó đã bị chê bai đủ điều, bị chỉ trích rằng đây là âm mưu của nhà phát hành nhằm kéo dài thời lượng chơi.
‘Vấn đề bây giờ là, mình lại đang trong cái trò chơi này.’
Và dĩ nhiên là không có kiếp sau nếu tôi về với đất mẹ rồi.
Chắc chắn kết cục của thế giới này sẽ là Bad Ending mất thôi.
Để ngăn chặn điều này xảy ra, tôi đã buộc bản thân phải đến Học viện Loberne, bối cảnh thiết lập của trò chơi. Thế nhưng tôi lại bị đuổi việc sau ba tháng vì mấy thủ đoạn thâm hiểm của vị hôn thê, Erica Bright.
“Kế hoạch chệch quỹ đạo xa quá.”
Erica cũng là một nhân vật quan trọng trong cốt truyện. Cô là người hỗ trợ nhân vật chính ghi danh nhập học vào học viện khóa này.
Một người phụ nữ nhân hậu, tốt bụng và giàu lòng bác ái.
‘Chính Erica đó lại đâm sau lưng tôi.’
Bản mặt ghét bỏ mà cô ta trưng ra với tôi cho tới lúc từ biệt đâm sâu vào lòng tôi hơn tôi nghĩ.
Tôi đã hết lòng tin tưởng cô ta, vì cô gái này trong game đâu phải loại sẽ phản bội người khác.
‘Mình có nên xem nó chỉ như một trò chơi không?’
Quả là một bài học xương máu đây, tôi bình tĩnh chắp tay và ngẫm nghĩ.
Cũng không thể trách gì nếu tôi không thể hỗ trợ nhân vật chính ở học viện được, giờ đây tôi có ở đó đâu.
Bởi thế tôi phải cung cấp hỗ trợ từ bên ngoài, và đảm bảo cho cô nàng có thể tới được màn cuối.
Để ngăn được Bad Ending, tôi phải thực hiện điều này hai lần. Nhưng mà hiện thực thì kiếm đâu ra kiếp sau.
Tôi, người biết hết tất cả cốt truyện, sẽ cần phải hành động cho phù hợp để ngăn chặn sự kết thúc của thế giới này.
“Muốn giúp đỡ từ bên ngoài thì cũng không thiếu gì cách.’’
Càng về nửa sau của game, càng có nhiều hoạt động ngoại khóa ngoài khuôn viên học viện.
Thế nên việc bị đuổi khỏi học viện với tôi cũng là một điều tốt.
Muốn ngủ nướng ở học viện cũng khó vì mấy con ma cứ làm phiền tôi suốt.
“Đó là vấn đề đấy.”
Chính vì cứ bị mấy con ma quấy nhiễu mà tôi bị đuổi khỏi học viện.
Lý do là vì có thể nhìn thấy chúng, nên tôi cứ phải xoa dịu hoặc xua chúng đi. Nhưng trong mắt các học viên thì việc đó là rất kì lạ.
Vì bị các giáo sư khác buộc tội là tà ma ngoại giáo, kẻ thờ phụng Quỷ dữ, kèm theo cả những lời phàn nàn của các học viên, quyết định cuối cùng của Ban lãnh đạo là tống cổ tôi ra khỏi học viện.
‘Biết làm sao được.’
Tôi không thể nhắm mắt làm ngơ khi mấy con ác linh quấy rối học viên ngay trong học viện được.
Học viện không thể đóng cửa trước khi nhân vật chính nhập học được.
Nhìn những học viên bị những con ma quấy nhiễu làm tôi nhớ lại bản thân mình ngày trước.
Tôi đã phải đối đầu với chúng theo những cách của riêng mình.
Kết quả là đây.
Tên điên.
Kẻ ngoại giáo.
Quyến thuộc của Quỷ.
Bị xem là gì cũng được, dù sao cũng không ảnh hưởng gì tới tôi.
Hồi còn đi học tôi đã quen bị gọi như vậy rồi.
Rốt cuộc thì có sang thế giới khác đi chăng nữa thì thành kiến con người cũng chả thay đổi gì nhỉ.
“Nghĩ cũng thấy lạ đúng không?’’
Cho dù tôi không làm gì đi nữa thì nhân vật chính sẽ nhập học và giải quyết êm xuôi mọi chuyện thôi.
Dù sao đó cũng là những gì đã diễn ra trong trò chơi mà.
Cũng có một cutscene ngắn ngủi có đề cập đến ác linh nhưng không đáng kể.
Chỉ một đoạn như thế không đủ để miêu tả hết những linh hồn ở đây được, trớ trêu thay giờ đây tôi lại là người duy nhất thấy được chúng.
“Bữa ăn đã sẵn sàng rồi ạ.”
Tiếng gọi của cô hầu gái cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi đã định xuống thẳng phòng ăn rồi, thế nhưng cánh cửa mở ra và cô hầu gái đẩy xe đồ ăn vào.
“Hành động này là ý gì đây?’’
Xem chừng là tôi phải ăn riêng một mình trong căn phòng này và không được xuống phòng ăn rồi.
Khi tôi cau mày hỏi, cô hầu gái co rúm người trả lời.
“Gia chủ lệnh chúng tôi làm như thế ạ. Kể từ bây giờ thiếu chủ Deus sẽ phải ăn ở và sinh hoạt trong căn phòng này ạ.’’
“Anh trai tôi bảo vậy à?’’
Cả cha lẫn mẹ tôi đều đã qua đời và anh trai tôi, Darius Verdi hiện giờ đang là gia chủ đương nhiệm.
“Ngoài ra thì từ bây giờ, thiếu gia cũng bị cấm liên lạc với bên ngoài luôn ạ.”
Nhìn cô hầu gái cúi đầu lần nữa, tôi chỉ biết tặc lưỡi tỏ vẻ khó chịu.
Xem ra tin đồn rằng thứ nam của Gia tộc Verdi, kẻ bị đuổi cổ khỏi học viện và cũng là quyến thuộc của quỷ đã lan tới cả vùng đất phương Bắc Norseweden này rồi.
“Anh trai ta giờ đang ở đâu. Ta muốn đối chất với anh ấy.”
Vì không thích sống trong cảnh bị giam cầm nên tôi cực kỳ phản đối điều này, nhưng xem ra lúc này là không thể rồi.
“Gi-gia chủ giờ đang chỉ huy quân lính vì những tên man rợ đang băng qua Dãy núi Norseweden ạ.”
Thấy lông mày tôi nheo lại còn dữ dằn hơn lúc nãy, cô hầu gái hoảng hốt nói.
“Thưa thiếu gia, tôi sẽ dọn dẹp mọi thứ sau khi ngài ăn xong ạ.”
Cô vội vã rời đi. Tôi cũng bước lại và đặt tay lên nắm đấm cửa, nhưng cùng lúc đó tôi cảm nhận được một luồng mana mãnh liệt.
Tôi có thể cảm nhận được ý định giam cầm tôi của Darius.
Xem ra anh ta muốn cầm tù đứa em ngốc nghếch của mình trước khi nó trở thành vết nhơ của gia tộc Verdi rồi.
Tôi tôn trọng quyết định của anh ta vì anh ta là gia chủ. Đối diện với nguy cơ mà cả gia tộc sẽ bị buộc tội là quyến thuộc của quỷ, Darius không còn cách nào ngoài việc giam cầm thằng em trai của mình và cố gắng khống chế tin đồn.
‘Nhưng mà mình cũng không thể ngồi yên được.’
Nhân vật chính sẽ vào Học viện vào năm nay.
Bởi thế nên tôi cần phải chuẩn bị chu toàn mọi thứ để có thể giúp ích cho cô ấy.
Mặc kệ bữa ăn, tôi chỉ chắp tay sau lưng rồi nhìn ra cửa sổ.
Hôm nay là ngày mà những cơn gió lạnh giá thổi dồn dập trên khắp lãnh thổ Norseweden.
______________________________________________________________________________________
“Giáo sư Verdi đã bị sa thải vì những hành vi và cử chỉ bất thường. Vậy nên, các bài giảng của ông sẽ bị loại bỏ. Những học viên nào đã đăng ký học những bài giảng đó thì hãy tới Đội Hỗ trợ Học viện càng sớm càng tốt.”
“Hả?”
"C-chuyên đề bài giảng là….”
Meirin không khỏi giật mình trước thông báo đột ngột ấy.
Bởi vì giáo sư Verdi phụ trách bài giảng liên quan tới “Cộng hưởng Mana” và “Liên kết giữa linh hồn và Mana” mà cô đã đăng ký.
“Từ từ, bị gì cơ? Sa thải á?’’
Không phải là đình chỉ, mà là sa thải. Xem ra tình hình có chút nghiêm trọng.
“Chết tiệt! Mình đã lập thời gian biểu xong xuôi rồi thì lại gặp chuyện này, có điên không cơ chứ!’’
Meirin tức tối vò rối mái tóc tím của mình, khiến nó xù lên như tổ quạ.
Chỉ mới hôm qua thôi, cô sinh viên năm hai còn đang mỉm cười hài lòng vì thời gian biểu quá ư hoàn hảo, không như hồi năm nhất.
Tại sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ?!
“Điên mất thôi.”
Cô cũng đã nghe phong phanh những tin đồn kỳ lạ về giá sư Verdi.
Lúc thì nói chuyện với ai đó vào bình minh.
Khi thì dán những tấm bùa kỳ lạ lên tường và lầm rầm cầu nguyện gì đó.
Ông cũng hay làm mấy trò như cảnh báo mấy cô nữ sinh rằng có thứ gì đó sau lưng họ.
Cô cũng biết đến tin đồn rằng ông là một tên tà ma ngoại giáo, cơ mà cô cũng không ngờ được là ông ta bị sa thải nhanh chóng đến vậy.
“Haaaa, mình điên mất!”
Meirin vừa đút tay vào túi áo, vừa thốt ra mấy lời phàn nàn gay gắt.
‘Mình có nên thấy may khi mà học kỳ vẫn còn chưa bắt đầu không?’
Dù là đang trong kỳ nghỉ lễ, cô lại chọn ở lại ký túc xá thay vì về nhà nên may mắn biết tin sớm.
“Đội hỗ trợ Học viện à…”
Meirin bước xuống tầng một với tâm trạng căng thẳng.
‘Tốt nhất là họ đừng có tìm mấy bài giảng còn thiếu học viên mà nhét mình vào.’
Vẫn còn phải xem Học viện xử lý ra sao đã. Tới lúc đó, cô có nên tìm một lớp khác để lấp vào thời khóa biểu còn trống không nhỉ?
‘Chỉ mong đừng bị xếp vào mấy cái bài giảng kỳ lạ nào đó.’
Một bóng người hiện trước mắt của Meirin.
“Hửm?”
Một gã đàn ông cao lớn đang đứng ở Sảnh chính.
Khí chất tỏa ra từ gã…có chút gì đó ghê ghê.
Những luồng mana xanh sẫm quấn quanh gã, khiến cả không gian xung quanh biến dạng.
Nhưng đáng chú ý nhất…
‘Không có tay phải ư?’
Đã thế anh ta lại còn đeo kiếm bên hông trái.
Đeo kiếm như vậy thì lúc rút kiếm sẽ rất bất tiện.
Trực giác cảnh báo Meirin biết hắn ta có chút bất thường.
Khoảnh khắc mà cô cố tìm kiếm bóng dáng của những học viên khác.
Bịch-
Meirin đã đặt chân xuống tầng một.
[!!!]
Gã đàn ông ngay lập tức xoay người và lao nhanh về phía Meirin.
Vù vù-
Một cơn gió mạnh thổi qua.
Meirin ngã dập mông khi cố lùi lại để né gã đàn ông cầm kiếm kia.
Gã đàn ông vừa rút kiếm kia nhận thấy hành động của cô, hắn từ từ tra kiếm vào vỏ rồi quay lại vị trí cũ.
Nếu không phải mất thời gian rút kiếm vì nó treo bên hông trái, nếu thanh kiếm ấy được đeo ở phía bên phải… Meirin chắc chắn cô đã bị chém cho mấy nhát rồi.
Nhưng mà chuyện quan trọng lúc này không phải chuyện đó.
“Đ-đầu lâu!?”
Một cái đầu lâu trắng bóc thế chỗ cho ngũ quan của gã đàn ông, không có da và được tô điểm thêm bằng ngọn lửa màu lam thay thế cho đôi mắt.
Một con Undead ở trong Học viện ư?
Meirin chỉ biết đổ mồ hôi lạnh. Cơ mà sau đó cô lại lấy tay che mặt khi nhận ra thứ chảy ra không chỉ là mồ hôi. [note57264]