Hola, Blarn đây:D Gần đây tôi vừa có được thứ cần có rồi nên có chút thời gian đăng. Ngoài ra, chương này chưa qua tay sửa của Leader nên mọi người sẽ cấp trên của tôi đó, có gì muốn sửa hãy nói nhé! Peace!
____________________________
Ngày hôm sau.
Như mọi khi, Flame bước vào lớp với vẻ chán chường rõ mồn một, nhưng cô lại nghe bài giảng chăm chú hơn bất kỳ ai khác.
Cô không hề lãng phí một giây một phút nào cả, bởi cô đã biết tương lai kể từ bây giờ — ngay cả khi chỉ trong khoảnh khắc này, cũng có thể thay đổi.
Thế nhưng, có điều gì đó…
Hôm nay… …Bầu không khí cảm giác khác với mọi ngày.
Cô có nên nói rằng nó có đôi phần hỗn loạn không? Hay cô có nên nói rằng hôm nay có nhiều con mắt hướng đến mình một cách kỳ lạ không ?
Liệu đũng quần của cô có bị rách?
Hay trên mặt cô có dính thứ gì sao?
Sau tiết học, Flame đã vào nhà vệ sinh để soi gương, nhưng lại chẳng tìm thấy gì bất thường trên mặt mình.
‘Hừm, chuyện gì đây?’
Trong hành lang, mấy nữ sinh đi ngang qua cô thường ngoái lại nhìn rồi thì thầm với nhau dù không hề có ý gì giống chửi bới. Mỗi khi cô định hỏi thì họ lại giật mình quay đi nên kết quả là cô chẳng thể hỏi gì.
Tuy nhiên Flame không phải người hay để ý mấy chuyện tiểu tiết.
Sau khi một tiết học nữa hết, khi cô đang đi xuống dãy hành lang để tới lớp tiếp theo thì một nhóm nữ sinh phía đối diện bất ngờ đi tới và cố ý đẩy vai cô.
‘Ôi trời, cậu đáng lẽ nên cẩn thận hơn chứ’
Vừa nói dứt câu, Flame liền vung tay đánh lên trán cô gái kia như một cách đáp trả.
Bịch!
“Á!”
Một âm thanh đầy sảng khoái với Flame.
“Cô bị điên à?”
“C-cái gì… cô đang làm cái gì vậy?!”
“Sao? Cô muốn ăn thêm một phát nữa không?”
“Hức!”
Khi Flame dơ tay lên, cô bạn bị đánh vội giấu mặt lại.
Nữ sinh ấy cao hơn Flame chừng 10 cm, nhưng vẫn chịu không nổi trước khí chất ngút trời của cô.
“Thôi được rồi, nói tôi nghe xem có chuyện gì nào?”
“C-chuyện gì cơ…?”
“Ái chà, con nhóc này nghĩ tôi sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này à? Này, cậu theo tôi lên sân thượng đi, chị em mình vừa nắm tóc nhau vừa nói chuyện.”
“C-cô bị điên à? Làm sao mà một đứa con nhỏ mọn như cô lại là bạn gái của thiếu gia Jeremy được- hứm!”
Cô ta bịt miệng lại để ngăn mình nói gì thêm nhưng Flame đã nghe thấy hết.
“Gì cơ? Cô nói tôi là bạn gái ai cơ?”
Mấy nữ sinh cùng mấy cặp mắt nhìn nhau, vừa nghiến răng vừa nói.
“Đừng cố tỏ ra mờ ám nữa! Sự thật rằng cô tán tỉnh thiếu gia Jeremy đã lan khắp trường rồi!”
“…Hả, cái quái gì vậy?”
Flame ghì thái dương của mình bằng cây bút. Trong đầu liên tục suy đi nghĩ lại về việc lúc nãy.
“Cô nói cái gì? Tôi tán tỉnh ai cơ, Jeremy á?”
“Ha, đã có bằng chứng rõ ràng đây này.”
Cô bạn rút ra một tấm ảnh rồi đưa cho Flame xem. Nó là một tấm ảnh thực sự về Flame - người đang trong bộ đồ ngủ, đang nói chuyện với một ai đó ở ký túc xá nam.
Dù chân tướng của người kia không lộ diện, nhưng chẳng khó để nhận ra người đó từ lớp S, từ màu sắc của dãy hành lang và cánh cửa.
‘Cái này… là từ hôm qua, đúng không?’
Chắc chắn đây là một bức ảnh châm ngòi mọi chuyện. Vì chuyện một nữ sinh lui tới khu ký túc xá nam vào giữa đêm trong khi đang mặc một bộ đồ ngủ thì họ chỉ có thể đang yêu nhau hoặc… hơn cả thế.
Vậy thì rốt cuộc tên quái nào đã tung tin đồn rằng Jeremy là người yêu của cô?
Bức ảnh còn không có sự xuất hiện tên con trai nào.
Và chuyện đó thậm chí mới chỉ xảy ra từ đêm qua, tốc độ lan truyền tin đồn là quá nhanh, như thể có ai đó đã cố tình đi đồn thổi nó vậy.
….Không.
Cái đêm Flame lần đầu ghé qua phòng cậu ta không hề có ai xung quanh cả. Rõ ràng là Jeremy đã ra lệnh cho người để lén chụp bức ảnh đó.
‘Ôi thật hả trời.’
Flame - người đã không còn có thể cợt nhả được nữa, bật cười khổ.
‘Jeremy, tên khốn điên rồ. Không lẽ mọi chuyện lại kết thúc như thế này…?’
Trong khi Flame đang nghĩ rằng lối suy nghĩ của tên thiếu gia này không thể nào ích kỷ hơn được nữa, cô cũng đồng thời nổi da gà. Vì để có thể thao túng tin đồn đến mức này, Jeremy hẳn đã ra lệnh rất nhiều học sinh chạy vặt cho mình, và cậu ta thậm chí có thể đã lan tin đồn ra khỏi trường mất rồi.
‘Chà… …Nếu mà là trong ở một cuốn tiểu thuyết ngôn tình thì đây là nước sai lầm nhất của cậu thay vì không làm gì cả đấy.’
Cơn đau đầu ập tới đầy choáng váng mà không vì lý do gì, khiến Flame một lần nữa phải ghì chặt thái dương.
“Thôi được rồi, tấm ảnh này chính thức bị tịch thu.”
“C-cái gì!”
“Với lại, đó hoàn toàn chỉ là tin đồn thôi nên đừng tin.”
“Cô nói là tin đồn á…?”
“Bọn tôi chả liên quan gì đến nhau cả, con ngốc ạ.”
“Gớm, làm như tôi tin mấy lời thô tục đó…”
Flame giờ đây đã đại khái hiểu được lý do tại sao mấy cô bé này lại chọn gây sự một cách vô cớ rồi.
Đây không phải là trò đùa. Jeremy nhờ vào vẻ ngoài của mình, đã luôn tự hào về lượng người theo đuổi mình — đến mức khiến cả các thần tượng thời hiện đại cũng phải nể phục. Và vì thế, khi đột nhiên có một “bé hồ ly” sánh vai cùng cậu ta như vậy, mấy kẻ đuôi bám đấy không tức điên lên mới lạ.
Sự thật là ngay cả ở thời hiện đại, khi có những tin đồn về một nam thần tượng hẹn hò với một người phụ nữ không phải là người nổi tiếng được lan ra, sẽ có không ít trường hợp những kẻ hâm mộ khủng bố người phụ nữ ấy trên mạng xã hội hay thậm chí tới tận nhà của cô để đe dọa.
‘Ahhhh, mình mệt mỏi quá rồi đấy, thật hả trời...’
Dẫu cho Flame có phủ nhận đến mức nào, sẽ rất để ngăn một tin đồn đã được lan truyền chỉ với một người như cô.
Cô có thể làm gì đây?
Cô cũng không thể trốn tiết, nên Flame chọn cách tới lớp nghe giảng một cách lẳng lặng.
Giờ đây, hiếm có một học sinh nào chọn đối chất với cô như lần trước.
Ngược lại, hầu hết mọi người đều thích thú với một chủ đề mới cho những cuộc tán gẫu của họ. Về “mối quan hệ” giữa một chàng thiếu gia và một nàng thường dân.
Liệu Flame có sai lầm khi chọn kiên nhẫn chờ cho lớp học hôm nay kết thúc?
Tin đồn “Flame và Jeremy là như này như kia của nhau” đã phát tướng — như một quả cầu tuyết lăn dần theo thời gian, và nó gần như đã trở thành sự thật.
-Tiết cuối vào buổi chiều-
Ngay khi Flame đang định quay về khu ký túc xá vì tiết học đã kết thúc, cánh cửa lớp học bất chợt mở ra và Jeremy bước vào.
“Ồ?”
“Ngài thiếu gia đây tự lết xác đến gặp mình luôn à.”
Jeremy bước tới trước mặt Flame, người vẫn còn đang đứng yên, nở một nụ cười ấm áp và nói với cô.
“Chúng mình đi ăn tối được chứ Flame?”
Sau đó, một phản ứng tuy nhỏ nhưng cũng đôi phần mạnh mẽ diễn ra từ mọi người xung quanh.
“Ôi trời, tớ đoán tin đồn là thật rồi!”
“Mình nên làm gì đây! Ngài thiếu gia và Flame thực sự có mối quan hệ như thế kìa…?”
“Điên rồi, chuyện này điên rồi!”
Cho đến lúc này, Flame mới có thể hiểu ra ý định Jeremy.
Một tin đồn đã được âm thầm lan truyền.
Bằng chứng và nhân chứng có mặt tại đây, nhưng họ lại không tự mình nói ra. Vấn đề trở thành một củi lửa lớn và cứ thế cháy rực mà không có lấy một câu trả lời rõ ràng được tìm thấy, để lại là sự bức bối.
Jeremy hạ mình mời Flame đi ăn?
Cậu ta không hề phủ nhận cũng như tán thành với tin đồn.
Nhưng hành động giản đơn ấy tựa như đang tuyên bố kết quả của tin đồn.
‘Điên chết mất…’
Từ chối hay chạy khỏi đây đã không còn có tác dụng gì nữa rồi. Đã có một bằng chứng rõ ràng và Jeremy cũng đã tự mình tái hiện lại sự thật. Thế nên sự thật rõ ràng sẽ được gói gọn rằng “Flame cảm thấy bản thân là một gánh nặng và chạy đi”.
Được rồi.
Cứ cho là Flame bằng cách nào đó có thể dõng dạc tuyên bố một cách chắc nịch rằng “Tôi không là người yêu của cậu”, cô có lẽ thoát được khỏi sự việc hôm nay đấy.
Tuy nhiên, kế hoạch của Jeremy lại khiến đối phương cảm giác nghẹt thở như khi bị tăng huyết áp vậy, và thậm chí có thể như nhồi máu cơ tim. Cậu ta trói buộc Flame chặt đến mức cô không tài nào di chuyển được nữa.
Tin đồn này có thể gọi là một “hạt giống” của kế hoạch đó. Kể cả khi Flame có thể có cách nào đó để trốn thoát, hạt giống sẽ từ từ phát triển và cô cuối cùng vẫn sẽ bị Jeremy nắm thóp.
Flame siết chặt bàn tay ướt đẫm đầy mồ hôi lạnh của mình.
Kể từ khi cô biết rõ rằng Jeremy ở nguyên tác đã ép buộc, hãm hại Eisel tơi tả ra sao. Cô đã không thể làm gì khác ngoài cảm thấy lo lắng.
‘Chạy trốn giờ chẳng còn ích lợi gì nữa rồi.’
Hạt giống ấy phải bị tiêu hủy hoàn toàn để họ không còn có thể phát tán nó nữa.
“Flame, đi thôi.”
Trong lúc Flame vẫn còn đang lo lắng, Jeremy đã tiến đến mỗi lúc một gần hơn.
Cô nên làm gì đây?
Làm sao để cô có thể chấm dứt tin đồn này của cậu ta một lần và mãi mãi đây?
Flame đang cố suy nghĩ tìm cách để vượt qua tình huống này một cách tuyệt vọng, và rồi cô bất chợt nhớ đến một bộ tiểu thuyết ngôn tình trên mạng mà mình đã đọc trước đây.
“…Này.”
“Hả?”
“Sao tôi lại phải đi ăn với cậu?”
Jeremy mở miệng cười lớn, như thể cậu đã đoán trước được điều đó.
“À, xin lỗi, tớ không để ý. Nhiều người thế này có thể hơi ngột ngạt nhỉ… Tớ sẽ đi trước nhé.”
Jeremy quay người và chuẩn bị rời đi sau khi đã nói những gì mình muốn nói. Thế nhưng Flame lại không dừng lại ở đó.
“Không, sao cậu cứ đang cố tỏ ra như thể chúng ta đang có một quan hệ gì đó vậy?”
“Hả? À thì…”
“Tôi đã có bạn trai rồi đấy?”
Lời nói như sét đánh.
Cơn tức giận xuất hiện.
Biểu hiện trên gương mặt Jeremy, vốn luôn ở đó là nụ cười, chợt sụp đổ và đông cứng lại không thể ngựng ngùng hơn.
Phản ứng của của những học sinh quanh cậu cũng giống vậy. Những người đã có những cảm xúc cháy bỏng như hân hoan hay ghen tỵ cho tình yêu ấy, thì lập tức bình tĩnh trở lại.
Flame rút tấm ảnh vừa tịch thu từ những nữ sinh khi nãy và vẫy vẫy trước mặt mọi người.
“Bức này, nó bị đồn là tôi tới phòng cậu sao?”
Jeremy bình tĩnh cười, hỏi ngược lại Flame.
“Ừ, nếu không phải tớ. Vậy là ai mới được?”
“Tôi đã nói với cậu rồi.”
Bạn trai, bạn trai, bạn trai.
Flame cố để nghĩ ra một cái cớ cho tình huống trong tấm ảnh.
Cô đã từng lừa Jeremy một cách hơi cợt nhả rằng “Eisel mới là người yêu của tôi!”, nhưng chẳng ai ngu đến mức bị lừa bởi câu nói ấy.
Bên cạnh đó, Eisel chỉ là một cô bé mong manh dễ vỡ như con cá nóc vậy. Nên chắc chắn cô ấy không muốn bị kéo vào tin đồn này.
Hơn nữa, bối cảnh trong bức ảnh là ở khu ký túc xá nam. Thành ra chuyện đó càng khó tin hơn.
‘Lớp S, năm nhất, một nam sinh… …’
Một người có thể giúp Flame có thể làm một cái cớ, và không quan trọng có bao nhiêu tin đồn nào được lan truyền hay Jeremy cố tiếp cận mình, cô vẫn có thể phớt lờ chúng và tiếp tục trên con đường bản thân đã chọn…
Flame vẫn đang cố tìm kiếm nam sinh năm nhất ở lớp S đó.
‘...Có một người.’
Chỉ một người.
Dù cho Flame cảm thấy có lỗi cho chàng trai ấy, nhưng… để vượt qua ải khó này, cô phải mượn cái tên cậu.
“Baek Yu-Seol.”
“Gì cơ?”
“Bạn trai của tôi tên là Baek Yu-Seol”
“Haha… Flame, tự dưng cậu nói gì vậy?” Jeremy lộ vẻ ngạc nhiên trông thấy.
Việc này bắt đầu có hiệu quả.
Flame tiếp tục nói một cách kích động khi dơ tấm ảnh trước mặt Jeremy.
“Bức ảnh này bị chụp lén khi tôi tới phòng ký túc xá của Baek Yu-Seol từ hôm qua. Nhưng bằng lý do nào đó mà lại thành tin đồn là tôi tới phòng cậu.”
Biểu cảm của Jeremy một lần nữa lạnh đi.
“Tôi xin lỗi thưa thiếu gia Jeremy, vì một thường dân như tôi mà cậu lại bị liên lụy thế này. Vậy thì, tôi xin phép đi trước. Tôi có hẹn đi ăn tối với bạn trai của mình rồi.”
Flame nhanh chân rời khỏi lớp học mà không mảy may ngoảnh mặt lại nhìn.
Lớp học đã ngay tức thì chìm trong sự im lặng.
Không ai dám di chuyển dưới ánh nhìn của Jeremy.
Giữa tình huống như vậy, lại có một người xuất hiện như kẻ cứu rỗi tất cả.
“Mấy cậu làm gì ở đây vậy? Không đi ăn sao?
Đó là công chúa Hong Bi-Yeon.
Cùng với vẻ khó chịu, cô bước nhanh xuống dãy hành lang. Và những học sinh khác cũng đứng dậy, cố thay đổi chủ đề trò chuyện một cách ngựng ngùng.
“Ừ. Chúng ta nên đi ăn thôi nhỉ.”
“Haha… Đi ăn nào.”
“Ôi. Bụng tớ réo rồi, đi ăn nào”
Học sinh từng người một rời đi, để lại Jeremy vẫn đứng đó một khoảng thời gian lâu sau trước vuốt qua khuôn mặt của mình.
Cậu cười nhạt.
“Haha… Thực sự không hề dễ mà.”
Một người bình thường đã dễ dàng sa vào bẫy của cậu rồi.
Mà Flame lại có thoát khỏi nó. Nên cậu càng thấy phấn khích hơn.
Một cảm giác hào hứng khi đoạt được thứ khó mà có được.
Không phải đều là như nhau sao?
Tim cậu đập mạnh và rừng rực ngọn lửa bên trong.
‘Xé toạc em thành từng mảnh! Rạch nát da thịt nàng! Móc hết mắt nàng ra! Ta phải giết cho bằng được!’
‘Hả? Ta muốn giết…?’
‘Sao ta lại muốn nàng?’
Jeremy không hiểu lắm những cảm xúc vừa rồi của mình, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.

